Chương 26
“Ý anh là sao?"
Văn Vũ không kịp phản ứng, hỏi: "Có gì khác với bây giờ đâu"
Ứng Thần vuốt ve gò má cậu, thấp giọng nói: "Bỏ chuyện kiếp trước đi, từ giờ trở đi anh sẽ giống như nhân loại theo đuổi em cho đến khi em thích anh, sau đó phối ngẫu*”
(*Phối ngẫu là ấy ấy đoá, sao tui để nguyên gốc thì đọc tiếp sẽ rõ.)
Điều này tương đương với lời tỏ tình.
Từ khi Văn Vũ còn học tiểu học, thỉnh thoảng cũng nhận được lời tỏ tình của nữ sinh, nhưng phần lớn đều là đối phương đỏ mặt ngượng ngùng, luống cuống tay chân. Mà cậu thì bình tĩnh từ chối.
Ứng Thần tỏ tình xong lại sờ mặt cậu, véo lỗ tai cậu, động tay động chân, chiếm hết tiện nghi.
Bản thân còn không cảm thấy không đúng, cứ như là chuyện đương nhiên. Hai má cậu thì nóng lên, không dám nhìn hắn.
Và phối ngẫu?
Văn Vũ nghe được hai từ bắt đầu hoài nghi bản thể Ứng Thần là cái gì.
Cậu nghiêng mặt, né tránh bàn tay của Ứng Thần, nhắc nhở: " Trong thời gian thích nhau, con người không thể ngủ cùng một giường."
Tay Ứng Thần dừng giữa không trung ảm đạm buông xuống. Ánh mắt miễn cưỡng nói: "Anh ở ngoài cửa, gác đêm cho em nhé."
Gác đêm?
Văn Vũ trong lòng run lên.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Ứng Thần, khiến cậu cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào một thằng đểu.
Cảm thấy hơi áy náy, Văn Vũ tự sa ngã: "Quên đi, anh ngủ ở đây cũng được, nhưng cấm động vào em biết chưa. ”
Đôi mắt u ám của Ứng Thần đột nhiên sáng lên, hai tay nâng mặt Văn Vũ, bất thình lình hôn lên trán: "Được, anh hiểu ”
Anh không hiểu đâu!
Văn Vũ đỏ mặt, đẩy hai tay kia ra: "Đã bảo đừng động vào em kia mà! ”——
Ngủ chung ban đêm không khó khăn như Văn Vũ tưởng tượng. Giường rất lớn, đủ cho hai thằng đàn ông ngủ.
Ứng Thần dường như cũng rất buồn ngủ, sau khi cậu nằm xuống cũng nằm nghiêng xuống bên cạnh cậu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thở nhẹ nhàng.
Căn phòng tối tăm yên tĩnh như nước, đầu hạ oi bức vì có Ứng Thần ngủ bên cạnh mà mang đến chút mát mẻ, giống như phòng điều hòa tự nhiên, vô cùng thoải mái.
Văn Vũ thỉnh thoảng còn có thể ngửi được chút hương thơm nhàn nhạt, hẳn là hương thơm trên người Ứng Thần. Cậu không khỏi hít sâu vài hơi, tươi mát dễ chịu, trêu chọc lòng người.
Ứng Thần rốt cuộc là thuộc tính gì, rõ ràng không thấy hắn tắm rửa sao còn thơm như vậy?
Văn Vũ nghĩ, dần dần cũng ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, là đêm ngủ an ổn nhất của cậu mấy ngày nay, mấy ngày sợ hãi bất an mệt mỏi đều bay sạch
Buổi sáng lúc mở mắt ra thể xác và tinh thần như được thanh lọc, Văn Vũ sảng khoái hẳn lên.
Ứng Thần lẳng lặng ngồi trước giường nhìn cậu, nhìn cậu mở mắt ra, đôi mắt hiện lên một tia sáng nhu hoà, vươn tay sờ soạng mái tóc rối bù của cậu: "Tiểu quỷ, dậy rồi à. ”
Văn Vũ giật mình: "Mấy giờ rồi? ”
"Mười giờ, đúng rồi, lúc nãy có người gọi điện thoại cho em"
Ứng Thần nói xong, lấy điện thoại của cậu đang bị đè dưới chăn nệm, nói: "Anh sợ đánh thức em, nên đè nó xuống đó. ”
Văn Vũ nhíu mày: "Anh đừng giấu lung tung, lỡ có chuyện quan trọng thì làm sao bây giờ? ”
Bộ dáng hung dữ, còn có mái tóc vụn bồng bềnh, trên mặt còn in dấu vết hình cái gối đầu.
Ứng Thần ngẩn ra, đưa tay điểm chóp mũi cậu: "Lúc thức dậy cũng y chang như trước kia. ”
Văn Vũ liếc mắt nhìn, lấy điện thoại di động xem xét.
Là Hoàng Hạ gọi tới, còn có một tin nhắn: [Hôm nay có người mời ta làm việc, nói là trong nhà bị ma ám, cậu có muốn tới xem không? 】
Văn Vũ muốn nhớ tới ký ức kiếp trước, chỉ có thể dùng phương pháp xua tan linh hồn lang thang trên thế gian. Chính cậu rất khó tìm được, cho nên nhờ Hoàng Hạ, chỉ cần có loại chuyện này thì gọi cậu liền."
Văn Vũ lập tức gọi lại, hỏi: "Ở đâu? Mấy giờ? ”
Hoàng Hạ: "Ta cứ nghĩ cậu không đến đấy, ta sắp tới đó rồi, ở trong khu xx. Ta đợi cậu ở cổng khu phố. ”
Văn Vũ: "Biết rồi, tôi lập tức đi qua. ”
Cúp điện thoại, Ứng Thần lập tức hỏi: "Em đi đâu vậy? ”
Văn Vũ nhảy xuống giường, mở tủ quần áo thay quần áo: "Đi tiểu khu XX, xem bên trong có ma ám hay không. ”
"Là vì tìm ký ức sao?"
"Ừm."
"Tối hôm qua anh nói, em không cần vất vả như vậy. Anh sẽ tìm cách điều tra rõ mọi thứ. ”
"Cái này khác nhau. Anh là anh, em là em, em cũng muốn biết chuyện gì xảy ra với mình ". Văn Vũ kiên trì, cậu ôm quần áo, ra hiệu Ứng Thần đi ra ngoài.
Ứng Thần bất lực thở dài một hơi, kéo tay thiếu niên vuốt ve chiếc vòng tay cậu đeo: "Cũng được, nhưng không được tháo cái này ra。 ”
Sau khi cậu gật đầu, Ứng Thần cao lớn đứng trước mặt cậu đột nhiên biến mất.
Cậu nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có hơi thở của Ứng Thần mới bắt đầu cởi quần áo ——
Hoàng Hạ hôm nay mặc quần áo làm việc, một chiếc đạo bào chỉnh tề, sạch sẽ còn vương mùi trầm hương. Khuôn mặt sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc, y chang đại sư.
Bên cạnh lão là khách, mời lão đến làm việc, ông chú cỡ bốn, năm mươi tuổi.
Ông ta không ngừng kể khổ: "Lúc tôi mua nhà bị môi giới bất động sản vô lương tâm lừa gạt, sau khi vào ở mới biết là hung trạch. ”
"Trong phòng này đã chết người, còn là phụ nữ mang thai, một xác hai mạng."
"Cứ đến đêm là nghe thấy tiếng khóc, mẹ nó khiếp chết đi được. Sống được mấy ngày, công việc của tôi không còn, cổ phiếu mất trắng, vợ đòi ly hôn, xe thì bị đụng! ”
“ Tôi mẹ nó không nên ham rẻ mua căn nhà này!"
Hoàng Hạ ra dáng ừ một tiếng: "Không vội, lát nữa ta và ngài vào xem tột cùng là chuyện gì, nếu thật sự là có thứ không sạch sẽ loại bỏ cho ngài. ”
Ông chú lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Chúng ta còn phải chờ người nào? Cũng là một vị đại sư sao? ”
Một chiếc taxi dừng trước mặt họ, bên trong có một cậu bé, dáng người cao gầy, mặc áo phông trắng, quần jean xanh đậm và đi một đôi giày thể thao. Sạch sẽ đẹp trai đứng trước bọn họ, phía sau đeo balo.
Hoàng Hạ hất cằm: "Tới rồi, chính là cậu ta. ”
"Ha, học sinh?!"
Ông chú trừng mắt nhìn, vẻ mặt lão đùa tôi đấy à?
Hoàng Hạ hừ cười: "Ngài cũng đừng xem thường cậu ta, đạo hạnh của nó còn cao hơn ta. ”
Quay sang nói với Văn Vũ: "Hôm nay trông cậu không tệ, Gặp chuyện tốt à? ”
Chuyện tốt?
Văn Vũ vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm nhàn nhạt, nói: "Không phải nói bị ma ám à, đi nhanh đi. ”
Ông chú hoàn toàn không tin một đứa nhỏ có đạo hạnh gì, ông ta đánh giá Văn Vũ từ trên xuống dưới.
Phải biết rằng, y mời Hoàng Hạ tiêu tốn tới hai vạn đồng. Bây giờ lại gọi một đứa nhỏ tới giúp đỡ, trông có giống lừa đảo không?
Nhưng mà cũng không dám nói không tin, lỡ như người ta có bản lĩnh thật sự thì sao.
Y ôm tâm lý thử một lần, cắn răng đành phải dẫn bọn họ vào tiểu khu.
Nhà ông chú ở trong khu chung cư trên tầng 16, cửa thang máy vừa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo thù địch đập ngay vào mặt khiến người ta buồn nôn, khó chịu vô cùng.
Vẻ mặt Văn Vũ lập tức thay đổi.
Hoàng Hạ trầm mặt, thấp giọng nói: "Là oán linh lệ quỷ, xem ra oán khí rất nặng. ”
Ông chú ở bên ngoài tiểu khu còn hùng hùng hổ hổ càu nhàu, lúc này chẳng dám nhiều lời. Sắc mặt trắng bệch, trên cánh tay nổi lên từng tầng da gà, hít khí lạnh hỏi: "Các người, đã thấy chưa?" ”
Văn Vũ thúc giục: "Mở cửa đi. ”
Ông chú đã cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng cầm một chuỗi chìa khóa vẫn không khống chế được mà run rẩy, chìa khóa kim loại va chạm vào nhau vang lên tiếng lẻng xẻng.
Thật vất vả mới mở được cửa ra, y lập tức lui về phía sau trốn sau lưng Hoàng Hạ và Văn Vũ.
"Phải cẩn thận, cái này có khả năng giống như ác oán lần trước cậu diệt trừ ở đạo quán."
Hoàng Hạ dặn dò Văn Vũ, tay cầm bùa cẩn thận bước vào sảnh.
Sau đó Văn Vũ tiến vào, quan sát căn nhà âm khí nồng đậm.
Căn nhà khá sạch sẽ, nhưng đồ đạc trên sàn bám đầy bụi do đã lâu không có người ở. Qua rèm cửa có thể thấy phong cảnh của các tòa nhà bên ngoài.
Thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác buồn nôn, lạnh lẽo vô cùng.
Hoàng Hạ cầm bùa vàng ngưng thần tụ khí một hồi lâu vẻ mặt mới thả lỏng. Lão kỳ quái hỏi: "Sao yếu đi rồi? Nó sợ cậu à?"
Thực sự đã suy yếu.
Không khí u ám, lạnh lẽo nồng nặc trước khi vào nhà, sau khi bọn họ vào nhà giống như là cố ý che dấu, hoàn toàn không dám phóng thích.
Văn Vũ khẽ kêu: "Đi ra. ”
Trong căn nhà trống trải, thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang vọng.
Hoàng Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên, chỉ có cậu mới có thể đè ép được nó. Lệ quỷ ác như vậy cũng sợ cậu. Lợi hại ”
Ông chú kinh ngạc nhìn Văn Vũ, vẻ mặt không tin: Oán linh ác quỷ, sợ một đứa nhỏ?
"Đi ra." Giọng nói Văn Vũ tăng lên.
Huhuhuhu
Tiếng khóc bi thương của phụ nữ, mơ hồ truyền ra trong căn phòng trống trải.
"Ah! Ra, ra rồi, chính là nó, chính là nó!"
Ông chú bị dọa cho thảm bại, đồng tử to ra kinh hãi, nắm lấy đạo bào của Hoàng Hạ, giọng nói run rẩy: "Đại sư, đại sư, làm sao bây giờ? ”
Tiếng khóc huhu dần dần đến gần.
Ánh mắt Hoàng Hạ nhìn về phía trước: "Ra rồi, một người phụ nữ đang mang thai, nhìn bụng hẳn là thai nhi được 8 tháng tuổi. ”
Văn Vũ lấy một tấm bùa vàng từ trong túi, nói: "Ông nói cho tôi biết nó ở chỗ nào, để tôi trừ nó. ”
"Ở đó."
Hoàng Hạ chỉ ngón tay qua, kỳ quái hỏi: "Linh hồn yếu ngày hôm qua còn nhìn thấy, hôm nay sao lại không thấy thế? ”
Bởi vì, dấu răng trên vai mà Ứng Thần cắn đã biến mất.
Rõ là có thể cảm nhận được oán khí lạnh lẽo, nhưng không thể nhìn thấy cảm giác rất không thoải mái, cũng không có cảm giác an toàn.
Nếu như có thể thoải mái nhìn thấy oán linh như ngày hôm qua thì hay rồi.
Thế nhưng, cậu cũng không thể trở về để Ứng Thần cắn một dấu răng được.
Văn Vũ mím môi, giơ bùa trong tay lên, thật muốn nói tiêu tán ác linh lệ quỷ.
Giọng nói bi thương ai oán của người phụ nữ truyền đến, "Cầu xin các người, đừng giết tôi. Tôi bị người hại chết, tôi chết oan quá, cầu các người cứu tôi. ”
Hoàng Hạ ngạc nhiên, lập tức bắt lấy tay Văn Vũ: "Chờ một chút, nó, nó quỳ xuống trước cậu kìa. ”
Tuy rằng chỉ oán linh, nhưng nhìn một người phụ nữ bụng to quỳ xuống, Hoàng Hạ rốt cuộc không đành lòng.
Mà ông chú lần đầu tiên nghe được giọng nói của người phụ nữ, càng tin chắc rằng luôn có một con ma nữ sống trong nhà mình.
Y sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã xuống sàn nhà, bò lên nắm lấy vạt áo Hoàng Hạ, nói: "A, nó ra rồi, đại sư đại sư, mau, mau diệt trừ nó, dọa chết người ta rồi! ”
Văn Vũ không nhìn thấy người phụ nữ mang thai quỳ xuống, không có gợn sóng quá lớn, hỏi: "Oán linh lệ quỷ có thể siêu độ không? ”
Hoàng Hạ lắc đầu: "Phàm là linh hồn đã làm ác thì không thể. ”
Ông chú vô cùng hoảng sợ, hét lên' "Các người đang làm gì đó, tôi cho các người tiền, các người mau giúp tôi diệt trừ ả ta, diệt ả cho tôi!!!" ”
Lệ quỷ bị sát ý của ông chú chọc giận, thanh âm bén nhọn kinh hãi kêu lên: "Mày là cái thá gì, cũng dám nói muốn diệt trừ tao! ”
“Đàn ông các người tốt quá ha, toàn là dối trá, khốn kiếp, đều nên đi chết đi!!!!!."
Người phụ nữ hóa thành một cỗ âm khí nặng nề dọa người, lao thẳng về phía ông chú sau lưng Văn Vũ.
Lệ khí sắp tới gần Văn Vũ, chiếc vòng trên cổ tay trái cậu lóe lên một tia sáng vàng chói mắt.
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột, ánh sáng bay lên không trung bao quanh người Văn Vũ
Giống như một con rồng mạnh mẽ hùng mạnh bay vòng quanh người thiếu niên, bảo vệ cậu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hình rồng biến thành ngọn lửa, bùng cháy dữ dội trước mặt Văn Vũ.
Giữa biển lửa, người phụ nữ thét chói tai: "Ah - cứu tôi, đừng giết tôi, đừng!! ”
Văn Vũ đang ngạc nhiên đột nhiên khôi phục bình tĩnh, quát: "Đừng giết nó, dừng lại, dừng lại!"
Giọng nói vang lên, ngọn lửa chói mắt biến mất ngay tắp lự.
Cứ như thứ mọi người nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
Chỉ có tiếng kêu yếu ớt của người phụ nữ từ trên sàn nhà: "Không, không, cứu tôi, xin hãy cứu tôi."
Hoàng Hạ kinh ngạc há hốc mồm, khó tin nhìn Văn Vũ: "Cậu, rốt cuộc cậu là ai? ”
Văn Vũ không trả lời, nhìn về phía sàn nhà phát ra tiếng phụ nữ, hỏi: "Cô muốn tôi cứu cô như thế nào?" ”
Hoàng Hạ" Đừng hỏi nữa, cô ta trả lời không được rồi. ”
"Tiêu tán?"
Văn Vũ kinh ngạc hỏi.
Hoàng Hạ: "Ngất xỉu. Đại khái là bị ngọn lửa thiêu đốt nên tạm thời mất đi linh lực Chờ linh lực hồi phục thì tỉnh. ”
Văn Vũ: "Vậy, phải làm sao bây giờ? Không thì đợi linh lực của cô ta khôi phục chúng ta lại đến? Hoặc là ông có cách nào manh nó đi không? ”
"Đại sư, đại sư."
Ông chú bị doạ hồn sắp đăng xuất tới nơi, quỳ trên sàn nhà cầu xin: "Cầu xin các người diệt trừ ả đi, không trừ cũng nhất định đem cô ta đi, để ở nhà tôi sớm muộn gì tôi cũng tiêu đời.! ”
"Đúng rồi, đúng rồi! Tôi sẽ cho các người tiền, bao nhiêu cũng được! ”
Hoàng Hạ xoa xoa tai: "Chậc, ngài đâu có thể im lặng một lát được không, ầm ĩ chúng ta không thể nói chuyện được. Cứ la hét là ta trả lại tiền mặc kệ đó. ”
Ông chú lập tức câm miệng, ngồi ở một bên không nói lời nào.
Nhà rốt cục yên tĩnh lại, Hoàng Hạ nghiêm túc giải thích với Văn Vũ:
"Nhìn bộ dạng vừa rồi của cô ta, hình như thật sự là bị người ta hại chết. Ta tạm thời dùng chú phong ấn nó vào trong ký thể nào đó, chờ cô ta tỉnh lại, chúng ta hỏi cụ thể cô ta oán gì rồi mới quyết định, thế nào? ”
"Tôi không có ý kiến."
Dù sao linh hồn này, bất kể là Hoàng Hạ hay là cậu, đều có thể dễ dàng diệt trừ. Tạm thời ở lại nó một thời gian cũng không sao cả.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Văn Vũ, Hoàng Hạc thi pháp nhập linh hồn người phụ nữ vào chai nước khoáng của mình, nhét vào đạo bào.
Trước khi rời đi nói với chú một câu: "Sau này căn nhà này sạch sẽ, yên tâm ở đi. ”
Sau khi xuống lầu, ánh mắt lão lấp lánh, vội vàng hỏi Văn Vũ: "Vừa nãy là chuyện gì xảy ra vậy? Vòng tay của cậu chẳng lẽ là pháp bảo thượng cổ gì? ”
Văn Vũ giơ tay lên nhìn, chiếc vòng tay màu tím đậm hiện tại không khác gì vòng tay bình thường.
Một khắc kia, cậu nhận ra hơi thở Ứng Thần vây quanh cậu, khiến cậu cực kỳ an tâm.
Khó trách Ứng Thần nói cái vòng tay này có thể bảo vệ cậu
"Tôi cũng không biết, là một người quen biết tặng."
Hoàng Hạ: "Người cậu biết cũng quá trâu bò đi, vừa rồi đó chính là rồng đó! Vòng đeo tay này của cậu là linh lực của rồng kí sinh vào đó ”
Rồng? Chẳng lẽ Ứng Thần là Rồng ư.
Văn Vũ hỏi Hoàng Hạ: "Trên đời này thật sự có Rồng ư? ”
Hoàng Hạ cười: "Trên đời này có rất nhiều thứ cậu tin vào chúng thì chúng tồn tại. Không tin thì không có. Lúc nãy cậu tận mắt thấy nó, cậu nghĩ sao? ”
Văn Vũ: "Vậy, đặc tính của nó khác chúng ta chỗ nào, có đặc điểm gì không?" ”
"Rồng à?"
Hoàng Hạ suy nghĩ một chút: "Nghe nói trên người Vạn Cổ thần thú này có hai cái ấy ấy. Bản tính vô cùng dâm đãng."
Văn Vũ:???
Văn Vũ không kịp phản ứng, hỏi: "Có gì khác với bây giờ đâu"
Ứng Thần vuốt ve gò má cậu, thấp giọng nói: "Bỏ chuyện kiếp trước đi, từ giờ trở đi anh sẽ giống như nhân loại theo đuổi em cho đến khi em thích anh, sau đó phối ngẫu*”
(*Phối ngẫu là ấy ấy đoá, sao tui để nguyên gốc thì đọc tiếp sẽ rõ.)
Điều này tương đương với lời tỏ tình.
Từ khi Văn Vũ còn học tiểu học, thỉnh thoảng cũng nhận được lời tỏ tình của nữ sinh, nhưng phần lớn đều là đối phương đỏ mặt ngượng ngùng, luống cuống tay chân. Mà cậu thì bình tĩnh từ chối.
Ứng Thần tỏ tình xong lại sờ mặt cậu, véo lỗ tai cậu, động tay động chân, chiếm hết tiện nghi.
Bản thân còn không cảm thấy không đúng, cứ như là chuyện đương nhiên. Hai má cậu thì nóng lên, không dám nhìn hắn.
Và phối ngẫu?
Văn Vũ nghe được hai từ bắt đầu hoài nghi bản thể Ứng Thần là cái gì.
Cậu nghiêng mặt, né tránh bàn tay của Ứng Thần, nhắc nhở: " Trong thời gian thích nhau, con người không thể ngủ cùng một giường."
Tay Ứng Thần dừng giữa không trung ảm đạm buông xuống. Ánh mắt miễn cưỡng nói: "Anh ở ngoài cửa, gác đêm cho em nhé."
Gác đêm?
Văn Vũ trong lòng run lên.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Ứng Thần, khiến cậu cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào một thằng đểu.
Cảm thấy hơi áy náy, Văn Vũ tự sa ngã: "Quên đi, anh ngủ ở đây cũng được, nhưng cấm động vào em biết chưa. ”
Đôi mắt u ám của Ứng Thần đột nhiên sáng lên, hai tay nâng mặt Văn Vũ, bất thình lình hôn lên trán: "Được, anh hiểu ”
Anh không hiểu đâu!
Văn Vũ đỏ mặt, đẩy hai tay kia ra: "Đã bảo đừng động vào em kia mà! ”——
Ngủ chung ban đêm không khó khăn như Văn Vũ tưởng tượng. Giường rất lớn, đủ cho hai thằng đàn ông ngủ.
Ứng Thần dường như cũng rất buồn ngủ, sau khi cậu nằm xuống cũng nằm nghiêng xuống bên cạnh cậu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thở nhẹ nhàng.
Căn phòng tối tăm yên tĩnh như nước, đầu hạ oi bức vì có Ứng Thần ngủ bên cạnh mà mang đến chút mát mẻ, giống như phòng điều hòa tự nhiên, vô cùng thoải mái.
Văn Vũ thỉnh thoảng còn có thể ngửi được chút hương thơm nhàn nhạt, hẳn là hương thơm trên người Ứng Thần. Cậu không khỏi hít sâu vài hơi, tươi mát dễ chịu, trêu chọc lòng người.
Ứng Thần rốt cuộc là thuộc tính gì, rõ ràng không thấy hắn tắm rửa sao còn thơm như vậy?
Văn Vũ nghĩ, dần dần cũng ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, là đêm ngủ an ổn nhất của cậu mấy ngày nay, mấy ngày sợ hãi bất an mệt mỏi đều bay sạch
Buổi sáng lúc mở mắt ra thể xác và tinh thần như được thanh lọc, Văn Vũ sảng khoái hẳn lên.
Ứng Thần lẳng lặng ngồi trước giường nhìn cậu, nhìn cậu mở mắt ra, đôi mắt hiện lên một tia sáng nhu hoà, vươn tay sờ soạng mái tóc rối bù của cậu: "Tiểu quỷ, dậy rồi à. ”
Văn Vũ giật mình: "Mấy giờ rồi? ”
"Mười giờ, đúng rồi, lúc nãy có người gọi điện thoại cho em"
Ứng Thần nói xong, lấy điện thoại của cậu đang bị đè dưới chăn nệm, nói: "Anh sợ đánh thức em, nên đè nó xuống đó. ”
Văn Vũ nhíu mày: "Anh đừng giấu lung tung, lỡ có chuyện quan trọng thì làm sao bây giờ? ”
Bộ dáng hung dữ, còn có mái tóc vụn bồng bềnh, trên mặt còn in dấu vết hình cái gối đầu.
Ứng Thần ngẩn ra, đưa tay điểm chóp mũi cậu: "Lúc thức dậy cũng y chang như trước kia. ”
Văn Vũ liếc mắt nhìn, lấy điện thoại di động xem xét.
Là Hoàng Hạ gọi tới, còn có một tin nhắn: [Hôm nay có người mời ta làm việc, nói là trong nhà bị ma ám, cậu có muốn tới xem không? 】
Văn Vũ muốn nhớ tới ký ức kiếp trước, chỉ có thể dùng phương pháp xua tan linh hồn lang thang trên thế gian. Chính cậu rất khó tìm được, cho nên nhờ Hoàng Hạ, chỉ cần có loại chuyện này thì gọi cậu liền."
Văn Vũ lập tức gọi lại, hỏi: "Ở đâu? Mấy giờ? ”
Hoàng Hạ: "Ta cứ nghĩ cậu không đến đấy, ta sắp tới đó rồi, ở trong khu xx. Ta đợi cậu ở cổng khu phố. ”
Văn Vũ: "Biết rồi, tôi lập tức đi qua. ”
Cúp điện thoại, Ứng Thần lập tức hỏi: "Em đi đâu vậy? ”
Văn Vũ nhảy xuống giường, mở tủ quần áo thay quần áo: "Đi tiểu khu XX, xem bên trong có ma ám hay không. ”
"Là vì tìm ký ức sao?"
"Ừm."
"Tối hôm qua anh nói, em không cần vất vả như vậy. Anh sẽ tìm cách điều tra rõ mọi thứ. ”
"Cái này khác nhau. Anh là anh, em là em, em cũng muốn biết chuyện gì xảy ra với mình ". Văn Vũ kiên trì, cậu ôm quần áo, ra hiệu Ứng Thần đi ra ngoài.
Ứng Thần bất lực thở dài một hơi, kéo tay thiếu niên vuốt ve chiếc vòng tay cậu đeo: "Cũng được, nhưng không được tháo cái này ra。 ”
Sau khi cậu gật đầu, Ứng Thần cao lớn đứng trước mặt cậu đột nhiên biến mất.
Cậu nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có hơi thở của Ứng Thần mới bắt đầu cởi quần áo ——
Hoàng Hạ hôm nay mặc quần áo làm việc, một chiếc đạo bào chỉnh tề, sạch sẽ còn vương mùi trầm hương. Khuôn mặt sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc, y chang đại sư.
Bên cạnh lão là khách, mời lão đến làm việc, ông chú cỡ bốn, năm mươi tuổi.
Ông ta không ngừng kể khổ: "Lúc tôi mua nhà bị môi giới bất động sản vô lương tâm lừa gạt, sau khi vào ở mới biết là hung trạch. ”
"Trong phòng này đã chết người, còn là phụ nữ mang thai, một xác hai mạng."
"Cứ đến đêm là nghe thấy tiếng khóc, mẹ nó khiếp chết đi được. Sống được mấy ngày, công việc của tôi không còn, cổ phiếu mất trắng, vợ đòi ly hôn, xe thì bị đụng! ”
“ Tôi mẹ nó không nên ham rẻ mua căn nhà này!"
Hoàng Hạ ra dáng ừ một tiếng: "Không vội, lát nữa ta và ngài vào xem tột cùng là chuyện gì, nếu thật sự là có thứ không sạch sẽ loại bỏ cho ngài. ”
Ông chú lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Chúng ta còn phải chờ người nào? Cũng là một vị đại sư sao? ”
Một chiếc taxi dừng trước mặt họ, bên trong có một cậu bé, dáng người cao gầy, mặc áo phông trắng, quần jean xanh đậm và đi một đôi giày thể thao. Sạch sẽ đẹp trai đứng trước bọn họ, phía sau đeo balo.
Hoàng Hạ hất cằm: "Tới rồi, chính là cậu ta. ”
"Ha, học sinh?!"
Ông chú trừng mắt nhìn, vẻ mặt lão đùa tôi đấy à?
Hoàng Hạ hừ cười: "Ngài cũng đừng xem thường cậu ta, đạo hạnh của nó còn cao hơn ta. ”
Quay sang nói với Văn Vũ: "Hôm nay trông cậu không tệ, Gặp chuyện tốt à? ”
Chuyện tốt?
Văn Vũ vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm nhàn nhạt, nói: "Không phải nói bị ma ám à, đi nhanh đi. ”
Ông chú hoàn toàn không tin một đứa nhỏ có đạo hạnh gì, ông ta đánh giá Văn Vũ từ trên xuống dưới.
Phải biết rằng, y mời Hoàng Hạ tiêu tốn tới hai vạn đồng. Bây giờ lại gọi một đứa nhỏ tới giúp đỡ, trông có giống lừa đảo không?
Nhưng mà cũng không dám nói không tin, lỡ như người ta có bản lĩnh thật sự thì sao.
Y ôm tâm lý thử một lần, cắn răng đành phải dẫn bọn họ vào tiểu khu.
Nhà ông chú ở trong khu chung cư trên tầng 16, cửa thang máy vừa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo thù địch đập ngay vào mặt khiến người ta buồn nôn, khó chịu vô cùng.
Vẻ mặt Văn Vũ lập tức thay đổi.
Hoàng Hạ trầm mặt, thấp giọng nói: "Là oán linh lệ quỷ, xem ra oán khí rất nặng. ”
Ông chú ở bên ngoài tiểu khu còn hùng hùng hổ hổ càu nhàu, lúc này chẳng dám nhiều lời. Sắc mặt trắng bệch, trên cánh tay nổi lên từng tầng da gà, hít khí lạnh hỏi: "Các người, đã thấy chưa?" ”
Văn Vũ thúc giục: "Mở cửa đi. ”
Ông chú đã cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng cầm một chuỗi chìa khóa vẫn không khống chế được mà run rẩy, chìa khóa kim loại va chạm vào nhau vang lên tiếng lẻng xẻng.
Thật vất vả mới mở được cửa ra, y lập tức lui về phía sau trốn sau lưng Hoàng Hạ và Văn Vũ.
"Phải cẩn thận, cái này có khả năng giống như ác oán lần trước cậu diệt trừ ở đạo quán."
Hoàng Hạ dặn dò Văn Vũ, tay cầm bùa cẩn thận bước vào sảnh.
Sau đó Văn Vũ tiến vào, quan sát căn nhà âm khí nồng đậm.
Căn nhà khá sạch sẽ, nhưng đồ đạc trên sàn bám đầy bụi do đã lâu không có người ở. Qua rèm cửa có thể thấy phong cảnh của các tòa nhà bên ngoài.
Thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác buồn nôn, lạnh lẽo vô cùng.
Hoàng Hạ cầm bùa vàng ngưng thần tụ khí một hồi lâu vẻ mặt mới thả lỏng. Lão kỳ quái hỏi: "Sao yếu đi rồi? Nó sợ cậu à?"
Thực sự đã suy yếu.
Không khí u ám, lạnh lẽo nồng nặc trước khi vào nhà, sau khi bọn họ vào nhà giống như là cố ý che dấu, hoàn toàn không dám phóng thích.
Văn Vũ khẽ kêu: "Đi ra. ”
Trong căn nhà trống trải, thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang vọng.
Hoàng Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên, chỉ có cậu mới có thể đè ép được nó. Lệ quỷ ác như vậy cũng sợ cậu. Lợi hại ”
Ông chú kinh ngạc nhìn Văn Vũ, vẻ mặt không tin: Oán linh ác quỷ, sợ một đứa nhỏ?
"Đi ra." Giọng nói Văn Vũ tăng lên.
Huhuhuhu
Tiếng khóc bi thương của phụ nữ, mơ hồ truyền ra trong căn phòng trống trải.
"Ah! Ra, ra rồi, chính là nó, chính là nó!"
Ông chú bị dọa cho thảm bại, đồng tử to ra kinh hãi, nắm lấy đạo bào của Hoàng Hạ, giọng nói run rẩy: "Đại sư, đại sư, làm sao bây giờ? ”
Tiếng khóc huhu dần dần đến gần.
Ánh mắt Hoàng Hạ nhìn về phía trước: "Ra rồi, một người phụ nữ đang mang thai, nhìn bụng hẳn là thai nhi được 8 tháng tuổi. ”
Văn Vũ lấy một tấm bùa vàng từ trong túi, nói: "Ông nói cho tôi biết nó ở chỗ nào, để tôi trừ nó. ”
"Ở đó."
Hoàng Hạ chỉ ngón tay qua, kỳ quái hỏi: "Linh hồn yếu ngày hôm qua còn nhìn thấy, hôm nay sao lại không thấy thế? ”
Bởi vì, dấu răng trên vai mà Ứng Thần cắn đã biến mất.
Rõ là có thể cảm nhận được oán khí lạnh lẽo, nhưng không thể nhìn thấy cảm giác rất không thoải mái, cũng không có cảm giác an toàn.
Nếu như có thể thoải mái nhìn thấy oán linh như ngày hôm qua thì hay rồi.
Thế nhưng, cậu cũng không thể trở về để Ứng Thần cắn một dấu răng được.
Văn Vũ mím môi, giơ bùa trong tay lên, thật muốn nói tiêu tán ác linh lệ quỷ.
Giọng nói bi thương ai oán của người phụ nữ truyền đến, "Cầu xin các người, đừng giết tôi. Tôi bị người hại chết, tôi chết oan quá, cầu các người cứu tôi. ”
Hoàng Hạ ngạc nhiên, lập tức bắt lấy tay Văn Vũ: "Chờ một chút, nó, nó quỳ xuống trước cậu kìa. ”
Tuy rằng chỉ oán linh, nhưng nhìn một người phụ nữ bụng to quỳ xuống, Hoàng Hạ rốt cuộc không đành lòng.
Mà ông chú lần đầu tiên nghe được giọng nói của người phụ nữ, càng tin chắc rằng luôn có một con ma nữ sống trong nhà mình.
Y sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã xuống sàn nhà, bò lên nắm lấy vạt áo Hoàng Hạ, nói: "A, nó ra rồi, đại sư đại sư, mau, mau diệt trừ nó, dọa chết người ta rồi! ”
Văn Vũ không nhìn thấy người phụ nữ mang thai quỳ xuống, không có gợn sóng quá lớn, hỏi: "Oán linh lệ quỷ có thể siêu độ không? ”
Hoàng Hạ lắc đầu: "Phàm là linh hồn đã làm ác thì không thể. ”
Ông chú vô cùng hoảng sợ, hét lên' "Các người đang làm gì đó, tôi cho các người tiền, các người mau giúp tôi diệt trừ ả ta, diệt ả cho tôi!!!" ”
Lệ quỷ bị sát ý của ông chú chọc giận, thanh âm bén nhọn kinh hãi kêu lên: "Mày là cái thá gì, cũng dám nói muốn diệt trừ tao! ”
“Đàn ông các người tốt quá ha, toàn là dối trá, khốn kiếp, đều nên đi chết đi!!!!!."
Người phụ nữ hóa thành một cỗ âm khí nặng nề dọa người, lao thẳng về phía ông chú sau lưng Văn Vũ.
Lệ khí sắp tới gần Văn Vũ, chiếc vòng trên cổ tay trái cậu lóe lên một tia sáng vàng chói mắt.
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột, ánh sáng bay lên không trung bao quanh người Văn Vũ
Giống như một con rồng mạnh mẽ hùng mạnh bay vòng quanh người thiếu niên, bảo vệ cậu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hình rồng biến thành ngọn lửa, bùng cháy dữ dội trước mặt Văn Vũ.
Giữa biển lửa, người phụ nữ thét chói tai: "Ah - cứu tôi, đừng giết tôi, đừng!! ”
Văn Vũ đang ngạc nhiên đột nhiên khôi phục bình tĩnh, quát: "Đừng giết nó, dừng lại, dừng lại!"
Giọng nói vang lên, ngọn lửa chói mắt biến mất ngay tắp lự.
Cứ như thứ mọi người nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
Chỉ có tiếng kêu yếu ớt của người phụ nữ từ trên sàn nhà: "Không, không, cứu tôi, xin hãy cứu tôi."
Hoàng Hạ kinh ngạc há hốc mồm, khó tin nhìn Văn Vũ: "Cậu, rốt cuộc cậu là ai? ”
Văn Vũ không trả lời, nhìn về phía sàn nhà phát ra tiếng phụ nữ, hỏi: "Cô muốn tôi cứu cô như thế nào?" ”
Hoàng Hạ" Đừng hỏi nữa, cô ta trả lời không được rồi. ”
"Tiêu tán?"
Văn Vũ kinh ngạc hỏi.
Hoàng Hạ: "Ngất xỉu. Đại khái là bị ngọn lửa thiêu đốt nên tạm thời mất đi linh lực Chờ linh lực hồi phục thì tỉnh. ”
Văn Vũ: "Vậy, phải làm sao bây giờ? Không thì đợi linh lực của cô ta khôi phục chúng ta lại đến? Hoặc là ông có cách nào manh nó đi không? ”
"Đại sư, đại sư."
Ông chú bị doạ hồn sắp đăng xuất tới nơi, quỳ trên sàn nhà cầu xin: "Cầu xin các người diệt trừ ả đi, không trừ cũng nhất định đem cô ta đi, để ở nhà tôi sớm muộn gì tôi cũng tiêu đời.! ”
"Đúng rồi, đúng rồi! Tôi sẽ cho các người tiền, bao nhiêu cũng được! ”
Hoàng Hạ xoa xoa tai: "Chậc, ngài đâu có thể im lặng một lát được không, ầm ĩ chúng ta không thể nói chuyện được. Cứ la hét là ta trả lại tiền mặc kệ đó. ”
Ông chú lập tức câm miệng, ngồi ở một bên không nói lời nào.
Nhà rốt cục yên tĩnh lại, Hoàng Hạ nghiêm túc giải thích với Văn Vũ:
"Nhìn bộ dạng vừa rồi của cô ta, hình như thật sự là bị người ta hại chết. Ta tạm thời dùng chú phong ấn nó vào trong ký thể nào đó, chờ cô ta tỉnh lại, chúng ta hỏi cụ thể cô ta oán gì rồi mới quyết định, thế nào? ”
"Tôi không có ý kiến."
Dù sao linh hồn này, bất kể là Hoàng Hạ hay là cậu, đều có thể dễ dàng diệt trừ. Tạm thời ở lại nó một thời gian cũng không sao cả.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Văn Vũ, Hoàng Hạc thi pháp nhập linh hồn người phụ nữ vào chai nước khoáng của mình, nhét vào đạo bào.
Trước khi rời đi nói với chú một câu: "Sau này căn nhà này sạch sẽ, yên tâm ở đi. ”
Sau khi xuống lầu, ánh mắt lão lấp lánh, vội vàng hỏi Văn Vũ: "Vừa nãy là chuyện gì xảy ra vậy? Vòng tay của cậu chẳng lẽ là pháp bảo thượng cổ gì? ”
Văn Vũ giơ tay lên nhìn, chiếc vòng tay màu tím đậm hiện tại không khác gì vòng tay bình thường.
Một khắc kia, cậu nhận ra hơi thở Ứng Thần vây quanh cậu, khiến cậu cực kỳ an tâm.
Khó trách Ứng Thần nói cái vòng tay này có thể bảo vệ cậu
"Tôi cũng không biết, là một người quen biết tặng."
Hoàng Hạ: "Người cậu biết cũng quá trâu bò đi, vừa rồi đó chính là rồng đó! Vòng đeo tay này của cậu là linh lực của rồng kí sinh vào đó ”
Rồng? Chẳng lẽ Ứng Thần là Rồng ư.
Văn Vũ hỏi Hoàng Hạ: "Trên đời này thật sự có Rồng ư? ”
Hoàng Hạ cười: "Trên đời này có rất nhiều thứ cậu tin vào chúng thì chúng tồn tại. Không tin thì không có. Lúc nãy cậu tận mắt thấy nó, cậu nghĩ sao? ”
Văn Vũ: "Vậy, đặc tính của nó khác chúng ta chỗ nào, có đặc điểm gì không?" ”
"Rồng à?"
Hoàng Hạ suy nghĩ một chút: "Nghe nói trên người Vạn Cổ thần thú này có hai cái ấy ấy. Bản tính vô cùng dâm đãng."
Văn Vũ:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất