Tây Môn Khánh Và Võ Đại Lang

Chương 5

Trước Sau
Chờ đến khi Võ Đại Lang tỉnh dậy, cả người hốt hoảng, bên mũi là mùi đàn hương nhạt nhẽo lượn lờ qua lại, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp của Tây Môn Khánh phóng đại trước mắt hắn.

Nhìn thấy y, những kí ức nhục nhã đó lại một lần nữa ùa vào trong óc.

"Ta giết ngươi!"

Hắn muốn ngồi dậy bóp lấy cổ Tây Môn Khánh nhưng lại bị y hung hăng dùng thân thể đè lại trên giường, không thể động đậy mảy may.

"Vẫn muốn giết ta?" Y cong môi, ác liệt cười.

"Như vậy là không được đâu, về sau ta là tướng công của ngươi mà. Nếu ngươi giết ta, ngươi phải làm sao đây?" Y cười như không cười, nhướn mày hỏi.

Đại não Võ Đại Lang trong chốc lát không tiếp thu được lượng tin tức khổng lồ này, chỉ là đôi mắt đỏ rực, muốn giết luôn cả người nam nhân đã tằng tịu với Phan Kim Liên này.

Hắn hung hăng giãy giụa nhưng lại không thể tránh khỏi áp chế của Tây Môn Khánh, chỉ thấy y chậm rãi cúi đầu, cái mũi cơ hồ phải đụng tới mặt hắn, trong mắt hắn phóng đại khuôn mặt xinh đẹp của Tây Môn Khánh, Võ Đại Lang có chút ngốc, ngơ ngẩn nhìn. Tây Môn Khánh thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi cười một tiếng, ôn nhu nói: "A Lang, ta thừa nhận chuyện này là ta sai, nhưng ta thề, ta thật sự không biết Phan Kim Liên là nương tử của ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Về chuyện mà ngươi giết nàng, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi xử lí. Về sau, về sau, ừ, liền, liền, đi theo, ừ, theo ta đi."

Tây Môn Khánh cảm thấy mất mặt và xấu hổ muốn chết, trước đó mấy lời âu yếm có thể nói không dứt miệng, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thuận miệng thì nói vài câu, cái nào mà không làm các nàng điên đảo. Không nghĩ tới ngay lúc quan trọng ở trước mặt người trong lòng lại nói lắp thế này, quá mất mặt, quá xấu hổ.

Võ Đại Lang không thể tiêu hoá hết một phen lời nói của Tây Môn Khánh, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Nhưng đối diện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như vậy hắn lại có chút lúng túng, chỉ có thể hung hăng đẩy y: "Tránh ra, ta muốn về nhà!"

Lông mày Tây Môn Khánh nhíu lại, một đôi mắt phượng hẹp dài chất chứa bất mãn cùng phẫn nộ: "Ngươi còn muốn đi! Xin lỗi ta cũng đã xin lỗi, ngay cả thổ lộ cũng nói rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa! Nếu ngươi đã đối với ả đàn bà kia si tình như vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!"



Y kéo lấy tay Võ Đại Lang, sau đó đẩy ngã hắn trên giường, dùng sức xe rách quần áo trên người hắn.

"Ngươi muốn làm gì! Bỏ ra!"

Võ Đại Lang không nghĩ tới người xấu xí như hắn cũng có một ngày gặp phải chuyện như vậy, hắn ngây người một chút, sau đó bắt đầu giãy giụa kịch liệt: "Tây Môn Khánh! Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi muốn làm cái gì? Mau buông ta ra, buông ta ra! Ta muốn giết ngươi!!"

Tây Môn Khánh mạnh mẽ đè Võ Đại Lang ở dưới thân, tay không ngừng xé quần áo hắn: "Hừ, có giỏi thì bây giờ giết ta luôn đi! Ta làm gì ngươi còn không biết sao? Ta muốn *** ngươi! Vì ả kĩ nữ kia mà muốn giết ta, hôm nay ta nhất định phải *** chết ngươi!"

Thẳng đến khi lột Võ Đại Lang trần như nhộng y mới mỉm cười thoả mãn, đôi tay trắng nõn không ngừng vuốt ve da thịt mơ ước đã lâu, cơ bắp cuồn cuộn do hàng năm lao động khổ cực vừa căng chặt lại rắn chắc, sờ lên như nhung như tơ, còn thoải mái hơn so với nữ nhân chủ yếu mềm mại, yêu thích không nỡ rời tay. Y thở ra một hơi, trên mặt tràn đầy thoả mãn. Cơ bắp ngăm đen thô ráp cùng ngón tay oánh nhuận như bạch ngọc, hình thành mãnh liệt đối lập đánh sâu vào thị giác người nhìn.

"Tuyệt!"

Tây Môn Khánh vô thức phát ra tán thưởng, nhìn đầu v* nâu thẫm trước người Võ Đại Lang, nhịn không được vươn tay khảy nhẹ, mới vừa khảy một cái đã cảm nhận được người dưới thân run rẩy một chút, y không khỏi cười nhẹ một tiếng.

"Mẹ nó mau buông ta ra!"

Võ Đại Lang giãy giụa càng thêm mãnh liệt, Tây Môn Khánh cưỡng ép tách ra hai chân hắn, chen một chân mình vào giữa, cúi xuống liếm láp đầu v* trước ngực của Võ Đại Lang, tinh tế mà liếm láp, ngẫu nhiên còn sẽ hút một ngụm, lại chậm rãi dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn.

"Ư... A a... Đừng cắn, đau quá, buông ta ra... A!!" Võ Đại Lang chịu không được loại cảm giác này, thân thể chưa bao giờ nếm trải vui sướng của làm tình thì sao mà chịu cho nổi.



Cảm giác được đầu v* của hắn ở trong miệng mình chậm rãi cứng lên, vị mặn cũng bắt đầu nhạt dần, nhưng Tây Môn Khánh lại cảm thấy điểm tâm nhỏ ăn quá ngon, y lưu luyến mà dừng ở trước ngực hắn hồi lâu, thẳng đến khi hai đầu v* dính đầy nước miếng y, lấp lánh toả sáng.

Y liếm láp một đường từ bụng xuống tới dương v*t của Võ Đại Lang, Tây Môn Khánh có chút do dự mà ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của người dưới thân bởi vì vui sướng mà nổi lên ửng hồng, không chút do dự cúi đầu ngậm dương v*t Võ Đại Lang vào.

"A... Ưm... A..." Tiếng rên rỉ của Võ Đại Lang cứ như xuân dược càng thêm kích thích y, đầu lưỡi y chậm rãi đảo quanh quy đầu một vòng, ngẫu nhiên lại hút mạnh một cái, ngay lập tức đưa tới ngưới dưới thân run rẩy một trận.

Y liếm láp dương v*t Võ Đại Lang cho đến khi hoàn toàn cương cứng mới dừng lại, duỗi tay lấy thuốc mỡ ở trên đầu giường, đổ ra một đống ở trên tay, hai tay dùng sức tách chân Võ Đại Lang ra, nhìn lỗ nhỏ màu hồng nhạt ở chính giữa hai cánh mông đầy đặn đang không ngừng co rút, cảm giác lửa tình trên người lại càng cháy bỏng hơn, dương v*t dưới thân cũng cương cứng, nhưng y không muốn làm bị thương Võ Đại Lang, đành phải lấy thuốc mỡ tinh tế bôi lên lỗ nhỏ, một ngón tay cắm vào bên trong nhẹ nhàng mở rộng.

"A... A... Súc sinh! A a... Mau... Ưm... Lấy ra ngoài cho ta!" Võ Đại Lang hoảng sợ kêu lên, Tây Môn Khánh nghe được như vậy không biết vì sao trong lòng lại càng hưng phấn, y đơn giản lại cắm thêm một ngón tay nữa vào, nghiêng người cường thế mà hôn hắn, đầu lưỡi bá đạo chen vào khoang miệng Võ Đại Lang, ngậm lấy đầu lưỡi hắn ra sức mút vào, phảng phất giống như muốn nếm hết hương vị trong miệng hắn.

"Ưm... Ưm..."

Võ Đại Lang liều mạng giãy giụa, ý đồ muốn tùe dưới thân y thoát ra, đột nhiên ngón tay Tây Môn Khánh chạm vào một chỗ, ngay lập tức cả người Võ Đại Lang mềm mại thành một cục, rên rỉ chói tai: "A!!... A a a...!"

Bảo bối dưới thân run rẩy thật nhiều, ngay cả thở dốc cũng trở nên nặng nề, Tây Môn Khánh hiểu rõ, tạm dừng hôn môi, nhẹ nhàng cười cười, hỏi: "Là nơi này, phải không? Hửm? Bé yêu?"

Hai ngón tay y không ngừng khuấy đảo nơi vừa chạm vào, thực mau lỗ nhỏ đã theo tiết tấu ngón tay đâm rút mà đóng mở có quy luật, mỗi khi ngón tay rời đi thịt huyệt sẽ gắt gao mà mút lấy, lỗ nhỏ cũng co chặt, phảng phất không muốn để thứ làm nó sung sướng rời đi.

"A... Nơi này của bảo bối nóng quá, thật chặt, thật muốn có thể lập tức cắm vào *** chết ngươi..."

Nhìn Võ Đại Lang nằm ở dưới thân, hai mắt vốn hung ác bây giờ lại chứa đầy hơi nước, hai má ửng đỏ, nhìn đến hạ thân Tây Môn Khánh lại trướng lớn vài vòng, nhanh chóng bỏ thêm hai ngón tay, tận lực khuếch trương lỗ nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau