Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 91: [Q1] Phiên ngoại 5

Trước Sau
 

 

 

Phiên ngoại 5

Bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, Đường Sóc vươn vai một cái.

Phiền muộn và bất an nghẹn trong lòng…  Diệp Từ trầm mặc.

Dọc đường về nhà, Đường Sóc dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần,  xem bộ dáng là đang tránh giao tiếp với Diệp Từ. Mãi cho đến khi về nhà, Đường Sóc đi tắm, tắm rửa xong đi ra liền hỏi Diệp Từ, “Cho em mượn laptop một chút được không?”

“Muốn xài thì cứ lấy, có cần anh giúp gì không?”

“Không cần, em muốn chơi game, anh ngủ trước đi.”

Cái này nghĩa là sao? Hồi xưa Đường Sóc mượn máy tính cũng chưa bao giờ hỏi hắn một tiếng, cũng rất ít chơi game, đây là chuyện gì?

Không để ý tới gương mặt lộ ra chút giận dữ và khó hiểu của Diệp Từ, Đường Sóc ôm máy tính chơi game.

Diệp Từ đi tắm, thay quần áo, nằm trên giường đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đường Sóc, đối phương đã sớm xem hắn là người vô hình.

“Tiểu Đường…”

Đường Sóc đeo tai nghe, không nghe thấy hắn gọi, tất nhiên sẽ không đáp, Diệp Từ mấy lần muốn lên tiếng đều nhịn xuống.

Đêm khuya, Diệp Từ nhìn Đường Sóc chơi game không có ý định ngủ, không thể làm gì hơn là tháo tai nghe ra.

“Đừng phá em, sắp bắt được rồi. Mau đưa cho em, mau lên!”

“Tiểu Đường, khuya lắm rồi, đi ngủ đi.”

“Rồi rồi rồi, anh ngủ trước đi, em chơi xong màn này em ngủ. Đưa cho em!” Đoạt lấy tai nghe từ tay Diệp Từ, Đường Sóc chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.

Không biết Diệp Từ ngủ lúc nào, sáng sớm tỉnh dậy, hắn phát hiện Đường Sóc vẫn còn chơi! Tức giận, hắn mạnh mẽ đoạt lấy máy tính.

“Sao lại chơi cả đêm?”

“Ý, trời sáng rồi hả, em không để ý.”

Không để ý? Đây là ý gì? Tay của Diệp Từ không biết phải làm gì, nên thả ra hay nắm chặt?

“Buồn ngủ quá, em đi tắm.” Đường Sóc nhìn như tự nhiên bỏ qua bàn tay của Diệp Từ, xoay người đi tắm.

Sắp nhịn hết nổi, nếu tiếp tục như vầy, chỉ có thể nói rõ ràng mọi chuyện… Chỉ có như thế mới chọc thủng cửa sổ giấy, sau đó thì phải làm sao?

Lúc Diệp Từ đang do dự, Đường Sóc đã tắm rửa xong chui vào chăn ngủ.

Ngày nghỉ cuối cùng, bọn họ vẫn giữ im lặng, đi qua nhau như người lạ, đến tối, Đường Sóc không chơi game nữa, hắn mặc đồ ngủ, trời tối liền đi ngủ.

Hai người nằm trên giường, quay lưng về phía nhau.

Sáng sớm hôm sau, Đường Sóc dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong, không thèm ăn sáng vội vã ra ngoài, mà người nằm trên giường vẫn giả bộ ngủ, chờ tiếng đóng cửa vang lên, hắn nặng nề thở dài.

Chuông điện thoại vang liên hồi, mặc dù Diệp Từ không có tâm trạng nghe máy, cũng hận không thể chửi đối phương mấy câu.

“Có việc gì thì nói mau.” Diệp Từ không có kiên nhẫn.

“Hai ngày nữa, gặp nhau ở quán bar Friday ở đường Hoàn Nhai lúc 8 giờ.”

Đối phương nói rất ngắn gọn, cũng không quan tâm tới tâm trạng của Diệp Từ, hẹn thời gian gặp mặt.

Những ngày này trôi qua, không phải phiền muộn và buồn rầu thì cũng là lo lắng bất an, Diệp Từ không đối phó nổi với cuộc sống thế này, hắn chưa từng bất an như vậy, mặc kệ là chuyện của ai, hắn vẫn luôn có thể thành thạo giải quyết hết, nhưng lần này thì khác, Diệp Từ hoàn toàn sững sờ.

Một động vật nhỏ đến thời phản nghịch, một dã thú chẳng biết phải làm gì.

Cả ngày, Đường Sóc chẳng gọi một cú điện thoại nào, Diệp Từ cảm thấy mất tự nhiên, cũng không liên lạc, hai bên đều trong trạng thái giằng co.

Đến lúc không thể không ra ngoài, Diệp Từ dọn dẹp đơn giản, nghĩ trái nghĩ phải cuối cùng nhắn một tin cho Đường Sóc.

“Anh đi gặp bạn.” Vốn định còn muốn dặn hắn về nhà đừng đi lung tung, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhắn một câu như vậy.

Diệp Từ vẫn chưa quen thuộc đường phố ở đây, bình thường khi không làm việc, hắn là kiểu trạch nam điển hình, nếu không đọc sách thì lên mạng, rất ít khi ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều do Đường Sóc lo, mà đường Hoàn Nhai hắn cũng phải dựa vào GPS mất nửa ngày mới tìm ra.

Đẩy cửa quán bar đi vào, mới nhìn Diệp Từ liền muốn đi về.

Mắt nhìn đi đâu cũng thấy hai người đàn ông dựa vào nhau, hoặc chạm vài tai vào tóc nhau, xem như cũng có mấy người độc thân, mắt đánh giá xung quanh, tìm nửa kia của mình.

Một người ngồi trong góc vẫy tay với hắn, Diệp Từ kiên nhẫn đi tới.

“Không thể đổi chỗ khác được sao?” Diệp Từ phản cảm nói.

“Chủ nơi này là bạn tôi, ngồi xuống đi.”

“Cả năm nay cậu ở đâu?” Diệp Từ ngồi xuống, sau đó gọi một ly cà phê.

“Ở nước ngoài. Ác thú, tôi phải đi.”

“Đi đâu?”

“Di dân. Giấy tờ cũng làm xong rồi, cuối tuần này đi.”

“Hai anh em đều đi?”

“Đúng vậy. Nói thật, trong nước không có mấy người tin được. Bây giờ cậu còn rửa tay gác kiếm, một mình tôi không đủ sức làm nên việc gì.”

“Tôi cũng không nói nghỉ làm luôn, chỉ là giảm lượng công việc lại. Nhưng cậu sao nói đi liền đi?”

“Chuyện của chúng ta dù sao cũng tổn hại âm đức, tôi đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, hai năm nay ngực cứ khó chịu, thừa dịp còn trẻ có thể đào thì đào thôi. Bây giờ tôi mới biết cậu đúng, mỗi lần đào, không lấy quá ba món, không phá, không hủy, không tham, không giết, khi đó tôi còn nghĩ cậu quá ngốc, bây giờ… À, tôi nghe nói tháng trước lão Lục gia đi tìm cậu, có chuyện gì vậy?”

“Hừ, loại người như vậy dù có lấy bao nhiêu bảo bối của thiên hạ cũng không thỏa mãn, không biết từ đâu lấy được một bản dịch chữ chìm, bảo là muốn đi đào mộ, tôi không đồng ý.”

“Không đồng ý là được rồi, tôi nghe nói gần đây ông ta không tốt, bị cớm theo dõi.”

Người nọ và Diệp Từ nói chuyện chừng nửa tiếng, người kia khẽ thở dài.

“Ác thú, tôi nghe nói cậu định cư ở đây?”

Chỉ sửng sốt trong nháy mắt, hắn gật đầu.

“Tin đồn xem ra là sự thật. Tôi biết cậu ở đây bắt hung thủ giết Tư Miểu (em gái Diệp Từ), nhưng không biết cậu bị một người trói buộc. Đây là chuyện tốt, cho nên tôi mới tới hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

“Cậu biết miếng đất trống gần đại học F ở thành tây chứ?”

“Biết.”

 “Miếng đất đó của tôi. Năm đó lão khách gán nợ, chuyển mảnh đất kia cho tôi, bây giờ tôi phải đi, lúc nào trở về còn chưa biết, tôi muốn bán miếng đất đó, cậu có hứng thú không?”

“Cậu cần tiền thì tôi có, cần bao nhiêu?”

“Đó không phải vấn đề. Tôi muốn lo cho sạch sẽ, cậu cũng biết, lần đào bia Kim Lăng, anh em của tôi đã bị đám kia bắt, tôi lo bọn họ sớm muộn gì cũng tìm ra tôi. Cho nên lần này đi phải dọn sạch sẽ một chút. Trong tay có chút đồ ngon, tôi cũng đã kiếm người mua, bán không được thì lén đưa cho mấy ngành liên quan tới chính phủ. Coi như là tìm thấy lương tâm vào phút chót đi.”

“Cậu ra giá bao nhiêu?”

Người kia giơ mấy ngón tay, Diệp Từ thở dài.

“Thấp như vậy, cậu cho là tôi nghèo sao, cướp tài sản của cậu?”

“Không, giá này vốn là ban đầu có được, nếu tăng giá, bản thân tôi cũng thấy ngại. Cậu có muốn mua không, nếu bán cho người khác thì đừng nói, ít nhất phải tăng giá lên gấp ba gấp năm tôi mới bán.”

“Tôi mua. Mai tôi chuyển tiền cho cậu.”

“Làm việc với cậu rất lẹ làng. Em tôi mấy hôm nay cũng về, trước khi đi, nó nói muốn gặp cậu một lần. Trước đây nếu cậu không cứu nó, bây giờ nó sao có thể vui vẻ như vậy.”

“Được, hắn tới thì gọi cho tôi.”

Gặp mặt bạn cũ hồi lâu, Diệp Từ nhớ Đường Sóc nên vội vàng cáo từ.

Trong nhà không mở đèn, Đường Sóc căn bản chưa về nhà.

Đã sắp 12 giờ rồi, còn đi đâu nữa?

Diệp Từ thật sự rất lo, vẫn gọi điện thoại.

“Trễ rồi sao còn chưa về nhà?”

“Bên này có việc, anh ngủ trước đi.”

Lỗ tai thính của Diệp Từ nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng nhạc, hắn cũng không cho là trong tổ trọng án sẽ phát ra tiếng này.

Trong phút chốc suy tư, Diệp Từ vẫn không mở miệng hỏi Đường Sóc đang ở đâu.

Diệp Từ nằm trên giường thức tới sáng, người nọ cả đêm không về.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không về nhà, không liên lạc, em ấy rốt cuộc muốn gì? Muốn chờ mình nói chia tay trước sao? Trước đây em ấy sống chết đòi quen, bây giờ chán, lại không muốn nói chia tay, cho nên lạnh lùng né tránh, chờ mình nhịn không được nói ra trước?

Diệp Từ đã không còn nhẫn nại, lần thứ hai gọi cho Đường Sóc.

“Sao cả đêm em không về?”

“Em làm việc trong tổ, trước đây chẳng phải cũng thường tăng ca sao, không nói nữa, em buồn ngủ lắm, rảnh gọi cho anh.”

“Alo, Tiểu Đường…”

Cúp thẳng điện thoại là sao đây! Cơn giận của Diệp Từ có thể đốt cả cánh đồng.

Mặc xong quần áo, cầm chìa khóa chuẩn bị tới tổ trọng án bắt người, nhưng lúc leo lên xe thì chần chờ.

Cho dù nói sao, bọn họ cũng không hợp nhau, với thân phận của mình và nghề nghiệp của em ấy, giống như lửa với nước không thể hòa hợp, trước đây em ấy nhiệt tình với mình một lúc, đợi sự cuồng nhiệt ấy tắt đi, tự nhiên sẽ thấy giữa hai người có chỗ khác biệt, huống chi, em ấy còn nhỏ hơn mình tới tám tuổi… Cả tuổi tác còn không hợp, có chút oan ức cho em ấy rồi.

Suy nghĩ kỹ lại, em ấy gặp mình là sai, có lẽ lòng hiếu kỳ và nhiệt tình đã bị thực tế đốt hết, mới nhận ra bầu bạn với một người nguy hiểm như mình là không hợp.

Mặc kệ tình cảm của em ấy thế nào, chí ít thời gian bên nhau mình rất vui, rất hạnh phúc, nếu em ấy muốn làm người bình thường, trải qua những ngày bình thường, mình nên buông tay thôi.

Chỉ là… mình không nỡ.

Lúc suy nghĩ lung tung, Diệp Từ ngây ngốc ngồi trong xe nhìn mặt trời xuống núi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, đại biểu có người gọi cho hắn, Diệp Từ vội vàng lấy ra xem, hy vọng là Đường Sóc. Nhưng hiện thực thường không như mong muốn.

“Em trai tôi về rồi, tới đây đi, chỗ cũ.”

Lần thứ hai tới quán bar Friday, vừa bước vào đã nhìn thấy chàng trai trắng trẻo đứng chửi ầm ĩ, nói tại sao lại chọn cái nơi này để gặp mặt chứ!

“Nhị gia!” Diệp Từ ít nhiều cũng có chút hưng phấn, nhiều năm rồi không gặp người anh em này.

“Ác thú!”

Thanh niên vui vẻ ôm chặt Diệp Từ, nói, hôm nay phải uống rượu với hắn cho đã!

Lúc rời khỏi quán bar, trời đã khuya, Diệp Từ lái xe về nhà.

Đứng dưới lầu nhìn lên, trong nhà tối thui, em ấy còn chưa về nhà. Trong lòng lạnh lẽo, cô đơn, đau lòng, tất cả như biến thành mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim mềm yếu.

Mở cửa ra, Diệp Từ ngay cả đèn cũng không mở, nằm xuống giường, tình trạng né tránh của em ấy càng ngày càng rõ ràng, cả nhà của mình cũng không về, đây là làm khó em ấy, hay làm khó mình đây? Đã như vậy…

“Đã như vậy thì chia tay đi…” Trong phòng chỉ nghe thấy giọng nói bi thương và tiếng khóc nức nở.

Hả? Mình đâu có khóc, là ai?

Đại não của Diệp Từ rốt cuộc cũng khôi phục, hắn ngồi bật dậy mở đèn bàn lên.

“Em, em…”

Đường Sóc ngồi dưới đất, chóp mũi và mắt đều đỏ, đôi mắt ướt đẫm kinh hoảng, vội vàng xoay mặt đi lau nước mắt, Diệp Từ ngồi trên giường cũng không phản ứng kịp, đối phương đã lớn tiếng nói, “Nếu anh đã muốn chia tay còn quay lại đây làm gì?”

Cuối cùng cũng đi tới bước này… Nhìn đối phương cố nén, Diệp Từ nghĩ, muốn khóc phải là mình mới đúng chứ.

“Xin lỗi, anh đi ngay.” Vào lúc này còn có thể nói gì? Không làm khó em ấy chính là chuyện duy nhất mình có thể làm.

Diệp Từ đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ của mình, Đường Sóc đứng một bên, cắn chặt môi không nói tiếng nào.

Chờ Diệp Từ dọn đồ xong, muốn xoay người nói với hắn, đồ còn lại tùy hắn xử lý, ai ngờ nhìn thấy Đường Sóc cắn môi tới chảy máu.

Trong lúc nhất thời, không gian trở nên ngại ngùng.

“Em, em tội tình gì… Chúng ta quen nhau rồi chia tay, anh không muốn thấy em phải như vậy.”

“Tôi thế nào, không phải chỉ khóc mấy tiếng thôi sao, không muốn nhìn thì đi đi, tôi không ép anh ở lại.” Đường Sóc không giấu nước mắt của mình, khóc rất đàn ông.

Cảm xúc bây giờ thật hỏng bét! Lần đầu tiên thấy em ấy khóc, trong lòng đau tới không hình dung được, lại không thể ôm người ta an ủi, dỗ dành.

Trong tay cầm túi xách bản thân mang tới đây, bên trong là những món Đường Sóc mua cho hắn, từ khăn mặt tới vớ, điều kiện kinh tế của Đường Sóc không tốt, lại cứ mua đồ cho hắn, tuy rằng không có gì đắt tiền, nhưng Diệp Từ rất thích.

Đường Sóc dùng tay áo lau nước mắt, ngồi bệt xuống đất nhìn nước mắt từng giọt rơi xuống sàn.

Rõ ràng quyết tâm ra đi, tuy người hắn yêu rất đau lòng, nhưng dù sao cũng đã có ý định chia tay trong đầu, vậy cứ làm theo ý đi, để đối phương trở về làm người bình thường.

Thế nhưng, những bước đi rất khó khăn.

Một người khóc không lên tiếng, một người có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, bọn họ chỉ có thể trong không gian yên tĩnh để từng nhát dao đâm vào tim, đau đớn vô cùng.

Mặc kệ nói sao, bản thân vẫn nên gánh vác, lâu như vậy, nếu nói thua thiệt thì cũng là em ấy. Cho tới nay đều là mình…

Để đồ xuống, Diệp Từ ngồi xuống giường.

“Trước đây anh sợ như vậy, nên mới…” Đúng là ngu, tại sao lại nhắc tới chuyện lúc trước. Diệp Từ buồn bực vô cùng.

Nhưng câu này lại chọc Đường Sóc.

“Trước đây làm sao, ban đầu là tôi đơn phương tình nguyện, là tôi dính lấy anh, là anh bị tôi miễn cưỡng.”

“Anh không có ý này… Anh, chưa từng hối hận.” Đây là nói thật, cho dù hai bên chia tay, hắn vẫn không hối hận với quyết định ban đầu.

Đường Sóc cắn môi tới rách da chảy máu, nước mắt bi thương trào ra, hắn hình như đang cố gắng nhẫn nại, nghe Diệp Từ nói xong lại như mất lý trí.

“Chưa từng hối hận? Vậy anh là có ý gì?”

“Nói thế nào đây… Anh, anh không muốn em khó xử.” Không muốn vì chuyện của anh làm em khó xử, không muốn những chuyện kích động trước đây làm em khó xử, càng không muốn sự do dự bây giờ làm em khó xử.

“Trước đây tôi đã nói rất rõ ràng, lựa chọn thế nào là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”

“Anh hiểu. Cho nên… mới như vậy.” Biết đối phương là người có chủ kiến, bây giờ, người ta chọn chia tay, cũng chỉ có thể chấp nhận.

“Diệp Từ, anh là đồ khốn kiếp!”

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên em ấy gọi tên mình. Diệp Từ kinh ngạc nhìn người trước mặt sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn, thật sự không rõ, chia tay là ý của em ấy, mình chỉ thuận theo nói ra trước, tại sao em ấy lại đau khổ như vậy, còn tức giận như thế nữa?

Không nói lời nào chống lại, Diệp Từ hơi cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt đau thương phẫn nộ xé rách tâm can hắn, chuyện hắn có thể làm là mau chóng rời khỏi đây, để Đường Sóc có thể yên tĩnh vượt qua khoảng thời gian này.

Nhấc túi xách lên, Diệp Từ cầm nón lưỡi trai vẫn mang theo bên người, từ từ đi về phía cửa.

Tiếng khóc sau lưng càng lúc càng lớn, bước chân của Diệp Từ ngày càng nặng nề, lúc tay hắn chạm vào tay cầm, tiếng mở cửa vang lên, nó giống như cây kéo, cắt đứt sợi đây giữa bọn họ.

Hết phiên ngoại 5.

Gợi ý pass PN6: Tên của thanh kiếm này (nằm trong game Touken Ranbu), có 14 ký tự, không viết hoa, không dấu cách.

 

------oOo------

 

[Q1] Phiên ngoại 6

Nguồn: EbookTruyen.VN

 

Phiên ngoại 6

“Đứng lại!” Đường Sóc hét lên.



Người đàn ông cao lớn đứng lăng lăng trước cửa, lại không quay đầu lại, hắn không dám, sợ bản thân nhìn rồi sẽ không đi được.

Thân thể Đường Sóc run rẩy, nức nở không nói thành lời, không thể làm gì khác hơn rót ly nước uống sạch, đè xuống nước mắt đang muốn trực trào, nói với người đứng trước cửa, “Em cũng không hối hận, nhưng anh phải giúp em chuyển lời một câu.”

Bây giờ không muốn hỏi em ấy hối hận nhưng vì sao muốn chia tay, cũng không muốn truy hỏi tại sao muốn mình nói, cũng không có tâm trí, mình có thể duy trì sự lạnh lùng, không quay lại ôm chặt em ấy, dùng chiêu xuất hồn hỏi em ấy còn yêu mình không, tại sao muốn chia tay, giờ cũng đã kiệt sức rồi.

“Có thể.”

“Nói với người kia, xem như thay em, yêu anh cho tốt.”

Haiz… Lúc này còn băn khoăn lo cho người yêu tương lai của mình, đứa trẻ này, đúng là tổn thương người ta cũng không biết.

“Sẽ không có người kia nữa.” jongwookislove.wordpress.com

Diệp Từ chỉ nói ra lời trong lòng, ai ngờ…

“Anh, anh thật quá đáng!” Đường Sóc chạy tới, kéo tay Diệp Từ quay lại, nổi giận đùng đùng nhìn vào mắt hắn.

“Anh là người em kính nể nhất, em vẫn cho rằng anh là người quang minh lỗi lạc, cho dù muốn chia tay cũng nói rõ ràng, nhưng tại sao anh lại muốn dằn vặt em như vậy hả?”

Nói mình dằn vặt? Là ai lạnh nhạt, là ai bị bỏ mặc, là ai cả đêm không ngủ được bị dày vò đau đớn, là ai chạy đi khắp nơi tìm người, là ai lòng đau như cắt bỏ buộc phải người mình yêu? Bây giờ còn hỏi ngược lại mình, em phải tự hỏi mình mới đúng chứ! Em ấy có lập trường gì mà hỏi ngược lại mình? Diệp Từ cũng nổi giận theo! Ném đồ trong tay xuống, đánh một quyền vào cửa, cánh cửa đáng thương bị lõm vào.

Đường Sóc bị Diệp Từ dọa sợ, kinh ngạc đến ngây người, nhưng hắn lại không chút nào thương tiếc, xoay lại chất vấn Đường Sóc, “Em nói anh như vậy, em muốn anh làm thế nào đây hả? Em muốn gì anh thay em làm, bây giờ em còn hỏi ngược lại anh sao? Nói anh dằn vặt em, tối em ngủ say, anh thức tới sáng, lúc em đi xem phim, anh chạy khắp thành phố tìm em, lúc không biết em ở đâu, anh ở nhà một mình gấp như con kiến bò trên chảo nóng, bây giờ em còn nói anh dằn vặt em, anh phải nói cái gì đây?”

Đây là Đại Binh ca dịu dàng kia sao? Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu Đường Sóc, phẫn nộ và không cam lòng nhất thời chiếm lấy lý trí của hắn.

“Tại sao trước đây em không biết anh xảo quyệt như vậy? Em bị anh đạp không nói, sau cùng còn bị đổ lỗi, tại sao em không về nhà, trong lòng anh rõ hơn bất kì ai!”

“Anh không biết! Anh chỉ biết em không muốn gặp anh, không muốn nói chuyện với anh, thậm chí còn không về nhà!”

“Là anh ép em!”

“Cho nên anh đi, anh đi rồi sẽ không ép em nữa, vậy cũng không được? Vậy em muốn anh ôm em kêu em đừng đi, đừng chia tay anh sao?”

“Những lời này là em nói mới đúng! Anh muốn em làm sao, tại sao em bị anh lừa còn phải nghe anh mắng? Tại sao em phải chấp nhận thực tế, ngay cả bực tức cũng không phát được?”

“Tiểu Đường, đúng là anh có chuyện giấu em, nhưng đối với em anh chưa từng lừa gạt em điều gì.”

“Anh rốt cuộc cũng thừa nhận có chuyện giấu em?”

“Em đúng là không nói lý lẽ, ban đầu là tự em nói, có một số việc anh không cần nói với em, nhưng anh không được lừa em.”

“Vậy chuyện này là sao, bên này anh còn chưa nói chia tay, bên kia anh đã vui vẻ bên người mới, chuyện này là anh gạt em!”

“Anh vui vẻ bên người mới? Nếu em muốn mắng anh thì cứ nói thẳng, đừng chụp mũ anh. Lúc anh ở nhà chờ em, em đi đâu? Anh đã nhờ Tư Đồ hỏi, em không hề tới tổ trọng án, anh còn chưa hỏi em, tại sao lại đổ ngược lại anh có vấn đề?”

“Em ăn ngay nói thẳng, không đổ oan!”

“Anh cũng là cây ngay không sợ chết đứng!”

Đường Sóc trừng to mắt, Diệp Từ đứng trước mặt thật sự ép hắn tới không chịu nổi! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì để anh nhìn thấy tận mắt!

Đường Sóc xoay người lấy điện thoại cắm vào laptop, mở từng tấm ảnh lên.

“Tự xem đi, cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng, anh như vầy, như vầy mà coi được sao?”

Diệp Từ đứng trước cửa kinh ngạc, đi theo hắn vào trong, nhìn màn hình máy tính, bối rối.

Trên màn hình là ảnh chụp hắn lần thứ hai tới quán bar, còn có tấm hắn ôm bạn, đây là sao?

“Em, tại sao em có mấy tấm này?”

“Lúc đó trên đường về nhà thấy anh lái xe ra ngoài, muốn biết anh đi đâu nên liền đi theo. Em không nghĩ, anh lại… Người này là ai, em sẽ không hỏi, anh muốn chia tay em cũng không…”

Em ấy đi theo mình? Sao mình không nhận ra? Thằng bé này từ lúc nào lại cao thủ như vậy? Sai sai, em ấy mới nói gì?

“Đường Sóc, ai nói anh muốn chia tay? Rõ ràng là em muốn chia tay.”

“Đồ khốn kiếp, có người mới quên người cũ, đổ hết tội lỗi lên đầu em. Chí ít anh cũng phải có chút súc tích, em có bị lừa đá vào đầu mới muốn chia tay anh. Căn bản là anh không muốn em nữa, em cho anh biết, Đường Sóc này còn chưa tới mức mặt dày quấn quýt, em có yêu anh cũng phải có tôn nghiêm!”

Rối loạn, rối hết rồi!

Diệp Từ trông có vẻ đau đầu, hắn tháo nón xuống, vò đầu, nhìn Đường Sóc, hỏi, “Chúng ta lặp lại từ đầu. Trước khi em phát hiện anh tới quán bar, đã chiến tranh lạnh với anh, không phải em có suy nghĩ muốn chia tay sao?”

“Tất cả là do anh ép!”

Đột nhiên, Diệp Từ hiểu ra được chút gì đó.

“Em không phải vì anh dùng vợ của Ngụy Bằng uy hiếp hắn nên mới giận anh sao?”

“Làm gì có.” jongwookislove.wordpress.com

“Vì anh không nói cho em biết đã tắt điện thoại?”

“Cũng không phải.”

“Có phải hôm đó anh bị còng tay, em nhìn thấy nên nghĩ chúng ta không hợp sao?”

“Trong đầu anh có cái gì vậy, em chưa từng nghĩ như thế.”

“Rốt cuộc là tại sao?”

“Em còn muốn hỏi anh, có phải anh nghĩ em là cảnh sát, gây trở ngại cho anh?”

“Làm sao có thể.”

“Vậy có phải anh nghĩ em không giúp được gì cho vụ án nên ghét bỏ em?”

“Em đừng có nói năng bậy bạ như vậy có được không?”

“Tại hôm đó anh thấy em trong tổ, sợ em tiết lộ bí mật của anh?”

“Anh sợ cảnh sát sao?”

“Tại sao anh muốn chia tay?”

“Tại sao em muốn chia tay?”

Cả hai đồng thời nói ra vấn đề giữa hai người, đều thấy càng nói càng không bình thường.



Nhất định có chỗ nào đó xảy ra vấn đề! Diệp Từ nhận định như vậy liền triển khai hành động, hắn đi thẳng tới trước mặt Đường Sóc, nói, “Chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện. Đầu tiên, em bắt đầu không muốn nói chuyện với anh từ lúc nào?”

“Trước cửa bệnh viện.”

“Tại sao?”

“Anh trả lời em trước, tại sao…”

“Không được, từng cái một, trước tiên nói tại sao em không muốn nói chuyện với anh?”

“Bởi vì anh lảng tránh em!”

“Anh lảng tránh em lúc nào?”

“Lúc ở tổ, em muốn lén nói cho anh biết, đừng lo, nhưng anh lại đẩy em ra, xem như không quen biết!”

Thằng bé này, lại hiểu lầm rồi.

“Tiểu Đường, lúc đó anh lo thân phận của em, dù sao chuyện của chúng ta vẫn giữ bí mật, đối với công việc của em sẽ bị ảnh hưởng xấu.”

“Em còn chưa nói gì, anh suy nghĩ nhiều như thế làm gì? Anh nghĩ quan hệ của chúng ta không công khai được nên chia tay, chia tay thì thôi đi, tại sao còn chưa giải quyết nợ cũ đã đi tìm người mới? Lúc anh ôm người kia, không nghĩ tới em sẽ cảm nhận thế nào sao?”

Hiểu lầm lớn!

“Em chờ một lát rồi hỏi tới cái đó. Chúng ta giải quyết rõ vấn đề của em đã, sau đó nói tới anh. Bây giờ em nói cho anh biết, sau khi từ bệnh viện trở về, tại sao em không muốn đối mặt với anh?”

“Còn có thể vì sao, em không muốn nghe thấy anh nói chia tay!”

“Ai nói với em anh muốn chia tay?”

“Còn cần người ta nói sao, lúc ở trước cửa bệnh viện anh đã thấy em, còn đi chậm như rùa, nếu không muốn đối mặt với em thì còn là gì? Nhất định là lúc ở tổ, nghĩ em là cảnh sát, căn bản là một uy hiếp với anh, cho nên mới định rời khỏi em. Em đương nhiên không muốn nghe anh nói những lời này.”

Thằng bé này, còn suy nghĩ lung tung như vậy.

“Lúc đó anh sợ em suy nghĩ nhiều nên không lập tức chạy tới chỗ em, em hiểu lầm rồi. Nhưng mà, em được nghỉ phép hai ngày lại chẳng tới tổ, em đi đâu?”

“Em tới bờ biển.” jongwookislove.wordpress.com

“Mùa đông còn tới đó làm gì?”

“Em khó chịu được chưa? Tìm một chỗ không người để giải sầu được chưa? Từ lúc ở bệnh viện về anh không nói chuyện với em, em được nghỉ anh còn muốn đi gặp người mới, để em không nhận ra, còn dụ dỗ em không cho ra ngoài, còn nói với đối phương hai hôm nay không gặp được, em có ngốc thật nhưng không phải không biết gì!”

“Là do em không rõ. Người đó không phải người mới gì của anh, là bạn thôi. Mấy năm trước anh từng cứu hắn một mạng, giờ hắn muốn xuất ngoại, trước khi đi gặp mặt một lần, tụi anh nhiều năm không gặp, ôm một cái thì là người mới sao? Anh của hắn đứng bên cạnh, sao em không nhận ra?”

“Sai sai, anh chờ em sắp xếp lại… Anh nói người kia không phải người mới của anh… Sai, anh không có người mới, tại sao lại lạnh lùng với em?”

“Là em thì có! Lúc anh gặp em ở bệnh viện, em đã có ý lảng tránh anh, anh muốn em nghỉ ngơi cho khỏe, cho nên mới dặn em đừng đi lung tung, để anh có thể chăm sóc em, mới hẹn hai anh em họ gặp mặt trễ một chút.”

“Em lạnh nhạt với anh, là do anh lạnh nhạt trước.”

“Anh lạnh nhạt với em khi nào, anh bị em lạnh nhạt!”

“Sai sai, hai chúng ta rốt cuộc là ai lạnh nhạt trước?”

“Em!”

“Sai, là anh lạnh nhạt với em ở trong tổ trước, em vừa tức giận vừa lo lắng cho anh, cũng là anh lạnh nhạt trước!”

Phì! Diệp Từ bật cười, rốt cuộc cũng không nói rõ được, tư duy của thằng bé này rốt cuộc là hình thức gì?

Diệp Từ bị cách suy tư kì lạ của Đường Sóc làm dở khóc dở cười, Đường Sóc có vẻ cũng thấy buồn cười, gương mặt tèm lem nước mắt cũng cười, rất khổ não nói, “Anh đó, trong đầu anh sao lại kì lạ như vậy?”

Căn bản chỉ là một sự hiểu lầm, cặp này tự đi gây sự khi chẳng có chuyện gì, đúng là tuyệt phối!

Cánh cửa hơi hé mở, bên cạnh là hành lý của Diệp Từ, trong phòng cũng có chút lạnh… Ai cũng không nói tiếng nào, chờ bọn họ đều ngừng cười, trong phòng yên tĩnh lại.

Đường Sóc cầm hành lý của Diệp Từ, đặt lên giường, mở hành lý ra lấy đồ bên trong, vừa xếp vào tủ vừa oán giận nói, “Đi đi đi, anh chạy đi đâu? Không hỏi rõ ràng đã chia tay, chia chia chia, chia cái gì mà chia? Tính kiểu gì em cũng là người bị thua thiệt, lúc nào cũng bị anh đè, lúc có chút mâu thuẫn, anh cũng muốn chạy, không muốn nói chuyện rõ ràng với em sao? Không có anh em biết sống sao, buổi tối lạnh ai sưởi ấm cho em, sáng dậy em tìm ai sờ lung tung trên người em, lúc xem phim, em tìm ai cho em mượn đùi gối đầu? Em một lòng một dạ theo anh, cam tâm tình nguyện bị anh đè, cho dù em có chút hiểu lầm anh, anh cũng phải chủ động nói chuyện rõ ràng với em chứ? Còn phải nhờ em tới dụ anh nói sao, anh hai à anh không còn nhỏ, một chút tự giác cũng không có nữa. Em là tri kỷ của anh, nói không muốn anh liền không làm…” Đường Sóc càng nói càng tức, ngẩng đầu nhìn người đang nghe hắn quở trách, chất vấn, “Anh không hỏi rõ đã chia tay, nếu em cũng như anh, hai chúng ta không phải đã…”

Nghe không nổi nữa, Diệp Từ kéo Đường Sóc ôm chặt trong lòng, giống như phát điên hôn hắn.

Được rồi, Đường Sóc ngầm thừa nhận, dạo này hắn muốn ôm Diệp Từ lắm rồi, lúc này động vật nhỏ ôm chặt dã thú, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt.

Tức chết cái tên nhóc này, chỉ có phút này mới chân thật nhất, mấy hôm nay lo lắng vô ích, ai ngờ chỉ là sự hiểu lầm, nếu không chọc giận em ấy, sợ là hai người đã…

Nghĩ tới đây, tình cảm và dục vọng của Diệp Từ quyện vào nhau, lúc này cũng không suy nghĩ gì, cũng không đoái hoài tới ve vãn cái gì, đè Đường Sóc nằm xuống giường.

Nếu không biết khuôn mặt thật của Diệp Từ ở trên giường, Đường Sóc nhất định đã bị hắn dọa, người này chỉ cần động tình một cái, hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng lãnh tĩnh ngày thường, nhất là ánh mắt của hắn, trông như muốn lột da người ta!

Lúc này có nói gì cũng vậy, Diệp Từ chí ít nhận ra điều này. Tình cảm tích góp từng chút một không thể chỉ dùng lời nói để diễn đạt.

Tay của Diệp Từ rất to, rất linh hoạt, nhanh gọn cởi áo khoác Đường Sóc, cởi được cút áo cuối cùng của áo sơmi rồi, động vật nhỏ lại không chịu làm.

“Anh chờ chút, nói rõ ràng cái này đã, nếu không nói đừng hòng làm.”

“Nói rõ ràng hết rồi.”

“Chưa! Hôm đó sao anh tìm được em ở rạp chiếu phim?”

“Làm xong rồi nói.”

“Nói xong rồi làm!” jongwookislove.wordpress.com

Thằng nhóc này, tính quật cường lại tái phát rồi, chỗ kia đang nóng tới phát đau, Diệp Từ hạ quyết tâm, phải làm cho bằng được.

“Tiểu Đường, hôm nay không làm theo ý em được.” Hừ, mỗi lần ở trên giường đều nghe theo em, nói không muốn thì không làm, nói muốn liền đi mê hoặc anh, bây giờ, phải để động vật nhỏ này biết, ai mới là trụ cột của cái nhà này!

Đúng là chỉ trong chớp mắt đã bị lột sạch, gương mặt đỏ hồng của Đường Sóc vẫn còn ngoan cố chống lại nhưng mà…

“A, anh, anh sao lại…” Đường Sóc vừa khóc một trận, giờ vẫn còn nghe giọng mũi, cộng thêm không có sức còn oán trách, nghe thế nào cũng như dụ dỗ người kia.

Biết hắn sợ nhất là bị ngậm ngón tay, Diệp Từ nhân lúc Đường Sóc thất thần vô lực, đẩy mạnh một cái.

“Còn nói anh, em cắn nhẹ thôi.” Mỗi lần vừa đẩy vào, lúc nào cũg bị cắn, trên vai chưa lành đã thêm vết mới.

“Anh, sao anh không mang…”

“Hết rồi.”

“Nói xạo, rõ ràng trong ngăn kéo còn nửa hộp, anh đi lấy, a, chờ chút, chờ chút, a…”

Không để hắn dài dòng nữa, Diệp Từ đẩy người bên dưới lên tận nóc, hai bên não trái phải đều sử dụng toàn bộ, bên dưới vừa công kích, bên trên còn có thể cởi quần áo, trong lúc bức bách còn mang theo vẻ phóng khoáng, trong mắt Đường Sóc đó là nét gợi cảm chí mạng, hận không thể thấy hắn vừa làm mình vừa cởi quần áo một lần rồi lại một lần.

“Không công bằng, anh, anh sao có thể lại đẹp như vậy, a, Đại Binh ca, anh chơi xấu…” Đường Sóc biết, từ phút này, Đại Binh ca của hắn sẽ không phát ra nửa chữ, bản thân cũng chỉ có thể chìm vào sự sung sướng người kia đem đến. Cho nên, hắn mới thấy không công bằng, tại sao bản thân không có chút phản kháng nào?

Đường Sóc có vẻ không ý thức được, thật ra hắn không muốn phản kháng.

Đối với thân thể đã sớm rõ như lòng bàn tay, chưa tới mấy phút, người bên dưới đã không kiểm soát được rên rỉ, thở gấp, ác liệt trêu chọc Diệp Từ không còn chút lý trí nào, tuy rằng mỗi lần làm xong đều cảm thấy bản thân quá kích động, nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế lúc Đường Sóc gào thét tên hắn lung tung.

Là ai đặt cho hắn cái tên ‘ác thú’ vậy? Quá chính xác! Cho dù muốn ăn sạch sẽ người ta, chí ít cũng nên chừa lại một chút, để lần tới ăn tiếp chứ, nhìn sức mạnh của hắn, giống như lúc hắn mới về vậy, làm Đường Sóc tới mấy ngày sau cũng không đi thẳng lưng được, trời ơi, ngày mai sao con đi làm đây!

Diệp Từ đang vùi đầu làm cật lực, phát giác người bên dưới chuồn mất, hắn bất mãn!

“Em có vẻ rảnh quá nhỉ?”

Mặt trời mọc ở phía tây? Vào lúc này mà lên tiếng kìa! Đường Sóc kinh ngạc nhìn Diệp Từ, không chút ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm.

Hết phiên ngoại 6.

 

------oOo------

 

[Q1] Phiên ngoại 7

Nguồn: EbookTruyen.VN

 

 

Phiên ngoại 7

Nhìn vẻ mặt của Diệp Từ hoàn toàn không hợp với bầu không khí lúc này, trông càng tức giận hơn, hắn lùi ra ngoài.

“Anh, anh muốn làm gì?” Đường Sóc có chút choáng váng.

Quả nhiên là người đàn ông lời nói ngàn vàng, Diệp Từ không nói gì, xách Đường Sóc lên, xoay thân thể trần truồng của hắn lại, để hắn xoay mặt vào tường.

Không thể nào, Đại Binh ca của hắn chưa từng xài kế hoạch C, bọn họ vẫn luôn chọn A và B, bây giờ có phải…

“A, anh!” Lần thứ hai bị tấn công, Đường Sóc suýt nữa trượt ra khỏi phạm vi khống chế.

Không nghĩ tới, anh ấy có thể khai phá sinh lực tiềm ẩn trong thân thể của mình, lúc này, hắn bị Diệp Từ nắm giữ chỗ chí mạng, thoải mái đến nỗi một giây sau có thể rơi xuống địa ngục, miệng phát ra tiếng gào lớn, nói gì bản thân cũng không biết, người phía sau nghe thấy buộc phải dùng giọng nói khàn khàn cảnh cáo hắn, “Tường mỏng, nhỏ giọng thôi.”

“Anh, vậy anh nhẹ chút đi. A, xin anh đó, nhẹ thôi, Đại Binh ca, Đại Binh ca, Đại Binh ca, Đại Binh ca…”

Đứa nhóc này, không thể la cái khác sao? Ngày mai thể nào hàng xóm cũng biết hắn gọi là Đại Binh ca.

Diệp Từ chẳng những không nhẹ đi mà còn làm mãnh liệt hơn, làm cho người đối mặt vào tường ngay cả tên cũng không gọi được đầy đủ.

“Đại Binh, Đại, Đại, Đại…” Tần suất nhanh đến mức không thể tả được.

Tiếng gọi Đại và tiếng thở của Diệp Từ lấp đầy cả căn phòng, Diệp Từ rất khó khống chế được Đường Sóc như vừa mới vớt khỏi nước, không thể làm gì khác hơn là đổi tư thế khác, ai ngờ hắn mới dừng lại, Đường Sóc liền la lên, “Đừng có dừng, lúc này anh lại…” Bây giờ anh lại dừng, anh muốn lấy mạng em phải không!

Diệp Từ là người trung hậu ấm áp cũng có lúc nghĩ ý xấu, ngậm lấy dục vọng của Đường Sóc, cố sức hầu hạ, quả nhiên liền…

“A…”

“Đợi anh.”

Một câu đơn giản như vậy, Đường Sóc đã không còn cách nào phản kháng được, chỉ có thể mặc cho Diệp Từ xoay người mình lại.

Một lần nữa đối mặt, Diệp Từ liền biết mình gặp họa, Đường Sóc ôm cổ hắn cắn gặm, từ lần đầu tiên đã dưỡng thành tật xấu này, không biết trên người mình có bao nhiêu vết rồi, nhưng hắn đã hứa để bị cắn, đúng là…

Thật ra Đường Sóc cũng biết mình không nên cắn, loại này giống như hành vi trêu chọc, hắn sẽ bị làm tới mệt nghỉ, cho dù biết làm vậy sẽ kích động Đại Binh ca càng ngang ngược hơn, nhưng hắn vẫn thích cắn từng chỗ trên người đối phương, nhấm nháp từng bộ phận cường tráng và nếm mồ hôi của Đại Binh ca.



Tiếng giường ken két vang lên có quy luật, thời gian gián đoạn càng lúc càng ngắn, trong miệng Đường Sóc cũng không gào tên Diệp Từ nữa, tiếng thở dốc và khí nóng phả ra thấm ướt ngực Diệp Từ, ôm thật chặt đối phương vào lòng, thật muốn dùng sức giày vò, biết mình đã đụng trúng chỗ thoải mái nhất, nếu không Đường Sóc cũng sẽ không thở dốc, rên rỉ như muốn khóc như vậy, hai cánh tay bám trên cổ cũng siết càng ngày càng chặt, Diệp Từ cố nén xao động của bản thân, đè xuống, đẩy toàn lực.

Tất cả mọi thứ xung quanh cũng thay đổi, thân thể như một đóa hoa nở rộ, giọng nói mê hoặc ngọt ngào muốn phát ra khỏi yết hầu, lại bị thân thể cả hai hòa làm một chặn lại, miệng lưỡi dây dưa, mãi đến dư vị tan hết.

Nằm xuống cạnh Đường Sóc, Diệp Từ điều chỉnh hô hấp, xem như là hoàn tất, nhưng người bên dưới…

“Anh, anh, nước…”

Diệp Từ cười cười, ai bảo hắn ăn người ta làm chi, vào lúc này phải đi làm trâu làm ngựa.

Xuống giường rót ly nước ấm, đỡ Đường Sóc run rẩy dựa vào lòng mình, cẩn thận đút nước cho hắn.

Kiếm lại được nửa cái mạng, uống nước xong, Đường Sóc cũng xem như may mắn.

Chăn và gối đã sớm bị đá xuống giường, Diệp Từ không thể làm gì khác hơn là tạm tha cho Đường Sóc, nhặt từng món lên, không ngờ lại nhớ tới một chuyện.

“Tiểu Đường, buổi tối đầu tiên, sao em còn mặc quần áo bình thường ngủ? Anh cho rằng khi đó em…”

“Hôm đó em làm việc cả ngày, đầu hơi nóng, cũng muốn thay quần áo mà buồn ngủ quá, mới nằm xuống đã ngủ. Anh cho là gì?”

“Không có gì.” Đánh chết hắn cũng không nói, thật mất thể diện.

“Vậy còn anh, sao sáng hôm sau không đợi em thức chung?”

“Thấy em ngủ ngon không dám đánh thức.”

Ừ, tuyệt đối không thể nói, sáng hôm đó không bị hắn sờ, trong lòng khó chịu muốn chết.

Diệp Từ đắp chăn lên người Đường Sóc, mình cũng nằm xuống, dịu dàng ôm lấy.

“Buông ra, em muốn đi tắm.”

“Không được, em đổ mồ hôi quá chừng, bây giờ tắm sẽ bị cảm.” Diệp Từ cẩn thận chăm sóc cho hắn.

“Giờ em muốn tắm, thứ của anh ở bên trong, rất khó chịu.”

Lúc này, Diệp Từ đỏ mặt.

“Vậy cũng phải chờ, chờ mồ hôi khô rồi, anh giúp em tắm. Nằm lát đi, hông có đau không?”

“Cầm thú, mỗi lần làm xong mới quan tâm tới em.”

“Anh đâu có xấu xa như vậy, nằm sấp một lát đi, anh xoa hông cho em.”

Hừ, cũng còn được. Đường Sóc ngoan ngoãn nằm trên giường, hưởng thụ cầm thú nhà hắn hầu hạ, nhưng đây rõ ràng là xoa bóp cho khỏe, chỉ lát sau đã thay đổi, nếu thợ đấm bóp nào cũng như vầy thì chết rồi.

“Anh sờ đâu vậy?” Cái tay luồng vào chỗ nguy hiểm, Đường Sóc không có khí lực hỏi.

“Chân mà.” Biết rõ còn hỏi.

“Anh, bụng dạ khó lường.”

“Thân thể của em chỗ nào anh cũng sờ rồi, giờ mới nói bụng dạ khó lường, quá chậm.”

Nhìn hắn mỉm cười mê hoặc, Đường Sóc âm thầm trách cứ, “Không có chuyện gì đừng cười kiểu đó, mê chết em!”

“Sắc lang.”

Liếc nhìn lỗ tai đỏ chót, tâm trạng Diệp Từ tốt vô cùng, đưa mặt sát lại, lặng lẽ nói.

“Anh cho rằng em thích anh như vậy.”

“Không thích.”

“Không thích còn có thể vậy sao?” Đường Sóc vừa định phản bác, lại bị Diệp Từ nắm được chứng cứ hắn ‘thích’, còn rất huyền diệu nói, “Lần này, em còn nhanh hơn anh.”

Người đàn ông này chắc chắn là do ông trời phái tới khắc hắn, cảm giác hô hấp phả bên cổ, Đường Sóc không tự chủ sa vào.

“Biết em nhanh hơn anh còn không cố gắng đuổi theo, coi chừng em chạy xa đến mức anh không đuổi kịp.”

Nở nụ cười mị hoặc, Diệp Từ vuốt thân thể người yêu, tách đôi chân thon dài, lòng tin mười phần nói.

“Tiểu Đường, anh yêu em.”

A! Tự nhiên lại nói vào lúc này…

Lúc này, người điên cuồng là Đường Sóc, hắn giữ mặt của Diệp Từ hôn lung tung, còn chưa đã ghiền, đưa sát thân thể tới, cũng chẳng quan tâm mông của mình cọ cọ lên phần thân dưới của Diệp Từ, trực tiếp đoạt lấy tốc độ đuổi theo Diệp Từ!

“Tiểu Đường, chờ một chút, a, ngoan, chờ anh đi lấy…”

“Không phải nói không có sao, lát nữa rồi nói, ăn em trước đi… Đồ ngốc, còn nhìn cái gì, ra tay đi chứ, chuyện này còn chờ em, a… lại thừa dịp đẩy vào.”

Trong lòng Diệp Từ nghĩ, lần này lại nói mình thừa dịp đẩy vào, chẳng lẽ còn muốn nói cho biết trước? Đang suy nghĩ tới vấn đề ngọt ngào này, lại để ý thấy đối phương chảy nước mắt, vì vậy liền luống cuống.

“Đau sao? Đừng khóc.”

Đường Sóc che mặt không nói tiếng nào, lắc đầu.

“Sau này… trước khi anh đến, sẽ nói cho em biết.” Diệp Từ, tình thương của hắn làm người ta không nói thành lời…

Đường Sóc nín khóc, mỉm cười, dựa vào vai Diệp Từ, nước mắt nóng hổi làm ướt một mảng.

“Đẩy đi, em muốn anh, làm tới khi anh kiệt sức thì thôi.”

“Anh sẽ dốc toàn lực.”

Diệp Từ dốc toàn lực không phải là nói chơi, hắn nói được là làm được, kết quả chính là làm Đường Sóc tới chiều mới tỉnh.

Tuy rằng đã sớm tỉnh giấc, nhưng vì để người yêu hưởng thụ phục vụ của mình, hắn vẫn đợi Đường Sóc cùng dậy mới rời giường.

Mơ mơ màng màng thoải mái trong sự vuốt ve của Diệp Từ, Đường Sóc lười biếng mở mắt.

Nụ cười ôn nhu chỉ vì hắn mới nở, đôi mắt thâm tình chỉ nhìn một mình hắn, Diệp Từ ôm chặt người trong lòng vẫn còn chưa tỉnh giấc, hôn lên đôi môi ngọt ngào.

“Chào buổi sáng…” Không cần hỏi Đường Sóc, mới mở biệng đã biết tối qua dùng cổ họng quá mức, bây giờ phát ra tiếng khàn khàn khô khốc.

“Không còn sớm nữa, hơn hai giờ chiều rồi. Ngủ có ngon không?”

“Ngon, lâu rồi không ngủ sâu như vậy, em tưởng còn sớm, anh nói mấy giờ rồi?” Đường Sóc coi như cũng có chút ý thức.

“Hai giờ chiều.”

“Chết!” Đường Sóc kêu một tiếng liền đẩy Diệp Từ bật thẳng dậy, nhưng vì di chứng tối qua vận động kịch liệt nên nặng nề nằm lại giường.

“Đừng chạy lung tung, nằm xuống nghỉ đi, hôm nay đừng đi làm, mai rồi tính.” Đứa nhóc này, tình trạng thân thể không bao giờ làm người ta bớt lo.

“Không có đi làm.”

“Không đi làm sao? Người trong tổ em gọi ba bốn cuộc rồi, nhưng anh không bắt máy.”

“Không đi, bộ em không thể nướng một bữa, để mấy ông già đó chết khô sao? Hôm nay cúp làm!”

Em ấy vẫn luôn đáng yêu như vậy, Diệp Từ thật ra cực kì tán thành quyết định của hắn.

“Không đi làm em còn gấp làm chi?”

“Nhanh lên, đỡ em dậy, a, anh sờ cả đêm rồi, tạm thời dừng một chút được không?”

“Anh tưởng em nằm tới sáng mai mới xuống giường được.”

“Vậy sao được, mau lên, cầm quần áo qua đây cho em.”

Diệp Từ xuống giường mặc quần áo chỉnh tề trước, lúc này mới hầu hạ cái người bán thân bất toại mặc quần áo.

Đường Sóc bước đi rất không tự nhiên, khom người nhìn chân, điều này làm hắn nhớ tới nàng tiên cá, nhưng mà dáng vẻ nhà người ta có thể đem ra so sánh với hắn sao.

“Em định làm gì?” Nửa ôm hắn, Diệp Từ hỏi.

“Lấy cài bàn vuông ngoài ban công vào.”

Diệp Từ rốt cuộc cũng cưng chiều hắn tới tận trời, hỏi cũng không hỏi, đi lấy cái bàn.

“Đặt giữa nhà, anh ngồi ở đối diện em.”

Điều khiển người đàn ông nguy hiểm có biệt danh là ‘ác thú’, Đường Sóc hài lòng ngồi lên chiếc đệm êm ái mà hắn chuẩn bị cho mình.

Hai vị ngồi đối mặt nhau, Đường Sóc vươn tay lấy giấy bút để trên đầu tủ, nhìn người đối diện, nói, “Giúp em lấy áo khoác qua đây.”

Diệp Từ vô cùng nghe lời đi lấy áo khoác treo trong tủ, nhìn Đường Sóc mân mê gì đó dưới bàn một lúc, rồi nói với hắn, “Đưa tay ra.”

Diệp Từ nghe lời, giơ hai tay ra trước bàn, trong đầu nghĩ muốn tặng quà gì cho mình sao?

Rắc! Diệp Từ bối rối, chiếc còng tay sáng lóa còng lấy tay hắn, một bên còng tay hắn một bên còng tay Đường Sóc.

“Tiểu Đường?”

“Bây giờ trở đi, anh là phạm nhân của em, thời gian là 14:26, buổi thẩm vấn bắt đầu!”

Đứa nhóc này lại muốn đùa cái gì, có thể ăn trước rồi chơi không?

“Tiểu Đường, chúng ta…”

“Tên.”

Diệp Từ bị chọc cười, không thể làm gì khác hơn là chơi cùng hắn.

“Vốn là Diệp Từ, dùng tên giả là Trương Binh.”

“Không tệ, thành thật. Nghề nghiệp?”

“Bây giờ không làm gì, thất nghiệp.”

“Ừ… cũng đúng. Bao nhiêu tuổi?”

“31.”

“Ngày 15 tháng này, từ 19:00 tới 23:00, anh đang ở đâu?”

“Ở ngoài tìm người.”

“Làm sao tìm được? Không đúng, anh làm cách nào tìm ra?”

Thì ra còn nhớ tới chuyện này.

“Cảm ứng tâm linh.”

“Em nói trước, anh đây là hành vi lừa dối, kết quả có thể ngủ dưới đất một tháng.”

“Nếu em cũng ngủ dưới đất thì anh không ngại.”

“Không được tráo trở! Nói thật đi, anh làm sao tìm được em? Không nói hai chúng ta sẽ bị còng luôn thế này!”

Diệp Từ cười mập mờ, “Tiểu Đường, anh tình nguyện bị còng với em cả đời.”

Hừ, không chịu thua kém ha, Đường Sóc đỏ mặt.

“Xem ra anh rất ngoan cố, em đã nắm giữ phần lớn bằng chứng phạm tội của anh, nếu anh không muốn thẳng thắn, em sẽ liền xử quyết anh ngủ dưới đất một tháng, không được đụng em, không được… Dù sao anh có muốn cũng phải nói, không muốn cũng phải nói!”

Anh không nói đó! Diệp Từ nhìn hắn xảo quyệt, vô cùng thâm tình nhìn hắn.

Đường Sóc thở phì phò cắn bút, biết kế hoạch ép buộc thứ nhất đã thất bại.

Đặt cây bút xuống, Đường Sóc hơi rũ mắt, nói với giọng cô đơn.

“Em ở đâu anh cũng có thể tìm thấy, cho dù trốn trong rạp chiếu phim nhỏ bé cũng bị anh tìm ra, đối với anh thì không giống. Trừ số điện thoại ra, em chẳng biết gì cả, anh tắt máy, em liền biến thành tên mù, kẻ điếc, lo lắng cho anh lại không liên lạc được, cũng không biết anh gặp chuyện gì. Em nghĩ thế nào cũng thấy mình giống nàng dâu ngồi trong căn nhà to lớn thấy trong phim, ngày ngày chờ đợi, rốt cuộc cũng có ngày trở thành bà già…”

Hầy, trí tưởng tượng phong phú lại bắt đầu phát huy tác dụng, Diệp Từ ôn nhu sờ mái tóc đen của hắn.

“Sẽ không, sau này nếu có tắt máy, anh nhất định sẽ nói cho em biết, cũng sẽ liên lạc với em vào thời gian cố định, nếu có một ngày anh vô duyên vô cớ tắt máy, vậy chứng tỏ, anh đang gặp chuyện rất vướng tay vướng chân, em phải lập tức chạy đi tìm Tư Đồ, nếu không thấy Tư Đồ, phải đi tìm Liêu Giang Vũ, nếu cả ba người tụi anh đều không thấy…” Diệp Từ đã sớm nghĩ tới chuyện này, hắn cầm bút lên, viết tên và số điện thoại của hai người, đưa cho Đường Sóc, tiếp tục nói, “Người này họ Phương, là luật sư của anh, anh từng có ân với ông ta, người này họ Hoàng, là một đại ca quen biết anh đã lâu, Tư Đồ cũng quen. Nếu cả ba người tụi anh đều không thấy, em phải đi tìm hai người này.”

Đường Sóc đột nhiên cảm thấy khó chịu, chôn mặt vào tay Diệp Từ, buồn buồn nói, “Muốn mất tích, nguy hiểm tới đâu cũng phải dẫn em theo, không có nghĩa khí!”

“Tình huống này gần như là 1/1000, ba người tụi anh ở cùng nhau, hắc bạch còn không có đối thủ. Đừng suy nghĩ bậy bạ. Nhưng mà, nếu lỡ có một ngày anh mất tích, Tiểu Đường, em phải sống thật tốt, đừng tìm anh, người có thể xóa sổ anh, tuyệt đối không dễ chọc. Anh chỉ hy vọng em…”

“Câm miệng! Anh không được nói những lời này!”

Đường Sóc hình như muốn khóc.

“Em đó, anh chỉ nói một vài trường hợp thôi, chuyện chưa xảy ra, em đừng đau khổ như vậy.”

“Không được nói, không được nói!”

Nhìn hắn khóc, Diệp Từ vội vàng đi qua, ôm người vào lòng.

“Tiểu Đường, câu này em phải nhớ trong lòng. Nếu em chọn anh, em phải chuẩn bị tâm lý. Có điều Lâm Diêu cũng thế, anh và Tư Đồ là một loại người, tụi anh trêu chọc quá nhiều người, khó tránh khỏi bị người ta đâm một dao sau lưng. Cho dù bây giờ tụi anh rửa tay gác kiếm, những chuyện xảy ra trước đây, vẫn tồn tại. Cho nên, em phải học cách kiên cường một chút, kiên cường đến nỗi có thể bảo vệ anh.”

Thật ra, trong lòng Đường Sóc đã sớm giác ngộ ra, chính vì hắn rõ nghề nghiệp của người yêu mình, cho nên mới liều mạng đi theo Lâm Diêu học hỏi, mới không bỏ qua bất kì cơ hội nào rèn đúc bản thân, nhưng mà, nghe thấy Diệp Từ nói ra những lời này, ngược lại bị hiện thực đau đớn đâm một đao.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Đàn ông thanh niên mà khóc cái gì. Đi tắm đi, chúng ta ăn cơm.” Nói xong, Diệp Từ thò tay vào túi Đường Sóc lấy chìa khóa mở còng tay. Lau nước mắt nước mũi cho đối phương rồi đẩy vào phòng tắm.

Chờ bọn họ ăn mặc chỉnh tề, lúc ra tới cửa, Đường Sóc mới phản ứng, lấy còng tay ra, lại còng tay hai người lại với nhau.

“Tiểu Đường?”

“Hừ, thiếu chút nữa bị anh qua mặt rồi. Không nói nhiều, nói không rõ thì đừng hòng đi đâu hết!” Hắn kéo Diệp Từ tới chỗ chiếc bàn nhỏ.

“Nói, anh làm sao tìm được em?”

Choáng váng! Động vật nhỏ nhà mình đúng là ngày càng khó đối phó.

Đường Sóc hiểu rõ Diệp Từ yêu ghét cái gì, quyết định dùng chiêu cuối!

“Nếu anh không nói, tối nào em cũng trần truồng mặc mỗi tạp dề đi qua đi lại cho anh coi!”

Haha, quả nhiên có hiệu quả, nhìn hắn trong đầu tưởng tượng xong, rõ ràng là muốn ói.

“Lúc lên giường, em sẽ nói ‘chồng ơi’ ‘đáng ghét’ ‘đừng mà’!”

Oa, sắc mặt tái mét rồi!

“Sau đó cũng sẽ gọi anh là honey.”

Diệp Từ che miệng, bàn tay được tự do dùng sức xua xua, như đang xin hắn đừng nói nữa.

“Không muốn em biến thành như vậy thì mau nói đi, honey!”

“Anh cài máy theo dõi vào móc chìa khóa của em.” Đúng là ngay thẳng!

Im lặng… im lặng… im lặng…

Ngày thứ ba, Diệp Từ và Đường Sóc tới bệnh viện thăm Lâm Diêu, Đường Sóc cười rất tươi, làm Lâm Diêu lầm tưởng nhìn thấy tim hồng bay trên mặt hắn, mà Tư Đồ bên cạnh thì quan sát Diệp Từ từ trên xuống dưới.

“Trong phòng ít nhất cũng 23 – 24 độ, Diệp Từ, anh quấn khăn quàng dày như vậy, không nóng hả?”

“Không nóng.”

Lâm Diêu nhìn Tư Đồ tò mò và Diệp Từ mặt lạnh, tiếp tục nói chuyện với Đường Sóc, Tư Đồ bên kia có vẻ do lòng hiếu kỳ quá nặng, thừa dịp Diệp Từ sơ suất, lột khăn quàng cổ của hắn xuống.

“A! Anh bị chó cắn?” Tư Đồ vừa buồn cười vừa kinh ngạc nhìn dấu răng vòng một vòng trên cổ Diệp Từ, hừ, cắn không nhẹ nha, thấy cả máu rồi.

Diệp Từ đỏ mặt, vội vàng đoạt lại khăn choàng, che đi dấu vết Đường Sóc để lại.

Lâm Diêu cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Từ bị cắn tới ‘trọng thương’, khó khi nhìn thấy hắn đỏ mặt, sau đó liếc nhìn Đường Sóc có chút tâm đắc.

Đường Sóc cười híp mắt, vuốt ve móc chìa khóa thật lâu.

Hết phiên ngoại 7.

Tàng Yêu: Trong tòa nhà cũ kỹ, dẫn tới nhiều bí ẩn, nanh vuốt của tổ chức kia đã duỗi ra ngoài, Diệp Từ thay đổi, Đường Sóc nghi ngờ, Tư Đồ căm phẫn, Lâm Diêu không cam lòng, bốn người trong tòa nhà cũ tìm kiếm chân tướng, có vẻ như người duy nhất bọn họ có thể tin tưởng chỉ có bản thân. Lần đầu tiên va chạm trực diện với tổ chức, lại bị đánh tơi bời hoa lá, Tư Đồ có thể không cứu kịp người mình yêu trong lúc mấu chốt, Đường Sóc có thể vào phút cuối cùng không tin tưởng Diệp Từ, mời mọi người đón xem vụ án thứ 5 <Nỗi đau của Abe Khan>.

Ying Ying: Vụ 5 và vụ 6 là chung 1 vụ, đều có liên quan tới Abe Khan nhưng chia làm hai, cũng là 2 vụ cuối cùng của q1, làm xong cũng chưa được qua q2 đâu =)) Còn 1 đống ngoại truyện nữa, dài thấy bà nội luôn nạ =)) Còn nếu mọi người muốn ngoại truyện làm riêng, băng qua q2 luôn thì nói mình, mình sẽ xem xét ~

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau