Quyển 5 Chương 14: Nguy hiểm và đường sống
"Xuất phát chưa? Tốt nhất là nghe lời ta mang theo Charles, Hổ Vương và Hắc Uy, bằng không, chờ ta về rồi tính sổ sau. Bên này vẫn rất thuận lợi, có xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn. Lúc ta vào trong thì năng lượng hệ hỏa sẽ truyền thẳng vào ta nên ta không thể ở trong không gian cùng họ được. Ngoài ra, không gian thăng cấp nữa rồi, cụ thể ra sao thì tạm thời không nói, cho con bất ngờ.
P/s: có nấu cháo thịt nạc trứng muối đấy, có rảnh thì lén uống một chút."
Đường Miểu xem mà mặt mày bất giác hiện lên nét cười, mấy người Đoàn Hùng không hẹn mà cùng nhìn qua, trong lòng tò mò vô cùng. Vài người có tính cách khá là năng động thậm chí còn to gan cười ám muội với Đường Miểu.
"Cười cái gì?" Đường Miểu làm như không có gì hỏi.
"Nhìn đội trưởng cười ôn hòa ngọt ngào như thế, nhất định là đang nhớ tới người thương rồi. Không biết là ai may mắn thế, trèo lên được cành cao như cậu! Đội trưởng, tiết lộ chút đi?" Một đồng đội cười đùa.
Đường Miểu buồn cười, lấy bút ra viết lại cái câu "trèo lên cành cao" kia, rồi bỏ giấy trở lại vào túi, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Đường Tư Hoàng khi thấy câu đó.
Thùng xe bị gõ nhẹ một cái, là ám hiệu từ khoang lái, Đường Miểu nghiêm mặt: "Cảnh giác!"
Những người còn lại cũng thu lại vẻ cười đùa.
Đường Miểu ngó ra ngoài thăm dò một chốc, nói: "Chuẩn bị đi, sắp tới rồi. Tôi hy vọng tổ 1 có thể đẩy giới hạn của mình tới tận cùng, phía sau đã có tôi và tổ 2, không cần phải lo lắng. Hiểu chưa?"
"Rõ!"
"Kétttt —— " xe tải thắng lại. Tổ 1 nhảy xuống xe trước, giơ lên hoặc đao hoặc kiếm, gậy sắt xông tới trước, đại sát tứ phía.
Đường Miểu dẫn người của tổ 2 theo sát phía sau, đồng thời hô: "Đi về phía cao ốc bên kia đi!"
Người tổ 2 đã được người bên tổ 1 chọn, tức là quan hệ giữa hai bên cực kỳ thân thiết, hoặc là tri kỷ bạn tốt, hoặc là người thân. Đội viên A của tổ 2 thấy người hợp tác của mình bị ngã, mà có một tang thi sắp bổ nhào lên người người nọ. Cậu ta vô thức giơ tay, muốn dùng dị năng hệ phong nâng đồng bạn của mình lên. Sắc mặt Đường Miểu trầm xuống, giơ tay khều tay cậu ta.
"Đội trưởng!" Đội viên A biết mình vừa rồi rất manh động, có hơi xấu hổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, thấy tay của tang thi đã tiếp cận bạn mình không tới nửa thước *, tức thì quýnh cả lên, lại muốn ra tay, "Không thể đợi nữa — " (* thước ở đây là thước Trung Quốc, một thước = 1/3 mét => nửa thước = 1/6 mét)
Vẻ mặt Đường Miểu sắc lạnh, không chút khách khí lần nữa cản cậu ta lại, mắt nhìn chòng chọc đội viên bị ngã kia.
"Cậu!"
Đường Miểu là người khẩn trương hơn bất cứ ai, đôi mắt mở to chăm chú để ý, sợ mình bỏ qua bất kỳ động tác thay đổi nào của tang thi và đội viên kia.
Đội viên nọ trước đó còn nghĩ rằng dù có gặp nguy hiểm thì cũng sẽ có người cứu mình, nhưng khi thật sự gặp nguy thì suy nghĩ đầu tiên chính là phải cứu chính mình. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn quên mất có người đang bảo vệ mình, trơ mắt nhìn cái mồm máu của tang thi cách mình càng ngày càng gần, mà mình thì lại chưa kịp đứng dậy, dưới tình thế cấp bách, hai tay nắm chặt đao, lấy tinh thần đập nồi dìm thuyền vung mạnh đao tới trước.
Mọi người thấy rõ đao của hắn xen lẫn những đợt cuồng phong, rít gào phóng ra. Do gió quá lớn nên trông như hữu hình, lại tựa như một lưỡi đao trắng sáng khổng lồ, bổ về phía tang thi.
"Roẹt —" tang thi bị phong nhận chém từ vai trái nó xuống eo phải, một lần đứt ngang.
"Thật sự thành công! "Nguy hiểm kích thích" có tác dụng!" Đội viên D bên tổ 2 mừng rỡ hô lên.
Đường Miểu thấy đội viên nọ vẫn ngây người ngồi dưới đất, mà mấy tên tang thi khác lại đi tới ngày càng gần, lớn giọng quát: "Còn chưa chịu đứng dậy!"
Đội viên kia như bừng tỉnh từ giấc mộng, lanh lẹ bò dậy, trên mặt pha lẫn giữa khó tin cùng ngạc nhiên mừng rỡ, vung mấy đao đẩy lùi tang thi đến gần, chạy tới trước mặt Đường Miểu, vành mắt ửng đỏ, từ ngữ lộn xộn: "Đội trưởng, tiểu thiếu gia, tôi thật sự thành công! Tôi có dị năng rồi!"
Đường Miểu cũng không ngờ có người thành công lẹ vậy, nhưng cậu lúc này càng nên ổn định lại nhân tâm, hai mắt nhìn chằm chằm những người khác, nói nhanh: "Bây giờ anh là thành viên tổ 2, cảnh giác! Vất vả có được dị năng lại vì chủ quan mà chết là chuyện bi kịch nhất."
Người nọ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thận trọng nói: "Tôi hiểu, đội trưởng yên tâm!"
Đội viên A vốn muốn tới xin lỗi Đường Miểu, tức thì hiểu được hiện tại không phải lúc thích hợp, cũng mau chóng chuyên chú trở lại, hỗ trợ những dị năng giả khác để ý chín người bình thường còn lại.
"A — cứu mạng — " Một đội viên tổ 1 bị ba tang thi dồn tới góc hẻo lánh, hoảng sợ ôm đầu la to.
Mà thực tế, tang thi cách gã tới tận cả mét, gã vẫn còn cơ hội phản công, chỉ là bản thân gã đã buông tha trước rồi.
Đường Miểu lắc đầu trong lòng, nhìn về phía người hợp tác với gã, nói: "Cứu anh ta đi. Sau này có lẽ anh ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng kích phát ra dị năng nữa." Việc từ bỏ khi chuyện sắp thành hôm nay sẽ trở thành khúc mắc của người kia.
Người hợp tác kia yên lặng không nói, mau chóng ra tay cứu gã.
Gã còn chưa ý thức được vấn đề của mình nằm ở đâu, sau khi người hợp tác với gã giúp gã đẩy lùi ba tang thi, gã còn nhanh nhẹn ra chiêu, giải quyết chúng khá là thoải mái, lại cực kỳ nhiệt tình phóng tới chỗ tang thi khác, nom vô cùng hừng hực chiến ý.
Đoàn Hùng thầm nói một câu đáng tiếc.
Chiến đấu liên tục gần hai giờ đồng hồ, người tổ 1 mệt đến độ thở hồng hộc; tổ 2 cũng chẳng dễ dàng gì, vì bọn họ phải để ý từng phút từng giây, không khi nào được thả lỏng, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng khiến bọn hắn thậm chí còn mệt hơn cả tổ 1.
Lượng công việc của Đường Miểu gần như là gấp mười người khác, cũng mệt tới ngắc ngoải, ra lệnh với Charles, Hắc Uy và Hổ Vương.
"Hổ Vương, Charles, Hắc Uy, giải quyết hết đám còn lại đi. Những người khác tranh thủ vào trong, nghỉ ngơi hai mươi phút."
Cả đám người vọt vào một căn nhà gần đó, dùng bàn chặn cửa phòng lại, đóng cửa sổ, kéo màn, biến nó thành một phòng an toàn đơn sơ.
Tiến hành mọi phương pháp phòng vệ xong, gần như tất cả đồng loạt ngồi bệt xuống, há to miệng thở gấp, sau đó lấy nước trong ba lô ra tu ừng ực.
"Đội trưởng, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Vị đội viên từng có ý định kháng lời Đường Miểu xấu hổ đi tới, "May mà cậu lúc đó kịp thời ngăn cản, bằng không, người hợp tác của tôi đã không thể có được dị năng rồi. Cám ơn!"
"Ừm, anh không có sai, chỉ là lo lắng cho bạn mình quá thôi." Đường Miểu không ngồi mà dựa vào tường, nốc vài ngụm nước, lại bảo ba đứa Hổ Vương đứng canh ở cửa, nhìn tất cả mọi người nói: "Tôi tổng kết lại tình hình trong hai tiếng này một chút. Thạch Cường, không đủ tin tưởng người hợp tác của mình, vì thế mà trong lúc đánh với tang thi cứ sợ trước sợ sau, sợ sẽ có tang thi đánh lén mình từ phía sau." Trong hai tiếng này, đã có hai người thuận lợi kích phát ra dị năng, thành tích đã là rất tốt rồi.
Thạch Cường ngây người, cúi đầu không nói, tránh né ánh mắt người hợp tác với mình.
Đường Miểu lạnh nhạt: "Nếu anh còn tiếp tục ôm tâm lý này, tôi khuyên anh từ bỏ đi, vì anh đã không chuẩn bị sẵn sàng từ ngay trong tiềm thức rồi."
"Thạch Cường, em không tin anh?" Anh trai gã, dị năng giả Thạch Cương nhìn gã với vẻ không thể tin được, "Đã không tin anh rồi, sao còn chọn anh làm người hợp tác?"
Thạch Cường vội nói: "Không, anh hai, không phải em không tin anh. Chỉ là em sợ chết nên mới cứ luôn lo lắng có tang thi nhảy ra từ chỗ tối đánh lén. Em sẽ điều chỉnh lại mình!"
"Chỉ có quyết tâm liều sống chết mới có thể đẩy tinh thần lực của mình tới mức cao nhất, tin tưởng tôi, các cậu cũng có thể làm được." Cái người đầu tiên kích phát ra dị năng truyền lại kinh nghiệm của bản thân trong chính lúc đó, hy vọng có thể giúp những người khác. Hắn cùng người hợp tác của mình nhìn nhau cười làm mọi người cảm thấy như được cổ vũ, đồng thời còn khiến tinh thần của những người bình thường còn lại như hừng hực lửa.
Cổ vũ là chuyện nên làm, nhưng không thể không đánh một gậy đả kích. Đường Miểu bình tĩnh nói: ""Nguy cơ kích thích" không phải để các anh tìm chết, khi đối mặt với tang thi phải bình tĩnh đối phó, không thể chỉ hành động theo cảm xúc. Tôi nhắc nhở lại lần nữa, tỉ lệ các anh kích phát ra dị năng và tử vong là 5:5."
Nhìn mọi người bình tĩnh trở lại, Đường Miểu từ trong ba lô lấy ra một bình nước lớn.
"Uống hết nước của các anh đi. Đây là nước trà có bỏ thêm lá bạc hà, uống vài hớp nâng cao tinh thần."
Bạc hà lấy từ trong không gian, nước là nước giếng, nước giếng uống nhiều quá sẽ gây đau bụng, nên Đường Miểu chỉ cho mỗi người bình tường chừng 100 mi-li-lít. Dị năng giả trước mắt không có phần.
Chờ bọn họ uống xong, Đường Miểu cất bình nước đi.
"Cũng được rồi. Chuẩn bị hết chưa?"
"Xong rồi." Mọi người lần lượt đứng lên, nghỉ ngơi rồi khỏa khoắn lên không ít, cả người tràn ngập sức sống.
"Mở cửa!" Đường Miểu giơ súng lên, trầm giọng nói.
Ngoài cửa có không ít tang thi lảng vảng, trước tiên để hai dị năng giả mở đường, sau khi đến nơi khá là rộng rãi thì dị năng giả mới lùi về sau cho người bình thường ra phía trước.
Vừa đánh không bao lâu, Đồ Tiến của tổ 1 cách nhóm người càng lúc càng xa, người hợp tác của hắn ta vì phải đứng gần bảo vệ mà trong lúc không để ý cũng đi khá xa.
Đường Miểu lạnh giọng cảnh báo: "Đồ Tiến, không được liều lĩnh." Vóc dáng Đồ Tiến cường tráng, tính cách cũng rất mạnh mẽ, cậu vốn rất coi trọng Đồ Tiến.
"Yên tâm. Tôi phải kích phát ra được dị năng, mẹ tôi và em trai còn cần tôi chăm sóc!" Đồ Tiến hô to, càng đánh càng mạnh mẽ.
Đường Miểu thấy cách đó không xa có một tang thi trông có vẻ là tang thi dị năng vọt tới, thầm kêu không ổn, lạnh lùng nói: "Đồ Tiến, lập tức quay lại!"
Người hợp tác với Đồ Tiến cấp tốc dựng tường đất lên cản lại tang thi nhưng đã không còn kịp nữa.
Lúc này Đồ Tiến cũng đã phát hiện thấy tang thi kia, mặt liền biến sắc, vội chạy đi, nhưng tang thi kia đã nháy mắt tiến tới sát phía sau hắn ta, tay phải vung lên, cào trúng ngay cổ. Tang thi túm lấy Đồ Tiến, gào to một tiếng, cấp bách lẩn trốn, nhanh chóng vọt qua tường không thấy bóng dáng.
Đợi khi Đường Miểu đuổi tới thì trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu vẫn còn mới.
"Đồ Tiến!" Người hợp tác với Đồ Tiến mặt mày trắng bệch, nhấc chân muốn đuổi theo.
"Đứng lại!" Đường Miểu lạnh giọng quát.
*******************
P/s: có nấu cháo thịt nạc trứng muối đấy, có rảnh thì lén uống một chút."
Đường Miểu xem mà mặt mày bất giác hiện lên nét cười, mấy người Đoàn Hùng không hẹn mà cùng nhìn qua, trong lòng tò mò vô cùng. Vài người có tính cách khá là năng động thậm chí còn to gan cười ám muội với Đường Miểu.
"Cười cái gì?" Đường Miểu làm như không có gì hỏi.
"Nhìn đội trưởng cười ôn hòa ngọt ngào như thế, nhất định là đang nhớ tới người thương rồi. Không biết là ai may mắn thế, trèo lên được cành cao như cậu! Đội trưởng, tiết lộ chút đi?" Một đồng đội cười đùa.
Đường Miểu buồn cười, lấy bút ra viết lại cái câu "trèo lên cành cao" kia, rồi bỏ giấy trở lại vào túi, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Đường Tư Hoàng khi thấy câu đó.
Thùng xe bị gõ nhẹ một cái, là ám hiệu từ khoang lái, Đường Miểu nghiêm mặt: "Cảnh giác!"
Những người còn lại cũng thu lại vẻ cười đùa.
Đường Miểu ngó ra ngoài thăm dò một chốc, nói: "Chuẩn bị đi, sắp tới rồi. Tôi hy vọng tổ 1 có thể đẩy giới hạn của mình tới tận cùng, phía sau đã có tôi và tổ 2, không cần phải lo lắng. Hiểu chưa?"
"Rõ!"
"Kétttt —— " xe tải thắng lại. Tổ 1 nhảy xuống xe trước, giơ lên hoặc đao hoặc kiếm, gậy sắt xông tới trước, đại sát tứ phía.
Đường Miểu dẫn người của tổ 2 theo sát phía sau, đồng thời hô: "Đi về phía cao ốc bên kia đi!"
Người tổ 2 đã được người bên tổ 1 chọn, tức là quan hệ giữa hai bên cực kỳ thân thiết, hoặc là tri kỷ bạn tốt, hoặc là người thân. Đội viên A của tổ 2 thấy người hợp tác của mình bị ngã, mà có một tang thi sắp bổ nhào lên người người nọ. Cậu ta vô thức giơ tay, muốn dùng dị năng hệ phong nâng đồng bạn của mình lên. Sắc mặt Đường Miểu trầm xuống, giơ tay khều tay cậu ta.
"Đội trưởng!" Đội viên A biết mình vừa rồi rất manh động, có hơi xấu hổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, thấy tay của tang thi đã tiếp cận bạn mình không tới nửa thước *, tức thì quýnh cả lên, lại muốn ra tay, "Không thể đợi nữa — " (* thước ở đây là thước Trung Quốc, một thước = 1/3 mét => nửa thước = 1/6 mét)
Vẻ mặt Đường Miểu sắc lạnh, không chút khách khí lần nữa cản cậu ta lại, mắt nhìn chòng chọc đội viên bị ngã kia.
"Cậu!"
Đường Miểu là người khẩn trương hơn bất cứ ai, đôi mắt mở to chăm chú để ý, sợ mình bỏ qua bất kỳ động tác thay đổi nào của tang thi và đội viên kia.
Đội viên nọ trước đó còn nghĩ rằng dù có gặp nguy hiểm thì cũng sẽ có người cứu mình, nhưng khi thật sự gặp nguy thì suy nghĩ đầu tiên chính là phải cứu chính mình. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn quên mất có người đang bảo vệ mình, trơ mắt nhìn cái mồm máu của tang thi cách mình càng ngày càng gần, mà mình thì lại chưa kịp đứng dậy, dưới tình thế cấp bách, hai tay nắm chặt đao, lấy tinh thần đập nồi dìm thuyền vung mạnh đao tới trước.
Mọi người thấy rõ đao của hắn xen lẫn những đợt cuồng phong, rít gào phóng ra. Do gió quá lớn nên trông như hữu hình, lại tựa như một lưỡi đao trắng sáng khổng lồ, bổ về phía tang thi.
"Roẹt —" tang thi bị phong nhận chém từ vai trái nó xuống eo phải, một lần đứt ngang.
"Thật sự thành công! "Nguy hiểm kích thích" có tác dụng!" Đội viên D bên tổ 2 mừng rỡ hô lên.
Đường Miểu thấy đội viên nọ vẫn ngây người ngồi dưới đất, mà mấy tên tang thi khác lại đi tới ngày càng gần, lớn giọng quát: "Còn chưa chịu đứng dậy!"
Đội viên kia như bừng tỉnh từ giấc mộng, lanh lẹ bò dậy, trên mặt pha lẫn giữa khó tin cùng ngạc nhiên mừng rỡ, vung mấy đao đẩy lùi tang thi đến gần, chạy tới trước mặt Đường Miểu, vành mắt ửng đỏ, từ ngữ lộn xộn: "Đội trưởng, tiểu thiếu gia, tôi thật sự thành công! Tôi có dị năng rồi!"
Đường Miểu cũng không ngờ có người thành công lẹ vậy, nhưng cậu lúc này càng nên ổn định lại nhân tâm, hai mắt nhìn chằm chằm những người khác, nói nhanh: "Bây giờ anh là thành viên tổ 2, cảnh giác! Vất vả có được dị năng lại vì chủ quan mà chết là chuyện bi kịch nhất."
Người nọ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thận trọng nói: "Tôi hiểu, đội trưởng yên tâm!"
Đội viên A vốn muốn tới xin lỗi Đường Miểu, tức thì hiểu được hiện tại không phải lúc thích hợp, cũng mau chóng chuyên chú trở lại, hỗ trợ những dị năng giả khác để ý chín người bình thường còn lại.
"A — cứu mạng — " Một đội viên tổ 1 bị ba tang thi dồn tới góc hẻo lánh, hoảng sợ ôm đầu la to.
Mà thực tế, tang thi cách gã tới tận cả mét, gã vẫn còn cơ hội phản công, chỉ là bản thân gã đã buông tha trước rồi.
Đường Miểu lắc đầu trong lòng, nhìn về phía người hợp tác với gã, nói: "Cứu anh ta đi. Sau này có lẽ anh ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng kích phát ra dị năng nữa." Việc từ bỏ khi chuyện sắp thành hôm nay sẽ trở thành khúc mắc của người kia.
Người hợp tác kia yên lặng không nói, mau chóng ra tay cứu gã.
Gã còn chưa ý thức được vấn đề của mình nằm ở đâu, sau khi người hợp tác với gã giúp gã đẩy lùi ba tang thi, gã còn nhanh nhẹn ra chiêu, giải quyết chúng khá là thoải mái, lại cực kỳ nhiệt tình phóng tới chỗ tang thi khác, nom vô cùng hừng hực chiến ý.
Đoàn Hùng thầm nói một câu đáng tiếc.
Chiến đấu liên tục gần hai giờ đồng hồ, người tổ 1 mệt đến độ thở hồng hộc; tổ 2 cũng chẳng dễ dàng gì, vì bọn họ phải để ý từng phút từng giây, không khi nào được thả lỏng, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng khiến bọn hắn thậm chí còn mệt hơn cả tổ 1.
Lượng công việc của Đường Miểu gần như là gấp mười người khác, cũng mệt tới ngắc ngoải, ra lệnh với Charles, Hắc Uy và Hổ Vương.
"Hổ Vương, Charles, Hắc Uy, giải quyết hết đám còn lại đi. Những người khác tranh thủ vào trong, nghỉ ngơi hai mươi phút."
Cả đám người vọt vào một căn nhà gần đó, dùng bàn chặn cửa phòng lại, đóng cửa sổ, kéo màn, biến nó thành một phòng an toàn đơn sơ.
Tiến hành mọi phương pháp phòng vệ xong, gần như tất cả đồng loạt ngồi bệt xuống, há to miệng thở gấp, sau đó lấy nước trong ba lô ra tu ừng ực.
"Đội trưởng, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Vị đội viên từng có ý định kháng lời Đường Miểu xấu hổ đi tới, "May mà cậu lúc đó kịp thời ngăn cản, bằng không, người hợp tác của tôi đã không thể có được dị năng rồi. Cám ơn!"
"Ừm, anh không có sai, chỉ là lo lắng cho bạn mình quá thôi." Đường Miểu không ngồi mà dựa vào tường, nốc vài ngụm nước, lại bảo ba đứa Hổ Vương đứng canh ở cửa, nhìn tất cả mọi người nói: "Tôi tổng kết lại tình hình trong hai tiếng này một chút. Thạch Cường, không đủ tin tưởng người hợp tác của mình, vì thế mà trong lúc đánh với tang thi cứ sợ trước sợ sau, sợ sẽ có tang thi đánh lén mình từ phía sau." Trong hai tiếng này, đã có hai người thuận lợi kích phát ra dị năng, thành tích đã là rất tốt rồi.
Thạch Cường ngây người, cúi đầu không nói, tránh né ánh mắt người hợp tác với mình.
Đường Miểu lạnh nhạt: "Nếu anh còn tiếp tục ôm tâm lý này, tôi khuyên anh từ bỏ đi, vì anh đã không chuẩn bị sẵn sàng từ ngay trong tiềm thức rồi."
"Thạch Cường, em không tin anh?" Anh trai gã, dị năng giả Thạch Cương nhìn gã với vẻ không thể tin được, "Đã không tin anh rồi, sao còn chọn anh làm người hợp tác?"
Thạch Cường vội nói: "Không, anh hai, không phải em không tin anh. Chỉ là em sợ chết nên mới cứ luôn lo lắng có tang thi nhảy ra từ chỗ tối đánh lén. Em sẽ điều chỉnh lại mình!"
"Chỉ có quyết tâm liều sống chết mới có thể đẩy tinh thần lực của mình tới mức cao nhất, tin tưởng tôi, các cậu cũng có thể làm được." Cái người đầu tiên kích phát ra dị năng truyền lại kinh nghiệm của bản thân trong chính lúc đó, hy vọng có thể giúp những người khác. Hắn cùng người hợp tác của mình nhìn nhau cười làm mọi người cảm thấy như được cổ vũ, đồng thời còn khiến tinh thần của những người bình thường còn lại như hừng hực lửa.
Cổ vũ là chuyện nên làm, nhưng không thể không đánh một gậy đả kích. Đường Miểu bình tĩnh nói: ""Nguy cơ kích thích" không phải để các anh tìm chết, khi đối mặt với tang thi phải bình tĩnh đối phó, không thể chỉ hành động theo cảm xúc. Tôi nhắc nhở lại lần nữa, tỉ lệ các anh kích phát ra dị năng và tử vong là 5:5."
Nhìn mọi người bình tĩnh trở lại, Đường Miểu từ trong ba lô lấy ra một bình nước lớn.
"Uống hết nước của các anh đi. Đây là nước trà có bỏ thêm lá bạc hà, uống vài hớp nâng cao tinh thần."
Bạc hà lấy từ trong không gian, nước là nước giếng, nước giếng uống nhiều quá sẽ gây đau bụng, nên Đường Miểu chỉ cho mỗi người bình tường chừng 100 mi-li-lít. Dị năng giả trước mắt không có phần.
Chờ bọn họ uống xong, Đường Miểu cất bình nước đi.
"Cũng được rồi. Chuẩn bị hết chưa?"
"Xong rồi." Mọi người lần lượt đứng lên, nghỉ ngơi rồi khỏa khoắn lên không ít, cả người tràn ngập sức sống.
"Mở cửa!" Đường Miểu giơ súng lên, trầm giọng nói.
Ngoài cửa có không ít tang thi lảng vảng, trước tiên để hai dị năng giả mở đường, sau khi đến nơi khá là rộng rãi thì dị năng giả mới lùi về sau cho người bình thường ra phía trước.
Vừa đánh không bao lâu, Đồ Tiến của tổ 1 cách nhóm người càng lúc càng xa, người hợp tác của hắn ta vì phải đứng gần bảo vệ mà trong lúc không để ý cũng đi khá xa.
Đường Miểu lạnh giọng cảnh báo: "Đồ Tiến, không được liều lĩnh." Vóc dáng Đồ Tiến cường tráng, tính cách cũng rất mạnh mẽ, cậu vốn rất coi trọng Đồ Tiến.
"Yên tâm. Tôi phải kích phát ra được dị năng, mẹ tôi và em trai còn cần tôi chăm sóc!" Đồ Tiến hô to, càng đánh càng mạnh mẽ.
Đường Miểu thấy cách đó không xa có một tang thi trông có vẻ là tang thi dị năng vọt tới, thầm kêu không ổn, lạnh lùng nói: "Đồ Tiến, lập tức quay lại!"
Người hợp tác với Đồ Tiến cấp tốc dựng tường đất lên cản lại tang thi nhưng đã không còn kịp nữa.
Lúc này Đồ Tiến cũng đã phát hiện thấy tang thi kia, mặt liền biến sắc, vội chạy đi, nhưng tang thi kia đã nháy mắt tiến tới sát phía sau hắn ta, tay phải vung lên, cào trúng ngay cổ. Tang thi túm lấy Đồ Tiến, gào to một tiếng, cấp bách lẩn trốn, nhanh chóng vọt qua tường không thấy bóng dáng.
Đợi khi Đường Miểu đuổi tới thì trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu vẫn còn mới.
"Đồ Tiến!" Người hợp tác với Đồ Tiến mặt mày trắng bệch, nhấc chân muốn đuổi theo.
"Đứng lại!" Đường Miểu lạnh giọng quát.
*******************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất