Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 35: Bán diện trang (13)

Trước Sau
Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Chỉ cần vác thân đến đây là được

Ngoài khách sạn, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, không khí mùa đông lạnh đến đáng sợ.

Tạ Quan Sư hoảng hốt đi đến bãi đỗ xe ngầm, trong đầu vẫn luôn lặp lại câu nói kia của Chung Tri. Kết hôn? Quan hệ của bọn họ bây giờ vẫn còn có thể kết hôn sao? Thời gian tám năm vắt ngang giữa họ, biến thành một vết sẹo không thể xoá nhòa. Dưới tình huống như vậy, ở bên nhau lần nữa sẽ chỉ biết cho nhau thương tổn.

Y tìm được xe của mình, muốn kéo cửa xe ra, nhưng đầu ngón tay lại trắng bệch, nửa ngày vẫn không kéo ra được.

Một cánh tay thon dài hữu lực duỗi đến từ phía sau, dùng sức mở cửa xe ra.

Chung Tri đứng phía sau y, mang mũ cùng khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt không thấy đáy. Thiếu niên năm đó giờ đã cao hơn y nửa cái đầu, ngăn cảnh ánh sáng đằng sau dễ như trở bàn tay.

"Cho cậu sáu tiếng để suy nghĩ." Chung Tri thu tay, cắm vào túi quần, lạnh lùng nói: "Sáng mai tôi phải có được đáp án, tôi không phải là người kiên nhẫn."

Ngón tay nắm cửa xe của Tạ Quan Sư cứng đờ, như là do dự hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được thấp giọng hỏi: "Vì sao lại đưa ra giao dịch như vậy?"

Không phải rất hận y sao, cần gì một hai phải dây dưa với y? Biết rõ cứ làm vậy thì cả hai người đều sẽ không có kết quả tốt, lại nhất định phải như thế, dù đâm nhau đến máu tươi đầm đìa cũng nhất định phải tới gần sao?

"Cậu nghĩ vì cái gì?" Chung Tri cười lạnh: "Đương nhiên là vì trả thù cậu, tra tấn cậu."

Hắn nhìn Tạ Quan Sư chăm chú, gắt gao nói: "Chẳng lẽ cậu tưởng rằng tôi vẫn còn tình cảm với cậu à?"

Thì ra chỉ là vì trả thù sao...... Cũng đúng..... Sắc mặt Tạ Quan Sư tái nhợt, cúi đầu im lặng đi vào trong xe, khởi động.

Chung Tri nhăn nhăn mày, bỗng nhiên cong lưng, đưa bàn tay vào nắm chặt cổ tay y.

"Sao vậy?" Sắc mặt Tạ Quan Sư trắng bệch, cố cười một cái: "Giờ đã bắt đầu trả thù rồi sao?"

Sắc mặt Chung Tri trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Trên người của cậu có mùi rượu, trước có có uống rượu? Tôi......"

Ba chữ "đưa cậu về" bị nuốt xuống.

Hắn dừng một chút, hờ hững nói: "Tôi không hy vọng cậu bị bắt bỏ tù vì say rượu lái xe, chậm trễ chuyện của tôi."

Tạ Quan Sư siết chặt tay lái. Những lời độc ác lạnh lùng của đối phương giống như lợi kiếm, làm lòng y ẩn ẩn phát đau.

"Chung tổng yên tâm đi." Y quay đầu đi, nhìn phía trước nói: "Tôi không uống rượu, chỉ là bị dính mùi rượu của tên kia mà thôi."

Sau một lúc lâu Chung Tri mới buông tay, đứng thẳng, cười nhạo nói: "Cũng đúng, sao cậu lại có thể bị chiếm tiện nghi được? Thoạt nhìn cậu còn rất thích thú."

Yết hầu Tạ Quan Sư giật giật, cổ họng khô khốc. Y mím môi, hạ quyết tâm không nói chuyện nữa, dẫm chân ga chạy vút qua Chung Tri.

Xe sắp quẹo vào, nhìn từ kính chiếu hậu nhìn thấy người nam nhân vẫn luôn đứng tại chỗ, tầm mắt lạnh băng nhìn bên này, bởi vì khoảng cách quá xa, y chỉ nhìn thấy trong mắt đối phương là một mảnh tối tăm, đầy phức tạp nan giải.

502:【Oa, giờ đã rạng sáng 1 giờ, hắn chỉ cho sáu tiếng, vậy là 7 giờ phải cho đáp án rồi】

Tạ Quan Sư cười như không cười:【Tôi đoán hắn chỉ muốn tìm cớ để đến dưới lầu chờ tôi thôi, 7 giờ vừa vặn tốt, ai cũng chưa rời giường. Cái người xấu này quả nhiên trưởng thành rồi, một bụng âm mưu.】

502:【...... Cho nên kết hôn thật sao sao?】

Tạ Quan Sư:【Kết, không kết không phải đàn ông:)】

Khi Tạ Quan Sư kéo bước chân mỏi mệt về nhà, vú Dương đang mỏi mắt mong y về, vừa thấy y trở lại đã nhanh chóng tiến đến: "Thiếu gia cậu đi đâu vậy? Đi cả ngày giờ mới về."

Tạ Quan Sư xoa xoa mặt, nói: "Đi ra ngoài gặp mấy người bạn, tôi có hơi mệt, đi ngủ một lát."

Vú Dương nhìn sắc mặt mỏi mệt của Tạ Quan Sư, có chút đau lòng hỏi: "Uống chút canh củ sen rồi hãy ngủ nhứ?"

Bây giờ Tạ Quan Sư thoạt nhìn như lung lay sắp đổ, suy yếu lắc đầu, nặng nề bước lên lầu.

Vú Dương nhìn bóng dáng Tạ Quan Sư, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có biết một chút. Tình huống Tạ gia bây giờ không tốt, thiếu gia tám phần là vì chuyện này mà ra ngoài tìm bạn bè hỗ trợ, nhưng nhìn bộ dáng này, có lẽ tình thế cũng không tốt lắm.

Vú Dương đau lòng thở dài.

Lúc Tạ Quan Sư trở lại trên giường Tạ Tiểu Phi, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy một quyển nhật ký cũ rích ra. Năm đó trước đi khi y đã cất cái này cẩn thận, giờ là lúc phát huy tác dụng.

Y xoa xoa sổ nhật ký, mở ra, bên trên chi chít chữ, nội dung thể hiện sự trẻ con của tám năm trước, nhưng dần về sau thì không có chữ nào, y lấy bút ra, viết nhật ký của ngày hôm nay.

"Cách tám năm, cuối cùng cũng gặp lại được cậu ấy."

Chữ viết cẩn thận tỉ mỉ, mặc cho ai thấy cũng có thể tưởng tượng được tâm tình phức tạm của người viết chữ.

Làm xong hết thảy, Tạ Quan Sư cong cong khóe miệng, xác nhận lại một lần nữa rồi đặt nhật ký vào lại trong ngăn kéo, dùng chìa khóa khóa lại, ngay sau đó ném chìa khóa lên đầu giường.

Bởi vì ngồi máy bay thời gian dài, vừa xuống máy bay lại phải làm nhiều chuyện như vậy, y cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế tắm rửa xong lập tức đi ngủ.

Ngày hôm sau, khi ánh nắng chiếu vào, y vẫn cứ nhắm mắt không tỉnh lại. Di động ở đầu giường vẫn luôn sáng lên, bên trên hiển thị một dãy số xa lạ. Nó cứ vang lên hết lần này đến lần khác, tiếp tục không ngơi, thẳng đến khi cuộc gọi nhỡ hiển thị 86 lần.

Sáng sớm vú Dương thấy cửa phòng thiếu gia vẫn còn đóng, tuy rằng không khóa lại, nhưng nàng cũng không đi vào quấy rầy. Dù sao hôm qua thiếu gia cũng mệt như vậy, để cậu ấy ngủ thêm một lát cũng được. Nàng đi vào phòng bếp định nấu một ít cháo.

Lúc này, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe thể thao ầm vang, ngay sau đó một chiếc siêu xe dừng ở sân.

Vú Dương bưng đồ ăn, theo bản năng nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mang kính râm bước xuống từ trên xe. Người nọ tháo kính râm xuống, lập tức đi vào Tạ gia. Khí tràng mãnh liệt, đi ngược ánh sáng làm người ta không thấy rõ diện mạo, nhưng vừa đến gần, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức khiến cho người ta lắp bắp kinh hãi.

Vú Dương loáng thoáng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này rất quen mắt, lại không thề nhớ ra mình rốt cuộc đã gặp ở nơi nào, nhưng tới nơi này thì tám phần là bạn của thiếu gia, nàng vội vàng hỏi: "Là tới tìm thiếu gia của chúng tôi sao?"

Đối phương ngừng ở bậc thang, ngữ khí lạnh nhạt xa cách: "Cậu ta ở nhà?"

Vú Dương nhanh chóng gật đầu, đột nhiên nhớ ra đây là ai, đây không phải là minh tinh TV nổi danh trên TV sao? Tuy rằng cũng không biết đối phương có quan hệ gì với thiếu gia, thế nhưng liên tưởng đến chuyện thiếu gia đi khắp nơi cầu người vì công ty, vú Dương cũng không dám chậm trễ, sợ bởi vì mình mà làm thiếu gia vuột mất cơ hội, lập tức mời người đàn ông vào.

Nàng nói: "Thiếu gia vẫn còn ở phòng ngủ, nếu không thì cậu chờ một lát."

Người đàn ông không trả lời, cả người tản ra khí lạnh, lập tức đi lên lầu hai, bước chân nhẹ nhàng quen thuộc, phảng phất như đây không phải lần đầu tiên hắn đến căn biệt thự này.

Trong tám năm này Chung Tri vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm biệt thự Tạ gia.



Dù biết không có khả năng, nhưng hắn vẫn ôm một chút mong đợi, lỡ như có một ngày nào đó người kia trở lại thì sao? Lỡ như người kia trở lại, như vậy...... Nhưng không thể ngờ, cái gọi là "một ngày nào đó" lại chính là gần ba ngàn ngày đêm.

Hắn đã trải qua những ngày đó như thế nào, có lẽ người này căn bản không muốn biết.

Chung Tri ngừng trước ván cửa, thần sắc lạnh nhạt như đang đeo mặt nạ. Hắn gõ gõ cửa, không có ai trả lời, vì thế lập tức đẩy cửa đi vào.

Đi vào, hắn liền khựng lại một chút.

Người kia nằm ở trên giường, có lẽ là bởi vì mở điều hòa có chút nóng, hai chân thon dài của đặt trên chăn, cả người chỉ mặc một cái quần lót tứ giác rộng thùng thình. Cơ thể ửng hồng, ở cổ còn có dấu hôn hôm qua hắn lưu lại, cùng với đôi môi sưng đỏ hơi hé.

Lông mi đối phương nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt giờ lại hơi phiếm hồng.

Mắt Chung Tri tối lại, ngay sau đó đáy lòng lại dấy lên cảm xúc tức giận. Dáng ngủ câu nhân như thế này mà lại không khóa cửa phòng, nếu bị người khác thấy được......

Hắn bước nhanh qua, vươn bàn tay lạnh băng vỗ nhẹ lên mặt Tạ Quan Sư, lãnh đạm nói: "Dậy."

Nhưng ngay lập tức hắn nhận ra điều kỳ lạ, vươn tay đặt lên trán đối phương, lúc này mới phát hiện đối phương đã phát sốt, trán nóng muốn bỏng tay.

Chung Tri tay nhanh chóng đưa tay đến sau tai đối phương sờ sờ, cũng rất nóng.

Lúc này hắn mới phát hiện ửng hồng trên mặt đối phương có hơi không bình thường.

Chung Tri nhăn mi, không chần chờ lập tức nhét hai cái chân kia vào trong chăn, sau đó bắt lấy cái quần bên cạnh định mặc cho đối phương.

"Cậu làm gì?" Tạ Quan Sư vừa tỉnh lại đã thấy mình đang bị người ôm vào trong ngực để mặc quần, lập tức hoảng sợ giãy giụa.

Y nói xong mới phát hiện giọng của mình vô cùng khàn, gần như nói không ra lời, nước mũi cũng chảy xuống.

Sắc mặt Chung Tri rất khó nhìn: "Tối hôm qua cậu làm gì? Sao lại bị cảm?"

"Tôi......" Lúc này Tạ Quan Sư mới nhận ra cả người mình nóng hầm hập, hơn nữa đầu óc nhức nhối quay cuồng.

Chung Tri mặc quần cho y xong rồi tùy tay lấy một tờ giấy ờ đầu giường, ném vào mặt y, sắc mặt đen như đáy nồi: "Lau nước mũi."

Tạ Quan Sư sửng sốt, cúi đầu xoa xoa nước mũi.

Chung Tri xoè tay ra trước mặt y.

Y còn chưa kịp phản ứng lại, Chung Tri đã cầm lấy tờ khăn giấy đã dơ, tùy tay vứt vào thùng rác phía sau.

Tạ Quan Sư cứng đờ, im lặng không nói gì.

Chung Tri lạnh lùng nói: "Đến bệnh viện."

Tạ Quan Sư bò dậy từ trên giường, nỗ lực làm mình thoạt nhìn không quá suy yếu, y khoác áo khoác lên, sau đó dịch đến mép giường tìm giày, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã xuống.

Trong lòng Chung Tri gấp gáp vô cùng, nhưng biểu tình vẫn lạnh nhạt, nắm chặt tay không vươn qua.

Tạ Quan Sư chống thân thể, không té ngã, y dừng một chút, khàn giọng nói: "Nếu cậu bận thì không cần ở lại, tôi sẽ kêu vú Dương đưa tôi đến bệnh viện."

Chung Tri liếc y một cái, ánh mắt lãnh lẽo: "Đừng tự mình đa tình, tôi chỉ lo cậu chậm trễ giao dịch của chúng ta."

"Vậy thì được rồi." Tạ Quan Sư nhấp nhấp môi, nhích ra mép giường chậm rãi mang giày.

Y cảm thấy ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn dừng trên đỉnh đầu của mình, cái nhìn này làm da đầu y tê dại.

Tạ Quan Sư:【Có món đồ nào mà có thể làm người ta đột nhiên tái mặt ngất xỉu không?】

502 vừa nghe liền biết y muốn làm gì, nói:【Có, thuốc viên Lâm Đại Ngọc, cậu có thể mua, nhưng tôi còn tưởng rằng cậu sẽ dựa vào kỹ thuật diễn để ngất xỉu đó! Chỉ ngất xỉu mà cũng không làm được thì kỹ thuật diễn sao có thể xưng đế!】

Tạ Quan Sư nói:【...... Mua một cái đi:)】

Cũng không phải là y chưa từng diễn ngất xỉu, nhưng chủ yếu là Chung Tri ở thế giới này đã là ảnh đế, cũng đã diễn qua không ít, nếu diễn sợ là sẽ bị nhìn ra, vẫn nên chắc chắn một chút, không được lộ tẩy.

Nhìn người này chậm rì rì cột dây giày, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trên trán cũng dần toát mồ hôi, lại vẫn cứ cố gắng gượng trước mặt mình.

Chung Tri nhịn không được nhăn mi, trong lòng nổi lên một ngọn lửa.

Ngón tay hắn giật giật, nắm chặt. Đúng lúc này, người này sắc mặt trắng bệch, như là chống đỡ không được nữa, đột nhiên ngã từ trên mép giường xuống ——

Trong lòng Chung Tri nhảy dựng, giống như bản năng ôm người vào trong lồng ngực.

Đối phương ngất đi trong lồng ngực hắn, cả người nóng rực gần như bốc khói.

Cả người Chung Tri căng chặt, đặt đối phương lên giường một lần nữa, ngay sau đó gọi điện thoại kêu bác sĩ tư nhân mau chóng chạy tới.

............

Chung Tri không rời đi, hắn kéo ghế ra ngồi xuống ở mép giường đối phương, ánh mắt u ám cố định chặt chẽ lên người y.

Người này đã thay đổi rất nhiều ——

Hắn nhịn không được vươn tay vuốt ve mái tóc đối phương, làm lộ ra cái trán trơn bóng. Tám năm qua, tự tin ngạo nghễ của đối phương tựa hồ đã biến mất, thay vào đó chính ánh mắt đầy sương mù không thể nhìn thấu. Hắn không thể tham gia vào tám năm này của đối phương, hắn đã từng rất hy vọng mình có thể, nhưng đến cuối cùng, mất đi chính là mất đi.

Chính điểm này làm hắn hận người này thật nhiều.

Hắn khao khát trả thù, muốn tra tấn người này, bắt y trả lại tám năm tuyệt vọng.

Sáng nay gọi điện cho người này, 86 lần, không nghe máy. Hắn lao xe đến đây, điên cuồng phóng nhanh hết mức trên đường, trái tim như rơi vào vực sâu không đáy. Hắn đã cho rằng, người này lại muốn biến mất khỏi thế giới của mình một lần nữa.

Thật buồn cười ——

Khi nhìn thấy người này an ổn nằm ở trên giường, hắn liền lặng yên tha thứ cho y.

Ánh mắt Chung Tri phức tạp. Hắn biết mình đã không còn thuốc chữa.

Hắn cúi xuống, nhìn người này ở một khoảng cách thật gần, tầm mắt tham lam di chuyển từ mắt cho đến môi y, ngay sau đó vươn tay xoa bờ môi phiếm hồng. Quả nhiên nên khóa lại, chỉ cần khóa lại, tất cả lo lắng sẽ không xảy ra.

Khóa lại ——



Đôi mắt này chỉ được nhìn một mình hắn, hai lỗ tai này chỉ có thể nghe được tiếng hắn, thậm chí làm người này chỉ có thể ngửi được hơi thở của một mình hắn...... Ý nghĩ này chiếm cứ lòng Chung Tri đã lâu, hiện giờ đã biến thành vực sâu vô tận, làm đáy mắt càng thêm u ám.

Chung Tri thu tay trở về, chưa đã thèm mà sờ sờ miệng mình.

Đúng lúc này, tầm mắt hắn rơi xuống phía dưới gối đầu, có lẽ là vừa lăn lộn, dưới gối đầu ẩn ẩn lộ ra một đồ vật màu bạc.

Chung Tri nhăn mày, duỗi tay qua, nhẹ nhàng rút nó ra khỏi gối. Từng chút một rút ra, thẳng đến khi thấy rõ đó là cái gì ——

Trong lòng lập tức kêu vang hai tiếng, ngón tay cũng căng thẳng.

Trong nháy mắt kia, hắn không biết nên dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của mình.

Dây chuyền bạc không có bất kỳ phụ kiện dư thừa gì rũ xuống trước mắt, ánh nắng chiếu từ bức màn vào làm nó lóe sáng. Có thể là đã lâu, dây chuyền hơi ngả màu, thế nhưng có thể nhìn ra nó được giữ gìn rất tốt, không có chút dấu vết mài mòn nào.

Chung Tri nắm chặt dây chuyền vào lòng bàn tay, khiến lòng bàn tay có chút đau.

Người này, tám năm rồi vẫn luôn giữ lại đồ vật của hắn sao, còn đặt dưới gối đầu...... Rốt cuộc là vì sao? A, quên ném đi sao?

Yết hầu hắn giật giật, giữa môi răng lan tràn một loại thù hận xen lẫn thống khổ. Ánh mắt phức tạp nhìn người nằm ở trên giường —— hắn thật sự không rõ, nếu năm đó chỉ là một tuồng kịch, đã vứt bỏ rồi thì vì sao lại giữ nó? Chẳng lẽ giờ lại đang lừa hắn tham gia vào trò chơi mới sao? Chẳng lẽ hắn lại mắc mưu một lần nữa sao?

Hắn siết vòng cổ gắt gao vào lòng bàn tay, ngay sau đó đút tay vào túi, bàn tay buông lỏng, vòng cổ lọt vào túi áo khoác.

Ánh sáng tiến vào không thể chiếu đến đáy mắt Chung Tri, một mảnh tối tăm.

............

Một giờ sau bác sĩ tư nhân đến, truyền nước biển cho Tạ Quan Sư. Chờ khi y "tỉnh lại", Chung Tri đã rời đi. Vú Dương bưng cháo ngao tiến vào, muốn Tạ Quan Sư ăn một chút.

Tạ Quan Sư mở miệng nhỏ ăn cháo, sờ sờ phía dưới gối đầu. Quả nhiên dây chuyền đã bị Chung Tri cầm đi.

Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng 502 nói:【Độ hắc hoá của đối tượng công lược -5, độ hắc hoá bây giờ là 80.】

Tạ Quan Sư nhướng mày, ăn sạch chén cháo, sau đó lau miệng, mở di động ra.

502 nói:【Anh Tạ, hắn sợ cậu biến mất nên trước khi đi đã gắn định vị và máy theo dõi vào điện thoại của cậu, giờ cậu dùng cái điện thoại này làm gì hắn cũng có thể biết. Không chỉ có như thế, đồng hồ và vali cũng có gắn định vị.】

Tạ Quan Sư cười:【Vậy càng tốt.】

Y cầm di động, việc đầu tiên làm là click mở cuộc gọi nhỡ, nhìn chằm chằm con số 86.

Sắc mặt y vẫn có hơi tái nhợt, bởi vì mới vừa hạ sốt nên trên mặt đổ chút mồ hôi. Y nhìn số điện thoại kia chăm chú, ngón tay khựng lại trên màn hình điện thoại, tựa hồ cực kỳ do dự, trong ánh mắt có chút mờ mịt cùng giãy giụa.

Nhưng y vẫn nhấn lưu vào.

Sau khi lưu vào, y lại do dự một lần nữa, ngón tay dừng trên màn hình đến mười phút.

Nhập một cái tên vào, lại xóa đi, lại nhập một cái tên khác vào, lại chậm rãi xóa đi, cứ lặp đi lặp lại một lúc, cuối cùng chỉ còn lại một cái tên rất bình thường, hai chữ: Chung Tri.

Sau đó dường như là không cẩn thận, click mở mục nhắn tin.

Y do dự, có nên gửi tin nhắn cho người kia hay không?

—— đã về nhà chưa? —— xóa.

—— hôm nay cảm ơn cậu —— chậm rãi xoá từng chữ.

—— chuyện kết hôn, tôi......—— cuối cùng vẫn xóa đi.

Y thở dài, nhét điện thoại vào dưới gối đầu, tựa hồ là rối rắm muôn vàn, chôn đầu trong gối một lát. Nhưng chẳng được bao lâu, y lại móc di động ra, mở giao diện weibo bắt đầu tìm hai chữ: Chung Tri.

Sau đó không ngừng bình luận khen Chung Tri.

Thân phận của Chung Tri hiện giờ đã khác xưa, thế nhưng mặc dù là người có vị trí cao trong vòng thì cũng khó tránh khỏi thị phi, có mấy cư dân mạng mắng: "Hoàn toàn không có thực lực, chính là tiểu bạch kiểm, thật không biết bò như thế nào để tới được địa vị này."

Tạ Quan Sư nhìn bình luận này, ban đầu còn cố gắng kiềm chế, sau lại tựa hồ không nhịn được tức giận, cư nhiên đăng ký một acc nhỏ, trả lời ở phía dưới: "Mày không có tư cách nói cậu ấy."

Vài phút sau đó không vào trang web nữa, như là đang nỗ lực nguôi giận.

Sau khi mở tin tức thứ hai về tai tiếng của Chung Tri cùng một nữ minh tinh, màn hình điện thoại đột nhiên hiển thị cuộc gọi, tên bên trên là "Chung Tri".

Khoé miệng Tạ Quan Sư gợi lên độ cong không rõ, qua vài giây sau mới bình tĩnh nhận, dùng thanh âm cực kỳ do dự nghẹn ngào hỏi: "...... Có chuyện gì vậy?"

Thanh âm của Chung Tri ở bên kia vẫn rất hờ hững, nhưng không biết có phải do sóng điện hay không, đã thiếu vài phần lạnh lẽo thường ngày: "Ngày mai 10 giờ ở sân bay, giấy tờ của cậu đã ở chỗ tôi, cậu chỉ cần vác thân đến đây là được."

Dừng một chút, hắn nói: "Tôi sẽ đến đón cậu."

502:【???? Hộ chiếu với chứng minh của cậu bị hắn cầm đi rồi? Khi nào? Tôi còn chưa phát hiện đó???!】

Tạ Quan Sư:【Tùy hắn đi thôi:)】

Giọng nói Tạ Quan Sư nghe có hơi thất thần: "...... Không phải cho tôi sáu tiếng để suy xét sao?"

"Sáu tiếng đã qua." Chung Tri lạnh lùng nói: "Nếu cậu không cần tôi trợ giúp Tạ thị, như vậy tôi sẽ buông tay như cậu mong muốn, tôi không ngại. Nhưng cậu phải biết rằng, tôi có thể giúp cậu, cũng có thể dùng thủ đoạn làm công ty của ba cậu không có cách nào vực dậy."

Tạ Quan Sư: "...... Cậu đang uy hiếp tôi?"

Chung Tri nói: "Là uy hiếp, do cậu ban tặng, bây giờ tôi sử dụng thủ đoạn này rất thuần thục."

Nói xong ngắt điện thoại.

Phía dưới biệt thự Tạ gia, ở rất xa, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở ven đường, người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ ngồi ở bên trong đang nhìn chằm chằm di động đến khi màn hình tự tắt. Hắn đờ người nhìn giao diện trên điện thoại của Tạ Quan Sư, lại nhìn những tin nhắn không được gửi qua —— ngón tay hắn dừng một chút, nhẹ nhàng xoa màn hình.

Vừa rồi là đang bảo vệ hắn sao?

Đáy mắt hắn đen nhánh, thần sắc nan giải, ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ tầng hai biệt thự, trong mắt xuất hiện một chút tươi mới đã biến mất suốt tám năm.

Cùng lúc đó, Tạ Quan Sư cũng nghe thấy tiếng 502:【Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng 2, độ hắc hóa -10, độ hảo cảm bây giờ là 94, độ hắc hóa 70.】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau