Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 54
Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 21
Sắc trời đã sáng, sau khi gửi đồ, bọn họ tìm chỗ ăn sáng, lúc này mới tự phân công nhau ra hành động.
Lâm Diêu gọi về tổ đầu tiên, Cát Đông Minh không có ở đó, Đàm Ninh nói buổi chiều mới có kết quả, tuy Lâm Diêu không hài lòng lắm với hiệu suất nhưng đây là Đàm Ninh tự vận động quan hệ cá nhân nên thời gian này là nhanh nhất rồi.
Lâm Diêu chán muốn chết vì không có gì làm cộng thêm cả đêm không ngủ được bao nhiêu, hắn muốn đi shopping, mua ít đồ cám ơn Đàm Ninh.
Nghe nói gần khu ngoại ô có miếu, Lâm Diêu bắt taxi qua đó.
Nhưng mà đi một mình vào miếu thì cũng chán, ai ngờ gặp phải Cung Hướng Tiền.
“Lâm lão đệ, cậu cũng tới đây sao, Tư Đồ lão đệ đâu?” Cung Hướng Tiền mang theo gia đình tới cúng chùa.
“Hắn đang ở trong sơn trang, tôi đi mua ít đồ.”
“Sao lại đi qua đây, khu này là khu quản lý của nhân viên, qua kia mới náo nhiệt. Đi thôi, tôi dẫn cậu đi.”
Cung Hướng Tiền hào sảng nói, sau khi an bài vợ con, dẫn Lâm Diêu đến khu náo nhiệt nhất.
Trên đường đi, Lâm Diêu nói chuyện với Cung Hướng Tiền, chẳng biết thế nào lại nói tới vụ án.
“Cung đại ca, tôi muốn nghe ngóng chút chuyện từ chú. Chú có quen Liễu Thục Tuệ không?”
“Quen. Cô ấy vẫn luôn đưa rau tới sơn trang, rau của cổ tươi ngon lắm.”
“Cô ta đưa rau bao lâu rồi?”
“Ái chà, từ lúc đến đây sống rồi.”
Câu nói của Cung Hướng Tiền làm Lâm Diêu để ý.
“Từ lúc cô ta tới đây? Có ý gì?”
“Cô ấy là người ngoài, không phải người địa phương.”
“Cô ta đến đây từ lúc nào?”
“Cũng hai ba năm rồi.”
“Chú có thể kể cho tôi nghe một chút không?”
Cung Hướng Tiền gật đầu, thừa dịp đang nói chuyện, hai người tìm một quán ăn ngồi xuống vừa ăn vừa nói.
“Khoảng hai ba năm trước vào mùa đông, cô ấy đến ở khu nhà cũ một thời gian, sau đó thì đi. Khoảng hơn một tháng sau, cô ấy quay lại, nói chuyện với đại đội trưởng về chuyện nhận thầu nhà hàng, khi đó đại đội trưởng không muốn đem chuyện của sơn trang ra ngoài nên không đồng ý. Sau đó, cô ấy nói thích nơi này, nhờ đại đội trưởng xem xét một chỗ ở, dự định mua nhà sống. Đại đội trưởng nghĩ một mình thì không lo được nên hình như thương lượng với trưởng thôn. Sau đó thế nào thì tôi không rõ, chỉ biết cô ấy mua đất, còn tìm người xây nhà, mở một quán cơm nhỏ. Cậu đừng xem thường cái nơi nho nhỏ đó, làm ăn được lắm.”
“Cô ta vẫn luôn ở một mình sao?”
“Đúng vậy, chỉ có một mình. Đại đội trưởng cũng không hiểu, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mà không có người đàn ông nào bên cạnh. Nhưng cái này thì không nên hỏi, dù sao giúp được gì thì giúp, đại đội trưởng cũng không để trong lòng. Có thể là cô ấy cảm kích đại đội trưởng, mỗi lần xuống núi đều mang rau tươi tới cho sơn trang, ngay từ đầu còn nói không lấy tiền, là đại đội trưởng kiên trì kêu nhận.”
“Cô ta từ chỗ nào đến?”
“Không biết. Đại đội trưởng hình như cũng từng hỏi, nhưng mà cô ấy cũng không nói rõ ràng. Người ta là nữ, đại đội trưởng lại già, hỏi nhiều không tiện. Sau đó thì không đề cập tới nữa.”
“Lúc cô ta tới nơi này, quần áo này nọ trông giống nông dân không?”
“Nói cái này bây giờ thì cũng không giống. Trong thôn có mấy tên côn đồ cũng già rồi, không có gì làm liền chạy tới quán cơm của cổ, có mấy người đã lập gia đình mà cũng theo góp vui, khiến cho cổ bị không ít lời ra tiếng vào. Haiz, một người phụ nữ không có đàn ông, bị nhiều thị phi. Chậc, sao cậu hỏi về Liễu Thục Tuệ thế?”
Lâm Diêu liếc nhìn Cung Hướng Tiền, không trả lời. Cung Hướng Tiền cũng biết điều, không hỏi tới nữa.
Rời khỏi miếu thì cũng đã giữa trưa. Lâm Diêu tìm quán cơm lấp đầy bụng đói, chưa ăn được mấy miếng điện thoại đã reo lên.
“Em đang ở trong thành phố?” Giọng của Tư Đồ vang lên trong điện thoại.
“Đúng vậy, vật gửi đi rồi thì nhanh nhất là tối nay tới, chậm là sáng mai Tiểu Đường tự cầm tới.”
“Giờ em đang ở đâu, làm gì vậy?”
“Ăn.”
“Ăn xong thì mau về đây, đừng có ở ngoài rảnh rỗi đi lung tung.”
“Tư Đồ, da anh bị ngứa?”
“Em về liền cho anh! Không quản được em mà!”
“Đang nói chuyện với ai vậy?”
“Về đi mà bảo bối, nhớ em lắm ~” Tư Đồ trong điện thoại vốn chỉ là một con cọp giấy.
Nếu không ngại xung quanh có người, Lâm Diêu đã mắng người rồi! Đè xuống tâm trạng xấu hổ, Lâm Diêu nói, “Tôi biết vài chuyện của Liễu Thục Tuệ, về rồi nói cho anh nghe.”
“Được. Gặp nhau rồi bàn.”
Lâm Diêu mau chóng quay về sơn trang, vừa mới vào phòng đã thấy Tư Đồ mang máy tính về. Lúc này mới nhớ, lá thư từ chỗ Liễu Thục Tuệ vẫn chưa có xem.
“Về rồi thì qua đây xem, nội dung lá thư nè.”
Lâm Diêu không cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, Tư Đồ ở bên cạnh, săn sóc cởi áo khoác giùm hắn, treo lên rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Lúc em đọc lá thư này, có thể anh đã chết. Xin lỗi, anh không thể ở cạnh em, anh biết anh thiếu nợ em, nhất định phải làm một chuyện cho em. Anh không thể vô duyên vô cớ bị oan uổng thành một kẻ cướp, cho dù phải trả giá bao nhiêu, anh cũng muốn mang sự trong sạch về thế giới bên kia. Em đừng đau buồn lâu quá, đừng tìm cảnh sát, bọn họ căn bản không có giá trị tin tưởng, anh chết có một nửa nguyên nhân là vì những cảnh sát kia, anh không muốn đấu với bọn họ, anh chỉ muốn làm rõ chân tướng, rời khỏi nơi này, người ở đây không ai đối xử tốt với em, em tìm một thành phố thích hợp để sống đi.”
Lá thư không dài, Lâm Diêu xem tới xem lui, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
“Không nghĩ tới, Liễu Thục Tuệ lại là cô gái kia.” Lâm Diêu dựa vào sô pha nói.
“Còn một điều làm người ta kinh ngạc. Trong thư có nhắc tới cảnh sát, rồi lại nói người đàn ông này chết có liên quan tới cảnh sát, vụ án cướp bóc năm đó cũng không đơn giản như bề ngoài. Tiểu Diêu, Bạch Nhuận Giang kiêng kỵ chúng ta tiếp xúc với Liễu Thục Tuệ, có khi nào liên quan tới vụ án này? Năm đó cảnh sát xử lý vụ cướp bóc, có phải là Bạch Nhuận Giang không?”
“Xem là vậy đi, nhưng nó có liên quan gì tới vụ án? Chúng ta có thể suy luận Liễu Thục Tuệ là người viết thư đe dọa, cô ta và Trương Ny có mối quan hệ không rõ ràng, nhưng tại sao Liễu Thục Tuệ lại muốn uy hiếp sơn trang đánh đuổi đoàn phim? Cái chết của Phùng Hiểu Hàng liên quan gì tới cô ta? Vương lão tam có mặt tại hiện trường là thế nào?”
Tư Đồ theo thói quen đốt điếu thuốc, tàn thuốc rơi trước mặt, hắn rơi vào trầm tư. Lát sau…
“Tiểu Diêu, chúng ta phải gặp Liễu Thục Tuệ nói chuyện lần nữa.”
“Ý anh là đem ra nói thẳng?”
“Đúng vậy, nhất định phải nói rõ toàn bộ, nếu không chúng ta sẽ không thoát khỏi mê cung này. Đi ngay bây giờ!”
Nói xong, Tư Đồ kéo tay Lâm Diêu đi.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Liễu Thục Tuệ, lại nhìn thấy cửa khóa. Tư Đồ đột nhiên thấy có gì không ổn, liền gõ cửa nhà hàng xóm.
“Xin hỏi, hôm nay anh có gặp Liễu Thục Tuệ không?” Tư Đồ thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ra mở cửa, lên tiếng hỏi.
“Có, sáng nay cổ qua nhà tôi, còn đeo một chiếc túi lớn.”
“Anh có biết cô ta đi đâu không?”
“Cũng không biết, nhưng hình như trong thời gian ngắn sẽ không về, còn kêu tôi chăm sóc mấy con heo giùm cổ.”
Lâm Diêu lạnh mặt, cùng Tư Đồ rời khỏi thôn.
Trên đường trở về sơn trang, Tư Đồ nói, “Có thể Bạch Nhuận Giang đưa cô ta đi, mặc kệ ông ta dùng cách gì, Liễu Thục Tuệ cũng đi rồi.”
“Manh mối sẽ không đứt, chờ Diệp Từ tới, chúng ta có thể biết tình hình của Liễu Thục Tuệ. Được rồi, chẳng phải hôm nay anh điều tra Liễu Thục Tuệ làm gì trong đêm xảy ra vụ án sao, có kết quả gì không?”
“Rất vi diệu.” Tư Đồ nói câu này lại có chút không rõ ràng.
“Vi diệu là sao?”
“Trong đêm xảy ra vụ án, Liễu Thục Tuệ vẫn ở trong quán cơm. Còn có không ít người làm chứng, nhưng cô ta từng ra ngoài khoảng 40 phút tới một tiếng. Căn cứ theo người trong quán, cô ta đi mua rượu. Mua rượu cần gì lâu vậy, có đáng để nghi ngờ không?”
“Cô ta ra ngoài lúc mấy giờ?”
“Đi lúc 23:30, khoảng 00:30 thì về, lúc đó trong quán có sáu người đang uống rượu, thời gian không rõ ràng. Nhưng mà thời gian lại vừa vặn với lúc Phùng Hiểu Hàng bị giết.”
“Không đúng… Từ thôn tới khu nhà mới cần nửa tiếng, cô ta ra ngoài lúc 23:30, đến phòng của Phùng Hiểu Hàng là cũng sắp 00:10, cô ta không có thời gian gây án.”
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu nói, “Anh cũng không ngốc, sao tự dưng lại cho rằng thời gian ăn khớp chứ? Em nhìn quần với giày của anh đi, đều bẩn thành cái gì rồi?”
Hắn nói xong, Lâm Diêu mới để ý, ống quần và giày của Tư Đồ dính rất nhiều bùn đất.
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh nghe nói sau làng có con đường có thể tới khu nhà cũ, rất gần, đạp xe cả đi lẫn về chỉ mất 30 phút. Anh đã mượn xe đạp thử, với sức chân của anh, hai mươi phút là đủ rồi.”
“Tư Đồ, anh cũng nói là khu nhà cũ, từ khu nhà cũ tới khu nhà mới thì sao? Đoạn đường này không cần thời gian hả?”
“Tiểu Diêu, em quên hai bức tường rồi sao, nếu nhảy qua tường, chỉ cần chưa tới 10 phút, còn không kinh động tới bảo vệ.”
Lâm Diêu dừng bước, nghiêng người đối mặt với Tư Đồ, “Vậy còn một vấn đề nữa, cô ta làm sao nhảy qua bức tường mà không làm hư bụi cây?”
Tư Đồ nổi giận thở dài.
“Tới đây thì bị kẹt, nếu biết hung thủ làm cách nào để không đạp hư bụi cây, chúng ta đã có thể suy luận ra hung thủ là ai rồi. Chúng ta nói thì rất rõ ràng, nhưng không có chứng cứ, cùng lắm chỉ là suy đoán thôi.”
Tư Đồ nói rất đúng, manh mối càng nhiều bọn họ càng rối, bây giờ Liễu Thục Tuệ đã đi, bọn họ không thể như ở nhà, gióng trống khua chiêng đi tìm người, mà Liễu Thục Tuệ bỏ trốn là do Bạch Nhuận Giang bày đầu, ông ta càng không thể giúp tìm người, cứ như vậy, vụ án đi vào ngõ cụt.
Mà người quan trọng, Vương lão tam đã ở trong tay Bạch Nhuận Giang, nghĩ tới đây…
“Bạch Nhuận Giang này rất khó đối phó, Tư Đồ, anh nhìn đi, vụ án bây giờ có ba kẻ tình nghi, ông ta đã giữ hết hai rồi.”
“Đây là điều ông ta đã sớm mưu tính trước. Cho dù trước đây anh không đưa Vương lão tam đi tự thú, ông ta cũng sẽ phát lệnh truy nã, sớm muộn gì cũng bắt Vương lão tam lại. Bây giờ còn mang Liễu Thục Tuệ đi, chúng ta bị xuống thế hạ phong triệt để, nhưng mà cũng may, chúng ta còn Trương Ny, chỉ có thể từ cô ta tìm ra điểm đột phá.”
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã về tới phòng, vừa lúc gặp Lý Phong chạy tới.
“Anh Tư Đồ, cuối cùng cũng tìm được anh, mệt chết em.”
“Có chuyện gì hả?” Lâm Diêu hỏi.
“À, anh Tư Đồ muốn em đi tìm mấy cảnh quay BTS, tổng hợp lại làm thành đĩa, nếu hai anh không có máy tính, chắc không xem được đâu.” Tư Đồ cầm cái đĩa đưa qua.
“BTS gì?” Lâm Diêu không hiểu
“Là clip hậu trường quay quá trình làm phim, mặt khác còn quay những nhân viên công tác khác, anh Tư Đồ mấy hôm trước cần, muốn tìm cảnh BTS trong mấy ngày này rất khó, em mất mấy hôm mới tìm được.”
Chuyện này sao không nghe Tư Đồ nói, Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, đối phương vô cùng bình tĩnh cầm lấy chiếc đĩa, biểu thị vô cùng cảm tạ.
Vào phòng, Tư Đồ cảm thấy Lâm Diêu cố tình xa lánh.
“Anh nói muốn xem tình hình ở đoàn phim trước mấy ngày vụ án xảy ra, nói với Lý Phong xong cũng quên nói với em.”
Lâm Diêu không nói gì thêm, mở máy tính ra, nhét đĩa vào.
“Xem thử có cái gì có lợi không.”
Cắt đứt lời của Tư Đồ, ý của Lâm Diêu là vấn đề này dừng tại đây, không nhắc đến nữa.
Trong đĩa có mọi người trong đoàn phim, bọn họ cười cười nói nói, xem chừng ba tiếng hơn, chẳng thu hoạch được gì.
Lúc Lâm Diêu đứng dậy đi pha cà phê, Tư Đồ định xem lại lần nữa.
Lâm Diêu ở trong phòng không biết làm cái gì, lúc quay lại ngồi xuống cạnh Tư Đồ, dùng dư quang nhìn Tư Đồ châm điếu thuốc, tiện tay để bật lửa xuống bàn, đột nhiên, một hình ảnh lóe lên.
“Tư Đồ, anh tua lại chút xíu.”
“Sao vậy?”
“Tua lại… Tôi muốn xem, anh tua đi.”
Tư Đồ cầm con chuột, bấm tua lại từng chút.
“Dừng!” Lâm Diêu đột nhiên đè tay Tư Đồ lại, mắt nhìn chằm chằm màn hình.
“Em phát hiện gì vậy?”
“Anh nhìn tay hắn đi, hắn đang làm gì?” Lâm Diêu nhìn màn hình nói.
Tư Đồ nhìn theo tay Lâm Diêu chỉ, là Tiễn Lạc An. Đứng cạnh Tiễn Lạc An là một nhân viên, hắn vô tình làm rơi điếu thuốc xuống đất, sau khi Tiễn Lạc An giúp nhặt lên, hắn tiện tay bỏ bật lửa vào trong bao thuốc.
“Vậy thì sao?” Tư Đồ có chút không giải thích được.
“Tiễn Lạc An có hút thuốc không?”
“Không, có một lần anh đưa hắn một điếu, hắn nói không hút.”
“Đó mới lạ. Anh cũng nói, người bỏ bật lửa vào bao thuốc, hầu hết đều là nghiện thuốc lâu năm, Tiễn Lạc An không hút thuốc, sao lại làm động tác này?”
Tư Đồ nhéo nhéo mũi, “Vấn đề này chúng ta cũng đã từng bàn, không chắc chắn người hút thuốc lâu năm mới có thói quen này, anh bắt đầu hút thuốc từ năm mười bốn, mấy năm trước cũng bỏ bật lửa vào bao thuốc, sau đó có một lần bật lửa bị nổ trong bao, từ đó anh không làm nữa. Còn nữa, trong đoàn phim, làm như vậy có khi có rất nhiều người, huống hồ chi Tiễn Lạc An có chứng cứ hoàn hảo không có ở hiện trường, nghi ngờ của em không thành lập lắm.”
Lâm Diêu có chút thất vọng thở dài, có vẻ cũng hiểu bản thân quá sốt ruột.
“Tiểu Diêu, em sao vậy? Dạo này hình như rất rối, có phải có chuyện gì không?”
“Không có.”
“Em nói không có, anh nên tin sao đây? Nhìn vẻ mặt em đi, vậy mà không có hả?”
“Không có thật mà. Tôi chỉ nghĩ, vụ án này thật kì lạ, làm cái gì cũng không được, ngực bị đè nén khó chịu.”
Dịu dàng ôm lấy vai hắn, Tư Đồ nhẹ nhàng kéo người kia vào lòng.
“Em nha, cứ quen hồi làm việc trong tổ trọng án, chỉ cần nói một câu, ai cũng giúp em, giờ gặp một chuyện bó tay bó chân đã cảm thấy bất mãn. Anh đã sớm quen rồi, thám tử không thể bằng cảnh sát, cái gì cũng tự mình làm, hoàn toàn không thể dựa vào bất kì ai. Cho nên, Tiểu Diêu, em phải tập cho quen đi, đây là lần đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải lần cuối cùng, quen rồi thì đỡ hơn. Bây giờ chẳng phải có anh bên cạnh em sao, buồn bực khó chịu thì đánh anh mấy cái cho hả giận, cho dù là lúc nào anh cũng ở cạnh em, em không có ở một thân một mình đâu.”
Người này đúng là, vào thời điểm chẳng hề thích hợp lại đi nói những cái này?
Lâm Diêu đột nhiên hiểu ra, Tư Đồ đúng là không dễ dàng. Buồn bực trong lòng được hóa giải không ít, ngẫm nghĩ lại cũng thấy hắn có nhiều chỗ tốt thật, bớt quan tâm tới tật xấu của hắn.
Nhìn vẻ mặt Lâm Diêu đã tốt hơn, nghi hoặc trong lòng Tư Đồ mấy hôm nay cũng được trấn an nhiều, “Mấy hôm nay em mệt mỏi nhiều rồi, đi ngủ một giấc đi.”
“Còn anh?”
“Anh ra ngoài, xem lại hai bức tường, xem coi có manh mối gì không.”
“Tôi đi chung với anh.”
“Em đừng ỷ mình mạnh nữa, nghe lời đi ngủ một giấc đi. Buổi tối anh về chúng ta lại nói chuyện.” Nói xong, Tư Đồ kéo Lâm Diêu đứng dậy, đẩy hắn lên lầu.
Mãi cho tới khi tận mắt thấy hắn nằm xuống giường, Tư Đồ mới ra ngoài.
Không biết ngủ tới mấy giờ, chợt nghe bên dưới có tiếng đập cửa rầm rầm. Tư Đồ có chìa khóa mà, ai tới kiếm vậy, còn gõ mạnh nữa.
Lúc xuống lầu mở cửa, Lâm Diêu thấy Trương Ny thở phì phò trừng mắt.
“Anh cho tôi leo cây!” Nhìn thấy Lâm Diêu, Trương Ny liền chất vấn.
Nghe Trương Ny nói xong Lâm Diêu mới nhớ, mấy hôm trước có nói sẽ tới quán cơm của Liễu Thục Tuệ với cô! Chuyện này bị quên sạch sẽ!
Nhưng mà Liễu Thục Tuệ đi rồi, lúc nãy hình như cô nói ‘Anh cho tôi leo cây’, chẳng lẽ cô ta vẫn chưa biết sự thật?
Sợ Trương Ny nghi ngờ, Lâm Diêu nói, “Xin lỗi, tôi quên mất. Bây giờ mới hơn sáu giờ, tôi vào thay quần áo rồi đi.”
Trương Ny bĩu môi, ” Còn đi gì nữa, quán cơm nhỏ đóng cửa rồi.”
“Hôm nay không bán hả?” Lâm Diêu biết rõ còn hỏi.
“Không biết, dù sao cũng không mở cửa.” Lúc nói chuyện, trong mắt Trương Ny ánh ánh nước.
Lâm Diêu cười nói, “Chẳng phải chỉ là bữa cơm thôi mà, không ăn cũng đâu cần khóc.”
“Ai khóc! Tôi không có… Được rồi, tôi nói thật, tôi rất chờ mong tối nay, tại sao lại đóng cửa chứ?”
“Đóng cửa nhất định có nguyên nhân, cô không hỏi sao?”
“Không có…”
“Đi hồi nào sao không gọi tôi một tiếng, tôi đi chung với cô.”
Vừa nghe câu hỏi của Lâm Diêu, Trương Ny tỏ ra tiếc nuối. Gương mặt nhíu lại trông vẫn rất dễ thương.
“Đi thôi, chọn đại một chỗ đi, tôi mời.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Trương Ny thuận thế kéo Lâm Diêu vào phòng, cầm áo khoác ném qua cho hắn, sau đó kéo ra ngoài.
Còn tưởng Trương Ny đạp xe qua, Lâm Diêu nhìn xung quanh không thấy chiếc nào, lúc này mới hỏi cô muốn đi đâu.
“Nói đi, muốn đi đâu ăn đây?”
“Bên khu nhà cũ có một quán cơm nông gia, qua đó ăn đi, tôi phải săn thịt cho anh ăn!”
Lâm Diêu không nhịn được cười.
Hết chương 21.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất