Chương 31
Sau khi Văn Vũ không còn cảnh giác sợ hãi Ứng Thần nữa, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.
Sau cuối tuần, cậu bắt đầu đi học bình thường. Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí học tập ảm đạm trong lớp học cũng trở nên nặng nề hơn.
Ngay cả bạn tốt Triệu Hiểu Lượng cũng không tìm cậu chơi đùa nữa, sau khi chào cậu thì buồn bực ngồi ở chỗ mình làm đề.
Trong lòng Văn Vũ vẫn luôn suy nghĩ tới ác linh quấn lấy Lâm Bác Thành khi nào có thể tiêu tan, không chuyên tâm làm đề. Thỉnh thoảng cầm điện thoại lướt tin tức.
Hành vi bất thường của Lâm Bác Thành tại đồn cảnh sát và chuyện bị đưa đến bệnh viện tâm thần trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất sau bị quay video tung lên mạng.
Nhiều người không tin anh ta điên.
Bạn bè của gã nói: "Ngày hôm đó tôi còn cùng Lâm Bác Thành đi ăn cơm, người còn đang tốt không có khả năng đột nhiên phát điên được. ”
Đồng nghiệp của gã: "Không, mấy ngày nay khi làm việc với anh Thành, anh ấy vẫn ổn, chúng tôi vừa hoàn thành một hợp đồng lớn, còn đang ăn mừng. ”
Ngay cả cha mẹ của gã đã đến bệnh viện tâm thần đòi người: "Con trai tôi bình thường, không có tiền sử bệnh tâm thần, không có tiền sử trầm cảm, các người đừng có nói là nó bị tâm thần."
Còn chỉ trích con dâu mắng: "Cô chưa thương lượng với chúng tôi đã ký vào thỏa thuận trị liệu tâm thần, cô mong nó điên để chiếm giữ tài sản của nó đúng không! ”
"Ba năm trước nếu không phải cô quyến rũ Bác Thành nhà tôi, để nó bỏ con dâu đang mang thai tám tháng của tôi tìm đến cô, làm sao con dâu tôi có thể chết, còn có cháu trai chưa sinh của tôi, đều tại cô! Tất cả là tại cô đã làm hại gia đình chúng tôi! ”
Càng khiến người ta hấp dẫn hơn chính là, sau khi Lâm Bác Thành tiếp nhận trị liệu tâm thần, tình huống ngược lại càng thêm tồi tệ.
Có người chụp được anh ta đứng trên mái nhà cố gắng tự sát, sau khi được các bác sĩ và y tá giữ lại, gã vùng vẫy hét lên: "Là cô ta, là Từ Tĩnh. Cô ấy quấn lấy tôi cả ngày lẫn đêm, tra tấn tôi, các người không nhìn thấy cô ta, còn bảo tôi điên. ”
"Các người để cho tôi chết đi, chết rồi tôi mới giải thoát được."
Trong video, một người đàn ông trung niên cao 1m8 đứng trên nóc nhà bị túm lấy, khóc lóc sụp đổ khó coi.
Vài video liên tiếp gây ra nhiều cuộc thảo luận tranh cãi.
Quá khứ của Lâm Bác Thành bị lộ ra: Người đàn ông kết hôn lần hai, người vợ hiện tại đã kết hôn cách đây 3 năm.
Và ba năm trước, người vợ đầu tiên của anh ta chết do ăn nhầm bột hạt, bị dị ứng dẫn đến chết, tên của người vợ là Từ Tĩnh.
Sau khi manh mối được lật ra từng chút một, mọi người lập tức dẫn đến một phỏng đoán rùng mình: Ba năm trước, Lâm Bác Thành giết người vợ đang mang thai tám tháng Từ Tĩnh, kết hôn với người vợ hiện tại.
Lâm Bác Thành có lẽ không phát điên, có lẽ người vợ cũ chết 3 năm trước đây vẫn còn vướng mắc, mới khiến một người đàn ông bình thường đột nhiên trở nên điên cuồng sợ hãi.
Cũng chính vào lúc này, bệnh viện tâm thần lại gửi tới một video, Lâm Bác Thành một đêm già đi, hai mắt vô thần, vẻ mặt tiều tụy ngồi trước ống kính, lẩm bẩm:
"Là tôi, tôi làm ra. Ba năm trước, tôi lén bỏ bột hạnh nhân vào lọ gia vị của Từ Tĩnh. Tôi thích Trịnh Nhạc, muốn ly hôn với Từ Tĩnh, nhưng cô ta đã mang thai tám tháng, việc phân chia tài sản sẽ gây bất lợi cho tôi."
"Các người để cho tôi chết đi, cầu xin các người, để cho tôi chết đi."
Đoạn video vừa xuất hiện, lập tức khiến mọi người phẫn nộ: [Quả nhiên là Lâm Bác Thành đã giết vợ cũ đang mang thai tám tháng của anh ta. Vợ cũ chết oan uổng hóa thành lệ quỷ đến tìm anh ta báo thù. Thật sự là báo ứng xác đáng. 】
【Trịnh Nhạc kia là ai, biết anh ta có vợ còn quyến rũ, đó không phải là tiểu tam sao! Cô ta cũng trốn không thoát quan hệ tới việc này, cô ta không xấu hổ à? Lệ quỷ sao lại không tới tìm cô ta?! 】
[Nhưng Lâm Bác Thành tự thú như vậy ích lợi gì không?, lời nói của một người bị kết luận là bệnh tâm thần hình như không thể trở thành chứng cứ.]
【Đừng, cứ để cho gã như vậy đi, sống không bằng chết là trừng phạt lớn nhất đối với gã rồi. 】
Văn Vũ lật xem bình luận trên trang web, nghĩ thầm: Lâm Bác Thành muốn chết không được, oán linh của Từ Tĩnh còn chưa được thỏa mãn sao?
Cậu đang chờ đợi linh hồn Từ Tĩnh tiêu tán để có thể khơi dậy chút ký ức kiếp trước của mình, cậu quá muốn biết tất cả quá khứ giữa cậu và Ứng Thần đã từng xảy ra chuyện gì.
"Tiểu quỷ, thầy em tới rồi kìa."
Một giọng nói trầm và êm dịu đột nhiên vang lên bên tai cậu
Thanh âm kia như sợ dọa cậu. Nhẹ giọng cười cười.
Ứng Thần?!
Văn Vũ hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trong lớp học trầm tĩnh chỉ có bạn học cúi đầu vùi vào đống sách học tập, cùng lão Vương, giáo viên chủ nhiệm đang tới gần cậu.
Đồng thời, điện thoại di động trong tay cậu để dưới gầm bàn đột nhiên bị lấy mất. Sau đó, một từ điển tiếng Anh được đưa vào.
Lão Vương đã đi tới trước bàn của cậu, nghiêm nghị hỏi: "Văn Vũ, tay giấu ở dưới gầm bàn xem cái gì đó? ”
"Thưa thầy, em"
Văn Vũ ngồi thẳng dậy, lộ từ điển tiếng Anh trong tay: "Tra từ điển. ”
Thiếu niên còn đang hoảng hốt vì sao lại có thể nghe được giọng của Ứng Thần, đối với lời trách cứ của thầy giáo cùng điện thoại di động biến mất trong tay mình hoàn không kịp phản ứng.
Mà bộ dáng ngẩn ngơ của cậu, nhìn qua thập phần vô tội.
Giống như cậu đang tra từ điển, lại đột nhiên bị giáo viên chỉ trích.
Sau khi nhìn thấy từ điển và phản ứng của cậu, biết mình trách nhầm, giáo viên hạ thấp giọng nói: "Em tra từ điển à? Vậy thì ngồi xuống để ở trên bàn tra, nằm sấp dưới gầm bàn ai biết em đang làm gì."
"Còn nữa, lần trước chủ nhiệm giáo dục nói với tôi em ở trong sân trường chơi điện thoại di động bị ông ta bắt được, sau đó bởi vì bận rộn nên không xử phạt em. Chúng ta đều biết thành tích của em rất tốt. Nhưng cho dù là có thư nhập học đại học trước thời hạn, cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ học tập của các bạn học khác"
Văn Vũ lúc này đã cảm nhận rõ ràng được hơi thở của Ứng Thần, hắn hẳn là vừa mới tới, tình cờ nhìn thấy cậu đang nghịch điện thoại di động, còn thiếu chút nữa bị thầy giáo bắt lên giúp cậu một phen.
Văn Vũ đặt hai tay lên bàn, mặt không đổi sắc nói: "Thưa thầy, em biết rồi. ”
Đợi đến khi lão Vương rời đi, Văn Vũ thế nhưng không có ý nói cảm ơn.
Ngược lại còn có cảm giác như làm chuyện xấu bị ba mẹ bắt được, bên tai tự nhiên nóng lên.
Nhưng Ứng Thần cũng không phải là cha mẹ của cậu, tại sao cậu lại xấu hổ.
Văn Vũ làm cho mình hợp tình hợp lý, cầm bút viết trên giấy: [Trả lại điện thoại di động cho em. 】
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên bên tai: "Tan học trả cho em. Giờ học cho tốt, đừng ảnh hưởng đến tâm lý học tập của các bạn cùng lớp khác."
Trong thanh âm mang theo sự chế nhạo, vừa nghe chính là cố ý học lão Vương giáo dục quản giáo cậu.
Coi mình là cha mẹ người ta thật hay gì.
Thiếu niên không vui vẻ cầm bút, lại nặng nề viết hai chữ trên giấy: [Trả lại em. 】
Sau một tiếng cười khẽ, trọng lượng của từ điển tiếng Anh trong tay đột nhiên không còn, trong chớp mắt lại có thêm một hộp sữa ấm áp.
"Uống sữa trước đi. Lâm An nói với anh là em không ăn điểm tâm, thân thể phàm nhân không ăn làm sao được."
Cho nên, Ứng Thần đột nhiên chạy tới trường chỉ là đưa bữa sáng cho cậu?
Sao hắn lại nhàn rỗi như vậy?
Buổi sáng Văn Vũ không ăn sáng, hiện tại thật sự hơi đói. Cậu không nói gì, xé ống hút chọc vào uống.
Hương sữa tinh khiết nồng đậm hút vào miệng, dạ dày trống rỗng ấm áp, rất dễ chịu
"Cậu uống gì đó? Sao thơm dzữ vậy? ”
Triệu Lỗi đang vùi đầu đọc sách đột nhiên hỏi cậu.
"Sữa."
Văn Vũ nói xong cũng nhìn thoáng qua hộp giấy.
Triệu Lỗi duỗi cổ ngửi ngửi, nuốt một ngụm nước miếng: "Tớ cũng uống nhãn hiệu này, sao lại không có mùi thơm như này? ”
Thơm đến mức khiến người ta thèm ăn.
Văn Vũ: "Có thể là do còn nóng chăng? ”
Triệu Lỗi ánh mắt lưu luyến từ trên hộp sữa chuyển đến giấy trên bàn, lại nuốt nước miếng: "Ngày mai tớ cũng uống nóng một chút thử xem. ”
Văn Vũ cũng cảm thấy hộp sữa này ngon quá mức, cậu đang muốn hỏi có phải Ứng Thần đã làm gì hộp sữa không.
Giọng nói Ứng Thần bay tới: "Vừa mới nướng ra, thừa dịp nóng ăn đi. ”
Sau đó, trong tay cậu đột nhiên lại xuất hiện thêm một cái túi giấy, bên trong đặt mấy cái bánh sừng bò nướng vàng ốp còn bốc hơi nóng.
Triệu Lỗi ngồi cùng bàn theo mùi vị ngửi ngửi, sau khi nhìn thấy túi giấy trong tay Văn Vũ, ánh mắt lấp la lấp lánh: "Cậu ăn gì đó? Thơm thế! Bánh sừng bò à! Cậu mua nó ở đâu? Sao lại thơm như vậy? ”
Văn Vũ còn chưa kịp phản ứng với mấy thứ biến ảo xuất hiện trong tay mình, đã phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi thèm muốn của bạn cùng bàn.
"Tùy tiện mua ở trên đường."
Triệu Lỗi như ruồi nhặng xoa tay: "Cho bạn thân đây nếm thử một miếng đi, buổi trưa tớ mời cậu ra căng tin ăn. ”
Văn Vũ do dự một chút, sau đó nhìn quanh. Dường như đang xin sự đồng ý của ai đó.
Mà lúc này, Triệu Lỗi đã nóng lòng lấy một cái ra khỏi túi giấy, cắn một nửa: "Thơm quá! Sao lại thơm như thế! Ngửi mùi thôi cũng không chịu nổi rồi, ăn càng thơm! ”
"Cậu mau nói cho tớ biết mua ở đâu, ngày mai tớ nhất định phải mua một đống về ăn!"
Bánh mì thật sự thơm, hương vị ngọt ngào dễ chịu rất nhanh lan toả ra xung quanh, rất nhiều bạn học bị mùi thơm hấp dẫn ngẩng đầu nhìn qua.
Ngay cả Triệu Hiểu ngồi ở hàng ghế sau Triệu Hiểu Lượng cũng chạy tới: "Cậu mua bánh mì thơm quá vậy, không chia cho tớ một cái à! ”
Nói xong cũng lấy đi một cái nhét vào miệng.
Các bạn cùng lớp khác hỏi mùi thơm ở đâu xong cũng đến lấy, chẳng mấy chốc một túi bánh mì chỉ còn lại hai cái.
Văn Vũ lập tức siết chặt túi, nói: "Tớ còn chưa ăn sáng, chờ sau này mua thêm cho các cậu. ”
Cậu nếm một ngụm rồi phát hiện, thật sự rất ngon!
Cũng khó trách các bạn học khác đều trông mong nhìn cậu, hai cái sau khi ăn xong trong miệng đều là hương vị mềm mại ngọt ngào.
Ứng Thần lấy bánh mì từ đâu ngon như vậy?
Văn Vũ còn chưa thỏa mãn, cầm bút viết trên giấy: [Bánh mì anh mua ở đâu.]
"Còn muốn ăn?"
Một tiếng cười khẽ truyền đến, ngay sau đó một luồng gió lạnh lẽo, nhẹ nhàng thổi lên trán.
Như được hôn.
Văn Vũ không nhìn thấy người ta không lấy được chứng cứ mình bị hôn, sắc mặt ửng đỏ nhanh chóng viết lên giấy: [Đừng ảnh hưởng đến lớp học của em. ]
Sau đó, Ứng Thần không nói lời nào, dường như đã biến mất không còn động tĩnh. Nếu như Văn Vũ không thể cảm nhận được hơi thở của hắn, sẽ thật sự cho rằng hắn đi rồi.
Ứng Thần an tĩnh như vậy, ngược lại trong lòng Văn Vũ lại cảm thấy không chắc chắn.
Hắn thật sự nghe lời mình, yên lặng đợi ở một bên ư?
Hay hắn không vui vì đã đến tận nơi để mang đồ ăn sáng cho mình nhưng lại bị chính mình đối xử lạnh nhạt?
Thiếu niên càng không tập trung học nổi, cầm bút xoay quanh trên tay, muốn viết một chút gì đó trên giấy hỏi Ứng Thần, nhưng chưa biết viết gì.
Loại cảm giác xa lạ quan tâm tới suy nghĩ của người khác cậu chưa từng có, bởi vậy cũng không biết thay đổi xử lý cục diện hiện tại như thế nào.
Đang lúc trong lòng mâu thuẫn, thanh âm ứng thần lại bay tới: "Linh hồn người phụ nữ kia có dấu hiệu tiêu tán, anh phải chạy tới thu linh hồn Lâm An. Em ở lại lớp học cho tốt, đừng quên về nhà sau giờ học. ”
Nói xong, một luồng gió mát thổi qua tóc trên đỉnh đầu, dịu dàng như là Ứng Thần vuốt ve đỉnh đầu cậu.
Văn Vũ cả kinh, không kịp nghĩ đã thốt ra,: "Tiêu tán rồi? Nhanh vậy sao? ”
Triệu Lỗi bị cậu quấy rầy, kỳ quái hỏi: "Gì cơ? Cậu đang nói chuyện với ai đấy? ”
Văn Vũ quay đầu: "Không có gì, xem sách của cậu đi.. ”
Ứng Thần rời đi vô cùng lưu loát, hơi thở nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Mà Văn Vũ, tuy rằng cách xa mấy chục dặm, nhưng bởi vì trong linh hồn tiêu tán của người phụ nữ được rót vào pháp lực nên sinh ra va chạm với cậu, ký ức xa xưa quen thuộc từng chút một bị mở ra.
Văn Vũ nhắm mắt nằm sấp trên bàn, nhìn thấy kiếp trước của mình.
Trong đêm đen, cậu bị một thân thể gầy gò cõng chạy trốn, phía sau bọn họ có ánh lửa và tiếng la hét đuổi theo, cậu nôn nóng kêu lên:
“Lâm An, ngươi buông ta xuống, để cho ta tự chạy!"
Lâm An thở hổn hển, hai chân vì chạy vội,quá mệt mỏi mà run rẩy lại kiên trì cõng cậu không buông: "Thiếu gia, không được chân người bị thương."
"Ta không sao, ngươi mau buông ta xuống!" Cậu giãy dụa muốn xuống, sức lực làm cho Lâm An vốn đã kiệt sức lảo đảo, nặng nề ngã xuống đất.
Hai người cùng lúc lăn trên mặt đất đầy cỏ dại.
Dưới ánh trăng trắng lạnh chiếu rọi vùng hoang dã đêm khuya, cậu nhìn thấy thân thể gầy yếu của Lâm An còn gầy yếu hơn cậu lăn trên mặt đất, thống khổ "a" một tiếng, sau đó thấp giọng rên rỉ.
"Lâm An, ngươi làm sao vậy?"
Văn Vũ cuống quít đi đỡ nó, giữ chặt cánh tay nó lại chạm phải máu nóng nhớp nháp, là máu của Lâm An.
"Ngươi cũng bị thương, sao ngươi không sớm nói! Văn Vũ tức giận lại tự trách: "Ngươi còn cõng ta chạy lâu như vậy. ”
Lâm An hoàn toàn không để ý, nghe tiếng đuổi theo càng ngày càng gần, đẩy Văn Vũ gấp gáp kêu: "Thiếu gia, không còn thời gian đâu, người mau chạy đi, đừng để ý đến ta! ”
Văn Vũ ngã ngồi trên mặt đất, lạnh nhạt nói một tiếng: "Ta chạy nhanh hơn nữa, cũng chẳng chạy nhanh bằng những sai nha đó. Văn gia đều bị tịch biên cả rồi, ta còn có thể trốn đến nơi nào?"
"Sao người có thể nói những lời này!"
Lâm An nghiêm khắc ngắt lời cậu: "Đại nhân là bị vu cáo hãm hại, sẽ có một ngày trầm oan giải tội. Thiếu gia người nhất định phải sống thật tốt chờ đợi ngày đó. ”
Tiếng vó ngựa đuổi theo dần dần tới gần, chấn động mặt đất, ngọn lửa đâm thủng màn đêm giống như tín hiệu tử vong.
Mà tiếng hô của những người đuổi theo cũng càng ngày càng rõ ràng: "Bắt được thiếu gia nhà họ Văn sẽ có thưởng! Bắt được thiếu gia nhà họ Văn sẽ có thưởng! ”
Văn Vũ cười lạnh: "Thưởng? Ta có thể đáng giá bao nhiêu? Lâm An, ngươi hiện tại bắt ta giao cho bọn họ, cầm tiền thưởng ngươi liền đi tìm chỗ an thân, coi như là Văn gia chúng ta….!"
Ba!
Một tiếng giòn giã phá vỡ sự trầm tĩnh xung quanh。
Mặt Văn Vũ nghiêng sang một bên, kinh ngạc nhìn Lâm An luôn luôn ngoan ngoãn kia, thế nhưng tát cậu một cái.
" Thiếu gia, người đang nói bậy bạ gì đó, người"
Thanh âm Lâm An phát run, lại mạnh mẽ nắm lấy quần áo của cậu cởi ra: "Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ta là Văn gia thiếu gia Văn Vũ, người là người hầu của ta Lâm An! ”
Văn Vũ: "Dừng lại, ngươi làm gì vậy! ”
Lâm An đè tay cậu lại, bình tĩnh lại nghiêm khắc: "Thiếu gia, người đã nói chờ người lập môn hộ liền trừ bỏ nô tịch cho ta, cho ta học hành đạt được danh vọng như tất cả nam nhân trong thiên hạ."
"Người phải sống tốt, thực hiện lời hứa của người! Nếu người không theo ta, ta chết cho người xem! ”
Sự sắc bén của Lâm An khiến Văn Vũ nhất thời không biết trả lời thế nào. Chỉ trong nháy mắt, Lâm An đã lưu loát cởi áo lam vải thô của nó ra, thay áo gấm tơ lụa của cậu vào.
Chỉ là cậu hiện tại còn không biết, thay đổi thân phận sẽ mang đến tai nạn gì cho Lâm An.
Thời gian trôi qua.
Cậu bị nhốt trong ngục tối ẩm ướt, bao quanh là mùi mốc và mùi máu làm cho người ta buồn nôn kinh tởm.
Lâm An bị trói vào giá hình, thân áo gấm tơ lụa kia đã bị roi quất thành vải vụn, dính đầy vết máu sẫm đậm, nhỏ giọt trên tấm thảm rơm đã sờn.
Mấy gã thi hình nói là hỏi cung, thật ra là hoàn toàn phát tiết dục vọng ngược đãi: "Nghe nói đích thiếu gia Văn gia được chiều chuộng vô cùng. Hiện tại sa sút giống như chó, nói một câu mềm nhũn cầu xin ông đây, ông đây cho ngươi bớt khổ sở."
"Yo, không nói. Vậy xem xem xương cốt của ngươi cứng hay là roi của ta cứng hơn. ”
Tiếp theo, lại là một trận đánh rùng rợn như mưa.
Mỗi cú đánh này lẽ ra là đánh vào mình.
Hai tay Văn Vũ nắm chặt cửa lao, cắn rách đầu lưỡi nuốt xuống từng ngụm mùi máu tanh nóng, đôi mắt đỏ thẫm ẩn nhẫn nước mắt bất lực đối với chính mình.
Mà Lâm An dưới sự bạo hành của những người đó, thỉnh thoảng dùng ánh mắt suy yếu cảnh cáo cậu.
Đừng nói ra, nếu không người đau khổ sẽ là cả hai người!
Văn Vũ nằm sấp vào bàn học, nước mắt lặng lẽ chảy ra làm ướt cánh tay, thấm đẫm giấy.
Sau cuối tuần, cậu bắt đầu đi học bình thường. Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí học tập ảm đạm trong lớp học cũng trở nên nặng nề hơn.
Ngay cả bạn tốt Triệu Hiểu Lượng cũng không tìm cậu chơi đùa nữa, sau khi chào cậu thì buồn bực ngồi ở chỗ mình làm đề.
Trong lòng Văn Vũ vẫn luôn suy nghĩ tới ác linh quấn lấy Lâm Bác Thành khi nào có thể tiêu tan, không chuyên tâm làm đề. Thỉnh thoảng cầm điện thoại lướt tin tức.
Hành vi bất thường của Lâm Bác Thành tại đồn cảnh sát và chuyện bị đưa đến bệnh viện tâm thần trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất sau bị quay video tung lên mạng.
Nhiều người không tin anh ta điên.
Bạn bè của gã nói: "Ngày hôm đó tôi còn cùng Lâm Bác Thành đi ăn cơm, người còn đang tốt không có khả năng đột nhiên phát điên được. ”
Đồng nghiệp của gã: "Không, mấy ngày nay khi làm việc với anh Thành, anh ấy vẫn ổn, chúng tôi vừa hoàn thành một hợp đồng lớn, còn đang ăn mừng. ”
Ngay cả cha mẹ của gã đã đến bệnh viện tâm thần đòi người: "Con trai tôi bình thường, không có tiền sử bệnh tâm thần, không có tiền sử trầm cảm, các người đừng có nói là nó bị tâm thần."
Còn chỉ trích con dâu mắng: "Cô chưa thương lượng với chúng tôi đã ký vào thỏa thuận trị liệu tâm thần, cô mong nó điên để chiếm giữ tài sản của nó đúng không! ”
"Ba năm trước nếu không phải cô quyến rũ Bác Thành nhà tôi, để nó bỏ con dâu đang mang thai tám tháng của tôi tìm đến cô, làm sao con dâu tôi có thể chết, còn có cháu trai chưa sinh của tôi, đều tại cô! Tất cả là tại cô đã làm hại gia đình chúng tôi! ”
Càng khiến người ta hấp dẫn hơn chính là, sau khi Lâm Bác Thành tiếp nhận trị liệu tâm thần, tình huống ngược lại càng thêm tồi tệ.
Có người chụp được anh ta đứng trên mái nhà cố gắng tự sát, sau khi được các bác sĩ và y tá giữ lại, gã vùng vẫy hét lên: "Là cô ta, là Từ Tĩnh. Cô ấy quấn lấy tôi cả ngày lẫn đêm, tra tấn tôi, các người không nhìn thấy cô ta, còn bảo tôi điên. ”
"Các người để cho tôi chết đi, chết rồi tôi mới giải thoát được."
Trong video, một người đàn ông trung niên cao 1m8 đứng trên nóc nhà bị túm lấy, khóc lóc sụp đổ khó coi.
Vài video liên tiếp gây ra nhiều cuộc thảo luận tranh cãi.
Quá khứ của Lâm Bác Thành bị lộ ra: Người đàn ông kết hôn lần hai, người vợ hiện tại đã kết hôn cách đây 3 năm.
Và ba năm trước, người vợ đầu tiên của anh ta chết do ăn nhầm bột hạt, bị dị ứng dẫn đến chết, tên của người vợ là Từ Tĩnh.
Sau khi manh mối được lật ra từng chút một, mọi người lập tức dẫn đến một phỏng đoán rùng mình: Ba năm trước, Lâm Bác Thành giết người vợ đang mang thai tám tháng Từ Tĩnh, kết hôn với người vợ hiện tại.
Lâm Bác Thành có lẽ không phát điên, có lẽ người vợ cũ chết 3 năm trước đây vẫn còn vướng mắc, mới khiến một người đàn ông bình thường đột nhiên trở nên điên cuồng sợ hãi.
Cũng chính vào lúc này, bệnh viện tâm thần lại gửi tới một video, Lâm Bác Thành một đêm già đi, hai mắt vô thần, vẻ mặt tiều tụy ngồi trước ống kính, lẩm bẩm:
"Là tôi, tôi làm ra. Ba năm trước, tôi lén bỏ bột hạnh nhân vào lọ gia vị của Từ Tĩnh. Tôi thích Trịnh Nhạc, muốn ly hôn với Từ Tĩnh, nhưng cô ta đã mang thai tám tháng, việc phân chia tài sản sẽ gây bất lợi cho tôi."
"Các người để cho tôi chết đi, cầu xin các người, để cho tôi chết đi."
Đoạn video vừa xuất hiện, lập tức khiến mọi người phẫn nộ: [Quả nhiên là Lâm Bác Thành đã giết vợ cũ đang mang thai tám tháng của anh ta. Vợ cũ chết oan uổng hóa thành lệ quỷ đến tìm anh ta báo thù. Thật sự là báo ứng xác đáng. 】
【Trịnh Nhạc kia là ai, biết anh ta có vợ còn quyến rũ, đó không phải là tiểu tam sao! Cô ta cũng trốn không thoát quan hệ tới việc này, cô ta không xấu hổ à? Lệ quỷ sao lại không tới tìm cô ta?! 】
[Nhưng Lâm Bác Thành tự thú như vậy ích lợi gì không?, lời nói của một người bị kết luận là bệnh tâm thần hình như không thể trở thành chứng cứ.]
【Đừng, cứ để cho gã như vậy đi, sống không bằng chết là trừng phạt lớn nhất đối với gã rồi. 】
Văn Vũ lật xem bình luận trên trang web, nghĩ thầm: Lâm Bác Thành muốn chết không được, oán linh của Từ Tĩnh còn chưa được thỏa mãn sao?
Cậu đang chờ đợi linh hồn Từ Tĩnh tiêu tán để có thể khơi dậy chút ký ức kiếp trước của mình, cậu quá muốn biết tất cả quá khứ giữa cậu và Ứng Thần đã từng xảy ra chuyện gì.
"Tiểu quỷ, thầy em tới rồi kìa."
Một giọng nói trầm và êm dịu đột nhiên vang lên bên tai cậu
Thanh âm kia như sợ dọa cậu. Nhẹ giọng cười cười.
Ứng Thần?!
Văn Vũ hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trong lớp học trầm tĩnh chỉ có bạn học cúi đầu vùi vào đống sách học tập, cùng lão Vương, giáo viên chủ nhiệm đang tới gần cậu.
Đồng thời, điện thoại di động trong tay cậu để dưới gầm bàn đột nhiên bị lấy mất. Sau đó, một từ điển tiếng Anh được đưa vào.
Lão Vương đã đi tới trước bàn của cậu, nghiêm nghị hỏi: "Văn Vũ, tay giấu ở dưới gầm bàn xem cái gì đó? ”
"Thưa thầy, em"
Văn Vũ ngồi thẳng dậy, lộ từ điển tiếng Anh trong tay: "Tra từ điển. ”
Thiếu niên còn đang hoảng hốt vì sao lại có thể nghe được giọng của Ứng Thần, đối với lời trách cứ của thầy giáo cùng điện thoại di động biến mất trong tay mình hoàn không kịp phản ứng.
Mà bộ dáng ngẩn ngơ của cậu, nhìn qua thập phần vô tội.
Giống như cậu đang tra từ điển, lại đột nhiên bị giáo viên chỉ trích.
Sau khi nhìn thấy từ điển và phản ứng của cậu, biết mình trách nhầm, giáo viên hạ thấp giọng nói: "Em tra từ điển à? Vậy thì ngồi xuống để ở trên bàn tra, nằm sấp dưới gầm bàn ai biết em đang làm gì."
"Còn nữa, lần trước chủ nhiệm giáo dục nói với tôi em ở trong sân trường chơi điện thoại di động bị ông ta bắt được, sau đó bởi vì bận rộn nên không xử phạt em. Chúng ta đều biết thành tích của em rất tốt. Nhưng cho dù là có thư nhập học đại học trước thời hạn, cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ học tập của các bạn học khác"
Văn Vũ lúc này đã cảm nhận rõ ràng được hơi thở của Ứng Thần, hắn hẳn là vừa mới tới, tình cờ nhìn thấy cậu đang nghịch điện thoại di động, còn thiếu chút nữa bị thầy giáo bắt lên giúp cậu một phen.
Văn Vũ đặt hai tay lên bàn, mặt không đổi sắc nói: "Thưa thầy, em biết rồi. ”
Đợi đến khi lão Vương rời đi, Văn Vũ thế nhưng không có ý nói cảm ơn.
Ngược lại còn có cảm giác như làm chuyện xấu bị ba mẹ bắt được, bên tai tự nhiên nóng lên.
Nhưng Ứng Thần cũng không phải là cha mẹ của cậu, tại sao cậu lại xấu hổ.
Văn Vũ làm cho mình hợp tình hợp lý, cầm bút viết trên giấy: [Trả lại điện thoại di động cho em. 】
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên bên tai: "Tan học trả cho em. Giờ học cho tốt, đừng ảnh hưởng đến tâm lý học tập của các bạn cùng lớp khác."
Trong thanh âm mang theo sự chế nhạo, vừa nghe chính là cố ý học lão Vương giáo dục quản giáo cậu.
Coi mình là cha mẹ người ta thật hay gì.
Thiếu niên không vui vẻ cầm bút, lại nặng nề viết hai chữ trên giấy: [Trả lại em. 】
Sau một tiếng cười khẽ, trọng lượng của từ điển tiếng Anh trong tay đột nhiên không còn, trong chớp mắt lại có thêm một hộp sữa ấm áp.
"Uống sữa trước đi. Lâm An nói với anh là em không ăn điểm tâm, thân thể phàm nhân không ăn làm sao được."
Cho nên, Ứng Thần đột nhiên chạy tới trường chỉ là đưa bữa sáng cho cậu?
Sao hắn lại nhàn rỗi như vậy?
Buổi sáng Văn Vũ không ăn sáng, hiện tại thật sự hơi đói. Cậu không nói gì, xé ống hút chọc vào uống.
Hương sữa tinh khiết nồng đậm hút vào miệng, dạ dày trống rỗng ấm áp, rất dễ chịu
"Cậu uống gì đó? Sao thơm dzữ vậy? ”
Triệu Lỗi đang vùi đầu đọc sách đột nhiên hỏi cậu.
"Sữa."
Văn Vũ nói xong cũng nhìn thoáng qua hộp giấy.
Triệu Lỗi duỗi cổ ngửi ngửi, nuốt một ngụm nước miếng: "Tớ cũng uống nhãn hiệu này, sao lại không có mùi thơm như này? ”
Thơm đến mức khiến người ta thèm ăn.
Văn Vũ: "Có thể là do còn nóng chăng? ”
Triệu Lỗi ánh mắt lưu luyến từ trên hộp sữa chuyển đến giấy trên bàn, lại nuốt nước miếng: "Ngày mai tớ cũng uống nóng một chút thử xem. ”
Văn Vũ cũng cảm thấy hộp sữa này ngon quá mức, cậu đang muốn hỏi có phải Ứng Thần đã làm gì hộp sữa không.
Giọng nói Ứng Thần bay tới: "Vừa mới nướng ra, thừa dịp nóng ăn đi. ”
Sau đó, trong tay cậu đột nhiên lại xuất hiện thêm một cái túi giấy, bên trong đặt mấy cái bánh sừng bò nướng vàng ốp còn bốc hơi nóng.
Triệu Lỗi ngồi cùng bàn theo mùi vị ngửi ngửi, sau khi nhìn thấy túi giấy trong tay Văn Vũ, ánh mắt lấp la lấp lánh: "Cậu ăn gì đó? Thơm thế! Bánh sừng bò à! Cậu mua nó ở đâu? Sao lại thơm như vậy? ”
Văn Vũ còn chưa kịp phản ứng với mấy thứ biến ảo xuất hiện trong tay mình, đã phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi thèm muốn của bạn cùng bàn.
"Tùy tiện mua ở trên đường."
Triệu Lỗi như ruồi nhặng xoa tay: "Cho bạn thân đây nếm thử một miếng đi, buổi trưa tớ mời cậu ra căng tin ăn. ”
Văn Vũ do dự một chút, sau đó nhìn quanh. Dường như đang xin sự đồng ý của ai đó.
Mà lúc này, Triệu Lỗi đã nóng lòng lấy một cái ra khỏi túi giấy, cắn một nửa: "Thơm quá! Sao lại thơm như thế! Ngửi mùi thôi cũng không chịu nổi rồi, ăn càng thơm! ”
"Cậu mau nói cho tớ biết mua ở đâu, ngày mai tớ nhất định phải mua một đống về ăn!"
Bánh mì thật sự thơm, hương vị ngọt ngào dễ chịu rất nhanh lan toả ra xung quanh, rất nhiều bạn học bị mùi thơm hấp dẫn ngẩng đầu nhìn qua.
Ngay cả Triệu Hiểu ngồi ở hàng ghế sau Triệu Hiểu Lượng cũng chạy tới: "Cậu mua bánh mì thơm quá vậy, không chia cho tớ một cái à! ”
Nói xong cũng lấy đi một cái nhét vào miệng.
Các bạn cùng lớp khác hỏi mùi thơm ở đâu xong cũng đến lấy, chẳng mấy chốc một túi bánh mì chỉ còn lại hai cái.
Văn Vũ lập tức siết chặt túi, nói: "Tớ còn chưa ăn sáng, chờ sau này mua thêm cho các cậu. ”
Cậu nếm một ngụm rồi phát hiện, thật sự rất ngon!
Cũng khó trách các bạn học khác đều trông mong nhìn cậu, hai cái sau khi ăn xong trong miệng đều là hương vị mềm mại ngọt ngào.
Ứng Thần lấy bánh mì từ đâu ngon như vậy?
Văn Vũ còn chưa thỏa mãn, cầm bút viết trên giấy: [Bánh mì anh mua ở đâu.]
"Còn muốn ăn?"
Một tiếng cười khẽ truyền đến, ngay sau đó một luồng gió lạnh lẽo, nhẹ nhàng thổi lên trán.
Như được hôn.
Văn Vũ không nhìn thấy người ta không lấy được chứng cứ mình bị hôn, sắc mặt ửng đỏ nhanh chóng viết lên giấy: [Đừng ảnh hưởng đến lớp học của em. ]
Sau đó, Ứng Thần không nói lời nào, dường như đã biến mất không còn động tĩnh. Nếu như Văn Vũ không thể cảm nhận được hơi thở của hắn, sẽ thật sự cho rằng hắn đi rồi.
Ứng Thần an tĩnh như vậy, ngược lại trong lòng Văn Vũ lại cảm thấy không chắc chắn.
Hắn thật sự nghe lời mình, yên lặng đợi ở một bên ư?
Hay hắn không vui vì đã đến tận nơi để mang đồ ăn sáng cho mình nhưng lại bị chính mình đối xử lạnh nhạt?
Thiếu niên càng không tập trung học nổi, cầm bút xoay quanh trên tay, muốn viết một chút gì đó trên giấy hỏi Ứng Thần, nhưng chưa biết viết gì.
Loại cảm giác xa lạ quan tâm tới suy nghĩ của người khác cậu chưa từng có, bởi vậy cũng không biết thay đổi xử lý cục diện hiện tại như thế nào.
Đang lúc trong lòng mâu thuẫn, thanh âm ứng thần lại bay tới: "Linh hồn người phụ nữ kia có dấu hiệu tiêu tán, anh phải chạy tới thu linh hồn Lâm An. Em ở lại lớp học cho tốt, đừng quên về nhà sau giờ học. ”
Nói xong, một luồng gió mát thổi qua tóc trên đỉnh đầu, dịu dàng như là Ứng Thần vuốt ve đỉnh đầu cậu.
Văn Vũ cả kinh, không kịp nghĩ đã thốt ra,: "Tiêu tán rồi? Nhanh vậy sao? ”
Triệu Lỗi bị cậu quấy rầy, kỳ quái hỏi: "Gì cơ? Cậu đang nói chuyện với ai đấy? ”
Văn Vũ quay đầu: "Không có gì, xem sách của cậu đi.. ”
Ứng Thần rời đi vô cùng lưu loát, hơi thở nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Mà Văn Vũ, tuy rằng cách xa mấy chục dặm, nhưng bởi vì trong linh hồn tiêu tán của người phụ nữ được rót vào pháp lực nên sinh ra va chạm với cậu, ký ức xa xưa quen thuộc từng chút một bị mở ra.
Văn Vũ nhắm mắt nằm sấp trên bàn, nhìn thấy kiếp trước của mình.
Trong đêm đen, cậu bị một thân thể gầy gò cõng chạy trốn, phía sau bọn họ có ánh lửa và tiếng la hét đuổi theo, cậu nôn nóng kêu lên:
“Lâm An, ngươi buông ta xuống, để cho ta tự chạy!"
Lâm An thở hổn hển, hai chân vì chạy vội,quá mệt mỏi mà run rẩy lại kiên trì cõng cậu không buông: "Thiếu gia, không được chân người bị thương."
"Ta không sao, ngươi mau buông ta xuống!" Cậu giãy dụa muốn xuống, sức lực làm cho Lâm An vốn đã kiệt sức lảo đảo, nặng nề ngã xuống đất.
Hai người cùng lúc lăn trên mặt đất đầy cỏ dại.
Dưới ánh trăng trắng lạnh chiếu rọi vùng hoang dã đêm khuya, cậu nhìn thấy thân thể gầy yếu của Lâm An còn gầy yếu hơn cậu lăn trên mặt đất, thống khổ "a" một tiếng, sau đó thấp giọng rên rỉ.
"Lâm An, ngươi làm sao vậy?"
Văn Vũ cuống quít đi đỡ nó, giữ chặt cánh tay nó lại chạm phải máu nóng nhớp nháp, là máu của Lâm An.
"Ngươi cũng bị thương, sao ngươi không sớm nói! Văn Vũ tức giận lại tự trách: "Ngươi còn cõng ta chạy lâu như vậy. ”
Lâm An hoàn toàn không để ý, nghe tiếng đuổi theo càng ngày càng gần, đẩy Văn Vũ gấp gáp kêu: "Thiếu gia, không còn thời gian đâu, người mau chạy đi, đừng để ý đến ta! ”
Văn Vũ ngã ngồi trên mặt đất, lạnh nhạt nói một tiếng: "Ta chạy nhanh hơn nữa, cũng chẳng chạy nhanh bằng những sai nha đó. Văn gia đều bị tịch biên cả rồi, ta còn có thể trốn đến nơi nào?"
"Sao người có thể nói những lời này!"
Lâm An nghiêm khắc ngắt lời cậu: "Đại nhân là bị vu cáo hãm hại, sẽ có một ngày trầm oan giải tội. Thiếu gia người nhất định phải sống thật tốt chờ đợi ngày đó. ”
Tiếng vó ngựa đuổi theo dần dần tới gần, chấn động mặt đất, ngọn lửa đâm thủng màn đêm giống như tín hiệu tử vong.
Mà tiếng hô của những người đuổi theo cũng càng ngày càng rõ ràng: "Bắt được thiếu gia nhà họ Văn sẽ có thưởng! Bắt được thiếu gia nhà họ Văn sẽ có thưởng! ”
Văn Vũ cười lạnh: "Thưởng? Ta có thể đáng giá bao nhiêu? Lâm An, ngươi hiện tại bắt ta giao cho bọn họ, cầm tiền thưởng ngươi liền đi tìm chỗ an thân, coi như là Văn gia chúng ta….!"
Ba!
Một tiếng giòn giã phá vỡ sự trầm tĩnh xung quanh。
Mặt Văn Vũ nghiêng sang một bên, kinh ngạc nhìn Lâm An luôn luôn ngoan ngoãn kia, thế nhưng tát cậu một cái.
" Thiếu gia, người đang nói bậy bạ gì đó, người"
Thanh âm Lâm An phát run, lại mạnh mẽ nắm lấy quần áo của cậu cởi ra: "Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ta là Văn gia thiếu gia Văn Vũ, người là người hầu của ta Lâm An! ”
Văn Vũ: "Dừng lại, ngươi làm gì vậy! ”
Lâm An đè tay cậu lại, bình tĩnh lại nghiêm khắc: "Thiếu gia, người đã nói chờ người lập môn hộ liền trừ bỏ nô tịch cho ta, cho ta học hành đạt được danh vọng như tất cả nam nhân trong thiên hạ."
"Người phải sống tốt, thực hiện lời hứa của người! Nếu người không theo ta, ta chết cho người xem! ”
Sự sắc bén của Lâm An khiến Văn Vũ nhất thời không biết trả lời thế nào. Chỉ trong nháy mắt, Lâm An đã lưu loát cởi áo lam vải thô của nó ra, thay áo gấm tơ lụa của cậu vào.
Chỉ là cậu hiện tại còn không biết, thay đổi thân phận sẽ mang đến tai nạn gì cho Lâm An.
Thời gian trôi qua.
Cậu bị nhốt trong ngục tối ẩm ướt, bao quanh là mùi mốc và mùi máu làm cho người ta buồn nôn kinh tởm.
Lâm An bị trói vào giá hình, thân áo gấm tơ lụa kia đã bị roi quất thành vải vụn, dính đầy vết máu sẫm đậm, nhỏ giọt trên tấm thảm rơm đã sờn.
Mấy gã thi hình nói là hỏi cung, thật ra là hoàn toàn phát tiết dục vọng ngược đãi: "Nghe nói đích thiếu gia Văn gia được chiều chuộng vô cùng. Hiện tại sa sút giống như chó, nói một câu mềm nhũn cầu xin ông đây, ông đây cho ngươi bớt khổ sở."
"Yo, không nói. Vậy xem xem xương cốt của ngươi cứng hay là roi của ta cứng hơn. ”
Tiếp theo, lại là một trận đánh rùng rợn như mưa.
Mỗi cú đánh này lẽ ra là đánh vào mình.
Hai tay Văn Vũ nắm chặt cửa lao, cắn rách đầu lưỡi nuốt xuống từng ngụm mùi máu tanh nóng, đôi mắt đỏ thẫm ẩn nhẫn nước mắt bất lực đối với chính mình.
Mà Lâm An dưới sự bạo hành của những người đó, thỉnh thoảng dùng ánh mắt suy yếu cảnh cáo cậu.
Đừng nói ra, nếu không người đau khổ sẽ là cả hai người!
Văn Vũ nằm sấp vào bàn học, nước mắt lặng lẽ chảy ra làm ướt cánh tay, thấm đẫm giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất