Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp
Chương 42: Bán diện trang (20)
Đêm nay Chung Tri ôm người vào lòng, nghe tiếng hô hấp của y mà ngủ, ngủ một giấc thật sự trầm.
Tám năm, vô số lần hắn tưởng tượng, khi người này xuất hiện mình sẽ thương tổn y như thế nào, khinh thường y như thế nào, trả thù y, làm y cũng cảm nhận được sự thống khổ khi bị vứt bỏ.
Hắn muốn tra tấn y từng chút một.
Thẳng đến khi dập tắt tất cả ánh sáng trong mắt y, chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng, hắn không làm, hắn trầm luân một lần nữa.
Khi người này thật sự xuất hiện, chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút, hắn lập tức sẽ tước vũ khí đầu hàng.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ tới, mà là không dám thừa nhận ——
Là hắn cần y, khát vọng y, khẩn cầu y, cho nên hắn không còn cách nào.
............
Ngày hôm sau, Tạ Quan Sư quyết định diễn cho đến cùng, vì thế vẫn làm bộ dáng uể oải, ngay cả gameshow hấp dẫn y mấy ngày hôm trước cũng không muốn xem, lượng thức ăn cũng ít hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Đương nhiên y làm rất đúng mực, không cố tình toát ra cảm xúc ghen ghét gì.
Mà ánh mắt Chung Tri nhìn y càng ngày càng ôn nhu.
Từ lúc gặp lại đến nay Chung Tri đều châm chọc Tạ Quan Sư, giờ lại vậy làm y hơi không thích ứng kịp. Bây giờ ánh mắt Chung Tri không có lúc nào là không dính lên người y, thậm chí sẽ cẩn thận cắt táo thành miếng nhỏ, đút vào miệng y. Ánh mắt nhìn y dịu dàng đến nỗi làm người ta cứng đờ —— còn có một loại ý nghĩa khác làm y lạnh cả sống lưng.
Đến lúc ngủ trưa, Tạ Quan Sư im lặng cuộn tròn trên sô pha, như đang cất giấu tâm sự trong lòng, cứ rầu rĩ không vui mãi. Y tùy tiện lướt tin tức như thường ngày, ngay sau đó giống như vô tình mà bắt đầu tìm kiếm tên của nữ minh tinh kia, xem hết một lượt tin tức của Chung Tri và cô ta.
Dù trong lòng đã bốc khói, nhưng y vẫn làm như không để bụng.
—— đương nhiên, ở trong mắt Chung Tri, bộ dáng cố tình trấn định rất thú vị.
Thật giống như: Ha, tiểu yêu tinh nơi nào dám câu dẫn người của ta.
Chung Tri vui vẻ như muốn bay lên, khoác áo sơ mi vào rồi lười biếng chen vào sô pha, ngang ngược lại ôn nhu mà ôm y vào trong lồng ngực. Rõ ràng đã biết y đang xem cái gì, lại cứ làm như không biết hỏi: "Đang xem cái gì mà chăm chú như vậy?"
Tạ Quan Sư cứng người, sắc mặt không được tốt lắm, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
"Phải không?" Chung Tri cười vui cực kỳ, ánh mắt nhìn về phía y cũng ôn nhu cực kỳ.
Tạ Quan Sư càng bực bội, càng lo âu bất an, càng giả vờ trấn định, thì ở trong mắt Chung Tri đều là do để ý đến mình —— bây giờ hắn muốn vui muốn chết.
Vốn dĩ phải giải thích chuyện đó rõ ràng, nhưng giờ hắn đổi ý rồi, không muốn giải thích gì hết.
Nếu làm như vậy có thể làm người này để ý mình nhiều hơn, vậy hắn đê tiện một chút thì có sao? Hắn vốn đã là một người không từ thủ đoạn. Hắn hận không thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, sự quan tâm của người này. Trong tám năm qua, thậm chí hắn đã có một suy nghĩ biến thái, nếu nhà y phá sản, tứ cố vô thân, cùng đường đến nỗi chỉ có thể trở về tìm mình thì tốt rồi.
Bây giờ là ông trời đang trợ giúp hắn, y thật sự đã bị buộc chặt bên người hắn rồi.
"Tôi suy nghĩ rồi, lấy điện thoại của cậu, chặt đứt liên hệ của cậu với bên ngoài là tôi không đúng." Chung Tri đặt cằm lên vai Tạ Quan Sư, thấp giọng nói: "Nếu cậu muốn thì sẽ đưa cậu điện thoại mới, sau đó tìm sim cũ của cậu về."
"Cậu nói thật?" Tạ Quan Sư do dự hỏi, hiển nhiên là bị Chung Tri dọa sợ, không hề tin tưởng hắn.
"Đương nhiên." Chung Tri cười cười. Mấy ngày nay số lần hắn tươi cười đã nhiều hơn trước.
Khác với tám năm trước. Tám năm trước khi hắn bất chợt nở nụ cười, trong đó còn có một tia e lệ cùng ngây thơ, khi đó núi băng cũng sẽ bị hòa tan. Nhưng hiện giờ, có lẽ hắn đã không còn che giấu bản thân ở trước mặt Tạ Quan Sư nữa, lúc cười rộ giống hệt một con sói đã ăn no.
Tạ Quan Sư thấy hắn cười, giật mình, ngay sau đó quay mặt qua chỗ khác, nói: "Đã nói thì phải làm được, đến lúc đó đừng đổi ý."
Chung Tri thấy y giật mình, vì thế ý cười càng thêm rõ ràng. Hận không thể quay mặt Tạ Quan Sư lại, để y nhìn nụ cười của mình cho rõ.
Người này thích mình cười ——
Tám năm trước có nói, mình cười lên rất đẹp, hẳn là nên cười nhiều hơn.
Nếu như vậy, Chung Tri không ngại dùng khuôn mặt này để thu hút sự chú ý của đối phương. Hắn khát vọng ánh mắt người này như khát vọng không khí và nước, có được thì mới có thể sống.
Chung Tri ghé sát bên tai Tạ Quan Sư, nói: "Có một điều kiện."
Tạ Quan Sư biết ngay là hắn tuyệt đối không thể tốt bụng như vậy, tự nhiên lại không hạn chế liên lạc của mình với bên ngoài, quả nhiên là có điều kiện, vì thế mắt trợn trắng, hỏi: "Điều kiện gì?"
"Cậu hôn tôi một chút, tôi lập tức đưa điện thoại cho cậu." Chung Tri nhìn Tạ Quan Sư, vẫn còn cười.
Tạ Quan Sư: "......"
Hôn cái đầu cậu, Tạ Quan Sư nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Y đẩy Chung Tri ra, nhảy xuống từ trên sô pha, không nhẹ không nặng mà nói: "Cậu đi mà kêu cô minh tinh kia hôn đi!"
Chung Tri ngồi xếp bằng tại chỗ ngẩng đầu nhìn y, ý cười nơi khóe miệng vẫn luôn không mất đi, con ngươi lộng lẫy giống hệt như lúc đứng trước tủ bánh kem với thiếu niên Tạ Tiểu Phi năm ấy.
............
Tuy rằng lúc đó Tạ Quan Sư không hôn Chung Tri, nhưng cũng chẳng sao, dù sao bây giờ sức lực của Chung Tri lớn hơn y nhiều, muốn chiếm tiện nghi thì làm lúc nào chẳng được. Huống chi y cứ ỡm ờ làm ngơ với hành động thân mật quá mức của Chung Tri, không hề làm ra phản ứng kháng cự gì.
Đêm đó, Chung Tri đưa điện thoại mới cho y.
Bên trong điện thoại mới vẫn là sim cũ, cho nên số điện thoại của Trác Nhất Thần cũng ở bên trong.
Chung Tri rõ ràng biết chuyện này, nhưng làm bộ không biết, cũng không xóa đi —— rất rõ ràng, lại bắt đầu thử Tạ Quan Sư một lần nữa.
Sau khi đưa điện thoại cho Tạ Quan Sư, Chung Tri liền đến phòng bếp nấu cơm, hai ngày nay hắn luôn rất vui, lúc nấu cơm cũng không ép Tạ Quan Sư theo vào. Vì thế Tạ Quan Sư có một chút thời gian tự do, y vào phòng ngủ đóng cửa lại, đầu tiên là gọi cho ba Tạ.
Mặc kệ nói như thế nào, dù gì người thân của nguyên chủ trên thế giới này cũng chỉ còn lại ba Tạ, cũng phải báo bình an cho ba Tạ, miễn làm đối phương lo lắng.
Y mới vừa ngắt cuộc gọi cùng ba Tạ, một số điện thoại lạ khác lập tức gọi vào.
Nói là số lạ cũng không đúng, bởi vì hôm ở sân bay số điện thoại này đã từng gọi qua, còn bởi vậy mà làm Chung Tri nổi điên.
Trong khoảng thời gian này, Trác Nhất Thần cũng có điều tra xem Tạ Quan Sư rốt cuộc bị Chung Tri giấu ở đâu, nhưng hành tung của Chung Tri khá bí ẩn, để điều tra được phải phí một ít công phu. Hơn nữa chờ khi hắn điều tra được, đã phát hiện hai người kia cư nhiên lãnh chứng kết hôn rồi. Hơn nữa lại ở chung nhiều ngày như vậy, nói không chừng đã sớm lên giường.
Chuyện này làm hứng thú của hắn với Tạ Quan Sư giảm mạnh.
Dù sao hắn đối Tạ Quan Sư cũng chỉ là cảm giác hiếu thắng muốn chinh phục mà thôi, hơn nữa Tạ Quan Sư biến mất tám năm làm cảm xúc năm đó bị ấp ủ, lúc này mới làm hắn sinh ra ý muốn tiếp cận. Nhưng bây giờ hiển nhiên là đã bị người khác đi trước một bước.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Trác Nhất Thần vẫn muốn mang Tạ Quan Sư đi.
Vì thế khi số điện thoại này khởi động máy, hắn lập tức gọi qua.
Màn hình điện thoại trong tay Tạ Quan Sư sáng lên, y nhìn nhìn, cuối cùng cũng không nhận, ném điện thoại lên bàn.
Vào lúc này cửa lại bị đẩy ra, Chung Tri ôm cánh tay dựa vào cửa, liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, đã cố làm giọng điệu bình thường, thế nhưng thanh âm vẫn hơi trầm: "Sao lại không nhận, không phải là lần trước cậu chủ động cho hắn số điện thoại sao?"
Nhắc đến chuyện này nắm tay hắn liền bắt đầu phát ngứa. Tuy rằng sau đó hắn đã điều tra, thật ra số điện thoại của Tạ Quan Sư là do Trác Nhất Thần tự tra ra, chỉ là hắn hiểu lầm Tạ Quan Sư mà thôi. Nhưng mà vì sao Tạ Quan Sư lại không giải thích ——
Nếu là trước kia, Chung Tri sẽ cho rằng trong mắt người này không hề có mình, cho nên tự nhiên cũng lười giải thích, mặc dù bản thân khổ sở bi thương, y cũng hồn nhiên không để bụng.
Nhưng bây giờ Chung Tri lại nghĩ xa hơn, có lẽ là người này cũng muốn giải thích, chỉ là mình không cho y cơ hội. Cũng không phải hắn không chú ý đến chút ảm đạm xẹt qua đáy mắt y lúc hắn lặp lại hai chữ "giao dịch".
Với Chung Tri mà nói, bây giờ giống như mây đen giăng đầy không trung trong tám năm đột nhiên rạn nứt. Một khi có được một chút quan tâm, một chút ghen tuông của người này, hắn sẽ bắt đầu hy vọng xa vời càng nhiều thứ hơn.
"Cậu giao du với nữ minh tinh thì được, lại không cho tôi đưa số điện thoại cho người khác?" Tạ Quan Sư nhìn hắn một cái, cố ý dùng ngữ khí cứng đờ nói.
Ghen lần thứ ba.
Chung Tri đếm trong lòng, tâm tình tốt ngoài sức tưởng tượng. Hắn dịu dàng nhìn Tạ Quan Sư, ngữ khí mềm nhẹ lại uy hiếp nói: "Ừm, tôi không cho."
Tạ Quan Sư lập tức bị nghẹn.
Điện thoại vang lên từng đợt, nhưng cả Tạ Quan Sư và Chung Tri đều không hề để ý tới, vì thế tủi thân dừng lại. Tạ Quan Sư thật không để ý, ngay từ đầu đã không định nhận điện thoại của cái tên đáng ghét này. Y thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Chung Tri ý ngậm cười nhìn theo.
Tạ Quan Sư đi được vài bước, như là nhịn không được, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Thật ra tôi và Trác Nhất Thần không có gì hết, lúc tôi về nước còn không nhớ rõ mặt hắn trông như thế nào, hắn đi đến trước mặt tôi cả nửa ngày tôi cũng không nhận ra."
Nói xong câu đó, y gãi gãi đầu ngồi xuống trên sô pha, cả người cứng đờ xem tin tức.
Chung Tri vẫn dựa vào khung cửa nhìn y.
Qua hồi lâu, trong lỗ mũi mới phát ra một âm tiết: "Ừm."
Trái tim lại đang đập thình thịch, vui sướng trong mắt cũng sắp tràn ra ngoài.
Tám năm, vô số lần hắn tưởng tượng, khi người này xuất hiện mình sẽ thương tổn y như thế nào, khinh thường y như thế nào, trả thù y, làm y cũng cảm nhận được sự thống khổ khi bị vứt bỏ.
Hắn muốn tra tấn y từng chút một.
Thẳng đến khi dập tắt tất cả ánh sáng trong mắt y, chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng, hắn không làm, hắn trầm luân một lần nữa.
Khi người này thật sự xuất hiện, chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút, hắn lập tức sẽ tước vũ khí đầu hàng.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ tới, mà là không dám thừa nhận ——
Là hắn cần y, khát vọng y, khẩn cầu y, cho nên hắn không còn cách nào.
............
Ngày hôm sau, Tạ Quan Sư quyết định diễn cho đến cùng, vì thế vẫn làm bộ dáng uể oải, ngay cả gameshow hấp dẫn y mấy ngày hôm trước cũng không muốn xem, lượng thức ăn cũng ít hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Đương nhiên y làm rất đúng mực, không cố tình toát ra cảm xúc ghen ghét gì.
Mà ánh mắt Chung Tri nhìn y càng ngày càng ôn nhu.
Từ lúc gặp lại đến nay Chung Tri đều châm chọc Tạ Quan Sư, giờ lại vậy làm y hơi không thích ứng kịp. Bây giờ ánh mắt Chung Tri không có lúc nào là không dính lên người y, thậm chí sẽ cẩn thận cắt táo thành miếng nhỏ, đút vào miệng y. Ánh mắt nhìn y dịu dàng đến nỗi làm người ta cứng đờ —— còn có một loại ý nghĩa khác làm y lạnh cả sống lưng.
Đến lúc ngủ trưa, Tạ Quan Sư im lặng cuộn tròn trên sô pha, như đang cất giấu tâm sự trong lòng, cứ rầu rĩ không vui mãi. Y tùy tiện lướt tin tức như thường ngày, ngay sau đó giống như vô tình mà bắt đầu tìm kiếm tên của nữ minh tinh kia, xem hết một lượt tin tức của Chung Tri và cô ta.
Dù trong lòng đã bốc khói, nhưng y vẫn làm như không để bụng.
—— đương nhiên, ở trong mắt Chung Tri, bộ dáng cố tình trấn định rất thú vị.
Thật giống như: Ha, tiểu yêu tinh nơi nào dám câu dẫn người của ta.
Chung Tri vui vẻ như muốn bay lên, khoác áo sơ mi vào rồi lười biếng chen vào sô pha, ngang ngược lại ôn nhu mà ôm y vào trong lồng ngực. Rõ ràng đã biết y đang xem cái gì, lại cứ làm như không biết hỏi: "Đang xem cái gì mà chăm chú như vậy?"
Tạ Quan Sư cứng người, sắc mặt không được tốt lắm, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
"Phải không?" Chung Tri cười vui cực kỳ, ánh mắt nhìn về phía y cũng ôn nhu cực kỳ.
Tạ Quan Sư càng bực bội, càng lo âu bất an, càng giả vờ trấn định, thì ở trong mắt Chung Tri đều là do để ý đến mình —— bây giờ hắn muốn vui muốn chết.
Vốn dĩ phải giải thích chuyện đó rõ ràng, nhưng giờ hắn đổi ý rồi, không muốn giải thích gì hết.
Nếu làm như vậy có thể làm người này để ý mình nhiều hơn, vậy hắn đê tiện một chút thì có sao? Hắn vốn đã là một người không từ thủ đoạn. Hắn hận không thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, sự quan tâm của người này. Trong tám năm qua, thậm chí hắn đã có một suy nghĩ biến thái, nếu nhà y phá sản, tứ cố vô thân, cùng đường đến nỗi chỉ có thể trở về tìm mình thì tốt rồi.
Bây giờ là ông trời đang trợ giúp hắn, y thật sự đã bị buộc chặt bên người hắn rồi.
"Tôi suy nghĩ rồi, lấy điện thoại của cậu, chặt đứt liên hệ của cậu với bên ngoài là tôi không đúng." Chung Tri đặt cằm lên vai Tạ Quan Sư, thấp giọng nói: "Nếu cậu muốn thì sẽ đưa cậu điện thoại mới, sau đó tìm sim cũ của cậu về."
"Cậu nói thật?" Tạ Quan Sư do dự hỏi, hiển nhiên là bị Chung Tri dọa sợ, không hề tin tưởng hắn.
"Đương nhiên." Chung Tri cười cười. Mấy ngày nay số lần hắn tươi cười đã nhiều hơn trước.
Khác với tám năm trước. Tám năm trước khi hắn bất chợt nở nụ cười, trong đó còn có một tia e lệ cùng ngây thơ, khi đó núi băng cũng sẽ bị hòa tan. Nhưng hiện giờ, có lẽ hắn đã không còn che giấu bản thân ở trước mặt Tạ Quan Sư nữa, lúc cười rộ giống hệt một con sói đã ăn no.
Tạ Quan Sư thấy hắn cười, giật mình, ngay sau đó quay mặt qua chỗ khác, nói: "Đã nói thì phải làm được, đến lúc đó đừng đổi ý."
Chung Tri thấy y giật mình, vì thế ý cười càng thêm rõ ràng. Hận không thể quay mặt Tạ Quan Sư lại, để y nhìn nụ cười của mình cho rõ.
Người này thích mình cười ——
Tám năm trước có nói, mình cười lên rất đẹp, hẳn là nên cười nhiều hơn.
Nếu như vậy, Chung Tri không ngại dùng khuôn mặt này để thu hút sự chú ý của đối phương. Hắn khát vọng ánh mắt người này như khát vọng không khí và nước, có được thì mới có thể sống.
Chung Tri ghé sát bên tai Tạ Quan Sư, nói: "Có một điều kiện."
Tạ Quan Sư biết ngay là hắn tuyệt đối không thể tốt bụng như vậy, tự nhiên lại không hạn chế liên lạc của mình với bên ngoài, quả nhiên là có điều kiện, vì thế mắt trợn trắng, hỏi: "Điều kiện gì?"
"Cậu hôn tôi một chút, tôi lập tức đưa điện thoại cho cậu." Chung Tri nhìn Tạ Quan Sư, vẫn còn cười.
Tạ Quan Sư: "......"
Hôn cái đầu cậu, Tạ Quan Sư nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Y đẩy Chung Tri ra, nhảy xuống từ trên sô pha, không nhẹ không nặng mà nói: "Cậu đi mà kêu cô minh tinh kia hôn đi!"
Chung Tri ngồi xếp bằng tại chỗ ngẩng đầu nhìn y, ý cười nơi khóe miệng vẫn luôn không mất đi, con ngươi lộng lẫy giống hệt như lúc đứng trước tủ bánh kem với thiếu niên Tạ Tiểu Phi năm ấy.
............
Tuy rằng lúc đó Tạ Quan Sư không hôn Chung Tri, nhưng cũng chẳng sao, dù sao bây giờ sức lực của Chung Tri lớn hơn y nhiều, muốn chiếm tiện nghi thì làm lúc nào chẳng được. Huống chi y cứ ỡm ờ làm ngơ với hành động thân mật quá mức của Chung Tri, không hề làm ra phản ứng kháng cự gì.
Đêm đó, Chung Tri đưa điện thoại mới cho y.
Bên trong điện thoại mới vẫn là sim cũ, cho nên số điện thoại của Trác Nhất Thần cũng ở bên trong.
Chung Tri rõ ràng biết chuyện này, nhưng làm bộ không biết, cũng không xóa đi —— rất rõ ràng, lại bắt đầu thử Tạ Quan Sư một lần nữa.
Sau khi đưa điện thoại cho Tạ Quan Sư, Chung Tri liền đến phòng bếp nấu cơm, hai ngày nay hắn luôn rất vui, lúc nấu cơm cũng không ép Tạ Quan Sư theo vào. Vì thế Tạ Quan Sư có một chút thời gian tự do, y vào phòng ngủ đóng cửa lại, đầu tiên là gọi cho ba Tạ.
Mặc kệ nói như thế nào, dù gì người thân của nguyên chủ trên thế giới này cũng chỉ còn lại ba Tạ, cũng phải báo bình an cho ba Tạ, miễn làm đối phương lo lắng.
Y mới vừa ngắt cuộc gọi cùng ba Tạ, một số điện thoại lạ khác lập tức gọi vào.
Nói là số lạ cũng không đúng, bởi vì hôm ở sân bay số điện thoại này đã từng gọi qua, còn bởi vậy mà làm Chung Tri nổi điên.
Trong khoảng thời gian này, Trác Nhất Thần cũng có điều tra xem Tạ Quan Sư rốt cuộc bị Chung Tri giấu ở đâu, nhưng hành tung của Chung Tri khá bí ẩn, để điều tra được phải phí một ít công phu. Hơn nữa chờ khi hắn điều tra được, đã phát hiện hai người kia cư nhiên lãnh chứng kết hôn rồi. Hơn nữa lại ở chung nhiều ngày như vậy, nói không chừng đã sớm lên giường.
Chuyện này làm hứng thú của hắn với Tạ Quan Sư giảm mạnh.
Dù sao hắn đối Tạ Quan Sư cũng chỉ là cảm giác hiếu thắng muốn chinh phục mà thôi, hơn nữa Tạ Quan Sư biến mất tám năm làm cảm xúc năm đó bị ấp ủ, lúc này mới làm hắn sinh ra ý muốn tiếp cận. Nhưng bây giờ hiển nhiên là đã bị người khác đi trước một bước.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Trác Nhất Thần vẫn muốn mang Tạ Quan Sư đi.
Vì thế khi số điện thoại này khởi động máy, hắn lập tức gọi qua.
Màn hình điện thoại trong tay Tạ Quan Sư sáng lên, y nhìn nhìn, cuối cùng cũng không nhận, ném điện thoại lên bàn.
Vào lúc này cửa lại bị đẩy ra, Chung Tri ôm cánh tay dựa vào cửa, liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, đã cố làm giọng điệu bình thường, thế nhưng thanh âm vẫn hơi trầm: "Sao lại không nhận, không phải là lần trước cậu chủ động cho hắn số điện thoại sao?"
Nhắc đến chuyện này nắm tay hắn liền bắt đầu phát ngứa. Tuy rằng sau đó hắn đã điều tra, thật ra số điện thoại của Tạ Quan Sư là do Trác Nhất Thần tự tra ra, chỉ là hắn hiểu lầm Tạ Quan Sư mà thôi. Nhưng mà vì sao Tạ Quan Sư lại không giải thích ——
Nếu là trước kia, Chung Tri sẽ cho rằng trong mắt người này không hề có mình, cho nên tự nhiên cũng lười giải thích, mặc dù bản thân khổ sở bi thương, y cũng hồn nhiên không để bụng.
Nhưng bây giờ Chung Tri lại nghĩ xa hơn, có lẽ là người này cũng muốn giải thích, chỉ là mình không cho y cơ hội. Cũng không phải hắn không chú ý đến chút ảm đạm xẹt qua đáy mắt y lúc hắn lặp lại hai chữ "giao dịch".
Với Chung Tri mà nói, bây giờ giống như mây đen giăng đầy không trung trong tám năm đột nhiên rạn nứt. Một khi có được một chút quan tâm, một chút ghen tuông của người này, hắn sẽ bắt đầu hy vọng xa vời càng nhiều thứ hơn.
"Cậu giao du với nữ minh tinh thì được, lại không cho tôi đưa số điện thoại cho người khác?" Tạ Quan Sư nhìn hắn một cái, cố ý dùng ngữ khí cứng đờ nói.
Ghen lần thứ ba.
Chung Tri đếm trong lòng, tâm tình tốt ngoài sức tưởng tượng. Hắn dịu dàng nhìn Tạ Quan Sư, ngữ khí mềm nhẹ lại uy hiếp nói: "Ừm, tôi không cho."
Tạ Quan Sư lập tức bị nghẹn.
Điện thoại vang lên từng đợt, nhưng cả Tạ Quan Sư và Chung Tri đều không hề để ý tới, vì thế tủi thân dừng lại. Tạ Quan Sư thật không để ý, ngay từ đầu đã không định nhận điện thoại của cái tên đáng ghét này. Y thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Chung Tri ý ngậm cười nhìn theo.
Tạ Quan Sư đi được vài bước, như là nhịn không được, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Thật ra tôi và Trác Nhất Thần không có gì hết, lúc tôi về nước còn không nhớ rõ mặt hắn trông như thế nào, hắn đi đến trước mặt tôi cả nửa ngày tôi cũng không nhận ra."
Nói xong câu đó, y gãi gãi đầu ngồi xuống trên sô pha, cả người cứng đờ xem tin tức.
Chung Tri vẫn dựa vào khung cửa nhìn y.
Qua hồi lâu, trong lỗ mũi mới phát ra một âm tiết: "Ừm."
Trái tim lại đang đập thình thịch, vui sướng trong mắt cũng sắp tràn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất