Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 76

Trước Sau
 

 

Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.

Chương 11

Lâm Diêu nghĩ cách chỉnh sửa Tư Đồ thành cây cổ thụ một tay che trời, thật ra đã bị cảm động tới không biết trời trăng gì rồi.

Cứ như vậy nằm nhìn người đàn ông ngồi ngủ rất lâu, Lâm Diêu lại không nhận ra, trong những lúc ấm áp yên tĩnh như vầy, đây là điều cần phải thật lòng thật dạ quý trọng. Cho nên ánh mắt cũng trở nên thân thiết, trên môi xuất hiện nụ cười.

Đối phương ngồi trên ghế giật giật thân thể, Lâm Diêu cuống quýt nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Tư Đồ thả khăn mặt cầm trong tay ra, cầm nhiệt kế ở đầu giường đo ở cự ly xa cho Lâm Diêu, kết quả cũng xem như vừa ý. Hắn nhìn lên đồng hồ, rót chén nước vỗ vỗ người đang giả bộ ngủ.

“Tiểu Diêu, dậy uống thuốc, dậy đi em.”

Lâm Diêu mở mắt để Tư Đồ đỡ dậy, cầm nước và thuốc trong tay Tư Đồ, ngoan ngoãn uống.

 “Sao anh xuống đất ngủ rồi?” Lâm Diêu hỏi.

“Buổi tối em sốt cao, giờ thì ổn rồi. Anh mới gọi đồ ăn, em ăn xong thì ngủ thêm một lát đi.” Tư Đồ xoay người ra ngoài, chỉ lát sau đã bưng chén cháo vào.

Nhìn biểu tình không mấy tự nhiên của Lâm Diêu, liền nói, “Tự ăn hay muốn anh dùng miệng đút?”

“Tự tôi ăn.” Tên chết tiệt này, vừa tỉnh đã làm người ta bực mình!

Lâm Diêu ép bản thân ăn hơn nửa chén, mới làm cái tên giám sát kia mỉm cười.

Tư Đồ cầm chén định ra ngoài, chợt nghe Lâm Diêu nói, “Osin, lấy laptop qua đây cho tôi.”

Osin? Tư Đồ xoay đầu lại, cười như không cười nói, “Lão nhân gia lấy laptop làm gì?”

“Giờ anh có lấy không?”

Tư Đồ đoán có lẽ giờ hắn chưa ngủ được, không mấy vui vẻ lấy laptop đặt lên chân Lâm Diêu.

Lâm Diêu mở máy tính lên, “Tôi kêu đồng nghiệp giám định bút tích của hai bức vẽ, đều là do chính người chết vẽ. Vấn đề là, tại sao bọn họ lại vẽ cái này?”

“Không biết.” Tư Đồ bực mình đáp.

“Những thứ vẽ trong bức tranh nhất định có ý nghĩa gì đó, vị trí mà Triệu Thiên Minh và Lạc Lâm vẽ không giống nhau… giống như… xây căn nhà, cho hai người nguyên liệu và dụng cụ giống nhau, nhưng xây thế nào thì hoàn toàn khác biệt.”

“Không biết.”

Lâm Diêu nhìn vẻ mặt không hài lòng của Tư Đồ mà buồn cười, sao lại như con nít thế kia.

“Anh lại quậy gì nữa?” Lâm Diêu hỏi.

“Khó lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, em không lo nghỉ cho khỏe mà còn ở đó lo vụ án!”

“Nếu anh là tôi thì cũng vậy thôi, đâu có bệnh nặng gì. Vụ án mau kết thúc thì mọi người cũng bớt lo. Anh cũng đâu có muốn suốt ngày treo bảng ‘tui là kẻ tình nghi’ đúng không?”

Tư Đồ thở dài, biết rõ người ta là nghĩ cho mình, Lâm Diêu như vậy càng làm Tư Đồ yêu thương.

“Anh sợ em rồi. Tối qua anh đã suy nghĩ, hung thủ có thể là người anh biết.”

“Tôi cũng có cảm giác đó. Nhưng chưa tìm được manh mối xác thực, còn anh?”

“Anh luôn cảm thấy, cái chết của Triệu Thiên Minh không chỉ đơn giản là khiêu khích anh.”

“Tại sao?”

“Hung thủ giết Triệu Thiên Minh nhất định rất hiểu rõ hắn, mà anh và Triệu Thiên Minh cùng lắm chỉ là quan hệ xã giao, đồng thời quen biết chúng ta chỉ có La Vạn Xuân, Ngụy Bằng và Giang Vũ. Giang Vũ và lão Ngụy có thể loại ra, còn lại cũng chỉ có La Vạn Xuân! Về phần Liễu Vân Nhị và Hồ Dĩnh, tuy rằng bọn họ đều bị tình nghi, nhưng nói thật… Anh không nghĩ bọn họ là hung thủ.”

“Tư Đồ, chúng ta có cho là cũng vô dụng, thứ cần nhất vẫn là chứng cứ. Liễu Vân Nhị có Đàm Ninh đang điều tra, tôi tin tưởng năng lực của cậu ấy, chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được. Về phần Hồ Dĩnh, cho dù cô ta không phải hung thủ, cô ta cũng có quan hệ lớn với vụ án này, tuyệt đối không thoát được. Thứ chúng ta cần làm rõ về cô ta chính là, tại sao cô ta lại đến nhà Triệu Thiên Minh trong đêm xảy ra vụ án?”

“Ngày mai anh sẽ đi điều tra. Anh đã kêu Giang Vũ đi điều tra tối đó sau khi rời khỏi quán bar, Triệu Thiên Minh đã đi đâu, khoảng hai ngày là có kết quả. Mặt khác, xe của Triệu Thiên Minh tới nay vẫn chưa tìm được, không thể không chú ý.”

“Triệu Thiên Minh lái chiếc Honda màu đen, nghe nói là mua chung với Ngụy Bằng. Loại xe của hắn nhìn thấy ở khắp nơi, dừng đại ở đâu rồi tùy tiện đổi biển số xe là anh không tìm được. Chẳng khác nào mò kim đáy biển.”

“Tạm thời bỏ qua vấn đề này đi. La Vạn Xuân em điều tra thế nào rồi?” Tư Đồ lấy áo khoác phủ lên người Lâm Diêu.

“Không tìm ra chứng cứ gì hết… Vụ án này quá kì lạ, những người liên quan tới người chết kéo ra rất nhiều thứ, kẻ tình nghi không có thời gian gây án hay có thời gian gây án cũng chẳng tìm được chút chứng cứ nào. Chúng ta tới bây giờ chỉ có thể vây quanh La Vạn Xuân và Hồ Dĩnh… Giống như vụ của Tiễn Lạc An.”

“À! Tiễn Lạc An chuyển qua cho cảnh sát địa phương thẩm vấn, mấy hôm trước Vương lão tam mới gọi điện cho anh.”

Lâm Diêu kinh ngạc.

“Sao anh với Vương lão tam còn giữ liên lạc?”

“Anh giới thiệu Giang Vũ cho hắn làm luật sư miễn phí. Dù nói sao thì trước đây anh cũng lợi dụng người ta, có thể đền bù chút gì đó đương nhiên anh sẽ không ngồi yên.”

“Hừ, chuyện này hình như là hòa thượng thúi ra sức, anh bù đắp cái gì?”

“Sau khi vụ án được phá, anh sẽ trở nên vô dụng, Giang Vũ ở bên đó có quan hệ rất tốt với Vương lão tam, xem như quen thêm người bạn. Nếu không nhờ Giang Vũ, Vương lão tam chắc tiêu rồi.”

“Thôi, tôi không muốn nghĩ tới vụ án nữa, đau đầu! Còn nhiều việc phải làm.”

“Tiểu Diêu, lý luận về căn nhà lúc nãy của em rất chính xác… Tuy rằng chúng ta còn chưa biết đáp án, chí ít có thể vì hung thủ nên bọn họ mới vẽ bức tranh đó. Hung thủ xuất phát từ mục đích gì?”

Nói tới đây, chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, vài người đứng trước cửa mang những vẻ mặt khác nhau.

Dương Sảnh và Vương Phương có chút kinh ngạc, Chu Thành và Phòng Dịch Ninh nhìn lơ đãng, Đường Sóc thì cười híp mắt.

“Sao lại đến đây?” Tư Đồ cười hỏi.

“Bọn họ theo em đi thăm Lâm ca.”

“Vào đi.”

Tư Đồ dẫn mọi người vào nhà, tuyệt nhiên chính là chủ nhân. Đường Sóc vô cùng tự nhiên đi theo Tư Đồ, ánh mắt của Dương Sảnh thì chỉ lo nhìn xung quanh.

“Mọi người ngồi trước đi, Tiểu Diêu còn nằm trong phòng. Tiểu Đường, đi lấy nước đi.” Đường Sóc đã quen, chạy vào bếp pha gì đó.

Mấy người mới tới thăm có chút bất ngờ, nhưng nếu đã tới cũng không thể không gặp. Tư Đồ oán thầm bọn họ không nên tới thăm lúc này, một mặt thì giúp Lâm Diêu mặc quần áo chỉnh tề.

Thấy Lâm Diêu từ phòng ngủ đi ra, bốn người cũng xem như lễ phép đứng lên chào. Hỏi thăm bệnh tình của hắn.

Người tới là khách, Lâm Diêu rốt cuộc cũng cho bọn họ thấy vẻ mặt dễ chịu. Sau khi đỡ Lâm Diêu ngồi xuống, Tư Đồ cầm quà biếu để qua một bên, trong lúc này, Dương Sảnh vẫn luôn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

“Lâm ca, Đại Binh ca nhờ em chuyển lời kêu em dưỡng bệnh, ảnh vốn cũng định tới thăm.” Nếu mấy người mới không đi theo sau lưng ầm ĩ đòi theo, hắn có thể cùng Diệp Từ đến rồi.

Lâm Diêu gật đầu, “Tiểu Đường, kết quả điều tra vụ tai nạn xe của Ngụy Bằng có chưa?”



“Do người phá.”

Lâm Diêu và Tư Đồ nhìn nhau, lại nảy sinh nghi vấn.

“Đây có vẻ là ra tay với lão Ngụy, chúng ta gặp bọn họ ở nhà hàng vào lúc 8 giờ, trước đó xe của lão Ngụy không có khả năng bị động vào.”

“Vậy chỉ có thể bị phá trong lúc ăn cơm, lúc chúng ta rời khỏi là 10 giờ. Hơn hai tiếng muốn làm cái gì cũng được. Bãi đậu xe của nhà hàng đó ở tầng hầm, e là không tìm được người chứng kiến.” Lâm Diêu áp chế cơn ho, lúc nói chuyện có chút cố sức.

“Xe đã bị vào nước, chắc cả vân tay cũng không tìm ra. Anh đang nghĩ, lão Ngụy có chút liên quan tới vụ án này.” Tư Đồ ngồi bên cạnh Lâm Diêu nói.

“Lâm tiền bối, anh vẫn nên dưỡng bệnh cho khỏe đi, nghỉ ngơi còn không quên vụ án, như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.” Trong mắt Dương Sảnh toát ra vẻ quan tâm.

“Không sao, chỉ bị sốt thôi. Tôi, khụ khụ…” Lâm Diêu ho rất nhiều, Dương Sảnh vội vàng cầm ly cà phê đưa tới trước mặt hắn.

Lâm Diêu lúc này không hề muốn uống cà phê, vì vậy phất tay nói, “Nước lọc là được rồi.”

Dương Sảnh đứng lên, tìm cái ly rót nước cho hắn, nhưng Lâm Diêu ngồi trên sô pha lại nói, “Ngồi xuống đi, Tư Đồ, lấy chút nước ấm giùm tôi.”

Tư Đồ không đáp, vào bếp pha nước ấm rồi quay lại, ngồi xuống cạnh hắn, ân cần căn dặn, “Uống từ từ thôi.”

Phòng Dịch Ninh và Chu Thành nhìn nhau, nhìn như có chút buồn cười. Mà Dương Sảnh lại nhìn chằm chằm Tư Đồ.

“Tư Đồ tiên sinh, em nghe nói anh cũng bị thương, có nặng không?” Vương Phương nói câu này có vẻ chuẩn bị rất lâu.

“Không sao. Tiểu Đường, lát có bận gì không?”

“Ưu tiên chuyện của anh Tư Đồ chớ ~”

Nhìn dáng vẻ tươi cười của Đường Sóc, Tư Đồ cảm thấy giao cho Diệp Từ nuôi quả không sai, nụ cười đúng là càng ngày càng sáng lạn.

“Chuyện khăn tay sao rồi?”

“Đường đi học của Lạc Lâm hôm đó chỉ có nhà ga ở đường 66 là phát khăn giấy, em điều tra được người phát khăn giấy là hai cô gái chừng hai mươi mấy tuổi.”

Lâm Diêu nghĩ, hai cô gái hai mươi mấy tuổi đó là do hung thủ thuê, nhưng làm cách nào phát đúng bịch khăn giấy có độc cho Lạc Lâm? Mấu chốt là có tìm được hai cô gái đó không.

“Tiểu Đường, có thể tìm người để phác họa lại không?”

“Em đã hẹn ba người chiều nay đến tổ, có Đàm Ninh ở đó, em không về cũng không sao.”

Tư Đồ gật đầu, sau đó nói, “Tiểu Đường, đi theo anh.”

Đường Sóc đứng dậy đi theo Tư Đồ và phòng sách, Tư Đồ đóng cửa lại, nói với hắn, “Chiều nay cậu tới quán bar Mèo Mun một chuyến, hỏi đồng nghiệp của Lạc Lâm, mấy hôm trước khi vụ án xảy ra có thấy hắn vẽ gì không.”

“Anh nói chuyện bức tranh?”

“Đúng vậy! Ngoài ra cầm thêm tấm ảnh của La Vạn Xuân, tới hỏi xem có ai nhìn thấy hắn không.”

“Được, có tin tức em sẽ gọi cho anh.”

Tư Đồ bước ra khỏi phòng sách, nhìn thấy Dương Sảnh ngồi ở vị trí của mình ân cần hỏi thăm Lâm Diêu.

Lâm Diêu thấy có chút mất tự nhiên, buông trái táo Dương Sảnh gọt cho mình xuống, Lâm Diêu hỏi ba người ngồi trước mặt mình, “Dạo này các cô cậu cũng bề bộn nhiều việc mà phải không? Tới đây đội trưởng có biết không?”

“Biết, tụi em đều xin nghỉ, đội trưởng còn nói để anh nghỉ ngơi, ngày mai đi làm trễ cũng được.” Vương Phương nhìn Dương Sảnh chủ động tấn công, liền cảm thấy cô và Lâm Diêu thân thiết hơn nhiều, hoàn toàn không để ý tới thái độ từ chối ngàn dặm của Lâm Diêu.

Phòng Dịch Ninh và Chu Thành thật ra đang tìm cơ hội khuyên nhủ Dương Sảnh, người sáng suốt ai cũng nhìn ra quan hệ giữa Tư Đồ và Lâm Diêu không bình thường.

“Lâm tiền bối, anh cũng đừng lo tới vụ án nữa. Nhiệm vụ hôm nay của anh là nghỉ ngơi cho khỏe. À, em thấy trong sách nói lê có thể làm sạch phổi tiêu đàm, em mua nhiều lắm, anh không thích táo thì em gọt lê cho anh nha.”

“Dạ dày Tiểu Diêu không tốt, ăn lê sẽ không thoải mái. Tiểu Diêu, qua đây đo nhiệt độ.” Nhìn Dương Sảnh chiếm vị trí của mình, Tư Đồ vô cùng không vui.

Thông minh như Lâm Diêu sao lại không hiểu ý Tư Đồ chứ, hắn đứng dậy đi vào bếp.

Tư Đồ tiện tay đóng cửa lại, Đường Sóc ở gần nhà bếp nhất, rất nhanh nghe thấy một đoạn hội thoại.

“Sao sốt rồi?”

“Để tôi xem…”

“Sốt cái đầu anh, chưa tới 38,5 độ nữa! Làm gì có!”

Gì mà không có, em nhìn đi, 38,6 độ rồi nè!”

“Ai mới sốt đây? Rõ ràng là số 5!”

“Số 6!”

“6 cái con khỉ! Đừng lấy thuốc cho tôi uống nữa, trong bụng tôi toàn là thuốc với nước.”

“Em là đồ không có lương tâm, anh mới gọi điện kêu đồ ăn cho ai hả?”

“Tôi mới ăn có chút xíu, ít vậy no được sao? Anh tưởng tôi là chim?”

“Em nói vậy mà được hả? Thiếu chút nữa anh đút từng miếng cho em, là ai kêu không muốn ăn?”

“Cũng tại anh đút nên tôi không muốn ăn! Cút qua bên kia không được trừng tôi… còn trừng mắt… Tôi muốn ăn xíu mại, ra ngoài mua!”

“Anh không trừng em, không trừng em nữa, anh đi mua được chưa!”

Cửa phòng bếp mở ra, Tư Đồ buốn bực đi ra ngoài.

“Tư Đồ tiên sinh phải đi?” Thấy Tư Đồ cầm áo khoác, Vương Phương dưới tình thế cấp bách, đỏ mặt hỏi.

“Mua đồ! Cậu ấy là tổ tông của tôi.”

Tư Đồ mở cửa đi mua đồ trong tiếng cười của Đường Sóc.

Chờ Lâm Diêu hết đỏ mặt bước ra, cười cười với mọi người ngồi xuống.

“Lâm ca, tụi em về, anh về phòng nằm nghỉ đi.” Nếu Tư Đồ về còn thấy bọn họ quấy lấy Lâm Diêu, chắc là sẽ nổi giận. Đường Sóc vẫn là người sáng suốt nhất!

Dương Sảnh có chút luyến tiếc, hai cậu trai kia từ lúc biết quan hệ của Lâm Diêu và Tư Đồ tới nay, liền có chút xem thường Lâm Diêu, nếu Dương Sảnh không lôi kéo bọn họ, e là chắc còn không có suy nghĩ đi thăm bệnh trong đầu.

Đường Sóc đẩy bọn họ đi, mới đóng cửa đã thấy Chu Thành sắc mặt nghiêm túc hỏi, “Tiểu Đường ca, Tư Đồ kia nói gì với anh vậy?”

“Cậu muốn biết?” Đường Sóc hỏi ngược lại.

“Nếu có liên quan tới vụ án thì tôi muốn biết.”

“Anh Tư Đồ kêu tôi đi điều tra quán bar Mèo Mun, nếu có hứng thú thì đi với tôi.”

“Em đi nữa.” Phong Dịch Ninh cũng chen vào nói, hắn sợ bị bỏ lại.

Cứ như vậy, Phòng Dịch Ninh và Chu Thành leo lên xe Đường Sóc, mà Dương Sảnh và Vương Phương thấy bọn họ đi mất cũng tính bắt taxi về.

Hai cô gái dựa sát vào nhau tránh cái lạnh, đi tới ngã ba thì gặp Tư Đồ đi mua đồ về, Tư Đồ dừng xe bên cạnh hai người, kéo cửa xe xuống hỏi.

“Phải về? Mấy người kia đâu?”



“Bọn họ còn có việc.” Khó có được cơ hội Tư Đồ chủ động nói chuyện, Vương Phương lại bắt đầu căng thẳng.

“Hai người không lái xe?”

“Không có, lúc tới đây là anh Đường Sóc chở.”

“Lên đi, tôi đưa hai cô về.”

Vương Phương hưng phấn kéo Dương Sảnh lên xe.

Nhìn ghế phó lái có để cơm hộp, Dương Sảnh hỏi, “Đây là mua cho Lâm tiền bối?”

“Phải, cậu ấy nói muốn ăn xíu mại.” Tư Đồ đạp thắng, chờ đèn xanh.

“Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiền bối rất thân sao?” Vương Phương cố gắng tìm chủ đề nói chuyện.

“Thời gian quen biết không ngắn. Gọi Tư Đồ là được rồi.”

Vương Phương lén nhìn Tư Đồ, gương mặt con gái nhà người ta thẹn thùng đỏ như lá mùa thu, đáng tiếc không có ai thưởng thức.

Qua hai mươi mấy phút, cũng đến cảnh cục, Tư Đồ nhận được điện thoại của Ngụy Bằng, nói muốn tới thăm Lâm Diêu, Tư Đồ không muốn có ai quấy rầy Lâm Diêu nghỉ ngơi nữa, nên bảo hắn mấy ngày nữa hẵng tới.

Trong điện thoại Ngụy Bằng nói muốn biết chuyện tai nạn xe, Tư Đồ nói có người cố tình phá xe làm Ngụy Bằng im lặng cả buổi không lên tiếng. Tư Đồ ít nhiều cũng rõ tâm trạng hắn lúc này, Ngụy Bằng muốn gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, “Có thể, nhưng bây giờ không được. Chiều nay gặp ở quán cà phê bên cạnh câu lạc bộ, sáu giờ chiều được không? Ok, gặp rồi nói.”

Cúp điện thoại, xe cũng dừng trước cửa cảnh cục. Vương Phương nói cám ơn Tư Đồ, vẫy tay nhìn chiếc xe chạy đi, mãi đến khi mất hút, cô mới nhận ra Dương Sảnh đã vào trong từ lúc nào.

Về đến nhà Lâm Diêu, nhìn hắn ăn xong mới nói cho hắn nghe chuyện nhờ Đường Sóc điều tra và cuộc gọi của Ngụy Bằng. Lâm Diêu đặt ly nước xuống, cũng bắt đầu suy tư như Tư Đồ.

“Tai nạn xe của Ngụy Bằng e là có liên quan rất lớn tới vụ án… Nhưng chuyện này quá kì lạ, hai vụ án mưu sát đều dựa vào trò chơi của anh, sao lần này lại phá xe? Nói thật, đây không phải cách giết người không để chút sơ hở, giống như hung thủ không ra tay triệt để.”

“Mấu chốt của vấn đề là, tại sao hung thủ chọn thời gian vào lúc lão Ngụy đi ăn tối? Bình thường vẫn có thể ra tay ở bãi đậu xe câu lạc bộ… Nếu hung thủ tới nơi mới quyết định thì không nói nổi rồi.”

“Tư Đồ, đây có phải là giết người diệt khẩu không?”

“Có khả năng này, nhưng lão Ngụy không nói gì với anh cả, nếu hắn nắm giữ cái gì thật thì lúc nãy đã tiết lộ chút ít qua điện thoại rồi.”

“Hay là bản thân Ngụy Bằng cũng không biết mình giữ manh mối về hung thủ, mà hung thủ cũng không chắc chắn.”

“Không thể. Nếu hung thủ biết lão Ngụy giữ thứ uy hiếp mình, nhất định sẽ làm đến nơi! Nhưng lại phá chiếc xe… Còn một vấn đề, chúng ta đều phòng bị hung thủ giết người theo trò thứ hai, nhưng bây giờ tai nạn của lão Ngụy và trò chơi của anh không sát với thực tế, hay là hung thủ không có ý định giết người lần nữa?”

“Anh nghĩ đi, nếu hung thủ còn định giết người, đã có thể biến Ngụy Bằng thành nạn nhân thứ ba. Coi như là muốn giết hắn, cũng nên làm giống trò chơi chứ?”

Trên mặt Lâm Diêu đổ rất nhiều mồ hôi, Tư Đồ cầm khăn lau cho hắn, tay vừa lau xong định rút về đột nhiên bị Lâm Diêu nắm lại.

Tư Đồ sửng sốt, nhìn Lâm Diêu kéo tay mình tới bên miệng, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập! Nhưng mà…

“Tiểu Diêu, em có sở thích này từ bao giờ vậy?” Nhìn Lâm Diêu nắm tay mình, không phải hôn, không phải sờ, mà là dùng sức ngửi ngửi, Tư Đồ không biết làm gì mới tốt.

Lâm Diêu thấy lạ, lạ đến mức suy tư rất nhiều. Vì vậy hắn hỏi, “Anh ra ngoài rồi từng chạm vào thứ gì?”

Hả? Tư Đồ sửng sốt, sau đó nói, “Vào trong quán cơm có đụng vào bàn, tiền với hộp, còn có điện thoại và chìa khóa xe, còn lại không chạm vào gì nữa.”

Nói xong, Tư Đồ cũng ngửi tay mình, một mùi huân y thảo nhàn nhạt, có thể nhận ra.

“Đây là… mùi huân y thảo…?”

“Mùi này có dính trên bịch khăn giấy.”

Tư Đồ mơ hồ nhận ra gì đó.

“Sao mùi này lại dính trên tay anh?”

“Hôm qua tôi có chạm vào bịch khăn giấy, trên tay có dính mùi, nhưng mà đó chỉ là bịch khăn giấy rẻ tiền, theo lý thuyết sẽ không giữ mùi lâu, hôm qua tôi rửa tay không dưới ba lần, tới giờ tan ca vẫn còn mùi. Bây giờ trên tay anh cũng có… Tôi thấy lạ, sao mùi này cứ như đi theo mình vậy?”

“Lúc em cầm bịch khăn giấy có cầm cái gì khác không?”

“Không có.”

Tư Đồ hơi cúi đầu, nhìn bàn tay mảnh khảnh của Lâm Diêu đặt trên chăn tới xuất thần, không bao lâu lại hỏi, “Hôm qua em đi những đâu?”

“Hiện trường, câu lạc bộ, còn tới New World và nhà hàng.”

“Lần cuối em phát hiện tay mình dính mùi là ở đâu?”

“Lần cuối… là từ hiện trường quay về tổ. Trước đó tôi đã rửa tay hai lần. Tư Đồ, anh nhớ kỹ lại đi, lúc nãy chạm qua những thứ gì? Tôi dám khẳng định, mùi này dính trên bịch khăn giấy.”

“Nhà hàng là nơi sẽ không xuất hiện mùi huân y thảo, trên tay anh dính có khả năng là từ em qua, nhưng hôm qua tại sao không có?”

“Không cần nhớ tới hôm qua. Chỉ vừa rồi thôi! Anh ở nhà tôi chạm qua cái gì?”

“Trong nhà? Chạm nhiều nhất là em, anh đoán nhà em cũng không có cái gì… Xe!” Tư Đồ vui mừng hô một tiếng.

“Xe? Ý anh là chiếc thể thao?” Lâm Diêu hỏi.

“Đúng! Em chờ chút, anh chạy đi xem.”

Tư Đồ đứng dậy chạy ra ngoài, Lâm Diêu đợi khoảng mười phút, Tư Đồ mang theo khí lạnh chạy vào.

“Không sai, là trên xe.”

“Trên xe? Từ hôm qua tới giờ, không chở ai cả, sao lại… chờ chút, tôi nhớ ra rồi, hôm qua sau khi rời khỏi câu lạc bộ, La Vạn Xuân giúp tôi mở cửa xe!”

“Nói đúng chỗ rồi, mùi này xuất hiện trên tay cầm. Tuy rằng đã phai bớt nhưng vẫn có thể nghe thấy.”

“Tư Đồ, tôi không nói chắc anh cũng đã hiểu, hung thủ chưa chắc hướng về Ngụy Bằng. Trên xe có ba người trưởng thành, ngoại trừ Ngụy Bằng còn có vợ cũ của hắn và La Vạn Xuân.”

“Đúng vậy, có thể loại vợ cũ của lão Ngụy ra, bây giờ chỉ còn La Vạn Xuân.”

“La Vạn Xuân bị tình nghi trong vụ của Triệu Thiên Minh, mặc dù chúng ta không thể xác định ở mặt thời gian, nhưng lần này La Vạn Xuân không thoát được liên can, tôi nghĩ bên đội trưởng cũng căn cứ theo thời gian tử vong của Lạc Lâm, nhằm vào hắn điều tra.”

“Chỉ là tụi em vẫn còn chưa đủ… Hung thủ có thể không chút kiêng kỵ gây án, để chứng minh hắn có đủ biện pháp để đối phó với cảnh sát, huống chi hung thủ hướng về anh, nếu chỉ có các em hành động, sợ là không tìm được chân tướng.”

“Anh định thế nào?”

“Đi thăm dò La Vạn Xuân. Trong hai vụ án, La Vạn Xuân là nhân vật có tính then chốt.”

“Được, tôi gọi điện cho đội trưởng.”

Lâm Diêu đứng dậy cầm điện thoại gọi cho Cát Đông Minh, Tư Đồ ngồi trên sô pha càng ngày càng suy tư về vụ án, có vẻ lo lắng cho tai họa ngầm nào đó lớn hơn.

Hết chương 11.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau