Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 184
Trận chiến cuối cùng
Cách trận chiến cuối cùng đã năm ngày trôi qua, mỗi ngày Lâm Diêu chỉ ngủ chừng hai tiếng. Hắn không chịu về nhà, cũng không chịu xuống núi, cả ngày lục soát trên dưới thác tìm Tư Đồ. Cảnh sát địa phương cũng tổ chức sáu tổ đi lục soát, 24 tiếng thay phiên nhau tìm kiếm, nhưng năm ngày trôi qua, Tư Đồ vẫn không rõ tung tích.
Diệp Từ và Liêu Giang Vũ không biết làm sao để an ủi Lâm Diêu, Đường Sóc cũng rầu rĩ không lên tiếng, ở lại với Lâm Diêu. Tử Hi chạy từ vùng khác tới, mỗi ngày đều tìm rất nhiều thứ nấu canh tẩm bổ cho Lâm Diêu, nhưng Lâm Diêu trong năm ngày đã cấp tốc gầy đi.
Một vị đội trưởng có kinh nghiệm tìm kiếm thâm niên suy đoán, Tư Đồ có thể trong tích tắc vụ nổ xảy ra, đã kịp thời nhảy vào thác, bị nước chảy siết đưa tới hạ lưu, có lẽ xuống hạ lưu tìm hỏi sẽ có chút kết quả, hy vọng sẽ không tìm thấy thi thể.
Lâm Diêu muốn cùng đi tìm Tư Đồ, nhưng tình trạng cơ thể của hắn đang hỏng bét, nhóm Diệp Từ cưỡng ép hắn ở nhà, giống như thịt trên lò nướng, đau đớn chờ đợi.
Chiều hôm đó, Tử Hi ngồi chơi với Lâm Diêu ngoài sân, nhìn hắn thẩn thờ nhìn bầu trời, thỉnh thoảng ngoài đường có tiếng xe chạy qua, hắn giống như kinh sợ nhổm người lên. Chờ tiếng xe đi mất, trên mặt liền hiện ra sự thất vọng nặng nề, ánh mắt lại mất đi thần thái. Điện thoại để trên bàn tít tít vang lên tiếng có tin nhắn, hắn mặc kệ, thờ ơ không quan tâm. Tử Hi muốn tìm lời kéo sự suy nghĩ của hắn, cầm điện thoại lên, nói, “Bây giờ tin nhắn rác gửi nhiều ghê đó, không phải bán nhà bán đất thì cũng cò làm giấy, tin nhắn thật sự có chuyện để nói không có bao nhiêu. Điện thoại của anh chắc cũng giống Giang Vũ ca, toàn là tin nhắn rác, vậy không tốt đâu, lỡ có tin nhắn cần thiết gửi vào, anh cũng không nhìn thấy.”
Lâm Diêu không lên tiếng, lặng lẽ nhìn ra cửa, mong mỏi một giây tiếp theo, người đàn ông mang nụ cười lưu manh trên mặt sẽ bước vào. Tử Hi ngồi bên cạnh giúp hắn xóa tin nhắn rác, luôn luôn trò chuyện với hắn. Thỉnh thoảng sẽ oán thầm mấy câu, nói ví dụ như: Lâm ca lười ghê, tin nhắn cũ hơn 100 cái không xóa, hơn 30 cái không đọc, tin anh Tư Đồ nhắn năm ngoái có thể giữ lại. Ok, vậy giữ cho ảnh.
Xóa xóa xóa…
“A!”
Tử Hi bỗng nhiên la lên, Lâm Diêu cuối cùng cũng bị kéo khỏi không gian của chính mình, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi, “Sao vậy?”
Tử Hi chỉ điện thoại, “Cái này, cái này, anh đọc đi, đọc đi!”
Kinh ngạc cầm lấy điện thoại, thời gian dài thiếu nghỉ ngơi khiến mắt có hơi mờ, hắn dụi dụi, mấy giây sau mới tập trung được xem tin nhắn. Xem giờ, là gửi ngày hôm trước, rồi xem nội dung…
Tiểu Diêu, anh còn sống. Bị thương, ở bệnh viện nhỏ trong huyện hôn mê một ngày đêm, trên người anh không có điện thoại, đây là mượn điện thoại người ta nhắn tin cho em. Đừng lo cho anh, chăm sóc mình thật tốt, anh đi làm ít chuyện rồi sẽ quay lại — Yêu em, Tư Đồ.
Khi Liêu Giang Vũ nghe Tử Hi gọi báo Tư Đồ nhắn tin về, hắn lập tức chạy về nhà, vừa lúc gặp Lâm Diêu nổi đóa! Diệp Từ cản Đường Sóc đang muốn vào đó, nói bây giờ rất nguy hiểm, Lâm Diêu mất lý trí rồi. Tử Hi đã sớm chạy ra ngoài tị nạn, cũng gửi nội dung tin nhắn cho mọi người. Sau đó, Liêu Giang Vũ cười haha, “Bố đây cũng biết quỷ già háo sắc đó sẽ không chết được.”
“Rốt cuộc cũng tìm được.” Đường Sóc giống như cuối cùng cũng được thư giãn, miễn cưỡng tựa vào người Diệp Từ, “Sao ảnh không về đây? Đi làm chuyện gì? Hiệp hội cũng tan rã rồi, bác sĩ cũng chết, còn bận chuyện gì nữa?”
Chuyện này mọi người không đoán ra, nhưng đều cảm thấy cơn giận của Lâm Diêu là hoàn toàn hợp lý! Tên khốn đó còn sống nhưng không lập tức liên lạc báo bình an với mọi người? Không biết là không thấy tin tức gì sẽ làm Lâm Diêu bọn họ sợ muốn chết sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn an nguy của hắn? Không nói tiếng nào đã chạy, Lâm Diêu không nổi giận mới lạ.
Chỉ là, mọi người cũng không thể nhìn Lâm Diêu phá hủy căn nhà được, nhìn hắn mắng cũng mắng tới mệt, đập cũng đập đủ rồi, rối rít đi vào khuyên hắn nghỉ ngơi, chờ người sống về thì ra tay sau. Lâm Diêu cũng không nói gì nhiều, xoay người đi về phòng ngủ đóng cửa lại, nhào lên chiếc giường lớn. Lúc mệt mỏi không chịu nổi, trên mặt vẫn là nụ cười hạnh phúc, cầm điện thoại ôm vào lòng, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Lâm Diêu mơ màng ngồi dậy, dựa vào đầu giường xem lại tin nhắn của Tư Đồ, sau cơn kích động qua đi, tỉnh táo rồi hắn bắt đầu suy nghĩ, người không đứng đắn này biết điều nhắn tin báo cáo, chạy đi làm cái gì? Đi đâu? Cũng chẳng thèm nói. Nói rõ ra để còn đi tìm chứ, nhân tiện nghỉ mấy ngày, lần này nghỉ phép cũng không lo tự nhiên có vụ án xảy ra, hiệp hội đã bị nhổ tận gốc rồi.
Bừng tỉnh, Lâm Diêu nhớ lại từ lần đầu gặp Tư Đồ ở vụ án ngọc lưu ly tới bây giờ, trải qua rất nhiều chuyện. Từ chán ghét hắn tới khâm phục hắn; từ tức giận hắn tới ràng buộc hắn; từ nghi ngờ hắn đến khẳng định hắn, trong quá trình này không phải một câu nửa lời là có thể nói rõ được. Đã bao nhiêu lần mình từ chối phần tình cảm này, nhưng trong lòng vẫn mãi không bỏ được, cuối cùng vẫn để hắn dán sát vào, khiến mình không thể chống đỡ. Nhớ lại hắn từng nói vì mình mà cam tâm tình nguyện cả đời không lập gia đình, một phút đó đã xác định không thể rời xa.
Cừng từng nghĩ tới lỡ như có một ngày một trong hai không còn trên đời nữa, người còn lại sẽ phải làm sao? Khi đó chẳng qua chỉ thấy suy nghĩ này kiểu cách quá, cũng đâu phải con gái lo này lo kia, nhưng khi hắn nghe thấy tiếng nổ, hắn thật sự sợ, nỗi sợ đánh thẳng vào trái tim như sét đánh, máu đông lại, răng môi run rẩy. Hắn không ngừng tự nói với bản thân, Tư Đồ còn sống, Tư Đồ nhất định còn sống! Trong mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, trái tim của Lâm Diêu như trống rỗng, nếu không tìm được hắn, bản thân chắc sẽ sống như người thực vật mà thôi.
Tới giờ cũng gần ba năm rồi? Ba năm qua cuối cùng cũng diệt được hiệp hội, bác sĩ âm độc đó cũng chết, mặc dù trụ sở của hiệp hội ở nước ngoài vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ sạch sẽ, nhưng có đầu quỷ hợp tác với cảnh sát quốc tế, sẽ rất nhanh diệt trừ được thôi. Vụ án của hiệp hội hạ màn, tất cả mọi người hao phí ba năm, một lần lại một lần đối chiến, lần nào cũng hy vọng đây là lần cuối cùng, nhưng vẫn có lần kế, rồi lại lần kế. Chắc hẳn Tư Đồ đã sớm ngờ tới kết quả, cho nên mới ép bác sĩ tới đường cùng, cho hắn một kích sau cùng.
Bác sĩ thông minh nhưng tà ác, cơ mà chồng mình thì càng thông minh tà ác hơn! Anh biến thái, tôi càng biến thái hơn! Anh tà ác, tôi càng tà ác hơn! Thủ đoạn tàn nhẫn thì sao? Phải xem cuối cùng ai mới là vương giả!
Mẹ nó, Tư Đồ mau cút về đây nhanh lên, ông đây phải dày xéo anh cho đã mới được!
Lâm Diêu càng nghĩ càng hưng phấn, vén chăn xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách có rất nhiều người ngồi, Liêu Giang Vũ và Địch Tử Hi, Diệp Từ và Đường Sóc, Vương Vĩnh Bân, Hồ Miêu, Thương Liên, mọi người đều đang chờ Tư Đồ trở lại. Tính toán thời gian, tên khốn kia hôm nay sẽ về.
Mọi người thấy sắc mặt Lâm Diêu đã khá hơn nhiều, cũng yên tâm. Thương Liên gọi đồ ăn sáng cho Lâm Diêu, mọi người ngồi ở đây thảo luận, Tư Đồ rốt cuộc đã đi đâu?
Đường Sóc suy đoán — Có phải đi tảo mộ không?
Lâm Diêu lắc đầu, lý do: Nếu đi thì đã gọi mình đi cùng.
Liêu Giang Vũ suy đoán — Có phải đi bắt phần tử còn sót lại của hiệp hội không?
Lâm Diêu lắc đầu, lý do: Mấy người râu ria đó có Dương Lỗi và Đường cảnh giam lo, Tư Đồ sẽ không làm.
Diệp Từ suy đoán — Hồ sơ gốc bị hủy, chứng cứ vẫn không tìm được, Tư Đồ có manh mối đi tìm bằng chứng không?
Lâm Diêu lắc đầu, lý do: Nếu có bằng chứng thì cũng ở đây, không thể ở ngoài được.
Hồ Miêu suy đoán — Hay là bị tàn phế, không tiện gặp chúng ta?
Mọi người lắc đầu, Hồ Miêu còn bị Thương Liên đánh một cái.
Cuối cùng Tử Hi suy đoán — Em thấy chuyến này anh Tư Đồ đi vẫn là vì Lâm ca, nhưng làm gì thì vẫn không đoán được.
Mọi người không nói, Lâm Diêu cũng không nghĩ ra lý do để gật đầu hay lắc đầu.
Sau một lúc im lặng, mọi người tiếp tục suy đoán, nhưng nội dung thì đủ thứ kiểu. Cái gì cũng nói, nhân tiện khơi dậy ngọn lửa của Lâm Diêu. Nói chuyện tới hơn bảy giờ tối, Lâm Diêu không nhịn nổi nữa. Mắng to Tư Đồ là tên vô tâm, một đám người lo lắng cho hắn, mà hắn lại chơi trò mất tích tới giờ còn chưa chịu xuất hiện! Nhìn Lâm Diêu bất bình giận dữ, Đường Sóc lén làm tổng kết tâm trạng cho mọi người nghe.
Lâm Diêu đang mượn danh nghĩa mọi người để phát tiết sự bất mãn lên Tư Đồ, thật ra thì, hắn chẳng qua đang có nỗi tức giận không rõ ràng với Tư Đồ mà thôi.
Đang nói chuyện ồn ào vui vẻ, ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Lâm Diêu một giây trước còn đang mắng, giờ lập tức lao nhanh như chớp ra cửa. Hoắc Lượng móc hai trăm tệ để lên bàn, “Tôi cược Tư Đồ sẽ bị đánh rất thảm.”
Đường Sóc móc ra hai trăm — Em đánh cược anh Tư Đồ sẽ không xấu hổ xoa dịu Lâm ca.
Liêu Giang Vũ cũng móc ra hai trăm, Tử Hi đoạt lấy để chính giữa, “Em cược kết quả thứ ba, bất ngờ!”
Mọi người rút tay về, nhìn nhau một cái, cùng xông ra ngoài.
Lâm Diêu chạy một mạch ra sân, mở cửa ra! Lời muốn mắng người kia đột nhiên nghẹn hết trong cổ họng.
Đường Sóc ở phía sau không hiểu, hỏi Diệp Từ, “Cô gái này là ai?”
Diệp Từ cười một tiếng, “Tử Hi nói có bất ngờ.”
Lâm Diêu ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, trông khoảng gần ba mươi, trang phục giản dị, gương mặt bình thường, im lặng đứng trước mặt Lâm Diêu. Đầu óc Lâm Diêu như chạm điện, giọng run run gọi, “Chị?”
Mọi người — Chị? Cô này là chị của Lâm Diêu? Còn Tư Đồ đâu?
Đường Sóc chạy tới mấy bước, lui về sau mấy bước, quả nhiên thấy có người mặt bầm tím, trên đầu quấn băng thuốc, tay bó thạch cao quấn dây cố định trên cổ.
Tư Đồ vòng qua chị của Lâm Diêu, đi thẳng tới chỗ vợ mình, sờ lên mặt hắn, “Đừng đứng đây, vào trong nói chuyện đi.”
Lâm Diêu ngờ nghệch bị Tư Đồ kéo vào nhà, Đường Sóc vội vàng gọi chị Lâm Diêu vào trong. Tư Đồ nhìn mọi người, những người không có nhiệm vụ, mang một bụng tò mò theo đuôi Tư Đồ tránh đi, để lại phòng khách cho hai chị em tâm sự.
Tới bây giờ Lâm Diêu vẫn ngẩn ra. Đã mười năm không gặp chị, lần này cũng quá đột ngột rồi! Là Tư Đồ tìm tới? Tại sao? Tên kia nói đi mấy ngày là đi tìm chị mình? Tỉnh hồn lại, Lâm Diêu định gọi Tư Đồ thì bị chị giữ lại.
Hành động của Lâm Lam hình như là theo bản năng, thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Diêu lập tức rút tay về. Cúi đầu nói, “Mười năm rồi đi, đã mười năm em không về nhà.”
Lâm Diêu không biết nên nói cái gì.
“Thật ra thì ba mẹ cũng nhớ em. Chẳng qua hai người không cách nào chấp nhận lựa chọn của em. Tư Đồ tiên sinh tới nhà chúng ta. Nói là bạn trai em, sắp kết hôn. Ba rất giận, còn đánh cậu ấy một cái. Cậu ấy cũng không né, nói cái tát này là phải chịu.”
Tư Đồ… Lâm Diêu cảm thấy xót xót ở mũi.
Giọng nói của Lâm Lam dần trở nên nghẹn ngào, mắt ngấn nước nói, “Cậu ấy nói với nhà mình cuộc sống của em trong mấy năm qua, mẹ khóc, chị nghe cũng thấy sợ. Cả nhà không biết cuộc sống của em lại, lại nguy hiểm như vậy.”
“Không có nguy hiểm.” Lâm Diêu lên tiếng, cũng giống như chị cúi đầu, “Dù sao cũng phải có người làm, ban đầu em chỉ thích làm cảnh sát, cái này nhà mình cũng biết mà.”
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, Lâm Lam nắm chặt tay giấu đi, thấp giọng nói, “Ba mẹ vẫn không biết làm sao, bọn họ vẫn không thể chấp nhận Tư Đồ tiên sinh.”
Lâm Diêu lạnh lùng hừ một tiếng, nhớ lại chuyện cũ, đau lòng không biết làm sao, “Vậy sao chị lại tới? Em không phải là người có tội sao?”
Lâm Lam bật khóc, tay run rẩy nắm vạt áo Lâm Diêu, giống như dè dặt, “Tiểu Diêu, chị là thay ba mẹ tới đây, thời gian không có nhiều. Chị tới, để bù lại một phần nào hối tiếc những năm qua.”
Trong đầu Lâm Diêu bắt đầu ong ong, khó tin nghe chị mình nói, “Xin lỗi, chị vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với em. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, em là em chị, chị không biết còn chuyện gì đau khổ hơn chuyện làm người thân mình tổn thương, chị không nên nói em như vậy, không nên nói em như vậy. Em, em không cần tha thứ cho chị, cứ sống như hiện tại, Tư Đồ tiên sinh rất yêu em, em hạnh phúc thì chị cũng hạnh phúc. Chị sẽ chăm sóc ba mẹ, em cứ lo cho mình là được.”
Lâm Diêu không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ không tự chủ rơi xuống. Tình thân đã đóng băng bị chị tới đánh vỡ, nỗi đau không được người nhà yêu thương, trong mấy câu ngắn ngủi thật sự như đã được cứu rỗi. Không ai muốn mình bị gia đình vứt bỏ, cũng không ai muốn vứt bỏ gia đình mình, cho dù tình cảm nhạt nhẽo, nhưng huyết thống là mãi mãi không thể cắt đứt, đây chính là người nhà, người nhà máu chảy ruột mềm.
Cánh cửa tình thân được mở, tình cảm giữ mười năm qua giống như cơn lũ ào tới. Lâm Diêu ôm chầm lấy chị khóc không thành tiếng, hai chị em thấm nước mắt lên vai nhau.
Tư Đồ ở trong phòng nhìn lén ra ngoài qua khe cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở phào — Tiểu Diêu của hắn đã hoàn thành rồi.
Hết chương 17.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất