Chương 14: Ngắm bắn cự ly gần
Edit: Dờ
"Chẳng lẽ anh cũng muốn chịch tôi?"
Trong phút chốc, thượng tá không biết phải đáp lời như thế nào. Hắn vừa định mở miệng, Linne đã nhếch miệng mỉm cười: "Không thành vấn đề."
Ánh mắt Reto tối đi, nhìn chằm chằm vào môi cậu.
Tay bắn tỉa nghiêng đầu nở một nụ cười xấu xa: "Tôi với anh làm một lần, anh thả tôi ra."
Thượng tá bật cười lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi không bàn điều kiện với em."
Linne rất bất mãn: "Sao anh lại vô lý thế?"
Reto hôn lên má cậu: "Vậy tốt nhất là em hãy làm quen với điều đó đi, không thì sau này rất khó sống."
"Tùy anh." Linne chịu đựng đủ thái độ mập mờ của hắn rồi: "Giết tôi hoặc là nói cho tôi biết anh muốn gì. Reto, tôi không có thời gian đâu mà lãng phí với anh. Hay là anh nghĩ tôi không thể trốn ra lần nữa?"
Reto hoàn toàn không bị đe dọa: "Em có thể thử xem."
Gặp một tên tâm thần đã bất hạnh lắm rồi, đây lại còn là một tên tâm thần ngang ngược, Linne vô cùng bực bội.
Thượng tá xoa gáy cậu trấn an: "Bây giờ ở lại đây là lựa chọn tốt nhất của em, ra khỏi vòng tay tôi, ngoài kia có vô số người mong em chết. Ít nhất, tôi sẽ không tổn thương em, hơn nữa có thể đảm bảo chất lượng sinh hoạt của em. Đừng nói những lời bốc đồng như vậy, em không phải trẻ con, Linne, em có thể không cam lòng, nhưng nỗi buồn phiền của em không thể chia cho người khác cùng chịu. Cuộc sống là như vậy đấy."
Linne tức giận mím môi lại, thậm chí cậu còn chẳng biết nên trả lời ra sao, bởi vì Reto nói đúng. Cậu không cam tâm.
Reto cúi đầu cười với cậu: "Tôi đoán, em vội vàng trốn đi như thế là để lấy lại thanh danh?"
"Chẳng lẽ tôi không nên làm vậy?"
"Nhưng bây giờ chưa tới lúc."
"Anh không phải tôi, đương nhiên anh không vội vàng."
Reto nghiêm túc phân tích cho cậu: "Hiện giờ em không có năng lực chống lại kẻ địch, ngay cả cơ thể em cũng không đạt được trạng thái tốt nhất. Sói đánh nhau còn biết chọn thời điểm bản thân có lợi thế, huống chi hiện tại em đối mặt với quân đội của cả một quốc gia. Nếu tôi là em, tôi sẽ ẩn mình một thời gian, tích đủ năng lượng rồi chờ đợi một thời cơ tốt. Trước lúc ấy, hãy làm tốt việc chuẩn bị, em cần vũ khí, cần lực lượng trợ giúp, cần những kế hoạch chặt chẽ đầy đủ... Ít nhất phải nắm chắc 80% khi lên chiến trường."
"Theo cách nghĩ của anh thì đâu còn chiến tranh nữa." Linne là phái hành động: "Không có người lính nào nắm chắc 80% sẽ sống sót trở về khi lên chiến trường cả. Thượng tá, tôi ra trận nhiều hơn anh, không đến lượt anh dạy tôi cách tác chiến."
Reto không hề bị cậu chọc giận: "Em biết ý tôi không phải vậy."
Linne luôn cảm thấy hắn có hàm ý: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Reto chớp mắt, mỉm cười với cậu: "Em có thể xin sự trợ giúp của tôi. Tôi rất vui lòng."
Linne thầm chửi bậy. Cậu biết ngay tên đàn ông này chỉ toàn ý xấu mà.
"Bất kỳ người thông minh nào đều sẽ nghĩ cách lợi dụng tất cả những tài nguyên gần mình, mà bây giờ tôi là tài nguyên tốt nhất trong tay em, không phải sao?" Thượng tá nói như lẽ đương nhiên: "Hơn nữa, em nghĩ quan hệ của chúng ta là kẻ thù, vậy thì càng phải lợi dụng tôi, nếu lợi dụng tốt thì trái lại là em chiếm hời, đúng không?"
Linne châm biếm: "Lúc trước thì hại tôi phải tới đây, giờ lại bảo muốn giúp đỡ, nghe cứ như anh là nhà tài trợ miễn phí vậy, quý ngài từ thiện."
"Nếu chúng ta đã không bàn tới điều kiện, vậy đương nhiên là tôi sẽ giúp em vô điều kiện."
"Đó là anh, tôi không muốn mắc nợ người khác." Linne cũng đoán được một chút ý định của Reto: "Thực ra anh muốn tôi đi cứu bạn anh chứ gì? Cũng được. Tôi làm xong chuyện này, vậy thì hai ta không ai thua thiệt."
Reto nắm tay cậu, làm một động tác khiêu vũ xoay vòng: "Khiêu vũ với cậu rất vui vẻ, cậu Lev."
Kế hoạch cứu người quyết định là ngày 27 tháng 1, cũng là ngày lễ Thánh Sava [1], người Serb ở Sarajevo cử hành hoạt động chúc mừng rất long trọng, binh sĩ trong quân doanh cũng được nghỉ nửa ngày để tham gia hoạt động của giáo hội. Trừ những người trực ban, quân doanh gần như không còn ai. Giữa trưa ngày hôm đó, Eric Bronravo và vài tù nhân khác sẽ chấp hành một nhiệm vụ vận chuyển lương thực và đồ dùng sinh hoạt đến khu người Serb, sau khi vận chuyển thành công, binh sĩ sẽ được nghỉ và xe quân đội quay về quân doanh.
[1] Lễ Thánh Sava: Ngày lễ theo luật pháp của Serbia, cũng chính là ngày lễ của Chính thống giáo Đông phương, tổ chức ngày 27 tháng 1 hàng năm.
Đây là thời cơ cứu người rất hoàn hảo, đến lúc đó, Quân đội Nhân dân không chỉ giảm bớt lính vũ trang mà sự cảnh giác của binh sĩ bảo vệ suốt dọc đường cũng lơi lỏng hơn. Tới lúc xảy ra chuyện, quân cứu viện đến thì người đã cao chạy xa bay.
"Đã xác nhận tuyến đường. Bọn chúng sẽ đi qua bãi thi đấu trượt tuyết Thế vận hội mùa đông ở núi Trebević, nơi đó có trạm canh gác của quân Serbia, có rất nhiều lính bắn tỉa mai phục trên núi, đối với bọn chúng thì đó là con đường vô cùng an toàn." Reto nói: "Linne, tôi cần em xử lý hết toàn bộ đám lính bắn tỉa."
Nhưng đối với Linne và Reto mà nói thì nhiệm vụ này quá khó khăn. Linne cũng hơi phát sầu: "Chỗ ấy vừa trống vừa bằng phẳng, rất khó tiến hành phản kích."
Năm 1984, Thế vận hội mùa đông có môn trượt tuyết địa hình, lúc ấy ban tổ chức liên bang Nam Tư đã chọn núi Trebević thuộc vùng Đông Bắc của Sarajevo để xây dựng một bãi thi đấu. Công trình này rất lớn, sau khi hoàn thành, đường trượt đẹp đẽ, hùng vĩ, uốn lượn nằm giữa nơi rừng rậm như một con rồng bạc. Để tăng mỹ quan cho nơi thi đấu, phần lớn cây cối xung quanh đều bị chặt sạch sẽ, một mảnh ngói vỡ rơi trên đường cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Với những tay lính bắn tỉa người Serb trên núi kia thì quả là không thể đơn giản hơn, cho dù là lính mới thì cũng không có lý do gì để bắn trượt. Trái lại, việc tiến hành phản kích khó khăn hơn nhiều, những binh sĩ đi qua đoạn đường này đều chỉ có thể chịu số phận bị bắn. Đây xứng đáng là "con đường tử thần".
Cuối cùng Linne quyết định di chuyển vào rừng: "Thò mặt ra ngoài chỉ tổ bị bắn, cần phải nấp vào trong này."
Nhận lệnh của Reto, Valter theo Linne lên núi. Cậu lính cần vụ trẻ rất phấn khích, cậu chàng chưa từng lên tiền tuyến, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ lại là làm trợ lý cho Linne Lev nổi như cồn, điều đó chứng tỏ cậu chỉ còn một bước nữa thôi là thành quan sát viên của tay bắn tỉa chủ bài Serbia. Thậm chí cậu chàng còn mượn một khẩu súng ngắm của cựu chiến binh: "Anh nói gì cơ, để tôi làm! Kỹ thuật bắn của tôi rất tốt!"
Linne nhìn khẩu VSS trong tay cậu chàng: "Cậu móc thứ ấy ở đâu ra vậy?"
"Tôi mượn ông Martin, ông ấy bảo là được cho bởi một binh sĩ Liên Xô." Valter hơi ngại ngùng: "Có phải cũ lắm rồi không, lúc ông ấy đưa cho tôi, tôi còn nghĩ là nó được chắp vá lại sau khi nổ tan tành, cũng không biết ông ấy tìm được ở xó xỉnh nào. Nhưng tôi không được phân phối súng, cho nên..."
"Không, đây là một khẩu súng rất đặc biệt." Linne sờ lên báng súng đã bợt nước sơn: "Một trong những khẩu súng sáng tạo nhất của Liên Xô, loại súng tự mang hiệu quả giảm thanh, rất hữu dụng trong bắn tỉa tầm trung. Bình thường lính bắn tỉa chúng tôi không dùng ống giảm thanh, dù kẻ địch có thể phát hiện ra mình cũng không dùng, bởi vì ống giảm thanh ảnh hưởng rất lớn đến quỹ đạo và tốc độ đạn, cụ thể sẽ từ từ giải thích với cậu sau. Tóm lại, đây là một trong số ít những khẩu súng tự mang giảm thanh và có tính năng ổn định nhất trên thị trường hiện giờ."
Valter nghe vậy thì hơi lo lắng: "Tầm trung...là bao nhiêu mét?"
Linne trả lời: "Khoảng 600 mét. Không sao, hôm nay chúng ta chơi một ván cự ly gần."
Thực chiến là người thầy tốt nhất và nghiêm khắc nhất.
Hai người lên núi tìm kiếm và quan sát. Linne đưa ống nhòm cho cậu lính cần vụ: "Xác định được vị trí địch không?"
Valter hoang mang, không dám mở miệng. Cậu chẳng nhìn ra thứ gì.
Linne cười khẽ, mở lời gợi ý: "Đừng nhìn bằng mắt, phải biết tự hỏi. Nếu cậu là lính bắn tỉa, cậu sẽ làm gì." Xét tới việc đây là lần đầu lính cần vụ tiến hành quan sát, cậu nói chi tiết hơn: "Lính bắn tỉa thường xuyên tiến hành ám sát bí mật trong núi, họ có những trạm canh gác cố định, thậm chí có con đường vận chuyển hàng hóa cố định. Nếu cậu muốn chọn chỗ đặt trạm canh gác, cậu chọn như thế nào? Có cần gần nguồn nước không? Có cần gần con đường vận chuyển không? Khu vực ngắm bắn có để lại dấu vết sinh hoạt không? Có đầu lọc thuốc lá, thức ăn, vết bánh xe hay không? Từ những đầu mối ấy, dần thu hẹp phạm vi của kẻ địch, đừng vội vàng đi tìm họng súng kẻ thù, cậu phải vào rừng tìm những chiếc lá cây, xem xét từng chiếc một xem có phải sự thật hay không."
Lính cần vụ bình tĩnh lại, bắt đầu tìm tòi quan sát một lần nữa. Hai mươi phút sau, cậu chàng phát hiện ra một con đường nhỏ có vết bánh xe.
"Làm tốt lắm. Tiếp tục." Linne khen một câu.
Quan sát là một việc rất tốn thời gian và tốn sức lực, bọn họ gần như mất cả ngày để lăn lê bò toài tìm kiếm manh mối trên núi. Cho đến khi Valter cảm thấy mệt mỏi và phiền chán, ánh nắng cuối chân trời dần trở nên nhợt nhạt như mấy giọt dầu trên bát cháo, rốt cuộc Linne cũng lựa chọn được địa điểm ngắm bắn. Họ đắp thảm sợi đay lên người rồi lại phủ một lớp cỏ, trên cùng là tuyết. Trang phục tác chiến tự chế vùng địa hình tuyết này giúp họ hoàn toàn dung nhập vào môi trường.
"Vị trí này có gần quá không?" Tình hình bây giờ khác xa với tác chiến bắn tỉa trong tưởng tượng của Valter. Tay súng bắn tỉa gần nhất cách họ chỉ có 300 mét, vị trí này khiến cậu chàng cảm thấy không khác gì ngủ ngay bên cạnh kẻ địch.
Linne sửa lại cho đúng: "Ý nghĩ của cậu đúng là sai lầm to lớn, bắn tỉa đâu chỉ là tầm xa. Nếu chỉ cần khoảng cách xa để gọi là bắn tỉa, vậy thì những thợ săn thường săn thú ở cự ly rất xa cũng sẽ gọi là bắn tỉa sao?"
"Vậy...cự ly gần cũng gọi là bắn tỉa?"
"Bắn tỉa chính là tiến hành nhiệm vụ hạ gục kẻ địch dưới tình huống không để địch phát hiện ra mình. Chỉ cần cậu không bị đối phương phát hiện, đừng nói là 300 mét, ngay cả khi cậu cách có 3 mét, vậy cũng là bắn tỉa. Hơn nữa khi tác chiến trong thành phố, cậu sẽ phát hiện ra phần lớn các tay bắn tỉa đều bắn tầm trung hoặc gần, 50 mét, 100 mét đều là phạm vi vô cùng thông thường, thậm chí có thể không cần dùng súng bắn tỉa mà dùng súng máy hạng nặng, súng trường, hỏa tiễn hoặc bất cứ thứ vũ khí gì cậu nhặt được trên chiến trường..." Linne nghiêm túc nói: "Valter, đây là chiến trường, không phải sân khấu kịch, thực chiến không bao giờ tiến hành tuần tự các bước như khi diễn tập, mọi chuyện xảy ra trên chiến trường đều là bất ngờ và ngẫu nhiên, khoảng cách, vũ khí, chiến thuật không bao giờ là lý tưởng. Mục tiêu là cậu sống, kẻ địch chết."
Valter hiểu: "Chúng ta quan sát đối phương, đối phương cũng quan sát chúng ta. Vậy làm thế nào để không bị phát hiện?"
"Không xác định được." Linne trả lời: "Đây chính là sự nguy hiểm của bắn tỉa, nếu bại lộ, lính bắn tỉa chỉ còn đường chết. Điều chúng ta có thể làm là cố gắng không để quân địch phát hiện mình, hoặc nói cách khác, giết địch trước khi mình bị phát hiện."
Gió trên núi biến đổi rất nhanh. Một cơn gió vô danh không biết từ đâu thổi tới, quay cuồng, xoay vòng, cuốn những phiến lá khô thành một cơn lốc nhỏ. Mùi đất dần bốc lên trong không khí, những cây bạch dương dài và mảnh đang gào thét như người đàn bà điên đã mất đi đứa con, tóc bà bù xù, gắng hết sức lắc lư đầu để moi hết nỗi đau khổ ra khỏi xác thịt. Bóng cây u tối giao hòa với ánh trăng ảm đạm, mặt đất chợt tối chợt sáng tạo ảo giác buồn vui lẫn lộn. Bỗng nhiên, gió ngừng, từng đụn tuyết lấp lánh bỗng sáng bừng lên, tất cả cảm giác u ám đều bị hòa tan, bụi bặm lắng xuống, ngoài tiếng côn trùng kêu và tiếng vỗ cánh của những con chim hoảng hốt, không khí cả khu rừng chợt lặng xuống. Tựa như chỉ trong một nháy mắt, bóng ma hung tàn ác độc trong thân thể bỗng nhiên bị người ta nhìn thấy.
Valter hơi phấn khích, cái máy đo gió trong tay cậu đột nhiên nhảy số. Thông qua ống ngắm, cậu chàng nhìn thấy một kẻ địch trong phạm vi 300 mét, đó là một tay bắn tỉa không đeo kính hồng ngoại, vừa cắn lương khô vừa nghịch chiếc ống nhòm trong tay.
Valter điều chỉnh hướng súng. Linne sửa lại tư thế cho cậu chàng: "Bả vai thả lỏng, đừng có căng lên như thế, cậu sợ cái gì? Không phải địch chết thì là cậu chết, địch chết rồi cậu không cần sợ, cậu chết rồi thì chẳng còn gì đáng lo. Tay thả lỏng ra, sức giật lúc bắn rất lớn, cứ cứng người như thế đến lúc bị chuột rút tôi mặc xác cậu. Bảo cậu đem kẹo cao su đi mà nhai lại còn không chịu tin."
Linne kiên nhẫn như một người thầy chân chính, Valter rất cảm động. Cậu lính cần vụ điều chỉnh lại hướng súng: "Được chưa anh?"
Linne cho cậu chàng quyền quyết định: "Tự cậu phán đoán đi."
Valter lấy dũng khí rồi bóp cò súng. Tiếng súng được giấu đi bởi tính năng giảm thanh, lòng Valter run lên, trong ống ngắm, viên đạn sượt qua rìa mũ sắt rồi lướt qua má của tay lính bắn tỉa bên kia. Tên lính kia bị bắn thì ngay lập tức lăn tròn một vòng, mũ sắt rơi xuống, tay vẫn còn cầm súng, bất ngờ bị bắn nên hơi trở tay không kịp.
"Má!" Valter sợ tới mức chửi lên, điều chỉnh hướng súng định bụng bắn thêm một phát.
Nhưng lúc này bất ngờ có một viên đạn được bắn ra, trực tiếp găm vào cái trán lộ ra ngoài của tên lính, máu tươi văng tung tóe lên lá rụng. Tên lính kia hiển nhiên không ngờ viên đạn thứ hai tới nhanh như vậy, thậm chí còn chưa kịp mở chốt an toàn, tay thõng xuống, khẩu súng cũng rơi ra.
"Kỹ thuật bắn tốt?" Tay bắn tỉa Serbia cười chế giễu, nhìn cậu lính cần vụ: "Luyện tiếp!"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lính bắn tỉa login rồi. Truyện này sẽ từ từ viết tới những chiến thuật bắn tỉa khác nhau, đến tầm giữa truyện còn có nhiều cách chơi bắn tỉa khác nữa.
"Chẳng lẽ anh cũng muốn chịch tôi?"
Trong phút chốc, thượng tá không biết phải đáp lời như thế nào. Hắn vừa định mở miệng, Linne đã nhếch miệng mỉm cười: "Không thành vấn đề."
Ánh mắt Reto tối đi, nhìn chằm chằm vào môi cậu.
Tay bắn tỉa nghiêng đầu nở một nụ cười xấu xa: "Tôi với anh làm một lần, anh thả tôi ra."
Thượng tá bật cười lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi không bàn điều kiện với em."
Linne rất bất mãn: "Sao anh lại vô lý thế?"
Reto hôn lên má cậu: "Vậy tốt nhất là em hãy làm quen với điều đó đi, không thì sau này rất khó sống."
"Tùy anh." Linne chịu đựng đủ thái độ mập mờ của hắn rồi: "Giết tôi hoặc là nói cho tôi biết anh muốn gì. Reto, tôi không có thời gian đâu mà lãng phí với anh. Hay là anh nghĩ tôi không thể trốn ra lần nữa?"
Reto hoàn toàn không bị đe dọa: "Em có thể thử xem."
Gặp một tên tâm thần đã bất hạnh lắm rồi, đây lại còn là một tên tâm thần ngang ngược, Linne vô cùng bực bội.
Thượng tá xoa gáy cậu trấn an: "Bây giờ ở lại đây là lựa chọn tốt nhất của em, ra khỏi vòng tay tôi, ngoài kia có vô số người mong em chết. Ít nhất, tôi sẽ không tổn thương em, hơn nữa có thể đảm bảo chất lượng sinh hoạt của em. Đừng nói những lời bốc đồng như vậy, em không phải trẻ con, Linne, em có thể không cam lòng, nhưng nỗi buồn phiền của em không thể chia cho người khác cùng chịu. Cuộc sống là như vậy đấy."
Linne tức giận mím môi lại, thậm chí cậu còn chẳng biết nên trả lời ra sao, bởi vì Reto nói đúng. Cậu không cam tâm.
Reto cúi đầu cười với cậu: "Tôi đoán, em vội vàng trốn đi như thế là để lấy lại thanh danh?"
"Chẳng lẽ tôi không nên làm vậy?"
"Nhưng bây giờ chưa tới lúc."
"Anh không phải tôi, đương nhiên anh không vội vàng."
Reto nghiêm túc phân tích cho cậu: "Hiện giờ em không có năng lực chống lại kẻ địch, ngay cả cơ thể em cũng không đạt được trạng thái tốt nhất. Sói đánh nhau còn biết chọn thời điểm bản thân có lợi thế, huống chi hiện tại em đối mặt với quân đội của cả một quốc gia. Nếu tôi là em, tôi sẽ ẩn mình một thời gian, tích đủ năng lượng rồi chờ đợi một thời cơ tốt. Trước lúc ấy, hãy làm tốt việc chuẩn bị, em cần vũ khí, cần lực lượng trợ giúp, cần những kế hoạch chặt chẽ đầy đủ... Ít nhất phải nắm chắc 80% khi lên chiến trường."
"Theo cách nghĩ của anh thì đâu còn chiến tranh nữa." Linne là phái hành động: "Không có người lính nào nắm chắc 80% sẽ sống sót trở về khi lên chiến trường cả. Thượng tá, tôi ra trận nhiều hơn anh, không đến lượt anh dạy tôi cách tác chiến."
Reto không hề bị cậu chọc giận: "Em biết ý tôi không phải vậy."
Linne luôn cảm thấy hắn có hàm ý: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Reto chớp mắt, mỉm cười với cậu: "Em có thể xin sự trợ giúp của tôi. Tôi rất vui lòng."
Linne thầm chửi bậy. Cậu biết ngay tên đàn ông này chỉ toàn ý xấu mà.
"Bất kỳ người thông minh nào đều sẽ nghĩ cách lợi dụng tất cả những tài nguyên gần mình, mà bây giờ tôi là tài nguyên tốt nhất trong tay em, không phải sao?" Thượng tá nói như lẽ đương nhiên: "Hơn nữa, em nghĩ quan hệ của chúng ta là kẻ thù, vậy thì càng phải lợi dụng tôi, nếu lợi dụng tốt thì trái lại là em chiếm hời, đúng không?"
Linne châm biếm: "Lúc trước thì hại tôi phải tới đây, giờ lại bảo muốn giúp đỡ, nghe cứ như anh là nhà tài trợ miễn phí vậy, quý ngài từ thiện."
"Nếu chúng ta đã không bàn tới điều kiện, vậy đương nhiên là tôi sẽ giúp em vô điều kiện."
"Đó là anh, tôi không muốn mắc nợ người khác." Linne cũng đoán được một chút ý định của Reto: "Thực ra anh muốn tôi đi cứu bạn anh chứ gì? Cũng được. Tôi làm xong chuyện này, vậy thì hai ta không ai thua thiệt."
Reto nắm tay cậu, làm một động tác khiêu vũ xoay vòng: "Khiêu vũ với cậu rất vui vẻ, cậu Lev."
Kế hoạch cứu người quyết định là ngày 27 tháng 1, cũng là ngày lễ Thánh Sava [1], người Serb ở Sarajevo cử hành hoạt động chúc mừng rất long trọng, binh sĩ trong quân doanh cũng được nghỉ nửa ngày để tham gia hoạt động của giáo hội. Trừ những người trực ban, quân doanh gần như không còn ai. Giữa trưa ngày hôm đó, Eric Bronravo và vài tù nhân khác sẽ chấp hành một nhiệm vụ vận chuyển lương thực và đồ dùng sinh hoạt đến khu người Serb, sau khi vận chuyển thành công, binh sĩ sẽ được nghỉ và xe quân đội quay về quân doanh.
[1] Lễ Thánh Sava: Ngày lễ theo luật pháp của Serbia, cũng chính là ngày lễ của Chính thống giáo Đông phương, tổ chức ngày 27 tháng 1 hàng năm.
Đây là thời cơ cứu người rất hoàn hảo, đến lúc đó, Quân đội Nhân dân không chỉ giảm bớt lính vũ trang mà sự cảnh giác của binh sĩ bảo vệ suốt dọc đường cũng lơi lỏng hơn. Tới lúc xảy ra chuyện, quân cứu viện đến thì người đã cao chạy xa bay.
"Đã xác nhận tuyến đường. Bọn chúng sẽ đi qua bãi thi đấu trượt tuyết Thế vận hội mùa đông ở núi Trebević, nơi đó có trạm canh gác của quân Serbia, có rất nhiều lính bắn tỉa mai phục trên núi, đối với bọn chúng thì đó là con đường vô cùng an toàn." Reto nói: "Linne, tôi cần em xử lý hết toàn bộ đám lính bắn tỉa."
Nhưng đối với Linne và Reto mà nói thì nhiệm vụ này quá khó khăn. Linne cũng hơi phát sầu: "Chỗ ấy vừa trống vừa bằng phẳng, rất khó tiến hành phản kích."
Năm 1984, Thế vận hội mùa đông có môn trượt tuyết địa hình, lúc ấy ban tổ chức liên bang Nam Tư đã chọn núi Trebević thuộc vùng Đông Bắc của Sarajevo để xây dựng một bãi thi đấu. Công trình này rất lớn, sau khi hoàn thành, đường trượt đẹp đẽ, hùng vĩ, uốn lượn nằm giữa nơi rừng rậm như một con rồng bạc. Để tăng mỹ quan cho nơi thi đấu, phần lớn cây cối xung quanh đều bị chặt sạch sẽ, một mảnh ngói vỡ rơi trên đường cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Với những tay lính bắn tỉa người Serb trên núi kia thì quả là không thể đơn giản hơn, cho dù là lính mới thì cũng không có lý do gì để bắn trượt. Trái lại, việc tiến hành phản kích khó khăn hơn nhiều, những binh sĩ đi qua đoạn đường này đều chỉ có thể chịu số phận bị bắn. Đây xứng đáng là "con đường tử thần".
Cuối cùng Linne quyết định di chuyển vào rừng: "Thò mặt ra ngoài chỉ tổ bị bắn, cần phải nấp vào trong này."
Nhận lệnh của Reto, Valter theo Linne lên núi. Cậu lính cần vụ trẻ rất phấn khích, cậu chàng chưa từng lên tiền tuyến, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ lại là làm trợ lý cho Linne Lev nổi như cồn, điều đó chứng tỏ cậu chỉ còn một bước nữa thôi là thành quan sát viên của tay bắn tỉa chủ bài Serbia. Thậm chí cậu chàng còn mượn một khẩu súng ngắm của cựu chiến binh: "Anh nói gì cơ, để tôi làm! Kỹ thuật bắn của tôi rất tốt!"
Linne nhìn khẩu VSS trong tay cậu chàng: "Cậu móc thứ ấy ở đâu ra vậy?"
"Tôi mượn ông Martin, ông ấy bảo là được cho bởi một binh sĩ Liên Xô." Valter hơi ngại ngùng: "Có phải cũ lắm rồi không, lúc ông ấy đưa cho tôi, tôi còn nghĩ là nó được chắp vá lại sau khi nổ tan tành, cũng không biết ông ấy tìm được ở xó xỉnh nào. Nhưng tôi không được phân phối súng, cho nên..."
"Không, đây là một khẩu súng rất đặc biệt." Linne sờ lên báng súng đã bợt nước sơn: "Một trong những khẩu súng sáng tạo nhất của Liên Xô, loại súng tự mang hiệu quả giảm thanh, rất hữu dụng trong bắn tỉa tầm trung. Bình thường lính bắn tỉa chúng tôi không dùng ống giảm thanh, dù kẻ địch có thể phát hiện ra mình cũng không dùng, bởi vì ống giảm thanh ảnh hưởng rất lớn đến quỹ đạo và tốc độ đạn, cụ thể sẽ từ từ giải thích với cậu sau. Tóm lại, đây là một trong số ít những khẩu súng tự mang giảm thanh và có tính năng ổn định nhất trên thị trường hiện giờ."
Valter nghe vậy thì hơi lo lắng: "Tầm trung...là bao nhiêu mét?"
Linne trả lời: "Khoảng 600 mét. Không sao, hôm nay chúng ta chơi một ván cự ly gần."
Thực chiến là người thầy tốt nhất và nghiêm khắc nhất.
Hai người lên núi tìm kiếm và quan sát. Linne đưa ống nhòm cho cậu lính cần vụ: "Xác định được vị trí địch không?"
Valter hoang mang, không dám mở miệng. Cậu chẳng nhìn ra thứ gì.
Linne cười khẽ, mở lời gợi ý: "Đừng nhìn bằng mắt, phải biết tự hỏi. Nếu cậu là lính bắn tỉa, cậu sẽ làm gì." Xét tới việc đây là lần đầu lính cần vụ tiến hành quan sát, cậu nói chi tiết hơn: "Lính bắn tỉa thường xuyên tiến hành ám sát bí mật trong núi, họ có những trạm canh gác cố định, thậm chí có con đường vận chuyển hàng hóa cố định. Nếu cậu muốn chọn chỗ đặt trạm canh gác, cậu chọn như thế nào? Có cần gần nguồn nước không? Có cần gần con đường vận chuyển không? Khu vực ngắm bắn có để lại dấu vết sinh hoạt không? Có đầu lọc thuốc lá, thức ăn, vết bánh xe hay không? Từ những đầu mối ấy, dần thu hẹp phạm vi của kẻ địch, đừng vội vàng đi tìm họng súng kẻ thù, cậu phải vào rừng tìm những chiếc lá cây, xem xét từng chiếc một xem có phải sự thật hay không."
Lính cần vụ bình tĩnh lại, bắt đầu tìm tòi quan sát một lần nữa. Hai mươi phút sau, cậu chàng phát hiện ra một con đường nhỏ có vết bánh xe.
"Làm tốt lắm. Tiếp tục." Linne khen một câu.
Quan sát là một việc rất tốn thời gian và tốn sức lực, bọn họ gần như mất cả ngày để lăn lê bò toài tìm kiếm manh mối trên núi. Cho đến khi Valter cảm thấy mệt mỏi và phiền chán, ánh nắng cuối chân trời dần trở nên nhợt nhạt như mấy giọt dầu trên bát cháo, rốt cuộc Linne cũng lựa chọn được địa điểm ngắm bắn. Họ đắp thảm sợi đay lên người rồi lại phủ một lớp cỏ, trên cùng là tuyết. Trang phục tác chiến tự chế vùng địa hình tuyết này giúp họ hoàn toàn dung nhập vào môi trường.
"Vị trí này có gần quá không?" Tình hình bây giờ khác xa với tác chiến bắn tỉa trong tưởng tượng của Valter. Tay súng bắn tỉa gần nhất cách họ chỉ có 300 mét, vị trí này khiến cậu chàng cảm thấy không khác gì ngủ ngay bên cạnh kẻ địch.
Linne sửa lại cho đúng: "Ý nghĩ của cậu đúng là sai lầm to lớn, bắn tỉa đâu chỉ là tầm xa. Nếu chỉ cần khoảng cách xa để gọi là bắn tỉa, vậy thì những thợ săn thường săn thú ở cự ly rất xa cũng sẽ gọi là bắn tỉa sao?"
"Vậy...cự ly gần cũng gọi là bắn tỉa?"
"Bắn tỉa chính là tiến hành nhiệm vụ hạ gục kẻ địch dưới tình huống không để địch phát hiện ra mình. Chỉ cần cậu không bị đối phương phát hiện, đừng nói là 300 mét, ngay cả khi cậu cách có 3 mét, vậy cũng là bắn tỉa. Hơn nữa khi tác chiến trong thành phố, cậu sẽ phát hiện ra phần lớn các tay bắn tỉa đều bắn tầm trung hoặc gần, 50 mét, 100 mét đều là phạm vi vô cùng thông thường, thậm chí có thể không cần dùng súng bắn tỉa mà dùng súng máy hạng nặng, súng trường, hỏa tiễn hoặc bất cứ thứ vũ khí gì cậu nhặt được trên chiến trường..." Linne nghiêm túc nói: "Valter, đây là chiến trường, không phải sân khấu kịch, thực chiến không bao giờ tiến hành tuần tự các bước như khi diễn tập, mọi chuyện xảy ra trên chiến trường đều là bất ngờ và ngẫu nhiên, khoảng cách, vũ khí, chiến thuật không bao giờ là lý tưởng. Mục tiêu là cậu sống, kẻ địch chết."
Valter hiểu: "Chúng ta quan sát đối phương, đối phương cũng quan sát chúng ta. Vậy làm thế nào để không bị phát hiện?"
"Không xác định được." Linne trả lời: "Đây chính là sự nguy hiểm của bắn tỉa, nếu bại lộ, lính bắn tỉa chỉ còn đường chết. Điều chúng ta có thể làm là cố gắng không để quân địch phát hiện mình, hoặc nói cách khác, giết địch trước khi mình bị phát hiện."
Gió trên núi biến đổi rất nhanh. Một cơn gió vô danh không biết từ đâu thổi tới, quay cuồng, xoay vòng, cuốn những phiến lá khô thành một cơn lốc nhỏ. Mùi đất dần bốc lên trong không khí, những cây bạch dương dài và mảnh đang gào thét như người đàn bà điên đã mất đi đứa con, tóc bà bù xù, gắng hết sức lắc lư đầu để moi hết nỗi đau khổ ra khỏi xác thịt. Bóng cây u tối giao hòa với ánh trăng ảm đạm, mặt đất chợt tối chợt sáng tạo ảo giác buồn vui lẫn lộn. Bỗng nhiên, gió ngừng, từng đụn tuyết lấp lánh bỗng sáng bừng lên, tất cả cảm giác u ám đều bị hòa tan, bụi bặm lắng xuống, ngoài tiếng côn trùng kêu và tiếng vỗ cánh của những con chim hoảng hốt, không khí cả khu rừng chợt lặng xuống. Tựa như chỉ trong một nháy mắt, bóng ma hung tàn ác độc trong thân thể bỗng nhiên bị người ta nhìn thấy.
Valter hơi phấn khích, cái máy đo gió trong tay cậu đột nhiên nhảy số. Thông qua ống ngắm, cậu chàng nhìn thấy một kẻ địch trong phạm vi 300 mét, đó là một tay bắn tỉa không đeo kính hồng ngoại, vừa cắn lương khô vừa nghịch chiếc ống nhòm trong tay.
Valter điều chỉnh hướng súng. Linne sửa lại tư thế cho cậu chàng: "Bả vai thả lỏng, đừng có căng lên như thế, cậu sợ cái gì? Không phải địch chết thì là cậu chết, địch chết rồi cậu không cần sợ, cậu chết rồi thì chẳng còn gì đáng lo. Tay thả lỏng ra, sức giật lúc bắn rất lớn, cứ cứng người như thế đến lúc bị chuột rút tôi mặc xác cậu. Bảo cậu đem kẹo cao su đi mà nhai lại còn không chịu tin."
Linne kiên nhẫn như một người thầy chân chính, Valter rất cảm động. Cậu lính cần vụ điều chỉnh lại hướng súng: "Được chưa anh?"
Linne cho cậu chàng quyền quyết định: "Tự cậu phán đoán đi."
Valter lấy dũng khí rồi bóp cò súng. Tiếng súng được giấu đi bởi tính năng giảm thanh, lòng Valter run lên, trong ống ngắm, viên đạn sượt qua rìa mũ sắt rồi lướt qua má của tay lính bắn tỉa bên kia. Tên lính kia bị bắn thì ngay lập tức lăn tròn một vòng, mũ sắt rơi xuống, tay vẫn còn cầm súng, bất ngờ bị bắn nên hơi trở tay không kịp.
"Má!" Valter sợ tới mức chửi lên, điều chỉnh hướng súng định bụng bắn thêm một phát.
Nhưng lúc này bất ngờ có một viên đạn được bắn ra, trực tiếp găm vào cái trán lộ ra ngoài của tên lính, máu tươi văng tung tóe lên lá rụng. Tên lính kia hiển nhiên không ngờ viên đạn thứ hai tới nhanh như vậy, thậm chí còn chưa kịp mở chốt an toàn, tay thõng xuống, khẩu súng cũng rơi ra.
"Kỹ thuật bắn tốt?" Tay bắn tỉa Serbia cười chế giễu, nhìn cậu lính cần vụ: "Luyện tiếp!"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lính bắn tỉa login rồi. Truyện này sẽ từ từ viết tới những chiến thuật bắn tỉa khác nhau, đến tầm giữa truyện còn có nhiều cách chơi bắn tỉa khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất