Táo Chua

Chương 1: Đến cùng là tức chết ai vậy?

Sau
Tưởng Minh Hàng kết thúc giờ tự học đã về nhà ngay, vừa mở cửa đã thấy Sở Khâm làm ổ trên ghế salon, ôm quả dưa hấu xem phim hoạt hình.

Hắn không lên tiếng, thay giày rồi đi thẳng vào phòng ngủ, trong phòng bếp bay ra mùi thơm nhàn nhạt của rau xào.

Tưởng Minh Hàng còn chưa kịp bỏ cặp xuống, Sở Khâm đã chạy như điên vào ôm cánh tay hắn: "Anh trai, sao hôm nay về muộn thế?"

Tưởng Minh Hàng nghiêng đầu liếc cậu một cái, Sở Khâm tự giác nói: "Em làm xong hết bài tập rồi."

"Vậy còn tìm anh làm gì?"

"Mẹ em không có nhà nên dì gọi em đến ăn cơm cùng."

Tưởng Minh Hàng không nói gì nữa, tiện tay đẩy cậu ra, "Ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền anh."

Sở Khâm như chó con đáng thương bị chủ nhân chối bỏ, rũ đầu xuống, yên lặng lấy ghế ra ngồi: "Vậy em không làm phiền anh đâu."

Tưởng Minh Hàng nhìn cậu, muốn nói lại thôi, lấy ra túi đựng bút bắt đầu làm bài tập, Sở Khâm nhàm chán nằm ở bên cạnh nghịch cục gôm. Tưởng Minh Hàng tính sai số liếc mắt nhìn sang, ngón tay thò đến lấy đi cục gôm, da thịt hai người chạm vào nửa giây, Sở Khâm không an phận hừ một tiếng.

Trong phòng rất yên tĩnh. Lúc Tưởng Minh Hàng không muốn nói chuyện, thì tuyệt đối sẽ không mở miệng. Hắn cúi đầu viết bài, ngẫu nhiên sẽ đỡ trán trầm tư, cục gôm vẫn luôn chuyển động qua lại trên những ngón tay thon dài của hắn, không hề rơi xuống.

Sở Khâm trong tay trống trơn, lại rất vui vẻ rút một cây bút máy trong ống đựng bút, viết viết vẽ vẽ lên một góc giấy nháp. Tưởng Minh Hàng mở to mắt liếc nhìn cậu một cái, không hề che giấu, hô hấp trở nên nặng nề hơn.

Dù trong phòng có mở điều hòa, Tưởng Minh Hàng vẫn cảm thấy nóng. Bên cạnh có người, hắn không thể toàn tâm toàn ý mà làm bài tập, bèn đơn giản thả lỏng người nhìn chằm chằm Sở Khâm nói vài chuyện không đâu.

Hai người bọn họ đã làm hàng xóm từ thời mẫu giáo, cũng từ mấy đứa nhỏ đáng yêu mà từng người trưởng thành, phát triển ở những lĩnh vực không giống nhau. Tưởng Minh Hàng là "Học sinh xuất sắc lại đẹp trai", còn Sở Khâm là "Bình hoa ngu xuẩn đầu óc chậm chạp."

Sở Khâm có vẻ ngoài trông rất dễ bắt nạt, hơn nữa còn không biết vì sao mà vô cùng dễ rơi nước mắt, vẫn luôn khác biệt so với bạn bè đồng trang lứa. Lúc bị bắt nạt liền tự động tìm Tưởng Minh Hàng xin giúp đỡ, thái độ vô cùng tự nhiên, gọi anh cũng rất thuận miệng.

Tưởng Minh Hàng mơ mơ hồ hồ bị một tên nhóc đẹp đẽ ngu xuẩn dây dưa mười mấy năm liền, gần đây mới chậm rãi suy nghĩ rõ ràng, hắn rất ghét Sở Khâm, hắn thật sự không thích những người ngu ngốc.

Cho nên, Tưởng Minh Hàng muốn kéo dài khoảng cách với người này.

Sở Khâm hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong đầu hắn, thành thật vẽ ra một cái mặt tròn thật tròn trên giấy nháp của Tưởng Minh Hàng

"Tưởng Minh Hàng." Cậu ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt nhìn người bạn tốt của mình, chóp mũi có vài giọt mồ hôi, môi hồng răng trắng, dùng mấy từ đẹp đẽ ngu xuẩn mà tả là phù hợp nhất, cậu giả giọng thần bí hỏi:

"Anh biết đây là ai không?"

Tưởng Minh Hàng xem thường việc trả lời vấn đề này.

Sở Khâm sờ môi nín cười, lại không buông tha, khóe mắt cong cong, cười đến cả người đều run rẩy: "Ha ha... Là anh đó, cậu bé thần kỳ."

Nước mắt hay nụ cười của cậu đều rất dễ xuất hiện. Ánh mắt Tưởng Minh Hàng dính chặt lên người con Doraemon trên giấy, đột nhiên nhớ đến buổi khai giảng kỳ huấn luyện quân sự cho năm nhất, tất cả học sinh mới đều ngồi trong hội trường xem một bộ phim tình cảm cũ kỹ.

Khi phim đến đoạn cao trào, nhóm nam ngồi đó đều làm mặt vui cười để giấu đi nước mắt, Tưởng Minh Hàng trời sinh lạnh lùng, không hề có cảm giác gì, quay đầu lại nhìn thấy Sở Khâm đang nhìn màn hình lớn khóc đến là nghiêm túc.

Viền mắt cậu ửng đỏ, hai má hồng hồng, chóp mũi cũng đỏ ửng, đồng tử đen bóng ngập trong nước mắt, dưới ánh đèn màu xanh lại biến ảo ra những màu sắc kỳ dị.

"Khó chịu quá đi." Trong tiếng ồn của những người bên cạnh, Sở Khâm không chút xấu hổ dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, nhịn khóc thút thít kề sát Tưởng Minh Hàng nói chuyện: "Sau này mình đừng xem loại phim này nữa, quá bi thương, ôi."

Tưởng Minh Hàng nhìn cậu chằm chằm, tim đột nhiên đập thình thịch như điên dại.

Hắn muốn, hắn muốn hôn Sở Khâm ngay tại hội trường náo nhiệt đông đúc này, muốn cắn một cái lên hai má mềm mại của người này, nếm thử xem nước mắt của cậu có ngọt không.

Quang ảnh không ngừng lay động trên mặt Sở Khâm, cậu không nhận ra tình trạng dị thường của bạn tốt, có hơi mệt mỏi vùi mặt vào bả vai cứng rắn của Tưởng Minh Hàng.

Sợi tóc của cậu quét qua gò má Tưởng Minh Hàng, có mùi thơm hoa quả nhàn nhạt. Tưởng Minh Hàng và cậu dùng chung một loại dầu gội, nhưng tóc hắn lại không được thơm như vậy.

Tưởng Minh Hàng nghi ngờ có khi đó là mùi hương của riêng cậu.

"Này... Tưởng Minh Hàng."

Sự im lặng kéo dài làm Sở Khâm phát ngán, cậu gõ bàn một cái: "Anh làm gì mà nhìn em chằm chằm rồi ngẩn người thế? Không cố gắng làm bài tập à, em mách dì bây giờ."

Tưởng Minh Hàng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận:

"Đâu có."

"Ồ vậy à."

Sở Khâm đứng lên, chậm rãi xoay người: "Em đi phụ dì nấu cơm nhé."

Cậu đi rồi, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều. Tưởng Minh Hàng vẫn cảm thấy không có tinh thần, cầm lấy tờ giấy nháp vẽ hình Doremon vò thành một cục ném vào thùng rác.

Trên bàn cơm, mẹ Tưởng Minh Hàng nói hôm nay Sở Khâm sẽ ngủ lại. Sở Khâm nuốt xuống cơm trong miệng, còn chưa kịp nói gì Tưởng Minh Hàng đã lạnh lùng từ chối: "Không muốn."

"Sao vậy? Giường con lớn như vậy, trước đây không phải vì Sở Khâm muốn sang ngủ nên mới mua sao."

"Không muốn." Tưởng Minh Hàng nói: "Em ấy quá ồn, con ngủ không được."

"A, vậy hả?" hai má Sở Khâm nóng lên, cậu rất áy náy vô cùng, im lặng chừng hai giây rồi thản nhiên xin lỗi Tưởng Minh Hàng: "Vậy xin lỗi anh nhé, trước đây mỗi lần em tới đây ngủ, anh hẳn là không ngủ được xíu nào."

"Không thể nào." Mẹ Tưởng trái lại hơi kinh ngạc: "Ban đêm mẹ đi đắp chăn cho hai đứa thấy Sở Khâm ngủ rất ngoan mà."

Tưởng Minh Hàng không muốn nói gì thêm, buông bát đũa trở về phòng tiếp tục làm bài tập, dùng hành động để thể hiện sự từ chối.

Thật ra hắn rất bốc đồng, bất kể phương diện nào cũng ưu tú đến lạ thường, từ nhỏ đã được nuông chiều dung túng, xấu tính chẳng chừa một ai.

Lúc Sở Khâm đi rồi, bất kỳ âm thanh nào xung quanh Tưởng Minh Hàng cũng đều trở nên nhỏ bé hơn bình thường.



Hắn ngồi trong phòng nghiêng tai nghe tiếng bước chân xa dần, có hơi khoái trá khi thấy bản thân có thể kiểm soát được tâm tình người khác, nhưng đồng thời trong lòng cũng bị nhéo một phát hơi nhói đau.

Sở Khâm lúc ở chung với Tưởng Minh Hàng có xung đột gì thì cũng chẳng thèm so đo, sang hôm sau là cậu đã quên sạch phiền não. Cậu luôn cảm thấy Tưởng Minh Hàng rất tốt, là thiên tài, cho nên xứng đáng có được đãi ngộ đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn, Sở Khâm cũng theo thói quen mà dung túng nuông chiều Tưởng Minh Hàng.

Sáng sớm cậu dậy trễ mấy phút, lúc xuống lầu Tưởng Minh Hàng đã đi mất rồi. Sở Khâm cũng không nghĩ nhiều, như một tên ngốc mầ vui vẻ hát ngâm nga, sau đó ngồi xe bus đến trường học.

Buổi chiều sau khi tan học, Tưởng Minh Hàng cũng về trước một mình. Sở Khâm cảm thấy có khó chịu, lần nào cậu cũng chờ Tưởng Minh Hàng một chút mà.

Lúc về đến nhà, Sở Khâm đuổi kịp mới Tưởng Minh Hàng, thở hồng hộc chất vấn hắn: "Anh chờ em một chút không được sao?"

Tưởng Minh Hàng không để ý tới cậu, trên tay cầm một lá thư màu xanh nhạt. Trong lòng Sở Khâm lập tức căng thẳng, vươn người muốn lấy đi. Tưởng Minh Hàng cau mày không nhịn được mà tránh né: "Em làm gì vậy."

"Cho em xem một chút đi." Sở Khâm nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đây là thư tình phải không, trước giòe anh vẫn không thèm nhìn mà trực tiếp vứt đi luôn mà. Cho em xem thử lần này là ai viết vậy, anh đây là chuẩn bị đồng ý sao?"

Tưởng Minh Hàng cũng nhìn cậu, độc ác mà nhếch miệng nở nụ cười: "Đúng, thì sao?"

Sở Khâm rụt tay về: "... Vậy em không xem nữa."

Lá thư tình nọ dường như khiến Tưởng Minh Hàng rất vui vẻ. Sở Khâm ngơ ngác mà đi theo sau hắn, hai người càng đi càng cách xa, cho đến khi Sở Khâm bị bỏ lại, từng bước từng bước đạp lên cái bóng của mình.

Ban đêm cậu cuộn tròn trong chăn ngẩn người, da thịt nóng hừng hực, trái tim cũng không ngừng chìm sâu xuống đáy, như ngâm trong hồ nước đá lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn đụng phải một tảng băng, cứng đến khó chịu.

Sau khi ngủ rồi Sở Khâm lại bắt đầu nằm mơ, mơ đến lúc nghỉ hè, cậu ngủ lại nhà Tưởng Minh Hàng, ban đêm hai người bị tiếng mưa rơi đánh thức, lẳng lặng đối diện nhìn nhau, bỗng nhiên không hiểu vì sao bắt đầu hôn môi.

Ngày hôm sau, Tưởng Minh Hàng thoạt nhìn có vẻ không có gì khác lạ, vẫn lạnh nhạt như thường ngày.

Sở Khâm nghi ngờ liệu có phải chăng đêm ấy chỉ là một giấc mộng, nếu không mình đầu óc rối loạn đến ngủ không ngon giấc, Tưởng Minh Hàng sao có thể bình tĩnh như vậy?

Giấc mộng xuân đó làm cho Sở Khâm nghi nhờ bản thân, liệu cậu có phải đồng tính luyến ái, lại thích Tưởng Minh Hàng hay không?

Hiện tại, giấc mộng xuân ấy thường xuyên xuất hiện, liên tục quấy nhiễu khiến cậu hồi hộp bất an, nhiều lần giật mình tỉnh giấc.

Mối tình đầu của Tưởng Minh Hàng đến sớm như vậy, Sở Khâm nhất thời có chút không biết phải làm sao. Cậu sợ thân cận như trước như lại mang đến phiền phức cho Tưởng Minh Hàng, đành không thể làm gì khác ngoài việc chủ động kéo dài khoảng cách.

Tưởng Minh Hàng cũng không thèm nói dối Sở Khâm, lúc nghỉ giữa giờ và tan học Sở Khâm quả thật nhìn thấy Tưởng Minh Hàng thân cận với nữ sinh nào đó. Tuy rằng Tưởng Minh Hàng không nói gì nhiều, nhưng Sở Khâm vẫn có thể cảm thấy được điểm khác lạ trên người hắn.

Tưởng Minh Hàng đang rất vui vẻ. Như vậy, có thể hắn rất xem trọng đoạn tình cảm này.

Có thể là do quá để ý đến Tưởng Minh Hàng, thành tích tháng này của Sở Khâm bị giảm sút.

Cậu bình thường vốn rất lạc quan cũng không tránh khỏi bị mấy chuyện buồn liên tiếp đả kích, sau khi tan học bèn cưỡng ép bản thân giải xong đề mới về nhà, mắt thấy Tưởng Minh Hàng cùng bạn gái lướt qua ngoài cửa sổ, một chữ cũng không nói nên lời.

Khoảng thời gian hơn 9 giờ tối khu vực gần trường có hơi hỗn loạn.

Sở Khâm đếm mấy tờ quảng cáo trên cột điện mà đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý mình đã đi qua một quán thịt nướng hỗn tạp đông người.

"Bạn nhỏ này." Một ông chú ở trần, cánh tay đầy hình xăm kéo cặp sách của cậu, gương mặt bóng loáng cười nham nhở: "Cưng là học sinh của trường này à? Thành tích được chứ hả?"

Sở Khâm rất nhạy cảm đối với thiện ý, nhưng đối với ác ý lại có hơi chậm chạp, ngơ ngác mà trả lời: "Phải ạ, thành tích của cháu không được tốt lắm, kiểm tra vừa rồi còn bị điểm thấp."

"Đến đến đến, cháu lại đây ngồi uống với chú một chút, rồi có gì mình từ từ nói."

"Nói cái gì?" Bàn bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, có chút khàn khàn giống như thiếu niên đang ở thời kỳ vỡ giọng: "Học sinh mà cũng bắt nạt, để nó yên rồi biến đi chỗ khác đi."

Sở Khâm lần theo âm thanh nhìn sang, người đó cũng để trần cánh tay, lộ ra cơ thể cường tráng, trên vai có vài hình xăm đường nét phức tạp, thấm đẫm mồ hôi. Y tuổi tác cũng không lớn lắm, tóc húi cua, mặt mũi trông có vẻ yêu nhiệt cộng thêm chút hơi thở nham hiểm càng có thêm vài nét anh tuấn lại gợi cảm.

Hai cái vòng bạc chói mắt trên cổ tay trái y lay động, cái tay này đồng thời còn đang cầm một chiếc cốc thủy tinh, ngón tay dài nhỏ, khớp xương rõ ràng.

Sở Khâm nhìn chằm chằm cái tay này, mở to mắt chớp chớp mấy cái.

________________

Nhà Cố Nham diện tích không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Sở Khâm quỳ ở trên giường bị y đâm đến không ngừng rên rỉ, eo cũng mềm nhũn ra, nửa người dưới như hóa thành nước tan chảy trong khuỷu tay Cố Nham.

Y rất mạnh, bàn tay nắm lấy gáy Sở Khâm, đè xuống, khẽ khàng gọi "Bé ngoan" bên tai Sở Khâm.

Sở Khâm rất thích cái cảm giác được âu yếm như vậy, lỗ tai rất ngứa, bị đôi môi khô nóng của Cố Nham hôn lên, rồi ngậm trong miệng mà mút mát liếm láp. Cố Nham cứu cậu, cũng từ đó mà trở thành vị anh hùng thứ hai trong đời cậu. Sở Khâm mơ mơ màng màng cảm thấy, có khi Cố Nham còn tốt hơn so với Tưởng Minh Hàng......

Ít nhất, lúc cậu hỏi y muốn báo đáp thế nào, Cố Nham rõ ràng minh bạch mà nói lên giường là được rồi, còn Tưởng Minh Hàng lại chưa bao giờ cho cậu đáp án.

Cố Nham thấy Sở Khâm phân tâm, bàn tay không nhẹ không nặng đánh một cái lên mông Sở Khâm, mông thịt mềm mại trắng như tuyết do bị đánh mà rung động mấy lần. Cố Nham đỏ mắt mắng cậu, trong giọng nói còn ẩn chứa mấy phần yêu thích: "Con mẹ nó em thật là nam à? Cái mông mềm như thế, không chơi mấy lần thì rất phí!"

Sở Khâm cắn ngón tay không lên tiếng, khe khẽ thở hổn hển, cảm giác được dương v*t Cố Nham từ từ nong mở vách ruột chặt chẽ ướt át nóng hổi của cậu, rồi lại chầm chậm rút ra, quy đầu đừng ở miệng huyệt mấy giây, Sở Khâm sướng đến mức chỉ biết rên rỉ lung tung.

Cậu cảm thấy rất vui vẻ, thầm nghĩ nếu mình cùng Tưởng Minh Hàng yêu nhau, có phải cũng sẽ vui sướng như thế này?

Người Cố Nham dính đầy mồ hôi, thò tay nắm cằm Sở Khâm kéo qua, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cậu, dạy cậu cách hôn môi. Sở Khâm chỉ có thể khờ khạo mà há miệng ra để Cố Nham liếm mút đầu lưỡi của mình, trong lòng không hiểu sao có chút ngứa ngáy, càng cùng Cố Nham thân mật, bao nhiêu ngứa ngáy liền biến thành bấy nhiêu sung sướng.

"Em có đau hay không hửm?" Cố Nham rút dương v*t ra, lột áo mưa ném vào thùng rác, ngón tay thon dài cắm vào động thịt ướt át nhẹ nhàng moi móc: "Chồng không mang bao chơi em một lần được không?"

Giọng điệu của y hoàn toàn là đang thương lượng chứ chẳng hề ép buộc, nhưng Sở Khâm không biết nếu mình không đồng ý thì Cố Nham sẽ làm gì, chỉ đành ngây ngốc gật đầu.

côn th*t nổi đầy gân xanh phồng lên, chen vào miệng huyệt ẩm ướt tiếp tục đâm rút một hồi. Sở Khâm bị chịch liên tục chịu không nổi nữa, bàn tay run rẩy vô lực đặt trên bụng, ngón chân cuộn chặt, há miệng run rẩy xin tha: "Chồng ơi, em không được... Em muốn tiểu..."

Cố Nham cười nhẹ, ôm eo cậu chốc chốc lại cắm sâu vào một chút: "Không sao cả, muốn tiểu là tốt rồi, không cho em nhịn đâu đấy."



"Ha, vâng." Sở Khâm nức nở, quay đầu nhìn thấy vết thương trên xương gò má y, nhỏ giọng đáp:

"Cảm ơn chồng nhé."

Cố Nham mười chín tuổi, không lớn hơn cậu bao nhiêu, nhưng Sở Khâm vẫn cảm thấy người này rất đáng tin cậy.

Cậu ngoan ngoãn gọi Cố Nham là chồng, rúc vào trong ngực Cố Nham, để mặc tinh dịch bắn đầy lên bụng mình, sau đó ngồi trên đùi Cố Nham mặc quần áo tử tế.

"Anh đưa em về." Cố Nham nói: "Về nhà tắm trước. Ngày mai nếu rảnh thì có thể đến tìm anh chơi."

"Được ạ."

Sở Khâm cảm thấy tinh dịch dinh dính đang thuận theo rãnh mông mình trượt xuống đùi, nhưng người cậu không còn chút sức nào, đến nói cũng lười, yếu ớt ôm eo Cố Nham, suy nhược mà dựa vào lồng ngực y để y đưa mình về nhà.

Cậu một mình đi lên lầu, bất chợt trông thấy một bóng đen cao lớn đứng trên hành lang làm sợ hết hồn. Giọng Tưởng Minh Hàng không chút vui vẻ vang lên: "Em sao lại về muộn như vậy?"

Ngữ khí trách cứ làm Sở Khâm rất không thoải mái, cộng thêm cậu vốn đang rất mệt mỏi, bây giờ cũng không muốn nói chuyện, chỉ nhỏ giọng nói: "Em ra ngoài chơi." Nói xong đã lập tức muốn lên lầu.

Tưởng Minh Hàng nhíu mày, không thể nào hiểu được mà nói: "Nhà em hôm nay không có ai, mẹ bảo anh sang gọi em về ngủ cùng, kết quả em lại không có nhà. Em có biết bà sốt ruột cỡ nào không?"

Sở Khâm thở dài: "Cho em xin lỗi dì nhé."

Tưởng Minh Hàng nghe thấy giọng nói của cậu có phần khác lạ, nghi hoặc mà đến gần vài bước, trực tiếp ngửi thấy mùi chua của mồ hôi và vị tanh nhàn nhạt trên người Sở Khâm, cùng với mùi đàn hương thuộc về người khác.

"Em đi chơi với ai?" Hắn cảnh giác hỏi: "Đi chơi ở đâu?"

Trực giác của Sở Khâm cho thấy cậu nhất định sẽ bị ghét bỏ, nên không dám hé răng, chỉ cúi đầu vịn lan can đi lên lầu.

Tưởng Minh Hàng đêm nay cũng đặc biệt kỳ lạ, như tên thần kinh mà đuổi theo cậu hỏi: "Tại sao ra nhiều mồ hôi như vậy? Sở Khâm, em rốt cuộc là làm cái gì rồi?"

"Anh đừng hỏi, phiền quá." Sở Khâm xoay người, buồn bực mà phất tay. Tưởng Minh Hàng mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn đôi môi ướt nhẹp của cậu: "Em làm tình với người khác à?"

Sở Khâm trong nháy mắt nghĩ đến Cố Nham, trong lòng bốc lên một chút ngọt ngào, đỏ mặt ừ một tiếng. Tưởng Minh Hàng im lặng nửa phút, bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên vươn tới, thô bạo mà nắm chặt cánh tay Sở Khâm: "Đầu óc em có bệnh à? Có chuyện gì xảy ra mà không chịu suy nghĩ, mới mười sáu, mười bảy tuổi đã dám ra ngoài làm loạn?"

"Em.... " Sở Khâm cực kỳ kinh ngạc, ngớ người mà nhìn hắn, giọng điệu vô tội đến mức khiến Tưởng Minh Hàng bực mình: "Không phải anh cũng đang yêu đương sao? Anh có thể, thì tại sao em lại không?"

Tưởng Minh Hàng hít sâu vài lần, buông cậu ra, bàn tay nắm chặt đến gân xanh cũng lồi lên.

Sở Khâm xoa xoa cánh tay bị đau, không biết Tưởng Minh Hàng kế tiếp muốn làm gì, cũng không biết nên ứng đối như thế nào. Tưởng Minh Hàng không lên tiếng, vươn tay lấy chìa khoá trong túi cậu, kéo cậu lên lầu, mở cửa phòng trực tiếp đẩy người vào.

"Đi vào."

Trong hành lang âm u, gương mặt không cảm xúc của hắn tựa như sát thần. Sở Khâm rầu rĩ mà đi vào, người cậu đột nhiên bị Tưởng Minh Hàng túm lấy quăng lên giường.

Cậu rất kén ăn, lượng cơm ăn cũng ít, vóc dáng cũng mảnh mai hơn so với bạn cùng lứa, cho dù là Cố Nham hay Tưởng Minh Hàng đều có thể dễ dàng đè lên giường. Tưởng Minh Hàng nhanh chóng cởi đồng phục của cậu.

Sở Khâm vừa về đến nhà đã bị bắt gặp, làm gì kịp rửa ráy. Tưởng Minh Hàng trực tiếp cởi quần cậu, nhìn thấy tinh dịch dính đầy trên bắp đùi, rãnh mông cũng ướt nhẹp, còn có mùi tanh nhàn nhạt.

Mặt mày hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, hắn nghiến răng, giương mắt nhìn chằm chằm Sở Khâm, tựa như hận không thể lập tức bóp chết người này.

Sở Khâm cũng cảm thấy xấu hổ, vội vội vàng vàng bò lên muốn mặc lại quần, Tưởng Minh Hàng lại vươn tay đè đầu cậu xuống gối, thô bạo mà vạch áo cậu, lộ ra thân thể tràn đầy vết cắn. đầu v* Sở Khâm thậm chí còn bị cắn đến sưng tấy, vô cùng đáng thương cọ lên áo sơ mi. Sở Khâm tức giận nói: "Anh rốt cuộc là muốn làm gì!"

Tưởng Minh Hàng nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của cậu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại chỉ mỉm cười.

Tiếng điện thoại di động trên bàn học vang lên, khi nãy Sở Khâm mới cho Cố Nham số điện thoại, hẳn là sau khi về nhà y mới gọi đến.

Tưởng Minh Hàng cầm lấy điện thoại, nâng tay lên cao, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Khâm: "Là ai?"

Sở Khâm bị chọc giận, giận dữ muốn đoạt lại điện thoại, không vui vẻ gì mà nói với hắn: "Không mượn anh xen vào, đưa cho em!"

Cậu càng làm ra bộ dạng này Tưởng Minh Hàng càng cảm thấy máu huyết trong thân thể như sôi lên, hắn nhận điện thoại, nghe thấy thanh âm lười biếng của Cố Nham: "Khâm Khâm, chưa ngủ à, ngày mai em sang đây nhé?"

Tưởng Minh Hàng lại có vẻ bình tĩnh chết người, trực tiếp ném bay điện thoại, nắm lấy vai Sở Khâm mạnh mẽ đè xuống giường: "Sở Khâm, em dám quen bạn trai, em muốn chết có phải không?"

Từ lúc hắn bắt đầu tức giận, Sở Khâm đã cảm thấy không hiểu gì, cậu giãy dụa nói: "Không mượn anh xen vào!"

Tưởng Minh Hàng hít thở cũng nặng nề hơn, một tay đè cậu xuống, một tay đi cởi thắt lưng.

Sở Khâm hoang mang đã lâu, bây giờ mới nhịn không được bắt đầu mắng người: "Anh phát điên cái gì? Tưởng Minh Hàng, em gọi dì đến đó!"

Giọng Tưởng Minh Hàng có chút kỳ lạ, vừa đau khổ vừa giận dữ, Sở Khâm chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn bao giờ.

"Tên kia chơi em mấy lần?" Hắn như một tên cuồng tình dục, cắn lỗ tai Sở Khâm gầm gừ hỏi: "Em nói đi, y chịch em mấy lần? Sao y dám bắn vào trong em... Em khóc à? Là y làm em khóc phải không? Sở Khâm, nói cho anh biết y là ai đi, cứ nói cho anh đi, ngày mai anh giúp em đánh y."

"Anh đừng như vậy." Sở Khâm sắp bị hắn hỏi đến ngu người rồi: "Tưởng Minh Hàng, anh bình tĩnh một chút, anh đừng làm em sợ. Em cũng là tự nguyện, không cần anh giúp đánh y."

Tưởng Minh Hàng cố ý không nghe thấy, chỉ là chạm phải tinh dịch trên mông Sở Khâm, hơi thơt có chút run rẩy.

Hắn còn muốn duy trì nụ cười kiêu ngạo của mình, thế nhưng đã hoàn toàn thất bại. Cuối cùng hắn lạnh lùng đứng lên trước mặt Sở Khâm, hắn không có tư cách. Sở Khâm lên giường với người khác, cũng cam tâm tình nguyện biện giải cho người kia.

Dựa vào cái gì chứ?

Tưởng Minh Hàng trong phút chốc bình tĩnh trở lại, cuối cùng lùi ra khỏi người Sở Khâm. Hắn lạnh mặt thoạt nhìn coi như đã bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đi thay đồ, rồi sang kia ngủ với anh."

================Hết chương 1================

#Riz: Chòi má bộ này 1 chương dài gấp 4 lần chương bình thường mà tui từng làm, mất nguyên cả buổi tối ahuhu

Dù sao đi nữa thì cũng chào mừng mọi người đến với hố mới của tui ~~~ *tung bông* ㄟ(≧◇≦)ㄏ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau