Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 25

Trước Sau
 

 

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

 

Tư Đồ ngồi trong xe, đầu óc có hơi say sẩm, hắn cho rằng, đánh lén Lâm Diêu chưa hẳn là cảnh sát quốc tế, có thể nghĩ ra, cảnh sát quốc tế không ngốc như vậy, đi tập kích một cảnh sát ở trong nước. Huống chi, cảnh sát quốc tế không cần phải làm vậy. Vậy thì là ai? Người của Hàn Cương? Tả Khôn có nói về cách sống của ông ta, chuyện này nếu là ông ta làm thì cũng không có gì lạ, nhưng vấn đề là, Hàn Cương từng quen biết với mình, ông ta không dám đụng vào Lâm Diêu mới đúng, với lại, ông ta cũng biết khả năng của Lâm Diêu, làm thế không những trộm gà bất thành mà còn bị mất nắm gạo, còn rất có thể chọc cho bản thân bị thương.

Rốt cuộc là ai đã âm thầm điều tra Lâm Diêu, là ai đi tập kích em ấy?

Theo tình huống của căn phòng, thời gian giao đấu không dài, nhìn thái độ của Lâm Diêu nhất định đã khiến đối phương bị thương nặng. Nhưng mà, vết thương trên đầu gối của Lâm Diêu cũng không đơn giản, rõ ràng là cao thủ về khớp xương, nói cách khác đối phương là một tay già đời đã qua huấn luyện. Một người như thế sao lại phải bỏ trốn nhanh như vậy? Mục đích là gì? Giết Lâm Diêu? Chắc hẳn là không. Nếu không phải muốn giết người thì chỉ còn lại một khả năng, người này tìm đồ, tìm manh mối trong tay Lâm Diêu.

Sau khi Lâm Diêu và Từ Lượng nói chuyện xong, tối hôm đó đã bị tập kích, điều này chắc chắn không phải trùng hợp. Lâm Diêu phong ấn những manh mối trước đó, tự mình điều tra lại từ đầu, có vẻ xuất hiện điều kiêng kỵ, cho nên then chốt là ở trên người Từ Lượng! Vấn đề nằm ở Từ Lượng đã nói gì với Lâm Diêu! Nhưng tại sao bọn họ không giết Từ Lượng để diệt khẩu, ngược lại đi tới chỗ Lâm Diêu để tìm đồ?

Tư Đồ gục đầu lên bánh lái, trầm tư thật lâu, rốt cuộc cũng nghĩ tới một khả năng. Cảnh sát quốc tế, tổ trọng án, tổ chuyên án, bên mình, bốn bên cùng điều tra hai vụ án giết người. Có lẽ, còn một bên thứ năm mà đến giờ bọn họ mới phát hiện!

Chuyện này không nên chậm trễ, Tư Đồ khởi động xe, hướng về phía cục điện thoại.

Lâm Diêu ngủ thẳng tới 12 giờ đêm mới tỉnh, nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện tờ giấy trên tủ đầu giường, bên trên viết: Cục cưng, ngủ thêm một lát đi, chồng đi trước đây. Vết thương ở chân của em, đừng có xem thường nó.

“Hừ! Lại bị trúng kế. Sao lần nào xong cũng là mình ngủ say, rõ ràng hắn mới là người hao tốn sức lực.” Lâm Diêu tức giận xuống giường, mặc kệ tối qua lao lực quá độ và vết thương trên chân khiến hắn suýt té ngã, cơn tức trong bụng vẫn anh ách. Tay vịn ghế từ từ xuống giường, miệng thì mắng Tư Đồ không biết tiết chế. Chẳng biết là ai chọc ai mới bị kết quả như vầy.

Chỉ là tắm rửa thôi cũng khiến Lâm Diêu mắng chửi người, chờ hắn ra thang máy, hắn thật muốn quay lại nằm lên giường nghỉ ngơi. Đầu đang nghĩ nhất định phải điều tra vụ án, đột nhiên có một nhân viên đi tới, hỏi, “Xin hỏi, ngài là Lâm Diêu tiên sinh?”

“Đúng, có chuyện gì?”

“Là như vầy, Tư Đồ tiên sinh có thuê xe và tài xế riêng cho ngài, nếu muốn đi đâu thì cứ nói với tôi.”

Tư Đồ? Anh giở trò quỷ gì? Có chút nghi ngờ đi theo người nọ đi về phía bãi đậu xe, đầu tiên hắn thấy chiếc xe thể thao của mình vẫn ở đó, thì càng khó hiểu. Hắn vì chưa quen thuộc địa hình thành phố F nên vẫn luôn gọi taxi, vừa nãy còn nghĩ Tư Đồ dùng xe của mình, nên mới thuê xe khác, nhưng xe vẫn còn ở đây mà.

“Lâm tiên sinh, đây là xe và tài xế Tư Đồ thuê riêng cho ngài, mời lên xe.”

Hả! Lâm Diêu trợn tròn mắt, đây là chiếc Lincoln sang trọng mà! Này là ý gì? Lâm Diêu vô cùng nghi ngờ, nhưng vẫn lên xe. Chờ hắn đặt cái mông đau của mình lên nệm sô pha, hắn mới biết Tư Đồ là người săn sóc như thế nào. Không gian trong xe rất lớn, đủ cho hắn duỗi thẳng chân, giờ nằm cũng dư dả, nệm mềm mại hóa giải phần lớn đau đớn. Phía trước còn có tài xế riêng, đúng là…

Lâm Diêu cười cười, hỏi nhân viên vẫn đứng chờ bên ngoài, “Hắn thuê bao lâu?”

“Tư Đồ tiên sinh đã trả tiền mười ngày, Lâm tiên sinh cứ an tâm sử dụng. Còn nữa, Tư Đồ tiên sinh đã hẹn gặp bác sĩ cho ngài vào lúc 6 giờ, hy vọng Lâm tiên sinh có thể trở về đúng giờ.”

Lâm Diêu gật đầu tựa đầu vào lưng ghế, tương đối trấn định nói với tài xế, “Đến cục điện tín.”



Đối với sự sắp xếp của Tư Đồ, Lâm Diêu cũng không nổi giận nói hắn lãng phí như trước đây, ở đây có tâm ý săn sóc của hắn, sao lại không hưởng thụ một phen chứ. Vì vậy, Lâm Diêu một cảnh sát bé nhỏ ra ngoài tra án, ngồi trong xe sang trọng có rèm che, hưởng thụ điểm tâm và rượu ngon, hướng đến cục điện tín.

Nói thế nào Lâm Diêu cũng là quân chính quy xuất chiến, gọi một cuộc điện thoại, cục điện tín liền phái người ra trước cửa đón. Lúc người này thấy một chiếc xe sang trọng dừng lại, Lâm Diêu bước xuống, chậm rãi đưa thẻ ra, trong lòng hắn nghĩ, đãi ngộ của cảnh sát cao thật, đổi nghề còn kịp không?

Lần thứ hai nói rõ ý định đến đây với người phụ trách, rất nhanh có một cô gái xinh đẹp đi tới, ba người cùng vào phòng, kiểm tra ghi chép cuộc trò chuyện giữa Nghê Mỹ và người nào đó vào đêm 25. Chỉ lát sau, Lâm Diêu phát hiện Nghê Mỹ gọi ba cuộc điện thoại, từ khoảng ba giờ tới năm giờ.

Trong đó có một số điện thoại di động, còn lại là điện thoại bàn. Kỳ lạ là, một số điện thoại bàn chỉ gọi 40 giây, cái còn lại là dài nhất, nửa tiếng. Còn số điện thoại di động là 27 phút.

Nhìn kỹ lại, ba số theo thứ tự từ ba thành phố khác nhau. Mà trong đó, số gọi ngắn nhất là từ khách sạn ven biển!

“Có thể giúp tôi tra thử, số điện thoại gọi 27 phút này, đối phương là ở thành phố nào không?”

“Là thành phố T, nhưng mà có vẻ không đăng ký. Tình hình cụ thể chúng tôi không tra được.” Cô gái nhìn Lâm Diêu, cười híp mắt nói.

“Còn số di động này?”

“Số di động này cũng không phải trong thành phố này, chúng tôi không tra được.”

Mặc dù hơi thất vọng, nhưng kết quả như vậy Lâm Diêu cũng đã vô cùng hài lòng rồi. Lập tức đứng dậy cáo từ, cô gái phụ trách đột nhiên nói, “Dạo này làm cảnh sát có phải rất chú trọng vẻ ngoài không, hồi nãy có một người kia tới, còn đẹp trai hơn anh nữa, đồng nghiệp của tôi đều đòi kiếm cảnh sát làm bạn trai.”

Lâm Diêu cười hỏi, “Có phải vóc dáng cao ráo, mặc tây trang màu nâu đậm không?”

“Đúng đúng đúng, hai người quen nhau?”

“Không thân lắm.” Haha, đâu chỉ là quen biết, bọn họ còn mới có một đêm tiêu hồn. Tư Đồ kia, quả nhiên bị hắn cản phía trước.

Rời khỏi cục điện tín, Lâm Diêu ngồi trong xe suy nghĩ. Tư Đồ nắm trong tay ba số điện thoại, hắn nhất định liền chạy đi điều tra mấy dãy số này là gọi từ đâu. Có tổng cộng ba dãy số, dãy số ở khách sạn ven biển chắc chắn sẽ nhờ Liêu Giang Vũ tra giùm, hai cái còn lại hắn chỉ có thể tự mình điều tra. Vậy là, mục tiêu tiếp theo của hắn là thành phố T. Nghĩ như vậy có vẻ rất hợp lý, nhưng mà Tư Đồ không phải loại người suy nghĩ theo cách của người thường, cho nên hắn sẽ không rời thành phố F.

Hôm qua, chắc chắn hắn sẽ không mất toi nửa ngày để đi theo mình, nếu hắn có tiếp xúc với Từ Lượng, vậy thì chắc chắn đã tiếp xúc với một người khác, cũng chính là bạn của Từ Lượng, Tiểu Hỉ. Xem ra, Tư Đồ dần dần đã đi vào quỹ đạo. Đáng tiếc, trong tay hắn còn thiếu một lá bài cuối cùng.

Lâm Diêu nhắm mắt lại, trên môi xuất hiện nụ cười nhạt, suy nghĩ cái người làm hắn đau nhức chắc chắn sẽ không có thời gian ngủ bù, đã phải đi một mạch.

Lập kế hoạch tiếp theo xong, Lâm Diêu không hề gấp gáp, bảo tài xế quay lại khách sạn, trở về phòng nằm nghỉ, móc điện thoại ra gọi.

Đầu tiên, Lâm Diêu đưa ba dãy số cho Đàm Ninh, bảo hắn mau chóng điều tra cặn kẽ. Sau đó, Lâm Diêu tháo đồng hồ trên tay xuống, mở mặt đồng hồ ra, bên dưới là máy theo dõi, có hai điểm đỏ đang lóe sáng, một di chuyển, một đứng im. Lâm Diêu dựa vào gối đầu nhìn kỹ, không lâu sau tiến vào giấc ngủ.

Qua chừng một tiếng, Đàm Ninh gọi điện lại. Nói với Lâm Diêu, số điện thoại gọi nửa tiếng là tổng đài khách sạn thương mại ở thành phố T, nếu muốn biết rốt cuộc là dùng máy nội bộ nói chuyện với ai, chỉ có thể tới đó điều tra, Đàm Ninh cũng đã liên lạc với cảnh sát bên thành phố T nhờ giúp đỡ. Còn số điện thoại gọi 27 phút là từ tỉnh ngoài, sau khi điều tra, phát hiện số này đã đổi chủ mấy lần, bây giờ là đang thuộc sở hữu của ai, căn bản không thể tra ra. Chỉ biết là, số điện thoại này lúc nói chuyện với Nghê Mỹ là đang ở thành phố T. Còn số chỉ gọi 40 giây, không hề nghi ngờ là từ khách sạn ven biển. cũng cần phải đến nơi mới biết cụ thể là từ phòng nào.

Nghe kết quả điều tra xong, Lâm Diêu không chút do dự nói, “Sau khi tra ra là số phòng nào của khách sạn, lập tức nói cho tôi biết. Mặt khác, gửi hết lý lịch của thí sinh qua cho tôi.”



“Được, buổi tối tôi gửi cho cậu.”

Cúp điện thoại của Đàm Ninh, thái độ của Lâm Diêu thay đổi, dĩ nhiên không lập tức đi điều tra. Ngược lại, hắn kéo tất cả rèm cửa lại, cởi quần áo, chui vào chăn ngủ.

Giấc ngủ này kéo tới sáu giờ thì bị bác sĩ hẹn trước đến làm tỉnh, Lâm Diêu dụi mắt, ra mở cửa cho bác sĩ vào.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra, kết quả cuối cùng là, “Cũng may không bị thương đầu khớp xương, tôi để thuốc uống và thuốc ngoài da cho cậu, uống đúng kỳ là được. Thời gian này không được vận động mạnh, bước đi cũng phải cẩn thận.”

Chờ tới mười giờ, Lâm Diêu vốn có ý định nghỉ ngơi, không nghĩ lại có người tới đưa đồ ăn khuya, hắn theo bản năng đề cao cảnh giác, kết quả thấy phục vụ đẩy bàn ăn, bên cạnh còn có bó hoa hồng, nhìn cũng biết là kiệt tác của ai! Hắn có chút dở khóc dở cười mở cửa, phục vụ ngoài cửa cười nói, “Lâm tiên sinh, đây là đồ ăn khuya do Tư Đồ tiên sinh chuẩn bị. Còn có một bó hoa hồng, mời anh ký nhận.”

Người này làm gì đây? Cũng không phải cho hắn sau khi bị cái chân đau thì không thể làm gì, nên ân cần chăm sóc hả. Vì thế thuận miệng nói, “Hắn còn định làm gì nữa?”

“Từ hôm qua, mỗi ngày đưa đồ ăn khuya và bó hoa cho ngài.”

Người phục vụ chỉ vô tình trả lời, khiến Lâm Diêu nhất thời kinh ngạc. Truy hỏi, “Cậu nói bắt đầu từ hôm qua? Tại sao không thấy ai tới?”

Người phục vụ sửng sốt, “Có mà, khoảng 12h đó.”

“Phiền cậu mời quản lý lên đây giúp tôi.”

Người phục vụ nhìn Lâm Diêu giơ thẻ cảnh sát, sửng sốt cả buổi mới xoay người chạy đi tìm quản lý.

Không lâu sau, có một người phụ nữ hơn bốn mươi đi tới, trước khi mở lời thì mỉm cười, hình như cô không có vẻ hoảng sợ trước chuyện lớn. Lâm Diêu cũng không có tâm trạng khách sáo, hỏi thẳng, “Tôi muốn biết Tư Đồ Thiên Dạ bắt đầu đặt gửi đồ ăn khuya từ khi nào?”

“Sáng hôm qua Tư Đồ tiên sinh dự định gửi đồ ăn khuya và bó hoa mười ngày, sáng hôm nay thì đặt tài xế và xe.”

Mình mới tới đây tối hôm trước, ngày này ra tay mau lẹ thật. Sau đó lại hỏi, “Tối hôm qua là ai đưa đồ ăn khuya?”

“Chuyện này Lâm cảnh quan phải qua khu phục vụ hỏi thăm. Tư Đồ tiên sinh đã là hội viên VIP của chúng tôi, đối với bạn bè của ngài ấy, chúng tôi đều ân cần phục vụ tận tình. Nếu ngài muốn gặp thì tôi có thể dẫn đường.”

Hừ! Tư Đồ ơi là Tư Đồ, anh đúng là chỗ nào cũng nhúng tay. Tôi chỉ ở đây có mấy ngày, anh lại thành hội viên của khách sạn người ta… Lâm Diêu không nói gì, không biết nên nói gì!

Gặp được mấy người phục vụ trực ban tối qua, Lâm Diêu nói lại vấn đề cũ, kết quả khiến hắn giật mình.

Hết chương 25.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau