Chương 51: Mặt dày
Cố Thần ngơ ngác bị Quân Nhất Nặc dẫn về nhà, đến tận khi bước vào một nơi xa lạ, gặp những người xa lạ, cậu mới nhận ra mình đã bất giác đến một chỗ xa lạ rồi.
“Chỗ này là…” Cố Thần ngạc nhiên hỏi.
Quân Nhất Nặc không trả lời, bấy giờ có một phụ nữ trung niên bước đến, lễ phép gọi, “Ông chủ.”
Quân Nhất Nặc gật đầu dặn dò, “Hôm nay được nghỉ, bảo họ về nhà đi.”
Dì giúp việc ngạc nhiên một lúc, sau đó mỉm cười gật đầu, “Vâng, ông chủ.”
Ban đầu Quân Nhất Nặc định hỏi trong bếp có nguyên liệu gì không, nhưng nghĩ lại thì bếp nhà anh sao mà thiếu thứ này được?
Tuy khi nghe tin ông chủ cho người giúp việc nghỉ hết thì có hơi bất ngờ, nhưng họ vẫn vui lắm, chỉ là có đôi chút hiếu kỳ về cậu thiếu niên mà ông chủ dẫn về…
Thế là, lần đầu tiên Cố Thần đến nhà Quân Nhất Nặc, cậu còn chưa được nếm thử thức ăn nhà anh thì đầu bếp đã được nghỉ về nhà rồi.
Nếu là những người bình thường khác, khi trông thấy ngôi nhà có quá nhiều người giúp việc thế này có lẽ sẽ ngỡ ngàng như mấy tên nhà quê vừa lên thành phố, nhưng Cố Thần không phải người bình thường, nhà cậu cũng có nhiều người giúp việc lắm, vả lại biệt thự nhà cậu còn lớn hơn nhà Quân Nhất Nặc một chút, cậu không thấy xa lạ gì với cảnh tượng này cả.
Tòa biệt thự khổng lồ nháy mắt chỉ còn lại Quân Nhất Nặc và Cố Thần…
“Sao lại dẫn tôi về nhà anh?” Cố Thần phản ứng khá chậm.
Quân Nhất Nặc quay đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Không cho tôi dẫn em về, vậy em muốn ai dẫn?”
Nghe thế Cố Thần há hốc mồm, vài giây sau mới phản ứng kịp, Quân Nhất Nặc đang trêu cậu, trêu cậu sỗ sàng luôn!
Hồi lâu sau, Cố Thần nâng tay vỗ mấy cái lên mặt mình để nó đừng đỏ quá.
“Nữ thần, anh cho người giúp việc về hết rồi, vậy tối nay chúng ta ăn gì?” Cố Thần đi vào nhà với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, vấn đề cơm tối quan trọng lắm đấy.
“Chẳng phải có em rồi sao?” Quân Nhất Nặc hỏi lại.
“Tôi?” Hai mắt Cố Thần trợn to như chuông đồng, cậu xua tay liên hồi, “Tôi không biết làm cơm đâu.”
“Em biết.” Quân Nhất Nặc nói.
Cố Thần vừa định phản bác thì Quân Nhất Nặc đã đưa điện thoại đến trước mặt cậu, trên màn hình là một tấm ảnh chụp mấy món ăn cậu từng làm, kèm thêm khuôn mặt đang cười trông rất chi là ngốc nghếch của cậu.
Dù sao mình cũng là khách mà, tại sao không những không mời khách mà còn để khách xuống bếp nữa? Cố Thần nhỏ giọng biểu tình.
“Tôi không xem em là khách.” Quân Nhất Nặc nghe những lời ai oán của cậu thì trả lời.
“Tôi không phải khách thì là…” Cố Thần không nói tiếp chữ “gì” phía sau, bởi cậu hiểu ra ý anh rồi, nhìn nụ cười của anh, Cố Thần đỏ mặt đi thẳng vào bếp.
Ba phút sau.
“Nữ thần, phòng bếp nhà anh ở đâu vậy?”
Nhà rộng quá cũng phiền, ví dụ như khó tìm thấy phòng bếp. Đây là lần đầu tiên đến nên cậu không biết cũng phải thôi, nhưng Quân Nhất Nặc lại trả lời là chính anh cũng không biết phòng bếp ở đâu, vẻ mặt Cố Thần tức thì trở nên khó hiểu.
Hai người tìm hết mười phút mới biết, hóa ra tòa nhà riêng ở bên cạnh biệt thự chính là phòng bếp.
Quân Nhất Nặc sờ cằm, “Ông nội tôi không thích xây phòng bếp trong nhà, nên xây một căn riêng làm phòng bếp.”
“Nếu vậy sao anh không nói sớm?” Cố Thần hỏi, còn hại cậu tìm hơn mười phút.
Quân Nhất Nặc nhìn Cố Thần, im lặng hồi lâu mới thốt ra mấy chữ, “Tôi quên rồi.”
……
Người giúp việc trong biệt thự đã về hết rồi, Quân Nhất Nặc cũng không biết phân biệt hành và tỏi, Cố Thần chỉ đành tự làm thôi.
Nhưng có điều này, trong mắt Cố Thần, Quân Nhất Nặc là loại thần tiên cái gì cũng biết, bây giờ nhìn anh không biết phân biệt hành và tỏi làm cậu cảm thấy rất bất ngờ, song người trong cuộc vẫn bày ra bộ mặt bình tĩnh, còn hỏi ngược lại cậu: “Tôi không biết phân biệt mấy thứ này, em thấy lạ lắm à?”
Không lạ, thật sự không lạ tí nào.
Lúc Cố Thần chưa quyết định học nấu ăn, cậu cũng chẳng bao giờ bước vào bếp cả, không biết đâu là đường đâu là muối, đâu là dầu đâu là giấm, cũng chẳng biết đâu là hành đâu là tỏi… cho nên cậu cũng đâu có tư cách cười nhạo Quân Nhất Nặc.
Nhắc đến tay nghề nấu ăn thì chính bản thân Cố Thần cũng lo lắng lắm, cậu đã lâu rồi chưa vào bếp, hôm nay vừa xuống bếp thì đã phải làm cho nữ thần ăn, áp lực tâm lý lớn lắm đó biết không?
Thế mà lúc cậu rửa rau, Quân Nhất Nặc còn đứng ngay bên cạnh, động tác vốn đã chậm nay còn chậm hơn nữa, Quân Nhất Nặc cũng không hối thúc, anh cảm thấy xem Cố Thần rửa rau là một chuyện khá thú vị.
Cố Thần phiền muộn, cậu phiền muộn không phải vì Quân Nhất Nặc đứng bên cạnh mình, mà là vì Quân Nhất Nặc cho đầu bếp nghỉ, đầu bếp chưa có cắt thịt nữa kìa. Trước đây cậu chỉ mới học nấu có vài món, hai món duy nhất cậu biết làm đó là thịt bò xào tiêu xanh và thịt heo xào tiêu cay.
Lúc đó thịt cũng chưa được cắt, và tốc độ khi Cố Thần cắt thịt… quả thật khiến người khác phải quỳ lạy.
“Để tôi.” Quân Nhất Nặc đứng nhìn chừng mười lăm phút, Cố Thần chỉ cắt được vài miếng nhỏ, với miếng thịt lớn cỡ bàn tay này chắc Cố Thần cắt tới trời sáng còn chưa xong.
Cố Thần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, “Anh biết làm không?”
“Không biết.” Quân Nhất Nặc thẳng thẳn thừa nhận, “Nhưng tôi có thể học.”
Muốn làm thức ăn thì cần trình độ, và cắt thịt xắt rau cũng phải cần trình độ… thôi được, tuy đây là lần đầu tiên Quân Nhất Nặc vào bếp, lần đầu tiên cắt thịt, tuy mấy miếng thịt cắt ra không được đều, tư thế cầm dao không đúng, tay cũng không biết đặt ở đâu, nhưng tốc độ của anh nhanh hơn Cố Thần nhiều lắm, hiệu suất cũng cao hơn Cố Thần, chỉ là về độ dày của nó… Cố Thần cảm thấy không ảnh hưởng lắm nên thôi mặc kệ luôn.
Hai người tự giày vò đủ kiểu trong bếp hơn hai tiếng, cuối cùng Cố Thần cũng chật vật làm ra được ba dĩa thức ăn và một nồi canh, chỉ là khi nhìn đống núi rác đằng kia, Quân Nhất Nặc cảm thấy có lẽ mình nên tăng lương cho mấy người giúp việc.
Bưng thức ăn ra bàn, Cố Thần thở ra một hơi thật mạnh.
Nấu cơm không khó, dù sao cũng có loại đồ vật thần kỳ như nồi cơm điện mà, có điều việc cho gạo và ước chừng lượng nước cũng là một kỹ thuật, nước nhiều quá cơm sẽ nhão, nước ít quá thì cơm cứng thậm chí sống… cơm hôm nay hơi cứng, nhưng cũng may không đến nỗi sống.
“Không ngon cũng đừng nói ra.” Cố Thần ngồi xuống, câu đầu tiên cậu nói không phải mời anh dùng thử mà là câu này.
Quân Nhất Nặc chợt cảm thấy hình như lá gan của Cố Thần to hơn trước rồi, nhưng như thế càng khiến anh cảm thấy cậu đáng yêu hơn, chí ít thì không đến nỗi nói năng không được lưu loát như trước đây, hoặc chỉ mới nói một câu mà mặt mày đã đỏ bừng.
“Quả Cam, đây là gì?” Ban nãy lúc cậu làm món canh cà chua, Quân Nhất Nặc ra ngoài nhận điện thoại, vì thế đến giờ anh mới thấy thành phẩm của nó.
Cách làm canh cà chua rất đơn giản, đó chính là cắt cà chua thành từng lát rồi cho chung với dầu vào nồi xào một lúc, sau đó cho nước, muối và hạt nêm vào. Canh cà chua đúng chuẩn là vậy, nếu bạn muốn nấu canh cà chua trứng thì đánh tan trứng trước rồi cho vào quậy đều, chỉ cần cho thêm trứng, món canh sẽ mất đi mùi vị ban đầu.
“Canh cà chua trứng.” Cố Thần im lặng một lát rồi trả lời.
Có cà chua, có trứng, đó chính là canh cà chua trứng. Nhưng nồi canh mà Quân Nhất Nặc đang nhìn có một quả trứng gà nguyên vẹn, nó thuộc loại hình đã được luộc chín rồi bỏ thẳng nguyên trái vào.
Quân Nhất Nặc: “……”
Cố Thần cũng vô cùng lúng túng, nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả nói tiếp, “Trứng kiểu này nhiều dinh dưỡng, vả lại sẽ không làm mất đi vị chua của canh cà chua.”
“Ừm.” Quân Nhất Nặc đã hiểu ý cậu, quả thật đây là lần đầu tiên anh được nếm món canh cà chua trứng kiểu này.
Ngoài món thịt bò xào tiêu xanh và thịt heo xào tiêu cay ra thì có thêm một đĩa bắp cải xào, thoạt trông cũng khá ngon miệng, nhưng khi thực sự bỏ vào mồm thì… Quân Nhất Nặc vô cùng dứt khoát, không ngon cũng không nói ra.
Vị giác của Cố Thần cũng chẳng có vấn đề gì, cho nên thức ăn ngon hay không cậu vừa ăn đã biết.
Không ngon chút nào!
Nhưng cũng miễn cưỡng nuốt được, ban đầu Quân Nhất Nặc còn nghĩ Cố Thần sẽ hiền lành bảo anh không ngon thì đừng ăn nữa, nhưng sự thật chứng minh anh đã nghĩ nhiều rồi, thật sự nghĩ quá nhiều rồi, Cố Thần không hề có ý kêu anh đừng ăn, ngược lại còn nói, “Quả trứng trong canh là của anh, ăn cơm xong thì ăn nó đi.”
Quân Nhất Nặc: “……”
Một tô cơm và nửa phần thức ăn được giải quyết xong, Quân Nhất Nặc cảm thấy lưỡi mình đã mất hết cảm giác rồi, có lẽ một khoảng thời gian dài sắp tới đây anh sẽ không dám đụng vào tiêu ớt cũng như thịt bò thịt heo nữa. Nhưng món canh cà chua cũng được lắm, hương vị của nó ngon hơn những món canh cà chua trứng trước đây anh từng ăn, và trứng gà… anh cũng ăn rồi.
“No chưa?” Cố Thần đặt đũa xuống hỏi.
“… Xấp xỉ rồi.” Quân Nhất Nặc bình tĩnh trả lời.
“Ừm.” Cố Thần gật đầu, hỏi tiếp, “Nhà anh có thuốc tiêu hóa không?”
“?”
“Tôi thấy chúng ta nên uống một viên.” Cố Thần nói.
Nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng lại nói về chuyện vô cùng không nghiêm túc của cậu, Quân Nhất Nặc bất giác bật cười, “Quả Cam, em đang quyến rũ anh sao?”
Khó khăn lắm mới giữ cho mình khuôn mặt liệt, cho dù thức ăn mình làm không ngon khiến cậu xấu hổ, nhưng cậu vẫn cố nhịn để thể hiện cho anh thấy vẻ trầm lắng trưởng thành của mình. Ai ngờ một câu của Quân Nhất Nặc đã đánh cậu về nguyên hình.
“Tôi không có quyến rũ anh…” Cố Thần mượn động tác dọn chén dĩa để cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.
Quân Nhất Nặc kéo cậu sang, “Để đó đi, em không cần phải dọn.”
Cố Thần không biết dọn dẹp, Quân Nhất Nặc cũng không, suy nghĩ cho sự an toàn của đống đồ gia dụng, Quân Nhất Nặc quyết định không để gà vàng ngốc tiếp tục tra tấn chúng nữa.
Tay Cố Thần bị tay ai đó nắm chặt, đôi tay kia rất lớn, lớn hơn cả tay cậu, ngón tay lại dài, phần đầu ngón tay có vết chai mỏng do thường xuyên gõ bàn phím, lòng bàn tay kia rất ấm, nhiệt độ của nó len lỏi thẳng vào tim cậu.
“Tối nay ở lại đây đi.” Quân Nhất Nặc kéo người đến trước mặt mình, khẽ giọng rằng. Anh không phải đang hỏi mà là đang quyết định giúp cậu.
Vành tai Cố Thần đỏ lự, cậu thì thầm, “Tôi muốn ở phòng riêng.”
“Hửm?” Quân Nhất Nặc kề sát vào, “Quả Cam em vừa nói gì?”
“Tôi nói tôi muốn ở một phòng riêng!” Cố Thần đẩy anh ra, mặt tức thì đỏ bừng lên.
Quân Nhất Nặc phì cười, “Thật ra em không nói tôi cũng sẽ chuẩn bị phòng riêng cho em, nhưng… nếu em muốn ngủ chung phòng với tôi, tôi cũng không để bụng đâu, giường phòng tôi lớn lắm…”
Cố Thần hóa đá, trước giờ cậu chưa hề biết, sao nữ thần lại… mặt dày như vậy chứ?
.
“Chỗ này là…” Cố Thần ngạc nhiên hỏi.
Quân Nhất Nặc không trả lời, bấy giờ có một phụ nữ trung niên bước đến, lễ phép gọi, “Ông chủ.”
Quân Nhất Nặc gật đầu dặn dò, “Hôm nay được nghỉ, bảo họ về nhà đi.”
Dì giúp việc ngạc nhiên một lúc, sau đó mỉm cười gật đầu, “Vâng, ông chủ.”
Ban đầu Quân Nhất Nặc định hỏi trong bếp có nguyên liệu gì không, nhưng nghĩ lại thì bếp nhà anh sao mà thiếu thứ này được?
Tuy khi nghe tin ông chủ cho người giúp việc nghỉ hết thì có hơi bất ngờ, nhưng họ vẫn vui lắm, chỉ là có đôi chút hiếu kỳ về cậu thiếu niên mà ông chủ dẫn về…
Thế là, lần đầu tiên Cố Thần đến nhà Quân Nhất Nặc, cậu còn chưa được nếm thử thức ăn nhà anh thì đầu bếp đã được nghỉ về nhà rồi.
Nếu là những người bình thường khác, khi trông thấy ngôi nhà có quá nhiều người giúp việc thế này có lẽ sẽ ngỡ ngàng như mấy tên nhà quê vừa lên thành phố, nhưng Cố Thần không phải người bình thường, nhà cậu cũng có nhiều người giúp việc lắm, vả lại biệt thự nhà cậu còn lớn hơn nhà Quân Nhất Nặc một chút, cậu không thấy xa lạ gì với cảnh tượng này cả.
Tòa biệt thự khổng lồ nháy mắt chỉ còn lại Quân Nhất Nặc và Cố Thần…
“Sao lại dẫn tôi về nhà anh?” Cố Thần phản ứng khá chậm.
Quân Nhất Nặc quay đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Không cho tôi dẫn em về, vậy em muốn ai dẫn?”
Nghe thế Cố Thần há hốc mồm, vài giây sau mới phản ứng kịp, Quân Nhất Nặc đang trêu cậu, trêu cậu sỗ sàng luôn!
Hồi lâu sau, Cố Thần nâng tay vỗ mấy cái lên mặt mình để nó đừng đỏ quá.
“Nữ thần, anh cho người giúp việc về hết rồi, vậy tối nay chúng ta ăn gì?” Cố Thần đi vào nhà với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, vấn đề cơm tối quan trọng lắm đấy.
“Chẳng phải có em rồi sao?” Quân Nhất Nặc hỏi lại.
“Tôi?” Hai mắt Cố Thần trợn to như chuông đồng, cậu xua tay liên hồi, “Tôi không biết làm cơm đâu.”
“Em biết.” Quân Nhất Nặc nói.
Cố Thần vừa định phản bác thì Quân Nhất Nặc đã đưa điện thoại đến trước mặt cậu, trên màn hình là một tấm ảnh chụp mấy món ăn cậu từng làm, kèm thêm khuôn mặt đang cười trông rất chi là ngốc nghếch của cậu.
Dù sao mình cũng là khách mà, tại sao không những không mời khách mà còn để khách xuống bếp nữa? Cố Thần nhỏ giọng biểu tình.
“Tôi không xem em là khách.” Quân Nhất Nặc nghe những lời ai oán của cậu thì trả lời.
“Tôi không phải khách thì là…” Cố Thần không nói tiếp chữ “gì” phía sau, bởi cậu hiểu ra ý anh rồi, nhìn nụ cười của anh, Cố Thần đỏ mặt đi thẳng vào bếp.
Ba phút sau.
“Nữ thần, phòng bếp nhà anh ở đâu vậy?”
Nhà rộng quá cũng phiền, ví dụ như khó tìm thấy phòng bếp. Đây là lần đầu tiên đến nên cậu không biết cũng phải thôi, nhưng Quân Nhất Nặc lại trả lời là chính anh cũng không biết phòng bếp ở đâu, vẻ mặt Cố Thần tức thì trở nên khó hiểu.
Hai người tìm hết mười phút mới biết, hóa ra tòa nhà riêng ở bên cạnh biệt thự chính là phòng bếp.
Quân Nhất Nặc sờ cằm, “Ông nội tôi không thích xây phòng bếp trong nhà, nên xây một căn riêng làm phòng bếp.”
“Nếu vậy sao anh không nói sớm?” Cố Thần hỏi, còn hại cậu tìm hơn mười phút.
Quân Nhất Nặc nhìn Cố Thần, im lặng hồi lâu mới thốt ra mấy chữ, “Tôi quên rồi.”
……
Người giúp việc trong biệt thự đã về hết rồi, Quân Nhất Nặc cũng không biết phân biệt hành và tỏi, Cố Thần chỉ đành tự làm thôi.
Nhưng có điều này, trong mắt Cố Thần, Quân Nhất Nặc là loại thần tiên cái gì cũng biết, bây giờ nhìn anh không biết phân biệt hành và tỏi làm cậu cảm thấy rất bất ngờ, song người trong cuộc vẫn bày ra bộ mặt bình tĩnh, còn hỏi ngược lại cậu: “Tôi không biết phân biệt mấy thứ này, em thấy lạ lắm à?”
Không lạ, thật sự không lạ tí nào.
Lúc Cố Thần chưa quyết định học nấu ăn, cậu cũng chẳng bao giờ bước vào bếp cả, không biết đâu là đường đâu là muối, đâu là dầu đâu là giấm, cũng chẳng biết đâu là hành đâu là tỏi… cho nên cậu cũng đâu có tư cách cười nhạo Quân Nhất Nặc.
Nhắc đến tay nghề nấu ăn thì chính bản thân Cố Thần cũng lo lắng lắm, cậu đã lâu rồi chưa vào bếp, hôm nay vừa xuống bếp thì đã phải làm cho nữ thần ăn, áp lực tâm lý lớn lắm đó biết không?
Thế mà lúc cậu rửa rau, Quân Nhất Nặc còn đứng ngay bên cạnh, động tác vốn đã chậm nay còn chậm hơn nữa, Quân Nhất Nặc cũng không hối thúc, anh cảm thấy xem Cố Thần rửa rau là một chuyện khá thú vị.
Cố Thần phiền muộn, cậu phiền muộn không phải vì Quân Nhất Nặc đứng bên cạnh mình, mà là vì Quân Nhất Nặc cho đầu bếp nghỉ, đầu bếp chưa có cắt thịt nữa kìa. Trước đây cậu chỉ mới học nấu có vài món, hai món duy nhất cậu biết làm đó là thịt bò xào tiêu xanh và thịt heo xào tiêu cay.
Lúc đó thịt cũng chưa được cắt, và tốc độ khi Cố Thần cắt thịt… quả thật khiến người khác phải quỳ lạy.
“Để tôi.” Quân Nhất Nặc đứng nhìn chừng mười lăm phút, Cố Thần chỉ cắt được vài miếng nhỏ, với miếng thịt lớn cỡ bàn tay này chắc Cố Thần cắt tới trời sáng còn chưa xong.
Cố Thần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, “Anh biết làm không?”
“Không biết.” Quân Nhất Nặc thẳng thẳn thừa nhận, “Nhưng tôi có thể học.”
Muốn làm thức ăn thì cần trình độ, và cắt thịt xắt rau cũng phải cần trình độ… thôi được, tuy đây là lần đầu tiên Quân Nhất Nặc vào bếp, lần đầu tiên cắt thịt, tuy mấy miếng thịt cắt ra không được đều, tư thế cầm dao không đúng, tay cũng không biết đặt ở đâu, nhưng tốc độ của anh nhanh hơn Cố Thần nhiều lắm, hiệu suất cũng cao hơn Cố Thần, chỉ là về độ dày của nó… Cố Thần cảm thấy không ảnh hưởng lắm nên thôi mặc kệ luôn.
Hai người tự giày vò đủ kiểu trong bếp hơn hai tiếng, cuối cùng Cố Thần cũng chật vật làm ra được ba dĩa thức ăn và một nồi canh, chỉ là khi nhìn đống núi rác đằng kia, Quân Nhất Nặc cảm thấy có lẽ mình nên tăng lương cho mấy người giúp việc.
Bưng thức ăn ra bàn, Cố Thần thở ra một hơi thật mạnh.
Nấu cơm không khó, dù sao cũng có loại đồ vật thần kỳ như nồi cơm điện mà, có điều việc cho gạo và ước chừng lượng nước cũng là một kỹ thuật, nước nhiều quá cơm sẽ nhão, nước ít quá thì cơm cứng thậm chí sống… cơm hôm nay hơi cứng, nhưng cũng may không đến nỗi sống.
“Không ngon cũng đừng nói ra.” Cố Thần ngồi xuống, câu đầu tiên cậu nói không phải mời anh dùng thử mà là câu này.
Quân Nhất Nặc chợt cảm thấy hình như lá gan của Cố Thần to hơn trước rồi, nhưng như thế càng khiến anh cảm thấy cậu đáng yêu hơn, chí ít thì không đến nỗi nói năng không được lưu loát như trước đây, hoặc chỉ mới nói một câu mà mặt mày đã đỏ bừng.
“Quả Cam, đây là gì?” Ban nãy lúc cậu làm món canh cà chua, Quân Nhất Nặc ra ngoài nhận điện thoại, vì thế đến giờ anh mới thấy thành phẩm của nó.
Cách làm canh cà chua rất đơn giản, đó chính là cắt cà chua thành từng lát rồi cho chung với dầu vào nồi xào một lúc, sau đó cho nước, muối và hạt nêm vào. Canh cà chua đúng chuẩn là vậy, nếu bạn muốn nấu canh cà chua trứng thì đánh tan trứng trước rồi cho vào quậy đều, chỉ cần cho thêm trứng, món canh sẽ mất đi mùi vị ban đầu.
“Canh cà chua trứng.” Cố Thần im lặng một lát rồi trả lời.
Có cà chua, có trứng, đó chính là canh cà chua trứng. Nhưng nồi canh mà Quân Nhất Nặc đang nhìn có một quả trứng gà nguyên vẹn, nó thuộc loại hình đã được luộc chín rồi bỏ thẳng nguyên trái vào.
Quân Nhất Nặc: “……”
Cố Thần cũng vô cùng lúng túng, nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả nói tiếp, “Trứng kiểu này nhiều dinh dưỡng, vả lại sẽ không làm mất đi vị chua của canh cà chua.”
“Ừm.” Quân Nhất Nặc đã hiểu ý cậu, quả thật đây là lần đầu tiên anh được nếm món canh cà chua trứng kiểu này.
Ngoài món thịt bò xào tiêu xanh và thịt heo xào tiêu cay ra thì có thêm một đĩa bắp cải xào, thoạt trông cũng khá ngon miệng, nhưng khi thực sự bỏ vào mồm thì… Quân Nhất Nặc vô cùng dứt khoát, không ngon cũng không nói ra.
Vị giác của Cố Thần cũng chẳng có vấn đề gì, cho nên thức ăn ngon hay không cậu vừa ăn đã biết.
Không ngon chút nào!
Nhưng cũng miễn cưỡng nuốt được, ban đầu Quân Nhất Nặc còn nghĩ Cố Thần sẽ hiền lành bảo anh không ngon thì đừng ăn nữa, nhưng sự thật chứng minh anh đã nghĩ nhiều rồi, thật sự nghĩ quá nhiều rồi, Cố Thần không hề có ý kêu anh đừng ăn, ngược lại còn nói, “Quả trứng trong canh là của anh, ăn cơm xong thì ăn nó đi.”
Quân Nhất Nặc: “……”
Một tô cơm và nửa phần thức ăn được giải quyết xong, Quân Nhất Nặc cảm thấy lưỡi mình đã mất hết cảm giác rồi, có lẽ một khoảng thời gian dài sắp tới đây anh sẽ không dám đụng vào tiêu ớt cũng như thịt bò thịt heo nữa. Nhưng món canh cà chua cũng được lắm, hương vị của nó ngon hơn những món canh cà chua trứng trước đây anh từng ăn, và trứng gà… anh cũng ăn rồi.
“No chưa?” Cố Thần đặt đũa xuống hỏi.
“… Xấp xỉ rồi.” Quân Nhất Nặc bình tĩnh trả lời.
“Ừm.” Cố Thần gật đầu, hỏi tiếp, “Nhà anh có thuốc tiêu hóa không?”
“?”
“Tôi thấy chúng ta nên uống một viên.” Cố Thần nói.
Nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng lại nói về chuyện vô cùng không nghiêm túc của cậu, Quân Nhất Nặc bất giác bật cười, “Quả Cam, em đang quyến rũ anh sao?”
Khó khăn lắm mới giữ cho mình khuôn mặt liệt, cho dù thức ăn mình làm không ngon khiến cậu xấu hổ, nhưng cậu vẫn cố nhịn để thể hiện cho anh thấy vẻ trầm lắng trưởng thành của mình. Ai ngờ một câu của Quân Nhất Nặc đã đánh cậu về nguyên hình.
“Tôi không có quyến rũ anh…” Cố Thần mượn động tác dọn chén dĩa để cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.
Quân Nhất Nặc kéo cậu sang, “Để đó đi, em không cần phải dọn.”
Cố Thần không biết dọn dẹp, Quân Nhất Nặc cũng không, suy nghĩ cho sự an toàn của đống đồ gia dụng, Quân Nhất Nặc quyết định không để gà vàng ngốc tiếp tục tra tấn chúng nữa.
Tay Cố Thần bị tay ai đó nắm chặt, đôi tay kia rất lớn, lớn hơn cả tay cậu, ngón tay lại dài, phần đầu ngón tay có vết chai mỏng do thường xuyên gõ bàn phím, lòng bàn tay kia rất ấm, nhiệt độ của nó len lỏi thẳng vào tim cậu.
“Tối nay ở lại đây đi.” Quân Nhất Nặc kéo người đến trước mặt mình, khẽ giọng rằng. Anh không phải đang hỏi mà là đang quyết định giúp cậu.
Vành tai Cố Thần đỏ lự, cậu thì thầm, “Tôi muốn ở phòng riêng.”
“Hửm?” Quân Nhất Nặc kề sát vào, “Quả Cam em vừa nói gì?”
“Tôi nói tôi muốn ở một phòng riêng!” Cố Thần đẩy anh ra, mặt tức thì đỏ bừng lên.
Quân Nhất Nặc phì cười, “Thật ra em không nói tôi cũng sẽ chuẩn bị phòng riêng cho em, nhưng… nếu em muốn ngủ chung phòng với tôi, tôi cũng không để bụng đâu, giường phòng tôi lớn lắm…”
Cố Thần hóa đá, trước giờ cậu chưa hề biết, sao nữ thần lại… mặt dày như vậy chứ?
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất