Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa
Chương 27:
Nàng ấy duỗi tay túm lấy tay Lý Hồng: "Ca, muội không quan tâm tới người khác, mọi chỉ quan tâm tới huynh thôi, huynh tuyệt đối không được vì muội mà làm ra chuyện gì nguy hiểm, nếu huynh xảy ra chuyện gì, cả đời này muội sẽ không thể tha thứ cho bản thân được đâu."
"Muội muội, vậy muội ăn bánh táo đỏ này đi."
Thanh Kiều nhìn ánh mắt không đành lòng, chứa đựng những cảm xúc đau khổ của hắn.
Thanh Kiều cười dịu dàng: "Đại ca, muội ăn, huynh đừng sợ."
Nàng ấy nói xong, cầm bánh táo đỏ lên rồi cho một miếng vào miệng.
Lý Hồng thấy động tác không chút do dự của nàng ấy, hắn bỗng giơ tay hất chiếc bánh xuống đất.
Nhưng sau khi làm vậy.
Lý Hồng lại hối hận.
Thanh Kiều thấy được sự vùng vẫy đau đớn trong mắt huynh trưởng.
Nàng ấy không hỏi gì cả, chỉ nở nụ cười dịu dàng rồi cầm bánh táo đỏ lên tiếp tục ăn.
Lý Hồng nhìn nàng ấy ăn xong, lệ rơi đầy mặt.
Không bao lâu sau.
Thanh Kiều cảm thấy da bụng tê rần, có vẻ nàng ấy đã hiểu ra.
Nàng ấy bất lực xoa bụng, nhưng vẫn kiên quyết đưa ra lựa chọn.
Nàng ấy nhìn Lý Hồng, cười hỏi: "Đại ca, có phải muội không thể có con không?"
"Xin lỗi, muội muội... Là ca ca có lỗi với muội, lúc trước ta không nên... không nên..." Lý Hồng khóc đến mức nước mắt đầy mặt.
Thanh Kiều lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Đại ca, huynh không cần tự trách chính mình, thật ra muội vẫn luôn rất hối hận vì có đứa bé này, vì muội mà từ lúc sinh ra nó đã phải thấp kém hơn người khác."
"Vì thế, bây giờ muội làm tất cả những chuyện này đều là tự nguyện."
"Đại ca không cần phải thấy áy náy."
Thanh Kiều đi tới cửa, đá chân vào khung cửa, cả người đột nhiên ngã xuống đất.
"Muội muội!"
Lý Hồng trợn tròn mắt, hắn biết Thanh Kiều đang cố gắng che đậy cho mình, mất con vì bị ngã sẽ bớt đắc tội với Tam hoàng tử hơn là uống thuốc phá thai.
"Người đâu, mau tới đây!"
"A, phu nhân!"
"Đại phu, mau gọi đại phu..."
Thanh Kiều nằm dưới đất, máu tươi chảy ra từ làn váy.
Nhưng trong nháy mắt.
Vẻ mặt nàng ấy trở nên tái nhợt.
Lý Hồng trơ mắt nhìn nàng ấy dần yếu đi.
Thanh Kiều được hắn ôm tới giường, lại duỗi tay nắm chặt vạt áo hắn.
"Đại ca, nói cho muội biết lý do đi."
Tới lúc này mà Thanh Kiều vẫn còn lo cho Lý Hồng.
Lý Hồng khóc đến mức nước mặt giàn giụa, thấy ánh mắt cố chấp của Thanh Kiều, hắn lặng lẽ kể chuyện bên tai nàng ấy.
Thanh Kiều nghe xong, trước khi đại phu tới, nàng ấy siết chặt ống tay áo hắn, yếu ớt nhưng kiên quyết nói: "Đại ca, huynh là độc đinh của Lý gia ta, dù thế nào huynh cũng phải sống."
"Nghe lời Hoàng Thượng, nghe lời ông ấy."
Câu cuối cùng này, nàng ấy nói rất nhẹ nhàng.
Chỉ có Lý Hồng nhìn thấy khẩu hình miệng của nàng ấy.
Lý Hồng gật đầu: "Ta đồng ý với muội, muội đừng xảy ra chuyện gì cả, đều là đại ca sai, đại ca không chăm sóc tốt cho muội..."
"Lý lão gia, người mau ra ngoài đi, đại phu tới rồi."
Nha hoàn tới kéo Lý Hồng ra khỏi nhà.
Thanh Kiều cố gắng khiến mình trông thật ổn để đại ca có thể yên tâm ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Thanh Kiều cuối cùng cũng không nhịn được mà rên lên vì đau đớn.
Đêm tháng tư này đặc biệt tối tăm và trống rỗng.
Vào lúc nửa đêm, Vân Trinh đã vội vàng chạy tới.
Nhưng chỉ nhận được lời xin lỗi của đại phu.
"Mất đứa bé rồi sao?" Vân Trinh thần hồn lạc phách, hỏi.
Lý Hồng vội kéo đại phu ra hỏi: "Đại phu, muội muội của ta thế nào rồi? Muội muội của ta."
"Muội muội, vậy muội ăn bánh táo đỏ này đi."
Thanh Kiều nhìn ánh mắt không đành lòng, chứa đựng những cảm xúc đau khổ của hắn.
Thanh Kiều cười dịu dàng: "Đại ca, muội ăn, huynh đừng sợ."
Nàng ấy nói xong, cầm bánh táo đỏ lên rồi cho một miếng vào miệng.
Lý Hồng thấy động tác không chút do dự của nàng ấy, hắn bỗng giơ tay hất chiếc bánh xuống đất.
Nhưng sau khi làm vậy.
Lý Hồng lại hối hận.
Thanh Kiều thấy được sự vùng vẫy đau đớn trong mắt huynh trưởng.
Nàng ấy không hỏi gì cả, chỉ nở nụ cười dịu dàng rồi cầm bánh táo đỏ lên tiếp tục ăn.
Lý Hồng nhìn nàng ấy ăn xong, lệ rơi đầy mặt.
Không bao lâu sau.
Thanh Kiều cảm thấy da bụng tê rần, có vẻ nàng ấy đã hiểu ra.
Nàng ấy bất lực xoa bụng, nhưng vẫn kiên quyết đưa ra lựa chọn.
Nàng ấy nhìn Lý Hồng, cười hỏi: "Đại ca, có phải muội không thể có con không?"
"Xin lỗi, muội muội... Là ca ca có lỗi với muội, lúc trước ta không nên... không nên..." Lý Hồng khóc đến mức nước mắt đầy mặt.
Thanh Kiều lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Đại ca, huynh không cần tự trách chính mình, thật ra muội vẫn luôn rất hối hận vì có đứa bé này, vì muội mà từ lúc sinh ra nó đã phải thấp kém hơn người khác."
"Vì thế, bây giờ muội làm tất cả những chuyện này đều là tự nguyện."
"Đại ca không cần phải thấy áy náy."
Thanh Kiều đi tới cửa, đá chân vào khung cửa, cả người đột nhiên ngã xuống đất.
"Muội muội!"
Lý Hồng trợn tròn mắt, hắn biết Thanh Kiều đang cố gắng che đậy cho mình, mất con vì bị ngã sẽ bớt đắc tội với Tam hoàng tử hơn là uống thuốc phá thai.
"Người đâu, mau tới đây!"
"A, phu nhân!"
"Đại phu, mau gọi đại phu..."
Thanh Kiều nằm dưới đất, máu tươi chảy ra từ làn váy.
Nhưng trong nháy mắt.
Vẻ mặt nàng ấy trở nên tái nhợt.
Lý Hồng trơ mắt nhìn nàng ấy dần yếu đi.
Thanh Kiều được hắn ôm tới giường, lại duỗi tay nắm chặt vạt áo hắn.
"Đại ca, nói cho muội biết lý do đi."
Tới lúc này mà Thanh Kiều vẫn còn lo cho Lý Hồng.
Lý Hồng khóc đến mức nước mặt giàn giụa, thấy ánh mắt cố chấp của Thanh Kiều, hắn lặng lẽ kể chuyện bên tai nàng ấy.
Thanh Kiều nghe xong, trước khi đại phu tới, nàng ấy siết chặt ống tay áo hắn, yếu ớt nhưng kiên quyết nói: "Đại ca, huynh là độc đinh của Lý gia ta, dù thế nào huynh cũng phải sống."
"Nghe lời Hoàng Thượng, nghe lời ông ấy."
Câu cuối cùng này, nàng ấy nói rất nhẹ nhàng.
Chỉ có Lý Hồng nhìn thấy khẩu hình miệng của nàng ấy.
Lý Hồng gật đầu: "Ta đồng ý với muội, muội đừng xảy ra chuyện gì cả, đều là đại ca sai, đại ca không chăm sóc tốt cho muội..."
"Lý lão gia, người mau ra ngoài đi, đại phu tới rồi."
Nha hoàn tới kéo Lý Hồng ra khỏi nhà.
Thanh Kiều cố gắng khiến mình trông thật ổn để đại ca có thể yên tâm ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Thanh Kiều cuối cùng cũng không nhịn được mà rên lên vì đau đớn.
Đêm tháng tư này đặc biệt tối tăm và trống rỗng.
Vào lúc nửa đêm, Vân Trinh đã vội vàng chạy tới.
Nhưng chỉ nhận được lời xin lỗi của đại phu.
"Mất đứa bé rồi sao?" Vân Trinh thần hồn lạc phách, hỏi.
Lý Hồng vội kéo đại phu ra hỏi: "Đại phu, muội muội của ta thế nào rồi? Muội muội của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất