Tất Cả Triều Thần Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 40:

Trước Sau
Nhóc có chút bất an, bất giác nhìn An tần.

An tần vẫy tay với nhóc.

Sau khi hành lễ với đám người Vân Võ Đế, lúc này Thập Tứ hoàng tử mới bước tới bên cạnh An tần.

"Mẫu phi..." Thập Tứ hoàng tử bất an gọi.

An tần duỗi tay che miệng nhóc lại.

"Thập Tứ, con nghe lời phụ hoàng nói, đừng hỏi, đừng nói gì hết."

"Vâng." Thập Tứ hoàng tử bất an núp ở phía sau.

Lão ma ma bưng chén nước tới trước mặt Thập Tứ hoàng tử.

"Thập Tứ hoàng tử, cho lão nô một giọt máu là được."

Thập Tứ hoàng tử nhìn An tần, thấy vẻ mặt mẫu thân không ổn, nhóc bất giác nhìn Vân Võ Đế, lại thấy ánh mắt phụ hoàng lạnh lùng, trong mắt còn như có lửa giận, không còn vẻ quan tâm như trước nữa.

Thập Tứ hoàng tử sợ hãi nhưng vẫn cố gắng duỗi tay ra.

Nhóc không muốn làm phụ hoàng tức giận.

Phụ hoàng đã đồng ý giữ mạng cho mẫu phi nhóc, nhóc không thể xin thêm điều gì nữa.

"Tách."

Lão ma ma cắt một giọt máu vào trong chén sau đó xoay người, đi tới trước mặt Vân Võ Đế.

"Hoàng thượng."



Trong lòng lão ma ma run sợ, liếc qua trường kiếm trên tay ông, hàn ý lạnh lẽo chiếu lên má bà ta như thể giây tiếp theo nó sẽ cắt qua yết hầu bà ta vậy.

Bà ta bất chấp sự lạnh lẽo này, đón nhận ánh mắt cười như không cười của Vân Võ Đế.

Lão ma ma suýt nữa run lên, làm đổ cái chén trong tay.

"Chén này phải cầm chắc vào."

"Vâ… Vâng..." Ma ma lắp bắp đáp.

Vân Võ Đế duỗi tay, nhẹ nhàng cắt đầu ngón tay rồi vắt một giọt máu xuống.

Giọt máu rơi vào chén.

Tách một tiếng, hai giọt máu trong chén hòa vào nhau.

Lão ma ma hít sâu một hơi, căng thẳng tới mức cao giọng nói: "Hoàng thượng, nương nương, hòa, hòa vào rồi..."

Nhàn phi cũng thở phào một hơi.

"Hoàng thượng, xem ra có người nói nhăng nói cuội trước mắt người rồi, không biết sau lưng có quỷ kế gì, người tuyệt đối đừng..."

Nhàn phi chưa nói xong, lời đã nghẹn ở cổ.

Chỉ thấy Vân Võ Đế tiện tay kéo một công công tới, sau đó cắt đầu ngón tay người kia, máu tươi của công công nhỏ vào chén.

Vân Võ Đế cười nhạo.

"Nhàn phi, nô bộc của nàng hèn nhát như vậy mà cũng dám lừa gạt trẫm."



Ông mỉa mai.

Giây tiếp theo, Nhàn phi hét lên.

Chỉ thấy đầu của lão ma ma bị Vân Võ Đế chém đứt và rơi xuống trước mặt nàng ta.

Ma ma kia trợn tròn mắt, trong mắt vẫn còn sợ hãi.

Khi chén nước trong tay lão ma ma kia rơi xuống, Lâm An nhanh chóng tới cầm lấy.

"Nhàn phi, nàng biết lúc trước trẫm ngự giá thân chinh đã đối xử với những kẻ địch không quen biết đó thế nào không?"

"Chính là thế này, như giết cừu vậy, cắt bọn chúng thành từng mảnh từng mảnh, sau đó cho người thân của chúng ăn thịt."

Nhàn phi thấy thi thể lão ma ma bị ngược đãi.

Vân Võ Đế người đầy máu đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt kia âm u lạnh lẽo như một thanh kiếm đâm vào tim nàng ta.

Tâm lý Nhàn phi có vững vàng thế nào đi nữa cũng bị sụp đổ.

Vân Võ Đế thật sự chém lão ma ma thành từng mảnh trước mặt nàng ta.

Thập Tứ hoàng tử được An tần ôm vào trong ngực, nhóc run lên bần bật, lệ rơi đầy mặt nhưng không dám phát ra tiếng nào.

Môi Lưu Giáp Tú trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Ngô thái y suýt nữa mất khống chế.

Ông ta mới là người cảm thấy sợ nhất.

Sau khi thấy Vân Võ Đế định đưa thịt của lão ma ma cho Nhàn phi ăn, cuối cùng nàng ta cũng không chịu được nữa mà hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau