Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 2:

Trước Sau
Vân Võ Đế phát hiện ra mình và tiểu công chúa có khoảng cách thế hệ.

Đúng là vậy.

Cách nhau tận mấy ngàn năm cơ mà!

[Thôi chết, phụ hoàng đẹp trai thế này mà chỉ còn vài tháng nữa là chết rồi.]

Lâm Phi giật mình.

Con nói gì?

Vân Võ Đế trừng mắt.

Kết quả là tiểu công chúa trong nôi không những không sợ mà còn cười khúc khích.

[Oa, phụ hoàng đẹp trai quá, còn mặc long bào nữa, cứ như bước ra từ truyện tranh vậy, cứ như được rửa mắt vậy.]

Vân Võ Đế: "…"

Ông không hiểu tiểu công chúa nói gì.

Chỉ nhớ mãi tin mình sắp chết.

Lông mày nhíu chặt như sắp kẹp chết một con muỗi.

"Đã đặt tên cho Thập Bát công chúa chưa?" Vân Võ Đế hỏi.



Lâm Phi vội vàng bước tới, gật đầu: "Nhũ danh là Thập Bát, tên chính thức vẫn chưa đặt."

"Vậy thì tốt, đặt tên là Vân Vụ đi."

[Vân Vụ? Chưa từng nghe tên này, trong lịch sử không thấy nói phụ hoàng có mười tám đứa con, không phải chỉ có mười bảy đứa sao? Xem ra ta không chỉ xuyên không, còn khiến phụ hoàng sinh thêm một đứa con nữa, vậy thì ta là nhỏ nhất rồi.]

Vân Võ Đế suy ngẫm hai chữ trong lòng.

Xuyên không?

Chẳng lẽ đứa trẻ này, thực sự đến từ tương lai?

Lâm Phi: Xong rồi, con gái ta không phải yêu quái biến thành chứ, nếu hoàng thượng phát hiện ra chắc chắn sẽ xử tử con bé mất.

"Tạ ơn hoàng thượng."

Lâm Phi vừa mừng vừa sợ.

Mấp máy môi: "Hoàng thượng, tối nay…"

"Tối nay trẫm sẽ ở lại." Vân Võ Đế nói.

"Thần… thần thiếp sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị." Lâm Phi lo lắng đáp lời, ý định muốn hoàng thượng rời đi để ít tiếp xúc với con gái đã thất bại.

[A a, ta cũng muốn ăn, ta muốn ăn giò heo, ôi chao, hình như thời này nhà quyền quý không ăn thịt heo, chê thịt heo hôi quá.]



[Nhưng có thể trực tiếp thiến heo rồi nuôi mà, thịt heo ngon thế cơ mà! Mỡ heo còn có thể xào rau.]

[Không ăn dầu mỡ thì làm sao khỏe mạnh được.]

Thiến heo…?

Vân Võ Đế chỉ thấy đau dưới hạ bộ.

Ông nhìn tiểu công chúa trong nôi, ánh mắt có chút phức tạp.

Tiểu công chúa tuyệt đối không phải đứa trẻ bình thường, nếu không thì sao biết được những điều này.

"Vậy thì ăn thịt dê đi."

"Vâng, thần thiếp sẽ đi sắp xếp ngay."

Lâm Phi lo lắng rời đi.

[Oa, thơm quá, sao ta không ăn được nhỉ.]

Vân Vụ trực tiếp khóc ầm lên.

[Ta đói rồi, không biết mẫu phi có chịu không cho nhũ mẫu cho ta bú nữa không, nhũ mẫu đó xấu lắm, hừ.]

"Hoàng thượng, Thập Bát chắc là đói rồi, thần thiếp sẽ đi cho Thập Bát bú ngay." Lâm Phi run rẩy nói.

Vân Võ Đế cau mày, ra lệnh: " Lâm An, đi mời thái y, tiểu công chúa khóc mãi không ngừng, chắc chắn là bị bệnh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau