Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 62

Trước Sau
 

 

Vụ án thứ 3: Người cố chấp.

Chương 29

Lâm Diêu lau nước dính trên mặt, đối mặt với Tiễn Lạc An bị chọc giận, hắn bước tới một bước. Không đợi Lâm Diêu mở miệng, Tiễn Lạc An lại run rẩy nói, “Cậu, cậu luôn mồm nói xấu nhân cách của tôi, sau khi giết Phùng Hiểu Hàng tôi đi bằng cách nào? Cậu lúc nãy nói tôi, Vương lão tam và Lý Phong nói gót nhau vào hiện trường, vậy… tôi làm sao mới không bị Lý Phong phát hiện?”

Người này vẫn chưa mất lí trí, Lâm Diêu nghĩ thầm.

“Cái này rất đơn giản. Sau khi rời khỏi hiện trường, anh cũng không bỏ đi theo đường lớn. Mà leo tường lần thứ hai!”

“Ý cậu là gì? Tôi leo tường làm gì?”

“Leo tường có thể tránh thoát người qua đường! Mọi người đều biết, nếu muốn từ phòng của Phùng Hiểu Hàng tới cửa chính cần đi qua khu rừng nhỏ, nhà hàng và rất nhiều phòng. Mà con đường lớn không chỉ xa mà còn có thể bị đồng nghiệp trên đường về nhìn thấy. Bởi vậy anh mới leo tường! Anh đi theo bức tường không chỉ tiết kiệm thời gian mà còn không sợ bị người ta nhìn thấy. Chờ đi tới đuôi gần tới phòng bảo vệ anh liền nhảy ra ngoài, nghênh ngang đi vào, như vậy cảnh vệ mới thấy anh khập khiễng bước vào! Mà chân của anh nhảy từ suối nước nóng vào khu nhà mới đã bị thương!”

“Nhảm nhí!” Tiễn Lạc An lớn tiếng nói.

“Nhảm nhí? Tiễn Lạc An, anh tưởng mình là thiên y vô phùng sao?”

Tư Đồ im lặng nãy giờ cũng lên sân khấu!

Lúc Tiễn Lạc An nhìn Tư Đồ, ánh mắt của hắn bắt đầu lơ lửng, Lâm Diêu đứng dối diện hắn lui ra sau, để Tư Đồ lên tiếp ứng.

“Tiễn Lạc An, tôi phát hiện trong miệng người chết có một vật nhỏ, đó là đồ ăn giòn có thành phần của ngô! Chúng tôi đã loại trừ Trương Ny là hung thủ, vậy, kẻ tình nghi Vương lão tam tại sao lại để vật này trong miệng người chết? Mà người viết thư đe dọa thì càng không thể, tối hôm đó chị ta vẫn luôn ở quán ăn tiếp khách, tất cả đồ ăn ở đó đều là đồ chín, loại đồ ăn vặt này không có khả năng xuất hiện trong miệng của Phùng Hiểu Hàng! Mà tối hôm đó chỉ có mình anh ăn loại đồ ăn vặt đó thôi, là anh, Tiễn Lạc An!

Tối hôm đó tôi đi theo Bạch đội trưởng tới phòng anh, tôi nhớ kỹ anh ăn một loại bánh bắp. Nói chính xác là lúc anh thân mật với Phùng Hiểu Hàng, nói rõ hơn là lúc hôn môi, bánh trong miệng anh bị hắn hút vào miệng mình.”

“Các người quậy đủ chưa? Bây giờ, trước khi luật sư của tôi tới tôi sẽ không trả lời bất kì vấn đề gì! Nếu có chứng cứ thì cứ bắt tôi, không có thì chờ luật sư tôi tới rồi nói chuyện với hắn!” Lúc nói chuyện, ngón tay của Tiễn Lạc An run lên, tay hắn trắng bệch, không cần cầm xác nhận cũng biết tay hắn rất lạnh. Một chàng trai ôn nhuận như ngọc sở hữu đôi mắt to làm người khác không cách nào đề phòng, nét mặt không chỉ có phẫn nộ mà còn có bi thương.

Tiễn Lạc An cúi đầu, cố gắng khống chế giọng nói của mình, “Tôi muốn về phòng mình, nếu sợ tôi chạy thì có thể đi theo tôi.” Nói xong Tiễn Lạc An đi ra cửa.

“Chờ chút!” Lâm Diêu gọi lại Tiễn Lạc An định đi.

Tiễn Lạc An xoay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Diêu hỏi, “Chuyện gì?”

“Anh và Trịnh Phong có quan hệ thế nào?”

Lâm Diêu vừa nói xong, Tiễn Lạc An chợt ngây ra. Trong nháy mắt toát ra vẻ mặt phức tạp, làm Lâm Diêu không đọc được hàm nghĩa bên trong, nhưng Lâm Diêu biết, hắn suy đoán không sai.

Bắt đầu từ lúc này, Lâm Diêu làm tất cả đều dựa vào công lực của hắn, bởi vì Tiễn Lạc An và Trịnh Phong có quan hệ, cũng chính là kết quả của linh quang lóe lên mấy giây trước, nói cách khác, Lâm Diêu sẽ dựa vào suy luận của mình để phát huy! Ai chết vào tay ai vẫn còn chưa biết được.

“Sao tôi có thể quen biết một người đã chết hơn chục năm trước chứ.” Tiễn Lạc An liếc Lâm Diêu một cái.

“Bạch đội trưởng, nếu Trịnh Phong còn sống, năm nay hắn…”

“34 tuổi.” Bạch Nhuận Giang không hề nghĩ ngợi nói.

“Tiễn Lạc An, năm nay anh 32 tuổi! Bạch đội trưởng chú từng điều tra Tiễn Lạc An, hơn chục năm trước hắn sống ở đâu?”

“Thành phố X.”

Trong lòng Lâm Diêu mừng tới phát điên!

“Thật là trùng hợp, Trịnh Phong cũng là người của thành phố X. Hai người chỉ cách nhau hai tuổi.” Nói cách khác, bọn họ đã quen biết nhau từ hơn chục năm trước. Vậy vào năm đó chưa tới 20, cũng chính là… học sinh!

“Tiễn Lạc An, nếu tôi đoán không sai, anh và Trịnh Phong là quan hệ đàn anh và đàn em. Anh thích hắn?” Lâm Diêu rất giống một con mãnh thú đi bắt con mồi, đang hưởng thụ cảm giác căng thẳng trước khi ra quân tấn công.

Nhìn Tiễn Lạc An thờ ơ, Lâm Diêu liền chơi liều thuốc mạnh!

“Đáng tiếc, Trịnh Phong lại yêu một cô gái khác, còn cùng người ấy bỏ trốn. Anh hận hắn, còn hận tới hơn chục năm! Anh dần dần trở nên tàn nhẫn, vô tình, giảo hoạt, cố chấp. Sau khi gia nhập giới giải trí vô tình gặp Trương Ny, gương mặt của hai người khá giống nên anh nghi ngờ đi điều tra cô ta. Quả nhiên, Trịnh Phong và Trương Ny có quan hệ anh em, anh đợi cơ hội, tựa như con sói núp trong màn đêm. Mà cơ hội này lại đến khi đoàn phim tới đây quay phim, anh vẫn theo dõi Trương Ny như bình thường, phát hiện Phùng Hiểu Hàng uy hiếp cô ta, phát hiện về vợ của Trịnh Phong, phát hiện hắn đã chết hơn chục năm trước, người anh hận lại chết, một cơ hội trả thù cũng không có! Nỗi hận của anh chuyển sang Trương Ny và người phụ nữ của Trịnh Phong! Mục đích của anh là giết Phùng Hiểu Hàng, hãm hại Trương Ny và người phụ nữ kia, động cơ là Phùng Hiểu Hàng đã biết bí mật của hai người! Từ lúc đó anh bắt đầu kế hoạch giết Phùng Hiểu Hàng, giá họa cho Trương Ny, thuận tiện kéo người phụ nữ kia vào. Anh hận Trịnh Phong, hận hắn không hiểu tình yêu của anh, cùng người phụ nữ kia bỏ trốn. Trịnh Phong…”

“Cậu nói xong chưa? Tôi nói rồi, tôi căn bản không biết Trịnh Phong!”

Ngay lúc hai người đấu võ mồm, Lý Phong lên tiếng, “Em muốn hỏi, Trịnh Phong là ai?”

Lý Phong còn chưa dứt lời, Tiễn Lạc An đã mở to mắt trừng Lâm Diêu, không nói ra được oán giận.

Lâm Diêu mỉm cười.

“Tiễn Lạc An, từ đầu tôi đâu có đề cập tới chuyện Trịnh Phong là ai? Sao anh biết hắn là người kia?”

Tiễn Lạc An á khẩu, không nói được.

Lâm Diêu nhìn hắn nghĩ. Nếu hắn không thừa nhận hơn chục năm trước đã quen biết Trịnh Phong, tìm người tới thành phố X điều tra là rõ, lúc đó hắn sẽ không còn đường lui! Nếu hắn nói mình từ Trương Ny biết Liễu Thục Tuệ và Trịnh Phong, vậy đồng nghĩa với việc hắn theo dõi Trương Ny, biết giữa cô, Phùng Hiểu Hàng và Liễu Thục Tuệ có vấn đề, giống như thừa nhận mình là hung thủ! Nhưng, quan trọng nhất vẫn là chứng cứ buộc tội hắn!

Được rồi, Tiễn Lạc An, anh làm sao ứng phó với tôi đây?

Tiễn Lạc An nhìn Lâm Diêu chừng năm phút, sau khi tháo kính xuống, hắn mỉm cười ôn hòa.

“Lâm cảnh quan, cậu quá thông minh.”

Chỉ đơn giản vậy thôi đã thừa nhận? Lâm Diêu có chút kinh ngạc nhìn Tiễn Lạc An, hoàn toàn không rõ. Nhưng nói cái này cũng vô dụng, hắn không thừa nhận mình giết người, phải làm sao hắn mới nói ra?



Tư Đồ nhìn nụ cười của Tiễn Lạc An, trong lòng bất giác nhớ tới Lâm Diêu vào buổi tối đó. Tối hôm đó, Lâm Diêu cười có chút cô đơn, bất đắc dĩ, nhưng ở mặt tình cảm lại vô tình toát ra sự ngọt ngào nhè nhẹ… Tiễn Lạc An cười giống Lâm Diêu. Tư Đồ đột nhiên hiểu ra nhiều điều.

Tư Đồ bước tới cạnh Lâm Diêu, nhỏ giọng nói, “Mục tiêu của hắn chỉ có Liễu Thục Tuệ.”

Lâm Diêu vô cùng kinh ngạc, nhìn ánh mắt của Tư Đồ, vẻ mặt như lĩnh ngộ được nhiều thứ mà không nói nên lời, khiến Lâm Diêu có chút trở tay không kịp.

Có đôi khi, quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. Chí ít Lâm Diêu nghĩ như vậy.

Lần thứ hai quan sát người trước mặt, Lâm Diêu chưa bao giờ thấy hung thủ giết người nào lại bình tĩnh đối mặt với ngày tận thế của đời mình như vậy.

Tiễn Lạc An, một người đáng sợ.

Đối mặt với Lâm Diêu và ánh mắt của mọi người, Tiễn Lạc An lại bình tĩnh ung dung. Hắn bỏ ý định rời đi, quay lại phòng tùy tiện ngồi xuống, “Tôi muốn hỏi một chút, Lâm cảnh quan. Tôi làm thế nào quen thuộc với quần áo nữ, vốn phải thay quần áo bên dưới còn mặc thêm đồ cần ba đến năm phút? Tôi để quần áo ở đâu? Phụ kiện để ở chỗ nào?”

Lâm Diêu lạnh lùng nhìn hắn nói, “Ai nói anh tháo phụ kiện xuống? Chỉ cần mặc lót bên trong là được! Nói cách khác, anh chỉ cần cởi quần áo của mình ra là xong.”

“Thì ra là thế. Vậy tôi còn muốn hỏi, nếu tôi và Phùng Hiểu Hàng đã chuẩn bị lên giường, vào cửa liền bắt đầu thân thiết, hắn nhất định chạm vào cơ thể tôi, Phùng Hiểu Hàng không ngốc, nam hay nữ hắn cũng không phân biệt được sao?”

“Lúc đó người chết sờ cơ thể anh qua lớp quần áo, bản thân anh gầy, hơn nữa ngực giả cũng đủ lừa hắn vài phút, thừa dịp hắn chưa phát hiện anh đẩy hắn vào phòng tắm, khi hắn…”

“Tôi hiểu rồi, khi hắn đi ra thì tôi nằm trên giường mê hoặc hắn rồi trói hắn lại mới thôi. Lâm cảnh quan, có lẽ cậu không biết, tối hôm đó Bạch cảnh quan đã lục soát phòng tôi, cũng không phát hiện có vật gì của nữ.”

“Mấy thứ đó anh không có khả năng mang về phòng, nếu tôi đoán không sai, trước đó anh đã đào sẵn cái hố gần cửa chính, bỏ đồ vào chôn xuống. Chờ hôm sau có lẽ…”

“Lâm cảnh quan, hình như cậu không biết rất nhiều chuyện, ngày thứ hai Bạch cảnh quan đã lục soát xung quanh sơn trang, nếu tôi chôn đồ vật thì sẽ bị phát hiện.” Tiễn Lạc An cười như không cười nhìn Lâm Diêu.

Lâm Diêu hận bản thân vì không nghĩ chu toàn.

Lúc này Tư Đồ mở miệng.

“Tiểu Diêu đúng là không rõ tình hình ngày hôm sau vụ án, nhưng tôi biết. Tiễn Lạc An, anh cũng không giấu đồ vật đi! Nếu nói là trang phục nữ thì cũng chỉ là cái drap giường, quấn trên người rồi thêm phụ kiện thì trông rất giống đầm, cho nên, lúc Vương lão tam nhìn thấy anh, hắn nghĩ anh mặc quần dài. Về phần tóc giả, nó nằm ngay trên người anh! Ban đêm lúc tôi gặp anh, anh khoác áo choàng tắm trên người, anh bỏ tóc giả vào bao, sau đó dùng băng keo dán chặt vào bụng! Mặc thêm quần ngắn che đi, bên ngoài khoác chiếc áo rộng, Bạch đội trưởng có lục soát cũng sẽ không cởi hết đồ của anh. Đây chính là lý do vì sao khi anh nhìn thấy chúng tôi đã liền ngồi xuống, bắt chéo chân lại! Sau khi chúng tôi rời khỏi, anh dùng kéo cắt nhỏ tóc giả ra, rồi xả nước qua bồn cầu là được.”

“Tư Đồ, vậy còn ngực giả các cậu nói thì sao? Lẽ nào cả cái đó tôi cũng giấu trên người?”

“Anh không thể giấu nó trên người. Lúc tôi nhìn thấy anh, anh cầm túi snack rất to, lúc đó tôi nghĩ anh hay ăn nên mới mua túi to như vậy. Khi đó anh giấu ngực giả ở tít bên dưới. Sau khi bị Bạch đội trưởng châm chọc, anh cuộn lại bỏ vào túi áo choàng, tôi còn nghĩ bên trong bao còn ít, không ngờ là anh đang giấu đồ vật!”

Tiễn Lạc An ôn nhu cười hỏi, “Cậu nói cái này có chứng cứ không?”

Tư Đồ lạnh mặt nhìn Tiễn Lạc An.

“Tư Đồ, cậu và Lâm cảnh quan không có bằng chứng, những cảnh sát kia cũng vậy. Các cậu không nên tra hỏi khi mình không có chứng cứ. Tôi vẫn chỉ nói câu đó, tôi không giết người.”

Lâm Diêu hít một hơi thật sâu xoay đầu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ cũng nghiêm túc nhìn lại Lâm Diêu, giữa hai người trong sự giao lưu im lặng đều tự tìm đáp án của mình.

Không tiến hành bước cuối cùng sẽ không bắt được hắn! Tiễn Lạc An không thể so sánh với Viên Khả Tâm, lừa một cái là có thể ngoan ngoãn hạ màn! Không có bằng chứng đừng mơ bắt được hắn! Vụ án này qua hồi lâu sẽ kết thúc. Cho dù Tiễn Lạc An là người thế nào, trước pháp luật, dưới đạo đức, hắn là người có tội!

Lâm Diêu xoay ra sau nhìn Tư Đồ hơi hất đầu, Tư Đồ im lặng gật đầu.

Trong không khí ngưng đọng, mọi người đều không nói tiếng nào, bởi vì ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Ánh mắt tập trung vào Tư Đồ, Lâm Diêu và Tiễn Lạc An, mỗi người đều không dám thở mạnh, giống như chờ gió thổi trước cơn dông bão!

Không biết qua bao lâu, Lâm Diêu rốt cuộc buông tay! Hắn đột nhiên hỏi, “Bạch đội trưởng, còn giữ thi thể không?”

“Còn, vì người nhà của hắn đưa ra nhiều yêu cầu không hợp lý nên chúng tôi không đồng ý, cho nên bọn họ từ chối nhận xác.”

Lâm Diêu đi tới trước mặt Tiễn Lạc An, thuận tay cầm ly thủy tinh lên, giơ tới trước mặt Tiễn Lạc An, “Mời ấn môi anh vào.”

Tiễn Lạc An sửng sốt một chút, cầm lấy chiếc ly, ấn môi vào. Lâm Diêu nghĩ, chứng cứ đã tới tay một nửa, nửa sau phải xem thi thể của Phùng Hiểu Hàng có phát huy tác dụng không, qua lâu vậy rồi, không biết có còn không nữa.

Lâm Diêu đi tới trước mặt Bạch Nhuận Giang không nói gì, chợt nghe Tiễn Lạc An nói, “Cậu muốn nước bọt của tôi thì cứ nói thẳng.”

Lâm Diêu xoay đầu lại nhìn Tiễn Lạc An như đã định liệu trước, chậm rãi nói, “Hầu hết mọi người đều biết phân biệt qua dấu vân tay, có thể biết hung thủ là ai, bởi vì vân tay không ai giống ai. Nhưng có vài người vẫn không biết, còn một cách khác vạch trần hung thủ. Tiễn Lạc An, anh chính là một trong số đó! Tôi không phải muốn nước bọt của anh mà là vân môi của anh!”

Tiễn Lạc An ngây ra.

Lâm Diêu nói từng chữ như có tiếng vang, “Anh và Phùng Hiểu Hàng từng thân thiết, nhất định sẽ hôn môi, nếu vậy thì chắc chắn để lại vân môi! Thi thể của Phùng Hiểu Hàng vẫn còn, về lấy dấu vân môi trên thi thể, có thể chứng minh anh là hung thủ!”

Thời gian như dừng lại, trong lòng Lâm Diêu bồn chồn, không biết qua lâu vậy rồi thi thể còn kiểm nghiệm ra dấu vân môi không nữa, mà đây lại là cơ hội duy nhất để bắt Tiễn Lạc An!

Vẻ mặt kinh ngạc của Tiễn Lạc An chậm rãi hạ màn, hắn vẫn là quân tử ôn hòa, vẫn là dáng dấp không vội vã, nói với Lâm Diêu, “Lâm cảnh quan, cậu thắng rồi.”

Không rõ vì sao, Lâm Diêu cảm thấy rất mất hứng.

“Sao thế, không vui à? Tôi nói cậu thắng mà.”

“Nhưng anh không chính miệng thừa nhận.”

“Cho dù tôi thừa nhận thì sao? Sống chết vốn là chuyện bình thường… Đời người ai cũng từng oai phong lẫm liệt làm long phượng, nhưng sau đó lại phải nhờ con cháu lo hậu sự. Tôi tin nhân quả báo ứng, cũng tin sinh tử luân hồi, chỉ tiếc…” Tiễn Lạc An không có kinh hoảng, không có tan vỡ, càng không có cam chịu, hắn tựa như ngộ ra một đạo lý, dùng góc độ khách quan để đối mặt.

“Chỉ tiếc cái gì?” Lâm Diêu nghĩ không ra.

“Chỉ tiếc chúng ta không có thời gian.”

“Ý anh là sao?”



Tiễn Lạc An chỉ cười không nói, từ từ đứng dậy.

Tư Đồ giữ Bạch Nhuận Giang định còng tay Tiễn Lạc An… nhìn hắn đi tới trước mặt Trương Ny.

“Tên ở nhà của em là “Bé bi”, em thích ăn ngọt ghét ăn chua… Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo đã đánh một bạn nam khóc thét, năm tuổi leo cây bị té, tay phải bị thương nên khóc cả ngày đòi ăn đào, em thích giấu đồ dưới nệm, nói đó là căn cứ bí mật, vào ngày sinh nhật năm tuổi em nhận được món quà em thích nhất, một con búp bê, em gọi nó là bé bi số hai.”

Trương Ny kinh ngạc nhìn Tiễn Lạc An.

“Sao anh biết?”

Tiễn Lạc An cười nói, “Anh còn biết em thích the Smurfs và tiên hoa, thích hát bài cây tùng nhỏ.”

Trương Ny mở to mắt nhìn, những chuyện thời xưa bé ấm áp đó, cô đã giấu sâu trong tận đáy lòng, lúc này bị một người không quen biết đào lên, Trương Ny không rõ bản thân cảm thấy ra sao.

Tiễn Lạc An vẫn cười ôn hòa nhìn Trương Ny, nhưng lời hắn nói lại nói cho người khác nghe.

“Lâm cảnh quan, Tư Đồ, hai người nghĩ sai một chuyện rồi. Tôi cũng không hận Trịnh Phong… Tôi là mối tình đầu của Trịnh Phong, anh ấy không vứt bỏ tôi, cũng không cùng cô gái nào bỏ trốn. Năm đó, chuyện tình cảm của chúng tôi bị gia đình phát hiện, anh ấy thiếu chút nữa bị cha đánh chết, tôi cũng bị cha mẹ nhốt trong kho. Tôi cố gắng dùng tự sát để phản đối, anh ấy không muốn tôi bất hòa với người nhà nên cùng một cô gái hình như theo đuổi anh ấy rất lâu, cùng nhau ra đi… Tôi tìm hơn chục năm thì tìm được bia mộ kia. Tôi đúng là hận, tôi hận cha mẹ, hận người phụ nữ đó, càng hận tại sao mình không tìm ra anh ấy sớm hơn!”

“Tiễn Lạc An, rốt cuộc anh giết Phùng Hiểu Hàng là vì sao?” Tư Đồ không phải không thừa nhận, hắn chưa từng nghĩ Tiễn Lạc An và Trịnh Phong có quan hệ.

Tiễn Lạc An không xoay đầu nhìn Tư Đồ, vuốt tóc Trương Ny lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói, “Hắn không chung tình, tôi thấy chán ghét, ban đầu đã chẳng xem hắn ra gì. Nhưng hắn không nên có lòng dạ xấu xa với con bé. Con bé có được ngày hôm nay là không dễ dàng, tôi không thể để Phùng Hiểu Hàng hủy hoại nó. Các cậu có lẽ sẽ nói, cho dù bí mật bị phơi bày cũng không sao, nhưng các cậu không biết nó còn dính dáng tới rất nhiều chuyện, Phùng Hiểu Hàng không có một mình, đằng sau hắn còn một hang động lớn hơn… Cho nên phải có người ngăn Phùng Hiểu Hàng lại. Năm đó tôi không bảo vệ được A Phong, em gái của anh ấy… Cho dù tôi có chết cũng phải bảo vệ nó. Còn về người phụ nữ kia, tôi chỉ có hận mà thôi!”

Nói xong, Tiễn Lạc An xoay đầu nhìn Lâm Diêu.

“Lâm cảnh quan, cậu và Tư Đồ điều tra ra chân tướng, nhưng chân tướng chuyện năm đó thì ai điều tra rõ?” Nói xong Tiễn Lạc An nhìn Bạch Nhuận Giang, đôi mắt trong suốt liền trở nên lạnh thấu xương, làm cho Tư Đồ và Lâm Diêu cũng phải rùng mình.

“Bạch Nhuận Giang, ông thiếu A Phong, tôi sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại! Tôi khuyên ông nên sống tốt một chút, miễn cho kiếp sau khỏi chịu khổ.”

Bạch Nhuận Giang không thèm quan tâm, xem thường Tiễn Lạc An, mà trong mắt Lâm Diêu, hắn lại nghĩ Tiễn Lạc An nói được là làm được!

Trong bầu không khí đầy thuốc súng, Trương Ny nhút nhát hỏi, “Anh, anh là người yêu của anh hai? Chị dâu của em…”

Tiễn Lạc An lắc đầu nói, “Em không nhận ra sao, cô ta rất giống anh… Đặc biệt là nét mặt. Có lẽ bây giờ không giống nhưng vào năm đó rất giống. A Phong xem cô ta là thế thân của anh, lúc trước đối xử với anh thế nào, anh ấy đều mang hết cho cô ta. Em biết A Phong gọi cô ta là gì không?”

Trương Ny như bừng tỉnh trong cơn mộng, lại không dám tin.

“Anh hai gọi chị là ‘An nhi’, nhưng nói đó là ý cầu bình an.”

“An nhi là tên anh hai em đặt cho anh. A Phong rất thương yêu em, hơn phân nửa thời gian ở cạnh anh đều nói về em, nếu không sao anh có thể biết nhiều chuyện của em như vậy. Tuy rằng hai anh em xa nhau, nhưng A Phong chưa từng quên em, ngay cả trong mơ cũng thấy hai anh em sống vui vẻ bên nhau… Bé à, em có một người anh rất tốt.”

Không biết từ lúc nào, Trương Ny bắt đầu khóc không thành tiếng.

Tiễn Lạc An yêu thương vuốt tóc Trương Ny, “Sau này có thể anh không còn cơ hội, em có thể đồng ý một chuyện với anh không?”

Trương Ny nắm tay Tiễn Lạc An, liều mạng gật đầu.

“16 tháng 4 hằng năm thay anh tới bia mộ đặt một bó hoa cúc, anh ấy thích.”

Trương Ny khóc tới hô hấp khó khăn, còn nắm chặt tay Tiễn Lạc An không buông, Tư Đồ đứng phía sau không nỡ làm phiền, nhưng Bạch Nhuận Giang từ lâu đã chịu hết nổi, dùng ánh mắt bảo cấp dưới bắt Tiễn Lạc An.

Cảnh sát lấy còng tay ra, chưa đi tới Lâm Diêu đã cản lại.

“Lâm cảnh quan, hắn là hung thủ giết người!” Bạch Nhuận Giang lãnh khốc nói.

“Hung thủ giết người cũng là người! Bây giờ tôi chỉ thấy một người anh yêu thương em gái thôi, tốt nhất là kiên nhẫn chút đi.” Lâm Diêu khẽ ngẩng đầu, ngạo khí mười phần chèn ép Bạch Nhuận Giang vô cùng máu lạnh.

“Bé, em có thể tha thứ cho anh không? Mục đích của anh là hãm hại người phụ nữ kia, nhưng cảnh sát sớm muộn gì cũng điều tra ra chuyện Phùng Hiểu Hàng uy hiếp em, anh sợ bọn họ xem em là kẻ tình nghi. Đặc biệt là tên cảnh sát họ Bạch. Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mạo hiểm một lần, mong muốn có ai đó có khả năng tìm ra manh mối ở tủ đầu giường, vậy có thể chứng minh em trong sạch.”

Trương Ny run rẩy gật đầu, nói lời tha thứ gần như không nghe thấy rõ.

“Cám ơn bé, như vậy anh có thể yên tâm đi rồi. Sau khi A Phong đi, em và anh ấy là hai người quan trọng nhất của anh… Được rồi, anh phải đi đây.” Tiễn Lạc An lau đi dòng nước mắt của Trương Ny, xoay người đối mặt với mọi người, từ từ đút tay vào cổ áo.

“Không được nhúc nhích!” Bạch Nhuận Giang mau chóng rút súng ra hướng về phía Tiễn Lạc An.

“Ông sợ cái gì? Nên học hỏi Lâm cảnh quan với Tư Đồ đi.” Tiễn Lạc An cười nói, nhìn hai người vẫn đứng im không nhúc nhích, từ từ đưa hai tay ra.

Lâm Diêu thấy trong tay hắn cầm cúc áo màu xanh lá, nói là cúc áo nhưng nó giống cây trâm hơn. Tiễn Lạc An cầm nó trong tay nhưng vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng vẫn dùng sức đè xuống.

“Cậu làm gì?” Bạch Nhuận Giang bắt đầu căng thẳng.

“Không có gì… Tôi đã từng đồng ý với A Phong phải sống tốt, cho nên tôi không thể để các người đưa lên tòa, bị hành hình.” Tiễn Lạc An cười có chút khổ não, sau đó nói tiếp, “Cũng là yêu cầu đó, tôi còn đồng ý với một người khác… Cậu ấy đau khổ chờ đợi tôi bảy năm, cũng đến lúc trở về bên cạnh cậu ấy rồi. Yên tâm tôi sẽ không chạy. Nếu có thể, tôi hy vọng các cậu có thể đưa tôi đi tảo mộ A Phong một lần.”

Lời nói của Tiễn Lạc An mờ mịt, mọi người kể cả Lâm Diêu cũng không hiểu rõ. Tư Đồ đi tới bên cạnh Bạch Nhuận Giang nhỏ giọng nói, “Người đã nhận tội, công lao là của chú, dẫn hắn đi tảo mộ có sao đâu. Chú sợ hắn chạy à?”

Bạch Nhuận Giang lạnh lùng nhìn Tư Đồ, cuối cùng vẫn đồng ý với Tiễn Lạc An.

Hết chương 29.

Ying Ying: mai sửa lại xưng hô Tư Đồ vs An nhi ở mấy chương trước, khổ tâm hờ ~ Mai làm chương cuối nờ ~ Vụ sau chưa coi nên hông biết có nhắc tới An nhi với chàng troai 7 years of love ko nên thoy cứ chờ đợi :3 Chờ đợi là hạnh phúc nạ :))

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau