Chương 27
Lời của Hoàng Hạ cứ lởn vởn trong tâm trí Văn Vũ.
Cho đến khi cậu trở về nhà thấy Ứng Thần đang đứng trong sân. Một thân màu đen, cao lớn đẹp trai.
Phong cảnh xanh tươi của vườn hoa phía sau làm nổi bật một người đàn ông như vậy, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh sơn dầu cực đẹp.
"Sao anh lại ở đây?" Cậu hỏi.
Ứng Thần không trả lời, dễ dàng cầm cái chai chứa hồn phách lệ quỷ trong tay Văn Vũ: "Đây là cái gì? ”
"Một hồn phách chết oan."
Văn Vũ nhíu mày, đưa tay muốn đoạt lại từ trong tay Ứng Thần.
Ai ngờ Ứng Thần rũ mắt cười nhìn cậu, tay cầm chai giơ cao lên.
Chiều cao của hai người có chút chênh lệch. Văn Vũ nếu muốn cướp lại chai thì phải kiễng chân kề sát vào thân thể Ứng Thần mới được.
Cậu không cướp nữa, đứng ra xa nói, "Đưa em"
Bộ dạng nghiêm túc, tôi không có giỡn với anh đâu nha.
Ứng Thần cười nhạt, cầm chai lắc lư lại trả lại cho cậu: "Muốn dùng nó tìm lại chút ký ức à? ”
"Ừm."
Văn Vũ buồn bực tiếp nhận, chỉ vào vòng tay hỏi Ứng Thần: "Cái này rốt cuộc là cái gì? Sao nó có thể cảm ứng được ác linh đang tới gần rồi xông ra cứu em? ”
Ứng Thần không trả lời cậu, tự nhiên kéo cổ tay cậu lên, ngón tay cái xoa vào chỗ phồng ở khớp cổ tay, giọng điệu giống như đang khen cậu ngoan ngoãn nghe lời nói:
"Sau này cũng phải mang theo như vậy đi, bất kể là lúc nào em cũng không gặp phải nguy hiểm.."
Lại sờ cậu, còn sờ như kiểu chuyện đương nhiên.
Văn Vũ tránh tay hắn ra, cầm chai đi vào nhà: "Kết quả là thiêu cho ác linh hôn mê luôn, bây giờ em còn phải chờ nó tỉnh lại mới có thể hỏi rõ nó oán hận cái gì. ”
Giọng điệu bất mãn, cùng hình ảnh cứng ngắc như một đứa trẻ đang cố tình nổi cơn tam bành.
Ứng Thần đi theo phía sau cậu: "So với em bị âm khí của nó đả thương còn tốt hơn. Em là một phàm nhân, tiếp xúc quá nhiều mấy thứ này, sẽ tổn hại nguyên khí ”
"Vậy anh có cách để cho nó nhanh chóng tỉnh lại không?"
"Có thể. Đưa linh lực vào là có thể đánh thức nó. Chỉ là nó sẽ nhiễm linh lực của anh, phụ thuộc vào anh, từ nay về sau chỉ có thể nghe lệnh anh. ”
"Như là"
Ứng Thần chỉ vào Lâm An đang nghênh đón bọn họ ở cửa nói: "Giống như nó.”
Văn Vũ: "Vậy thì quên đi. ”
Lâm An cung kính đưa tay nhận balo của Văn Vũ, nói: "Văn thiếu gia, ngài trở về rồi, để ta cầm cặp giúp ngài. ”
Văn Vũ không quen với việc đồ đạc của mình bị người khác đụng vào, trốn tránh tay Lâm An.
Lâm An hiểu ý, lập tức lui về phía sau vài bước lấy ra hai đôi dép lê trong nhà, ngồi xổm xuống, đặt bên chân Văn Vũ và Ứng Thần.
Văn Vũ lớn lên trong xã hội hiện đại, chưa bao giờ thấy thái độ cung kính phục tùng kiểu này.
Cậu nhịn không được hỏi Ứng Thần: ""Có nhiều linh hồn đi theo anh như Lâm An không?"
Ứng Thần: "Không nhiều lắm. Đa phần là để giữ gìn cơ thể Lâm An”
"Dù là như nào, dù anh bảo chúng nó làm bất cứ chuyện gì, chúng nó sẽ không bao giờ phản kháng, đúng không? ”
Ứng Thần dừng một chút: "Vì sao lại hỏi như vậy? ”
Văn Vũ đi lên lầu, để lại cho hắn một bóng lưng: "Không có gì đâu. ”
Ứng Thần giống như là nghĩ tới cái gì đó, nhanh một bước đi tới trước mặt cậu chặn đường đi của cậu, nói: "Nếu em muốn biết, anh sẽ gọi chúng nó đến cho em dùng. ”
Văn Vũ đi vội vàng, Ứng Thần bất thình lình chắn trước mặt cậu làm cho cậu không kịp thu chân trực tiếp đụng vào người hắn.
Vẻn vẹn chỉ một chút, cậu có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo trên áo sơ mi màu đen, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt khi ngủ cùng nhau tối hôm qua.
"Em dùng chúng nó làm cái gì, huống chi chỉ nghe thấy linh hồn nói chuyện, không nhìn thấy."
Ứng Thần đặt tay lên vai cậu, khẽ hỏi: "Muốn nhìn thấy không? ”
Cổ áo thun rộng thùng thình, làn da lộ ra ngoài ngay lập tức cảm nhận được lòng bàn tay mát lạnh của Ứng Thần.
Trái tim Văn Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, lần trước cậu nhìn thấy một linh hồn ở trường là bởi vì bị Ứng Thần cắn một miếng.
Chẳng lẽ Ứng Thần lại muốn cắn cậu nữa.
Thân thể thiếu niên không khống chế được ngả người ra sau, nhưng chân vẫn đứng vững trên mặt đất. Cậu lo lắng nắm chặt quai cặp, giống như không biết phải làm sao.
Ứng Thần một tay giữ vai cậu, tay kia vòng qua thân thể cậu rút ra chai chứa lệ quỷ từ trong ba lô, hỏi: "Có nhìn thấy không? ”
Chai rỗng được bọc trong bùa vàng, dần dần xuất hiện làn khói mờ ảo. Là linh hồn của lệ quỷ bị giam cầm.
"Em xem, chỉ cần em lây nhiễm hơi thở của anh hoặc là bên cạnh anh, là có thể nhìn thấy những thứ này. Sau này khi muốn ra ngoài thì dắt theo anh, em có thể thấy nhiều hơn. ”
"Thôi, quên đi."
Còn nghĩ rằng mình sẽ bị cắn, không nghĩ tới chờ đợi chỉ là bị giữ chặt vai. Má cậu đột nhiên nóng lên: "Đưa anh ra ngoài, rất là bắt mắt luôn đó. ”
Bàn tay Ứng Thần trượt xuống vai cậu, trượt đến cổ tay nhẹ nhàng cầm lấy, khẽ hỏi: " Anh có thể che giấu thân thể, bám vào vòng tay em,được không? ”
"Không cần. Em cũng không muốn nhìn thấy những thứ đó. Em đã nói, đừng chạm vào em cơ mà. ”
Văn Vũ bất mãn, muốn dựt cổ tay ra đang bị cầm ra.
Ứng Thần lại thuận thế nắm lấy tay cậu, gắt gao đan vào mười ngón tay, nói: "Nó sắp tỉnh, buông ra em thì không nhìn thấy nữa đâu. ”
Linh hồn nổi trong chai quả thật có dấu hiệu thức tỉnh, đang bất an nhanh chóng trôi nổi.
Nhưng chỉ cần chạm vào là được rồi, sao phải nắm chặt mười ngón tay thế?
Văn Vũ biết cậu không buông được bàn tay này, liền cởi dây đeo cặp sách trên vai rơi vào tay hai người bọn họ, nói: "Anh cứ như vậy thì em chẳng làm được gì. Em vẫn muốn học một thời gian đã. ”
"Vậy thì đổi phương pháp khác." Ứng Thần nói xong, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên trán cậu. Để lại một cảm giác mềm mại và ẩm ướt.
"Như vậy, em có thể nhìn thấy trong chốc lát."
Ứng Thần buông tay cậu ra, trong mắt mang theo một tia ý cười.
Văn Vũ trừng mắt, một hồi lâu mới thở ra hơi thở căng thẳng nghẹn ở trong lồng ngực.
Mặt cậu nghẹn đỏ bừng, thở phì phò vung cặp sách: "Đã nói rồi, anh đừng lúc nào cũng đụng vào em! ”
Cứ như vậy trong chốc lát, Ứng Thần lấy cớ để cho cậu nhìn thấy linh hồn ác linh lại xoa bả vai cậu, lại kéo tay cậu, còn bất thình lình hôn trán cậu.
Quả thực là chiếm hết tiện nghi!
Cậu xoay người bước nhanh đến gần phòng ngủ, đóng mạnh cửa trước khi Ứng Thần kịp tiến vào. Đem cái người lạnh lùng khiến cậu bốc hơi nóng kia nhốt ở bên ngoài ——
Kết quả, Ứng Thần nói cậu có thể nhìn thấy trong chốc lát, cũng thật sự chỉ là một lát.
Cậu ngồi ở trước bàn trơ mắt nhìn linh hồn trong chai càng ngày càng phát triển, sau khi ướt át trên trán tan biến. Nó lại trống rỗng.
Loại cảm giác này quá mức thất bại, rõ ràng linh hồn sắp tỉnh nói cho cậu biết sự thật, mắt lại như có thêm một rào cản, ngăn cách không cho cậu nhìn.
Văn Vũ chống tay lên mép bàn, đẩy ghế ngồi dậy, đi tới cửa. Kéo cửa liền thấy được Ứng Thần đang canh giữ ở bên ngoài.
"Anh, lại đây."
Văn Vũ hất cằm, mang theo khí thế ngang ngược không được tự nhiên.
Ứng Thần rũ mắt nhìn cậu cười, đưa tay nắm cổ tay thiếu niên.
Cho đến khi cậu trở về nhà thấy Ứng Thần đang đứng trong sân. Một thân màu đen, cao lớn đẹp trai.
Phong cảnh xanh tươi của vườn hoa phía sau làm nổi bật một người đàn ông như vậy, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh sơn dầu cực đẹp.
"Sao anh lại ở đây?" Cậu hỏi.
Ứng Thần không trả lời, dễ dàng cầm cái chai chứa hồn phách lệ quỷ trong tay Văn Vũ: "Đây là cái gì? ”
"Một hồn phách chết oan."
Văn Vũ nhíu mày, đưa tay muốn đoạt lại từ trong tay Ứng Thần.
Ai ngờ Ứng Thần rũ mắt cười nhìn cậu, tay cầm chai giơ cao lên.
Chiều cao của hai người có chút chênh lệch. Văn Vũ nếu muốn cướp lại chai thì phải kiễng chân kề sát vào thân thể Ứng Thần mới được.
Cậu không cướp nữa, đứng ra xa nói, "Đưa em"
Bộ dạng nghiêm túc, tôi không có giỡn với anh đâu nha.
Ứng Thần cười nhạt, cầm chai lắc lư lại trả lại cho cậu: "Muốn dùng nó tìm lại chút ký ức à? ”
"Ừm."
Văn Vũ buồn bực tiếp nhận, chỉ vào vòng tay hỏi Ứng Thần: "Cái này rốt cuộc là cái gì? Sao nó có thể cảm ứng được ác linh đang tới gần rồi xông ra cứu em? ”
Ứng Thần không trả lời cậu, tự nhiên kéo cổ tay cậu lên, ngón tay cái xoa vào chỗ phồng ở khớp cổ tay, giọng điệu giống như đang khen cậu ngoan ngoãn nghe lời nói:
"Sau này cũng phải mang theo như vậy đi, bất kể là lúc nào em cũng không gặp phải nguy hiểm.."
Lại sờ cậu, còn sờ như kiểu chuyện đương nhiên.
Văn Vũ tránh tay hắn ra, cầm chai đi vào nhà: "Kết quả là thiêu cho ác linh hôn mê luôn, bây giờ em còn phải chờ nó tỉnh lại mới có thể hỏi rõ nó oán hận cái gì. ”
Giọng điệu bất mãn, cùng hình ảnh cứng ngắc như một đứa trẻ đang cố tình nổi cơn tam bành.
Ứng Thần đi theo phía sau cậu: "So với em bị âm khí của nó đả thương còn tốt hơn. Em là một phàm nhân, tiếp xúc quá nhiều mấy thứ này, sẽ tổn hại nguyên khí ”
"Vậy anh có cách để cho nó nhanh chóng tỉnh lại không?"
"Có thể. Đưa linh lực vào là có thể đánh thức nó. Chỉ là nó sẽ nhiễm linh lực của anh, phụ thuộc vào anh, từ nay về sau chỉ có thể nghe lệnh anh. ”
"Như là"
Ứng Thần chỉ vào Lâm An đang nghênh đón bọn họ ở cửa nói: "Giống như nó.”
Văn Vũ: "Vậy thì quên đi. ”
Lâm An cung kính đưa tay nhận balo của Văn Vũ, nói: "Văn thiếu gia, ngài trở về rồi, để ta cầm cặp giúp ngài. ”
Văn Vũ không quen với việc đồ đạc của mình bị người khác đụng vào, trốn tránh tay Lâm An.
Lâm An hiểu ý, lập tức lui về phía sau vài bước lấy ra hai đôi dép lê trong nhà, ngồi xổm xuống, đặt bên chân Văn Vũ và Ứng Thần.
Văn Vũ lớn lên trong xã hội hiện đại, chưa bao giờ thấy thái độ cung kính phục tùng kiểu này.
Cậu nhịn không được hỏi Ứng Thần: ""Có nhiều linh hồn đi theo anh như Lâm An không?"
Ứng Thần: "Không nhiều lắm. Đa phần là để giữ gìn cơ thể Lâm An”
"Dù là như nào, dù anh bảo chúng nó làm bất cứ chuyện gì, chúng nó sẽ không bao giờ phản kháng, đúng không? ”
Ứng Thần dừng một chút: "Vì sao lại hỏi như vậy? ”
Văn Vũ đi lên lầu, để lại cho hắn một bóng lưng: "Không có gì đâu. ”
Ứng Thần giống như là nghĩ tới cái gì đó, nhanh một bước đi tới trước mặt cậu chặn đường đi của cậu, nói: "Nếu em muốn biết, anh sẽ gọi chúng nó đến cho em dùng. ”
Văn Vũ đi vội vàng, Ứng Thần bất thình lình chắn trước mặt cậu làm cho cậu không kịp thu chân trực tiếp đụng vào người hắn.
Vẻn vẹn chỉ một chút, cậu có thể cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo trên áo sơ mi màu đen, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt khi ngủ cùng nhau tối hôm qua.
"Em dùng chúng nó làm cái gì, huống chi chỉ nghe thấy linh hồn nói chuyện, không nhìn thấy."
Ứng Thần đặt tay lên vai cậu, khẽ hỏi: "Muốn nhìn thấy không? ”
Cổ áo thun rộng thùng thình, làn da lộ ra ngoài ngay lập tức cảm nhận được lòng bàn tay mát lạnh của Ứng Thần.
Trái tim Văn Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, lần trước cậu nhìn thấy một linh hồn ở trường là bởi vì bị Ứng Thần cắn một miếng.
Chẳng lẽ Ứng Thần lại muốn cắn cậu nữa.
Thân thể thiếu niên không khống chế được ngả người ra sau, nhưng chân vẫn đứng vững trên mặt đất. Cậu lo lắng nắm chặt quai cặp, giống như không biết phải làm sao.
Ứng Thần một tay giữ vai cậu, tay kia vòng qua thân thể cậu rút ra chai chứa lệ quỷ từ trong ba lô, hỏi: "Có nhìn thấy không? ”
Chai rỗng được bọc trong bùa vàng, dần dần xuất hiện làn khói mờ ảo. Là linh hồn của lệ quỷ bị giam cầm.
"Em xem, chỉ cần em lây nhiễm hơi thở của anh hoặc là bên cạnh anh, là có thể nhìn thấy những thứ này. Sau này khi muốn ra ngoài thì dắt theo anh, em có thể thấy nhiều hơn. ”
"Thôi, quên đi."
Còn nghĩ rằng mình sẽ bị cắn, không nghĩ tới chờ đợi chỉ là bị giữ chặt vai. Má cậu đột nhiên nóng lên: "Đưa anh ra ngoài, rất là bắt mắt luôn đó. ”
Bàn tay Ứng Thần trượt xuống vai cậu, trượt đến cổ tay nhẹ nhàng cầm lấy, khẽ hỏi: " Anh có thể che giấu thân thể, bám vào vòng tay em,được không? ”
"Không cần. Em cũng không muốn nhìn thấy những thứ đó. Em đã nói, đừng chạm vào em cơ mà. ”
Văn Vũ bất mãn, muốn dựt cổ tay ra đang bị cầm ra.
Ứng Thần lại thuận thế nắm lấy tay cậu, gắt gao đan vào mười ngón tay, nói: "Nó sắp tỉnh, buông ra em thì không nhìn thấy nữa đâu. ”
Linh hồn nổi trong chai quả thật có dấu hiệu thức tỉnh, đang bất an nhanh chóng trôi nổi.
Nhưng chỉ cần chạm vào là được rồi, sao phải nắm chặt mười ngón tay thế?
Văn Vũ biết cậu không buông được bàn tay này, liền cởi dây đeo cặp sách trên vai rơi vào tay hai người bọn họ, nói: "Anh cứ như vậy thì em chẳng làm được gì. Em vẫn muốn học một thời gian đã. ”
"Vậy thì đổi phương pháp khác." Ứng Thần nói xong, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên trán cậu. Để lại một cảm giác mềm mại và ẩm ướt.
"Như vậy, em có thể nhìn thấy trong chốc lát."
Ứng Thần buông tay cậu ra, trong mắt mang theo một tia ý cười.
Văn Vũ trừng mắt, một hồi lâu mới thở ra hơi thở căng thẳng nghẹn ở trong lồng ngực.
Mặt cậu nghẹn đỏ bừng, thở phì phò vung cặp sách: "Đã nói rồi, anh đừng lúc nào cũng đụng vào em! ”
Cứ như vậy trong chốc lát, Ứng Thần lấy cớ để cho cậu nhìn thấy linh hồn ác linh lại xoa bả vai cậu, lại kéo tay cậu, còn bất thình lình hôn trán cậu.
Quả thực là chiếm hết tiện nghi!
Cậu xoay người bước nhanh đến gần phòng ngủ, đóng mạnh cửa trước khi Ứng Thần kịp tiến vào. Đem cái người lạnh lùng khiến cậu bốc hơi nóng kia nhốt ở bên ngoài ——
Kết quả, Ứng Thần nói cậu có thể nhìn thấy trong chốc lát, cũng thật sự chỉ là một lát.
Cậu ngồi ở trước bàn trơ mắt nhìn linh hồn trong chai càng ngày càng phát triển, sau khi ướt át trên trán tan biến. Nó lại trống rỗng.
Loại cảm giác này quá mức thất bại, rõ ràng linh hồn sắp tỉnh nói cho cậu biết sự thật, mắt lại như có thêm một rào cản, ngăn cách không cho cậu nhìn.
Văn Vũ chống tay lên mép bàn, đẩy ghế ngồi dậy, đi tới cửa. Kéo cửa liền thấy được Ứng Thần đang canh giữ ở bên ngoài.
"Anh, lại đây."
Văn Vũ hất cằm, mang theo khí thế ngang ngược không được tự nhiên.
Ứng Thần rũ mắt nhìn cậu cười, đưa tay nắm cổ tay thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất