Tây Giản

Chương 4

Trước Sau
Editor: Kẹo Mặn Chát

13.

"Cắt! Không đúng, vẫn không đúng, Tiểu Tông cậu qua đây, tôi giảng giải lại cho cậu thêm lần nữa."

Liên tiếp NG hơn mười lần, Tông Ứng Trì cũng rất mệt mỏi, hắn bước xuống giường đạo cụ, trên mặt lấm tấm mồ hôi, chuyên viên trang điểm lập tức đi tới dặm lại phấn cho hắn.

Đạo diễn chỉ vào kịch bản rồi nói với hắn: "Cậu xem lại đoạn này xem, cậu cảm thấy lúc ấy Trương Trì đang nghĩ gì?"

Tông Ứng Trì im lặng không nói, diễn đến tận bây giờ chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Đạo diễn cho hắn xem đoạn diễn vừa rồi: "Nhìn thấy không? Trạng thái này là sao? Anh dũng hy sinh à? Không đúng đâu Tiểu Tông, sao cậu ta có thể có phản ứng này được?"

"Trương Trì mới bao lớn? Năm nay cậu ta chỉ mới 17 tuổi, cậu ta có ý chí lớn như vậy không? Cậu ta thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu ta không sợ sao? Nhà cậu ta có tiền như vậy, được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, muốn cái gì có cái đó, bất thình lình bị đưa đến trại cải tạo mà cậu ta không sợ sao?"

"Đấu tranh là đúng, phản kháng là đúng, nhưng cậu thể hiện quá mạnh mẽ. Có phải cậu nhìn thấy sự tương tác trước đó của cậu ta với Văn Thiều thì cho rằng cậu ta rất cường thế hung hăng đúng không? Cậu ta làm nũng cáu kỉnh, muốn nắm tay Văn Thiều, động một chút là kéo người ta vào nhà vệ sinh cưỡng hôn, đây là biểu hiện của mạnh mẽ sao? Không phải! Đây hoàn toàn là biểu hiện của việc không có cảm giác an toàn."

"Lý do để Trương Trì vẫn luôn kiên trì đến tận bây giờ đều là Văn Thiều, cậu ta cảm thấy Văn Thiều đang chờ mình, nếu cậu ta vượt qua là có thể quay về tìm Văn Thiều, nhưng Văn Thiều thì sao? Văn Thiều có thực sự thích cậu ta không?"

Tông Ứng Trì chợt ngẩng đầu lên.

"Trương Trì, cậu nghĩ kỹ đi, trong mối quan hệ này Văn Thiều chưa từng chủ động, cậu ấy xuất phát từ tâm thái gì mà đi cùng cậu? Cậu ấy có nói tại sao mình thích cậu không? Cậu ấy đã bao giờ nói chuyện với cậu về tương lai chưa? Lúc giáo viên chủ nhiệm nói muốn đổi chỗ thì cậu ấy có căng thẳng không?"

"Văn Thiều sắp thi đại học rồi, thành tích của cậu ấy có thể vào thẳng Thanh Bắc, thời điểm quan trọng như vậy, cậu ấy còn nhớ đến cậu sao?"

"Bên cạnh Văn Thiều không thiếu người theo đuổi, không có Trương Trì cậu thì thế nào? Chỉ cần cậu ấy muốn, ngày hôm sau cậu ấy có thể tìm một người bạn trai khác, Trương Trì cậu tính là gì chứ?"

Tông Ứng Trì nôn nóng hẳn lên, hắn không cẩn thận đưa tay lau đi lớp trang điểm trên mặt, chuyên gia trang điểm vội vàng đi qua dặm lại.

"Nhưng mà cậu cứ từ bỏ như vậy sao? Sẽ không, ít nhất lúc này sẽ không từ bỏ, Văn Thiều là trụ cột tinh thần duy nhất của cậu bây giờ, cậu vẫn phải kiên trì, sống chết cũng không buông lỏng, một bên tuyệt vọng sợ hãi, một bên cắn răng kiên trì, cho đến khi bị trại cải tạo 'trị liệu' thành 'người bình thường'."

Đạo diễn khép lại kịch bản, hỏi Tông Ứng Trì: "Bây giờ đã hiểu chưa?"

14.

Trong một tòa nhà rất cũ ở trại cải tạo, Trương Trì nằm trên giường y tế, hắn nhìn bức tường trên trần nhà nứt toác như mạng nhện, dường như nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, sáu gương mặt không thấy rõ biểu cảm đè lên tứ chi Trương Trì, còn một người khác dùng vải bịt miệng hắn.

Cơn đau kịch liệt bỗng nhiên truyền đến từ huyệt thái dương, toàn thân Trương Trì co giật, tiếng thét chói tai của hắn bị miếng vải trước miệng chặn lại, toàn bộ sự thống khổ bị bủa vây trong tĩnh lặng.

Âm thanh như ma quỷ vang lên trên đầu.

"Còn thích nam không?"

Miệng Trương Trì tạm thời được tự do, huyệt thái dương vẫn đang co giật đau đớn, nhưng hắn vẫn cố chấp nói: "Thích!"

"Ồ!!!"

Giống như có một vạn mũi kim xuyên qua huyệt thái dương đâm vào đại não, hai mắt Trương Trì mở to gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, gân xanh trên trán và cổ lập tức nổi lên.

"Cho cậu thêm một cơ hội, thích nam hay nữ?"

"Văn Thiều, Văn Thiều!"

"Văn Thiều là nam hay nữ?"

"Nam... A----!!! "

Trước mắt Trương Trì tối sầm lại, giây phút ấy hắn cho rằng đầu óc của mình đã vỡ nát, nhưng ngay sau đó trong đầu hắn lại xuất hiện một suy nghĩ: Vì sao đầu óc hắn vỡ nát rồi nhưng vẫn còn nhớ tên của Văn Thiều?

"Đã biết sai chưa?"

"Văn Thiều. --!"

Dường như các vết nứt trên trần nhà càng ngày càng lớn, căn phòng sắp nứt ra và đổ sập xuống rồi.

"Còn thích nam không?"

"Văn...A a a!!! "

Tại sao căn phòng vẫn chưa sụp đổ.

15.

Tông Ứng Trì đã mất ngủ mấy ngày, trạng thái của hắn không tốt lắm, hơn nữa không có kinh nghiệm thành ra tiến độ quay phim cực kỳ chậm, lúc Diệp Thiều Hoài ở đây còn có thể kéo hắn diễn theo, hiện tại chỉ có thể tự dựa vào chính mình.

Mà tiến độ càng chậm, Tông Ứng Trì lại càng không diễn được, trạng thái càng trở nên tệ hơn, ngày hôm sau tiếp tục NG, cứ như thế biến thành một vòng luẩn quẩn.

Tông Ứng Trì nằm chết dí trên giường đến hai giờ rưỡi sáng, không tài nào chợp mắt được, hắn mở điện thoại di động ra, tìm kiếm Diệp Thiều Hoài theo thói quen.

Diệp Thiều Hoài đã rời khỏi đoàn làm phim gần một tuần, bên truyền thông phát một đoạn phỏng vấn sau khi đóng máy của anh, Tông Ứng Thí không thể chờ đợi được mà nhấn vào.

Trong cuộc phỏng vấn, Diệp Thiều Hoài mặc áo sơ mi trắng trang trọng và quần âu đen, nhưng bởi vì không cài nút cổ áo, tay áo xắn đến khuỷu tay, cho nên thoạt nhìn cực kỳ thoải mái tùy ý. Trên thực tế anh chỉ cần ngồi đó thì đã mang tới cho người ta có cảm giác an tâm rồi.

Phóng viên: "Xin hỏi tại sao thầy Diệp lại nhận đóng《Tây Giản》vậy? Dù sao cũng là một bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính, hơn nữa quy mô tương đối lớn, hình như cũng không có cách nào chiếu trong nước?"

Diệp Thiều Hoài: "Tôi muốn thử nghiệm nhiều vai diễn mới hơn. Từ khi đi diễn đến nay, tôi đã nhận được các vai diễn đều là những vai người tốt, không có khiếm khuyết nhân cách, nhưng tôi thực sự rất muốn đóng một vài vai diễn khác nhau, chẳng hạn như trong《Tây Giản》, hoặc một số vai phản diện, kẻ lưu manh trên phố vân vân. Ngoài ra bởi vì một số nguyên nhân cá nhân, tôi nợ đạo diễn《Tây Giản》một nhân tình, cho nên..."

Phóng viên cười rộ lên: "Cuối cùng đây mới là nguyên nhân thật sự phải không thầy Diệp?"



Diệp Thiều Hoài cũng cười theo, vuốt tay áo tay trái xuống rồi lại xắn lên: "Ấy anh đừng nói ra mà."

Tông Ứng Trì nhìn thấy cảnh này cũng nhếch khóe miệng theo.

Diệp Thiều Hoài chính là một người rất tốt bụng, không có chút kiêu ngạo nào, nói đùa với anh anh còn có thể xấu hổ, xấu hổ rồi sẽ đỏ mặt, Tông Ứng Trì ở trường quay với anh hơn hai tháng, đã rất hiểu rất rõ anh.

Phóng viên: "Nghe nói lần này diễn đôi với anh là một thần tượng mới Tông Ứng Trì, anh cảm thấy thế nào về cậu ấy?"

Tông Ứng Trì sốt sắng ngồi dậy.

Dường như Diệp Thiều Hoài không cần suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã trả lời: "Cậu ấy rất giỏi, cực kỳ giỏi, lần đầu tiên diễn xuất mà có thể biểu hiện tốt như vậy, tôi đáng giá cao cậu ấy."

Mặt Tông Ứng Trì nóng bừng lên, cảm thấy có hơi mắc cỡ. Thật ra hắn có thể nhập vai Trương Trì nhanh như vậy hoàn toàn không liên quan gì đến diễn xuất, hắn và Trương Trì có tính cách giống nhau, cho nên căn bản hắn không phải đang diễn mà chỉ là trải nghiệm một cuộc sống khác dưới ống kính máy quay.

Phóng viên lại hỏi: "Vậy cho phép tôi hóng chuyện một chút, người yêu của anh không phản đối việc anh quay phim điện ảnh dề tài này sao?"

Tông Ứng Trì cứng đờ.

"Cô ấy nha." Trên mặt Diệp Thiều Hoài hiện ra một biểu cảm kỳ lạ.

Lúc này giữa cuộc phỏng vấn được chèn vào một đoạn video, độ phân giải pixel hơi thấp, xem ra là dùng điện thoại quay lại.

Mở đầu xuất hiện trong ống kính chính là Sở Thu, người yêu của Diệp Thiều Hoài, đang nằm trên sô pha che mặt hưng phấn thét chói tai.

Tiếp theo là giọng nói của Diệp Thiều Hoài: "Em đang làm gì vậy?"

Sở Thu không trang điểm nhưng mặt mộc vẫn rất xinh đẹp, cô che miệng cười không ngừng: "Ship liền ship liền hu hu..."

"Ship gì cơ? Em đang xem gì thế?"

Sở Thu quay điện thoại về phía ống kính, đó là một tấm ảnh trong bộ phim《Tây Giản》, là cảnh Trương Trì và Văn Thiều hôn nhau lần đầu tiên ở hành lang.

"Chậc chậc." Giọng nói của Diệp Thiều Hoài tràn đầy bất lực, "Làm ơn, anh là chồng em đấy, em nhìn thấy anh hôn môi với người khác mà phản ứng đầu tiên của em lại là ship cp à?"

Sở Thu không thèm để ý chút nào, cười càng lớn tiếng: "Hết cách rồi, thật sự quá phấn khích ha ha ha..."

Không biết cameramen Diệp Thiều Hoài làm ra vẻ mặt gì mà ý cười của Sở Thu hạn chế lại rất nhiều, dường như cô ấy đưa tay sờ sờ đầu Diệp Thiều Hoài.

"Tức giận à? Sao anh vẫn còn tức giận chứ? Được rồi được rồi, sờ sờ đầu, không tức nữa nha, thật ra em ghen rồi, ghen tị chết mất..."

Trước khi video kết thúc Tông Ứng Trì đã bấm thoát ra, hắn gục đầu lẳng lặng ngồi trên giường một lát rồi đột nhiên xông về phía két sắt, lấy con gấu nâu nhỏ ở bên trong ra, bàn tay run rẩy mở tờ ghi chú trong túi áo gấu nhỏ.

【Chúc Tiểu Trì: vạn sự như ý, công tác thuận lợi -- Diệp Thiều Hoài】

Mười bốn chữ ngắn gọn lạnh như băng, đầy xa cách và khách sáo, chính xác khái quát toàn bộ mối quan hệ giữa hắn và Diệp Thiều Hoài.

Tông Ứng Trì chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trường quay.

"Anh Thiều." Tông Ứng Thính bắt tay với Diệp Thiều Hoài, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Diệp Thiều Hoài hỏi hắn: "Tông Ứng Trì phải không, đã từng yêu đương chưa?"

Tông Ứng quẫn bách lắc đầu: "Chưa từng."

"Vậy đây là mối tình đầu sao?" Diệp Thiều Hoài nháy mắt với hắn, vẻ mặt xinh đẹp đáng yêu, "Không sao, anh dạy cậu yêu đương."

......

Tông Ứng Trì không đứng vững được nữa.

Hắn nắm chặt tờ ghi chú màu hồng trong lòng bàn tay, chầm chậm quỳ rạp xuống đất, gấu bông nhỏ còn đang mỉm cười với hắn, Tông Ứng Trì nhìn chằm chằm nó trong chốc lát rồi bật khóc thật lớn.

16.

Một tháng sau, Trương Quân và Vương Khánh Lan đến trại cải tạo thăm Trương Trì.

Tất cả trẻ em trong trại cải tạo đều mặc đồ rằn ri khi huấn luyện quân sự, Trương Trì cũng vậy. Hắn được hai người đàn ông gọi là "cố vấn" mang đến phòng gặp mặt, hắn gầy gò mang theo vẻ mặt hoảng hốt cùng với ánh mắt chết lặng, khi nhìn thấy Trương Quân và Vương Khánh Lan, hắn đột nhiên phát điên chạy vội về phía họ, lớn tiếng hét lên: "Ba! Mẹ! Cứu con! Bọn họ ngược đãi con! Con sắp chết rồi, con thực sự muốn chết! Hai người thả con ra ngoài đi! Cầu xin hai người, ba -- mẹ --"

Tuy nhiên, "cố vấn" trước mặt hắn đã giữ hắn lại.

Trương Quân và Vương Khánh Lan giật mình hoảng sợ, đứng dậy khỏi ghế, nhưng sau đó ở bên cạnh có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng giống như bác sĩ khoát tay với họ: "Đừng hoảng hốt, đứa nhỏ ăn chút khổ muốn về nhà là chuyện rất bình thường, hai người ngồi xuống trước đã, Trương Trì cũng ngồi xuống, chúng ta cùng nhau trò chuyện một chút."

"Ba... Mẹ... Cứu con..." Trương Trì bị vặn hai cánh tay, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ trước mắt, lệ rơi đầy mặt.

Mà Trương Quân và Vương Khánh Lan cũng chỉ kinh hoảng nhìn hắn.

"Cố vấn" dẫn Trương Trì đến ngồi đối diện Trương Quân và Vương Khánh Lan.

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng hỏi Trương Trì: "Nào, nói chuyện với ba mẹ cậu, còn thích con trai không?"

Trương Trì chậm rãi lắc đầu.

"Còn thích Văn Thiều không?"

Toàn thân Trương Trì bất giác giãy giụa một chút rồi lại tiếp tục lắc đầu.

"Như thế mới đúng." Người đàn ông trung niên vui mừng thở dài, quay đầu nói với Trương Quân và Vương Khánh Lan, "Bây giờ hai vị còn lo lắng sao? Đây chỉ là hiệu quả của một tháng, nhưng hai người cũng thấy đấy, mới đầu đứa nhỏ vẫn có phần không phục, ở nơi này tiến hành trị liệu thêm nửa năm thì mọi chuyện lại đâu vào đấy."

Trong hốc mắt Trương Trì đong đầy lệ nóng, hắn nhìn chằm chằm Trương Quân và Vương Khánh Lan, nhìn bọn họ thở phào nhẹ nhõm lộ ra nụ cười vui vẻ, cúi đầu cảm ơn người đàn ông kia, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Sau khi Trương Quân và Vương Khánh Lan rời đi, Trương Trì lại được đưa vào phòng trị liệu điện giật, sau đó bị ném vào phòng tạm giam như một đống rác.



Phòng giam chật hẹp bức bách, không có đèn, chỉ có một giếng trời to bằng đầu người, được quây kín bằng lan can sắt, những đứa nhỏ bị nhốt ở đây đều ăn uống ngủ nghỉ ở chỗ này, cả căn phòng tràn ngập một mùi hôi thối.

"Cố vấn" ném Trương Trì vào phòng tạm giam, trước khi đi còn hung hăng đá hắn hai cước, mắng hắn là tên đồng tính biến thái.

Trương Trì nằm bất động trên mặt đất giống như đã chết.

Vào bữa tối, "cố vấn" mang cho hắn một bát cháo rau đẩy vào từ cửa nhỏ phía dưới.

Trương Trì không ăn, hắn đổ hết đi, gắng sức bẻ vỡ một mảnh nhỏ của bát nhựa, dùng góc nhọn không quá sắc bén rạch lên cổ tay mình.

Một khắc sau khi "cố vấn" tới thu bát mới phát hiện có điều bất thường, bọn họ gọi "bác sĩ" đến kiểm tra vết thương của Trương Trì, "bác sĩ" kia cẩn thận quan sát ba vết thương máu thịt be bét trên cổ tay Trương Trì, cười nói: "Có bản lĩnh thì chọc vào động mạch chủ trên cổ chứ Trương Trì, cậu đây là làm gì vậy? Khắc hình xăm sao? Chút vết thương nhỏ này không chết được, băng bó một chút, đêm nay giam lỏng trước rồi lại nói sau."

Phòng tạm giam yên tĩnh trở lại, Trương Trì lẳng lặng nằm trên mặt đất bẩn thỉu, cảm thụ cơn đau âm ỉ trên cổ tay.

Thông qua giếng trời, hắn nhìn thấy những ngôi sao trong màn đêm, hắn nhớ tới khung cảnh về nhà với Văn Thiều sau tiết tự học buổi tối.

Thế nhưng khi hai chữ "Văn Thiều" xuất hiện trong đầu hắn, một cơn đau buốt như kim châm bỗng dưng truyền đến từ huyệt thái dương, Trương Trì lập tức co người đứng dậy giống như muốn nôn ói.

Âm thanh đáng sợ kia lại vang lên bên tai.

Còn thích nam không?

Trương Trì co rúm người lại run rẩy: "Không thích."

Còn thích Văn Thiều không?

"Không thích nữa."

17.

Tông Ứng Trì phát sốt phải nhập viện.

"Tây Giản" có một cảnh Trương Trì bị những đứa trẻ khác trong trại cải tạo bắt nạt, chúng nhốt hắn trong nhà vệ sinh nam đánh đập, dội nước lạnh, Tông Ứng Trì mặc áo ngắn tay mỏng manh, gắng gượng chịu đựng hai tiếng đồng hồ trong thời tiết cuối thu.

Sau khi cắm kim truyền nước, Tông Ứng Trì chìm vào giấc ngủ mê man, trong mộng hắn trở về khoảng thời gian cùng Diệp Thiều Hoài quay chụp phân cảnh ở trường học.

Trước kia trong tiết thể dục Tông Ứng Trì là người đầu tiên ôm bóng rổ lao ra ngoài, nhưng sau khi ở bên Diệp Thiều Hoài, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau mất tích, bạn học trong lớp hẹn thi đấu bóng rổ, muốn gọi hai người bọn đến gánh sân, vậy mà đến cái bóng cũng không thấy nổi một người.

Trong phòng dụng cụ không người lui tới, Tông Ứng Trì đè Diệp Thiều Hoài ở góc tường hôn môi kịch liệt.

Đôi mắt nhạt màu của Diệp Thiều Hoài ướt sũng, giống như một con nai nhỏ, Tông Ứng Trì không nhịn được hôn lên mắt anh, cố ý bắt nạt anh: "Tại sao lại nhìn em như vậy, thích em à?"

Diệp Thiều Hoài đỏ mặt, thẳng thắn gật đầu: "Thích..."

Tông Ứng Trì sắp điên rồi.

Thế nhưng, khi hắn muốn tiến thêm một bước thì cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên méo mó vặn vẹo.

Tông Ứng Trì đột ngột tỉnh lại từ giấc mộng, mồ hôi nhễ nhại toàn thân.

Văn Thiều biến mất, xung quanh chỉ có vách tường bệnh viện trắng bệch và mùi nước khử trùng cay mũi.

Cuối cùng Tông Ứng Trì cũng nhớ ra rằng Văn Thiều hoàn toàn không tồn tại.

Nhưng tại sao?

Tại sao Văn Thiều là giả, Tây Giản là giả, mối tình đầu cũng là giả, nhưng thống khổ lại là thật?

Cảm giác trống rỗng cực đại từ trong lồng ngực lan rộng ra, cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của hắn, Tông Ứng Trì giống như một người chết đuối há miệng hít lấy từng ngụm hơi thở.

Diệp Thiều Hoài.

Diệp Thiều Hoài.

Tông Ứng Trì nằm trên giường bệnh, phóng túng bản thân nhớ về Diệp Thiều Hoài.

Nhớ đến cảm giác được ôm anh trong vòng tay, nhớ đến xúc cảm môi hôn...

Hắn thật sự rất nhớ Diệp Thiều Hoài, nhớ đến mức toàn thân đau nhói, nếu như không thể gặp anh vậy thì nghe giọng nói của anh một lát cũng tốt lắm rồi.

Vì thế Tông Ứng Trì mở điện thoại lên, bấm vào dãy số nằm trong danh bạ hai tháng kia,

"Bíp--"

Đã kết nối!

Tông Ứng Trì vừa hồi hộp vừa mong đợi, hắn lại bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi trong lòng bàn tay thậm chí còn làm ướt cả điện thoại.

Vài giây sau.

"Alo?" Giọng nói của một người phụ nữ.

Một câu "anh Thiều" kẹt ở cổ họng Tông Ứng Trì.

Người phụ nữ không nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, hỏi lại: "Alo? Ai vậy?"

Tông Ứng Trì đang định nói chuyện thì bỗng nghe thấy trong điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc hỏi: "Ai thế?"

"Em không biết không có tiếng nói, là một số lạ, chắc là gọi nhầm rồi." Người phụ nữ cúp máy.

Tông Ứng Trì cầm điện thoại, tầm nhìn trước mắt trở nên nhòe dần đi, chất lỏng ấm áp chảy xuống theo khóe mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau