Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 34

Trước Sau
Suốt bữa tiệc, Văn Vũ chưa bao giờ nóng lòng muốn về nhà như vậy.

Sau khi kết thúc, cậu cảm ơn mỗi vị trưởng bối, khéo léo cự tuyệt lời mời đi ca hát của Từ Thành. Vội vàng gọi xe bên vệ đường về nhà.

Mấy ngày nay Ứng Thần vì không muốn làm chậm trễ kỳ thi của cậu, cho cậu đủ không gian tự do, ban đêm cũng không đến phòng của cậu, cũng chẳng chạm vào người cậu. Thậm chí hai người có đôi khi cả ngày không nói một lời.

Ứng Thần trầm tĩnh, ngược lại khiến cậu luôn muốn theo đuổi hình bóng của hắn khi ở nhà. Muốn xem Ứng Thần đang làm gì?

Cậu biết Ứng Thần khát khao bản thân mình, đương nhiên cũng hiểu được Ứng Thần đang ẩn nhẫn. Cậu nghĩ sau khi thi đại học, Ứng Thần có thể ầm ầm bộc phát nhẫn nhịn tồn đọng mấy ngày nay hay không.

Rõ ràng trong lòng còn sợ, nhưng cậu vẫn có loại vội vàng muốn gặp Ứng Thần. Nhất là, sau khi nhìn thấy cậu và Chú Lưu rời đi, Ứng Thần lẻ loi đứng giữa đám đông khiến tim cậu chợt nhói lên.

Trong xe, Văn Vũ thỉnh thoảng mở điện thoại xem tin nhắn, vài lần thúc giục tài xế lái nhanh hơn một chút.

Cho đến khi cậu tiến vào tiểu khu biệt thự, bước nhanh vào nhà đẩy cửa ra nhìn thấy Ứng Thần trầm tĩnh ngồi trong phòng khách, mới thở phào nhẹ nhõm.

Văn Vũ bắt đầu thay giày ở cửa: "Em về rồi, mang về cái bánh khoai lang đây."

Cậu nói một nửa, ảo não dừng lại.

Lúc ăn ở bữa tiệc vừa rồi, có một món bánh khoai lang rất ngon. Cậu chỉ muốn mang về một phần.

Chỉ là chính cậu cũng không nghĩ tới, cậu cũng vô thức muốn cho Ứng Thần nếm thử.

Hơn nữa, Ứng Thần hình như không cần ăn cái gì.

Cậu càng thêm ảo não, mang dép lê đi vào bên trong, tầm mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Ứng Thần. Muốn xem hắn có tức giận hoặc có cảm xúc gì khác không…

"Mang cho anh?"

Ứng Thần hỏi, giọng nói chậm rãi quanh quẩn trong đại sảnh.

"Ừm."

Văn Vũ dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Anh, có ăn không? ”

"Có." Ứng Thần đi về phía cậu, hơi cúi người lấy lấy phần bánh khoai lang còn nóng trong tay cậu, thấp giọng hỏi: "Trễ thế này có mệt không? ”

Có mệt không?

Dường như có ẩn ý trong câu này.

Thật ra là muốn hỏi: Em muốn nghỉ ngơi à? Có muốn làm gì khác với anh không?

Văn Vũ bắt đầu căng thẳng, không ngừng lắc đầu.

Tay còn lại của cậu còn ôm hoa hướng dương vàng son kia, Ứng Thần cũng đồng thời tiếp nhận, nắm lấy tay cậu, nói: "Vậy chúng ta ăn mừng thêm một lát nữa. ”

Văn Vũ không nói gì, bị hắn dắt đi.



Ứng Thần dắt cậu đi lên sân thượng tầng hai, đỡ cậu ngồi trên một cái ghế mây ngoài trời. Lại thuận tay cắm hoa hướng dương vàng óng vào bình hoa đã chuẩn bị sẵn ở giữa bàn.

Trong màn đêm, trên nóc sân thượng có một ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng chung quanh, mấy chậu lá cây quế tỏa ra màu xanh biếc.

Mặt bàn mây được lát một lớp khăn trải bàn trắng tinh khiết, làm cho hoa hướng dương vàng óng ánh càng thêm nổi bật rực rỡ chói mắt.

Xung quanh bình hoa bày mấy món ăn vẫn còn bốc khói, hương vị mê người, bánh ngọt tráng miệng tinh xảo, còn một chai rượu vang đỏ không rõ nhãn gì. Giống như phong cách lãng mạn trong một bộ phim.

Ứng Thần cầm lấy rượu vang đỏ đã mở, chậm rãi đổ vào ly rượu thủy tinh trong suốt đưa cho Văn Vũ, cười nói: "Lần đầu tiên anh mở tiệc ăn mừng, không biết có đúng cách không? Em vừa rồi chắc cũng ăn cùng bạn bè không ít rồi, đây chỉ là một hình thức trang trí thôi, không muốn ăn không cần phải ăn. ”

Hắn vẫn mặc bộ áo sơ mi đen, thần sắc trầm tĩnh, giọng nói và động tác rất nhẹ nhàng. Lại làm cho Văn Vũ có cảm giác không chân thật. Rõ ràng còn đang ẩn nhẫn cảm xúc gì đó.

Văn Vũ cầm chén rượu, nhìn màu đỏ rực đón nhận chút ánh sáng, hỏi hắn: "Lúc nãy em cùng đám chú Lưu đi rồi, có phải anh cảm thấy rất mất mát không? ”

"Mất mát?"

Ứng Thần ngồi đối diện cậu, trong ngữ điệu mang theo chút khổ sở: "Cũng không phải tất cả. ”

Hôm nay trong khoảnh khắc Văn Vũ cùng bạn bè của cậu rời đi, hắn hiểu được vị trí của mình. Hắn là một kẻ xâm nhập, không hề có đạo lý xông vào và quấy nhiễu cuộc sống vốn nên yên bình của thiếu niên.

Mấy ngày nay, Văn Vũ nghĩ về chuyện kiếp trước,cả người nặng nề, buồn bực, bi thương. Có một số việc, không biết mới là tốt nhất.

Mà cậu sinh ra trong thời thái bình thịnh vượng, trẻ nhỏ ở độ tuổi này vốn nên là vô ưu vô lự, tự do trưởng thành.

Là sự xuất hiện của hắn, làm cho em ấy thêm phiền não.

Hắn cố gắng tìm cậu, muốn cậu biết quá khứ của hai người. Lại quên mất, những chuyện này đối với nhân loại đều chỉ là quá khứ kiếp trước. Con người sau khi đầu thai đã chẳng còn nhớ nữa.

Cuộc đời này, bên cạnh cậu có người lớn tuổi, có bạn bè yêu thương. Đều là bởi vì sự xuất hiện của mình, làm cho cậu lâm vào sợ hãi, sa vào quá khứ nặng nề đau buồn.

Ứng Thần buồn bã, giọng nói trầm xuống: "Kiếp này của em đã khác. Em có bạn bè xung quanh em, có khả năng bảo vệ bản thân, cũng có khả năng nuôi sống bản thân. Ngay cả khi không có anh, em vẫn sẽ có một cuộc sống tốt. ”

Hắn cười khổ: "Anh đang suy nghĩ, nếu như anh không xuất hiện, mấy ngày nay em cũng không đến mức lo lắng sợ hãi, không đến mức vất vả bôn ba tìm kiếm ký ức. ”

Ly rượu trong tay Văn Vũ chợt rung lên: "Ý anh là sao? ”

Ứng Thần nhìn cậu, âm thầm nói một câu: "Anh không nên tới đây, là anh không nên quấy rầy em. ”

Văn Vũ hoàn toàn không ngờ Ứng Thần lại nói ra những lời như vậy, trong lòng vẫn kinh ngạc nghi kỵ, trực tiếp hỏi ra: "Vậy anh, anh muốn rời đi sao? ”

Ứng Thần chậm lại, khàn khàn hỏi một câu: "Em muốn anh rời khỏi em à? ”

"Em"

Văn Vũ nghẹn lời.

Cậu không biết.

Gần nửa tháng trước, cậu còn căng thẳng hy vọng có biện pháp diệt trừ Ứng Thần, trở về lại cuộc sống trước kia.



Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.

Cảm giác sợ hãi của cậu đối với Ứng Thần hoàn toàn biến mất, ngẫu nhiên nhớ tới quan hệ hai người trước kia, luôn mang theo từng tia đau đớn cùng đau buồn đến chết.

Cậu đã lợi dụng Ứng Thần, quyến rũ Ứng Thần, sau đó xảy ra chuyện gì cậu cũng không biết. Quá khứ của hai người quá không rõ ràng.

Nhưng muốn nói có thích Ứng Thần hay không, cậu không biết.

Chỉ là, mỗi lần Ứng Thần xoa đầu cậu, kéo tay cậu, hôn lên trán cậu, dường như cậu cũng không phản kháng mấy.

Thiếu niên muốn thăm dò.

Muốn biết, Ứng Thần có cảm giác thật nhất khắc trong linh hồn mình hay không.

Cậu vịn bàn chậm rãi đứng lên: "Trước đó em muốn trả lại lời cảm ơn cho anh. ”

Thiếu niên lắp bắp, hai má nóng lên. Nhưng vẫn đi tới bên cạnh Ứng Thần.

Ứng Thần chìm đắm trong nỗi buồn và sự tự trách, không nghe rõ ý tứ thực sự của Văn Vũ. Nhìn thấy thiếu niên đỏ mặt đi về phía hắn, ở bên cạnh hắn hơi cúi người xuống.

Gương mặt ửng đỏ của Văn Vũ từng chút từng chút tới gần trước mắt mình, đôi môi màu nhạt chạm vào khóe môi hắn. Làn da mềm mại ấm áp khẽ chạm vào gương mặt lạnh lẽo của hắn.

Trong nháy mắt, hơi thở của Ứng Thần như ngừng lại, đại não vang lên ầm ầm.

Khi thiếu niên sắp rời đi, hắn đột nhiên thanh tỉnh, vươn tay ôm lấy thân hình mảnh mai của thiếu niên vào trong lồng ngực rộng lớn và cường tráng của mình, nặng nề hôn lên đôi môi mỏng tái nhợt mềm mại.

Đó là hương vị khiến hắn nhớ đến phát điên.

Đó là liều thuốc giải cho căn bệnh hiểm nghèo ngàn năm không thể thuyên giảm của hắn, là sự cứu chuộc khi hắn không thấy ánh sáng mặt trời. Cũng là thứ hy vọng xa vời nhất mà hắn muốn điên cuồng chiếm hữu, lại không dám dễ dàng chạm vào.

"Tiểu quỷ" hắn khẽ cắn môi thiếu niên, trong cổ họng đắng chát lăn ra cái tên nặng nề mơ hồ, chứa đựng tất cả chờ đợi khổ sở cùng nỗi nhớ nhung nồng đậm của hắn.

"Hừm" Văn Vũ đáp một tiếng, không kịp phòng bị để cho đầu lưỡi của Ứng Thần trượt vào giữa môi mình.

Ứng Thần nếm được hương vị của cậu, đây là lời cảm ơn cậu đã hứa.

Bây giờ cậu đã trả lại, nhưng lại không đẩy Ứng Thần ra.

Mặc cho hắn thăm dò.

Cậu không chống cự. Giống như Ứng Thần lần đầu tiên nhìn thấy cậu nói: Có một số chuyện có thể ở sâu trong linh hồn, dù như thế nào cũng không quên được.

Cậu không nhớ nổi cụ thể, lại nhớ rõ loại cảm giác quen thuộc này, đã trải qua bao nhiêu ngày đêm từng có trong quá khứ.

Văn Vũ muốn khóc, cậu kìm nén cảm xúc tràn ngập trong lòng, nhưng trong khoang mũi nỗi chua xót nặng nề cuối cùng cũng vượt qua sự ẩn nhẫn của cậu, nước mắt run rẩy trong hốc mắt lăn ra, cậu không kiềm được nữa.

Nước mắt nóng chảy qua hai má, mặn mà thấm vào giữa môi và răng hai người, Ứng Thần muốn buông cậu ra, lại bị cậu cắn đầu lưỡi không buông.

Cậu cũng không biết vì sao cậu lại khóc, chỉ là rõ ràng hiểu được, cậu không có chán ghét không có bài xích Ứng Thần làm chuyện như vậy, kiếp trước cậu ước chừng thật sự rất thích Ứng Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau