Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 28

Trước Sau
Từ sau khi nhìn thấy những chuyện không thể diễn tả giữa cậu và Ứng Thần trong ký ức, cảm giác sợ hãi của Văn Vũ đối với Ứng Thần cũng dần tan biến.

Nhưng đứng trước mặt người kia luôn có sự căng thẳng không giải thích được, lúc nào cũng muốn ngang ngược với người ta: "Em muốn nhìn thấy linh hồn. Nó sắp tỉnh rồi. ”

Ứng Thần rất vui vẻ bị cậu sai khiến: "Em muốn nhìn thấy như thế nào? ”

Ý nghĩa dường như là hỏi: Muốn anh hôn em? Hay nắm tay em?

Văn Vũ: "Anh đừng lộn xộn, em đặt tay vào lòng bàn tay anh. ”

Quyền chủ động nằm trong tay mình, cũng tránh cho Ứng Thần đụng vào cậu.

Ứng Thần ngược lại càng vui vẻ, rũ mắt nhìn thiếu niên ý cười sâu sắc: "Được. ”

Văn Vũ gạt đi tầm mắt mong mỏi của hắn, túm ống tay áo hắn kéo đến trước bàn,ngồi ở bên cạnh.

Tay trái đeo vòng nhẹ nhàng đặt lên cánh tay lạnh lẽo của Ứng Thần trên mặt bàn.

Quả nhiên, chỉ cần chạm vào Ứng Thần là giống như là mở công tắc gì đó, rào cản trước mắt biến mất, cậu lại có thể nhìn thấy linh hồn nổi trong chai.

Chỉ là không biết vì sao, ác linh nhìn như sinh động nhưng cuối cùng cũng không tỉnh lại.

Thời gian trôi qua, Văn Vũ vẫn luôn đặt tay lên bàn tay Ứng Thần vô cùng xấu hổ.

Do dự vài phần mới rút tay của mình lại, tùy tiện mở một bộ đề ngẫu nhiên trên bàn ra làm, nói: "Khi nào cô ta tỉnh thì anh gọi em nhé."

"Ừm."

Tầm mắt Ứng Thần rời từ tay cậu tới đề thi được thiếu niên mở ra, sau đó liền không còn rời đi nữa.

Hắn nhìn tay thiếu niên cầm bút, nhìn đầu bút màu bạc viết ra một chuỗi ký hiệu số trên giấy thi. Giống như xem những thứ cực kỳ thú vị, không biết mệt mỏi.

Mà Văn Vũ bị ánh mắt không chút che dấu này làm cho tâm phiền ý loạn, làm đề cũng không thể tập trung tinh thần.

Cậu không chịu nổi hỏi: "Anh có hiểu về Vật Lý của con người không?" ”

Ứng Thần bị cậu hỏi có chút ngạc nhiên, sau đó chỉ vào đề nói: " Chỗ này, em đổi công thức làm sẽ đơn giản hơn."

Sau đó, hắn rút bút ra khỏi bàn tay của thiếu niên, xoạt xoạt viết ra đầy đủ công thức vật lý trên giấy.

Tiếp tục viết ra một phương pháp giải đề khác, cũng khiến cho Văn Vũ vốn đã vắt óc suy nghĩ rất lâu không giải được, đột nhiên hiểu ra.

Đồng thời cạn lời: Lực hấp dẫn chả là cái gì với thần quái ma thú, sao anh lại hiểu rõ kiến thức khoa học của con người thế?

Văn Vũ lấy lại cây bút của mình: "Anh tránh ra, em tự làm."

Ứng Thần cười cười, nâng tay lại nhéo nhéo khuôn mặt ửng đỏ của cậu: "Nhìn kìa, nó đã tỉnh rồi. ”

"Ừm, thật sao?"

Văn Vũ nhìn về phía chai nước.

Quả nhiên trong chai dán bùa linh hồn bay bay dần dần có hình người. Giống như Hoàng Hạ nói, là một phụ nữ mang thai.

Khi Văn Vũ đưa tay định mở bùa vàng trên chai ra, Ứng Thần đang dùng ngón tay cọ vào mặt cậu bỗng nhiên thu tay lại.

Trong nháy mắt, cậu lại không nhìn thấy gì cả.

Chai trong tay, trống không.

Văn Vũ nhíu mày: "Anh! ”

Ứng Thần nhếch khóe môi cười hỏi: "Muốn gì? ”

Biết rõ còn cố hỏi, Văn Vũ liếc hắn.

Cậu kéo tay hắn lên đặt lên đùi mình, sau đó đánh rớt bùa vàng trên chai.

Trong nháy mắt, ác linh mang theo âm lãnh đột nhiên tuôn ra, lơ lửng trên không trung rồi dần dần biến thành một người phụ nữ đứng cách bọn họ không xa.



Lúc còn ở trong căn nhà kia, cảm nhận được lệ khí Văn Vũ còn căng thẳng không thôi.

Mà hiện tại, không có chút cảm xúc sợ hãi nào cả.

Chắc là bởi vì có Ứng Thần ở đây.

Cậu thấy Ứng Thần chỉ hơi ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ác linh một cái.

Đại khái là loài loài này, có thể tự động nhận ra cấp bậc của nhau.

Khí tức nham hiểm của ác linh đột nhiên biến mất, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Ứng Thần, cả người run lẩy bẩy, rụt lại một bên không dám nhúc nhích.

Cuối cùng giống như cầu cứu nhìn về phía Văn Vũ: "Cầu xin cậu, trước tiên nghe tôi nói một chuyện, sau đó muốn xua tán tôi cũng được. ”

Đối với Văn Vũ mà nói, một khi nhìn thấy trạng thái thực của ác linh cũng giống như nhìn thấy một người bằng xương bằng thịt, không tránh khỏi sẽ dùng tình cảm hành sự.

Cho nên, cậu ở lại trong khuôn viên trường giúp linh hồn nữ sinh siêu độ.

Mà đứng trước mắt là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu trắng rộng thùng thình.

Tóc dài, bụng nhô lên, là một phụ nữ mang thai sắp sinh.

Văn Vũ nói chuyện có phần dịu đi: "Cô đừng sợ, cô muốn nói gì? ”

"Tôi bị hại chết! Chồng tôi giết tôi, còn giết luôn con! ”

"Lúc tôi mang thai anh ta ngủ cùng con đàn bà khác. Anh ta không muốn tôi, cũng không muốn đứa bé trong bụng tôi nữa. ”

Chấp niệm ác linh lưu tại trên đời khiến chúng nó rất khó khống chế cảm xúc chính mình.

Bởi vậy oán niệm của người phụ nữ một khi bị khơi dậy lập tức trở nên uất hận, bộ mặt dữ tợn tố cáo.

Văn Vũ ổn định cô ta: " Cô đừng nóng vội, chậm rãi nói. ”

Người phụ nữ cố gắng bình tĩnh, kiềm chế cơ thể run rẩy vì cơn tức giận của mình, nói: "Tôi mang thai được hơn tám tháng, bác sĩ nói tôi có thể sinh tự nhiên, tôi sẽ sớm chào đón con mình."

"Nhưng tôi lại bị thằng đốn mạt kia trăm phương ngàn kế hại. Tôi ghét anh ta, tôi muốn anh ta phải chết! Đền mạng cho tôi và đứa bé!"

Oán niệm cũng là cảm xúc chân thật nhất, bởi vậy ác linh không nói dối.

Nhưng Văn Vũ hiểu được, cậu không thể vì siêu độ hồn phách của một lệ quỷ mà đi giết người.

"Anh ta giết cô như thế nào?"

Văn Vũ bình tĩnh hỏi: "Nếu cô để lại bằng chứng, tôi có thể thay cô lấy bằng chứng chống lại anh ta. ”

"Bằng chứng"

Người phụ nữ cười thảm: "Anh ấy lấy lý do để tôi dưỡng thai, khuyên tôi nên sống một mình trong ngôi nhà đó, còn nói chơi điện thoại di động không tốt cho thai nhi cố ý tịch thu điện thoại di động của tôi, rút dây cáp trong nhà. ”

"Tôi còn tưởng rằng thằng đó yêu thương tôi, yêu thương con, nhưng thật ra là đang lên kế hoạch sát hại tôi!."

“Sau khi tôi chết, anh ta tung ra cả đống tin tức, còn ở bên ngoài giả bộ đáng thương, anh ta là kẻ giết người nhưng được mọi người an ủi, thương cảm”.

“Hầu như không ai tin anh ta lại là một kẻ giết người bệnh hoạn,muốn chiếm nhà lấy hết tiền tiết kiệm của tôi rồi cặp kè với con đàn bà đó"

Ác Linh quá kích động phẫn nộ, chỉ lo bi phẫn mắng chửi, Văn Vũ không có được manh mối chi tiết.

Sau khi cậu tra tên của người phụ nữ và người đàn ông kia, tìm kiếm ba năm trước nhanh chóng thấy được tin tức trên internet.

[Phụ nữ mang thai có cơ địa dị ứng, ăn nhầm bột hạnh nhân vì tưởng nhầm là trứng vụn* dị ứng nặng, được đưa tới bệnh viện để điều trị nhưng không kịp, tử vong, thai nhi tháng tám chết trong bụng. Chồng chạy trăm cây số trở về bệnh viện, ôm thi thể đau đớn vô cùng.]

(Cái này trên Tấn Giang để là Trứng □□, tui cũng không biết tác giả phạm phải từ gì mà bị cấm vậy lên mạnh dạn đoán giống bột hạnh nhân thì chắc là trứng vụn, trứng ngiền gì đó =))))

Người phụ nữ bên cạnh giải thích: "Tôi không thể ăn nhầm, tôi biết mình bị dị ứng với các loại hạt, từ nhỏ đến năm hơn 20 tuổi tôi rất cẩn thận lúc ăn uống. Không thể nào có bột hạt gì đó trong nhà tôi. ”

"Là thằng khốn kia vụng trộm mua, anh ta cố ý lấy điện thoại di động của tôi rồi sử dụng tài khoản của tôi để mua bột hạnh nhân trên mạng giả vờ đó là trứng vụn đặt trong tủ, để tôi dùng khi làm đồ ăn nhẹ."



"Tôi không biết tại sao mình lại chết. Khi linh hồn tôi sắp tiêu tan trong không khí, lại trơ mắt nhìn anh ta khóc lóc nói dối với người ta, nói đó là tôi mua, vì làm điểm tâm cho anh ta."

"Khi đó tôi mới hiểu được, là anh giết tôi!"

“Tôi hận anh ta, sao anh ta có thể độc ác như vậy, chết trong bụng tôi cũng con của anh ta kia mà!!!"

Cô quá mức kích động lại bắt đầu một vòng chửi rủa mới, âm thanh nghẹn ngào chói tai chạy quanh phòng, khiến đầu óc Văn Vũ ong ong, đau đớn từng trận.

Ứng Thần nhìn ra Văn Vũ khó chịu, hắn giơ tay lên người phụ nữ kích động chửi rủa lập tức lại hóa thành một linh hồn mờ ảo, lơ lửng giữa không trung.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

Văn Vũ: "Anh đã làm gì cô ấy?"

"Làm cho cô ta im lặng."

Ứng Thần nói, lại thấy Văn Vũ bất mãn, bàn tay còn đặt ở trên đùi Văn Vũ, vội vàng xoa xoa như trấn an, nói: "Văn Vũ, em không cần phải lo.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi! Đợi Anh |||||

"Bây giờ đã biết oán khí của cô ta là gì rồi, cũng không cần phải nghe cô ta gào thét nữa, ầm ĩ đau não."

Đúng là không có nhân tính, nhưng mà, vốn hắn cũng không phải là con người.

Văn Vũ bỏ tay Ứng Thần ra: "Chuyện này đã qua ba năm, không biết có thể tìm ra chứng cứ giết người của tên kia hay không? ”

Ứng Thần: "Em vẫn còn một đứa nhỏ, thật sự muốn quản chuyện này à. ”

Văn Vũ: "Không muốn nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, giết người thì phải có hình phạt xứng đáng."

Chỉ là không có bằng chứng.

Phải làm gì đây?

Thiếu niên nhíu mày, khuôn mặt thanh tuấn mang theo khổ não cùng sầu tư, tựa hồ đã quên cậu chỉ tiêu tán ác linh vì tìm lại ký ức mà thôi.

Chỉ là vì để cho lệ quỷ oán khí được an ủi, để cho người xấu được trừng trị xứng đáng.

Linh hồn đầu thai, làm cho tính cách của cậu trở nên lạnh lùng hơn nhưng đáy lòng vẫn là một tiểu quỷ nhân loại thiện lương.

Ứng Thần nâng tay vuốt ve hàng lông mày nhíu lại của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Một tên cặn bã còn không đáng để em phiền lòng. Cách trừng phạt kẻ ác không chỉ thông qua luật pháp của con người, mà còn có nhiều cách để khiến cho anh ta sống không bằng chết."

Văn Vũ:?!

Ứng Thần không phải là muốn âm thầm giết tên kia chứ!

Ứng Thần nhìn linh hồn đang bay trên không trung, ngữ khí lười biếng lại nhẹ nhàng nói một câu: "Cô ta đã oán hận như vậy, anh có thể đưa cô ta tới chỗ tên kia, để cho cô ta tự mình giải quyết."

Còn hỏi Văn Vũ: "Cách này, thế nào? ”

Văn Vũ:...

Cậu suy nghĩ một chút, vừa rồi ác linh oán khí ngút trời thét chói tai, đột nhiên cảm thấy hơi đồng tình với vị hung thủ giết người kia.

"Đưa đến đâu? Chúng ta còn không biết nhà tên kia ở đâu. ”

Ứng Thần lạnh nhạt chỉ chỉ ác linh đang lơ lửng trên không trung, nói: "Đơn giản, rút ra ký ức khi còn sống của cô ta, là có thể tìm được toàn bộ tin tức về tên kia. ”

Nói xong, Ứng Thần ngoắc ngón tay xuống, linh hồn lơ lửng trên không trung chợt run lên, phóng ra ánh sáng.

Ngay sau đó trước mặt hai người xuất hiện một màn hình, hiển thị ký ức của người phụ nữ trước khi chết giống như một chiếc đèn kéo quân.

Văn Vũ bị cảnh tượng trước mắt làm ngạc nhiên, lúc cậu đang muốn nhìn kỹ, Giọng nói Ứng Thần đột nhiên gấp gáp: "Chờ một chút! ”

"Linh hồn thai nhi trong bụng cô ta vẫn còn."

"Linh khí rất quen thuộc. Giống như người hầu Lâm An kiếp trước vì cứu em mà chết. ”

Văn Vũ:....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau