Chương 78: Từ đường (hạ)
Ngay trước mặt chư vị tổ tiên Lục gia làm chuyện dâm đãng như vậy, thật là mất hết mặt mũi lẫn liêm sỉ. Trong lòng Yến Sâm xấu hổ không thôi, bụng cũng thắt lại, bắp đùi đúng lúc chảy ra một đám dịch vị sền sệt.
“A Sâm, làm sao lại phóng túng thành như vậy?”
Lục Hoàn Thành cười nhạo hắn, thế nhưng bản thân cũng thở mạnh không ngừng, ngón tay lách vào lỗ nhỏ đỏ hỏn non mềm kia khuếch trương mấy cái, bên trong ấm áp mà chặt chẽ, nước nôi dồi dào, đang lúc nhạy cảm liền co rút lại, y nghĩ đến tư vị bản thân ở bên trong đó, liền khiến mạch máu khắp người căng lên, sắp mất đi lý trí.
Yến Sâm mắt thấy y định cứ như vậy xông tới, hoảng hốt vột ngăn: “Nơi này không ổn, nơi này là… là…”
“Là từ đường, ta biết.”
Lục Hoàn Thành vẫn trấn định như thường, ngay cả hành động cũng không ngừng lấy một chút, ngay tức thì cởi quần áo, nâng đầu gối Yến Sâm, đẩy ra hai chân hắn, thở hổn hển nói: “A Sâm chớ vội, ta sẽ đút no ngươi.”
Dứt lời không chút do dự, giữ hai mông Yến Sâm đẩy lên một cái, hành trụ to lớn phá cửa mà vào, thẳng tiến phủ Hoàng Long*, cả cây cắm ngập.
*Trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là “tiến thẳng vào sào huyệt địch“. (Nguồn: link)
Câu thành ngữ có xuất xứ từ 《 Tống sử · nhạc phi truyện 》(Lịch sử thời Tống – Truyện kể về Nhạc Phi). (Xem thêm: link)
“Ách… A a… Lục ca ca, Hoàn Thành ca ca!”
Yến Sâm sảng khoái cao giọng kêu lên, nước mắt rơi xuống, hai chân treo trên không trung không ngừng đạp đá lung tung.
Vị trí bàn thờ quả thực rất khéo, không cao cũng không thấp, thẳng người là có thể mặc sức xâm nhập. Lục Hoàn Thành không cần phải phí sức ôm lấy Yến Sâm, vừa vặn đem tất cả khí lực đều tụ vào dưới háng nhún quyết liệt, nhiều lần đâm đến nơi sâu nhất, ngay cả tinh hoàn cũng giã lên huyệt khẩu, tựa như cũng muốn cùng chen vào, lại chỉ chọn chỗ nhạy cảm của Yến Sâm mà va chạm, quy đầu căng đầy tới tấp cọ sát lên thành vách thịt, tựa như cuồng phong bạo vũ cuốn qua.
Yến Sâm vốn không muốn hành dâm ngay ở từ đường, bị y cắm như vậy, trong đầu liền trống rỗng, cấm kị gì cũng quên tiệt, chỉ cảm thấy giữa bắp đùi được chà xát đến thoải mái, cơ hồ chết chìm trong khoái lạc dục tiên dục tử.
Hắn ngây ngốc ngẩng đầu, một gương mặt tuấn tú đẫm lệ, eo căng lên như cây khô, bên trong tràng huyệt lại co thắt không nghỉ.
Tình sự mới bước dạo đầu, Lục Hoàn Thành bất quá mới đưa đẩy hơn hai mươi mấy lần, hậu huyệt Yến Sâm đã co rút, phía trước đã muốn phun, không ngờ đã sắp phá thiên hoang thoát ra ngoài, nhạy cảm đến mức khiến người ta bị dọa sợ.
Hắn muốn hết sức buông lỏng, nhưng phát hiện không làm được, khoái cảm kịch liệt mà thoải mái từ chỗ giao hợp từng cơn từng cơn ập tới, cuộn xoáy khắp thân, hai cánh mông trắng hồng cứng rắn căng ra, kẹp chặt vật bên trong nội huyệt, tự chủ trương muốn lưu lại tinh thủy trong bụng, làm sao có thể chịu sự chi phối của y.
Không được... Tiếp tục như vậy nữa, y cũng sắp…
Yến Sâm muốn kêu Lục Hoàn Thành ngừng một chút, thế nhưng hắn thở gấp quá nhanh, một chữ cũng không nói được, không thể làm gì khác ngoài giãy giụa thật mạnh, trong miệng không ngừng ngâm khẽ, trông cậy Lục Hoàn Thành nhìn có thể hiểu một chút.
Lục Hoàn Thành ngược lại cũng không phải là không phát hiện chút gì, dương căn dưới người y bị cái miệng nhỏ nhắn nóng rực kia nuốt chặt, trong ngực run rẩy không thôi, chuyển động có chút khác thường, mơ hồ có đôi phần dấu hiệu lên cao trào. Thế nhưng y thay đổi suy nghĩ, lác đác tầm hai mươi lần liền rút ra, còn chưa tới lúc bắn, liền coi tất thảy thành ảo giác, vẫn kịch liệt đưa đẩy, khiến khắp phòng ngập tràn thanh âm nhục dục.
Y xít lại gần cổ Yến Sâm, cắn phần rái tai mềm mại, vừa đẩy eo vừa hỏi: “A Sâm, có thấy thoải mái không?”
Một luồng khí nóng bỏng phả lên lỗ tai, tựa như giọt dầu sôi nhỏ vào trong lửa, xương sống thắt lưng Yến Sâm chợt mềm nhũn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc lóc ôm chặt Lục Hoàn Thành, mười ngón tay cào lên bắp thịt sau lưng y, cả người cứng còng, tiểu huyệt ẩm ướt thoáng cái co rút đến mức tận cùng, hai chân dùng sức kẹp chặt hai bên eo y, liều mạng muốn khép lại.
Trong lòng Lục Hoàn Thành cảm thấy kinh ngạc, còn chưa hỏi kỹ phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên cảm thấy trúc hành giữa hai người run rẩy kịch liệt, nhiệt dịch phun trào, phun ra một luồng dịch trắng.
Nơi kia hơi mềm nhũn xuống, lỗ nhỏ chỗ chóp đỉnh vẫn không ngừng tràn ra tàn tinh.
“Hức hức hức…”
Yến Sâm mất hết mặt mũi, ngượng ngùng không thôi, úp lên đầu vai y khóc thút thít.
Lục Hoàn Thành không nghĩ tới thật sự bức hắn đến thư sướng, không khỏi cũng có chút hốt hoảng, cuống quýt vỗ lưng ôn tồn an ủi hắn. Sau dư âm cao triều, vách thịt căng chặt vẫn bao bọc lấy dương v*t y không ngừng mút lấy, khiến y phải dùng đến ý chí cực lớn mới có thể nhịn được mà không động đậy.
“A Sâm, vẫn khỏe chứ?” Lục Hoàn Thành ân cần hỏi, “Làm sao lại tiết ra gấp gáp vậy?”
Yến Sâm vừa tủi thân vừa lúng túng, khó mà mở miệng, ở trên vai y hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: “Ngươi một mực không trồng
măng, ta… ta… càng ngày càng không chịu nổi...”
Lục Hoàn Thành nghe vậy, mày kiếm bỗng nhíu chặt: “Mới tháng mười hai mà ngươi đã như vậy, đến tháng ba, há chẳng phải ta vừa đi vào, ngươi liền…”
“Im miệng, không cho phép nói càn!”
Yến Sâm mắc cỡ vô cùng, đập bình bịch lên ngực y: “Làm sao lại có loại chuyện này?”
Lục Hoàn Thành không khỏi vui vẻ, eo lại đẩy lên một cái, giữa bắp đùi Yến Sâm tê rần, yêu kiều khẽ rên vài tiếng, y khẽ cười hắn nói: “A Sâm, nếu đã vậy, ta liền cho ngươi một cây măng, rót nước vô lửa cứu ngươi, có được hay không?”
Hai chân Yến Sâm quặp lấy phần eo cường tráng của y, cúi đầu uy hiếp nói: “Ngươi dám!”
“Không dám không dám, cho ta một trăm lá gan cũng không dám, A Sâm cứ yên tâm.”
Lục Hoàn Thành hôn hắn, bàn tay không ngừng xoa nắn cặp mông căng tròn của hắn, lại lần nữa thả chậm động tác.
Tuy Yến Sâm đã tiết qua một lần, thế nhưng không được tưới dương tinh, người vẫn đói khát không biết thỏa mãn là gì, rút ra đẩy vào thoải mái đến mức tình triều thay nhau nổi lên, eo cũng mềm, chân cũng mềm, ôm cổ Lục Hoàn Thành, cằm kê trên vai y, liên tục nhẹ giọng rên rỉ.
Lục Hoàn Thành sợ hắn liên tục tiết ra như vậy sẽ hao tổn nguyên khí, thế là bèn cố tình tránh đi chỗ mẫn cảm bên trong, chỉ thỉnh thoảng mới chịu ma sát mấy cái.
Mỗi lần thúc đến chỗ lấy mạng đó, Yến Sâm liền ngâm lên mấy tiếng vô cùng quyến rũ vô cùng ngọt ngào, gốc cây run rẩy, tràng huyệt nhúc nhích co lại. Sau đó không chịu nổi lạnh nhạt qua loa, ngại sảng khoái chưa đủ, lục hoàn thành càng né tránh, hắn càng đòi hỏi, lại lắc eo mà đuổi theo đỉnh dương v*t, chủ động dâng thịt mềm tới, muốn hắn đâm, muốn hắn cọ.
Mùa măng của Yến Sâm phát ra, thật là phát đến tận xương tủy, không thừa ra một chút cốt khí nào của thanh trúc.
Lục Hoàn Thành không cách nào điều khiển hắn, chỉ đành phải dặn dò: “Cơ thể ngươi yếu ớt, bắn hai lần liên tiếp cũng không tốt lành gì. Đợi một hồi không nhịn được liền nói cho ta, ta ngừng một chút, chờ ngươi tỉnh lại cử động nữa. Nếu là thở mạnh nói không ra lời, ngươi liền nắm tay đấm ta một cái, hiểu chưa?”
“Biết, biết...Ca ca nhanh lên một chút... Ngô, nhanh lên một chút...”
Yến Sâm không kịp chờ đợi mà thúc giục y mau hành hoan, một lát sau rốt cuộc cũng được thư sướng, run rẩy, thở hổn hển, ngửa đầu rên rỉ, ngọc hành hình dáng xinh đẹp ở dưới bụng đĩnh lên thẳng tắp, run rẩy rỉ ra một giọt thanh dịch. Ước chừng tới lui đẩy đưa mấy chục lần, hai chân liền mềm nhũn như bùn, ngay cả eo Lục Hoàn Thành cũng kẹp không được, liền bung ra rũ xuống hai bên, theo cử động của thân thể mà rung lắc tới lui.
Lục Hoàn Thành thích nhìn dáng vẻ lúc hắn động tình, cũng thích nghe giọng điệu xin tha nũng nịu của hắn, liền cực kì quan tâm hầu hạ, chưa được mấy lần đã đỉnh đến chỗ tiêu hồn khiến hắn phải xuất tinh, không bỏ mặc nơi kia hại hắn bất mãn, liền bất ngờ thúc vào, chọc đến mức Yến Sâm phải kinh hô thành tiếng, nước mắt ràn rụa, xụi lơ trong ngực y không ngừng bi ai kêu la.
Sau khi rút ra rút vào cả trăm lần, tràng huyệt mềm mại trơn nhẵn đột nhiên bao lấy hành trụ, vách thịt bên trong bất thình lình run lên, lên tục liếm lên lỗ nhỏ hơi sưng trên chóp đỉnh dương v*t.
Cả người Yến Sâm cũng trở nên căng thẳng, hàm răng siết chặt, tiếng rên vỡ nát, rõ ràng chỉ ra dấu hiệu sắp đạt đến cao trào.
Lục Hoàn Thành nhớ ước định trước đó, kiên nhẫn chờ hắn hô ngừng, ai ngờ Yến Sâm đắm chìm trong vui sướng vô hạn, lại có ý đồ lừa gạt bưng bít cho qua cửa – hắn là cây trúc, tinh khí tiết nhiều, trở về trúc thân nghỉ ngơi một trận là được, không cần gấp gáp.
Hắn tính toán một chút, eo sống lẳng lơ giãy giụa, trong đầu tựa như nấu một nồi cháo sôi, bất chấp bỏ vào nước, nát bét dính chung một chỗ, hoàn toàn quên Lục Hoàn Thành so với hắn còn cao tay hơn nhiều, làm sao không nhìn thấu tâm tư nhỏ bé ấu trĩ ngây thơ kia của hắn.
“A…Ưm… Ca ca mau hơn nữa, mau hơn nữa chút... Nữa...”
Tâm huyệt động ngứa ngáy, hành thân nóng rẫy, hai túi nang tròn trịa hơi co rút lại, muốn phun ra tinh thủy.
Chỉ thiếu chút xíu nữa... Thiếu chút xíu nữa là có thể tiết ra…
Hô hấp Yến Sâm trở nên nóng bỏng, tình cảm nồng nàn mà dồn dập phun lên trên cổ Lục Hoàn Thành. Lục Hoàn Thành bất động thanh sắc, thế nhưng tốc độ rút ra cắm vào cũng chậm lại, khiến cho hắn tắc lại muốn bắn mà không bắn được, y cố ý nói: “A Sâm, ngươi rơi ra mấy lá cây cho ta... Ta muốn nhìn lá cây của ngươi rụng… A Sâm, cầu ngươi...”
Nam nhân chọn lúc này mà làm nũng, liền đâm một cái tới chỗ mềm mại trong trái tim Yến Sâm.
Hắn không hề nghi ngờ gì, liền nghe lời tán đi một chút linh tức, hóa thành mấy cành cây mang lá xanh biếc, lào xào rơi xuống, ngay sau đó liền cảm thấy trúc hành căng trướng của mình bị một bàn tay nắm lấy, con mắt nhỏ hấp háy chợt cảm thấy nhói lên, cái vật nào đó nhỏ dài trực tiếp chen vào.
“Ách... Hoàn Thành?”
Yến Sâm bị sợ run lên một cái, cúi đầu nhìn, liền thấy trúc hành phấn nộn đang dựng lên thẳng tắp, mà trong lỗ nhỏ đang lấp lánh tinh dịch của dục vọng ở đầu mũ dương v*t… lại bị cắm một cành trúc!
Đầu cành cây có ba bốn chiếc lá, giống như một cái chuôi quạt nhỏ xanh biếc.
Hành trụ tím đỏ của Lục Hoàn Thành vẫn còn đang ra ra vào vào giữa hai đùi hắn, mỗi lần đụng vào bụng dưới, cây quạt nhỏ xanh biếc liền tựa như bị một trận gió mát phất qua, theo trúc hành mà nhẹ nhàng đung đưa.
Yến Sâm trong nháy mắt mặt như lửa đốt, muốn đưa tay rút nó ra, nửa đường lại bị Lục Hoàn Thành chặn lại, cầm tay túm lên tường, cùng lúc đó hạ thân đột nhiên tăng nhanh lực đạo, hông thúc vào cực kì mạnh bạo.
Sau khi rút ra rút vào mười mấy lần, mặt Yến Sâm liền biến sắc, thân thể đột nhiên căng thẳng.
Khoái cảm dội tới, tức tốc muốn xuất tinh, thế nhưng ống dẫn tinh lại bị một cành trúc chặn lại, mật thủy dồi dào một giọt cũng tiết không ra. Hết lần này tới lần khác Lục Hoàn Thành long tinh hổ mãnh, không chút lưu tình kịch liệt đâm hắn, thật sự là cố ý hành hạ đến chết, khoái cảm nhất thời sóng lớn xô tới, cuốn hắn chìm vào trong, giống như bị ném vào chảo dầu chiên lên, thống khổ đến sống không bằng chết.
Đôi mắt Yến Sâm đẫm nước, điên cuồng vùng vẫy, giọng thê lương kêu gào: “Rút nó, mau rút nó ra! Ta không được... Ngô a... Không được... Chết mất… Ưm a a…”
Lục Hoàn Thành có ý trừng phạt, làm bộ như không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của hắn, con dao thịt trong quần vẫn không ngừng rút ra rút vào như cũ.
Ai ngờ sau mấy chục lần bị đưa đẩy như vậy, Yến Sâm đột nhiên ưỡn thẳng người, toàn thân điên cuồng run rẩy, khóe miệng khẽ chảy ra nước bọt, khe hở giữa lỗ tinh và cành trúc miễn cưỡng rỉ ra một dòng bạch trọc, cuối cùng bị bức lên đến đỉnh sung sướng, lại bởi vì dòng tinh thủy bị chặn lại, xuất ra không hết, vẫn dừng lại ở cao trào.
Hắn thật sắp điên rồi.
Khoái cảm hủy thiên diệt địa mãnh liệt hơn nhiều so với từ trước đến giờ, hắn hưởng qua hương vị tiêu hồn đến mức này, sau này nếu nghiện, há chẳng phải là nhiều lần đều sẽ yêu cầu Lục Hoàn Thành cắm cành trúc ở trước hay sao? Yến Sâm vừa hận Lục Hoàn Thành chọc ghẹo mình, lại yêu hắn cho mình thoải mái sung sướng găm vào cốt tủy, trong lòng mâu thuẫn mà hỗn loạn, nước mắt chảy loạn, khóc mãi không ngừng.
Lục Hoàn Thành cũng biết tự làm bậy không thể sống.
Ban đầu y còn có thể kiên trì tiếp tục rút ra cắm vào cả trăm lần nữa, thế nhưng vì trừng phạt Yến Sâm, dương căn bị nội bích co rút dùng sức nuốt lấy. Nếu là bình thường, y cắn răng ngưng thở cũng có thể chống đỡ, thế nhưng lúc này tràng huyệt lại liên tục bị mút vào, trùng điệp không dứt, nhưng lại không có một chút dấu hiệu muốn dừng. Lục Hoàn Thành ở trong huyệt động trơn ẩm, ý chí tựa như hao tổn hết sạch, tinh quan nới lỏng, cơ hồ xuất tiết tinh thủy.
Y sốt ruột muốn rút thân ra, thế nhưng cái miệng nhỏ sưng đỏ kia lại dùng lực hết sức, lập tức siết chặt lấy y.
Hai người đang lúc giằng co khó phân, bên ngoài từ đường đột nhiên truyền đến một tràng tiếng nói chuyện. Lục Hoàn Thành hoảng hốt, vội vàng bịp miệng Yến Sâm còn đang hổn hển thở mà cẩn thận lắng nghe, mới đầu không nghe rõ, cho là chẳng qua có đám thị nữ buôn chuyện đi ngang qua mà thôi, sau đó thanh âm kia trở nên càng thêm rõ ràng, lại thẳng hướng về phía từ đường tới.
Nghe thật cẩn thận, một giọng nói giòn tan lộ ra nét trẻ con, một thanh âm khác chậm rãi từ ái, không phải là chính là Duẩn Nhi và Lục mẫu đó sao?
Lục Hoàn Thành không ngại cùng Yến Sâm hành hoan trong từ đường, thế nhưng nếu bị mẹ ruột và con trai cùng bắt gặp… Đời này coi như đi tong!
Mắt thấy chuyện hoang đường sắp bị phanh phui, dưới tình thế cấp bách, y liền ôm chầm lấy Yến Sâm, nhanh chóng tránh vào màn che ở góc tường. Lúc lao nhanh Yến Sâm bất thình lình bị đâm lên huyệt tâm, dư âm cao triều lần nữa dậy lên, mông thịt bỗng chốc co chặt. Tâm tư Lục Hoàn Thành hoàn toàn đặt ở việc ẩn nấp, làm sao còn chú ý, trực tiếp mất phòng bị mà xuất ra.
Lúc Lục mẫu cùng Duẩn Nhi đẩy cửa vào, hai người đang chưa tỉnh hồn núp trong bóng tối, Yến Sâm mặt đầy khủng hoảng nhìn Lục Hoàn Thành, cảm giác được hành trụ trong cơ thể run rẩy, một luồng tinh thủy lớn tanh nồng liên tiếp phun vào.
“Ngươi...” Sắc mặt hắn trong khoảnh khắc trở nên tái nhợt, dùng khẩu hình chất vấn, “Ngươi chuyện gì xảy ra?”
Lục Hoàn Thành thở gấp lợi hại, không rảnh trả lời, mắt mũi chôn thật sâu ở trong vạt áo Yến Sâm, một bên bình phục hô hấp, một bên hưởng thụ sảng khoái của phóng tinh. Hồi lâu sau, y mới ngẩng khuôn mặt ướt sũng mồ hôi, áy náy nói với Yến Sâm: “Quá bất ngờ, không nhịn được.”
Lúc này nếu vội vàng rút ra, có lẽ còn có chút cơ hội cứu vãn, thế nhưng Lục mẫu cùng Duẩn Nhi ngay ở bên ngoài cách tấm rèm tầm mười thước, Lục Hoàn Thành sợ làm ra tiếng vang, không dám vọng động, không thể làm gì khác ngoài duy trì tư thế này thật lâu, khiến cho toàn bộ tinh thủy mới toanh tràn vào trong bụng Yến Sâm.
Bên ngoài màn che, Lục mẫu đốt ba nén nhang, Lục Lâm thì đang ngồi chồm hổm dưới đất, xếp từng tấm đệm thẳng hàng.
Hai bà cháu quỳ trước mặt bài vị tổ tiên, đồng loạt dập đầu một cái. ||||| Truyện đề cử: Thiên Đạo Đồ Thư Quán |||||
Lục mẫu siết chặt tay cháu nội, thành kính nói: “Duẩn Nhi nhà chúng ta tới hôm nay, đã được năm tuổi bảy tháng. Thằng nhỏ lanh lợi hiểu chuyện, thiên tư thông minh, lại thừa hưởng văn mạch linh tú của loài trúc xanh, quả thực khiến người ta yêu thích. Đứa trẻ thông minh như vậy, chỉ có một đứa làm sao mà đủ? Sợ là cho dù ai thấy, cũng sẽ sanh ra lòng tham, muốn nhiều thêm mấy đứa nữa. Những năm qua nhân khẩu Lục gia không nhiều nhặn gì, hôm nay A Sâm đã bình an trở về, lại cùng Thành Nhi gắn bó như keo sơn, ân ái còn hơn năm xưa, cũng nên có thêm một đứa con nữa mới phải. Các vị tổ tiên ở trên cao, mong rằng hãy hiển linh, lại ban cho Lục gia một tiểu tôn nhi đáng yêu nữa.”
Bà vừa nói xong lời này, liền vỗ nhẹ lên tay Lục Lâm một cái: “Duẩn Nhi nhìn thấy bài vị ở trên chưa? Tổ tông đang nhìn con đó, con nói một câu, bọn họ cũng có thể nghe được. Duẩn Nhi muốn muội muội, cứ nói với tổ tông đi con.”
Lục Lâm vội vàng quỳ thẳng người, nghiêm túc nói: “Các vị tổ tông, Duẩn Nhi… Duẩn Nhi muốn có một tiểu muội muội, hai cha luôn không chịu cho con, con chờ rất sốt ruột, con tới đây cầu mọi người, mong mọi người… nhất định phải ban cho con một người muội muội!”
Vừa nói liền cúi người, dập đầu một cái vái lạy.
Hai bà cháu này… hóa ra là đi cầu tử.
Cách một tầng màn che rủ xuống, Lục Hoàn Thành cùng Yến Sâm trong bóng tối trố mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, sau đó đồng thời nhìn về phía bụng Yến Sâm – chuyện sao có thể trùng hợp đến vậy?
.
“A Sâm, làm sao lại phóng túng thành như vậy?”
Lục Hoàn Thành cười nhạo hắn, thế nhưng bản thân cũng thở mạnh không ngừng, ngón tay lách vào lỗ nhỏ đỏ hỏn non mềm kia khuếch trương mấy cái, bên trong ấm áp mà chặt chẽ, nước nôi dồi dào, đang lúc nhạy cảm liền co rút lại, y nghĩ đến tư vị bản thân ở bên trong đó, liền khiến mạch máu khắp người căng lên, sắp mất đi lý trí.
Yến Sâm mắt thấy y định cứ như vậy xông tới, hoảng hốt vột ngăn: “Nơi này không ổn, nơi này là… là…”
“Là từ đường, ta biết.”
Lục Hoàn Thành vẫn trấn định như thường, ngay cả hành động cũng không ngừng lấy một chút, ngay tức thì cởi quần áo, nâng đầu gối Yến Sâm, đẩy ra hai chân hắn, thở hổn hển nói: “A Sâm chớ vội, ta sẽ đút no ngươi.”
Dứt lời không chút do dự, giữ hai mông Yến Sâm đẩy lên một cái, hành trụ to lớn phá cửa mà vào, thẳng tiến phủ Hoàng Long*, cả cây cắm ngập.
*Trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là “tiến thẳng vào sào huyệt địch“. (Nguồn: link)
Câu thành ngữ có xuất xứ từ 《 Tống sử · nhạc phi truyện 》(Lịch sử thời Tống – Truyện kể về Nhạc Phi). (Xem thêm: link)
“Ách… A a… Lục ca ca, Hoàn Thành ca ca!”
Yến Sâm sảng khoái cao giọng kêu lên, nước mắt rơi xuống, hai chân treo trên không trung không ngừng đạp đá lung tung.
Vị trí bàn thờ quả thực rất khéo, không cao cũng không thấp, thẳng người là có thể mặc sức xâm nhập. Lục Hoàn Thành không cần phải phí sức ôm lấy Yến Sâm, vừa vặn đem tất cả khí lực đều tụ vào dưới háng nhún quyết liệt, nhiều lần đâm đến nơi sâu nhất, ngay cả tinh hoàn cũng giã lên huyệt khẩu, tựa như cũng muốn cùng chen vào, lại chỉ chọn chỗ nhạy cảm của Yến Sâm mà va chạm, quy đầu căng đầy tới tấp cọ sát lên thành vách thịt, tựa như cuồng phong bạo vũ cuốn qua.
Yến Sâm vốn không muốn hành dâm ngay ở từ đường, bị y cắm như vậy, trong đầu liền trống rỗng, cấm kị gì cũng quên tiệt, chỉ cảm thấy giữa bắp đùi được chà xát đến thoải mái, cơ hồ chết chìm trong khoái lạc dục tiên dục tử.
Hắn ngây ngốc ngẩng đầu, một gương mặt tuấn tú đẫm lệ, eo căng lên như cây khô, bên trong tràng huyệt lại co thắt không nghỉ.
Tình sự mới bước dạo đầu, Lục Hoàn Thành bất quá mới đưa đẩy hơn hai mươi mấy lần, hậu huyệt Yến Sâm đã co rút, phía trước đã muốn phun, không ngờ đã sắp phá thiên hoang thoát ra ngoài, nhạy cảm đến mức khiến người ta bị dọa sợ.
Hắn muốn hết sức buông lỏng, nhưng phát hiện không làm được, khoái cảm kịch liệt mà thoải mái từ chỗ giao hợp từng cơn từng cơn ập tới, cuộn xoáy khắp thân, hai cánh mông trắng hồng cứng rắn căng ra, kẹp chặt vật bên trong nội huyệt, tự chủ trương muốn lưu lại tinh thủy trong bụng, làm sao có thể chịu sự chi phối của y.
Không được... Tiếp tục như vậy nữa, y cũng sắp…
Yến Sâm muốn kêu Lục Hoàn Thành ngừng một chút, thế nhưng hắn thở gấp quá nhanh, một chữ cũng không nói được, không thể làm gì khác ngoài giãy giụa thật mạnh, trong miệng không ngừng ngâm khẽ, trông cậy Lục Hoàn Thành nhìn có thể hiểu một chút.
Lục Hoàn Thành ngược lại cũng không phải là không phát hiện chút gì, dương căn dưới người y bị cái miệng nhỏ nhắn nóng rực kia nuốt chặt, trong ngực run rẩy không thôi, chuyển động có chút khác thường, mơ hồ có đôi phần dấu hiệu lên cao trào. Thế nhưng y thay đổi suy nghĩ, lác đác tầm hai mươi lần liền rút ra, còn chưa tới lúc bắn, liền coi tất thảy thành ảo giác, vẫn kịch liệt đưa đẩy, khiến khắp phòng ngập tràn thanh âm nhục dục.
Y xít lại gần cổ Yến Sâm, cắn phần rái tai mềm mại, vừa đẩy eo vừa hỏi: “A Sâm, có thấy thoải mái không?”
Một luồng khí nóng bỏng phả lên lỗ tai, tựa như giọt dầu sôi nhỏ vào trong lửa, xương sống thắt lưng Yến Sâm chợt mềm nhũn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc lóc ôm chặt Lục Hoàn Thành, mười ngón tay cào lên bắp thịt sau lưng y, cả người cứng còng, tiểu huyệt ẩm ướt thoáng cái co rút đến mức tận cùng, hai chân dùng sức kẹp chặt hai bên eo y, liều mạng muốn khép lại.
Trong lòng Lục Hoàn Thành cảm thấy kinh ngạc, còn chưa hỏi kỹ phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên cảm thấy trúc hành giữa hai người run rẩy kịch liệt, nhiệt dịch phun trào, phun ra một luồng dịch trắng.
Nơi kia hơi mềm nhũn xuống, lỗ nhỏ chỗ chóp đỉnh vẫn không ngừng tràn ra tàn tinh.
“Hức hức hức…”
Yến Sâm mất hết mặt mũi, ngượng ngùng không thôi, úp lên đầu vai y khóc thút thít.
Lục Hoàn Thành không nghĩ tới thật sự bức hắn đến thư sướng, không khỏi cũng có chút hốt hoảng, cuống quýt vỗ lưng ôn tồn an ủi hắn. Sau dư âm cao triều, vách thịt căng chặt vẫn bao bọc lấy dương v*t y không ngừng mút lấy, khiến y phải dùng đến ý chí cực lớn mới có thể nhịn được mà không động đậy.
“A Sâm, vẫn khỏe chứ?” Lục Hoàn Thành ân cần hỏi, “Làm sao lại tiết ra gấp gáp vậy?”
Yến Sâm vừa tủi thân vừa lúng túng, khó mà mở miệng, ở trên vai y hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: “Ngươi một mực không trồng
măng, ta… ta… càng ngày càng không chịu nổi...”
Lục Hoàn Thành nghe vậy, mày kiếm bỗng nhíu chặt: “Mới tháng mười hai mà ngươi đã như vậy, đến tháng ba, há chẳng phải ta vừa đi vào, ngươi liền…”
“Im miệng, không cho phép nói càn!”
Yến Sâm mắc cỡ vô cùng, đập bình bịch lên ngực y: “Làm sao lại có loại chuyện này?”
Lục Hoàn Thành không khỏi vui vẻ, eo lại đẩy lên một cái, giữa bắp đùi Yến Sâm tê rần, yêu kiều khẽ rên vài tiếng, y khẽ cười hắn nói: “A Sâm, nếu đã vậy, ta liền cho ngươi một cây măng, rót nước vô lửa cứu ngươi, có được hay không?”
Hai chân Yến Sâm quặp lấy phần eo cường tráng của y, cúi đầu uy hiếp nói: “Ngươi dám!”
“Không dám không dám, cho ta một trăm lá gan cũng không dám, A Sâm cứ yên tâm.”
Lục Hoàn Thành hôn hắn, bàn tay không ngừng xoa nắn cặp mông căng tròn của hắn, lại lần nữa thả chậm động tác.
Tuy Yến Sâm đã tiết qua một lần, thế nhưng không được tưới dương tinh, người vẫn đói khát không biết thỏa mãn là gì, rút ra đẩy vào thoải mái đến mức tình triều thay nhau nổi lên, eo cũng mềm, chân cũng mềm, ôm cổ Lục Hoàn Thành, cằm kê trên vai y, liên tục nhẹ giọng rên rỉ.
Lục Hoàn Thành sợ hắn liên tục tiết ra như vậy sẽ hao tổn nguyên khí, thế là bèn cố tình tránh đi chỗ mẫn cảm bên trong, chỉ thỉnh thoảng mới chịu ma sát mấy cái.
Mỗi lần thúc đến chỗ lấy mạng đó, Yến Sâm liền ngâm lên mấy tiếng vô cùng quyến rũ vô cùng ngọt ngào, gốc cây run rẩy, tràng huyệt nhúc nhích co lại. Sau đó không chịu nổi lạnh nhạt qua loa, ngại sảng khoái chưa đủ, lục hoàn thành càng né tránh, hắn càng đòi hỏi, lại lắc eo mà đuổi theo đỉnh dương v*t, chủ động dâng thịt mềm tới, muốn hắn đâm, muốn hắn cọ.
Mùa măng của Yến Sâm phát ra, thật là phát đến tận xương tủy, không thừa ra một chút cốt khí nào của thanh trúc.
Lục Hoàn Thành không cách nào điều khiển hắn, chỉ đành phải dặn dò: “Cơ thể ngươi yếu ớt, bắn hai lần liên tiếp cũng không tốt lành gì. Đợi một hồi không nhịn được liền nói cho ta, ta ngừng một chút, chờ ngươi tỉnh lại cử động nữa. Nếu là thở mạnh nói không ra lời, ngươi liền nắm tay đấm ta một cái, hiểu chưa?”
“Biết, biết...Ca ca nhanh lên một chút... Ngô, nhanh lên một chút...”
Yến Sâm không kịp chờ đợi mà thúc giục y mau hành hoan, một lát sau rốt cuộc cũng được thư sướng, run rẩy, thở hổn hển, ngửa đầu rên rỉ, ngọc hành hình dáng xinh đẹp ở dưới bụng đĩnh lên thẳng tắp, run rẩy rỉ ra một giọt thanh dịch. Ước chừng tới lui đẩy đưa mấy chục lần, hai chân liền mềm nhũn như bùn, ngay cả eo Lục Hoàn Thành cũng kẹp không được, liền bung ra rũ xuống hai bên, theo cử động của thân thể mà rung lắc tới lui.
Lục Hoàn Thành thích nhìn dáng vẻ lúc hắn động tình, cũng thích nghe giọng điệu xin tha nũng nịu của hắn, liền cực kì quan tâm hầu hạ, chưa được mấy lần đã đỉnh đến chỗ tiêu hồn khiến hắn phải xuất tinh, không bỏ mặc nơi kia hại hắn bất mãn, liền bất ngờ thúc vào, chọc đến mức Yến Sâm phải kinh hô thành tiếng, nước mắt ràn rụa, xụi lơ trong ngực y không ngừng bi ai kêu la.
Sau khi rút ra rút vào cả trăm lần, tràng huyệt mềm mại trơn nhẵn đột nhiên bao lấy hành trụ, vách thịt bên trong bất thình lình run lên, lên tục liếm lên lỗ nhỏ hơi sưng trên chóp đỉnh dương v*t.
Cả người Yến Sâm cũng trở nên căng thẳng, hàm răng siết chặt, tiếng rên vỡ nát, rõ ràng chỉ ra dấu hiệu sắp đạt đến cao trào.
Lục Hoàn Thành nhớ ước định trước đó, kiên nhẫn chờ hắn hô ngừng, ai ngờ Yến Sâm đắm chìm trong vui sướng vô hạn, lại có ý đồ lừa gạt bưng bít cho qua cửa – hắn là cây trúc, tinh khí tiết nhiều, trở về trúc thân nghỉ ngơi một trận là được, không cần gấp gáp.
Hắn tính toán một chút, eo sống lẳng lơ giãy giụa, trong đầu tựa như nấu một nồi cháo sôi, bất chấp bỏ vào nước, nát bét dính chung một chỗ, hoàn toàn quên Lục Hoàn Thành so với hắn còn cao tay hơn nhiều, làm sao không nhìn thấu tâm tư nhỏ bé ấu trĩ ngây thơ kia của hắn.
“A…Ưm… Ca ca mau hơn nữa, mau hơn nữa chút... Nữa...”
Tâm huyệt động ngứa ngáy, hành thân nóng rẫy, hai túi nang tròn trịa hơi co rút lại, muốn phun ra tinh thủy.
Chỉ thiếu chút xíu nữa... Thiếu chút xíu nữa là có thể tiết ra…
Hô hấp Yến Sâm trở nên nóng bỏng, tình cảm nồng nàn mà dồn dập phun lên trên cổ Lục Hoàn Thành. Lục Hoàn Thành bất động thanh sắc, thế nhưng tốc độ rút ra cắm vào cũng chậm lại, khiến cho hắn tắc lại muốn bắn mà không bắn được, y cố ý nói: “A Sâm, ngươi rơi ra mấy lá cây cho ta... Ta muốn nhìn lá cây của ngươi rụng… A Sâm, cầu ngươi...”
Nam nhân chọn lúc này mà làm nũng, liền đâm một cái tới chỗ mềm mại trong trái tim Yến Sâm.
Hắn không hề nghi ngờ gì, liền nghe lời tán đi một chút linh tức, hóa thành mấy cành cây mang lá xanh biếc, lào xào rơi xuống, ngay sau đó liền cảm thấy trúc hành căng trướng của mình bị một bàn tay nắm lấy, con mắt nhỏ hấp háy chợt cảm thấy nhói lên, cái vật nào đó nhỏ dài trực tiếp chen vào.
“Ách... Hoàn Thành?”
Yến Sâm bị sợ run lên một cái, cúi đầu nhìn, liền thấy trúc hành phấn nộn đang dựng lên thẳng tắp, mà trong lỗ nhỏ đang lấp lánh tinh dịch của dục vọng ở đầu mũ dương v*t… lại bị cắm một cành trúc!
Đầu cành cây có ba bốn chiếc lá, giống như một cái chuôi quạt nhỏ xanh biếc.
Hành trụ tím đỏ của Lục Hoàn Thành vẫn còn đang ra ra vào vào giữa hai đùi hắn, mỗi lần đụng vào bụng dưới, cây quạt nhỏ xanh biếc liền tựa như bị một trận gió mát phất qua, theo trúc hành mà nhẹ nhàng đung đưa.
Yến Sâm trong nháy mắt mặt như lửa đốt, muốn đưa tay rút nó ra, nửa đường lại bị Lục Hoàn Thành chặn lại, cầm tay túm lên tường, cùng lúc đó hạ thân đột nhiên tăng nhanh lực đạo, hông thúc vào cực kì mạnh bạo.
Sau khi rút ra rút vào mười mấy lần, mặt Yến Sâm liền biến sắc, thân thể đột nhiên căng thẳng.
Khoái cảm dội tới, tức tốc muốn xuất tinh, thế nhưng ống dẫn tinh lại bị một cành trúc chặn lại, mật thủy dồi dào một giọt cũng tiết không ra. Hết lần này tới lần khác Lục Hoàn Thành long tinh hổ mãnh, không chút lưu tình kịch liệt đâm hắn, thật sự là cố ý hành hạ đến chết, khoái cảm nhất thời sóng lớn xô tới, cuốn hắn chìm vào trong, giống như bị ném vào chảo dầu chiên lên, thống khổ đến sống không bằng chết.
Đôi mắt Yến Sâm đẫm nước, điên cuồng vùng vẫy, giọng thê lương kêu gào: “Rút nó, mau rút nó ra! Ta không được... Ngô a... Không được... Chết mất… Ưm a a…”
Lục Hoàn Thành có ý trừng phạt, làm bộ như không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của hắn, con dao thịt trong quần vẫn không ngừng rút ra rút vào như cũ.
Ai ngờ sau mấy chục lần bị đưa đẩy như vậy, Yến Sâm đột nhiên ưỡn thẳng người, toàn thân điên cuồng run rẩy, khóe miệng khẽ chảy ra nước bọt, khe hở giữa lỗ tinh và cành trúc miễn cưỡng rỉ ra một dòng bạch trọc, cuối cùng bị bức lên đến đỉnh sung sướng, lại bởi vì dòng tinh thủy bị chặn lại, xuất ra không hết, vẫn dừng lại ở cao trào.
Hắn thật sắp điên rồi.
Khoái cảm hủy thiên diệt địa mãnh liệt hơn nhiều so với từ trước đến giờ, hắn hưởng qua hương vị tiêu hồn đến mức này, sau này nếu nghiện, há chẳng phải là nhiều lần đều sẽ yêu cầu Lục Hoàn Thành cắm cành trúc ở trước hay sao? Yến Sâm vừa hận Lục Hoàn Thành chọc ghẹo mình, lại yêu hắn cho mình thoải mái sung sướng găm vào cốt tủy, trong lòng mâu thuẫn mà hỗn loạn, nước mắt chảy loạn, khóc mãi không ngừng.
Lục Hoàn Thành cũng biết tự làm bậy không thể sống.
Ban đầu y còn có thể kiên trì tiếp tục rút ra cắm vào cả trăm lần nữa, thế nhưng vì trừng phạt Yến Sâm, dương căn bị nội bích co rút dùng sức nuốt lấy. Nếu là bình thường, y cắn răng ngưng thở cũng có thể chống đỡ, thế nhưng lúc này tràng huyệt lại liên tục bị mút vào, trùng điệp không dứt, nhưng lại không có một chút dấu hiệu muốn dừng. Lục Hoàn Thành ở trong huyệt động trơn ẩm, ý chí tựa như hao tổn hết sạch, tinh quan nới lỏng, cơ hồ xuất tiết tinh thủy.
Y sốt ruột muốn rút thân ra, thế nhưng cái miệng nhỏ sưng đỏ kia lại dùng lực hết sức, lập tức siết chặt lấy y.
Hai người đang lúc giằng co khó phân, bên ngoài từ đường đột nhiên truyền đến một tràng tiếng nói chuyện. Lục Hoàn Thành hoảng hốt, vội vàng bịp miệng Yến Sâm còn đang hổn hển thở mà cẩn thận lắng nghe, mới đầu không nghe rõ, cho là chẳng qua có đám thị nữ buôn chuyện đi ngang qua mà thôi, sau đó thanh âm kia trở nên càng thêm rõ ràng, lại thẳng hướng về phía từ đường tới.
Nghe thật cẩn thận, một giọng nói giòn tan lộ ra nét trẻ con, một thanh âm khác chậm rãi từ ái, không phải là chính là Duẩn Nhi và Lục mẫu đó sao?
Lục Hoàn Thành không ngại cùng Yến Sâm hành hoan trong từ đường, thế nhưng nếu bị mẹ ruột và con trai cùng bắt gặp… Đời này coi như đi tong!
Mắt thấy chuyện hoang đường sắp bị phanh phui, dưới tình thế cấp bách, y liền ôm chầm lấy Yến Sâm, nhanh chóng tránh vào màn che ở góc tường. Lúc lao nhanh Yến Sâm bất thình lình bị đâm lên huyệt tâm, dư âm cao triều lần nữa dậy lên, mông thịt bỗng chốc co chặt. Tâm tư Lục Hoàn Thành hoàn toàn đặt ở việc ẩn nấp, làm sao còn chú ý, trực tiếp mất phòng bị mà xuất ra.
Lúc Lục mẫu cùng Duẩn Nhi đẩy cửa vào, hai người đang chưa tỉnh hồn núp trong bóng tối, Yến Sâm mặt đầy khủng hoảng nhìn Lục Hoàn Thành, cảm giác được hành trụ trong cơ thể run rẩy, một luồng tinh thủy lớn tanh nồng liên tiếp phun vào.
“Ngươi...” Sắc mặt hắn trong khoảnh khắc trở nên tái nhợt, dùng khẩu hình chất vấn, “Ngươi chuyện gì xảy ra?”
Lục Hoàn Thành thở gấp lợi hại, không rảnh trả lời, mắt mũi chôn thật sâu ở trong vạt áo Yến Sâm, một bên bình phục hô hấp, một bên hưởng thụ sảng khoái của phóng tinh. Hồi lâu sau, y mới ngẩng khuôn mặt ướt sũng mồ hôi, áy náy nói với Yến Sâm: “Quá bất ngờ, không nhịn được.”
Lúc này nếu vội vàng rút ra, có lẽ còn có chút cơ hội cứu vãn, thế nhưng Lục mẫu cùng Duẩn Nhi ngay ở bên ngoài cách tấm rèm tầm mười thước, Lục Hoàn Thành sợ làm ra tiếng vang, không dám vọng động, không thể làm gì khác ngoài duy trì tư thế này thật lâu, khiến cho toàn bộ tinh thủy mới toanh tràn vào trong bụng Yến Sâm.
Bên ngoài màn che, Lục mẫu đốt ba nén nhang, Lục Lâm thì đang ngồi chồm hổm dưới đất, xếp từng tấm đệm thẳng hàng.
Hai bà cháu quỳ trước mặt bài vị tổ tiên, đồng loạt dập đầu một cái. ||||| Truyện đề cử: Thiên Đạo Đồ Thư Quán |||||
Lục mẫu siết chặt tay cháu nội, thành kính nói: “Duẩn Nhi nhà chúng ta tới hôm nay, đã được năm tuổi bảy tháng. Thằng nhỏ lanh lợi hiểu chuyện, thiên tư thông minh, lại thừa hưởng văn mạch linh tú của loài trúc xanh, quả thực khiến người ta yêu thích. Đứa trẻ thông minh như vậy, chỉ có một đứa làm sao mà đủ? Sợ là cho dù ai thấy, cũng sẽ sanh ra lòng tham, muốn nhiều thêm mấy đứa nữa. Những năm qua nhân khẩu Lục gia không nhiều nhặn gì, hôm nay A Sâm đã bình an trở về, lại cùng Thành Nhi gắn bó như keo sơn, ân ái còn hơn năm xưa, cũng nên có thêm một đứa con nữa mới phải. Các vị tổ tiên ở trên cao, mong rằng hãy hiển linh, lại ban cho Lục gia một tiểu tôn nhi đáng yêu nữa.”
Bà vừa nói xong lời này, liền vỗ nhẹ lên tay Lục Lâm một cái: “Duẩn Nhi nhìn thấy bài vị ở trên chưa? Tổ tông đang nhìn con đó, con nói một câu, bọn họ cũng có thể nghe được. Duẩn Nhi muốn muội muội, cứ nói với tổ tông đi con.”
Lục Lâm vội vàng quỳ thẳng người, nghiêm túc nói: “Các vị tổ tông, Duẩn Nhi… Duẩn Nhi muốn có một tiểu muội muội, hai cha luôn không chịu cho con, con chờ rất sốt ruột, con tới đây cầu mọi người, mong mọi người… nhất định phải ban cho con một người muội muội!”
Vừa nói liền cúi người, dập đầu một cái vái lạy.
Hai bà cháu này… hóa ra là đi cầu tử.
Cách một tầng màn che rủ xuống, Lục Hoàn Thành cùng Yến Sâm trong bóng tối trố mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, sau đó đồng thời nhìn về phía bụng Yến Sâm – chuyện sao có thể trùng hợp đến vậy?
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất