Quyển 5 Chương 18: Có cha ra tay, lũ bắt cóc là cái thá gì
Đường Miểu cảm giác bản thân rốt cuộc cũng được để xuống, thầm thở phào một tiếng.
Lần này gặp phải cao thủ rồi. Đối phương vừa quăng lưu đạn khói ra, thân thể cậu đã mềm oặt, nhưng may mà tinh thần lực đủ mạnh, dù cơ thể không thể di động được, ý thức vẫn còn tỉnh táo, vẫn nhận biết được mọi động tĩnh xung quanh. Lúc đó thật ra cậu có thể trốn vào không gian, nhưng đối phương đã tránh được sự truy lùng của tinh thần lực thì nhất định là có năng lực đặc thù nào đó, cậu không muốn dễ dàng để lộ không gian như thế, đành để mặc cho họ đưa mình đi. Chỉ là nghĩ tới mình mất tích đã lâu, Đường Tư Hoàng và mọi người nhất định sẽ rất lo lắng, trong lòng không khỏi có phần nôn nóng.
Tinh thần lực của cậu tựa như một con mắt vô hình, "nhìn" được rõ ràng ba người trong phòng, sau đó lại càng cảnh giác.
Người đàn ông duy nhất đang ngồi trông không tới ba mươi tuổi, đôi mắt hẹp dài, khóe môi nhếch lên tự nhiên, giống như đang trào phúng, khiến vẻ tàn ác của gã càng hiển lộ rõ rệt. Người này hẳn là người có địa vị cao một thời gian dài, dù chỉ miễn cưỡng tựa vào thành ghế cũng khó mà giấu được bản chất ngông cuồng của gã. Từ khi Đường Miểu được đưa vào, tầm mắt gã vẫn cứ dừng lại trên người cậu, đồng tử thâm trầm chả biết đang nghĩ gì.
Hai người đàn ông đứng sau lưng gã, một người chừng hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự tàn nhẫn; một người khác thì cao to vạm vỡ, nom khá chất phác nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lia về phía Đường Miểu lại sắc bén như đao, giống như muốn lột da róc thịt cậu vậy.
Sát khí trên người cả ba đều rất nồng đậm, nhìn là biết người tâm địa tàn nhẫn, xử sự ác độc, dù Đường Miểu đã sống trong hoàn cảnh mạt thế lâu như vậy, cũng gặp qua đủ loại người nhưng khi thấy bọn họ, tim cũng không khỏi đập thình thịch một hồi.
Đường Miểu cực kỳ chắc chắn, người bắt cậu là người đàn ông trẻ tuổi khá xinh đẹp kia. Dựa theo suy đoán, dị năng của người này hẳn là tàng hình kèm theo ẩn nấp, có thể giấu được hoàn toàn hơi thở của bản thân, cho nên cậu mới không phát hiện được sự hiện diện của anh ta, ba đứa Charles cũng không ngửi được mùi của anh ta.
"Lão đại, chỉ là bắt một thằng nhóc thôi, hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra tay." Chàng trai thanh tú nhìn lướt qua người đàn ông đang ngồi, ánh mắt dè dặt. Chú ý thấy gã kia nhìn chằm chằm Đường Miểu, đáy mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng khó nhận ra.
"Chuyện này liên quan đến việc chúng ta có thể đứng vững gót chân ở căn cứ Kinh đô hay không, không thể qua loa được." Khâu Hách Quỳ nghĩ đến chuyện phiền lòng nhất, nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại mặt Đường Miểu. Bọn họ mới từ một căn cứ nhỏ chạy tới căn cứ Kinh đô vài ngày trước, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Mà đội sinh tồn trong căn cứ quá nhiều, muốn bò lên trên thì hiển nhiên sẽ không đi đường bình thường.
"Làm nó tỉnh lại." Khâu Hách Quỳ ra lệnh với Lý Đạt.
Lý Đạt không lên tiếng, bước thẳng tới, cầm một cái khăn tay bịt lên mũi Đường Miểu.
Trên mặt Đường Miểu không hiện lên vẻ bất thường, trong lòng lại tăng cao cảnh giác, nếu cậu tỉnh lại, tất phải nhìn thấy mặt ba người họ. Nói cách khác, ba tên này không định cho cậu đường sống.
Đầu óc mau chóng hoạt động, Đường Miểu không thể không "tỉnh" lại, vờ ngơ ngác trong giây lát, ánh mắt đối diện thẳng với mặt Khâu Hách Quỳ.
Tim Khâu Hách Quỳ thoáng lay động. Thấy hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên mặt cậu, gã đã cảm thấy người này nhất định có một đôi mắt cực kỳ xuất chúng. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của gã, mắt của nhóc con này rất hấp dẫn, đen trắng phân rõ, trong suốt động lòng người, bị nó liếc một cái, dù gã tự nhận là đã gặp qua vô số người, cũng không khỏi rúng động một phen. Đôi mắt thế này chính là thứ mà dù là người đi trên con đường đẫm máu trước tận thế cũng vừa muốn hủy diệt lại muốn nâng niu như trân bảo. Nhóc con này lại là loại hình mà Khâu Hách Quỳ ưa thích thế nhưng gã không thể để nó sống được.
"Các người là ai? Sao lại bắt tôi?" Không biết có phải do đối phương quá tự tin hay không mà Đường Miểu không bị trói lại. Vì thế cậu đứng thẳng dậy, phủi phủi tro bụi trên người. Dù muốn giết cậu, nhất định cũng có nguyên nhân khiến bọn chúng không giết cậu ngay lập tức, bằng không, khi cậu vừa bị bắt thì đã bị mấy tên này xử luôn rồi.
Đường Miểu rất ít khi soi gương, cho nên cậu không hề biết mình đã trưởng thành, từ một cậu thiếu niên ngây ngô thành chàng thanh niên tràn ngập hấp dẫn, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng khí thế độc lập, một mình gánh vác một phương thường xuyên rước lấy không ít ánh mắt của cả trai lẫn gái.
Lăng Ý mới đầu chỉ xem cậu là một thằng nhóc loi choi non choẹt nhờ có lão cha làm chỗ dựa mới có thể khua tay múa chân ở quân đoàn hoa quả, bây giờ bị cậu thản nhiên liếc một cái, lập tức cảm nhận được đối phương chẳng phải chỉ có vẻ ngoài, ánh mắt không tự chủ được ngó sang Khâu Hách Quỳ, thấy gã nhìn Đường Miểu chăm chú liền bốc lửa giận, sát ý vất vả lắm mới khống chế được cũng bừng lên.
"Bắt mày dĩ nhiên không phải mời mày tới làm khách rồi." Lăng Ý nói, "Hừ! Ráng mà hưởng thụ những giây phút cuối cùng đi."
Đường Miểu cười nhạt, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt đảo qua Khâu Hách Quỳ tỏ vẻ: "Người có quyền lên tiếng ở đây nhất hẳn là anh." Ba người đối phương đều là dị năng giả, muốn toàn thân trở ra có vẻ khó khăn đây.
Lăng Ý nghẹn họng một chốc, nhưng chung quy vẫn không thể kiềm chế được tính tình của mình, ở nơi mà Khâu Hách Quỳ nhìn không tới, ánh mắt nhìn chòng chọc Đường Miểu đã từ đố kỵ chuyển sang thù hận.
Đường Miểu nhìn Khâu Hách Quỳ, vừa chờ đợi câu trả lời có lẽ là chẳng bao giờ nhận được, vừa suy nghĩ xem làm thế nào để có thể chế ngự được ba người.
"Chúng tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt sống trong căn cứ thôi, không nhắc tới cũng không sao." Khâu Hách Quỳ mỉm cười, "Còn về vấn đề tại sao lại bắt cậu, thì là vì có người muốn đối phó với cha cậu, Đường Tư Hoàng. Lúc này, có lẽ anh ta đã mắc câu rồi."
Tim Đường Miểu như bị siết chặt, lập tức hỏi: "Là ai muốn chỉnh cha tôi?"
"Lão đại." Lý Đạt hô lên. Hắn cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nói cho Đường Miểu.
Lăng Ý lại lẳng lặng nở nụ cười. Đường Miểu biết càng nhiều, Khâu Hách Quỳ càng không có khả năng giữ lại mạng của nó. Tức thì, ánh mắt anh ta nhìn Đường Miểu đã biến thành khinh miệt.
Khâu Hách Quỳ phất tay với Lý Đạt, nhìn kỹ mặt Đường Miểu với vẻ hứng thú: "Đường Tư Hoàng đúng là ngu ngốc, đã cưng cậu như vậy thì không nên dẫn cậu tới tham gia Hồng Môn yến của bộ trưởng Triệu và phó bộ trưởng Lý. Như thế chẳng khác nào nói cho người khác biết cậu là người anh ta quan tâm nhất sao? Người thông minh sẽ không bao giờ để người khác biết rõ nhược điểm của mình cả."
Thấy Đường Miểu không nói gì, gã tiếp tục: "Tôi vốn cũng cho rằng Đường Tư Hoàng là người thông minh, không ngờ cũng có lúc anh ta hồ đồ như thế. Là bảo bối thì nên giấu kỹ. Cậu thấy sao?" Ánh mắt gã dò xét Đường Miểu từ trên xuống dưới, thấy cậu chẳng hề có vẻ gì là khẩn trương, đáy lòng lại càng ngứa ngáy, xao động trong người trở nên kịch liệt chưa từng thấy, dù là lúc được Lăng Ý dùng mọi cách hầu hạ, gã cũng chưa từng có được cảm giác này.
Cố Thanh Sơn! Hai mắt Đường Miểu rũ xuống. Từ khi đến căn cứ Kinh đô, Cố Thanh Sơn cứ như một con ruồi ghê tởm vậy, nhìn chằm chằm bọn họ mãi không tha. Nếu không phải biết giết Cố Thanh Sơn sẽ ảnh hưởng đến việc bảo vệ căn cứ của quân đội, cậu đã sớm muốn xử Cố Thanh Sơn rồi. Nhưng lúc này cậu không muốn nhịn nữa, cũng không cho rằng Đường Tư Hoàng có thể tiếp tục nhẫn. Cố Thanh Sơn ra tay với cậu, chính là động vào vảy ngược của cha.
"Các người rốt cuộc là tính dùng cái bẫy gì để đối phó cha tôi?" Đường Miểu lại hỏi một câu, thầm thả tinh thần lực ra, ngưng tụ nó thành một sợi chỉ, lẳng lặng bay về phía Lăng Ý. Tên này khó đối phó nhất, chỉ khi diệt trừ được anh ta, cậu mới có thể không cần phải lo lắng nữa mà tập trung đối phó Khâu Hách Quỳ và Lý Đạt.
Lăng Ý không phát hiện ra, đột nhiên cảm thấy não mình như rút lại, cảm giác đau nhức tức khắc truyền tới, không khỏi thét lên đầy thống khổ, ngã dựa vào người Khâu Hách Quỳ.
"Aaaaaaaa — đau quá!"
Sắc mặt Khâu Hách Quỳ khẽ biến, cơn đau đầu của Lăng Ý rất cổ quái, vô thức quay đầu sang Đường Miểu, hai mắt sắc bén như dao.
Đường Miểu tỏ vẻ vô tội mờ mịt, đồng thời bày ra tư thế cảnh giác thích hợp, thực tế lại tăng lên lực xâm nhập của tinh thần lực.
"Anh Khâu, mau giết nó! Nhất định là do nó giở trò! Aaaaaa — "
Lý Đạt vung tay bắn ra băng tiễn. Đường Miểu cảm thấy hết sức bi ai, mấy cái dị năng của cậu, bất kỳ cái nào cũng không thích hợp để lộ ra, nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều vậy, trong lúc nghiêng người tránh đi cũng tính lấy dây đằng rút băng tiễn ra.
(băng tiễn: mũi tên băng)
Không ngờ Khâu Hách Quỳ lại đột nhiên ra tay, dựng một bức tường đất ngay trước mặt Đường Miểu.
"Anh Khâu?" Lăng Ý nhìn gã với vẻ không thể tin được.
Khâu Hách Quỳ không cảm thấy bản thân là một người bị sắc đẹp che mờ mắt, vốn định giết Đường Miểu nhưng khi Đường Miểu sắp bị băng tiễn đâm trúng, chẳng biết có phải bị ám không mà lại ra tay cứu cậu.
"Lão đại!" Lý Đạt giật mình nhìn Khâu Hách Quỳ.
Đường Miểu bị màn này làm cho bất ngờ nhưng không nghĩ nhiều, không chút do dự nắm chắc cơ hội nâng lực công kích của sóng tinh thần lên. Lăng Ý lại thét to một tiếng, hai tay ôm đầu, vành mắt như muốn nứt ra, mặt mày đỏ gay, mồ hôi đầm đìa.
Khâu Hách Quỳ đã xác định được là Đường Miểu đang đối phó Lăng Ý, lại nâng tay lên, sau lưng Đường Miểu bỗng dâng lên hai cái cột đất, thoáng biến hóa, khóa hai tay Đường Miểu lại như gông xiềng, đồng thời một cột đất khác dọng thẳng vào bụng cậu.
"A...!" Lần này không hề nhẹ tay, Đường Miểu rên lên một tiếng, tinh thần lực vô thức thả lỏng.
"Anh Khâu, sao còn không giết nó! Nó đã thấy được mặt chúng ta, phải giết nó để diệt trừ hậu hoạn." Lăng Ý gào lên.
"Không nhất thiết phải giết nó, tao sẽ không để nó có cơ hội báo tin." Khâu Hách Quỳ nói nhanh, "Lý Đạt, trói nó lại, trước hết chúng ta rời —— "
Lời còn chưa dứt, cánh cửa đóng chặt đã "oành" một tiếng, đánh văng ra, một bóng dáng cao lớn bước ra từ trong khói bụi mịt mù.
Đường Miểu liếc cái đã nhận ra người nọ, kinh hỉ kêu: "Cha!"
Khâu Hách Quỳ sầm mặt, không thể giấu được vẻ khiếp sợ trong mắt. Gã không thể ngờ rằng Đường Tư Hoàng thế mà lại không rơi vào bẫy như gã dự đoán, tìm được bọn họ nhanh như thế! Nên biết rằng, vì bắt cóc được Đường Miểu, Cố Thanh Sơn đã cung cấp tư liệu cụ thể về quân đoàn hoa quả, gã dựa vào đó mà lập ra kế hoạch chu toàn, tuyệt không có khả năng xảy ra sai lầm.
Đường Tư Hoàng thấy Đường Miểu bị trói lại, đôi mắt sắc bén tức thì sa sầm, hai tay cùng lúc vươn ra, ba cái lôi cầu màu bạc đồng loạt bắn về phía ba người Khâu Hách Quỳ.
Sắc mặt Khâu Hách Quỳ biến sắc, vội lùi về sau, rồi lại thấy ba hỏa cầu phóng tới. Ba hỏa cầu này đều rất lớn, nếu như bị đập trúng, chắc chắn sẽ hóa thành tro tàn!
Đường Miểu tuy đau bụng nhưng vẫn nhịn không được mà phì cười. Thế nhưng cậu vẫn không quên bản lĩnh đặc thù của Lăng Ý, kêu lên: "Cha, cẩn thận cái tên thấp nhất xấu nhất kia!"
Mặt Lăng Ý càng thêm méo mó. Hai chữ "xấu nhất" đã đả kích anh ta nặng nề sâu sắc.
****************
Lần này gặp phải cao thủ rồi. Đối phương vừa quăng lưu đạn khói ra, thân thể cậu đã mềm oặt, nhưng may mà tinh thần lực đủ mạnh, dù cơ thể không thể di động được, ý thức vẫn còn tỉnh táo, vẫn nhận biết được mọi động tĩnh xung quanh. Lúc đó thật ra cậu có thể trốn vào không gian, nhưng đối phương đã tránh được sự truy lùng của tinh thần lực thì nhất định là có năng lực đặc thù nào đó, cậu không muốn dễ dàng để lộ không gian như thế, đành để mặc cho họ đưa mình đi. Chỉ là nghĩ tới mình mất tích đã lâu, Đường Tư Hoàng và mọi người nhất định sẽ rất lo lắng, trong lòng không khỏi có phần nôn nóng.
Tinh thần lực của cậu tựa như một con mắt vô hình, "nhìn" được rõ ràng ba người trong phòng, sau đó lại càng cảnh giác.
Người đàn ông duy nhất đang ngồi trông không tới ba mươi tuổi, đôi mắt hẹp dài, khóe môi nhếch lên tự nhiên, giống như đang trào phúng, khiến vẻ tàn ác của gã càng hiển lộ rõ rệt. Người này hẳn là người có địa vị cao một thời gian dài, dù chỉ miễn cưỡng tựa vào thành ghế cũng khó mà giấu được bản chất ngông cuồng của gã. Từ khi Đường Miểu được đưa vào, tầm mắt gã vẫn cứ dừng lại trên người cậu, đồng tử thâm trầm chả biết đang nghĩ gì.
Hai người đàn ông đứng sau lưng gã, một người chừng hai lăm hai sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự tàn nhẫn; một người khác thì cao to vạm vỡ, nom khá chất phác nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lia về phía Đường Miểu lại sắc bén như đao, giống như muốn lột da róc thịt cậu vậy.
Sát khí trên người cả ba đều rất nồng đậm, nhìn là biết người tâm địa tàn nhẫn, xử sự ác độc, dù Đường Miểu đã sống trong hoàn cảnh mạt thế lâu như vậy, cũng gặp qua đủ loại người nhưng khi thấy bọn họ, tim cũng không khỏi đập thình thịch một hồi.
Đường Miểu cực kỳ chắc chắn, người bắt cậu là người đàn ông trẻ tuổi khá xinh đẹp kia. Dựa theo suy đoán, dị năng của người này hẳn là tàng hình kèm theo ẩn nấp, có thể giấu được hoàn toàn hơi thở của bản thân, cho nên cậu mới không phát hiện được sự hiện diện của anh ta, ba đứa Charles cũng không ngửi được mùi của anh ta.
"Lão đại, chỉ là bắt một thằng nhóc thôi, hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra tay." Chàng trai thanh tú nhìn lướt qua người đàn ông đang ngồi, ánh mắt dè dặt. Chú ý thấy gã kia nhìn chằm chằm Đường Miểu, đáy mắt anh ta chợt lóe lên tia sáng khó nhận ra.
"Chuyện này liên quan đến việc chúng ta có thể đứng vững gót chân ở căn cứ Kinh đô hay không, không thể qua loa được." Khâu Hách Quỳ nghĩ đến chuyện phiền lòng nhất, nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại mặt Đường Miểu. Bọn họ mới từ một căn cứ nhỏ chạy tới căn cứ Kinh đô vài ngày trước, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Mà đội sinh tồn trong căn cứ quá nhiều, muốn bò lên trên thì hiển nhiên sẽ không đi đường bình thường.
"Làm nó tỉnh lại." Khâu Hách Quỳ ra lệnh với Lý Đạt.
Lý Đạt không lên tiếng, bước thẳng tới, cầm một cái khăn tay bịt lên mũi Đường Miểu.
Trên mặt Đường Miểu không hiện lên vẻ bất thường, trong lòng lại tăng cao cảnh giác, nếu cậu tỉnh lại, tất phải nhìn thấy mặt ba người họ. Nói cách khác, ba tên này không định cho cậu đường sống.
Đầu óc mau chóng hoạt động, Đường Miểu không thể không "tỉnh" lại, vờ ngơ ngác trong giây lát, ánh mắt đối diện thẳng với mặt Khâu Hách Quỳ.
Tim Khâu Hách Quỳ thoáng lay động. Thấy hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên mặt cậu, gã đã cảm thấy người này nhất định có một đôi mắt cực kỳ xuất chúng. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của gã, mắt của nhóc con này rất hấp dẫn, đen trắng phân rõ, trong suốt động lòng người, bị nó liếc một cái, dù gã tự nhận là đã gặp qua vô số người, cũng không khỏi rúng động một phen. Đôi mắt thế này chính là thứ mà dù là người đi trên con đường đẫm máu trước tận thế cũng vừa muốn hủy diệt lại muốn nâng niu như trân bảo. Nhóc con này lại là loại hình mà Khâu Hách Quỳ ưa thích thế nhưng gã không thể để nó sống được.
"Các người là ai? Sao lại bắt tôi?" Không biết có phải do đối phương quá tự tin hay không mà Đường Miểu không bị trói lại. Vì thế cậu đứng thẳng dậy, phủi phủi tro bụi trên người. Dù muốn giết cậu, nhất định cũng có nguyên nhân khiến bọn chúng không giết cậu ngay lập tức, bằng không, khi cậu vừa bị bắt thì đã bị mấy tên này xử luôn rồi.
Đường Miểu rất ít khi soi gương, cho nên cậu không hề biết mình đã trưởng thành, từ một cậu thiếu niên ngây ngô thành chàng thanh niên tràn ngập hấp dẫn, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng khí thế độc lập, một mình gánh vác một phương thường xuyên rước lấy không ít ánh mắt của cả trai lẫn gái.
Lăng Ý mới đầu chỉ xem cậu là một thằng nhóc loi choi non choẹt nhờ có lão cha làm chỗ dựa mới có thể khua tay múa chân ở quân đoàn hoa quả, bây giờ bị cậu thản nhiên liếc một cái, lập tức cảm nhận được đối phương chẳng phải chỉ có vẻ ngoài, ánh mắt không tự chủ được ngó sang Khâu Hách Quỳ, thấy gã nhìn Đường Miểu chăm chú liền bốc lửa giận, sát ý vất vả lắm mới khống chế được cũng bừng lên.
"Bắt mày dĩ nhiên không phải mời mày tới làm khách rồi." Lăng Ý nói, "Hừ! Ráng mà hưởng thụ những giây phút cuối cùng đi."
Đường Miểu cười nhạt, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt đảo qua Khâu Hách Quỳ tỏ vẻ: "Người có quyền lên tiếng ở đây nhất hẳn là anh." Ba người đối phương đều là dị năng giả, muốn toàn thân trở ra có vẻ khó khăn đây.
Lăng Ý nghẹn họng một chốc, nhưng chung quy vẫn không thể kiềm chế được tính tình của mình, ở nơi mà Khâu Hách Quỳ nhìn không tới, ánh mắt nhìn chòng chọc Đường Miểu đã từ đố kỵ chuyển sang thù hận.
Đường Miểu nhìn Khâu Hách Quỳ, vừa chờ đợi câu trả lời có lẽ là chẳng bao giờ nhận được, vừa suy nghĩ xem làm thế nào để có thể chế ngự được ba người.
"Chúng tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt sống trong căn cứ thôi, không nhắc tới cũng không sao." Khâu Hách Quỳ mỉm cười, "Còn về vấn đề tại sao lại bắt cậu, thì là vì có người muốn đối phó với cha cậu, Đường Tư Hoàng. Lúc này, có lẽ anh ta đã mắc câu rồi."
Tim Đường Miểu như bị siết chặt, lập tức hỏi: "Là ai muốn chỉnh cha tôi?"
"Lão đại." Lý Đạt hô lên. Hắn cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nói cho Đường Miểu.
Lăng Ý lại lẳng lặng nở nụ cười. Đường Miểu biết càng nhiều, Khâu Hách Quỳ càng không có khả năng giữ lại mạng của nó. Tức thì, ánh mắt anh ta nhìn Đường Miểu đã biến thành khinh miệt.
Khâu Hách Quỳ phất tay với Lý Đạt, nhìn kỹ mặt Đường Miểu với vẻ hứng thú: "Đường Tư Hoàng đúng là ngu ngốc, đã cưng cậu như vậy thì không nên dẫn cậu tới tham gia Hồng Môn yến của bộ trưởng Triệu và phó bộ trưởng Lý. Như thế chẳng khác nào nói cho người khác biết cậu là người anh ta quan tâm nhất sao? Người thông minh sẽ không bao giờ để người khác biết rõ nhược điểm của mình cả."
Thấy Đường Miểu không nói gì, gã tiếp tục: "Tôi vốn cũng cho rằng Đường Tư Hoàng là người thông minh, không ngờ cũng có lúc anh ta hồ đồ như thế. Là bảo bối thì nên giấu kỹ. Cậu thấy sao?" Ánh mắt gã dò xét Đường Miểu từ trên xuống dưới, thấy cậu chẳng hề có vẻ gì là khẩn trương, đáy lòng lại càng ngứa ngáy, xao động trong người trở nên kịch liệt chưa từng thấy, dù là lúc được Lăng Ý dùng mọi cách hầu hạ, gã cũng chưa từng có được cảm giác này.
Cố Thanh Sơn! Hai mắt Đường Miểu rũ xuống. Từ khi đến căn cứ Kinh đô, Cố Thanh Sơn cứ như một con ruồi ghê tởm vậy, nhìn chằm chằm bọn họ mãi không tha. Nếu không phải biết giết Cố Thanh Sơn sẽ ảnh hưởng đến việc bảo vệ căn cứ của quân đội, cậu đã sớm muốn xử Cố Thanh Sơn rồi. Nhưng lúc này cậu không muốn nhịn nữa, cũng không cho rằng Đường Tư Hoàng có thể tiếp tục nhẫn. Cố Thanh Sơn ra tay với cậu, chính là động vào vảy ngược của cha.
"Các người rốt cuộc là tính dùng cái bẫy gì để đối phó cha tôi?" Đường Miểu lại hỏi một câu, thầm thả tinh thần lực ra, ngưng tụ nó thành một sợi chỉ, lẳng lặng bay về phía Lăng Ý. Tên này khó đối phó nhất, chỉ khi diệt trừ được anh ta, cậu mới có thể không cần phải lo lắng nữa mà tập trung đối phó Khâu Hách Quỳ và Lý Đạt.
Lăng Ý không phát hiện ra, đột nhiên cảm thấy não mình như rút lại, cảm giác đau nhức tức khắc truyền tới, không khỏi thét lên đầy thống khổ, ngã dựa vào người Khâu Hách Quỳ.
"Aaaaaaaa — đau quá!"
Sắc mặt Khâu Hách Quỳ khẽ biến, cơn đau đầu của Lăng Ý rất cổ quái, vô thức quay đầu sang Đường Miểu, hai mắt sắc bén như dao.
Đường Miểu tỏ vẻ vô tội mờ mịt, đồng thời bày ra tư thế cảnh giác thích hợp, thực tế lại tăng lên lực xâm nhập của tinh thần lực.
"Anh Khâu, mau giết nó! Nhất định là do nó giở trò! Aaaaaa — "
Lý Đạt vung tay bắn ra băng tiễn. Đường Miểu cảm thấy hết sức bi ai, mấy cái dị năng của cậu, bất kỳ cái nào cũng không thích hợp để lộ ra, nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều vậy, trong lúc nghiêng người tránh đi cũng tính lấy dây đằng rút băng tiễn ra.
(băng tiễn: mũi tên băng)
Không ngờ Khâu Hách Quỳ lại đột nhiên ra tay, dựng một bức tường đất ngay trước mặt Đường Miểu.
"Anh Khâu?" Lăng Ý nhìn gã với vẻ không thể tin được.
Khâu Hách Quỳ không cảm thấy bản thân là một người bị sắc đẹp che mờ mắt, vốn định giết Đường Miểu nhưng khi Đường Miểu sắp bị băng tiễn đâm trúng, chẳng biết có phải bị ám không mà lại ra tay cứu cậu.
"Lão đại!" Lý Đạt giật mình nhìn Khâu Hách Quỳ.
Đường Miểu bị màn này làm cho bất ngờ nhưng không nghĩ nhiều, không chút do dự nắm chắc cơ hội nâng lực công kích của sóng tinh thần lên. Lăng Ý lại thét to một tiếng, hai tay ôm đầu, vành mắt như muốn nứt ra, mặt mày đỏ gay, mồ hôi đầm đìa.
Khâu Hách Quỳ đã xác định được là Đường Miểu đang đối phó Lăng Ý, lại nâng tay lên, sau lưng Đường Miểu bỗng dâng lên hai cái cột đất, thoáng biến hóa, khóa hai tay Đường Miểu lại như gông xiềng, đồng thời một cột đất khác dọng thẳng vào bụng cậu.
"A...!" Lần này không hề nhẹ tay, Đường Miểu rên lên một tiếng, tinh thần lực vô thức thả lỏng.
"Anh Khâu, sao còn không giết nó! Nó đã thấy được mặt chúng ta, phải giết nó để diệt trừ hậu hoạn." Lăng Ý gào lên.
"Không nhất thiết phải giết nó, tao sẽ không để nó có cơ hội báo tin." Khâu Hách Quỳ nói nhanh, "Lý Đạt, trói nó lại, trước hết chúng ta rời —— "
Lời còn chưa dứt, cánh cửa đóng chặt đã "oành" một tiếng, đánh văng ra, một bóng dáng cao lớn bước ra từ trong khói bụi mịt mù.
Đường Miểu liếc cái đã nhận ra người nọ, kinh hỉ kêu: "Cha!"
Khâu Hách Quỳ sầm mặt, không thể giấu được vẻ khiếp sợ trong mắt. Gã không thể ngờ rằng Đường Tư Hoàng thế mà lại không rơi vào bẫy như gã dự đoán, tìm được bọn họ nhanh như thế! Nên biết rằng, vì bắt cóc được Đường Miểu, Cố Thanh Sơn đã cung cấp tư liệu cụ thể về quân đoàn hoa quả, gã dựa vào đó mà lập ra kế hoạch chu toàn, tuyệt không có khả năng xảy ra sai lầm.
Đường Tư Hoàng thấy Đường Miểu bị trói lại, đôi mắt sắc bén tức thì sa sầm, hai tay cùng lúc vươn ra, ba cái lôi cầu màu bạc đồng loạt bắn về phía ba người Khâu Hách Quỳ.
Sắc mặt Khâu Hách Quỳ biến sắc, vội lùi về sau, rồi lại thấy ba hỏa cầu phóng tới. Ba hỏa cầu này đều rất lớn, nếu như bị đập trúng, chắc chắn sẽ hóa thành tro tàn!
Đường Miểu tuy đau bụng nhưng vẫn nhịn không được mà phì cười. Thế nhưng cậu vẫn không quên bản lĩnh đặc thù của Lăng Ý, kêu lên: "Cha, cẩn thận cái tên thấp nhất xấu nhất kia!"
Mặt Lăng Ý càng thêm méo mó. Hai chữ "xấu nhất" đã đả kích anh ta nặng nề sâu sắc.
****************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất