Chương 1
Edit: H.
Huyện Dương Cốc là nơi có phong cảnh rất tốt, non xanh nước biếc, đời sống sinh hoạt của bá tánh cũng thực giàu có. Nơi này là phía đông sông Đại Vận Hà, diện tích tuy không lớn nhưng lại có rất nhiều phú thương, đếm không kể xiết.
Muốn nói nơi này gia tộc nào nổi danh nhất không thể không kể đến gia tộc Tây Môn. Tây Môn Khánh là gia chủ của gia tộc Tây Môn, ngày xưa con cháu Tây Môn cũng không phải là vừa sinh ra đã có gia thế hiển hách, dòng dõi thư hương, phụ thân y là Tây Môn Đạt chỉ mở một gian cửa hàng mua bán dược liệu, gia cảnh cũng chỉ xem như giàu có. Lại không ngờ rằng sau khi hiệu thuốc được Tây Môn Khánh tiếp nhận, tư bản ở trong tay y ngày đêm bạo tăng, hiện tại đã là tiệm thuốc lớn nhất, cơ hồ muốn thâu tóm thị trường dược liệu, mà gia tộc Tây Môn không thể nghi ngờ là đạp lên đầu các phú thương còn lại mà ngồi lên vị trí gia tộc cao nhất ở huyện Dương Cốc.
Sở dĩ Tây Môn Khánh ở trong huyện Dương Cốc nổi danh như vậy không chỉ là do tài kinh thương xuất chúng, mà còn là do diện mạo của y. Y phong lưu thánh tánh, nữ nhân bên ngoài càng là không đếm xuể, ai đến đều không hề cự tuyệt, thẳng tay mà thu vào túi. Thế nhưng vẫn có rất nhiều nữ nhân xua y như xua vịt, không tiếc thân mà bò lên trên giường y, dù cho là thèm nhỏ dãi gia tài bạc triệu kia hay hưởng thụ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thậm chí chỉ vì được thoáng nhìn qua diện mạo kinh hồng tuyệt diễm của y.
Thân hình Tây Môn Khánh thon dài, làn da trắng nõn như sứ, một đôi mắt phượng hẹp dài, hơi hơi nhếch lên chính là nói không ra lời phong tình vạn chủng. Đôi môi mỏng luôn mang theo một mạt cười như không cười, hơi nhấc lên chút độ cung, từ xa nhìn lại, không biết tính tình của y sẽ vỗ tay khen một câu 'Quân tử như ngọc, ôn nhuận vô song'. Nhưng cố tình Tây Môn Khánh là một người vô cùng phong lưu, nữ nhân bên cạnh y một người lại tiếp một người, khi yêu có thể vì nàng mà hái sao trên trời, vớt trăng trong nước, khi chán nàng liền có thể lạnh lùng quay lưng, làm bộ như không quen biết. Tính tình tuy phong lưu lại lãnh bạc, ôm qua vô số mỹ nhân lại chưa bao giờ thấy y động quá chân tình.
Võ Đại Lang hoàn toàn ngược lại, hắn là một người nam nhân bình thường, cả ngày chỉ biết ở đầu thành đông bán bánh nướng kiếm tiền sinh hoạt, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ cùng Tây Môn Khánh dây dưa, hơn nữa là dây dưa cả đời.
Võ Đại Lang vừa sinh ra đã nghèo khổ, diện mạo lại xấu xí, dáng người thô kệch thấp bé, từ nhỏ đến lớn đã quen bị người khác trở thành trò đùa mà cười nhạo. Hắn có một đệ đệ tên Võ Tòng, diện mạo anh tuấn thân hình đĩnh bạt, từ nhỏ Võ Đại Lang cũng đã đối đệ đệ yêu thương có thừa, bản thân chịu khổ một chút cũng không sao cả, đều đem những thứ tốt nhất dành cho đệ đệ. Đệ đệ cũng rất hiểu chuyện, khi trưởng thành muốn rời nhà tìm công việc phụ giúp đại ca, không muốn đại ca vì mình mà chịu khổ nữa. Võ Đại Lang không lay chuyển được tính tình ngoan cố của đệ đệ, đành nhịn đau đồng ý. Không có đệ đệ ở nhà, Võ Đại Lang cảm thấy sinh hoạt trống vắng không ít, cũng muốn tiết kiệm ít bạc để dành cho đệ đệ ngày sau dùng cưới vợ, thế là hắn bắt đầu mà bán bánh nướng.
Đến nỗi bản thân, hắn đã sớm tính toán không cần thành thân, chưa nói gia cảnh nghèo khó, cũng chỉ là dáng người diện mạo đáng sợ này đã không có bất luận cô nương nhà nào dám ủy thân cho hắn. Võ Đại Lang vốn là xấu xí, mắt sụp môi dày, hơn nữa bởi vì lao động hàng năm, dáng người thấp bé phủ thêm lớp cơ bắp, làn da phơi thành ngăm đen, nhìn từ xa lại chỉ thấy giống như một hòn than, cái gì cũng nhìn không ra nữa.
Nhưng không nghĩ tới kẻ xấu xí này lại có phúc như thế, Võ Đại Lang ấy mà lại cưới một mỹ nhân về nhà. Mỹ nhân tên là Phan Kim Liên, nguyên là nô tì của một gia đình giàu có trong huyện, hơn hai mươi tuổi, hơi có một ít tư sắc. Bởi vì lão gia nhà đó ý đồ làm chuyện bậy bạ với nàng, Phan Kim Liên liền đi nói cho phu nhân, không chịu thuận theo. Lão gia kia liền ghi hận nàng, chờ qua một đoạn thời gian, không cần tiền cưới hỏi của Võ Đại Lang đã tống cổ nàng đi, gả nàng cho một nam nhân xấu xí quê mùa không chịu nổi. Võ Đại Lang trời xui đất khiến mà được đến thê tử, còn là một mỹ nhân, tất nhiên cao hứng đến độ không biết làm sao, trong nhà ngoài ngõ mỗi ngày tuy vội lại vui vẻ vô cùng, chỉ sợ bạc đãi Phan Kim Liên, đối nàng chưa đủ tốt. Ban ngày mệt mỏi gánh bán bánh nướng, buổi tối về nhà lại làm hết công việc trong nhà, sợ tiểu kiều thê nhà mình ăn khổ. Lại không nghĩ rằng nữ nhân này ấy vậy mà lại làm thay đổi cả vận mệnh của hắn.
...
H: Đào hố mới, mọi người ủng hộ nha:3 Bộ này khá là dễ thương, đọc xong convert tôi toàn tìm đồng nhân Khánh Lang mà đọc:v
Huyện Dương Cốc là nơi có phong cảnh rất tốt, non xanh nước biếc, đời sống sinh hoạt của bá tánh cũng thực giàu có. Nơi này là phía đông sông Đại Vận Hà, diện tích tuy không lớn nhưng lại có rất nhiều phú thương, đếm không kể xiết.
Muốn nói nơi này gia tộc nào nổi danh nhất không thể không kể đến gia tộc Tây Môn. Tây Môn Khánh là gia chủ của gia tộc Tây Môn, ngày xưa con cháu Tây Môn cũng không phải là vừa sinh ra đã có gia thế hiển hách, dòng dõi thư hương, phụ thân y là Tây Môn Đạt chỉ mở một gian cửa hàng mua bán dược liệu, gia cảnh cũng chỉ xem như giàu có. Lại không ngờ rằng sau khi hiệu thuốc được Tây Môn Khánh tiếp nhận, tư bản ở trong tay y ngày đêm bạo tăng, hiện tại đã là tiệm thuốc lớn nhất, cơ hồ muốn thâu tóm thị trường dược liệu, mà gia tộc Tây Môn không thể nghi ngờ là đạp lên đầu các phú thương còn lại mà ngồi lên vị trí gia tộc cao nhất ở huyện Dương Cốc.
Sở dĩ Tây Môn Khánh ở trong huyện Dương Cốc nổi danh như vậy không chỉ là do tài kinh thương xuất chúng, mà còn là do diện mạo của y. Y phong lưu thánh tánh, nữ nhân bên ngoài càng là không đếm xuể, ai đến đều không hề cự tuyệt, thẳng tay mà thu vào túi. Thế nhưng vẫn có rất nhiều nữ nhân xua y như xua vịt, không tiếc thân mà bò lên trên giường y, dù cho là thèm nhỏ dãi gia tài bạc triệu kia hay hưởng thụ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thậm chí chỉ vì được thoáng nhìn qua diện mạo kinh hồng tuyệt diễm của y.
Thân hình Tây Môn Khánh thon dài, làn da trắng nõn như sứ, một đôi mắt phượng hẹp dài, hơi hơi nhếch lên chính là nói không ra lời phong tình vạn chủng. Đôi môi mỏng luôn mang theo một mạt cười như không cười, hơi nhấc lên chút độ cung, từ xa nhìn lại, không biết tính tình của y sẽ vỗ tay khen một câu 'Quân tử như ngọc, ôn nhuận vô song'. Nhưng cố tình Tây Môn Khánh là một người vô cùng phong lưu, nữ nhân bên cạnh y một người lại tiếp một người, khi yêu có thể vì nàng mà hái sao trên trời, vớt trăng trong nước, khi chán nàng liền có thể lạnh lùng quay lưng, làm bộ như không quen biết. Tính tình tuy phong lưu lại lãnh bạc, ôm qua vô số mỹ nhân lại chưa bao giờ thấy y động quá chân tình.
Võ Đại Lang hoàn toàn ngược lại, hắn là một người nam nhân bình thường, cả ngày chỉ biết ở đầu thành đông bán bánh nướng kiếm tiền sinh hoạt, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ cùng Tây Môn Khánh dây dưa, hơn nữa là dây dưa cả đời.
Võ Đại Lang vừa sinh ra đã nghèo khổ, diện mạo lại xấu xí, dáng người thô kệch thấp bé, từ nhỏ đến lớn đã quen bị người khác trở thành trò đùa mà cười nhạo. Hắn có một đệ đệ tên Võ Tòng, diện mạo anh tuấn thân hình đĩnh bạt, từ nhỏ Võ Đại Lang cũng đã đối đệ đệ yêu thương có thừa, bản thân chịu khổ một chút cũng không sao cả, đều đem những thứ tốt nhất dành cho đệ đệ. Đệ đệ cũng rất hiểu chuyện, khi trưởng thành muốn rời nhà tìm công việc phụ giúp đại ca, không muốn đại ca vì mình mà chịu khổ nữa. Võ Đại Lang không lay chuyển được tính tình ngoan cố của đệ đệ, đành nhịn đau đồng ý. Không có đệ đệ ở nhà, Võ Đại Lang cảm thấy sinh hoạt trống vắng không ít, cũng muốn tiết kiệm ít bạc để dành cho đệ đệ ngày sau dùng cưới vợ, thế là hắn bắt đầu mà bán bánh nướng.
Đến nỗi bản thân, hắn đã sớm tính toán không cần thành thân, chưa nói gia cảnh nghèo khó, cũng chỉ là dáng người diện mạo đáng sợ này đã không có bất luận cô nương nhà nào dám ủy thân cho hắn. Võ Đại Lang vốn là xấu xí, mắt sụp môi dày, hơn nữa bởi vì lao động hàng năm, dáng người thấp bé phủ thêm lớp cơ bắp, làn da phơi thành ngăm đen, nhìn từ xa lại chỉ thấy giống như một hòn than, cái gì cũng nhìn không ra nữa.
Nhưng không nghĩ tới kẻ xấu xí này lại có phúc như thế, Võ Đại Lang ấy mà lại cưới một mỹ nhân về nhà. Mỹ nhân tên là Phan Kim Liên, nguyên là nô tì của một gia đình giàu có trong huyện, hơn hai mươi tuổi, hơi có một ít tư sắc. Bởi vì lão gia nhà đó ý đồ làm chuyện bậy bạ với nàng, Phan Kim Liên liền đi nói cho phu nhân, không chịu thuận theo. Lão gia kia liền ghi hận nàng, chờ qua một đoạn thời gian, không cần tiền cưới hỏi của Võ Đại Lang đã tống cổ nàng đi, gả nàng cho một nam nhân xấu xí quê mùa không chịu nổi. Võ Đại Lang trời xui đất khiến mà được đến thê tử, còn là một mỹ nhân, tất nhiên cao hứng đến độ không biết làm sao, trong nhà ngoài ngõ mỗi ngày tuy vội lại vui vẻ vô cùng, chỉ sợ bạc đãi Phan Kim Liên, đối nàng chưa đủ tốt. Ban ngày mệt mỏi gánh bán bánh nướng, buổi tối về nhà lại làm hết công việc trong nhà, sợ tiểu kiều thê nhà mình ăn khổ. Lại không nghĩ rằng nữ nhân này ấy vậy mà lại làm thay đổi cả vận mệnh của hắn.
...
H: Đào hố mới, mọi người ủng hộ nha:3 Bộ này khá là dễ thương, đọc xong convert tôi toàn tìm đồng nhân Khánh Lang mà đọc:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất