Chương 24: Đồng tâm
Ở ngoại ô núi Hồng Khánh công tác tìm kiếm đã được triển khai theo trật tự. Nói thẳng ra hơn ba nghìn hécta Công viên rừng Quốc gia đa phần đều là núi hoang, núi hoang mới phù hợp với khái niệm bảo hộ.
(*)Công viên rừng Quốc gia núi Hồng Khánh trước đây là Công viên rừng trấn Hoàng Sào nằm ở phía đông nam của núi Hồng Khánh, cách trung tâm thành phố Tây An chưa tới 4km.
Nhưng đối với việc tìm kiếm cứu nạn thì vô cùng khó khăn.
Phòng Chính Quân nhìn sắc trời thấy dường như sắp đổ mưa thì không khỏi càng thêm lo lắng: “Theo lý thuyết Linh Linh có đầu óc nhanh nhạy như vậy thì hẳn phải nên để lại chút manh mối.”
Trước mặt người khác ông cần phải bình tĩnh nhưng ở trước mặt Trâu Khải Văn thì bỗng nhiên ông có một cảm giác nhẹ nhõm giống như với người nhà nên bất giác hỏi anh: “Cậu nói liệu có phải nó bị thương đến mức không thể nhúc nhích không?”
“Không đến mức đấy ạ.” Trâu Khải Văn lập tức trả lời ông: “Cháu đã xem video hiện trường rồi, Linh Xu là người kính, chỗ bị đâm ở vị trí tim thông thường sẽ không sao đâu.”
Cậu ta quả là điềm đạm. Trước hết Phòng Chính Quân không quan tâm đây là nam hay nữ mà chỉ thầm nghĩ chẳng trách Linh Linh có thể hòa hợp với cậu ta. Người này rất có chừng mực, nhìn nét mặt và thái độ của cậu ta sốt ruột thì có sốt ruột nhưng hoàn toàn không bị rối loạn. Nếu Linh Linh là con gái thì người đàn ông này thật sự có thể gửi gắm, nương tựa cả đời.
Những lời này khiến Phòng Chính Quân nhẹ lòng nhưng câu tiếp theo Trâu Khải Văn không nói ra: Đối với Phòng Linh Xu thì bên phải là tim, bên trái là phổi, nếu bị đâm thủng màng phổi thì sẽ có nguy cơ cao bị tổn thương tim.
Chỉ là theo thể trạng và hồ sơ bệnh án của nghi phạm thì chưa chắc sức đã khỏe được như vậy. Hơn nữa Phòng Linh Xu sau khi bị thương còn có thể thở mạnh, chạy đuổi theo xe chứng tỏ phổi của cậu không bị tổn thương quá nhiều.
Trâu Khải Văn chỉ biết thầm cầu nguyện, cầu mong Lương Húc còn lương tri, cậu ta là Thạc sĩ Ngoại khoa lâm sàng có khả năng sơ cứu cơ bản.
—— Thật ra đó cũng là một suy nghĩ hão huyền, không có phạm nhân nào sẽ dừng xe cứu con tin khi đang trong quá trình chạy trốn. Nhưng trong lòng anh vẫn ẩn chứa một tia hy vọng, tuy anh chưa gặp mặt Lương Húc nhưng dựa theo miêu tả của Phòng Linh Xu về cậu ta thì người có thể dùng sức hấp dẫn của nhân cách để thu hút Linh Xu chắc chắn không thể chỉ là diễn kịch.
Dù cho không vì lương tâm mà chỉ vì lợi ích thì nếu Lương Húc còn đủ lý trí sẽ phải cứu Phòng Linh Xu. Bởi vì một con tin khỏe mạnh có thể đổi được nhiều lợi thế trong đàm phán hơn, còn một con tin sắp chết chẳng có ích lợi gì với kẻ bắt cóc. Sự thông minh mà Lương Húc thể hiện khi gây án tại Bệnh viện Tần Đô đủ để khiến Trâu Khải Văn tin rằng cậu ta có khả năng xác định rõ tình hình.
Cũng chính vì vậy mà dường như Trâu Khải Văn lờ mờ đoán được Phòng Linh Xu muốn làm gì —— Thử đổi lại vị trí, nếu bản thân là Linh Xu thì e rằng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt này.
Hoàn cảnh khốn cùng thường là cơ hội để tỏ ra yếu thế, mà tỏ ra yếu thế đồng nghĩa với việc ngầm chiếm được lợi ích mà vốn dĩ không thể đạt được.
Nhưng điều này thật sự quá mạo hiểm.
Một tiếng đồng hồ trước.
Đường núi gập ghềnh, Bé Thỏ Trắng cảm thấy hổ thẹn nên ngoan ngoãn dùng tay đỡ đầu cho Phòng Linh Xu, suốt cả chặng đường cậu ta chẳng ngại cực khổ cứ giữ mãi tư thế đó, thỉnh thoảng còn đút mấy ngụm nước đường cho cậu.
Thật ra không cần thiết phải nâng bởi vì Lương Húc đã trói Phòng Linh Xu bằng dây đai an toàn —— Thứ này vốn dùng cho bệnh nhân bị mất kiểm soát. Phòng Linh Xu hiện tại là bệnh nhân và có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào nên dùng đai an toàn cũng chẳng sai, tuy rằng cậu mất kiểm soát không phải vì bệnh.
Bé Thỏ Trắng không phân tích được nhiều như vậy cho nên Bé Thỏ Trắng vẫn đỡ Phòng Linh Xu vô cùng đàng hoàng, tránh cho vết thương của cậu bị đau vì xóc nảy.
Phòng Linh Xu bất đắc dĩ: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm thế. Cậu đâm nhẹ một chút thì đã chẳng có mấy chuyện phiền phức bây giờ.”
Bé Thỏ Trắng suy nghĩ trong chốc lát xem cái gì gọi là “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm thế”. Đầu óc của cậu ta lúc nhạy lúc không nên tạm thời không đoán ra rốt cuộc câu nói sâu xa này có ý gì, nhưng câu sau đó thì cậu ta có thể hiểu được.
“Em sai rồi.” Cậu ta lại xin lỗi, “Nhưng mà anh muốn bắn chết anh của em.”
“Tôi không định bắn chết cậu ta.” Phòng Linh Xu nhắm mắt: “Tôi nhắm vào đùi của cậu ta.”
“Anh nói dối.” Bé Thỏ Trắng chỉ trích cậu nhưng hai tay vẫn không dám buông đầu của cậu ra: “Anh muốn bắn chết anh ấy.”
Mắt của thằng nhóc này tinh thật…
Phòng Linh Xu thừa nhận vào giây phút đó cậu đã nảy lên ý định muốn giết người, quả thật cậu đã nhắm vào đầu Lương Húc. Tổng cộng nổ hai phát súng, một phát vào đầu, một phát vào ngực.
Lương Húc lúc đó có độ nguy hiểm cao biết bao nhiêu, bắt con tin còn nổ súng bắn, bệnh viện đã có người bị thương. Nói theo cách thông thường thì là tình huống vô cùng tồi tệ, thái độ cực kỳ hung hăng, bắn chết hắn ngay tại chỗ cũng chẳng quá.
Tiếc là tình hình quá hỗn loạn, tay cậu còn bị thương nên không bắn trúng.
Dù thế nào thì chỉ cần là bắn Lương Húc thì kết quả cũng luôn là không trúng. Phòng Linh Xu bực tức nghĩ, tên Lương Húc khốn kiếp này là thiên sát cô tinh cái chó gì, cậu ta là Ông Thọ đầu thai đúng không?
Người khác không nhận ra nhưng trái lại con thỏ nhỏ này lại nhận ra. Có lẽ người càng đơn thuần thì càng nhạy cảm với ác ý, giống như những động vật nhỏ. Thứ mà con người không nhận thức được thì chó mèo lại có thể phản ứng ngay lập tức.
Phòng Linh Xu lười tranh luận với đồ thiểu năng này: “Phải, phải, phải. Cứ coi như tôi muốn bắn chết cậu ta thì cũng là cậu ta đáng đời. Tôi không bắn chết cậu ta thì cậu ta sẽ bắn chết người khác, hiểu chưa? Tự bản thân anh của cậu đâm đầu vào đường chết thì có thể trách ai?!”
Bé Thỏ Trắng bị một tràng phản bác của cậu làm cho sững người, Bé Thỏ Trắng nói không nên lời. Cậu ta tủi thân cúi gằm đầu xuống nhưng vẫn không quên đỡ vững vai của Phòng Linh Xu.
Phải nghĩ cách gỡ đai an toàn ra, Phòng Linh Xu nghĩ, tôi cũng chẳng phải đồ ngu, cứ để cho cậu trói mãi thế được à?
Dao găm nằm cạnh tay của Bé Thỏ Trắng, vừa rồi Lương Húc ném dao qua đây Bé Thỏ Trắng chỉ lo lưỡi dao sẽ quệt phải Phòng Linh Xu nên đặt con dao ở bên cạnh chân. Cậu nhóc này đúng là tốt bụng thật lòng, xếp dao còn biết chĩa lưỡi dao về phía mình.
Phòng Linh Xu hé một bên mắt bắt đầu tán dóc: “Cậu bạn nhỏ, cậu tên là gì thế?”
Câu này thì Bé Thỏ Trắng biết đáp lại: “Em không phải cậu bạn nhỏ.”
“Tên.”
Bé Thỏ Trắng nhìn Lương Húc nhưng Lương Húc không quay đầu lại, cậu ta cắn cắn môi: “La Hiểu Ninh ạ.”
“Ồ, La Hiểu Ninh, cậu với anh Tiểu Binh của cậu quan hệ tốt thật đó.”
Lời này Bé Thỏ Trắng rất thích nghe: “Anh ấy tốt với em nhất.” Còn nói thêm: “Không có anh em thì em đã chết rồi.”
“Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.” Lương Húc ở phía trước chen lời: “Cậu ấy là người thực vật trước giờ vẫn hôn mê, tôi trùng hợp khiến cậu ấy tỉnh lại thôi.”
Wow, chuyện này thật kỳ diệu, cậu đang lôi kéo sự đồng cảm của cảnh sát Tiểu Phòng đấy à? Người thực vật thì có thể xử bớt mấy năm cho cậu hả?
Phòng Linh Xu miệng thì nói chuyện nhưng tay thì lén lút chạm vào cạnh chân —— Quả nhiên không còn súng, điện thoại cũng không thấy đâu, Lương Húc đã tịch thu toàn bộ đồ của cậu.
Cậu ranh mãnh wink với Bé Thỏ Trắng: “Hai cậu… chụt chưa?”
“Chụt là cái gì ạ?”
“Thì là, ây dà, hôn đó. Cậu ta moah moah cậu cũng moah moah.” Phòng Linh Xu ra sức hóng hớt: “Ngoại hình cậu đáng yêu thế tôi không tin cậu ta có thể kiềm chế được.”
Bé Thỏ Trắng ngơ ngác hiểu ra, cả gương mặt bất chợt đỏ rần cả lên.
Lương Húc đau đầu, không còn cách nào khác đành nói chen vào: “Cậu ấy chẳng hiểu gì đâu, anh đừng nói lung tung.”
“Xấu hổ cái gì chứ Lương bi3n thái.” Phòng Linh Xu chế giễu hắn: “Tôi cũng chẳng mù, khỏi giả ngây giả ngô với tôi. Cậu bi3n thái như thế, đừng nói cậu ta không phải em trai ruột của cậu mà cứ coi như cậu ta là em trai ruột của cậu thì tôi cũng tin cậu dám đè cậu ta.”
Lương Húc không đáp một lời, đột nhiên hắn đánh tay lái lượn một đường chữ S, Phòng Linh Xu và Bé Thỏ Trắng đều bị hắn lắc cho kêu lên một tiếng hoảng hốt.
“Đừng có nói vớ vẩn.” Hắn trầm giọng nhắc nhở Phòng Linh Xu.
“Được, được, được. Mẹ kiếp cậu bạo lực thật đấy.” Phòng Linh Xu không muốn chọc vào hắn nữa, cậu bèn chọc La Hiểu Ninh: “Hai cậu quen nhau mấy năm rồi?”
La Hiểu Ninh chẳng hề nhận ra, cậu ta muốn đếm ngón tay nhưng tay lại đang đỡ Phòng Linh Xu, sau khi tính một lúc thì cậu ta nhìn Lương Húc: “Năm năm ạ.”
Lương Húc nghe vậy thì mới phát hiện không ổn, hắn định lên tiếng ngăn lại nhưng đã muộn.
…
Năm năm.
Trùng hợp như thế.
Không một ai nói chuyện, Phòng Linh Xu đang suy nghĩ về câu trả lời của La Hiểu Ninh còn Lương Húc thì cũng đang trầm ngâm.
Đột nhiên Phòng Linh Xu gào lên một tiếng đau đớn.
Bé Thỏ Trắng sợ run bắn cả người: “Sao thế ạ?”
Phòng Linh Xu cắn răng: “Không có gì, hình như bị kẹp trứng.”
Lương Húc: “…”
Bé Thỏ Trắng luống cuống tay chân vạch băng gạc ra rồi bỗng chốc nước mắt rơi lã chã nhìn Lương Húc: “Anh ơi, anh ấy chảy máu.”
Phòng Linh Xu giả vờ giả vịt an ủi cậu ta: “Đừng lo, cậu đừng cản trở cậu ta lái xe.”
Chút máu này chỉ cần hơi gồng cơ ngực lên một chút là có thể chảy ra, đồ ngốc đúng là dễ lừa.
Quả nhiên Lương Húc chẳng thèm quay đầu lại: “Anh ấy không sao đâu, em đỡ anh ấy là được rồi.”
Phòng Linh Xu cũng phối hợp gật đầu: “Đừng lo, Hiểu Ninh, tôi nhịn được.”
La Hiểu Ninh không dám nói lời nào mà chỉ nhìn Phòng Linh Xu rồi rơi nước mắt.
Bản tính của cậu ta hiền lành sợ nhất là nhìn thấy người khác đau đớn, lúc đó trong lúc hốt hoảng đã đâm Phòng Linh Xu bị thương thì cậu ta đã hối hận muốn chết —— Lương Húc vẫn luôn dạy cậu ta làm sai chuyện gì thì phải học cách chịu trách nhiệm, sai lầm lớn như giết người này làm sao để chịu trách nhiệm? La Hiểu Ninh không hiểu năm chữ “lấy cái chết tạ tội” nhưng cậu ta thật sự chỉ muốn được cắt cổ nhận lỗi.
Lúc Phòng Linh Xu chưa tỉnh Lương Húc bảo cậu ta đỡ bệnh nhân nên La Hiểu Ninh đã quỳ cạnh ghế nằm của Phòng Linh Xu suốt cả đường, chỉ sợ cậu sẽ không tỉnh lại. Vừa thấy Phòng Linh Xu tỉnh dậy thì đâu chỉ là vui mừng khôn xiết, không có điều gì lấn át được niềm vui ấy thậm chí cậu ta còn quên mất rằng lúc đó mình đang chạy trốn.
Hiện tại Phòng Linh Xu cố tỏ ra kiên cường trước mặt cậu ta thì La Hiểu Ninh thật sự muốn khóc thành suối.
“Đừng khóc, bé ngoan.” Phòng Linh Xu đổ dầu vào lửa: “Anh là cảnh sát, không sao đâu.”
Càng nói như vậy thì La Hiểu Ninh lại càng sốt ruột, huống hồ giữa những câu nói còn hòa lẫn tiếng hít sâu cố gắng nhịn đau của Phòng Linh Xu. Phòng Linh Xu thở dài một tiếng: “Lương Húc, cậu dùng chỉ số mấy cho tôi đấy, thật sự đau chết mất.”
“Cầm đại từ trường đi.” Lương Húc cũng chẳng quay đầu lại: “Anh cố nhịn đi.”
“Khử trùng chưa đấy?”
“Cồn.”
“Mẹ kiếp cậu còn là người không?! Tôi không tin trong xe này không có Iodophor!”
(*)Iodophor: dung dịch sát trùng.
Nói xong Phòng Linh Xu lại nghiến răng nghiến lợi với La Hiểu Ninh.
Lương Húc ngồi phía trước trả lời cậu bằng một giọng điệu thờ ơ thường thấy của các bác sĩ khoa ngoại: “Nếu anh còn tiếp tục giãy dụa làm đổ mồ hôi làm vết thương bị nhiễm trùng thì trong cái xe này cũng chỉ có nước oxy già thôi.”
“… Đ1t m3 cậu.”
Lương Húc thì ngồi lù lù bất động ở đó mà La Hiểu Ninh thì đã quýnh hết cả lên: “Anh ơi, anh ấy đau thật đấy, anh mau cứu anh ấy đi!”
Lời năn nỉ của Bé Thỏ Trắng chính là mệnh lệnh tối cao với Lương Húc, Lương Húc trầm mặc trong chốc lát: “Tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau cho anh ở hang núi phía trước.”
Phòng Linh Xu hiểu được việc phải dừng lại đúng lúc, cậu nói cảm ơn một cách chân thành: “Được, cảm ơn cậu, cảm ơn các cậu.”
Cậu không lên tiếng nữa để tránh diễn quá đà, rồi cậu chọn cách dùng một biểu cảm nhăn nhó dữ tợn để dọa La Hiểu Ninh. Phòng Linh Xu là ai chứ, tài năng diễn kịch trời sinh, tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh, lừa một tên ngốc thì quả thật quá thành thạo.
Quả nhiên La Hiểu Ninh khó chịu vô cùng. Cậu ta biết rõ Phòng Linh Xu là cảnh sát có mối đe dọa với cậu ta và Lương Húc nhưng hiện tại Phòng Linh Xu đang bị trói chặt thì anh ấy có thể làm gì chứ?
Anh ấy đau đớn đến thế là do chính mình đâm anh ấy thành như vậy. La Hiểu Ninh nín nhịn nửa quãng đường mong ngóng chờ đợi hang núi mà Lương Húc nói xuất hiện, nhưng trên đường đi chốc thì có cây chốc lại không có cây, đi thêm một lúc thì ra tới con đường bằng rộng rãi —— nào có nửa cái bóng của hang núi?
Phòng Linh Xu không hề lên tiếng, cậu đợi chính bản thân La Hiểu Ninh sụp đổ.
Quả nhiên La Hiểu Ninh không kiềm chế nổi nữa, cậu ta khẽ khóc lóc cầu xin: “Anh ơi, thật sự anh ấy rất đau, xin anh chữa trị cho anh ấy một chút đi mà!”
Lương Húc cũng không biết làm sao, nơi này là khu vực lộ liễu hắn không thể dừng xe, liếc mắt nhìn Phòng Linh Xu thì Phòng Linh Xu còn thêm mắm dặm muối: “Cậu ta không hiểu chuyện, cậu cứ lái xe đi.”
Thân thể của La Hiểu Ninh đã che mất con dao.
Lương Húc thở dài: “Trong cái hòm màu cam ở đằng sau, hàng bên trái, em nhìn rõ chữ Tramadol rồi xé ra tiêm cho anh ta một ống.”
(*)Tramadol là một loại thuốc giảm đau.
Phòng Linh Xu hét to: “Mẹ kiếp cậu để một tên thiểu năng tiêm cho tôi?!”
Miệng cậu thì hét lên nhưng trong lòng thì quả thật vui như Tết.
Lương Húc ngồi phía trước nói bằng giọng lạnh tanh: “Phòng Linh Xu, nếu anh còn nói từ ‘thiểu năng’ thêm một lần nữa thì bây giờ tôi sẽ gi3t chết anh.”
La Hiểu Ninh thấy hai người họ bắt đầu cãi vã ầm ĩ thì vội vàng ấn anh cảnh sát của cậu ta xuống. Lương Húc đồng ý chữa trị thì cậu ta mừng rơn trong lòng nào còn để ý Phòng Linh Xu nói cậu ta thiểu năng, cậu ta chỉ khuyên Phòng Linh Xu: “Anh ơi đừng nóng giận, em sẽ cẩn thận.” Rồi lại hỏi Lương Húc: “Anh ơi tiêm ở đâu ạ?”
Cậu nhiều anh thật, Phòng Linh Xu phỉ nhổ trong lòng, cả xe đều là anh của cậu, rốt cuộc cậu có mấy anh trai tốt thế?
Lương Húc nói bằng giọng hung dữ: “Chỗ nào đau thì tiêm!”
La Hiểu Ninh chẳng biết phải làm sao.
Một lúc sau Lương Húc bất đắc dĩ nói: “Tiêm vào phần xung quanh vết thương của anh ta, em cứ xem chỗ nào nhiều thịt rồi tiêm là được. Chú ý tránh tim, cũng đừng làm rách vết khâu.” Suy nghĩ một lát thì hắn nói thêm: “Thôi em cứ ngồi yên đấy kẻo làm bệnh nhân nặng thêm, đợi lát nữa anh làm.”
La Hiểu Ninh nào chờ đợi được nữa, cậu ta đứng dậy đi tìm ống tiêm giảm đau —— Trên xe cấp cứu đều là các ống tiêm được đóng gói xé ra là có thể sử dụng luôn. Cậu ta vốn khó nhận được mặt chữ nhưng lúc này lại cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ nhìn sai thuốc sẽ gây ra họa lớn.
“Nhìn cho rõ.” Lương Húc ở phía trước chỉ huy cậu ta: “Tra —— ma —— dol. Tra là tê e rờ, ma, do, lờ cao. Ống tiêm giảm đau chỉ có một loại này.”
… Thành thật mà nói về năng lực phạm tội thì Lương Húc có tố chất tuyệt vời nhưng về tâm lý phạm tội thì hai người họ thật quá ngây thơ, cũng quá lương thiện.
Vốn dĩ không thích hợp làm tội phạm.
Phòng Linh Xu ngửa đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của La Hiểu Ninh, quả thật cậu ta và Lương Húc rất xứng đôi, một đồ đần ngay thẳng và một tên ngốc gian ác. Chẳng qua bản thân cậu chỉ cố tìm chút thắng lợi nho nhỏ thông qua sự đồng cảm vậy mà Lương Húc và La Hiểu Ninh lại tiêm thuốc giảm đau cho cậu thật.
Với đầu óc đơn giản của La Hiểu Ninh thì chắc chắn sẽ không nghĩ ra dù cậu ta chỉ đứng dậy rời đi trong chốc lát cũng sẽ mang tới cơ hội cực kỳ lớn cho Phòng Linh Xu —— Cậu đã nằm cả quãng đường lại trải qua sự điều trị nên thể lực dần dần hồi phục, tuy rằng mất máu nhưng tố chất thân thể còn đó —— Không dám nói là có thể đánh thắng được Lương Húc nhưng đứng dậy ra đòn thì hoàn toàn có thể.
Không thể dùng sức thì dùng trí.
Đúng vậy, ngay khi La Hiểu Ninh đang tập trung phân biệt thuốc tiêm thì Phòng Linh Xu cố gắng vặn người —— với được chiếc dao găm! Cậu vốn không cần nắm chặt dao găm mà chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đẩy mạnh con dao về phía đầu của mình —— Cú đẩy này phải dùng sức một cách khéo léo, cũng khiến cho Phòng Linh Xu biết được con dao quân dụng này của Lương Phong cực kỳ sắc bén. Con dao găm cứa ngang qua thịt bên sườn của cậu và tự nhiên là đã cắt đứt đai an toàn trước!
Quá trình đẩy rồi cứa đứt ấy chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Phòng Linh Xu bất ngờ ngồi bật dậy, Lương Húc nhận ra điều không ổn thì lập tức phanh gấp —— nhưng đã muộn. Phòng Linh Xu không hề do dự lấy tay làm đao, giơ lên rồi chặt xuống chém mạnh vào gáy của La Hiểu Ninh.
La Hiểu Ninh có thể trạng ra sao? Phát đánh này đừng nói là cậu ta không hề phòng bị mà ngay cả là người cường tráng trúng đòn này cũng phải ngất xỉu.
La Hiểu Ninh không rên nổi một tiếng ngã oặt xuống, ống tiêm còn chưa kịp xé rơi xuống sàn xe. Phòng Linh Xu ôm cậu ta ngả người về phía trước rồi nhanh chóng chộp lấy con dao găm nắm trong tay.
Lương Húc muốn vươn người nhảy tới nhưng quá muộn rồi ông anh ạ. Phòng Linh Xu sao y bản chính từ tốn đặt con dao lên cổ La Hiểu Ninh đang hôn mê.
—— Thành công!
Đừng tưởng đáng yêu thì đúng, anh Phòng của cậu đánh người còn lâu mới quan tâm cậu có đáng yêu hay không.
Hết chương 24.
(*)Công viên rừng Quốc gia núi Hồng Khánh trước đây là Công viên rừng trấn Hoàng Sào nằm ở phía đông nam của núi Hồng Khánh, cách trung tâm thành phố Tây An chưa tới 4km.
Nhưng đối với việc tìm kiếm cứu nạn thì vô cùng khó khăn.
Phòng Chính Quân nhìn sắc trời thấy dường như sắp đổ mưa thì không khỏi càng thêm lo lắng: “Theo lý thuyết Linh Linh có đầu óc nhanh nhạy như vậy thì hẳn phải nên để lại chút manh mối.”
Trước mặt người khác ông cần phải bình tĩnh nhưng ở trước mặt Trâu Khải Văn thì bỗng nhiên ông có một cảm giác nhẹ nhõm giống như với người nhà nên bất giác hỏi anh: “Cậu nói liệu có phải nó bị thương đến mức không thể nhúc nhích không?”
“Không đến mức đấy ạ.” Trâu Khải Văn lập tức trả lời ông: “Cháu đã xem video hiện trường rồi, Linh Xu là người kính, chỗ bị đâm ở vị trí tim thông thường sẽ không sao đâu.”
Cậu ta quả là điềm đạm. Trước hết Phòng Chính Quân không quan tâm đây là nam hay nữ mà chỉ thầm nghĩ chẳng trách Linh Linh có thể hòa hợp với cậu ta. Người này rất có chừng mực, nhìn nét mặt và thái độ của cậu ta sốt ruột thì có sốt ruột nhưng hoàn toàn không bị rối loạn. Nếu Linh Linh là con gái thì người đàn ông này thật sự có thể gửi gắm, nương tựa cả đời.
Những lời này khiến Phòng Chính Quân nhẹ lòng nhưng câu tiếp theo Trâu Khải Văn không nói ra: Đối với Phòng Linh Xu thì bên phải là tim, bên trái là phổi, nếu bị đâm thủng màng phổi thì sẽ có nguy cơ cao bị tổn thương tim.
Chỉ là theo thể trạng và hồ sơ bệnh án của nghi phạm thì chưa chắc sức đã khỏe được như vậy. Hơn nữa Phòng Linh Xu sau khi bị thương còn có thể thở mạnh, chạy đuổi theo xe chứng tỏ phổi của cậu không bị tổn thương quá nhiều.
Trâu Khải Văn chỉ biết thầm cầu nguyện, cầu mong Lương Húc còn lương tri, cậu ta là Thạc sĩ Ngoại khoa lâm sàng có khả năng sơ cứu cơ bản.
—— Thật ra đó cũng là một suy nghĩ hão huyền, không có phạm nhân nào sẽ dừng xe cứu con tin khi đang trong quá trình chạy trốn. Nhưng trong lòng anh vẫn ẩn chứa một tia hy vọng, tuy anh chưa gặp mặt Lương Húc nhưng dựa theo miêu tả của Phòng Linh Xu về cậu ta thì người có thể dùng sức hấp dẫn của nhân cách để thu hút Linh Xu chắc chắn không thể chỉ là diễn kịch.
Dù cho không vì lương tâm mà chỉ vì lợi ích thì nếu Lương Húc còn đủ lý trí sẽ phải cứu Phòng Linh Xu. Bởi vì một con tin khỏe mạnh có thể đổi được nhiều lợi thế trong đàm phán hơn, còn một con tin sắp chết chẳng có ích lợi gì với kẻ bắt cóc. Sự thông minh mà Lương Húc thể hiện khi gây án tại Bệnh viện Tần Đô đủ để khiến Trâu Khải Văn tin rằng cậu ta có khả năng xác định rõ tình hình.
Cũng chính vì vậy mà dường như Trâu Khải Văn lờ mờ đoán được Phòng Linh Xu muốn làm gì —— Thử đổi lại vị trí, nếu bản thân là Linh Xu thì e rằng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt này.
Hoàn cảnh khốn cùng thường là cơ hội để tỏ ra yếu thế, mà tỏ ra yếu thế đồng nghĩa với việc ngầm chiếm được lợi ích mà vốn dĩ không thể đạt được.
Nhưng điều này thật sự quá mạo hiểm.
Một tiếng đồng hồ trước.
Đường núi gập ghềnh, Bé Thỏ Trắng cảm thấy hổ thẹn nên ngoan ngoãn dùng tay đỡ đầu cho Phòng Linh Xu, suốt cả chặng đường cậu ta chẳng ngại cực khổ cứ giữ mãi tư thế đó, thỉnh thoảng còn đút mấy ngụm nước đường cho cậu.
Thật ra không cần thiết phải nâng bởi vì Lương Húc đã trói Phòng Linh Xu bằng dây đai an toàn —— Thứ này vốn dùng cho bệnh nhân bị mất kiểm soát. Phòng Linh Xu hiện tại là bệnh nhân và có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào nên dùng đai an toàn cũng chẳng sai, tuy rằng cậu mất kiểm soát không phải vì bệnh.
Bé Thỏ Trắng không phân tích được nhiều như vậy cho nên Bé Thỏ Trắng vẫn đỡ Phòng Linh Xu vô cùng đàng hoàng, tránh cho vết thương của cậu bị đau vì xóc nảy.
Phòng Linh Xu bất đắc dĩ: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm thế. Cậu đâm nhẹ một chút thì đã chẳng có mấy chuyện phiền phức bây giờ.”
Bé Thỏ Trắng suy nghĩ trong chốc lát xem cái gì gọi là “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cần gì phải làm thế”. Đầu óc của cậu ta lúc nhạy lúc không nên tạm thời không đoán ra rốt cuộc câu nói sâu xa này có ý gì, nhưng câu sau đó thì cậu ta có thể hiểu được.
“Em sai rồi.” Cậu ta lại xin lỗi, “Nhưng mà anh muốn bắn chết anh của em.”
“Tôi không định bắn chết cậu ta.” Phòng Linh Xu nhắm mắt: “Tôi nhắm vào đùi của cậu ta.”
“Anh nói dối.” Bé Thỏ Trắng chỉ trích cậu nhưng hai tay vẫn không dám buông đầu của cậu ra: “Anh muốn bắn chết anh ấy.”
Mắt của thằng nhóc này tinh thật…
Phòng Linh Xu thừa nhận vào giây phút đó cậu đã nảy lên ý định muốn giết người, quả thật cậu đã nhắm vào đầu Lương Húc. Tổng cộng nổ hai phát súng, một phát vào đầu, một phát vào ngực.
Lương Húc lúc đó có độ nguy hiểm cao biết bao nhiêu, bắt con tin còn nổ súng bắn, bệnh viện đã có người bị thương. Nói theo cách thông thường thì là tình huống vô cùng tồi tệ, thái độ cực kỳ hung hăng, bắn chết hắn ngay tại chỗ cũng chẳng quá.
Tiếc là tình hình quá hỗn loạn, tay cậu còn bị thương nên không bắn trúng.
Dù thế nào thì chỉ cần là bắn Lương Húc thì kết quả cũng luôn là không trúng. Phòng Linh Xu bực tức nghĩ, tên Lương Húc khốn kiếp này là thiên sát cô tinh cái chó gì, cậu ta là Ông Thọ đầu thai đúng không?
Người khác không nhận ra nhưng trái lại con thỏ nhỏ này lại nhận ra. Có lẽ người càng đơn thuần thì càng nhạy cảm với ác ý, giống như những động vật nhỏ. Thứ mà con người không nhận thức được thì chó mèo lại có thể phản ứng ngay lập tức.
Phòng Linh Xu lười tranh luận với đồ thiểu năng này: “Phải, phải, phải. Cứ coi như tôi muốn bắn chết cậu ta thì cũng là cậu ta đáng đời. Tôi không bắn chết cậu ta thì cậu ta sẽ bắn chết người khác, hiểu chưa? Tự bản thân anh của cậu đâm đầu vào đường chết thì có thể trách ai?!”
Bé Thỏ Trắng bị một tràng phản bác của cậu làm cho sững người, Bé Thỏ Trắng nói không nên lời. Cậu ta tủi thân cúi gằm đầu xuống nhưng vẫn không quên đỡ vững vai của Phòng Linh Xu.
Phải nghĩ cách gỡ đai an toàn ra, Phòng Linh Xu nghĩ, tôi cũng chẳng phải đồ ngu, cứ để cho cậu trói mãi thế được à?
Dao găm nằm cạnh tay của Bé Thỏ Trắng, vừa rồi Lương Húc ném dao qua đây Bé Thỏ Trắng chỉ lo lưỡi dao sẽ quệt phải Phòng Linh Xu nên đặt con dao ở bên cạnh chân. Cậu nhóc này đúng là tốt bụng thật lòng, xếp dao còn biết chĩa lưỡi dao về phía mình.
Phòng Linh Xu hé một bên mắt bắt đầu tán dóc: “Cậu bạn nhỏ, cậu tên là gì thế?”
Câu này thì Bé Thỏ Trắng biết đáp lại: “Em không phải cậu bạn nhỏ.”
“Tên.”
Bé Thỏ Trắng nhìn Lương Húc nhưng Lương Húc không quay đầu lại, cậu ta cắn cắn môi: “La Hiểu Ninh ạ.”
“Ồ, La Hiểu Ninh, cậu với anh Tiểu Binh của cậu quan hệ tốt thật đó.”
Lời này Bé Thỏ Trắng rất thích nghe: “Anh ấy tốt với em nhất.” Còn nói thêm: “Không có anh em thì em đã chết rồi.”
“Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.” Lương Húc ở phía trước chen lời: “Cậu ấy là người thực vật trước giờ vẫn hôn mê, tôi trùng hợp khiến cậu ấy tỉnh lại thôi.”
Wow, chuyện này thật kỳ diệu, cậu đang lôi kéo sự đồng cảm của cảnh sát Tiểu Phòng đấy à? Người thực vật thì có thể xử bớt mấy năm cho cậu hả?
Phòng Linh Xu miệng thì nói chuyện nhưng tay thì lén lút chạm vào cạnh chân —— Quả nhiên không còn súng, điện thoại cũng không thấy đâu, Lương Húc đã tịch thu toàn bộ đồ của cậu.
Cậu ranh mãnh wink với Bé Thỏ Trắng: “Hai cậu… chụt chưa?”
“Chụt là cái gì ạ?”
“Thì là, ây dà, hôn đó. Cậu ta moah moah cậu cũng moah moah.” Phòng Linh Xu ra sức hóng hớt: “Ngoại hình cậu đáng yêu thế tôi không tin cậu ta có thể kiềm chế được.”
Bé Thỏ Trắng ngơ ngác hiểu ra, cả gương mặt bất chợt đỏ rần cả lên.
Lương Húc đau đầu, không còn cách nào khác đành nói chen vào: “Cậu ấy chẳng hiểu gì đâu, anh đừng nói lung tung.”
“Xấu hổ cái gì chứ Lương bi3n thái.” Phòng Linh Xu chế giễu hắn: “Tôi cũng chẳng mù, khỏi giả ngây giả ngô với tôi. Cậu bi3n thái như thế, đừng nói cậu ta không phải em trai ruột của cậu mà cứ coi như cậu ta là em trai ruột của cậu thì tôi cũng tin cậu dám đè cậu ta.”
Lương Húc không đáp một lời, đột nhiên hắn đánh tay lái lượn một đường chữ S, Phòng Linh Xu và Bé Thỏ Trắng đều bị hắn lắc cho kêu lên một tiếng hoảng hốt.
“Đừng có nói vớ vẩn.” Hắn trầm giọng nhắc nhở Phòng Linh Xu.
“Được, được, được. Mẹ kiếp cậu bạo lực thật đấy.” Phòng Linh Xu không muốn chọc vào hắn nữa, cậu bèn chọc La Hiểu Ninh: “Hai cậu quen nhau mấy năm rồi?”
La Hiểu Ninh chẳng hề nhận ra, cậu ta muốn đếm ngón tay nhưng tay lại đang đỡ Phòng Linh Xu, sau khi tính một lúc thì cậu ta nhìn Lương Húc: “Năm năm ạ.”
Lương Húc nghe vậy thì mới phát hiện không ổn, hắn định lên tiếng ngăn lại nhưng đã muộn.
…
Năm năm.
Trùng hợp như thế.
Không một ai nói chuyện, Phòng Linh Xu đang suy nghĩ về câu trả lời của La Hiểu Ninh còn Lương Húc thì cũng đang trầm ngâm.
Đột nhiên Phòng Linh Xu gào lên một tiếng đau đớn.
Bé Thỏ Trắng sợ run bắn cả người: “Sao thế ạ?”
Phòng Linh Xu cắn răng: “Không có gì, hình như bị kẹp trứng.”
Lương Húc: “…”
Bé Thỏ Trắng luống cuống tay chân vạch băng gạc ra rồi bỗng chốc nước mắt rơi lã chã nhìn Lương Húc: “Anh ơi, anh ấy chảy máu.”
Phòng Linh Xu giả vờ giả vịt an ủi cậu ta: “Đừng lo, cậu đừng cản trở cậu ta lái xe.”
Chút máu này chỉ cần hơi gồng cơ ngực lên một chút là có thể chảy ra, đồ ngốc đúng là dễ lừa.
Quả nhiên Lương Húc chẳng thèm quay đầu lại: “Anh ấy không sao đâu, em đỡ anh ấy là được rồi.”
Phòng Linh Xu cũng phối hợp gật đầu: “Đừng lo, Hiểu Ninh, tôi nhịn được.”
La Hiểu Ninh không dám nói lời nào mà chỉ nhìn Phòng Linh Xu rồi rơi nước mắt.
Bản tính của cậu ta hiền lành sợ nhất là nhìn thấy người khác đau đớn, lúc đó trong lúc hốt hoảng đã đâm Phòng Linh Xu bị thương thì cậu ta đã hối hận muốn chết —— Lương Húc vẫn luôn dạy cậu ta làm sai chuyện gì thì phải học cách chịu trách nhiệm, sai lầm lớn như giết người này làm sao để chịu trách nhiệm? La Hiểu Ninh không hiểu năm chữ “lấy cái chết tạ tội” nhưng cậu ta thật sự chỉ muốn được cắt cổ nhận lỗi.
Lúc Phòng Linh Xu chưa tỉnh Lương Húc bảo cậu ta đỡ bệnh nhân nên La Hiểu Ninh đã quỳ cạnh ghế nằm của Phòng Linh Xu suốt cả đường, chỉ sợ cậu sẽ không tỉnh lại. Vừa thấy Phòng Linh Xu tỉnh dậy thì đâu chỉ là vui mừng khôn xiết, không có điều gì lấn át được niềm vui ấy thậm chí cậu ta còn quên mất rằng lúc đó mình đang chạy trốn.
Hiện tại Phòng Linh Xu cố tỏ ra kiên cường trước mặt cậu ta thì La Hiểu Ninh thật sự muốn khóc thành suối.
“Đừng khóc, bé ngoan.” Phòng Linh Xu đổ dầu vào lửa: “Anh là cảnh sát, không sao đâu.”
Càng nói như vậy thì La Hiểu Ninh lại càng sốt ruột, huống hồ giữa những câu nói còn hòa lẫn tiếng hít sâu cố gắng nhịn đau của Phòng Linh Xu. Phòng Linh Xu thở dài một tiếng: “Lương Húc, cậu dùng chỉ số mấy cho tôi đấy, thật sự đau chết mất.”
“Cầm đại từ trường đi.” Lương Húc cũng chẳng quay đầu lại: “Anh cố nhịn đi.”
“Khử trùng chưa đấy?”
“Cồn.”
“Mẹ kiếp cậu còn là người không?! Tôi không tin trong xe này không có Iodophor!”
(*)Iodophor: dung dịch sát trùng.
Nói xong Phòng Linh Xu lại nghiến răng nghiến lợi với La Hiểu Ninh.
Lương Húc ngồi phía trước trả lời cậu bằng một giọng điệu thờ ơ thường thấy của các bác sĩ khoa ngoại: “Nếu anh còn tiếp tục giãy dụa làm đổ mồ hôi làm vết thương bị nhiễm trùng thì trong cái xe này cũng chỉ có nước oxy già thôi.”
“… Đ1t m3 cậu.”
Lương Húc thì ngồi lù lù bất động ở đó mà La Hiểu Ninh thì đã quýnh hết cả lên: “Anh ơi, anh ấy đau thật đấy, anh mau cứu anh ấy đi!”
Lời năn nỉ của Bé Thỏ Trắng chính là mệnh lệnh tối cao với Lương Húc, Lương Húc trầm mặc trong chốc lát: “Tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau cho anh ở hang núi phía trước.”
Phòng Linh Xu hiểu được việc phải dừng lại đúng lúc, cậu nói cảm ơn một cách chân thành: “Được, cảm ơn cậu, cảm ơn các cậu.”
Cậu không lên tiếng nữa để tránh diễn quá đà, rồi cậu chọn cách dùng một biểu cảm nhăn nhó dữ tợn để dọa La Hiểu Ninh. Phòng Linh Xu là ai chứ, tài năng diễn kịch trời sinh, tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh, lừa một tên ngốc thì quả thật quá thành thạo.
Quả nhiên La Hiểu Ninh khó chịu vô cùng. Cậu ta biết rõ Phòng Linh Xu là cảnh sát có mối đe dọa với cậu ta và Lương Húc nhưng hiện tại Phòng Linh Xu đang bị trói chặt thì anh ấy có thể làm gì chứ?
Anh ấy đau đớn đến thế là do chính mình đâm anh ấy thành như vậy. La Hiểu Ninh nín nhịn nửa quãng đường mong ngóng chờ đợi hang núi mà Lương Húc nói xuất hiện, nhưng trên đường đi chốc thì có cây chốc lại không có cây, đi thêm một lúc thì ra tới con đường bằng rộng rãi —— nào có nửa cái bóng của hang núi?
Phòng Linh Xu không hề lên tiếng, cậu đợi chính bản thân La Hiểu Ninh sụp đổ.
Quả nhiên La Hiểu Ninh không kiềm chế nổi nữa, cậu ta khẽ khóc lóc cầu xin: “Anh ơi, thật sự anh ấy rất đau, xin anh chữa trị cho anh ấy một chút đi mà!”
Lương Húc cũng không biết làm sao, nơi này là khu vực lộ liễu hắn không thể dừng xe, liếc mắt nhìn Phòng Linh Xu thì Phòng Linh Xu còn thêm mắm dặm muối: “Cậu ta không hiểu chuyện, cậu cứ lái xe đi.”
Thân thể của La Hiểu Ninh đã che mất con dao.
Lương Húc thở dài: “Trong cái hòm màu cam ở đằng sau, hàng bên trái, em nhìn rõ chữ Tramadol rồi xé ra tiêm cho anh ta một ống.”
(*)Tramadol là một loại thuốc giảm đau.
Phòng Linh Xu hét to: “Mẹ kiếp cậu để một tên thiểu năng tiêm cho tôi?!”
Miệng cậu thì hét lên nhưng trong lòng thì quả thật vui như Tết.
Lương Húc ngồi phía trước nói bằng giọng lạnh tanh: “Phòng Linh Xu, nếu anh còn nói từ ‘thiểu năng’ thêm một lần nữa thì bây giờ tôi sẽ gi3t chết anh.”
La Hiểu Ninh thấy hai người họ bắt đầu cãi vã ầm ĩ thì vội vàng ấn anh cảnh sát của cậu ta xuống. Lương Húc đồng ý chữa trị thì cậu ta mừng rơn trong lòng nào còn để ý Phòng Linh Xu nói cậu ta thiểu năng, cậu ta chỉ khuyên Phòng Linh Xu: “Anh ơi đừng nóng giận, em sẽ cẩn thận.” Rồi lại hỏi Lương Húc: “Anh ơi tiêm ở đâu ạ?”
Cậu nhiều anh thật, Phòng Linh Xu phỉ nhổ trong lòng, cả xe đều là anh của cậu, rốt cuộc cậu có mấy anh trai tốt thế?
Lương Húc nói bằng giọng hung dữ: “Chỗ nào đau thì tiêm!”
La Hiểu Ninh chẳng biết phải làm sao.
Một lúc sau Lương Húc bất đắc dĩ nói: “Tiêm vào phần xung quanh vết thương của anh ta, em cứ xem chỗ nào nhiều thịt rồi tiêm là được. Chú ý tránh tim, cũng đừng làm rách vết khâu.” Suy nghĩ một lát thì hắn nói thêm: “Thôi em cứ ngồi yên đấy kẻo làm bệnh nhân nặng thêm, đợi lát nữa anh làm.”
La Hiểu Ninh nào chờ đợi được nữa, cậu ta đứng dậy đi tìm ống tiêm giảm đau —— Trên xe cấp cứu đều là các ống tiêm được đóng gói xé ra là có thể sử dụng luôn. Cậu ta vốn khó nhận được mặt chữ nhưng lúc này lại cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ nhìn sai thuốc sẽ gây ra họa lớn.
“Nhìn cho rõ.” Lương Húc ở phía trước chỉ huy cậu ta: “Tra —— ma —— dol. Tra là tê e rờ, ma, do, lờ cao. Ống tiêm giảm đau chỉ có một loại này.”
… Thành thật mà nói về năng lực phạm tội thì Lương Húc có tố chất tuyệt vời nhưng về tâm lý phạm tội thì hai người họ thật quá ngây thơ, cũng quá lương thiện.
Vốn dĩ không thích hợp làm tội phạm.
Phòng Linh Xu ngửa đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của La Hiểu Ninh, quả thật cậu ta và Lương Húc rất xứng đôi, một đồ đần ngay thẳng và một tên ngốc gian ác. Chẳng qua bản thân cậu chỉ cố tìm chút thắng lợi nho nhỏ thông qua sự đồng cảm vậy mà Lương Húc và La Hiểu Ninh lại tiêm thuốc giảm đau cho cậu thật.
Với đầu óc đơn giản của La Hiểu Ninh thì chắc chắn sẽ không nghĩ ra dù cậu ta chỉ đứng dậy rời đi trong chốc lát cũng sẽ mang tới cơ hội cực kỳ lớn cho Phòng Linh Xu —— Cậu đã nằm cả quãng đường lại trải qua sự điều trị nên thể lực dần dần hồi phục, tuy rằng mất máu nhưng tố chất thân thể còn đó —— Không dám nói là có thể đánh thắng được Lương Húc nhưng đứng dậy ra đòn thì hoàn toàn có thể.
Không thể dùng sức thì dùng trí.
Đúng vậy, ngay khi La Hiểu Ninh đang tập trung phân biệt thuốc tiêm thì Phòng Linh Xu cố gắng vặn người —— với được chiếc dao găm! Cậu vốn không cần nắm chặt dao găm mà chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đẩy mạnh con dao về phía đầu của mình —— Cú đẩy này phải dùng sức một cách khéo léo, cũng khiến cho Phòng Linh Xu biết được con dao quân dụng này của Lương Phong cực kỳ sắc bén. Con dao găm cứa ngang qua thịt bên sườn của cậu và tự nhiên là đã cắt đứt đai an toàn trước!
Quá trình đẩy rồi cứa đứt ấy chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Phòng Linh Xu bất ngờ ngồi bật dậy, Lương Húc nhận ra điều không ổn thì lập tức phanh gấp —— nhưng đã muộn. Phòng Linh Xu không hề do dự lấy tay làm đao, giơ lên rồi chặt xuống chém mạnh vào gáy của La Hiểu Ninh.
La Hiểu Ninh có thể trạng ra sao? Phát đánh này đừng nói là cậu ta không hề phòng bị mà ngay cả là người cường tráng trúng đòn này cũng phải ngất xỉu.
La Hiểu Ninh không rên nổi một tiếng ngã oặt xuống, ống tiêm còn chưa kịp xé rơi xuống sàn xe. Phòng Linh Xu ôm cậu ta ngả người về phía trước rồi nhanh chóng chộp lấy con dao găm nắm trong tay.
Lương Húc muốn vươn người nhảy tới nhưng quá muộn rồi ông anh ạ. Phòng Linh Xu sao y bản chính từ tốn đặt con dao lên cổ La Hiểu Ninh đang hôn mê.
—— Thành công!
Đừng tưởng đáng yêu thì đúng, anh Phòng của cậu đánh người còn lâu mới quan tâm cậu có đáng yêu hay không.
Hết chương 24.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất