Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 42
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 9
Lâm Diêu ném người bị đánh ‘tàn nhẫn’ ở trong phòng, một mình ra ngoài hóng mát. Bước chậm trên con đường nhỏ, tâm trạng cũng xem như hồi phục chút ít.
Chỉ lát sau, Lâm Diêu dần dần từ nóng nảy quay lại sự hiền lành, suy nghĩ có phải mình ra tay độc ác quá không? Tuy rằng Tư Đồ vui đùa quá trớn, nhưng mình lại nổi giận đánh hắn một trận, cũng xem như bù lại. Nhớ lại lúc sắp đi, Tư Đồ ngồi chồm hổm dưới đất nói lầm bầm… Cú đá cuối cùng mình đá vào đâu? Quên rồi, lúc đó nhớ đá vào mông hay là đá vào… Trong lòng Lâm Diêu phiền muộn, chưa thấy ai đánh người ta xong rồi lại lo lắng! Không nhịn được tặc lưỡi, xoay người đi mua thuốc.
“Lâm cảnh quan?”
Lâm Diêu chưa đi xa đã nghe thấy có người ở bên đường gọi hắn. Xoay đầu lại nhìn.
“Cô là…”
“Trương Ny, mới đây đã quên rồi?” Trương Ny mặc bộ thể thao, đạp xe đạp, trên đầu buộc khăn hơi nghiêng về phía mặt trời lặn, trong giống tinh linh trong rừng.
Lâm Diêu cười ngại ngùng.
“Xin lỗi, trời tối quá, tôi không thấy rõ.”
“Nói xạo! Anh căn bản không nhớ tôi.” Trương Ny leo xuống xe đạp, dắt xe tới chỗ Lâm Diêu.
“Cô lấy xe đạp ở đâu vậy?” Lâm Diêu cười hỏi.
“Mượn, tôi thích chiếc này.”
Lúc nói chuyện, Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn Trương Ny, kinh ngạc phát hiện cô không có tóc.
“Tóc của cô?”
Trương Ny cười sang sảng.
“Vai của tôi nửa bộ sau là đi xuất gia, tôi tất nhiên phải cạo trọc rồi.”
Lâm Diêu còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp cô, cô có mái tóc bồng bềnh rất đẹp, sao lại phải cạo?
“Vai của cô là Tô Xảo Xảo?” Lâm Diêu hỏi.
“Anh biết?” Trương Ny mở to mắt.
“Tôi có xem qua bộ này, rất thích nó. Cô cạo trọc, không tiếc sao?”
“Sao mà không tiếc được, lúc cạo tôi khóc quá trời, từ bé tới giờ tôi chưa từng khóc bao giờ.”
Lời của Trương Ny làm Lâm Diêu bật cười.
“Không dùng đồ giả được sao?”
“Đạo diễn cũng nói làm giả, nhưng tôi không đồng ý, không có cảm giác chân thật gì hết. Cả tôi còn không tin huống chi là người xem. Chỉ là tóc thôi mà, sẽ mọc lại thôi. Anh định đi đâu thế? Tôi đưa anh đi, tôi chạy vững lắm, không làm anh té đâu.”
“Không cần, tôi muốn đi dạo.”
“Có ngại tôi đi cùng không?”
Lâm Diêu sửng sốt, lời nói thẳng thắn của Trương Ny không hề làm người ta chán ghét, vì thế đồng ý để cô đi cùng.
Trên đường đi, Trương Ny và Lâm Diêu tùy ý nói chuyện phiếm, hơn phân nửa đều cám ơn Lâm Diêu hôm đó giúp cô. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói về công việc của mình, Lâm Diêu không hiểu nên chỉ lẳng lặng nghe. Trương Ny cũng không tính là nói dông dài, không nhanh không chậm có quy luật của mình, Lâm Diêu ngược lại cũng không ghét.
Nghe Trương Ny nói gần đây xảy ra nhiều chuyện, đoàn phim cũng rất căng thẳng, nhưng mà cô lại có thể lười biếng nghỉ ngơi, cũng mong sớm tìm được hung thủ. Lâm Diêu nói với cô đã bắt được rồi, là Vương lão tam, Trương Ny vô cùng kinh ngạc.
“Tam… Vương lão tam?”
“Đúng vậy, Bạch cảnh quan nói đã tìm ra hung khí trong nhà hắn. Bây giờ chắc bắt được rồi.”
Trương Ny mở to mắt, phát hiện Lâm Diêu đang nhìn mình, liền có chút xấu hổ đỏ mặt.
“Hèn chi tối nay lại quay tiếp.”
“Còn muốn quay? Đã có một người chết rồi.” Lâm Diêu không hiểu.
“Đương nhiên rồi, tôi nói câu này thì hơi có lỗi với anh Hiểu Hàng, nhưng mà, con người của tôi, cho dù biết có người muốn giết cũng phải hoàn thành công việc. Thầy của tôi dạy cho tôi câu đầu tiên là ‘Diễn còn quan trọng hơn trời’.”
Cũng quan trọng hơn cả mạng của mình luôn? Lâm Diêu tự hỏi. Cô bé này trông nhu nhược nhưng lại rất ngông nghênh. Lâm Diêu bỗng nhiên nhớ tới câu thơ ‘Sinh ra là người tài, chết cũng phải hi sinh oanh liệt’ của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu. Tuy rằng dùng hai câu này với Trương Ny là hơi quá mức, nhưng tinh thần ương ngạnh và lòng tin kiên định của cô thật sự đã cảm động hắn.
“A, tới giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi. Lâm cảnh quan, 10 giờ tối nay tôi có cảnh diễn bên hồ, nếu anh có thời gian thì tới chơi nha.”
Trương Ny leo lên xe đạp, đạp đi mất, để lại Lâm Diêu một mình nhìn theo bóng cô đi xa.
Lúc mua thuốc quay về phòng, Lâm Diêu nhìn thấy Tư Đồ, Đường Sóc và Lý Phong đang ăn lấy ăn để trong phòng khách! Thấy Lâm Diêu quay lại, Tư Đồ vội vàng đứng lên, kéo cái người mặt lạnh tới ngồi xuống bên mình.
Lâm Diêu lạnh lùng đơ mặt nhét thuốc vào lòng Tư Đồ, Tư Đồ nhìn cười cười, bỏ ra sau, gắp thịt cua đã bóc vỏ bỏ vào dĩa của Lâm Diêu.
Đường Sóc ngồi đối diện, gương mặt không hiểu sao lại buồn buồn.
Ăn uống đã đời, Đường Sóc và Lý Phong ợ một cái, la to thật thỏa mãn. Tư Đồ ân cần rót trà cho Lâm Diêu, hắn nói vừa mới uống rượu, giờ uống trà cho đỡ.
Lâm Diêu cũng không giận hắn nữa, cầm lấy ly trà, nhìn đồng hồ. 21:30 rồi, giờ qua khu nhà cũ xem Trương Ny diễn thì có hơi trễ, hắn nhớ lại lời Trương Ny nói.
“Lý Phong, tối nay chẳng phải đoàn phim bắt đầu quay tiếp sau, cậu ở đây không sao chứ?” Lâm Diêu hỏi.
“Ừ, hôm nay tôi không có việc. À, muốn xem thì nhanh chân lên, hôm nay chị Trương Ny có cảnh quay quan trọng, nhảy sông tự sát!” Lý Phong có chút hưng phấn nói.
Đường Sóc là người đầu tiên hưởng ứng, trong mắt Lâm Diêu, hôm nay Đường Sóc quá sinh động, không giống bình thường.
Đường Sóc kéo tay Lâm Diêu, đẩy Tư Đồ, cùng Lý Phong rời khỏi phòng.
Trên đường đi về phía hồ nước, Lý Phong và Đường Sóc còn thảo luận gì đó, Tư Đồ và Lâm Diêu đi phía sau.
Gió đêm thổi tới, Lâm Diêu hối hận lúc nãy không mặc thêm nhiều áo, người bên cạnh cởi áo khoác, ôn nhu khoác lên cho hắn.
Xoay mắt nhìn, thấy Tư Đồ cười thân thiết.
“Khoác vào cho ấm, lát tới hồ nước còn lạnh hơn.” Tư Đồ nhẹ giọng nói.
Không chỉ có cơ thể ấm mà tim cũng ấm.
Đêm khuya bên hồ, một khu sáng bừng, hai mươi mấy người chạy tới chạy lui bận rộn, có mấy người đang chỉnh sửa đèn rọi vào mặt hồ, quay phim và đạo diễn đang thảo luận gì đó, còn có vài người đang điều chỉnh máy móc. Đạo diễn lớn tiếng hô, “Chỉnh đèn nhanh lên, để diễn viên ra xem thử.”
Chỉ lát sau, Tư Đồ đã thấy Trương Ny khoác áo bước ra, cô khoác áo ni cô, trên đầu quấn khăn lụa. Trương Ny từ bên đó đã nhìn thấy Lâm Diêu bọn họ, mặc dù không mở miệng gọi nhưng tay thì ra sức vẫy.
Lý Phong đứng bên cạnh Đường Sóc nói, “Chị Trương Ny không hề kiêu căng chút nào, bình thường còn hay đi chung với nhân viên đoàn phim, còn len lén đánh bài với chúng tôi, người đại diện của chỉ nhiều lần tức muốn chết, muốn lấy dây xích trói chỉ khiêng đi.”
Lâm Diêu càng ngày càng tán thưởng Trương Ny, không nhắc đến tính cách mạnh mẽ của cô, nội sự mộc mạc dù đã nổi tiếng cũng đã hiếm thấy lắm rồi.
Tư Đồ cũng khen Trương Ny vài câu, chợt nghe đạo diễn Sở cầm loa nói, “Chuẩn bị bắt đầu!”
Đạo diễn Sở vừa ra lệnh, Lâm Diêu nhìn thấy Trương Ny cởi áo khoác và trang phục bên trong, hai ba người cầm loại bao plastic quấn lấy người Trương Ny, mãi cho tới khi cô bị quấn chặt, mới mặc lại trang phục.
Lúc chính thức quay, xung quanh rất im lặng, Trương Ny một mình đứng bên hồ hồi lâu, sau đó từ từ đi vào trong hồ.
Hồ nước từ từ lấp đi chân, thắt lưng, ngực, sau cùng ngay cả đầu cũng biến mất trong hồ nước, lúc Trương Ny biến mất, hai người đứng hai bên mở quạt gió, thổi cái gì đó trông giống hoa tuyết, bay bay trên mặt hồ, đẹp đến thê lương. Khoảng năm sáu phút sau, đạo diễn Sở hô lên, “Cắt!”
Đạo diễn vừa dứt lời, ba bốn người trên bờ liền chạy tới hồ nước, Trương Ny cũng nhảy ra. Nhân viên đỡ cô lên bờ, mặt của Trương Ny lạnh tới bầm tím, môi run cầm cập hỏi đạo diễn thế nào.
Đạo diễn Sở bảo cô xem lại, Trương Ny kiên trì bảo quay lại một lần, nguyên nhân là chìm ở nơi quá cạn.
Đạo diễn Sở không thể lay chuyển được Trương Ny, không thể làm gì khác hơn là bảo quay lại lần nữa.
Mọi người bắt đầu lại từ đầu, nhưng sau khi đạo diễn hô dừng, Trương Ny cũng không trồi lên, mọi người bắt đầu quáng. Lúc này, người đại diện của Trương Ny hét lên!
“Mau cứu người, Trương Ny không biết bơi!”
Bảy tám người nhảy xuống, rất nhanh đã có một người ôm được Trương Ny hôn mê vào bờ.
Lâm Diêu không rõ, tại sao Trương Ny biết mình không biết bơi còn kiên trì tới chỗ sâu? Là vì biết có người sẽ cứu? Hay vì nhất định phải kiên trì nguyên tắc của mình? Người như vậy, Lâm Diêu có chút không muốn tới gần, quá cố chấp, mà người cố chấp, thường sẽ rơi vào thế giới chủ quan, không thể tự kiềm chế.
Nghe mấy người trên bờ hét lên Trương Ny tỉnh rồi, sau đó là tiếng chửi bậy của đạo diễn, mắng Trương Ny sao không nói cho mọi người biết mình không biết bơi, mắng nhân viên tại sao không đúng lúc nhảy xuống tìm người, mắng cái nơi quỷ quái này luôn xảy ra vấn đề.
Tư Đồ không muốn để Lâm Diêu xem tiếp, tạm biệt Đường Sóc còn muốn qua phòng của Lý Phong chơi đánh trận, kéo Lâm Diêu rời đi.
Trên đường về, Lâm Diêu mang một bụng tâm sự. Lúc ban ngày, nếu Tư Đồ không quậy, Lâm Diêu sẽ càng nghĩ nhiều hơn về vụ án. Vừa nghe đạo diễn oán trách nơi này quỷ quái, trong lòng hắn không rõ có cảm xúc gì.
Lâm Diêu thích hồ Cầm Tâm, thích phong cảnh nơi đây, càng thích buổi tối ở chỗ này. Cảnh sát là một công việc sát phong cảnh, mặc kệ là chỗ nào, khi cảnh sát xuất hiện đại biểu cho tội ác đã xảy ra, nơi đẹp đẽ như thế này… Thật sự không nên có.
Tư Đồ nhìn ánh trăng rọi xuống người bên cạnh, nhìn thấy Lâm Diêu cau mày, trong lòng đau vô cùng.
“Còn đang suy nghĩ tới vụ án?” Tư Đồ nắm lấy tay Lâm Diêu.
Nhẹ nhàng thở dài, không để ý bản thân đang thân mật với hắn.
“Tôi luôn cảm thấy Vương lão tam không phải hung thủ. Vương lão tam là người nạn nhân muốn tránh né nhất, sao mà để hắn vào phòng của mình được? Giờ tính từng bước đi, người chết để Vương lão tam vào phòng, cũng sẽ có phòng bị nhất định với hắn, nhưng thi thể căn bản không có dấu hiệu giãy dụa hay đánh nhau… Rõ ràng là người quen làm. Như vậy hung thủ không phải là Vương lão tam.”
“Tiểu Diêu… chúng ta có suy đoán cỡ nào cũng vô ích, không có kết quả báo cáo khám nghiệm, không có thăm dò hiện trường tỉ mỉ, những đầu mối cơ bản chúng ta cũng không có, chỉ suy đoán thôi cũng không làm được gì. Cho nên, đừng nghĩ nữa, nghỉ phép cho vui. Nếu không anh sẽ đổi chỗ khác.”
Lâm Diêu dừng bước, Tư Đồ cũng không đi nữa.
“Tiểu Diêu, thật ra chúng ta đều có những lúc khó khăn, anh đúng là có suy nghĩ tới vụ án, có đôi khi thất thần, nhưng anh không hối hận. Cho dù cho anh chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ chọn cùng em hưởng thụ kỳ nghỉ này.”
“Tư Đồ…”
“Nhưng mà, người giống chúng ta khi gặp một vụ án, đầu óc sẽ không tự chủ nghĩ tới nó, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp. Đặc biệt là những vụ kì lạ. Nói thật, anh đúng là có hơi ngứa, nhưng mà em đừng hiểu lầm, anh nói rồi, cho dù để anh chọn lại, anh…”
“Tôi biết… Lúc trước anh nói tôi tự tạo áp lực cho mình, bây giờ anh cũng giống như thế. Đừng nghĩ tới chuyện thiếu tôi cái gì ở vụ Quan Tín, đừng nghĩ không bồi thường thì không được. Chúng ta cũng không phải sau này sẽ không còn cơ hội, anh chần chừ có chơi cũng không vui, mặt khác…” Nói tới đây, Lâm Diêu cũng cười, dưới ánh trăng, khóe miệng cong lên trông vô cùng xinh đẹp, Tư Đồ nhất thời bị thất thần.
Lâm Diêu thu lại nụ cười, nói tiếp, “Được rồi, tôi cũng nói thật, trong lòng tôi cũng không bỏ được vụ án. Tuy nói nơi này không phải phạm vi quản lý của tôi, nhưng tôi cứ cảm giác mình không thể khoanh tay đứng nhìn. Quan trọng nhất là vụ án này có quá nhiều sự mâu thuẫn và kì lạ, tôi muốn tìm ra đáp án thật sự.”
Tư Đồ hít một hơi thật sâu, hơi dùng sức nắm tay Lâm Diêu.
“Nói sao đây, chúng ta thật ra đều không bỏ được. Vậy em có muốn chọn lại lần nữa không?”
“Tư Đồ, câu này tôi hỏi anh mới đúng. Cho dù trong lòng tôi không muốn, nhưng tôi cũng phải lo lắng rất nhiều vấn đề, ví dụ như nếu chúng ta nhúng tay vào, vậy cảnh sát ở đây và cảnh cục chỗ của tôi sẽ có nhiều phiền phức, tôi không thể khăng khăng cố chấp. Nhưng anh thì khác, anh là một người tự do, nếu anh quyết định điều tra tới cùng, tôi sẽ đứng trên danh nghĩa giúp anh làm việc.”
Tư Đồ cưng chiều ôm chầm người thương, không dùng lực nhưng chân thành, cũng chỉ ôm như thế… Lát sau, có một đôi tay ôm lấy lưng hắn.
“Em đó, cứ làm anh lún càng ngày càng sâu. Đúng là không biết nên thích em thế nào mới phải đây. Có muốn tối nay anh tắm rửa sạch sẽ, tự cột nơ nằm trên giường tặng em không?”
Lâm Diêu không đáp, chỉ đánh một cái vào lưng Tư Đồ. Sau đó, Tư Đồ giả bộ hộc máu.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh, hai người ôm nhau, Lâm Diêu có thể nghe thấy tiếng tim Tư Đồ đập. Không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, người này hồi chiều còn làm mình sợ chết khiếp, bây giờ lại để mình vùi sâu vào lòng, tỏa ra năng lượng thần kỳ. Giọng nói của hắn, lời của hắn, nụ cười của hắn, bàn tay của hắn, đều làm cho Lâm Diêu cảm thấy ấm áp.
“Tư Đồ, mau chóng kết thúc vụ này đi, sau đó… tôi muốn đi xem cầu vồng.”
“Ừ, anh nhất định sẽ dốc hết sức trâu bò ra làm! Sau đó đặt vé máy bay. Em có muốn dẫn Tiểu Đường theo không, hay là hai chúng ta thôi?”
Lâm Diêu không đáp, chỉ ôm chặt Tư Đồ.
Quãng đường còn lại, hai người tay nắm tay không nói gì, cũng không thân mật, trên mặt hơi mỉm cười, đắm chìm trong khoảng thời gian ngọt ngào.
Vừa mới vào con đường nhỏ đi về phía khu nhà mới, Lâm Diêu đã dừng lại.
“Đợi một chút, tôi muốn đi vệ sinh.” Lâm Diêu chỉ nhà vệ sinh công cộng xa xa, nói.
Tư Đồ nhìn hắn đi vào, tay đốt một điếu thuốc, trong lòng nghĩ, quả thật nếu có thời gian về quê, có nên ở khách sạn hay không, nếu về nhà, với sức quan sát của Lâm Diêu, nhất định sẽ nhận ra gì đó, nhưng hắn vẫn chưa muốn kể chuyện này với đối phương.
Tư Đồ đang nghĩ thì chợt nghe tiếng Lâm Diêu gọi hắn trong nhà vệ sinh, giọng nói không hề đùa giỡn.
Tư Đồ ném điếu thuốc, chạy như bay vào.
Trong nhà vệ sinh nam, Tư Đồ thấy cánh tay Lâm Diêu chảy máu, dưới chân đạp một người, Tư Đồ kinh ngạc nhận ra, là Vương lão tam!
“Em bị sao thế?” Tư Đồ lo lắng cho vết thương của Lâm Diêu, đi tới cầm cánh tay hắn.
“Không sao, không cẩn thận nên bị thương.” Nói xong, liền lấy khăn ra cột vết thương.
Tư Đồ nắm áo Vương lão tam, xách lên. Không hiểu sao hắn lại ở đây, lúc này chẳng phải đang ở trong tay của Bạch Nhuận Giang sao?
“Sao anh lại ở đây?” Tư Đồ hỏi.
“Muốn báo cảnh sát thì cứ báo, ông đây không sợ. Nhưng mà mẹ nó, hắn chết không minh bạch!” Hai mắt của Vương lão tam đỏ ngầu, gầm nhẹ với Tư Đồ.
Tư Đồ nghi hoặc trong lòng, lại nghe có tiếng bước chân đi ngang qua, hắn tiện tay đẩy Vương lão tam vào tường, bảo đừng lên tiếng! Chờ người bên ngoài đi rồi mới tiếp tục hỏi.
“Anh giết Phùng Hiểu Hàng?”
“Hai người rốt cuộc là ai?” Vương lão tam kinh sợ hỏi.
“Tôi là thám tử, cậu ấy là cảnh sát. Chúng tôi… chỉ là khách du lịch. Bây giờ, anh không muốn trả lời cũng không được, chúng tôi có thể phát hiện ra anh, người khác cũng có thể, tôi khuyên anh nên đi tự thú.”
“Nhảm nhí! Tôi con mẹ nó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Bây giờ Điều tử và lão Qua đang đi tìm tôi, tôi…”
Vương lão tam thoạt nhìn là một người rất đàn ông, lúc này lại chảy nước mắt.
Lâm Diêu ngây ra một lúc, sau đó nhìn ra ngoài.
“Chỗ này không phải nơi để nói chuyện.”
Trong đêm khuya, Tư Đồ đứng trước cửa nhìn hai bên, xác định không có ai mới đóng cửa.
Trong phòng Tư Đồ ở lầu hai, Lâm Diêu đã xử lý xong vết thương, hắn ngồi đối diện Vương lão tam, cầm chai rượu mua hồi chiều còn dư, rót ra uống thay nước.
Tư Đồ đoạt lấy chai rượu, ngồi xuống bên cạnh Lâm Diêu, hỏi.
“Giờ anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại tìm thấy hung khí trong nhà anh?”
Vương lão tam căm hận thở ra một hơi, “Tôi đúng là xui cmn xẻo, vợ tôi không tuân theo đạo đức đi làm chuyện kia với thằng đó, cho dù tôi không phải đàn ông, tôi cũng không nuốt trôi cục tức này! Tối đó tôi có uống chút rượu… tôi biết thằng đó ở đâu, tới nơi thì phát hiện cửa không khóa nên mò vào trong. Sau khi lên lầu, tôi vào phòng của nó, lúc đó đèn không mở, đen thùi lùi… Thật ra tôi có nghĩ, đâm nó một dao cũng được. Lúc vào tôi thấy nó đang ngủ, cho nên đâm vào đùi nó một cái! Đâm xong tôi thấy không đúng, sao lại không có phản ứng… Con mẹ nó tôi nào biết nó nằm xoay đầu xuống, một đao của tôi đâm ngay tim!”
“Anh chờ chút. Vương lão tam, anh nói muốn đâm vào đùi, còn chăn? Hắn có đắp chăn không?” Lâm Diêu nghĩ tới một vấn đề.
“Tôi kéo rèm ra một chút mới nhìn thấy, không có đắp chăn!”
“Anh nói tiếp đi.”
“Lúc đó tôi liền tỉnh rượu, cũng không biết làm sao chạy ra ngoài. Về nhà tôi liền giấu con dao đi, ai mà biết cảnh sát mới ngày thứ hai đã tìm ra tôi.”
“Tại sao anh chưa bị bắt?” Tư Đồ rất để ý chỗ này.
Vương lão tam sửng sốt, sau đó nói, “Lúc đó tôi không có ở nhà. Là một anh em nói cho tôi biết. Tôi nghĩ cảnh sát sẽ không tới đây tìm nữa nên tôi mới chạy tới đây.”
Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau, Tư Đồ đứng lên, kéo ghế tới trước mặt Vương lão tam.
“Vương lão tam, anh nhớ cho kỹ, lúc đó anh có di chuyển người chết hay không?”
“Không có, tôi sợ tới mức sắp tè ra quần, còn đụng vào nó làm gì.”
Lâm Diêu suy nghĩ thật nhanh trong đầu.
Lúc Vương lão tam vào phòng của người chết, người chết nằm xoay ngược đầu xuống dưới. Mà khi Lý Phong phát hiện người chết, thi thể lại nằm đúng chiều. Vương lão tam cũng không di chuyển thi thể, vậy ai làm? Là hung thủ? Hung thủ giết người xong, tại sao còn quay lại hiện trường? Là Lý Phong làm? Hắn di chuyển thi thể làm gì?
“Vương lão tam, lúc anh tới chỗ người chết, lúc đó mấy giờ?” Tư Đồ cũng nghĩ giống Lâm Diêu, hắn phải biết thời gian chính xác.
“Thời gian? Lúc đó trời tối đen, không nhớ được. Sau khi về tới nhà thì… khoảng hai giờ.”
“Bình thường từ chỗ này về tới nhà anh mất bao lâu?” Lâm Diêu hỏi.
“Chắc hơn một giờ.”
“Hơn một giờ, lúc đó anh nhất định chạy rất nhanh vậy tôi xem như là một tiếng. Lúc về tới nhà là khoảng hai giờ, vậy là khoảng 1:00 anh vào phòng của người chết… Lý Phong phát hiện thi thể vào lúc 1:10, Tiểu Diêu…”
“Nhất định có người đã di chuyển thi thể trong mười phút đó.” Lâm Diêu nói tiếp lời Tư Đồ.
Vương lão tam căn bản không hiểu lời bọn họ nói, đang định mở miệng hỏi thì bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát. Tư Đồ đã kéo rèm che, hơi hé ra nhìn xuống dưới. Chỉ thấy Bạch Nhuận Giang vội vàng mang theo vài cảnh sát quay lại nơi ở của mình.
Hết chương 9.
Ying Ying: Type tốc hành 3k9 từ trong vòng 2h30 =)) Tình hình là sẽ cố gắng làm xong vụ này trước giữa tháng sau, cuối tháng trở đi là bận về nước ăn chơi, không có time làm rồi =)) Mà hết vụ này thì vô phiên ngoại cho cặp của Diệp – Đường, nên cứ vô tư đi :))
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất