Chương 17: Nửa quả trứng gà
Hai người trong phòng tắm bắn hai hiệp khởi động, sau đó lại lăn giường làm một hồi, chiến đấu đến khi hai bên lưỡng bại câu thương, lúc Kiều Khả Nam mê man tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Kiều Khả Nam nhịn đau lê cái eo đau nhức xuống giường, vọt vào WC giải quyết nhu cầu, nhân tiện tắm rửa luôn.
Hắn nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, một người đàn ông vẻ mặt uể oải, hai mắt phiếm hồng, nhưng lại xuân quang rực rỡ, biểu hiện của việc ăn uống no đủ, trên cần cổ trắng nõn chình ình một dấu hôn, cái mới chồng cái cũ, mới ngủ một giấc, đã có dấu hiệu sưng phồng.
Hắn cắn chặt môi dưới gầm gừ một tiếng, thay quần lót áo sơ mi mới, đang định ra ngoài, Lục Hành Chi đã lù lù xuất hiện: “Tỉnh sớm vậy?”
Kiều Khả Nam: “Đói bụng.” Chưa được miếng cơm nào vào bụng đã bị anh thao cả đêm, đổi lại người khác cũng bị đói tỉnh.
Lục Hành Chi: “Ừ” một tiếng: “Ra tìm trong tủ lạnh xem.”
Chủ nhà đã lên tiếng, Kiều Khả Nam dĩ nhiên không khách khí. Hắn đi ra ngoài, tìm đến nhà bếp, liền trông thấy một chiếc siêu tủ lạnh ba cửa đầy đủ công năng, không khỏi mong chờ cảnh tượng đồ ăn tràn ngập bên trong, mở cửa ra: “….”
Hắn đóng sập cánh cửa, có lẽ phương pháp mở tủ tui không đúng, thử lại
── trống không như cũ.
Cơ mặt Kiều Khả Nam giật giật, chưa từ bỏ hi vọng, kéo ngăn đồ sống: Trống không, kéo ngăn đông lạnh: Trống không. Cả một chiếc tủ còn cao hơn hắn chỉ có duy nhất một vỉ đá và một quả trứng gà nằm trơ trọi, Kiều Khả Nam hóa đá vỡ răng rắc: Anh không nên bắt nạt tui bằng cách này a!
Hắn cầm quả trứng gà, hung hổ xông vào phòng khởi binh vấn tội Lục Hành Chi: “Anh cho tui biết cái thứ này rốt cuộc là như thế nào hả! Sá?!”
Lục Hành Chi hồn nhiên vô số tội liếc nhìn hắn, lại liếc nhìn quả trứng gà, trên mặt viết rõ ràng: “Không phải cậu đã cầm trong tay đó sao?”
Kiều Khả Nam bỗng dưng muốn khóc, hơn nửa đêm, nhà Lục Hành Chi lại ở trúng khu ngoại ô, đến một cửa hàng tiện lợi cũng không có, thực quá ư tàn nhẫn.
Hắn cẩn thận từng li hộ tống quả trứng vào phòng bếp. Tao nên chiên xào hay luộc gỏi mày đây? Kết quả lại phát hiện trong nhà Lục Hành Chi còn không có bình đun nước…. đến bước này Kiều Khả Nam đã chẳng còn hơi tức giận, may mà cũng tìm được cái nồi, hắn đổ nước, đặt trứng vào trong, trứng liền nổi lên, ….
Hắn bật bếp ga, chờ trứng chín.
Lục Hành Chi thấy phía ngoài im ắng, hiếu kì chạy ra xem: “Đang làm gì đó?”
Kiều Khả Nam nhấc mắt lườm anh một cái: “Trong nhà anh có muối không?”
Lục Hành Chi lắc đầu.
Kiều Khả Nam bùng lửa. Cút xuống địa ngục đi Nhà ma thuật! ” Mau lấy bảo bối trong túi thần kì ra!”
Lục Hành Chi:”?” Nghe không hiểu, chỉ đáp: “Tôi không nấu ăn.”
Kiêu Khả Nam kinh hãi: “Vậy sao có trứng?!”
Lục Hành Chi: “Tủ lạnh sanh.”
Kiều Khả Nam: “…” Hắn làm vẻ mặt kinh bỉ, biểu hiện tui đây hoàn toàn xem thường anh.
Nếu lúc này Lục Hành Chi cười nói: “Tôi sẽ dùng lò viba luộc trứng.” có lẽ hắn cũng chả thèm ngạc nhiên so với chuyện vừa rồi.
Bây giờ hình tượng Lục Hành Chi trong lòng hắn liền biến thành một tên ngu si tứ chi phát triển, không phân biệt nổi muối đường, mỗi ngày chỉ biết ngu ngốc lao vào làm việc. Hắn ôm cánh tay, đứng một bên chờ a chờ, kỳ quái Lục Hành Chi không đi ra ngoài, cũng đứng một bên nhìn, hai tay đút túi, gương mặt lãnh đạm, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Kiều Khả Nam không bật đèn ( bởi vì hắn không tìm được), trong phòng bếp le lói ánh sáng hắt vào từ phòng khách, cộng thêm ngọn lửa đang cháy bập bùng, tất cả chiếu lên gò má xinh đẹp của cậu thanh niên. Kiều Khả Nam tính ra không quá dương cương, mà lại có khuynh hướng mặt baby, ngày mới vào sở vụ rõ ràng còn theo phong cách Âu Mĩ khỏe khoắn, bây giờ thì lại giống mấy gã diễn viên Nhật Hàn.
Ánh mắt của cậu rất sáng, lông mi cong dài, khi hai người hôn nhau, anh có thể nhìn rõ hàng mi như cánh quạt đó, một chút một chút quét qua mặt anh, quét đến tâm can cũng ngứa.
Lúc này, trên người cậu chỉ độc một chiếc áo sơ mi, nếu cởi bỏ vài cúc áo, toàn bộ dấu vết kích tình đêm nay sẽ hoàn toàn bại lộ.
Lục Hành Chi không thích lưu lại dấu vết trên người bạn tình, riêng Kiều Khả Nam lại khác, anh để cho mình tùy hứng làm càn, có lẽ vì nhìn bộ dáng lúng túng của chàng trai khi bị mấy nữ đồng nghiệp soi mói rất thú vị. Anh không phủ nhận, mình cố ý gây khó dễ cho Kiều Khả Nam, một phần cũng vì cậu không giả tạo không già mồm cãi lão, tuy rằng đôi khi hay lảm nhảm mấy từ anh không hiểu, nhưng tóm lại, thấy cậu vì bị trêu chọc xù lông làm anh rất hài lòng.
Hài lòng đến mức dù có thể làm nhiều chuyện vui vẻ hơn, nhưng vẫn ở đây nhìn cậu, cùng nhau chờ trứng chín.
Đương nhiên, trong đầu còn đang suy nghĩ có nên ở nhà bếp chơi một lần không, trong lúc chờ ăn mình sẽ thế này rồi thế nọ cậu ta.
Kiều Khả Nam cuối cùng cũng bị ánh mắt của Lục Hành Chi làm rùng mình, hắn bất chợt so vai một cái, hùng hổ nói: “Anh đừng có mơ.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam vênh mặt không sợ chết: ” Dù anh có đói bụng, em cũng không cho anh trứng đâu.”
Lục Hành Chi: “…”
Nước sôi, trứng chín, Kiều Khả Nam vui vẻ vớt ra, đặt trứng dưới vòi nước lạnh, một bên trùng, một bên bóc vỏ.
Lục Hành Chi nhìn một loạt động tác thuần thục của cậu, cảm thấy rất thần kỳ: “Thì ra có thể bóc trứng như vậy.”
Kiều Khả Nam: “Rồi bình thường anh bóc như thế nào?”
Lục Hành Chi: “Chờ trứng nguội.”
Kiều Khả Nam: “….”
Kiều Khả Nam bóc vỏ xong, vội vàng cạp một miếng, kết quả phát hiện Lục Hành Chi vẫn đang nhìn mình chằm chằm, hắn thiếu chút nữa mắc nghẹn. “Anh có nhìn tiếp em cũng không cho đâu!”
“Nga.” Lục Hành Chi a một tiếng đáp lại, nhưng đôi mắt trước sau vẫn gắn chặt vào nửa quả trứng gà không tha.
Nghĩ rồi nghĩ…. cái người lúc nãy còn dùng ánh mắt đói khát như sài lang hổ báo đó nhìn mình, hiện tại sao lại trông hơi… ngu ngu? Kiều Khả Nam càng bị nhìn càng chột dạ, trứng vốn là của Lục Hành Chi, tủ lạnh trống trơn không phải lỗi của anh, biến không ra muối cũng không phải lỗi của anh, mỗi người có một sở trường riêng, chỉ là người kia thiên phú đều xài hết trên giường thôi ….
Kiều Khả Nam càng nghĩ, nửa quả trứng trong tay càng không thể nuốt trôi, vì vậy liền đưa tay qua: ” Em đủ rồi, cho anh nè.”
Đôi mắt Lục Hành Chi loe lóe, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng tiến tới.
Kiều Khả Nam: “Cầm…”
Lục Hành Chi cúi đầu, bắt lấy tay Kiều Khả Nam, một ngụm đem nửa quả trứng gà tống vào miệng.
Đã thế còn như ăn chưa đủ no dùng lưỡi liếm đầu ngón tay hắn, làm Kiều Khả Nam gấp như phải bỏng, một luồng điện tê dại xẹt xẹt chạy thẳng đến đại não, làm hắn ngây người như phỗng, vô pháp nhúc nhích.
Lục Hành Chi hài lòng, nghiêng mặt liếm sạch vết trứng dính trên mép Kiều Khả Nam, “Ừm, ăn rất ngon.”
Ánh mắt của anh mang đầy ý xấu, bên trong lóe lóe ý tứ bỡn cợt, lần đầu tiên Kiều Khả Nam thấy anh thế mà có thể cười thật lòng như vậy.
Mà Lục Hành Chi đúng là nói thật lòng.
Anh thực sự nghĩ nửa quả trứng gà của Kiều Khả Nam ăn rất ngon, từ nhỏ anh đã thích trứng, bởi vì không phải lúc nào cũng được ăn đồ ngon như thế, lúc ở cô nhi viện, một tuần chỉ có cơ hội ăn trứng một lần.
Nếu không chú ý, còn có thể bị đứa khác đoạt mất.
Ở đó không có chuyện chia sẻ một quả trứng gà. Nhưng bây giờ anh đã có thể ăn bao nhiêu trứng tùy thích, nửa quả trứng gà, chẳng còn là vấn đề.
Hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào vừa rồi, thật giống hương vị quả trứng mình mỗi tuần mình mong ước.
Có thứ gì đó, vào lúc này bỗng nhiên nảy sinh trong lòng anh, Lục Hành Chi nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của Kiều Khả Nam, một cỗ dục vọng muốn chiếm giữ lấy nổi lên, kìm lòng không đậu kéo cậu qua, hôn lên.
Kiều Khả Nam nhịn đau lê cái eo đau nhức xuống giường, vọt vào WC giải quyết nhu cầu, nhân tiện tắm rửa luôn.
Hắn nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, một người đàn ông vẻ mặt uể oải, hai mắt phiếm hồng, nhưng lại xuân quang rực rỡ, biểu hiện của việc ăn uống no đủ, trên cần cổ trắng nõn chình ình một dấu hôn, cái mới chồng cái cũ, mới ngủ một giấc, đã có dấu hiệu sưng phồng.
Hắn cắn chặt môi dưới gầm gừ một tiếng, thay quần lót áo sơ mi mới, đang định ra ngoài, Lục Hành Chi đã lù lù xuất hiện: “Tỉnh sớm vậy?”
Kiều Khả Nam: “Đói bụng.” Chưa được miếng cơm nào vào bụng đã bị anh thao cả đêm, đổi lại người khác cũng bị đói tỉnh.
Lục Hành Chi: “Ừ” một tiếng: “Ra tìm trong tủ lạnh xem.”
Chủ nhà đã lên tiếng, Kiều Khả Nam dĩ nhiên không khách khí. Hắn đi ra ngoài, tìm đến nhà bếp, liền trông thấy một chiếc siêu tủ lạnh ba cửa đầy đủ công năng, không khỏi mong chờ cảnh tượng đồ ăn tràn ngập bên trong, mở cửa ra: “….”
Hắn đóng sập cánh cửa, có lẽ phương pháp mở tủ tui không đúng, thử lại
── trống không như cũ.
Cơ mặt Kiều Khả Nam giật giật, chưa từ bỏ hi vọng, kéo ngăn đồ sống: Trống không, kéo ngăn đông lạnh: Trống không. Cả một chiếc tủ còn cao hơn hắn chỉ có duy nhất một vỉ đá và một quả trứng gà nằm trơ trọi, Kiều Khả Nam hóa đá vỡ răng rắc: Anh không nên bắt nạt tui bằng cách này a!
Hắn cầm quả trứng gà, hung hổ xông vào phòng khởi binh vấn tội Lục Hành Chi: “Anh cho tui biết cái thứ này rốt cuộc là như thế nào hả! Sá?!”
Lục Hành Chi hồn nhiên vô số tội liếc nhìn hắn, lại liếc nhìn quả trứng gà, trên mặt viết rõ ràng: “Không phải cậu đã cầm trong tay đó sao?”
Kiều Khả Nam bỗng dưng muốn khóc, hơn nửa đêm, nhà Lục Hành Chi lại ở trúng khu ngoại ô, đến một cửa hàng tiện lợi cũng không có, thực quá ư tàn nhẫn.
Hắn cẩn thận từng li hộ tống quả trứng vào phòng bếp. Tao nên chiên xào hay luộc gỏi mày đây? Kết quả lại phát hiện trong nhà Lục Hành Chi còn không có bình đun nước…. đến bước này Kiều Khả Nam đã chẳng còn hơi tức giận, may mà cũng tìm được cái nồi, hắn đổ nước, đặt trứng vào trong, trứng liền nổi lên, ….
Hắn bật bếp ga, chờ trứng chín.
Lục Hành Chi thấy phía ngoài im ắng, hiếu kì chạy ra xem: “Đang làm gì đó?”
Kiều Khả Nam nhấc mắt lườm anh một cái: “Trong nhà anh có muối không?”
Lục Hành Chi lắc đầu.
Kiều Khả Nam bùng lửa. Cút xuống địa ngục đi Nhà ma thuật! ” Mau lấy bảo bối trong túi thần kì ra!”
Lục Hành Chi:”?” Nghe không hiểu, chỉ đáp: “Tôi không nấu ăn.”
Kiêu Khả Nam kinh hãi: “Vậy sao có trứng?!”
Lục Hành Chi: “Tủ lạnh sanh.”
Kiều Khả Nam: “…” Hắn làm vẻ mặt kinh bỉ, biểu hiện tui đây hoàn toàn xem thường anh.
Nếu lúc này Lục Hành Chi cười nói: “Tôi sẽ dùng lò viba luộc trứng.” có lẽ hắn cũng chả thèm ngạc nhiên so với chuyện vừa rồi.
Bây giờ hình tượng Lục Hành Chi trong lòng hắn liền biến thành một tên ngu si tứ chi phát triển, không phân biệt nổi muối đường, mỗi ngày chỉ biết ngu ngốc lao vào làm việc. Hắn ôm cánh tay, đứng một bên chờ a chờ, kỳ quái Lục Hành Chi không đi ra ngoài, cũng đứng một bên nhìn, hai tay đút túi, gương mặt lãnh đạm, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Kiều Khả Nam không bật đèn ( bởi vì hắn không tìm được), trong phòng bếp le lói ánh sáng hắt vào từ phòng khách, cộng thêm ngọn lửa đang cháy bập bùng, tất cả chiếu lên gò má xinh đẹp của cậu thanh niên. Kiều Khả Nam tính ra không quá dương cương, mà lại có khuynh hướng mặt baby, ngày mới vào sở vụ rõ ràng còn theo phong cách Âu Mĩ khỏe khoắn, bây giờ thì lại giống mấy gã diễn viên Nhật Hàn.
Ánh mắt của cậu rất sáng, lông mi cong dài, khi hai người hôn nhau, anh có thể nhìn rõ hàng mi như cánh quạt đó, một chút một chút quét qua mặt anh, quét đến tâm can cũng ngứa.
Lúc này, trên người cậu chỉ độc một chiếc áo sơ mi, nếu cởi bỏ vài cúc áo, toàn bộ dấu vết kích tình đêm nay sẽ hoàn toàn bại lộ.
Lục Hành Chi không thích lưu lại dấu vết trên người bạn tình, riêng Kiều Khả Nam lại khác, anh để cho mình tùy hứng làm càn, có lẽ vì nhìn bộ dáng lúng túng của chàng trai khi bị mấy nữ đồng nghiệp soi mói rất thú vị. Anh không phủ nhận, mình cố ý gây khó dễ cho Kiều Khả Nam, một phần cũng vì cậu không giả tạo không già mồm cãi lão, tuy rằng đôi khi hay lảm nhảm mấy từ anh không hiểu, nhưng tóm lại, thấy cậu vì bị trêu chọc xù lông làm anh rất hài lòng.
Hài lòng đến mức dù có thể làm nhiều chuyện vui vẻ hơn, nhưng vẫn ở đây nhìn cậu, cùng nhau chờ trứng chín.
Đương nhiên, trong đầu còn đang suy nghĩ có nên ở nhà bếp chơi một lần không, trong lúc chờ ăn mình sẽ thế này rồi thế nọ cậu ta.
Kiều Khả Nam cuối cùng cũng bị ánh mắt của Lục Hành Chi làm rùng mình, hắn bất chợt so vai một cái, hùng hổ nói: “Anh đừng có mơ.”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam vênh mặt không sợ chết: ” Dù anh có đói bụng, em cũng không cho anh trứng đâu.”
Lục Hành Chi: “…”
Nước sôi, trứng chín, Kiều Khả Nam vui vẻ vớt ra, đặt trứng dưới vòi nước lạnh, một bên trùng, một bên bóc vỏ.
Lục Hành Chi nhìn một loạt động tác thuần thục của cậu, cảm thấy rất thần kỳ: “Thì ra có thể bóc trứng như vậy.”
Kiều Khả Nam: “Rồi bình thường anh bóc như thế nào?”
Lục Hành Chi: “Chờ trứng nguội.”
Kiều Khả Nam: “….”
Kiều Khả Nam bóc vỏ xong, vội vàng cạp một miếng, kết quả phát hiện Lục Hành Chi vẫn đang nhìn mình chằm chằm, hắn thiếu chút nữa mắc nghẹn. “Anh có nhìn tiếp em cũng không cho đâu!”
“Nga.” Lục Hành Chi a một tiếng đáp lại, nhưng đôi mắt trước sau vẫn gắn chặt vào nửa quả trứng gà không tha.
Nghĩ rồi nghĩ…. cái người lúc nãy còn dùng ánh mắt đói khát như sài lang hổ báo đó nhìn mình, hiện tại sao lại trông hơi… ngu ngu? Kiều Khả Nam càng bị nhìn càng chột dạ, trứng vốn là của Lục Hành Chi, tủ lạnh trống trơn không phải lỗi của anh, biến không ra muối cũng không phải lỗi của anh, mỗi người có một sở trường riêng, chỉ là người kia thiên phú đều xài hết trên giường thôi ….
Kiều Khả Nam càng nghĩ, nửa quả trứng trong tay càng không thể nuốt trôi, vì vậy liền đưa tay qua: ” Em đủ rồi, cho anh nè.”
Đôi mắt Lục Hành Chi loe lóe, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng tiến tới.
Kiều Khả Nam: “Cầm…”
Lục Hành Chi cúi đầu, bắt lấy tay Kiều Khả Nam, một ngụm đem nửa quả trứng gà tống vào miệng.
Đã thế còn như ăn chưa đủ no dùng lưỡi liếm đầu ngón tay hắn, làm Kiều Khả Nam gấp như phải bỏng, một luồng điện tê dại xẹt xẹt chạy thẳng đến đại não, làm hắn ngây người như phỗng, vô pháp nhúc nhích.
Lục Hành Chi hài lòng, nghiêng mặt liếm sạch vết trứng dính trên mép Kiều Khả Nam, “Ừm, ăn rất ngon.”
Ánh mắt của anh mang đầy ý xấu, bên trong lóe lóe ý tứ bỡn cợt, lần đầu tiên Kiều Khả Nam thấy anh thế mà có thể cười thật lòng như vậy.
Mà Lục Hành Chi đúng là nói thật lòng.
Anh thực sự nghĩ nửa quả trứng gà của Kiều Khả Nam ăn rất ngon, từ nhỏ anh đã thích trứng, bởi vì không phải lúc nào cũng được ăn đồ ngon như thế, lúc ở cô nhi viện, một tuần chỉ có cơ hội ăn trứng một lần.
Nếu không chú ý, còn có thể bị đứa khác đoạt mất.
Ở đó không có chuyện chia sẻ một quả trứng gà. Nhưng bây giờ anh đã có thể ăn bao nhiêu trứng tùy thích, nửa quả trứng gà, chẳng còn là vấn đề.
Hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào vừa rồi, thật giống hương vị quả trứng mình mỗi tuần mình mong ước.
Có thứ gì đó, vào lúc này bỗng nhiên nảy sinh trong lòng anh, Lục Hành Chi nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của Kiều Khả Nam, một cỗ dục vọng muốn chiếm giữ lấy nổi lên, kìm lòng không đậu kéo cậu qua, hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất