Chương 20: Chuẩn bị trước trận chiến
Edit: Dờ
"I said to my soul, be still, and wait without hope
For hope would be hope for the wrong thing; wait without love,
For love would be love of the wrong thing, there is yet faith
But the faith and the love and the hope are all in the waiting."
(Wait without Hope by E.T Eliot)
(Tạm dịch:
Tôi nhắn nhủ hồn tôi đừng lên tiếng
Kiên nhẫn chờ, chớ gửi gắm ước mong
Bởi mong ngóng sẽ thành vô căn cứ
Kiên nhẫn đợi, yêu thương không trong lòng
Bởi yêu thương sẽ thành vô căn cứ
Ngay cả khi đầy ắp những lòng tin
Nhưng lòng tin, tình yêu và ước vọng
Đều tồn tại bên trong phút đợi chờ.)
Sau khi Reto tỉnh lại thì cảm xúc rất ổn định, Valter nói với hắn: "Anh ta không định lấy mạng chúng ta, đạn tránh hết chỗ hiểm." Nhưng cậu chàng lại bổ sung: "Anh ta chỉ là không thèm để ý đến chúng ta, không thèm quan tâm đến ngài. Đúng là loài động vật máu lạnh, thượng tá, anh ta đưa chúng ta tới đây là muốn nói rằng, anh ta không phải đáp án mà ngài muốn, thậm chí ngài không xứng để có được đáp án ấy."
Câu cuối cùng mang lực sát thương còn hơn cả đạn thật.
Reto biết Linne muốn gì. Cậu muốn ép Reto phải truy nã cậu, một khi lệnh truy nã được phát đi, toàn bộ nhân dân Nam Tư sẽ biết Linne Lev không đầu hàng, cậu đã báo thù thành công, bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất Serbia chưa từng phản bội dân tộc mình. Đây cũng là một cách để lấy lại thanh danh.
Bộ chỉ huy cũng tới hỏi hắn có muốn phát lệnh truy nã không, thượng tá bị thương nặng đến thế, nếu không truy cứu thì thật là khó ăn nói. Nhưng sau khi suy xét thì cuối cùng Reto vẫn lắc đầu từ bỏ. Ngay cả thư ký của hắn cũng cảm thấy tức giận và khó hiểu, rốt cuộc Valter phải lên tiếng---
"Đây là chuyện cá nhân, Reković."
Một cậu lính cần vụ gác cửa còn hiểu thượng tá hơn cả thư ký.
Thực ra Reto hơi hờn dỗi. Linne chỉ định nghĩa mối quan hệ của bọn họ về phương diện đúng sai, chủ nghĩa dân tộc, đạo đức quân nhân, nhưng Reto lại hy vọng quan hệ của họ là chuyện riêng hai người. Dù họ là bạn bè, kẻ thù hay một mối quan hệ thân mật hơn thì đều không liên quan gì đến dân tộc, tín ngưỡng hay quốc gia. Cho dù bọn họ chỉ đi đến kết cục một mất một còn thì đó vẫn là ân oán cá nhân giữa Reto Fabrizi Solonazarov và Linne Lev.
Cho nên lệnh truy nã sẽ không được, cũng không thể phát đi. Reto buồn bã nghĩ, rất xin lỗi em, Linne, tuy đã đồng ý sẽ giúp em chứng minh trong sạch, nhưng xem ra chuyện này đành phải để em tự nghĩ cách.
Reto đang kiểm điểm bản thân. Nửa tháng nằm dưỡng thương trên giường bệnh, trừ những lúc giải quyết công việc, vị thượng tá ấy chỉ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai. Valter hỏi hắn: "Ngài còn định theo đuổi anh ta không?"
Thượng tá không đưa ra đáp án ngay lập tức.
Valter nói: "Nếu ngài tiếp tục theo đuổi, anh ta sẽ tiếp tục chạy trốn, đây là một quá trình tuần hoàn vô tận, anh ta đã chạy hai lần rồi, anh ta không muốn tìm hiểu ngài, không muốn đối xử với ngài ở vị thế ngang hàng, cho dù ngài có bắt anh ta mười lần, hai mươi lần cũng không thể khiến anh ta hiểu được suy nghĩ của ngài. Dù thế, ngài còn muốn thử không?"
Reto cảm thấy cậu lính cần vụ đã trưởng thành hơn nhiều: "Nếu là cậu, cậu có bằng lòng tiếp tục không?"
Valter im lặng một lát. Cậu lựa lời nói: "Thực sự quá ngu xuẩn, thứ cho tôi được nói thẳng, thượng tá. Nhưng tôi nghĩ có đôi khi loài người rất thích làm những chuyện ngu xuẩn."
Reto không hành động ngay, hắn cần tĩnh dưỡng, cũng cần dùng thời gian để điều chỉnh bản thân. Linne đã cho hắn một bài học, hắn cảm thấy cần phải suy ngẫm bài học ấy thật kỹ. Lúc này đây hắn không thể vội vàng, con giun xéo lắm cũng quằn mà.
Nửa tháng sau, khi Reto hoàn toàn khôi phục năng lực hành động, hắn quyết định kiếm niềm vui cho bản thân trước. Thượng tá không bao giờ là người tự ngược đãi, hắn cần một cuộc sống phong phú để điều hòa chính mình. Vừa lúc cuộc họp nói tới chuyện lương thực cứu tế của Liên Hợp Quốc, hắn quyết định đi chơi một chuyến. Thông thường, không ai chủ động muốn làm việc này, bởi vì làm tốt chẳng được ghi công, làm hỏng lại vô cùng mất mặt. Hắn thuận lợi lấy được nhiệm vụ, cấp trên vỗ vai hắn, nhìn hắn như nhìn một kẻ đần độn.
"Tôi cũng muốn đi." Valter xin hắn: "Tôi có thể giúp."
Reto đồng ý: "Cậu có thể đi theo lính hậu phương và chờ ở phía sau."
"Không, tôi muốn đi tiên phong." Valter cố chấp.
Reto không cho cậu nhiều lời: "Cậu chỉ có thể ở hậu phương. Cậu biết quân tiên phong gồm những ai không? Lính hạng nhất, chỉ chọn 10% trong số tất cả quân lính, cậu lên đó chỉ vướng chân."
Lần này Reto tự sắp xếp, hắn là chỉ huy nên phải dẫn quân đến hiện trường. Đây là chuyện chưa từng có, thượng tá không ở trung tâm chỉ huy mà lại chạy ra chiến trường, vốn dĩ đó là việc của quân lính dưới trướng.
"Tuy bây giờ sân bay vẫn là địa bàn của chúng ta nhưng người Serb sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chúng ta nhận được tình báo, Baleramović vừa bị thuyên chuyển đến Tuzla sẽ tự mình đi cướp lương thực cứu tế. Mục tiêu của chúng ta là lấy được toàn bộ lương thực, không được thiếu một túi nào. Sau đó đuổi hết đám 'Četnici' đi." [1] Reto trầm ngâm: "Đương nhiên, ai trong số các vị ngồi đây lấy được đầu của Baleramović thì cứ tự nhiên, tôi rất hoan nghênh."
[1] Četnici (Chetniks, Четници): Tổ chức vũ trang của Serbia, từng tham gia bảo vệ nước nhà trong Thế chiến II, có công chống lại sự xâm lược của phát xít, nhưng tổ chức này có khuynh hướng mang nặng tư tưởng chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa Sô vanh (Chauvinism). Sau này đã trở thành danh xưng miệt thị đối với chủ nghĩa dân tộc của Serbia.
Đám quân nhân trong phòng hội nghị hô hào phấn khích, có người còn huýt sáo: "Giết chết lũ lợn tộc Serb!"
Reto chỉ cười lấy lệ: "Bởi vì là sân nhà nên không có trò 'địch không nổ súng thì ta không nổ súng'. Cứ làm theo quy tắc của chúng ta."
Những lời này ngay lập tức đẩy bầu không khí lên cao trào. Valter ngồi trong góc, hai mắt cũng sáng bừng lên.
"Vậy đấy thưa các quý ông, đại khái là sẽ hành động như thế." Reto chỉ vào chỗ phía sau sân bay trên bản đồ: "Nếu không bị chậm trễ, máy bay sẽ hạ cánh đúng 4 giờ chiều xuống đường băng số 2 rồi di chuyển vào tòa nhà trong khu vận chuyển hàng hóa ở bên cạnh, sau đó sẽ tiến hành dỡ hàng, lương thực thông qua kiểm kê mới có thể xếp lên xe để rời đi. Biệt đội Cầy Vằn sẽ vào sân bay trước, đội tiên phong thì chia làm bốn tiểu đội bao vây tòa nhà chuyển hàng, không được cho người Serb hay Croat đi vào. Đội hậu cầu và chi viện chờ ở cửa khách sạn trong thành phố để đợi lệnh."
"Biệt đội Cầy Vằn" là tên của nhóm lính đặc chủng tinh nhuệ do ba trung sĩ dẫn dắt.
"Sau khi lấy được lương thực, bốn tiểu đội quân tiên phong tập hợp trước cửa chính, Cầy Vằn hộ tống đoàn xe chở lương thực ra tập hợp với quân tiên phong, đội hậu phương sẽ bọc hậu." Thượng tá giải thích xong quá trình hành động: "Nếu thuận lợi, từ lúc dỡ hàng đến lúc kiểm kê tốn tối đa một tiếng. Đến 5 giờ, chúng ta có thể rời sân bay đến doanh trại tị nạn. Trước 6 giờ có thể phân phát lương thực cho nhân dân, không chậm trễ giờ cầu nguyện buổi tối của mọi người. Cho nên thưa các quý ông, hãy tận hưởng bữa tiệc lần này đi."
Có người đưa ra câu hỏi: "Thượng tá, người Serb sẽ đem bao nhiêu quân tới?"
"Tình báo không xác định, nhưng Quân đội Nhân dân sẽ không đến, trước mắt chúng ta nhận được tình báo sẽ có lính vũ trang tư nhân của người Serb. Dân binh chất lượng không cao nhưng đừng khinh địch, phải mang đầy đủ trang bị và nghe theo lệnh chỉ huy."
"Có lực lượng chỉ huy và hỗ trợ trên không chứ?"
"Bộ chỉ huy phê duyệt năm chiếc Linh Dương [2], thêm súng máy hạng nặng, pháo tự động 20mm, hai chiếc Linh Miêu [3] sẽ tiến hành chỉ huy tác chiến trên không, trung tá Alfred phụ trách lực lượng trên không, tôi sẽ phụ trách dưới mặt đất. Mặc khác, bộ đội hậu phương sẽ có xe bọc thép hạng nhẹ, đây là do tôi đã thuyết phục mấy ông già chơi lớn, cũng để tăng sĩ khí cho phe ta."
[2] Linh Dương (Aérospatiale Gazelle): chỉ loại trực thăng hạng nhẹ được quân đội Pháp nghiên cứu chế tạo, tính năng trên không linh hoạt, là lực lượng tầm thấp hàng đầu những năm 80-90, có thể trinh sát có thể cò mồi có thể khai hỏa, không chỉ có thể đối đầu trực tiếp với xe tăng mà còn có thể ngăn chặn trực thăng Mi-24, loại trực thăng này xuất hiện rất nhiều trong chiến tranh Bosnia-Herzegovina.
[3] Linh Miêu (Westland Lynx): là trực thăng do quân đội Anh-Pháp cùng nghiên cứu chế tạo, đặc điểm là tốc độ nhanh, cơ động linh hoạt, dễ dàng điều khiển và khống chế.
Mấy trung sĩ nghe xong việc điều động vũ trang thì đều kinh ngạc, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên.
"Mã hành động lần này: Thứ Hai. Tôi nhắc lại lần nữa, mã hành động: Thứ Hai." Reto hỏi: "Còn vấn đề gì không?"
Các quân nhân đang ngồi đều lắc đầu. Reto rất hài lòng: "Đội Cầy Vằn rất quen thuộc đường đi và các bước hành động. Vậy thì, chúc các vị may mắn."
Tan họp, phòng hội nghị chỉ còn lại Valter ngồi thừ người.
Reto thở dài, lại gần cậu lính cần vụ đang ôm mũ sắt: "Nếu sợ thì có thể đổi ý. Cậu ở đây chờ chúng tôi trở về là được. Thực ra tôi không yêu cầu gì cao xa ở cậu cả, cậu biết mà."
"Không, không phải tôi sợ hãi," Valter lắc đầu, do dự một lát rồi sửa lại: "Cũng...hơi sợ một chút, tôi biết thực ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, đúng không? Ngài nói...ngài nói như thể chúng ta ra siêu thị mua gạo vậy. Đội "Cầy Vằn" kia giống như đi mở tiệc... nhưng thực ra rất nguy hiểm phải không? Không thì sao lại cho xe bọc thép tham chiến..."
Reto biết cậu căng thẳng: "Vậy cậu còn muốn đi không?"
Valter khó nhọc nuốt nước bọt, vẻ mặt vẫn mê mang. Cậu chàng thậm chí chưa từng giết bất kỳ ai. Duy nhất có một lần Linne dẫn Valter đi thực chiến, cậu chàng chỉ bắn mấy chiếc lốp xe ngu ngốc.
"Nghe này cậu bé, tất cả những cảm xúc hiện giờ của cậu rất bình thường." Reto kiên nhẫn: "Sợ hãi, lúng túng, bực bội, áp lực... Đây là những điều mà quân nhân chúng ta phải đối mặt hàng ngày. Cậu đừng nghĩ Cầy Vằn không thấy áp lực hay sợ hãi, họ cũng sợ chứ. Nhưng họ vẫn lựa chọn lên chiến trường dù cho bị ngăn cản bởi bất cứ thứ gì, đó là lý do khiến họ trở thành Cầy Vằn. Còn cậu?"
Valter hơi ngộ ra: "Linne cũng vậy sao? Đó là sự cuốn hút của anh ta."
Reto mỉm cười: "Đúng vậy, đó là sự quyến rũ của Linne."
Hai người ra khỏi phòng họp, mặt trời của 10 giờ sáng đóng một con dấu đỏ rực lên bầu trời phía Đông. Từ tầng ba có thể đồng thời nhìn thấy tháp củ hành của nhà thờ Hồi giáo và tháp nhọn của Thiên Chúa giáo như những món trang sức đang tô điểm cho Sarajevo, lúc này thành phố bớt hẳn sương mù, đây là kiểu thời tiết hiếm thấy.
"Tôi rất thích Sarajevo, tôi rất tin tưởng vào nó." Valter hít một hơi thật sâu, "Nó là một thành phố rất đẹp, đại diện cho lý tưởng đẹp đẽ nhất về xã hội đời sống --- Những người mang sắc tộc khác nhau, tín ngưỡng khác nhau, bối cảnh văn hóa khác nhau vẫn sinh sống chung một nơi, quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, ở chung hòa bình. Nó nên trở thành như thế, nên trở thành kiểu mẫu của toàn thế giới, mà không phải như New York, London hay Paris, những nơi ấy toàn là kẻ ngu ngốc."
Vẻ mặt Reto dịu xuống: "Cậu tin rằng tương lai thành phố này sẽ giống với tưởng tượng của cậu?"
Valter gật đầu thật mạnh: "Bản thân nó đã mang niềm tin. Sarajevo, hẳn là niềm tin của toàn nhân loại."
"Tôi không biết liệu nó có thể trở thành niềm tin hay không, tôi chỉ biết mọi niềm tin đều phải trả một cái giá rất đắt." Reto bình thản nhìn ra xa: "Nếu nói rằng con người chỉ có thể làm nô lệ cho tín ngưỡng, không tin đạo này thì cũng tin đạo khác, vậy thì tất cả những nỗi khổ đau mà nhân loại phải chịu từ trước tới nay đều là cái giá phải trả cho tín ngưỡng. Cậu hiểu ý tôi không?"
"Ý ngài là tôi cần phải trả giá cho niềm tin của mình?"
"Tín ngưỡng mà không phải trả giá thì chỉ là tín ngưỡng nói suông. Abraham hiến tế đứa con của mình cho Jesus, đó là sự tàn khốc của tín ngưỡng. Thần thánh vốn dĩ đã tàn khốc rồi. Cậu muốn quỳ gối dưới chân thần thánh để làm tín đồ của người, cậu sẽ phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đổ máu."
Trung sĩ dẫn đầu bộ đội hậu phương đã bắt đầu hô tập hợp---
"Nhanh lên! Đừng lề mề nữa. Đem hết trang bị của các cậu lên! Đạn, ống ngắm, bình nước,.... Không ai được để lại tấm chống đạn, ai ngại nặng không mặc thì toi mạng đừng trách! Nhanh lên!"
Reto quay sang nói với cậu lính cần vụ: "Lựa chọn thế nào là tùy cậu, Valter."
Hắn giao quyền lựa chọn cho cậu chàng. Tim của Valter tức khắc đập thình thịch, thậm chí cậu chàng có thể ngửi được mùi khét của giày da quân phục phủ keo bị mặt trời hun nóng trong không khí. Cho đến khi thượng tá quay đi, cậu chàng mới lấy hết dũng khí ôm mũ sắt chạy ra ngoài---
"Khoan đã--- Này! Đợi tôi nữa---"
"I said to my soul, be still, and wait without hope
For hope would be hope for the wrong thing; wait without love,
For love would be love of the wrong thing, there is yet faith
But the faith and the love and the hope are all in the waiting."
(Wait without Hope by E.T Eliot)
(Tạm dịch:
Tôi nhắn nhủ hồn tôi đừng lên tiếng
Kiên nhẫn chờ, chớ gửi gắm ước mong
Bởi mong ngóng sẽ thành vô căn cứ
Kiên nhẫn đợi, yêu thương không trong lòng
Bởi yêu thương sẽ thành vô căn cứ
Ngay cả khi đầy ắp những lòng tin
Nhưng lòng tin, tình yêu và ước vọng
Đều tồn tại bên trong phút đợi chờ.)
Sau khi Reto tỉnh lại thì cảm xúc rất ổn định, Valter nói với hắn: "Anh ta không định lấy mạng chúng ta, đạn tránh hết chỗ hiểm." Nhưng cậu chàng lại bổ sung: "Anh ta chỉ là không thèm để ý đến chúng ta, không thèm quan tâm đến ngài. Đúng là loài động vật máu lạnh, thượng tá, anh ta đưa chúng ta tới đây là muốn nói rằng, anh ta không phải đáp án mà ngài muốn, thậm chí ngài không xứng để có được đáp án ấy."
Câu cuối cùng mang lực sát thương còn hơn cả đạn thật.
Reto biết Linne muốn gì. Cậu muốn ép Reto phải truy nã cậu, một khi lệnh truy nã được phát đi, toàn bộ nhân dân Nam Tư sẽ biết Linne Lev không đầu hàng, cậu đã báo thù thành công, bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất Serbia chưa từng phản bội dân tộc mình. Đây cũng là một cách để lấy lại thanh danh.
Bộ chỉ huy cũng tới hỏi hắn có muốn phát lệnh truy nã không, thượng tá bị thương nặng đến thế, nếu không truy cứu thì thật là khó ăn nói. Nhưng sau khi suy xét thì cuối cùng Reto vẫn lắc đầu từ bỏ. Ngay cả thư ký của hắn cũng cảm thấy tức giận và khó hiểu, rốt cuộc Valter phải lên tiếng---
"Đây là chuyện cá nhân, Reković."
Một cậu lính cần vụ gác cửa còn hiểu thượng tá hơn cả thư ký.
Thực ra Reto hơi hờn dỗi. Linne chỉ định nghĩa mối quan hệ của bọn họ về phương diện đúng sai, chủ nghĩa dân tộc, đạo đức quân nhân, nhưng Reto lại hy vọng quan hệ của họ là chuyện riêng hai người. Dù họ là bạn bè, kẻ thù hay một mối quan hệ thân mật hơn thì đều không liên quan gì đến dân tộc, tín ngưỡng hay quốc gia. Cho dù bọn họ chỉ đi đến kết cục một mất một còn thì đó vẫn là ân oán cá nhân giữa Reto Fabrizi Solonazarov và Linne Lev.
Cho nên lệnh truy nã sẽ không được, cũng không thể phát đi. Reto buồn bã nghĩ, rất xin lỗi em, Linne, tuy đã đồng ý sẽ giúp em chứng minh trong sạch, nhưng xem ra chuyện này đành phải để em tự nghĩ cách.
Reto đang kiểm điểm bản thân. Nửa tháng nằm dưỡng thương trên giường bệnh, trừ những lúc giải quyết công việc, vị thượng tá ấy chỉ nghiêm túc suy nghĩ về tương lai. Valter hỏi hắn: "Ngài còn định theo đuổi anh ta không?"
Thượng tá không đưa ra đáp án ngay lập tức.
Valter nói: "Nếu ngài tiếp tục theo đuổi, anh ta sẽ tiếp tục chạy trốn, đây là một quá trình tuần hoàn vô tận, anh ta đã chạy hai lần rồi, anh ta không muốn tìm hiểu ngài, không muốn đối xử với ngài ở vị thế ngang hàng, cho dù ngài có bắt anh ta mười lần, hai mươi lần cũng không thể khiến anh ta hiểu được suy nghĩ của ngài. Dù thế, ngài còn muốn thử không?"
Reto cảm thấy cậu lính cần vụ đã trưởng thành hơn nhiều: "Nếu là cậu, cậu có bằng lòng tiếp tục không?"
Valter im lặng một lát. Cậu lựa lời nói: "Thực sự quá ngu xuẩn, thứ cho tôi được nói thẳng, thượng tá. Nhưng tôi nghĩ có đôi khi loài người rất thích làm những chuyện ngu xuẩn."
Reto không hành động ngay, hắn cần tĩnh dưỡng, cũng cần dùng thời gian để điều chỉnh bản thân. Linne đã cho hắn một bài học, hắn cảm thấy cần phải suy ngẫm bài học ấy thật kỹ. Lúc này đây hắn không thể vội vàng, con giun xéo lắm cũng quằn mà.
Nửa tháng sau, khi Reto hoàn toàn khôi phục năng lực hành động, hắn quyết định kiếm niềm vui cho bản thân trước. Thượng tá không bao giờ là người tự ngược đãi, hắn cần một cuộc sống phong phú để điều hòa chính mình. Vừa lúc cuộc họp nói tới chuyện lương thực cứu tế của Liên Hợp Quốc, hắn quyết định đi chơi một chuyến. Thông thường, không ai chủ động muốn làm việc này, bởi vì làm tốt chẳng được ghi công, làm hỏng lại vô cùng mất mặt. Hắn thuận lợi lấy được nhiệm vụ, cấp trên vỗ vai hắn, nhìn hắn như nhìn một kẻ đần độn.
"Tôi cũng muốn đi." Valter xin hắn: "Tôi có thể giúp."
Reto đồng ý: "Cậu có thể đi theo lính hậu phương và chờ ở phía sau."
"Không, tôi muốn đi tiên phong." Valter cố chấp.
Reto không cho cậu nhiều lời: "Cậu chỉ có thể ở hậu phương. Cậu biết quân tiên phong gồm những ai không? Lính hạng nhất, chỉ chọn 10% trong số tất cả quân lính, cậu lên đó chỉ vướng chân."
Lần này Reto tự sắp xếp, hắn là chỉ huy nên phải dẫn quân đến hiện trường. Đây là chuyện chưa từng có, thượng tá không ở trung tâm chỉ huy mà lại chạy ra chiến trường, vốn dĩ đó là việc của quân lính dưới trướng.
"Tuy bây giờ sân bay vẫn là địa bàn của chúng ta nhưng người Serb sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chúng ta nhận được tình báo, Baleramović vừa bị thuyên chuyển đến Tuzla sẽ tự mình đi cướp lương thực cứu tế. Mục tiêu của chúng ta là lấy được toàn bộ lương thực, không được thiếu một túi nào. Sau đó đuổi hết đám 'Četnici' đi." [1] Reto trầm ngâm: "Đương nhiên, ai trong số các vị ngồi đây lấy được đầu của Baleramović thì cứ tự nhiên, tôi rất hoan nghênh."
[1] Četnici (Chetniks, Четници): Tổ chức vũ trang của Serbia, từng tham gia bảo vệ nước nhà trong Thế chiến II, có công chống lại sự xâm lược của phát xít, nhưng tổ chức này có khuynh hướng mang nặng tư tưởng chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa Sô vanh (Chauvinism). Sau này đã trở thành danh xưng miệt thị đối với chủ nghĩa dân tộc của Serbia.
Đám quân nhân trong phòng hội nghị hô hào phấn khích, có người còn huýt sáo: "Giết chết lũ lợn tộc Serb!"
Reto chỉ cười lấy lệ: "Bởi vì là sân nhà nên không có trò 'địch không nổ súng thì ta không nổ súng'. Cứ làm theo quy tắc của chúng ta."
Những lời này ngay lập tức đẩy bầu không khí lên cao trào. Valter ngồi trong góc, hai mắt cũng sáng bừng lên.
"Vậy đấy thưa các quý ông, đại khái là sẽ hành động như thế." Reto chỉ vào chỗ phía sau sân bay trên bản đồ: "Nếu không bị chậm trễ, máy bay sẽ hạ cánh đúng 4 giờ chiều xuống đường băng số 2 rồi di chuyển vào tòa nhà trong khu vận chuyển hàng hóa ở bên cạnh, sau đó sẽ tiến hành dỡ hàng, lương thực thông qua kiểm kê mới có thể xếp lên xe để rời đi. Biệt đội Cầy Vằn sẽ vào sân bay trước, đội tiên phong thì chia làm bốn tiểu đội bao vây tòa nhà chuyển hàng, không được cho người Serb hay Croat đi vào. Đội hậu cầu và chi viện chờ ở cửa khách sạn trong thành phố để đợi lệnh."
"Biệt đội Cầy Vằn" là tên của nhóm lính đặc chủng tinh nhuệ do ba trung sĩ dẫn dắt.
"Sau khi lấy được lương thực, bốn tiểu đội quân tiên phong tập hợp trước cửa chính, Cầy Vằn hộ tống đoàn xe chở lương thực ra tập hợp với quân tiên phong, đội hậu phương sẽ bọc hậu." Thượng tá giải thích xong quá trình hành động: "Nếu thuận lợi, từ lúc dỡ hàng đến lúc kiểm kê tốn tối đa một tiếng. Đến 5 giờ, chúng ta có thể rời sân bay đến doanh trại tị nạn. Trước 6 giờ có thể phân phát lương thực cho nhân dân, không chậm trễ giờ cầu nguyện buổi tối của mọi người. Cho nên thưa các quý ông, hãy tận hưởng bữa tiệc lần này đi."
Có người đưa ra câu hỏi: "Thượng tá, người Serb sẽ đem bao nhiêu quân tới?"
"Tình báo không xác định, nhưng Quân đội Nhân dân sẽ không đến, trước mắt chúng ta nhận được tình báo sẽ có lính vũ trang tư nhân của người Serb. Dân binh chất lượng không cao nhưng đừng khinh địch, phải mang đầy đủ trang bị và nghe theo lệnh chỉ huy."
"Có lực lượng chỉ huy và hỗ trợ trên không chứ?"
"Bộ chỉ huy phê duyệt năm chiếc Linh Dương [2], thêm súng máy hạng nặng, pháo tự động 20mm, hai chiếc Linh Miêu [3] sẽ tiến hành chỉ huy tác chiến trên không, trung tá Alfred phụ trách lực lượng trên không, tôi sẽ phụ trách dưới mặt đất. Mặc khác, bộ đội hậu phương sẽ có xe bọc thép hạng nhẹ, đây là do tôi đã thuyết phục mấy ông già chơi lớn, cũng để tăng sĩ khí cho phe ta."
[2] Linh Dương (Aérospatiale Gazelle): chỉ loại trực thăng hạng nhẹ được quân đội Pháp nghiên cứu chế tạo, tính năng trên không linh hoạt, là lực lượng tầm thấp hàng đầu những năm 80-90, có thể trinh sát có thể cò mồi có thể khai hỏa, không chỉ có thể đối đầu trực tiếp với xe tăng mà còn có thể ngăn chặn trực thăng Mi-24, loại trực thăng này xuất hiện rất nhiều trong chiến tranh Bosnia-Herzegovina.
[3] Linh Miêu (Westland Lynx): là trực thăng do quân đội Anh-Pháp cùng nghiên cứu chế tạo, đặc điểm là tốc độ nhanh, cơ động linh hoạt, dễ dàng điều khiển và khống chế.
Mấy trung sĩ nghe xong việc điều động vũ trang thì đều kinh ngạc, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên.
"Mã hành động lần này: Thứ Hai. Tôi nhắc lại lần nữa, mã hành động: Thứ Hai." Reto hỏi: "Còn vấn đề gì không?"
Các quân nhân đang ngồi đều lắc đầu. Reto rất hài lòng: "Đội Cầy Vằn rất quen thuộc đường đi và các bước hành động. Vậy thì, chúc các vị may mắn."
Tan họp, phòng hội nghị chỉ còn lại Valter ngồi thừ người.
Reto thở dài, lại gần cậu lính cần vụ đang ôm mũ sắt: "Nếu sợ thì có thể đổi ý. Cậu ở đây chờ chúng tôi trở về là được. Thực ra tôi không yêu cầu gì cao xa ở cậu cả, cậu biết mà."
"Không, không phải tôi sợ hãi," Valter lắc đầu, do dự một lát rồi sửa lại: "Cũng...hơi sợ một chút, tôi biết thực ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, đúng không? Ngài nói...ngài nói như thể chúng ta ra siêu thị mua gạo vậy. Đội "Cầy Vằn" kia giống như đi mở tiệc... nhưng thực ra rất nguy hiểm phải không? Không thì sao lại cho xe bọc thép tham chiến..."
Reto biết cậu căng thẳng: "Vậy cậu còn muốn đi không?"
Valter khó nhọc nuốt nước bọt, vẻ mặt vẫn mê mang. Cậu chàng thậm chí chưa từng giết bất kỳ ai. Duy nhất có một lần Linne dẫn Valter đi thực chiến, cậu chàng chỉ bắn mấy chiếc lốp xe ngu ngốc.
"Nghe này cậu bé, tất cả những cảm xúc hiện giờ của cậu rất bình thường." Reto kiên nhẫn: "Sợ hãi, lúng túng, bực bội, áp lực... Đây là những điều mà quân nhân chúng ta phải đối mặt hàng ngày. Cậu đừng nghĩ Cầy Vằn không thấy áp lực hay sợ hãi, họ cũng sợ chứ. Nhưng họ vẫn lựa chọn lên chiến trường dù cho bị ngăn cản bởi bất cứ thứ gì, đó là lý do khiến họ trở thành Cầy Vằn. Còn cậu?"
Valter hơi ngộ ra: "Linne cũng vậy sao? Đó là sự cuốn hút của anh ta."
Reto mỉm cười: "Đúng vậy, đó là sự quyến rũ của Linne."
Hai người ra khỏi phòng họp, mặt trời của 10 giờ sáng đóng một con dấu đỏ rực lên bầu trời phía Đông. Từ tầng ba có thể đồng thời nhìn thấy tháp củ hành của nhà thờ Hồi giáo và tháp nhọn của Thiên Chúa giáo như những món trang sức đang tô điểm cho Sarajevo, lúc này thành phố bớt hẳn sương mù, đây là kiểu thời tiết hiếm thấy.
"Tôi rất thích Sarajevo, tôi rất tin tưởng vào nó." Valter hít một hơi thật sâu, "Nó là một thành phố rất đẹp, đại diện cho lý tưởng đẹp đẽ nhất về xã hội đời sống --- Những người mang sắc tộc khác nhau, tín ngưỡng khác nhau, bối cảnh văn hóa khác nhau vẫn sinh sống chung một nơi, quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, ở chung hòa bình. Nó nên trở thành như thế, nên trở thành kiểu mẫu của toàn thế giới, mà không phải như New York, London hay Paris, những nơi ấy toàn là kẻ ngu ngốc."
Vẻ mặt Reto dịu xuống: "Cậu tin rằng tương lai thành phố này sẽ giống với tưởng tượng của cậu?"
Valter gật đầu thật mạnh: "Bản thân nó đã mang niềm tin. Sarajevo, hẳn là niềm tin của toàn nhân loại."
"Tôi không biết liệu nó có thể trở thành niềm tin hay không, tôi chỉ biết mọi niềm tin đều phải trả một cái giá rất đắt." Reto bình thản nhìn ra xa: "Nếu nói rằng con người chỉ có thể làm nô lệ cho tín ngưỡng, không tin đạo này thì cũng tin đạo khác, vậy thì tất cả những nỗi khổ đau mà nhân loại phải chịu từ trước tới nay đều là cái giá phải trả cho tín ngưỡng. Cậu hiểu ý tôi không?"
"Ý ngài là tôi cần phải trả giá cho niềm tin của mình?"
"Tín ngưỡng mà không phải trả giá thì chỉ là tín ngưỡng nói suông. Abraham hiến tế đứa con của mình cho Jesus, đó là sự tàn khốc của tín ngưỡng. Thần thánh vốn dĩ đã tàn khốc rồi. Cậu muốn quỳ gối dưới chân thần thánh để làm tín đồ của người, cậu sẽ phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đổ máu."
Trung sĩ dẫn đầu bộ đội hậu phương đã bắt đầu hô tập hợp---
"Nhanh lên! Đừng lề mề nữa. Đem hết trang bị của các cậu lên! Đạn, ống ngắm, bình nước,.... Không ai được để lại tấm chống đạn, ai ngại nặng không mặc thì toi mạng đừng trách! Nhanh lên!"
Reto quay sang nói với cậu lính cần vụ: "Lựa chọn thế nào là tùy cậu, Valter."
Hắn giao quyền lựa chọn cho cậu chàng. Tim của Valter tức khắc đập thình thịch, thậm chí cậu chàng có thể ngửi được mùi khét của giày da quân phục phủ keo bị mặt trời hun nóng trong không khí. Cho đến khi thượng tá quay đi, cậu chàng mới lấy hết dũng khí ôm mũ sắt chạy ra ngoài---
"Khoan đã--- Này! Đợi tôi nữa---"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất