Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp
Chương 20: Mỹ nhân ngư (20)
Chiến lược cuối cùng (2)
Phiên tòa xét xử Hạ Nhược Phong là vào ba ngày sau.
Mấy ngày nay gã vẫn luôn chờ ba Hạ nộp tiền bảo lãnh gã ra ngoài, nhưng mà đã đợi lâu như vậy, cư nhiên cả một luật sư nổi danh cũng chưa nhìn thấy. Thật ra ba Hạ cũng có cho một ít luật sư tới giúp gã, nhưng những luật sư đó đều không có danh tiếng gì. Vốn dĩ gã còn tưởng, chỉ cần ở chỗ này ngây ngốc mấy ngày, họ hỏi gì cũng ngậm miệng không đáp, chắc chắn sau đó ba Hạ sẽ có thể đưa gã ra ngoài an toàn ——
Nhưng không ngờ, gã giống như đã bị mọi người quên mất, thẳng đến khi trước phiên toà một ngày, ba Hạ mới đến nhìn gã một lần.
Hạ Nhược Phong ngồi sau mặt kính, thần sắc vô cùng tiều tụy, sắc mặt ố vàng, thoạt nhìn chẳng khác gì những tên nghiện thuốc.
Gã không đợi ba Hạ ngồi xuống, nước mắt đã tràn mi, gõ kính nói: "Bác ơi, không...... Ba, chẳng lẽ ba không giúp con sao? Vì sao con vẫn phải đợi ở chỗ này? Khi nào ba mang con ra ngoài?"
Ba Hạ khó xử nhìn gã, nói: "Nếu con gây chuyện với người khác thì ta đã sớm đưa con ra. Nhưng sao con lại nghĩ quẩn mà muốn đi phóng hỏa thiêu Phùng Bắc chứ? Đó không phải là không muốn sống nữa sao? Ta có năng lực đối đầu với hắn sao?"
"Con không muốn thiêu hắn...... chỉ là nghĩ sai rồi......" Hạ Quan Vân lau nước mắt, trong lòng hốt hoảng. Hiện tại ngay cả ba Hạ cũng bày thái độ này, hiển nhiên là không thể kỳ vọng vào tiền để bảo lãnh gã ra ngoài. Vậy gã làm sao bây giờ?
"Nghĩ sai rồi? Có ý gì?" Ba Hạ nhíu mày nhìn đứa con riêng vô dụng của mình, hỏi: "Ta cảm thấy việc này rất kỳ quặc, không phải con rất thích Phùng Bắc sao, không phải nói muốn gả vào nhà hắn sao? Dù cho có từ yêu thành hận thì cũng tuyệt đối không làm ra loại chuyện này chứ?"
Đây cũng là lý do khi hắn nghe thấy tội trạng của Hạ Nhược Phong, phản ứng đầu tiên là cho rằng Hạ Nhược Phong bị bắt lầm. Hạ Nhược Phong hại ai cũng sẽ không đi hại Phùng Bắc, nhất định là lầm.
Sau khi mời luật sư tới, luật sư bắt Hạ Nhược Phong nói ra chân tướng, nói như vậy mới có ích cho biện hộ. Hạ Nhược Phong lập tức thừa nhận, thật đúng là gã làm!
Ba Hạ tức giận muốn chết, nhưng cũng không còn cách nào với đứa con trai này.
Việc cấp bách bây giờ là cứu gã ra trước.
"Con......" Hạ Nhược Phong há miệng, lại ngậm lại. Gã biết gã tuyệt đối không thể nói chân tướng với ba Hạ, tuy rằng giữa gã và Hạ Quan Vân, ba Hạ vẫn luôn thiên vị gã. Nhưng một khi biết gã định hại chết Hạ Quan Vân, ba Hạ tuyệt đối sẽ không tha thứ! Như vậy sẽ lập tức không cứu gã, gã càng không thể ra ngoài!
"Con thành thật với ta, có phải con......" Mày ba Hạ giật giật, ẩn ẩn đoán được cái gì, nhưng không thể nào tin được.
Hắn thiếu Hạ Nhược Phong rất nhiều, từ lúc nhỏ đưa Hạ Nhược Phong về nhà, vẫn luôn đối đãi gã thật tốt. Sau lại thấy Hạ Nhược Phong luôn xích mích với Hạ Quan Vân, có rất nhiều mâu thuẫn. Hắn cho rằng đây cũng chỉ là mấy đứa nhóc tranh giành tình cảm thôi, Quan Vân vừa sinh ra cái cũng có, mà Nhược Phong cái gì cũng không có, hắn tự nhiên muốn che chở Nhược Phong.
Hắn cũng không phải không nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhược Phong nhìn Hạ Quan Vân đầy thù hận. Chỉ là làm bộ không thấy được mà thôi.
Nhưng hận ý này sâu đến nỗi khiến Hạ Nhược Phong làm ra loại chuyện giết hại lẫn nhau đáng sợ như thế này ——
"Ba, chẳng lẽ người đang nghi ngờ con sao?" Trán Hạ Nhược Phong đầy mồ hôi, đôi mắt không dám nhìn ba Hạ, nức nở nói: "Con thật sự không thể ở nơi này nược, đến lúc đó nếu toà án hạ phán quyết, con lập tức phải ngồi tù, chẳng lẽ ba nhẫn tâm sao? Giờ con còn trẻ như vậy, cuộc đời toàn toàn bị huỷ hoại...... con......"
Ba Hạ thấy Hạ Nhược Phong đổi đề tài, tránh vấn đề kia không nói đến, còn ấp a ấp úng, trong lòng thẳng tắp chìm xuống. Hắn nhớ lại ngày đó đến gặp Hạ Quan Vân khi, những lời nói của y, nói cái gì đội chữa cháy đến trễ, y sẽ nằm trong quan tài. Lúc ấy ba Hạ chỉ nghĩ y đang nói hươu nói vượn, giờ nhớ lại, trách không được......
Sắc mặt ba Hạ đột nhiên thay đổi.
Hắn đột nhiên đứng lên, tức giận run người.
Hạ Nhược Phong đang khóc sướt mướt cũng khựng lại, bị động tác này làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu hàm chứa nước mắt hỏi: "Ba, làm sao vậy?"
Ba Hạ tức giận giơ bàn tay, nhưng cách một tầng kính, huống hồ cũng thật sự không thể nhẫn tâm hạ xuống cái tát kia. Hắn chỉ vào Hạ Nhược Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng hỗn xược!"
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng sẽ là như thế này. Vốn Hạ Nhược Phong muốn hại một đứa con khác của mình, kết quả trời xui đất khiến mới phóng hỏa đốt Phùng Bắc. Dù cho hắn bất công cũng không nên đến mức muốn hại chết con trai hắn chứ!
"Ba, người làm sao vậy, ba đừng đi, con không muốn ngồi tù!" Hạ Nhược Phong thấy ba Hạ xoay người đi, nhất thời còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra. Tay gã kịch liệt đập lên mặt kính, nước mắt lả tả rơi, kích động lại tuyệt vọng: "Ba nói cho Phùng Bắc, con có lời muốn nói, kêu hắn tới!"
Ba Hạ tức giận không muốn nhìn thấy gã.
............
Bên công ty ba Hạ đã thành một cục diện rối rắm, cơ hồ sứt đầu mẻ trán, sắp phá sản, rốt cuộc vẫn không đành lòng, ôm hy vọng cuối cùng kêu người đưa những lời Hạ Nhược Phong nói tới tập đoàn Phùng thị.
Phùng Bắc tự nhiên không có khả năng đến nhìn Hạ Nhược Phong.
Vì thế trước khi phiên tòa xét xử Hạ Nhược Phong xảy ra, gã ngàn mong vạn mong, nhưng tới chỉ là trợ lý Phùng Bắc.
"Vì sao người tới lại là anh?!" Hạ Nhược Phong kích động, tay gã đã bị đeo còng, sắp chung thẩm, lần này không còn cách nào để xoay người, gã sắp vào ngục giam.
Trợ lý việc công xử theo phép công mà mở bút ghi âm cùng folder, không để ý đến câu hỏi của gã, trực tiếp hỏi: "Nghe nói cậu có chân tướng muốn nói cho Phùng tổng, là chuyện gì?"
Hốc mắt Hạ Nhược Phong hãm sâu, cực kỳ tiều tụy. Gã biết Phùng Bắc vốn dĩ không có hảo cảm gì với gã, chỉ là vì chuyện sóng thần mới đối gã nho nhã lễ độ, cho nên giờ không cứu gã cũng không thể trách. Nhưng không ngờ Phùng Bắc sẽ lạnh nhạt đến độ này, không chỉ không cứu gã, còn chuẩn bị luật sư kim bài(đại loại là luật sư rất là giỏi) đứng ở bên tố cáo, thế nào cũng phải tăng hình phạt cho gã.
Thì ra, thì ra là người máu lạnh như vậy. Cho nên gã ghen ghét Hạ Quan Vân, vì sao sau vụ tai nạn đó, hết thảy đều thay đổi? Những thứ gã có lẫn những thứ gã muốn có, tất cả đều bị Hạ Quan Vân đoạt lấy dễ như trở bàn tay, vì sao lại không công bằng như vậy? Mà bây giờ, đối phương được Phùng Bắc thích, mà gã, gã sắp vượt qua tương lai mịt mù trong tù.
"Tôi cần một điều kiện trao đổi." Hạ Nhược Phong hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, nói: "Tôi nói chân tướng cho hắn, hắn buông tha tôi, hơn nữa tôi bảo đảm sau này sẽ không đến quấy rầy nữa."
Trợ lý nhìn chằm chằm Hạ Nhược Phong, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, cười hỏi: "Chân tướng cậu muốn nói, chắc không phải là chuyện người cứu Phùng tổng trong sóng thần là anh trai cậu chứ không phải cậu chứ?"
Hạ Nhược Phong như bị sét đánh, không dám tin hỏi: "Sao lại...... Không, sao Phùng tổng lại biết được......"
Trợ lý trào phúng nhìn gã, nói: "Chỉ có cái này mà cũng đòi giao dịch, cậu cũng quá xem trọng mình rồi. Nếu không còn chuyện khác thì tôi đi trước."
Giờ Phùng tổng vì muốn tìm Hạ Quan Vân mà đào cả ba thước đất, đã không rảnh quan tâm đến việc công ty, vì thế gánh nặng của hắn tự nhiên lớn hơn.
"......" Hạ Nhược Phong tuyệt vọng* ngồi trên ghế. Gã nhìn trợ lý không chút do dự rời đi, ngay sau đó có hai nhân viên công tác tới giữ cánh tay gã, đưa gã lên toà án.
(*Vạn niệm câu hôi: hàng vạn ý nghĩ đều hoá thành tro, ý chỉ không còn hy vọng gì)
Mà trên toà án, gã sợ hãi nhìn chung quanh, không có thân nhân nào của gã tới. Ngay cả ba Hạ cũng không tới, bởi vì ba Hạ đã biết được chân tướng, bị gã làm tức giận đến phát run.
Gã cứ xong đời như vậy sao.
(wattpad dphh___)
............
Chu Tuấn mang Tạ Quan Sư biến mất suốt ba ngày, vốn định đến sân bay, trực tiếp bay ra nước ngoài, nhưng không ngờ tốc độ của Phùng Bắc càng nhanh hơn, đã phái người chờ sẵn ở sân bay. Vì thế rơi vào đường cùng, Chu Tuấn lái xe, định đưa Tạ Quan Sư rời thành phố A trước, đến lúc đó ở một thôn trang nào đó một thời gian, trời đất bao la, chẳng lẽ Phùng Bắc có thể tìm được bọn họ?
Lần trước bởi vì hắn muốn đi lấy hộ chiếu cho Tạ Quan Sư mới để lại dấu vết làm Phùng Bắc tìm được, mà lần này, hắn đã sớm chuẩn bị tốt, vô luận như thế nào cũng sẽ không để Phùng Bắc tìm được bọn họ.
Dọc theo đường đi, Tạ Quan Sư biểu hiện rất mệt mỏi, bộ dáng uể oải, ngẫu nhiên mới đáp lại vài câu Chu Tuấn nói. Nhưng dù sao y cũng đã mất trí nhớ, Chu Tuấn nói cho y những chuyện trước kia, y cũng chỉ có thể làm bộ không biết, hoặc là bộ dạng đau đầu.
Chu Tuấn không hề để ý việc người này lễ phép xa cách mình. Có thể cùng người này ở bên nhau, mặc dù chỉ là mấy ngày, mấy tháng, hắn cũng đã rất thỏa mãn.
Chu Tuấn thường xuyên ám chỉ Tạ Quan Sư, muốn Tạ Quan Sư tin trước khi y mất trí nhớ, mình thật sự là bạn trai y. Nhưng nhìn thấy Tạ Quan Sư nghi hoặc, hắn lại không có hành động quá mức gì. Tựa như chờ đợi đã là thói quen, cho nên chờ thêm mấy tháng, thậm chí là mấy năm hắn cũng mặc kệ.
Vì thế hai người ở lại một thôn nhỏ hẻo lánh không biết tên, sống những ngày an nhàn.
Ban ngày Chu Tuấn thường xuyên ra ngoài, mang chút đồ ăn trở về nấu cơm, còn phải đi tìm hiểu tin tức, chỉ cần chờ đến khi Phùng Bắc hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm Hạ Quan Vân, hắn sẽ có thể đưa Hạ Quan Vân ra nước ngoài. Nhưng mà đã gần một tháng qua, Phùng Bắc vẫn cứ truy tìm đến mức dư luận xôn xao, tất cả các sân bay đều bị hắn xếp người vào.
Lòng Chu Tuấn nôn nóng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài làm Tạ Quan Sư nhìn ra.
Có lẽ là do y tin hắn là người cứu mình từ hoả hoạn, nên so với Phùng Bắc, rõ ràng Tạ Quan Sư càng tín nhiệm hắn hơn. Cứ như vậy, hắn càng muốn thả chậm tốc độ, không thể cưỡng bách Tạ Quan Sư, nhất định phải mưa dầm thấm lâu, để người này hoàn toàn mở lòng. Dù cho có một ngày khôi phục ký ức, người này cũng không thể rời bỏ hắn.
Chu Tuấn cứ ôm chờ mong cùng hy vọng, đi đến trạm xăng cách đây mấy dặm, trước khi ra cửa dặn dò Tạ Quan Sư: "Anh sẽ quay lại ngay, em nhớ ở nhà khóa trái cửa, nhé?"
"Yên tâm." Tạ Quan Sư cười một cái, gật gật đầu.
Chu Tuấn bị nụ cười này làm thần hồn điên đảo, gần như không còn muốn rời đi. Hắn biết, đề phòng của người này với hắn đã ngày càng ít, có lẽ có một ngày, y thật sự có thể yêu hắn...... đúng không?
Chờ Chu Tuấn đi rồi, 502 nhắc nhở: 【Anh Tạ, cậu đã ở chỗ này ở một tháng rồi, thời gian còn lại không đến một tuần đó.】
Tạ Quan Sư nói: 【Tôi biết, chúng ta nên chuẩn bị rời khỏi chỗ này rồi. Cậu nhìn xem giá trị đau lòng của Phùng Bắc như thế nào rồi?】
502: 【Lớn hơn lần trước một chút, nhưng càng gần điểm max thì càng lên chậm, giờ dường như đứng yên rồi...... Làm sao rời đi?】
Tạ Quan Sư: 【Đương nhiên là bị Phùng tổng tìm thấy, sau đó lấy chút điểm cuối cùng.:)】
Phiên tòa xét xử Hạ Nhược Phong là vào ba ngày sau.
Mấy ngày nay gã vẫn luôn chờ ba Hạ nộp tiền bảo lãnh gã ra ngoài, nhưng mà đã đợi lâu như vậy, cư nhiên cả một luật sư nổi danh cũng chưa nhìn thấy. Thật ra ba Hạ cũng có cho một ít luật sư tới giúp gã, nhưng những luật sư đó đều không có danh tiếng gì. Vốn dĩ gã còn tưởng, chỉ cần ở chỗ này ngây ngốc mấy ngày, họ hỏi gì cũng ngậm miệng không đáp, chắc chắn sau đó ba Hạ sẽ có thể đưa gã ra ngoài an toàn ——
Nhưng không ngờ, gã giống như đã bị mọi người quên mất, thẳng đến khi trước phiên toà một ngày, ba Hạ mới đến nhìn gã một lần.
Hạ Nhược Phong ngồi sau mặt kính, thần sắc vô cùng tiều tụy, sắc mặt ố vàng, thoạt nhìn chẳng khác gì những tên nghiện thuốc.
Gã không đợi ba Hạ ngồi xuống, nước mắt đã tràn mi, gõ kính nói: "Bác ơi, không...... Ba, chẳng lẽ ba không giúp con sao? Vì sao con vẫn phải đợi ở chỗ này? Khi nào ba mang con ra ngoài?"
Ba Hạ khó xử nhìn gã, nói: "Nếu con gây chuyện với người khác thì ta đã sớm đưa con ra. Nhưng sao con lại nghĩ quẩn mà muốn đi phóng hỏa thiêu Phùng Bắc chứ? Đó không phải là không muốn sống nữa sao? Ta có năng lực đối đầu với hắn sao?"
"Con không muốn thiêu hắn...... chỉ là nghĩ sai rồi......" Hạ Quan Vân lau nước mắt, trong lòng hốt hoảng. Hiện tại ngay cả ba Hạ cũng bày thái độ này, hiển nhiên là không thể kỳ vọng vào tiền để bảo lãnh gã ra ngoài. Vậy gã làm sao bây giờ?
"Nghĩ sai rồi? Có ý gì?" Ba Hạ nhíu mày nhìn đứa con riêng vô dụng của mình, hỏi: "Ta cảm thấy việc này rất kỳ quặc, không phải con rất thích Phùng Bắc sao, không phải nói muốn gả vào nhà hắn sao? Dù cho có từ yêu thành hận thì cũng tuyệt đối không làm ra loại chuyện này chứ?"
Đây cũng là lý do khi hắn nghe thấy tội trạng của Hạ Nhược Phong, phản ứng đầu tiên là cho rằng Hạ Nhược Phong bị bắt lầm. Hạ Nhược Phong hại ai cũng sẽ không đi hại Phùng Bắc, nhất định là lầm.
Sau khi mời luật sư tới, luật sư bắt Hạ Nhược Phong nói ra chân tướng, nói như vậy mới có ích cho biện hộ. Hạ Nhược Phong lập tức thừa nhận, thật đúng là gã làm!
Ba Hạ tức giận muốn chết, nhưng cũng không còn cách nào với đứa con trai này.
Việc cấp bách bây giờ là cứu gã ra trước.
"Con......" Hạ Nhược Phong há miệng, lại ngậm lại. Gã biết gã tuyệt đối không thể nói chân tướng với ba Hạ, tuy rằng giữa gã và Hạ Quan Vân, ba Hạ vẫn luôn thiên vị gã. Nhưng một khi biết gã định hại chết Hạ Quan Vân, ba Hạ tuyệt đối sẽ không tha thứ! Như vậy sẽ lập tức không cứu gã, gã càng không thể ra ngoài!
"Con thành thật với ta, có phải con......" Mày ba Hạ giật giật, ẩn ẩn đoán được cái gì, nhưng không thể nào tin được.
Hắn thiếu Hạ Nhược Phong rất nhiều, từ lúc nhỏ đưa Hạ Nhược Phong về nhà, vẫn luôn đối đãi gã thật tốt. Sau lại thấy Hạ Nhược Phong luôn xích mích với Hạ Quan Vân, có rất nhiều mâu thuẫn. Hắn cho rằng đây cũng chỉ là mấy đứa nhóc tranh giành tình cảm thôi, Quan Vân vừa sinh ra cái cũng có, mà Nhược Phong cái gì cũng không có, hắn tự nhiên muốn che chở Nhược Phong.
Hắn cũng không phải không nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhược Phong nhìn Hạ Quan Vân đầy thù hận. Chỉ là làm bộ không thấy được mà thôi.
Nhưng hận ý này sâu đến nỗi khiến Hạ Nhược Phong làm ra loại chuyện giết hại lẫn nhau đáng sợ như thế này ——
"Ba, chẳng lẽ người đang nghi ngờ con sao?" Trán Hạ Nhược Phong đầy mồ hôi, đôi mắt không dám nhìn ba Hạ, nức nở nói: "Con thật sự không thể ở nơi này nược, đến lúc đó nếu toà án hạ phán quyết, con lập tức phải ngồi tù, chẳng lẽ ba nhẫn tâm sao? Giờ con còn trẻ như vậy, cuộc đời toàn toàn bị huỷ hoại...... con......"
Ba Hạ thấy Hạ Nhược Phong đổi đề tài, tránh vấn đề kia không nói đến, còn ấp a ấp úng, trong lòng thẳng tắp chìm xuống. Hắn nhớ lại ngày đó đến gặp Hạ Quan Vân khi, những lời nói của y, nói cái gì đội chữa cháy đến trễ, y sẽ nằm trong quan tài. Lúc ấy ba Hạ chỉ nghĩ y đang nói hươu nói vượn, giờ nhớ lại, trách không được......
Sắc mặt ba Hạ đột nhiên thay đổi.
Hắn đột nhiên đứng lên, tức giận run người.
Hạ Nhược Phong đang khóc sướt mướt cũng khựng lại, bị động tác này làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu hàm chứa nước mắt hỏi: "Ba, làm sao vậy?"
Ba Hạ tức giận giơ bàn tay, nhưng cách một tầng kính, huống hồ cũng thật sự không thể nhẫn tâm hạ xuống cái tát kia. Hắn chỉ vào Hạ Nhược Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng hỗn xược!"
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng sẽ là như thế này. Vốn Hạ Nhược Phong muốn hại một đứa con khác của mình, kết quả trời xui đất khiến mới phóng hỏa đốt Phùng Bắc. Dù cho hắn bất công cũng không nên đến mức muốn hại chết con trai hắn chứ!
"Ba, người làm sao vậy, ba đừng đi, con không muốn ngồi tù!" Hạ Nhược Phong thấy ba Hạ xoay người đi, nhất thời còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra. Tay gã kịch liệt đập lên mặt kính, nước mắt lả tả rơi, kích động lại tuyệt vọng: "Ba nói cho Phùng Bắc, con có lời muốn nói, kêu hắn tới!"
Ba Hạ tức giận không muốn nhìn thấy gã.
............
Bên công ty ba Hạ đã thành một cục diện rối rắm, cơ hồ sứt đầu mẻ trán, sắp phá sản, rốt cuộc vẫn không đành lòng, ôm hy vọng cuối cùng kêu người đưa những lời Hạ Nhược Phong nói tới tập đoàn Phùng thị.
Phùng Bắc tự nhiên không có khả năng đến nhìn Hạ Nhược Phong.
Vì thế trước khi phiên tòa xét xử Hạ Nhược Phong xảy ra, gã ngàn mong vạn mong, nhưng tới chỉ là trợ lý Phùng Bắc.
"Vì sao người tới lại là anh?!" Hạ Nhược Phong kích động, tay gã đã bị đeo còng, sắp chung thẩm, lần này không còn cách nào để xoay người, gã sắp vào ngục giam.
Trợ lý việc công xử theo phép công mà mở bút ghi âm cùng folder, không để ý đến câu hỏi của gã, trực tiếp hỏi: "Nghe nói cậu có chân tướng muốn nói cho Phùng tổng, là chuyện gì?"
Hốc mắt Hạ Nhược Phong hãm sâu, cực kỳ tiều tụy. Gã biết Phùng Bắc vốn dĩ không có hảo cảm gì với gã, chỉ là vì chuyện sóng thần mới đối gã nho nhã lễ độ, cho nên giờ không cứu gã cũng không thể trách. Nhưng không ngờ Phùng Bắc sẽ lạnh nhạt đến độ này, không chỉ không cứu gã, còn chuẩn bị luật sư kim bài(đại loại là luật sư rất là giỏi) đứng ở bên tố cáo, thế nào cũng phải tăng hình phạt cho gã.
Thì ra, thì ra là người máu lạnh như vậy. Cho nên gã ghen ghét Hạ Quan Vân, vì sao sau vụ tai nạn đó, hết thảy đều thay đổi? Những thứ gã có lẫn những thứ gã muốn có, tất cả đều bị Hạ Quan Vân đoạt lấy dễ như trở bàn tay, vì sao lại không công bằng như vậy? Mà bây giờ, đối phương được Phùng Bắc thích, mà gã, gã sắp vượt qua tương lai mịt mù trong tù.
"Tôi cần một điều kiện trao đổi." Hạ Nhược Phong hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, nói: "Tôi nói chân tướng cho hắn, hắn buông tha tôi, hơn nữa tôi bảo đảm sau này sẽ không đến quấy rầy nữa."
Trợ lý nhìn chằm chằm Hạ Nhược Phong, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, cười hỏi: "Chân tướng cậu muốn nói, chắc không phải là chuyện người cứu Phùng tổng trong sóng thần là anh trai cậu chứ không phải cậu chứ?"
Hạ Nhược Phong như bị sét đánh, không dám tin hỏi: "Sao lại...... Không, sao Phùng tổng lại biết được......"
Trợ lý trào phúng nhìn gã, nói: "Chỉ có cái này mà cũng đòi giao dịch, cậu cũng quá xem trọng mình rồi. Nếu không còn chuyện khác thì tôi đi trước."
Giờ Phùng tổng vì muốn tìm Hạ Quan Vân mà đào cả ba thước đất, đã không rảnh quan tâm đến việc công ty, vì thế gánh nặng của hắn tự nhiên lớn hơn.
"......" Hạ Nhược Phong tuyệt vọng* ngồi trên ghế. Gã nhìn trợ lý không chút do dự rời đi, ngay sau đó có hai nhân viên công tác tới giữ cánh tay gã, đưa gã lên toà án.
(*Vạn niệm câu hôi: hàng vạn ý nghĩ đều hoá thành tro, ý chỉ không còn hy vọng gì)
Mà trên toà án, gã sợ hãi nhìn chung quanh, không có thân nhân nào của gã tới. Ngay cả ba Hạ cũng không tới, bởi vì ba Hạ đã biết được chân tướng, bị gã làm tức giận đến phát run.
Gã cứ xong đời như vậy sao.
(wattpad dphh___)
............
Chu Tuấn mang Tạ Quan Sư biến mất suốt ba ngày, vốn định đến sân bay, trực tiếp bay ra nước ngoài, nhưng không ngờ tốc độ của Phùng Bắc càng nhanh hơn, đã phái người chờ sẵn ở sân bay. Vì thế rơi vào đường cùng, Chu Tuấn lái xe, định đưa Tạ Quan Sư rời thành phố A trước, đến lúc đó ở một thôn trang nào đó một thời gian, trời đất bao la, chẳng lẽ Phùng Bắc có thể tìm được bọn họ?
Lần trước bởi vì hắn muốn đi lấy hộ chiếu cho Tạ Quan Sư mới để lại dấu vết làm Phùng Bắc tìm được, mà lần này, hắn đã sớm chuẩn bị tốt, vô luận như thế nào cũng sẽ không để Phùng Bắc tìm được bọn họ.
Dọc theo đường đi, Tạ Quan Sư biểu hiện rất mệt mỏi, bộ dáng uể oải, ngẫu nhiên mới đáp lại vài câu Chu Tuấn nói. Nhưng dù sao y cũng đã mất trí nhớ, Chu Tuấn nói cho y những chuyện trước kia, y cũng chỉ có thể làm bộ không biết, hoặc là bộ dạng đau đầu.
Chu Tuấn không hề để ý việc người này lễ phép xa cách mình. Có thể cùng người này ở bên nhau, mặc dù chỉ là mấy ngày, mấy tháng, hắn cũng đã rất thỏa mãn.
Chu Tuấn thường xuyên ám chỉ Tạ Quan Sư, muốn Tạ Quan Sư tin trước khi y mất trí nhớ, mình thật sự là bạn trai y. Nhưng nhìn thấy Tạ Quan Sư nghi hoặc, hắn lại không có hành động quá mức gì. Tựa như chờ đợi đã là thói quen, cho nên chờ thêm mấy tháng, thậm chí là mấy năm hắn cũng mặc kệ.
Vì thế hai người ở lại một thôn nhỏ hẻo lánh không biết tên, sống những ngày an nhàn.
Ban ngày Chu Tuấn thường xuyên ra ngoài, mang chút đồ ăn trở về nấu cơm, còn phải đi tìm hiểu tin tức, chỉ cần chờ đến khi Phùng Bắc hoàn toàn từ bỏ việc tìm kiếm Hạ Quan Vân, hắn sẽ có thể đưa Hạ Quan Vân ra nước ngoài. Nhưng mà đã gần một tháng qua, Phùng Bắc vẫn cứ truy tìm đến mức dư luận xôn xao, tất cả các sân bay đều bị hắn xếp người vào.
Lòng Chu Tuấn nôn nóng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài làm Tạ Quan Sư nhìn ra.
Có lẽ là do y tin hắn là người cứu mình từ hoả hoạn, nên so với Phùng Bắc, rõ ràng Tạ Quan Sư càng tín nhiệm hắn hơn. Cứ như vậy, hắn càng muốn thả chậm tốc độ, không thể cưỡng bách Tạ Quan Sư, nhất định phải mưa dầm thấm lâu, để người này hoàn toàn mở lòng. Dù cho có một ngày khôi phục ký ức, người này cũng không thể rời bỏ hắn.
Chu Tuấn cứ ôm chờ mong cùng hy vọng, đi đến trạm xăng cách đây mấy dặm, trước khi ra cửa dặn dò Tạ Quan Sư: "Anh sẽ quay lại ngay, em nhớ ở nhà khóa trái cửa, nhé?"
"Yên tâm." Tạ Quan Sư cười một cái, gật gật đầu.
Chu Tuấn bị nụ cười này làm thần hồn điên đảo, gần như không còn muốn rời đi. Hắn biết, đề phòng của người này với hắn đã ngày càng ít, có lẽ có một ngày, y thật sự có thể yêu hắn...... đúng không?
Chờ Chu Tuấn đi rồi, 502 nhắc nhở: 【Anh Tạ, cậu đã ở chỗ này ở một tháng rồi, thời gian còn lại không đến một tuần đó.】
Tạ Quan Sư nói: 【Tôi biết, chúng ta nên chuẩn bị rời khỏi chỗ này rồi. Cậu nhìn xem giá trị đau lòng của Phùng Bắc như thế nào rồi?】
502: 【Lớn hơn lần trước một chút, nhưng càng gần điểm max thì càng lên chậm, giờ dường như đứng yên rồi...... Làm sao rời đi?】
Tạ Quan Sư: 【Đương nhiên là bị Phùng tổng tìm thấy, sau đó lấy chút điểm cuối cùng.:)】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất