Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 17

Trước Sau
Hoàng Hạ lo lắng hét,miệng bắt đầu niệm chú ngữ gì đó, sẵn sàng trấn áp ác linh bất cứ lúc nào.

Lão nhìn về phía thiếu niên vẫn bình tĩnh cầm một lá bùa vàng, dùng đầu ngón tay ấn vào hộp gỗ rung động, nhẹ giọng kêu lên: "Tĩnh. ”

Trong nháy mắt, khí tức thù địch, lạnh lẽo u ám xung quanh hộp gỗ đột nhiên tiêu tán.

Lão kinh ngạc há to miệng, trợn to hai mắt nhìn thiếu niên.

Lão có thể cảm thụ được lệ khí trong hộp nặng bao nhiêu, cũng biết cần bao nhiêu pháp lực mới có thể trấn áp nó. Mà vị thiếu niên không hề tu hành này, lại không tốn chút sức nào có thể làm cho ác linh bên trong trầm tĩnh lại.

Hoàng Hạ không ngăn cản nữa, không nhúc nhích lẳng lặng nhìn thiếu niên.

Lão có một chức trách quan trọng trong cuộc đời mình, chính là ở trong đạo quán này trông coi ác linh bị phong ấn.

Trên đời này có rất nhiều người không tin lão, nói lão giả thần giả quỷ, mắng lão lừa gạt người khác lừa tiền, lão đều cười cho qua.

Miễn là không cho ác linh chạy ra ngoài gây họa nhân gian, chính là tích đức hành thiện cả đời của lão. Vì thế, lão đã làm tốt giác ngộ, quyết định ở trong đạo quán này đến hết đời.

Mà hôm nay, có lẽ vị thiếu niên này có thể giúp lão hoàn thành phần trách nhiệm này.

Ngoại trừ niêm phong trên hộp gỗ để trấn áp ác linh, còn có một chiếc khóa sắt kiểu cũ, Văn Vũ nhẹ nhàng xé niêm phong, mở khóa sắt gỉ rồi từ từ mở nắp.

Bên trong là một chiếc bình sứ nhỏ màu trà, miệng nhét vải màu vàng. Đó cũng là tầng phong ấn cuối cùng, bên trong đại khái chính là ác linh mà Hoàng Hạ nói.

Cậu cầm lấy bình sứ lắc lắc, không có âm thanh gì. Ác linh yên lặng ở bên trong.

Nhưng Văn Vũ có thể cảm giác được, ác linh yên tĩnh đang kiêng kỵ sợ hãi mình. Giống như ác linh buổi sáng ở dưới chân Ứng Thần, ở trước mặt người có thực lực nghiền ép nó, nó sẽ tuyệt đối thần phục.

Quả nhiên, cậu có thể sử dụng bùa giấy Hoàng Hạ viết

Cậu nhìn bài vị Tổ sư gia trên bàn, mỉm cười nhìn Hoàng Hạ đang ở bên cạnh run rẩy cầm lá bùa màu vàng.

"Bành" một tiếng, cậu rút tấm vải vàng bịt kín trên bình sứ màu trà ra.

Một giọng nữ chói tai, run rẩy từ bên trong truyền ra: "Không, không, xin đừng giết ta."

Giống như hơi thở sợ hãi Văn Vũ cảm nhận được lúc nãy. Lệ quỷ có thể cảm ứng được thế lực cường đại của cậu, mà kiêng kỵ cậu.

Còn lên tiếng mê hoặc thiếu niên: "Ta có thể làm nô bộc của ngài, mặc ngài sai phái. Con người không thể nhìn thấy ta, vì vậy ta có thể làm rất nhiều điều ngài muốn, giữ ta ngài chắc chắn sẽ nhận được lợi ích, cầu xin ngài giữ ta lại. ”

Văn Vũ còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Hạ bên cạnh đã cầm trên tay một tờ bùa vàng, vội vàng ngăn lại: "Không thể giữ ả lại, sư phụ ta nói ả là một lệ quỷ, oán niệm cực sâu, là đại hoạ, năm đó người bị ả hại chết vô số kể."

"Ngươi là gì! Một tên đạo sĩ vô dụng trấn áp ta nhiều năm như vậy, ta hận, ta hận các người!!! ”

Ác linh bị chọc giận.

Ả thét toáng lên, âm thanh thê lương chói tai tràn ngập xung quanh, chấn động màng nhĩ.

Lệ khí cũng chợt dâng lên, ác linh bị ép trong bình sứ nhỏ đột nhiên to ra, khí tức lạnh lẽo khiến người ta khó chịu lao thẳng về phía Văn Vũ và Hoàng Hạ trong sảnh.

Văn Vũ bị áp lực mãnh liệt xông tới, buộc phải lui về phía sau hai bước.

Hoàng Hạ hiển nhiên không thoải mái như Văn Vũ, lão ôm ngực khó thở, tay cầm bùa vàng run rẩy, chỉ vào một chỗ, nói: "Ả, ả sắp ra ngoài, mau mau lên! ”

Rất rõ ràng Hoàng Hạ có thể nhìn thấy thực thể của Lệ Quỷ, mà Văn Vũ vẫn không nhìn thấy.

Lệ quỷ phát cuồng quá mức kinh người, so với khí thế vừa rồi mạnh hơn rất nhiều. Dù sao không có Ứng Thần ở đây. Trong lòng Văn Vũ căng thẳng khủng hoảng cực kì.

Cậu mơ hồ nghĩ: Lỡ như cậu không trấn giữ được lệ quỷ này, liệu Ứng Thần có cảm giác được cậu gặp nguy hiểm mà chạy tới giúp cậu hay không?

Văn Vũ cố gắng tập trung tinh thần, trong lòng nghĩ đến phương pháp Ứng Thần nói với mình, nhấc một tấm bùa hướng về phía ngón tay Hoàng Hạ chỉ, hô một tiếng: "Tán! ”

"Không, không!!!"

Lệ quỷ kêu lên thảm thiết bén nhọn lập tức đổi đà, trong kinh hãi mang theo hận ý: "A a a a, ngươi dám trừ ta, ta nguyền rủa! ”

Vừa mới hét được một nửa, đột nhiên im bặt.

Giống như khi Ưng Thần nắm tay cậu giải tán ác linh lúc sáng, mọi lệ khí đều biến mất ngay lập tức.

Văn Vũ chưa hết hồi hộp, vừa thở gấp vừa ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đột nhiên, làn khói mù mịt bốc lên quanh linh hồn Lệ quỷ lúc nó tan biến, làn khói của linh hồn này dường như va chạm với chính linh hồn của cậu, gợi lên những kí ức mà cậu đã quên trong kiếp trước.

Một giọng nói xa xôi vọng ra từ ký ức hỗn độn mà trống rỗng

[Gầy thành như vậy còn kén ăn, thật khó nuôi. Ăn đi, ăn béo một chút mới tốt.]

Là giọng nói của Ứng Thần.

Dịu dàng trầm thấp, chứ không có âm u lạnh lẽo như bây giờ.

Nhưng cậu lại rất sợ hãi, lo lắng hỏi: "Vậy khi ta béo lên, ngài có ăn thịt ta không?" 】

[Ta, ta sẽ quét dọn đại điện cho ngài. Cũng sẽ đọc sách cho ngài nghe, ngài đừng ăn ta có được không? 】

Ứng Thần cười nhạo, ghét bỏ nói: [Tiểu quỷ xấu xí như vậy, ai ăn thì ăn. 】

Cậu rất bất mãn, cậu là thiếu gia nhà họ Văn, thân phận tôn quý, tướng mạo thanh tú khôi ngô. Nhưng lại bị một người không biết là yêu ma gì ghét bỏ nói cậu nhìn trông xấu xí.

Cảm xúc không cam lòng thậm chí còn ảnh hưởng đến Văn Vũ hiện tại.

Cậu nhíu mày nghĩ: Trong mắt Ứng Thần, cậu trông xấu xí ư?

Chẳng lẽ thẩm mỹ của yêu ma không giống người thường.

“Tán rồi, ác linh thật sự tán rồi!"

Một giọng nói phấn khích đánh thức thiếu niên đang chìm vào trong ký ức.

Hoàng Hạ nhìn không gian quang đãng xung quanh, mở rộng vòng tay, cười ha hả: "Ta và sư phụ đã trông coi ác linh gần một trăm năm, như vậy mà tán đi rồi. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cuối cùng ta cũng được tự do! ”

“Ta có thể rời khỏi nơi này!"

"Cảm ơn cậu!"

Lão nắm chặt tay Văn Vũ, râu dê vì hưng phấn mà run rẩy: "Nếu cậu có thể dùng bùa ta vẽ, vậy nhất định chúng ta cùng một môn phái. Cậu lợi hại như vậy, rốt cuộc là truyền thừa vị sư phụ nào? ”

Văn Vũ rút tay đang nắm chặt ra: "Tôi cũng không biết tại sao tôi lại có năng lực này. ”

Thay vào đó, cậu hỏi Hoàng Hạ: "Khi xua tan linh hồn ác linh, nó gợi cho tôi nhớ về vài ký ức kiếp trước. Ông có biết tại sao không?"

“ Cậu có ký ức kiếp trước?!"

Hoàng Hạ hoảng sợ lui về phía sau, muốn quỳ lạy: "Cậu, cậu không phải Tổ sư gia của chúng ta chuyển thế đấy chứ. ”

"Không phải."

Văn Vũ lắc đầu, từ trong trí nhớ vừa mới có được thông tin thân phận của kiếp trước.

Cậu chỉ là một người bình thường, xuất thân từ nhà quan lại, cha là người có địa vị cao trong triều. Chẳng qua do tranh đoạt quyền thế mà bị kẻ gian hãm hại.

Cha bị giết, gia đình bị lưu đày hoặc bị giáng chức làm quan nô.

Mà cậu thân là trưởng tử nhỏ tuổi nhất của Văn gia, lại được coi là người tế đưa cho Ứng Thần.

Ứng Thần có đại điện của mình, còn được người cung phụng, vậy cũng không phải yêu ma bình thường.

Hắn có phải là Thần không?

Văn Vũ nghĩ: Nào có thần đáng sợ như vậy, nhất định là ma đi.

Cậu hỏi Hoàng Hạ: "Ông có thường xuyên nhận việc giải trừ ác linh không?Lần sau lại gọi cho tôi, để tôi tới làm. ”

Hoàng Hạ lúc này nhìn Văn Vũ đều mang vẻ kính sợ, vội vàng đáp ứng: "Được, chờ có ta nhất định sẽ tìm cậu." ——

Văn Vũ được Hoàng Hạ thành tâm giữ lại, cũng tự tay làm cơm trưa mời Văn Vũ, trong bữa cơm, lão còn giảng cho Văn Vũ rất nhiều tri thức âm dương bát quái.



Để cho Văn Vũ chưa từng tiếp xúc với phương diện này mở rộng tầm mắt. Đợi cậu rời khỏi đạo quán, đã là buổi chiều.

Cậu cầm cặp sách, nghĩ đến ứng Thần dặn dò cậu tan học nhớ về nhà.

Hiện tại sau khi hiểu được quan hệ của mình và Ứng Thần, Văn Vũ càng thêm nhụt chí.

Thì ra ở trong mắt Ứng Thần, cậu chính là tế phẩm.

Đó có phải là những gì hắn nghĩ không?

Thật sự là muốn trốn cũng trốn không thoát.

Thiếu niên đá vào một viên đá nhỏ ven đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi dừng lại.

Đứng ở trước biệt thự ba tầng, Văn Vũ liền phát hiện có hơi thở của Ứng Thần ở nhà.

Cậu đứng trước cửa dừng lại vài giây, hít một hơi, mở khóa mật mã.

Sau khi đẩy cửa vào, ánh mắt của Ứng Thần tia thẳng về phía cậu.

Hai người nhìn nhau, cậu lập tức cúi đầu.

"Tan học rồi?"

Ứng Thần ngồi trên sô pha, hỏi một câu.

"Ừm."

Văn Vũ chột dạ trả lời, cởi giày, đổi giày, vào phòng, một đường không để ý ánh mắt của Ứng Thần.

Chỉ là, cậu đi vào trong nhà, đi qua phòng khách, ánh mắt của Ứng Thần vẫn đuổi theo cậu suốt dọc đường.

Dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Văn Vũ nhớ tới trong ký ức những lời hắn đã từng nói. Nhịn không được hỏi một câu: "Anh muốn tôi quét dọn đại điện, nấu cơm tối cho anh không? ”

"Không cần. Có người sẽ làm điều đó cho em”

Ứng Thần vẫy vẫy tay, trong phòng bếp lập tức có một cậu bé đi ra.

Cậu bé đứng bên cạnh Văn Vũ hai tay buông xuống, thái độ phục tùng, thi lễ: "Chào Văn thiếu gia. ”

Cử chỉ tao nhã, khiêm tốn lễ độ. Có lão luyện và trầm ổn không phù hợp với tuổi tác của cơ thể cậu bé.

Văn Vũ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Cậu bé trước mắt, chính là người tên là Lâm An lúc sáng.

Nguyên bản sau khi ác linh bị tiêu tán, cơ thể chỉ còn lại vỏ trấu giờ đây đã sống lại.

Diện mạo giống nhau, chỉ là giọng nói và thần thái hoàn toàn khác nhau.

Linh hồn thay đổi, là Ứng Thần rót linh hồn mới vào thân thể Lâm An.

Lâm An thái độ vô cùng cung kính, đưa tay muốn nhận lấy cặp sách của Văn Vũ, nói: "Văn thiếu gia, ta cầm cặp về phòng cho ngài. ”

"Không cần."

Văn Vũ tránh né tay Lâm An, tự mình ôm cặp sách vào trong ngực.

Cậu không hiểu hỏi Ứng Thần: "Anh không phải nói, để tôi quét dọn đại điện, trải giường xếp chăn cho anh sao? ”

Tại sao lại cử người đến chăm sóc mình?

Hay là theo dõi cậu?

Ứng Thần đứng lên từ sô pha, đi về phía cậu. Trong đôi mắt sâu thẳm, ẩn chứa một số câu hỏi: "Không làm điều này, sao em có thể ngồi kể chuyện cho tôi nghe được."

"Ví dụ như nói về hôm nay em đã đi đâu đó. Hàng phục ác linh gì đó. ”

Văn Vũ:!!!

Vì sao Ứng Thần biết hôm nay cậu đã làm cái gì?

Chẳng lẽ là lúc tiêu diệt ác linh bị Ứng Thần cảm ứng được?

Liệu Ứng Thần có tức giận vì cậu nói dối không, sẽ gây phiền toái cho cậu chứ.

Văn Vũ trở nên cảnh giác, nhìn Ứng Thần từng bước tới gần, nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào.

Ứng Thần đã đứng trước mặt cậu, bóng dáng cao lớn tạo ra bóng ma, cũng tạo cậu một áp lực vô hình, làm cho tầm mắt thiếu niên chột dạ rũ xuống, lướt trái lướt phải phiêu du bất định.

"Còn muốn loại trừ tôi nữa?"

Thanh âm trầm ấm của người đàn ông vang lên ở phía trên.

"Không phải."

Văn Vũ thốt ra, ngẩng đầu nhìn Ứng Thần: "Không phải! ”

Từ sau khi tiến vào trong nhà, lần đầu tiên cậu nghiêm túc đối diện với Ứng Thần. Cậu nhìn thấy vẻ tối tăm và bất lực trong đôi mắt của người đàn ông.

Lại nhìn thấy Ứng Thần giơ tay lên, vươn về phía mình.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào gò má cậu, nhặt những sợi tóc rơi bên cạnh thái dương, từ từ treo ra sau tai.

Động tác của hắn rất thuần thục, giống như trước kia cũng thường xuyên sửa sang lại sợi tóc cho thiếu niên như vậy, cầm một sợi tóc dài ở má gạt ra sau tai.

Nhưng hiện tại tóc thiếu niên rất ngắn, tóc ở sau tai lại rơi xuống thái dương lúc ngón tay Ứng Thần rời đi

"Em không cần sợ tôi như vậy."

Thấy thiếu niên căng thẳng, Ứng Thần lại giơ tay nghịch mấy cọng tóc vụn, nhỏ giọng nói: "Em muốn diệt trừ tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì em được.”

Trong lòng Văn Vũ căng thẳng, không phải là bởi vì không thích người đàn ông sờ tóc của mình.

Mà là muốn né tránh tầm mắt Ứng Thần cực kỳ gần cậu.

Thật ra cậu đang suy nghĩ: Trong mắt Ứng Thần, cậu trông rất xấu sao? Thẩm mỹ của yêu ma có thực sự khác với con người không?

Ứng Thần không biết thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay thon dài lạnh lùng còn đang gảy tóc bên vành tai thiếu niên, như là vô cùng yêu thích không muốn buông tay. Giống như một thứ tình cảm bị đè nén quá lâu không thể giải tỏa, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng được an ủi đôi chút.

Văn Vũ lúc đầu không nhúc nhích, thật lâu sau mới cau mày nghiêng đầu né tránh hắn.

"Chán ghét tôi sao?"

Bàn tay Ứng Thần dừng lại giữa không trung, chỉ cách má thiếu niên đang quay đầu đi một ngón tay.

"Ngứa."

Văn Vũ không được tự nhiên nói một tiếng.

Ứng Thần khẽ cười nhạo, không biết là đang cười hay thở dài: "Ngày mai còn đi học không? ”

Chữ 'Còn' hơi nâng cao, trong đó ý tứ không cần nói cũng biết.

"Đi."

Văn Vũ nhìn sang chỗ khác, nhấn mạnh: "Đi học. ”

Bàn tay Ứng Thần rơi xuống đầu thiếu niên, chậm rãi xoa xoa một phen, dặn dò: "Ngày mai, cũng nhớ về nhà. ”

Nói xong rút tay về, kéo dài khoảng cách với thiếu niên.

Xem ra, Ứng Thần sẽ không truy cứu chuyện hôm nay cậu đi đạo quán, chuyện này xem như đã qua rồi.

Văn Vũ nghĩ, thử xoay người lên lầu.

Quả nhiên Ứng Thần không nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng cậu đi lên lầu hai.



Cho đến khi Văn Vũ đi tới góc cầu thang lầu hai, không còn cảm nhận được tầm mắt Ứng Thần mới phát hiện, hơi thở của Ứng Thần đột nhiên biến mất.

Cậu dừng lại một chút, lặng lẽ xoay người len lén nhìn lại.

Bóng dáng Ứng Thần vốn đứng ở phòng khách thật sự biến mất.

Ứng Thần đi rồi? Hắn đi đâu vậy? Sao lại vội vã rời đi thế?

Trong khoảnh khắc, ánh nhìn của Ứng Thần khi vừa bước vào cửa đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

Lúc ấy Ứng Thần đang ngồi trên sô pha phòng khách đối diện cửa ra vào, mà ánh mắt khi nhìn cậu như là đang chờ cậu về nhà ——

Văn Vũ ở trong phòng mình không bao lâu, Lâm An gõ cửa phòng cậu mang theo bữa tối vẫn còn bốc hơi nóng

"Văn thiếu gia, ta mang cơm tối cho ngài."

Cùng một thân thể, giọng điệu hoàn toàn khác nhau.

Nhưng thân hình này, Lâm An, trông như một cậu bé 18, 19 tuổi. Bỏ qua sự trầm ổn và lão luyện của linh hồn hiện tại, người này trông cũng rất đẹp trai.

Khi không nói chuyện trông rất ngoan ngoãn và nghe lời

Là một người quan trọng mà kiếp trước vì cứu mình mà chết, cậu không thể quên được.

Cậu nhất định phải nhớ lại tất cả ký ức kiếp trước.

"Mang vào đi."

Văn Vũ mở cửa ý bảo y tiến vào, sau đó lại dặn dò: "Sau này tôi sẽ tự thu dọn phòng này, không có sự đồng ý của tôi thì không được vào. ”

"Vâng, Văn thiếu gia."

Lâm An đặt khay xuống, lấy ra một ống nghiệm thủy tinh nhỏ từ trong túi.

Y cầm hai tay dâng cho Văn Vũ: "Cái này cho ngài. ”

Ống nghiệm rỗng. Nhưng ở miệng ống có một cái chốt gỗ buộc bằng sợi bông.

Văn Vũ nhẹ nhàng rút sợi bông, hỏi y: "Đây là cái gì?"

"Là ký linh* chủ nhân làm cho ta"

(*Nơi ký gửi linh hồn)

Lâm An nghiêm túc giải thích: "Chỉ cần ngài kéo nút gỗ ra, hồn phách của ta sẽ tan biến. ”

Văn Vũ:..

Trong lòng cậu sợ hãi nhìn nút gỗ thiếu chút nữa bị mình kéo ra, hỏi: "Cậu cam tâm tình nguyện?" ”

Lâm An: "Đây là mệnh lệnh của chủ nhân, nói sau này ta chỉ có thể cho ngài sai phái, nếu ngài không hài lòng có thể trực tiếp giải tán ta. ”

"Sau đó, ngài ấy còn có thể vì ngài tìm nô bộc trung thành hơn."

Sau khi thoát khỏi ác linh điên cuồng, Ứng Thần nói với cậu, loại chuyện này sẽ không phát sinh nữa, chắc là ý này.

Văn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vậy tôi hỏi cậu, Ứng Thần hiện tại đi đâu?"

Lâm An ngẩn ra, muốn nói lại thôi: "Ta không biết"

Văn Vũ kéo sợi bông ở miệng ống thủy tinh chơi đùa, cười lạnh: "Không phải nói, mặc tôi sai phái sao? ”

Lâm An bất đắc dĩ, gian nan trả lời: "Chủ nhân mấy ngày nay đều là đi tìm ký ức của ngài."

Văn Vũ vội vàng hỏi: "Hắn đi đâu tìm? ”

"Chủ nhân nói, không thể nói cho ngài biết."

Lâm An vẻ mặt bất an, sau đó trực tiếp quỳ xuống đất: "Xin Văn thiếu gia ngài đừng làm khó ta. ”

Lâm An cao tương đương với cậu, thân thể tuổi tác cũng không sai biệt lắm với cậu.

Một người cùng tuổi đột nhiên quỳ gối dưới chân mình, làm cho Văn Vũ hoảng sợ, giật mình lui về phía sau vài bước, không được tự nhiên nói: "Quên đi, cậu đi ra ngoài đi. ”

Lâm An quỳ trên mặt đất: "Tạ Văn thiếu gia. ”——

Cho đến trước khi đi ngủ, Ứng Thần cũng không trở về.

Văn Vũ nằm trên chiếc giường lớn nhìn đèn chùm trên nóc phòng ngủ, thầm nghĩ: Ứng Thần đi đâu tìm ký ức của mình?

Còn không cho người ta nói, có phải là nơi rất nguy hiểm hay không?

Hay là nói cho hắn biết, chỉ cần mình xua tan ác linh là có thể lấy được ký ức kiếp trước nhỉ.

Bên cạnh gối đầu chính là điện thoại di động của cậu, bên trong có số điện thoại của Ứng Thần.

Cậu chỉ cần gửi một tin nhắn là Ứng Thần có thể nhận được.

Cả hai thực sự rất dễ kết nối với nhau.

Nhưng từ khi gặp mặt đến bây giờ, cậu hầu như rất ít khi nói chuyện với Ứng Thần.

Tầm mắt Văn Vũ dời khỏi điện thoại di động, cười nhạo một tiếng: Cậu và Ứng Thần có thể có chuyện gì để nói chứ.

Ở trong mắt Ứng Thần, cậu chính là một tế phẩm. Mỗi lần gặp mặt Ứng Thần động một chút là muốn chạm vào cậu, hôn cậu.

Nếu không phải cậu kiên quyết, cũng không biết mình hiện tại bị thế nào?

Văn Vũ thở dài một hơi, dần dần ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng như có một giấc mộng.

Trong giấc mơ, có một bàn tay vén mái tóc vụn bên tai cậu, treo sau ra sau tai.

Động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Vân tay chạm vào da thịt nhạy cảm giữa hai tai, ngứa ngáy, dễ chịu.

Cậu nhịn không được dụi má mình vào lòng bàn tay đó hai lần. Xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay mang đi hơi nóng đầu hạ, mang lại chút mát mẻ cho thiếu niên đầy nhiệt huyết.

Những người đang ngủ theo bản năng sẽ tìm kiếm những nơi giúp bản thân thoải mái hơn.

Thiếu niên cọ cọ hai lần còn chưa vừa lòng, liền trực tiếp đặt nửa khuôn mặt vào trong lòng bàn tay mát lạnh, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi cậu tỉnh lại còn chưa mở mắt ra, cảm nhận được dưới gò má có bàn tay của một người, cùng với hơi thở quen thuộc nồng đậm.

Ứng Thần!

Văn Vũ kinh hãi, nhớ tới đêm qua ngủ say đã xảy ra chuyện gì, không dám mở mắt.

Cậu nhắm chặt hai mắt, áp chế tiếng tim đập, lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía Ứng Thần. Trên gương mặt còn lưu lại xúc cảm nóng bỏng, bàn tay luôn lạnh lẽo của Ứng Thần bị cậu sưởi ấm.

Cậu ngủ bao lâu rồi, Ứng Thần cứ như vậy bị cậu đè lên bàn tay, ngồi cả đêm trước giường cậu? Không mệt à?!

Bởi vì thiếu niên xoay người quay lưng về phía hắn, Ứng Thần cũng cử động cơ thể.

Chẳng qua hắn cúi người về phía thiếu niên, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua vết ngón tay trên gò má cậu.

Cánh môi kề sát vào bên vành tai ửng đỏ của thiếu niên, cùng một hơi thở, giọng nói nhẹ nhàng nói một câu:

"Lại giả bộ ngủ lừa gạt tôi, tôi sẽ hôn em."

Văn Vũ sợ tới mức đột nhiên mở mắt ra, xoay người ngồi dậy, chạy ra xa Ứng Thần.

Tâm tình Ứng Thần có vẻ rất tốt, nhìn thiếu niên miệng cong lên một đường cong tuyệt đẹp: "Đừng sợ ”

Người đàn ông vốn vô cùng đẹp trai bỗng mất đi khí chất u ám lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không gì sánh được nở một nụ cười ấm áp, làn da trắng bệch mang theo khí chất không nhiễm bụi trần.

Văn Vũ nhìn đến ngây người, sau đó lại thập phần nhụt chí: Khó trách Ứng Thần lại cảm thấy cậu xấu xí!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau