Chương 6: Chân tướng rõ ràng
Edit: Dờ
Linne hít một hơi thật sâu. Kẻ địch rất hiểu cậu, hiểu đến từng chi tiết nhỏ. Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Reto ung dung nói.
Linne không hề sợ hãi: "Nói rõ ràng chuyện của Ustaša trước."
Reto lấy một tờ chứng nhận trong túi áo bành tô ra: "Tên thật của ông ta là Ramsay Zapierfáj, người Croat, bị phán tử hình vì đã cướp tiệm bánh mì và sát hại chủ tiệm, đây là giấy thi hành lệnh tử hình." Kế tiếp, hắn giải thích quá trình, "Chúng tôi tìm được ông ta, bóp méo hồ sơ, thêm thắt một chút chuyện đáng sợ vào trong tư liệu, chụp một ít ảnh kinh dị, tạo ra một 'trùng hợp bất ngờ'' để hồ sơ rơi vào tay Baleramović, vậy là xong chuyện."
"Một tên cướp?"
"Còn có các tiền án khác, trộm cắp linh tinh gì đó."
"Làm sao anh chắc chắn được Baleramović sẽ tin vào cái tình báo giả đó?"
"Đã lâu lắm rồi ông ta không hành động, đó là một cơ hội tốt."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chưa đủ sao?"
"Anh cài gián điệp vào bộ chỉ huy Quân đội Nhân dân?"
"Tôi không hề nói vậy, đây là hành vi nghiêm trọng đáng lên án."
"Anh đã nói dưới trướng Baleramović có 'sâu bọ'."
"Đó là do chính ông ta không quản lý được."
Đôi mắt lạnh lùng của Linne nhìn tờ giấy thi hành lệnh kia, hoàn toàn hiểu ra vấn đề. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau, từ đầu tới cuối, đây chính là một vở kịch, bắt đầu bằng việc Baleramović tìm được cậu ở vùng thung lũng, không, bắt đầu từ thời khắc Baleramović toan tính tiến hành ám sát, bọn họ đã rơi vào bẫy rập của địch.
Tạo ra kẻ địch giả tưởng, lèo lái hướng ám sát, bắt được hung thủ, từng mắt xích liên kết với nhau thật cẩn trọng, mỗi một phân cảnh đều sắp đặt thật tỉ mỉ. Đây là lý do vì sao mà khi vừa kết thúc ám sát, bộ đội đã tìm ngay tới Linne và Roman, không phải do có người làm lộ kế hoạch mà ngay từ đầu, kế hoạch này là thứ kẻ địch muốn, thứ kẻ địch đã sắp xếp hoàn mỹ.
Không phải cậu chưa từng hoài nghi, nhân vật thứ hai của Ustaša mà tham gia một hoạt động công khai như vậy, nhân viên bảo vệ lại quá ít. Lần đầu tiên xác định mục tiêu qua ống ngắm, cậu cũng nghi ngờ thân phận của đối phương. Nhưng chút nghi ngờ ấy cũng không ngăn cản cậu hoàn thành việc ám sát, cậu là quân nhân, quân nhân chấp hành quân lệnh, không có gì để nghi ngờ cả. Đây là nguyên tắc quan trọng nhất của quân nhân.
"Đời mà, nhỉ?" Reto biết cậu đang nghĩ gì: "Cấp trên không đủ thông minh đúng là dễ dàng khiến cấp dưới chịu thiệt lây. Có điều, đừng trách cứ ngài tướng quân của cậu, Linne, hiện tại ông ta ốc không mang nổi mình ốc."
Linne cười khinh, "Đúng vậy, đừng nói tới việc yên ổn về hưu, e rằng ông ta phải đối mặt với hình phạt của bộ chỉ huy, nặng hơn thì ăn cơm tù. Đây là mục đích của anh? Anh mượn việc này để lật đổ ông ta, vì sao? Trước đây các người từng tiếp xúc? Ông ta bắt nạt anh chắc?"
Reto không tiếp lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn cậu. Sự im lặng bất thường của hắn khiến Linne càng cảnh giác.
Một lát sau, Reto nói: "Nếu tôi nói, mục tiêu của tôi không phải ông ta mà là cậu thì sao?"
Linne nhướn mày: "Tôi?"
"Cậu, Linne Lev, tay bắn tỉa duy nhất trong Quân đội Nhân dân Nam Tư thành công giết chết mục tiêu ở cự ly 2.5km, lính đặc chủng xuất sắc nhất Serbia." Reto nhìn cậu đầy tán thưởng: "Linne, đừng chán nản, đừng cảm thấy bị tôi lừa dối. Lừa cậu cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Cuộc ám sát này đã tiêu tốn của tôi rất nhiều thời gian, cân nhắc hết lần này đến lần khác, phải cam đoan từng đường đi nước bước không có sơ hở, vì cậu."
Linne bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi nổi da gà, mặt thì vẫn không cảm xúc: "Rồi sao? Tôi nên tặng anh một bông hồng để khen thưởng à?"
Reto đã rõ ràng: "Cậu không tin tôi."
"Vì sao tôi phải tin anh?" Linne hỏi ngược lại.
"Tôi không có lý do để nói dối."
Đúng là hắn khinh thường, cũng lười phải nói dối chuyện này. Linne sắp tin rồi.
Nhưng toàn bộ quá trình lại rất kỳ quái. Reto là thượng tá, sĩ quan cấp cao của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina, người như vậy không cần phải tốn nhiều tâm tư cho một tên lính quèn như thế này, giống như thị trưởng sẽ không tự giám sát vụ án của một tên trộm cắp tiền lẻ vậy. Chẳng phải Linne tự đánh giá thấp mình, cho rằng bản thân không đáng để hao tâm tổn trí, mà là cậu rất rõ nguyên lý vận hành của hệ thống quan liêu. Với cấp bậc sĩ quan như tên Reto này thì mục tiêu của hắn đáng ra phải là người có trình độ bằng hoặc cao hơn, ví dụ như Baleramović - thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư, vị lãnh tụ có chiến công hiển hách.
Đối với Reto thì lật đổ một người như thế mới có ý nghĩa, mới là đáng khen. Sau này, khi người Bosniak nhắc đến Reto Fabrizi Solonazarov, bọn họ sẽ nói rằng hắn lấy yếu thắng mạnh nhờ thực lực bản thân, lật đổ thượng tướng của Quân đội Nhân dân, mà không phải là bắt giữ một tay súng bắn tỉa. Việc này thì có gì đáng nói?
Reto thở dài, nhẫn nại giải thích chi tiết: "Cậu ngẫm lại xem, tôi có rất nhiều cách để bẫy Baleramović, nhưng tôi lại chọn phương pháp rêu rao nhất, nguy hiểm nhất và phí tổn lớn nhất, tìm hơn một nghìn người đến quảng trường thủ đô để phối hợp diễn ám sát. Vì gì đây? Bởi vì phải giả vờ giống như một nhiệm vụ bắn tỉa mà người khác không thể thực hiện được, một nhiệm vụ mà chỉ cậu mới làm được."
"Ngay cả địa điểm nhà hát cũng đã qua chọn lựa cẩn thận?" Linne hiểu ra.
Reto thừa nhận: "Ngay từ đầu chúng tôi có năm phương án, chỉ có nhà hát opera mới có thể sắp xếp vị trí bắn tỉa hơn 2km, địa điểm khác một là quá gần, hai là quá xa. Địa điểm này được chọn riêng cho cậu."
"Tiêu tốn thời gian như vậy chỉ để bắt tôi, anh muốn tôi phục vụ cho quân đội chính phủ Bosnia–Herzegovina?"
"Đây chỉ là một phần lý do. Đúng là thực lực của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina không đủ, cần rất nhiều nhân tài vĩ đại đến tiếp ứng cho tình hình ngày càng căng thẳng này. Nếu cậu chịu đầu hàng..."
"Không bao giờ. Tôi sẽ không phản bội dân tộc của mình."
"Cậu không phản bội dân tộc, nhưng họ đã coi cậu là một tên phản đồ. Cậu bị chúng tôi bắt giữ nhốt vào phòng bí mật, chẳng ai biết được chúng tôi đã làm gì với cậu, rất có thể sẽ tẩy não cậu rồi thả cậu về làm gián điệp..."
"Vậy cứ để bộ chỉ huy đi điều tra, không có chứng cứ sẽ không thể vu khống cho tôi được."
"Chuyện này không đơn giản là chứng cứ..."
"Vậy thì đưa tôi ra tòa án quân sự!" Linne vô thức cất cao giọng: "Cho dù phải ngồi tù cả đời, tử hình, lưu đày hay khổ dịch đều được, nhưng tôi không bao giờ phản bội dân tộc mình. Ngài thượng tá, tôi nói rồi, tôi là người Serb, bảo tôi phản bội và theo địch ư, nằm mơ!"
Bầu không khí như ngưng đọng.
Reto thản nhiên: "Cậu đã từng nghĩ tới kết cục của việc từ chối đầu hàng chưa?"
Linne rất bình tĩnh: "Tôi là quân nhân, đã chuẩn bị hết thảy trước khi lên chiến trường. Các người có thể phán tử hình tôi, nhưng khi chết rồi, tôi vẫn là một quân nhân xứng chức."
Reto lắc đầu bật cười: "Tử hình? Tôi sẽ để yên cho cậu chết?"
Linne trả lời bằng một ánh mắt không mảy may sợ hãi.
Người đàn ông vuốt ve má cậu: "Đừng cậy mạnh. Tôi có thể giam lỏng cậu, trói hết tay chân lại, mỗi ngày tìm những binh lính khác nhau đến cưỡng hiếp cậu, cho đến khi tâm trí cậu tan rã và trở thành một kẻ điên, Tôi còn có thể thí nghiệm các loại thuốc độc lên cơ thể cậu, cậu biết đấy, người Đức để lại nhiều cách điều chế lạ lùng lắm, mà giờ bọn họ đang bận diễn vở kịch đoàn viên [1]. Lại hoặc là..."
[1] Chỉ năm 1989, bức tường Berlin sụp đổ, Đông Đức và Tây Đức hợp nhất.
Hắn cố ý kéo dài ngữ điệu: "Tôi có thể sửa lại sự kiện này, biến Zapierfáj thành một anh hùng nhân dân, hy sinh trong tay người Serb đầy tội ác. Ngày mai, sẽ có sinh viên biểu tình trên đường phố, sau đó tôi sẽ cho người bắt chước nét bút của cậu để viết một bức thư nhận tội, không tới một tuần, Linne, cậu tin tôi đi, tất cả người Serb, tất cả dân tộc của cậu sẽ tin rằng cậu nhu nhược, cậu nhát gan, cậu là loài giòi bọ, bọn họ sẽ hận cậu, thóa mạ cậu, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng sẽ vẽ bậy lên ảnh của cậu. Tổ quốc của cậu hổ thẹn vì cậu, tín ngưỡng và tình cảm, tất cả những thứ cậu trân trọng... sẽ chẳng còn sót lại chút gì."
"Anh dám làm thế sao!" Linne tóm lấy áo hắn.
"Tôi dám bắt cậu tới đây, tôi sẽ dám hủy hoại cậu." Reto hôn lên má cậu: "Cũng đến lúc để 'dân tộc Serb vĩ đại' nếm thử cảm giác bị người khác chi phối rồi, phải không?"
Đó là một nụ hôn chào hỏi, là lễ nghi của các quý ông. Trừ câu uy hiếp kia, vị thượng tá trẻ tuổi khôi ngô của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina biểu hiện không hề sơ hở, thể hiện đầy đủ phẩm chất giáo dưỡng. Cho dù đang ở trong căn phòng xập xệ thì hắn vẫn đứng thẳng thật đoan chính, giày quân đội không dính một hạt bụi.
Nhưng Linne vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Quân nhân có rất ít người mắc bệnh sạch sẽ, bởi vì lên chiến trường rồi thì không ai là sạch sẽ ngăn nắp cả. Bọn họ thường xuyên phải chịu đựng 24 tiếng ngâm mình trong bùn lầy, giày không lúc nào là khô ráo, đến cuối cùng còn chẳng nhìn ra màu sắc vốn có của quân phục. Nếu giày của quân nhân mà lại đẹp đẽ thì một là loại công tử bột ngồi văn phòng nói lý luận suông, hai là mấy tên biến thái tâm lý không bình thường.
- -- Hoặc là cả hai.
"Anh sẽ không làm thế," Tay bắn tỉa tỉnh táo: "Anh đã điều tra về tôi, phân tích toàn diện bối cảnh của tôi, anh biết khả năng tôi đầu hàng là không cao. Nhưng anh cần một cái cớ để quân chính phủ Bosnia–Herzegovina đồng ý với hành động của mình. Cho nên anh nói chiêu hàng là một phần lý do. Tôi đoán, anh đã lấy lý do chiêu hàng ấy để lừa bộ chỉ huy. Thực tế thì anh có mục đích khác. Nói cách khác, tôi có lợi cho anh, hơn nữa còn rất hữu dụng với anh."
Reto cười tươi hơn vì sự tự tin của cậu: "Đúng là cậu rất có giá trị, Linne, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu là khẩu súng hiếm có nhất, xinh đẹp nhất, hỏa lực mạnh nhất trên thế giới này." Ánh mắt hưng phấn đầy tham lam của hắn đánh giá tay lính bắn tỉa một cách trần trụi: "Con người tôi rất thích những khẩu súng tốt, nếu tôi vừa ý một khẩu súng nào đó thì sẽ không tiếc thời gian biến nó thành của mình. Về phần sử dụng như thế nào thì không quan trọng, quan trọng là quá trình chơi đùa với nó, có thể khống chế nó hay không, hơn nữa, khi đó là một khẩu súng không có chốt an toàn, một khẩu súng không nghe lời, vậy thì càng thú vị. Không phải sao?"
Sắc mặt Linne đã tái mét: "Đồ chó đẻ!"
Reto nắm cằm cậu, thô lỗ cảnh cáo: "Đừng gọi tôi như vậy. Nếu có lần thứ ba, tôi sẽ không ngại xẻo cái tay đã nổ súng của cậu."
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, tiếng nói vọng vào: "Thượng tá, bác sĩ Duter đã tới rồi."
Một quân y trung niên mang túi hành nghề đi vào, hành quân lễ với Reto: "Thượng tá Solonazarov."
Reto bảo ông ta đứng thẳng dậy: "Để tôi giới thiệu một chút, vị này là bác sĩ Duter. Đây là cậu Linne Lev. Bác sĩ, chân cậu ấy hẳn là đã gãy, bác sĩ hãy kiểm tra kỹ hơn. Nếu có vết thương khác, cũng xin bác sĩ chữa trị tận tình cho cậu ấy."
Hình như hắn còn công việc nên đi trước, chỉ nói với Linne: "Yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi không có thói quen ngược đãi tù binh, tôi không có hứng thú với một khẩu súng tàn tật. Cần cái gì cứ bảo cậu lính ở cửa kia truyền lời cho tôi."
Linne chưa hết cơn giận, thầm đóng đinh con ác quỷ này lên giá chữ thập ở trong lòng.
Reto đã vũ nhục cậu, không chỉ cậu mà còn là toàn bộ Quân đội Nhân dân Nam Tư. Nếu cứ để yên như vậy, Quân đội Nhân dân sẽ phải chịu lời gièm pha, mọi người sẽ nghĩ rằng Quân đội Nhân dân bắn nhầm dân thường ở Sarajevo, không chỉ Baleramović bị xử phạt mà thanh danh quân đội cũng chịu tổn hại. Đúng là diệu kế một mũi tên trúng hai đích, chỉ vì ngài thượng tá đức cao vọng trọng muốn có một "khẩu súng tốt", muốn trải nghiệm cảm giác chơi súng. Đây chẳng còn là ngạo mạn hay đùa dai, đây rõ ràng là vớ vẩn!
Trước mắt, Linne phải nghĩ cách trốn khỏi doanh trại địch. Có quân y, chỗ gãy xương của cậu được bó thạch cao, mấy vết thương ngoài da cũng được bôi thuốc và quấn băng gạc. Bác sĩ là một người kiệm lời, bất kể Linne có hỏi cái gì, ông ta cũng chỉ lắc đầu coi như không biết, Linne vốn dĩ muốn thăm dò một ít chuyện về Reto từ ông ta, nhưng cuối cùng chẳng ích gì.
Còn cậu lính ở cửa kia thì lại rất lắm lời, lúc đưa bữa tối, cậu chàng thậm chí còn giải thích với Linne: "Em trai ruột của Carlyle bị người Serb giết, cho nên anh ta hơi...kích động. Thực ra bình thường anh ta đối xử với anh em rất tốt. Có điều...bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Anh ăn nhiều một chút đi, bác sĩ nói phải ăn nhiều thì mới nhanh chóng phục hồi vết thương được."
Linne thấy thằng nhóc này hơi đáng yêu. Cậu đoán thằng nhóc chưa tới 18 tuổi, một đứa trẻ chưa trưởng thành mà đã bị gọi đi lính. Điều này khiến Linne nhớ đến thời điểm mình vừa nhập ngũ: "Tôi giết anh em của cậu, cậu không hận tôi?"
Cậu lính kia ra vẻ thở dài: "Dù sao thì trước đó anh ta đã làm ra...chuyện không thể tha thứ với anh."
Lúc nói đến "không thể tha thứ", cậu chàng lặng lẽ khấn một tiếng lạy thánh Allah. Thế là Linne biết, cậu chàng là một tín đồ đạo Hồi, ít nhất thì thành kính hơn gã anh em kích động kia.
"Cậu tên là gì?" Linne hỏi.
Cậu lính cười rộ lên, lộ ra cái răng nanh trẻ con: "Tôi là Valter."
Linne bắt tay với cậu chàng: "Anh hùng Valter [2], rất vui được gặp cậu."
[2] Anh hùng Nam Tư Valter Perić, ở Thế chiến II, trong lúc lãnh đạo đội du kích giải phóng Sarajevo mà đã hy sinh, câu chuyện này sau đó được quay thành bộ phim nổi tiếng "Valter bảo vệ Sarajevo".
Linne hít một hơi thật sâu. Kẻ địch rất hiểu cậu, hiểu đến từng chi tiết nhỏ. Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Reto ung dung nói.
Linne không hề sợ hãi: "Nói rõ ràng chuyện của Ustaša trước."
Reto lấy một tờ chứng nhận trong túi áo bành tô ra: "Tên thật của ông ta là Ramsay Zapierfáj, người Croat, bị phán tử hình vì đã cướp tiệm bánh mì và sát hại chủ tiệm, đây là giấy thi hành lệnh tử hình." Kế tiếp, hắn giải thích quá trình, "Chúng tôi tìm được ông ta, bóp méo hồ sơ, thêm thắt một chút chuyện đáng sợ vào trong tư liệu, chụp một ít ảnh kinh dị, tạo ra một 'trùng hợp bất ngờ'' để hồ sơ rơi vào tay Baleramović, vậy là xong chuyện."
"Một tên cướp?"
"Còn có các tiền án khác, trộm cắp linh tinh gì đó."
"Làm sao anh chắc chắn được Baleramović sẽ tin vào cái tình báo giả đó?"
"Đã lâu lắm rồi ông ta không hành động, đó là một cơ hội tốt."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chưa đủ sao?"
"Anh cài gián điệp vào bộ chỉ huy Quân đội Nhân dân?"
"Tôi không hề nói vậy, đây là hành vi nghiêm trọng đáng lên án."
"Anh đã nói dưới trướng Baleramović có 'sâu bọ'."
"Đó là do chính ông ta không quản lý được."
Đôi mắt lạnh lùng của Linne nhìn tờ giấy thi hành lệnh kia, hoàn toàn hiểu ra vấn đề. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau, từ đầu tới cuối, đây chính là một vở kịch, bắt đầu bằng việc Baleramović tìm được cậu ở vùng thung lũng, không, bắt đầu từ thời khắc Baleramović toan tính tiến hành ám sát, bọn họ đã rơi vào bẫy rập của địch.
Tạo ra kẻ địch giả tưởng, lèo lái hướng ám sát, bắt được hung thủ, từng mắt xích liên kết với nhau thật cẩn trọng, mỗi một phân cảnh đều sắp đặt thật tỉ mỉ. Đây là lý do vì sao mà khi vừa kết thúc ám sát, bộ đội đã tìm ngay tới Linne và Roman, không phải do có người làm lộ kế hoạch mà ngay từ đầu, kế hoạch này là thứ kẻ địch muốn, thứ kẻ địch đã sắp xếp hoàn mỹ.
Không phải cậu chưa từng hoài nghi, nhân vật thứ hai của Ustaša mà tham gia một hoạt động công khai như vậy, nhân viên bảo vệ lại quá ít. Lần đầu tiên xác định mục tiêu qua ống ngắm, cậu cũng nghi ngờ thân phận của đối phương. Nhưng chút nghi ngờ ấy cũng không ngăn cản cậu hoàn thành việc ám sát, cậu là quân nhân, quân nhân chấp hành quân lệnh, không có gì để nghi ngờ cả. Đây là nguyên tắc quan trọng nhất của quân nhân.
"Đời mà, nhỉ?" Reto biết cậu đang nghĩ gì: "Cấp trên không đủ thông minh đúng là dễ dàng khiến cấp dưới chịu thiệt lây. Có điều, đừng trách cứ ngài tướng quân của cậu, Linne, hiện tại ông ta ốc không mang nổi mình ốc."
Linne cười khinh, "Đúng vậy, đừng nói tới việc yên ổn về hưu, e rằng ông ta phải đối mặt với hình phạt của bộ chỉ huy, nặng hơn thì ăn cơm tù. Đây là mục đích của anh? Anh mượn việc này để lật đổ ông ta, vì sao? Trước đây các người từng tiếp xúc? Ông ta bắt nạt anh chắc?"
Reto không tiếp lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn cậu. Sự im lặng bất thường của hắn khiến Linne càng cảnh giác.
Một lát sau, Reto nói: "Nếu tôi nói, mục tiêu của tôi không phải ông ta mà là cậu thì sao?"
Linne nhướn mày: "Tôi?"
"Cậu, Linne Lev, tay bắn tỉa duy nhất trong Quân đội Nhân dân Nam Tư thành công giết chết mục tiêu ở cự ly 2.5km, lính đặc chủng xuất sắc nhất Serbia." Reto nhìn cậu đầy tán thưởng: "Linne, đừng chán nản, đừng cảm thấy bị tôi lừa dối. Lừa cậu cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Cuộc ám sát này đã tiêu tốn của tôi rất nhiều thời gian, cân nhắc hết lần này đến lần khác, phải cam đoan từng đường đi nước bước không có sơ hở, vì cậu."
Linne bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi nổi da gà, mặt thì vẫn không cảm xúc: "Rồi sao? Tôi nên tặng anh một bông hồng để khen thưởng à?"
Reto đã rõ ràng: "Cậu không tin tôi."
"Vì sao tôi phải tin anh?" Linne hỏi ngược lại.
"Tôi không có lý do để nói dối."
Đúng là hắn khinh thường, cũng lười phải nói dối chuyện này. Linne sắp tin rồi.
Nhưng toàn bộ quá trình lại rất kỳ quái. Reto là thượng tá, sĩ quan cấp cao của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina, người như vậy không cần phải tốn nhiều tâm tư cho một tên lính quèn như thế này, giống như thị trưởng sẽ không tự giám sát vụ án của một tên trộm cắp tiền lẻ vậy. Chẳng phải Linne tự đánh giá thấp mình, cho rằng bản thân không đáng để hao tâm tổn trí, mà là cậu rất rõ nguyên lý vận hành của hệ thống quan liêu. Với cấp bậc sĩ quan như tên Reto này thì mục tiêu của hắn đáng ra phải là người có trình độ bằng hoặc cao hơn, ví dụ như Baleramović - thượng tướng của Quân đội Nhân dân Nam Tư, vị lãnh tụ có chiến công hiển hách.
Đối với Reto thì lật đổ một người như thế mới có ý nghĩa, mới là đáng khen. Sau này, khi người Bosniak nhắc đến Reto Fabrizi Solonazarov, bọn họ sẽ nói rằng hắn lấy yếu thắng mạnh nhờ thực lực bản thân, lật đổ thượng tướng của Quân đội Nhân dân, mà không phải là bắt giữ một tay súng bắn tỉa. Việc này thì có gì đáng nói?
Reto thở dài, nhẫn nại giải thích chi tiết: "Cậu ngẫm lại xem, tôi có rất nhiều cách để bẫy Baleramović, nhưng tôi lại chọn phương pháp rêu rao nhất, nguy hiểm nhất và phí tổn lớn nhất, tìm hơn một nghìn người đến quảng trường thủ đô để phối hợp diễn ám sát. Vì gì đây? Bởi vì phải giả vờ giống như một nhiệm vụ bắn tỉa mà người khác không thể thực hiện được, một nhiệm vụ mà chỉ cậu mới làm được."
"Ngay cả địa điểm nhà hát cũng đã qua chọn lựa cẩn thận?" Linne hiểu ra.
Reto thừa nhận: "Ngay từ đầu chúng tôi có năm phương án, chỉ có nhà hát opera mới có thể sắp xếp vị trí bắn tỉa hơn 2km, địa điểm khác một là quá gần, hai là quá xa. Địa điểm này được chọn riêng cho cậu."
"Tiêu tốn thời gian như vậy chỉ để bắt tôi, anh muốn tôi phục vụ cho quân đội chính phủ Bosnia–Herzegovina?"
"Đây chỉ là một phần lý do. Đúng là thực lực của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina không đủ, cần rất nhiều nhân tài vĩ đại đến tiếp ứng cho tình hình ngày càng căng thẳng này. Nếu cậu chịu đầu hàng..."
"Không bao giờ. Tôi sẽ không phản bội dân tộc của mình."
"Cậu không phản bội dân tộc, nhưng họ đã coi cậu là một tên phản đồ. Cậu bị chúng tôi bắt giữ nhốt vào phòng bí mật, chẳng ai biết được chúng tôi đã làm gì với cậu, rất có thể sẽ tẩy não cậu rồi thả cậu về làm gián điệp..."
"Vậy cứ để bộ chỉ huy đi điều tra, không có chứng cứ sẽ không thể vu khống cho tôi được."
"Chuyện này không đơn giản là chứng cứ..."
"Vậy thì đưa tôi ra tòa án quân sự!" Linne vô thức cất cao giọng: "Cho dù phải ngồi tù cả đời, tử hình, lưu đày hay khổ dịch đều được, nhưng tôi không bao giờ phản bội dân tộc mình. Ngài thượng tá, tôi nói rồi, tôi là người Serb, bảo tôi phản bội và theo địch ư, nằm mơ!"
Bầu không khí như ngưng đọng.
Reto thản nhiên: "Cậu đã từng nghĩ tới kết cục của việc từ chối đầu hàng chưa?"
Linne rất bình tĩnh: "Tôi là quân nhân, đã chuẩn bị hết thảy trước khi lên chiến trường. Các người có thể phán tử hình tôi, nhưng khi chết rồi, tôi vẫn là một quân nhân xứng chức."
Reto lắc đầu bật cười: "Tử hình? Tôi sẽ để yên cho cậu chết?"
Linne trả lời bằng một ánh mắt không mảy may sợ hãi.
Người đàn ông vuốt ve má cậu: "Đừng cậy mạnh. Tôi có thể giam lỏng cậu, trói hết tay chân lại, mỗi ngày tìm những binh lính khác nhau đến cưỡng hiếp cậu, cho đến khi tâm trí cậu tan rã và trở thành một kẻ điên, Tôi còn có thể thí nghiệm các loại thuốc độc lên cơ thể cậu, cậu biết đấy, người Đức để lại nhiều cách điều chế lạ lùng lắm, mà giờ bọn họ đang bận diễn vở kịch đoàn viên [1]. Lại hoặc là..."
[1] Chỉ năm 1989, bức tường Berlin sụp đổ, Đông Đức và Tây Đức hợp nhất.
Hắn cố ý kéo dài ngữ điệu: "Tôi có thể sửa lại sự kiện này, biến Zapierfáj thành một anh hùng nhân dân, hy sinh trong tay người Serb đầy tội ác. Ngày mai, sẽ có sinh viên biểu tình trên đường phố, sau đó tôi sẽ cho người bắt chước nét bút của cậu để viết một bức thư nhận tội, không tới một tuần, Linne, cậu tin tôi đi, tất cả người Serb, tất cả dân tộc của cậu sẽ tin rằng cậu nhu nhược, cậu nhát gan, cậu là loài giòi bọ, bọn họ sẽ hận cậu, thóa mạ cậu, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng sẽ vẽ bậy lên ảnh của cậu. Tổ quốc của cậu hổ thẹn vì cậu, tín ngưỡng và tình cảm, tất cả những thứ cậu trân trọng... sẽ chẳng còn sót lại chút gì."
"Anh dám làm thế sao!" Linne tóm lấy áo hắn.
"Tôi dám bắt cậu tới đây, tôi sẽ dám hủy hoại cậu." Reto hôn lên má cậu: "Cũng đến lúc để 'dân tộc Serb vĩ đại' nếm thử cảm giác bị người khác chi phối rồi, phải không?"
Đó là một nụ hôn chào hỏi, là lễ nghi của các quý ông. Trừ câu uy hiếp kia, vị thượng tá trẻ tuổi khôi ngô của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina biểu hiện không hề sơ hở, thể hiện đầy đủ phẩm chất giáo dưỡng. Cho dù đang ở trong căn phòng xập xệ thì hắn vẫn đứng thẳng thật đoan chính, giày quân đội không dính một hạt bụi.
Nhưng Linne vẫn nhìn ra điểm khác biệt. Quân nhân có rất ít người mắc bệnh sạch sẽ, bởi vì lên chiến trường rồi thì không ai là sạch sẽ ngăn nắp cả. Bọn họ thường xuyên phải chịu đựng 24 tiếng ngâm mình trong bùn lầy, giày không lúc nào là khô ráo, đến cuối cùng còn chẳng nhìn ra màu sắc vốn có của quân phục. Nếu giày của quân nhân mà lại đẹp đẽ thì một là loại công tử bột ngồi văn phòng nói lý luận suông, hai là mấy tên biến thái tâm lý không bình thường.
- -- Hoặc là cả hai.
"Anh sẽ không làm thế," Tay bắn tỉa tỉnh táo: "Anh đã điều tra về tôi, phân tích toàn diện bối cảnh của tôi, anh biết khả năng tôi đầu hàng là không cao. Nhưng anh cần một cái cớ để quân chính phủ Bosnia–Herzegovina đồng ý với hành động của mình. Cho nên anh nói chiêu hàng là một phần lý do. Tôi đoán, anh đã lấy lý do chiêu hàng ấy để lừa bộ chỉ huy. Thực tế thì anh có mục đích khác. Nói cách khác, tôi có lợi cho anh, hơn nữa còn rất hữu dụng với anh."
Reto cười tươi hơn vì sự tự tin của cậu: "Đúng là cậu rất có giá trị, Linne, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu là khẩu súng hiếm có nhất, xinh đẹp nhất, hỏa lực mạnh nhất trên thế giới này." Ánh mắt hưng phấn đầy tham lam của hắn đánh giá tay lính bắn tỉa một cách trần trụi: "Con người tôi rất thích những khẩu súng tốt, nếu tôi vừa ý một khẩu súng nào đó thì sẽ không tiếc thời gian biến nó thành của mình. Về phần sử dụng như thế nào thì không quan trọng, quan trọng là quá trình chơi đùa với nó, có thể khống chế nó hay không, hơn nữa, khi đó là một khẩu súng không có chốt an toàn, một khẩu súng không nghe lời, vậy thì càng thú vị. Không phải sao?"
Sắc mặt Linne đã tái mét: "Đồ chó đẻ!"
Reto nắm cằm cậu, thô lỗ cảnh cáo: "Đừng gọi tôi như vậy. Nếu có lần thứ ba, tôi sẽ không ngại xẻo cái tay đã nổ súng của cậu."
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, tiếng nói vọng vào: "Thượng tá, bác sĩ Duter đã tới rồi."
Một quân y trung niên mang túi hành nghề đi vào, hành quân lễ với Reto: "Thượng tá Solonazarov."
Reto bảo ông ta đứng thẳng dậy: "Để tôi giới thiệu một chút, vị này là bác sĩ Duter. Đây là cậu Linne Lev. Bác sĩ, chân cậu ấy hẳn là đã gãy, bác sĩ hãy kiểm tra kỹ hơn. Nếu có vết thương khác, cũng xin bác sĩ chữa trị tận tình cho cậu ấy."
Hình như hắn còn công việc nên đi trước, chỉ nói với Linne: "Yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi không có thói quen ngược đãi tù binh, tôi không có hứng thú với một khẩu súng tàn tật. Cần cái gì cứ bảo cậu lính ở cửa kia truyền lời cho tôi."
Linne chưa hết cơn giận, thầm đóng đinh con ác quỷ này lên giá chữ thập ở trong lòng.
Reto đã vũ nhục cậu, không chỉ cậu mà còn là toàn bộ Quân đội Nhân dân Nam Tư. Nếu cứ để yên như vậy, Quân đội Nhân dân sẽ phải chịu lời gièm pha, mọi người sẽ nghĩ rằng Quân đội Nhân dân bắn nhầm dân thường ở Sarajevo, không chỉ Baleramović bị xử phạt mà thanh danh quân đội cũng chịu tổn hại. Đúng là diệu kế một mũi tên trúng hai đích, chỉ vì ngài thượng tá đức cao vọng trọng muốn có một "khẩu súng tốt", muốn trải nghiệm cảm giác chơi súng. Đây chẳng còn là ngạo mạn hay đùa dai, đây rõ ràng là vớ vẩn!
Trước mắt, Linne phải nghĩ cách trốn khỏi doanh trại địch. Có quân y, chỗ gãy xương của cậu được bó thạch cao, mấy vết thương ngoài da cũng được bôi thuốc và quấn băng gạc. Bác sĩ là một người kiệm lời, bất kể Linne có hỏi cái gì, ông ta cũng chỉ lắc đầu coi như không biết, Linne vốn dĩ muốn thăm dò một ít chuyện về Reto từ ông ta, nhưng cuối cùng chẳng ích gì.
Còn cậu lính ở cửa kia thì lại rất lắm lời, lúc đưa bữa tối, cậu chàng thậm chí còn giải thích với Linne: "Em trai ruột của Carlyle bị người Serb giết, cho nên anh ta hơi...kích động. Thực ra bình thường anh ta đối xử với anh em rất tốt. Có điều...bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Anh ăn nhiều một chút đi, bác sĩ nói phải ăn nhiều thì mới nhanh chóng phục hồi vết thương được."
Linne thấy thằng nhóc này hơi đáng yêu. Cậu đoán thằng nhóc chưa tới 18 tuổi, một đứa trẻ chưa trưởng thành mà đã bị gọi đi lính. Điều này khiến Linne nhớ đến thời điểm mình vừa nhập ngũ: "Tôi giết anh em của cậu, cậu không hận tôi?"
Cậu lính kia ra vẻ thở dài: "Dù sao thì trước đó anh ta đã làm ra...chuyện không thể tha thứ với anh."
Lúc nói đến "không thể tha thứ", cậu chàng lặng lẽ khấn một tiếng lạy thánh Allah. Thế là Linne biết, cậu chàng là một tín đồ đạo Hồi, ít nhất thì thành kính hơn gã anh em kích động kia.
"Cậu tên là gì?" Linne hỏi.
Cậu lính cười rộ lên, lộ ra cái răng nanh trẻ con: "Tôi là Valter."
Linne bắt tay với cậu chàng: "Anh hùng Valter [2], rất vui được gặp cậu."
[2] Anh hùng Nam Tư Valter Perić, ở Thế chiến II, trong lúc lãnh đạo đội du kích giải phóng Sarajevo mà đã hy sinh, câu chuyện này sau đó được quay thành bộ phim nổi tiếng "Valter bảo vệ Sarajevo".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất