Chương 42
Văn Vũ vẫn rất để ý đến hình tượng bên ngoài của mình, đặc biệt là Ứng Thần trong ký ức còn nói cậu xấu xí, khiến cậu để ý không thôi.
Hiện tại nhìn thấy những bức "ảnh xấu xí" của cậu đầy trong điện thoại của Ứng Thần càng làm cho cậu ớn lạnh, nghiêm túc hoài nghi thẩm mỹ của Ứng Thần có vấn đề.
Thiếu niên chọn xoá không thương tiếc, cảnh cáo: "Sau này mà không có sự cho phép của em thì không được phép chụp ảnh em biết chưa"
"Đừng xóa mà. Vất vả lắm mới chụp được. ”
Ứng Thần vươn tay ra, điện thoại di động vững vàng trong tay Văn Vũ giống như bị một sợi dây vô hình câu đi, rơi vào trong tay Ứng Thần.
Ứng Thần vô cùng quý trọng nhìn từng tấm ảnh xấu xí trong điện thoại, như thể đang nhìn vào thứ khiến hắn lưu luyến nhất trên thế gian này, nói: "Em thường xuyên không ở nhà, anh nghĩ khi anh nhìn ảnh chụp của em sẽ dễ chịu hơn chút. ”
"Cũng không thể xem mấy bức đó được, xấu quá đi! Không thể giữ lại! ”
Văn Vũ nhảy tới đoạt với hắn, thân thể nhanh nhẹn nhào qua. Mắt thấy bắt được điện thoại di động trong tay Ứng Thần, lại nhìn thấy Ứng Thần cười với cậu, đột nhiên biến mất tại chỗ.
Văn Vũ:"??? Ứng Thần? ”
"Ở đây."
Giọng nói mang theo nụ cười vui vẻ của Ứng Thần vang lên sau lưng, cầm điện thoại trong tay lắc nhẹ.
Bị lừa.
Văn Vũ quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng này của Ứng Thần, trong lòng càng thêm tức giận. Cậu nhào qua với tốc độ nhanh hơn, nói: "Đưa em" ”
Nhưng mà thân thể Ứng Thần giống như ảo ảnh rõ ràng đã bị cậu nắm giữ lấy, lại có thể biến mất trong tay cậu làm cho cậu nhào vào không khí, còn ở sau lưng cậu chạy lung tung cười khắp phòng.
Văn Vũ ra tay nhanh nhẹn đến đâu, cũng không bắt được Ứng Thần, cậu tức giận hét lên: "Anh dừng lại! Anh ỷ vào có dị năng, bắt nạt em. ”
Ứng Thần ngẩn ra, lập tức xuất hiện trước mặt Văn Vũ: "Không phải. Đừng giận, muốn chơi với em mà thôi!"
Văn Vũ nhân cơ hội một tay dùng sức bám lấy vai hắn, một tay cực nhanh đoạt lại điện thoại từ trong tay hắn giơ cao.
Lần này cuối cùng cũng bắt được.
Chỉ là bởi vì lần này cậu dùng lực quá lớn, thân thể nặng nề đè vào Ứng Thần, mà Ứng Thần sợ cậu ngã một tay vòng quanh eo cậu, đệm lui về phía sau vài bước. Khi thân thể hắn chạm vào giường phía sau, hắn dụ dỗ thiếu niên thắt lưng gầy gò, thuận thế nằm vật xuống giường.
Văn Vũ vừa cướp được điện thoại di động, còn chưa có kịp đứng vững, thân thể lập tức theo Ứng Thần ngã vào giường mềm mại, nằm sấp trên người Ứng Thần.
Cậu biết Ứng Thần cố ý, dứt khoát đứng lên ngồi trên người hắn không đi, giống như thị uy cầm điện thoại di động bắt đầu chọn ảnh xóa. Hung dữ nhìn xuống hắn: "Anh đừng lộn xộn, chờ cho đến khi em xóa hết mấy tấm này."
Hai tay Ứng Thần đặt ở trên eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đừng xóa toàn bộ, để lại cho anh mấy tấm được không? ”
"Không được."
Văn Vũ lạnh mặt: "Sau này cũng không được phép chụp lung tung khi chưa được em đồng ý. ”
Hai tay Ứng Thần đi lên: "Em bảo, đêm nay nghe anh hết mà? ”
" Một chuyện là một chuyện…"*
(Thành ngữ: Một chuyện là một chuyện, đừng lấy chuyện khác ra đe doạ.baidu)
Văn Vũ vừa nói một nửa, phát hiện có một tấm ảnh khuôn mặt lúc ngủ rất tốt. Chụp được ngũ quan và đường cong khuôn mặt hoàn hảo của mình.
Ngón tay cậu dừng lại: "Được rồi, để lại tấm này, nhưng thỏa thuận tối nay không còn nữa."
Ứng Thần dừng lại, động tác nhận điện thoại di động có chút do dự.
Văn Vũ: "Tặng em một tấm ảnh chụp chung của hai chúng ta ”
Được!
Ứng Thần bất ngờ đến vui vẻ, bàn tay đặt ở bên hông cậu bỗng nhiên dùng sức, ngay sau đó một trận trời đất xoay chuyển, Văn Vũ thay đổi vị trí ngã xuống giường.
"Đã nói rồi, đêm nay không được!" Văn Vũ đẩy hắn
Ứng Thần nằm sấp trên người cậu:
"Không phải chụp ảnh à? ”
Văn Vũ: "Nào có kiểu nào chụp như vậy đâu! ”
"Có thể."
Ứng Thần một tay nắm chặt cổ tay thiếu niên đè xuống, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ bừng ——
Văn Vũ nhanh chóng liên lạc với giáo sư Hạ Mộc thông qua Vinh Địch, sau vài lần gặp mặt bắt chuyện, Văn Vũ hiểu được như thế nào mới là một nghệ sĩ chân chính.
Cậu vốn có năng khiếu hội hoạ khác thường so với người bình thường, từ nhỏ đã giành được giải thưởng trong các cuộc thi vẽ tranh nghệ thuật, được học viện mỹ thuật thành phố S nhận vào trước. Cậu tự cho rằng tài năng của mình cộng thêm kỹ xảo mài giũa hội họa cũng có thể khiến cậu nhanh chóng đứng vững thành danh trong giới.
Sau khi nói chuyện phiếm với Hạ Mộc, để cho cậu biết trên thế giới này lại có rất nhiều họa sĩ tài hoa và chăm chỉ như cậu. Sau khi nhận rõ hiện thực, tâm lý trẻ con, cuồng nhiệt của Văn Vũ dập tắt, bắt đầu khiêm tốn xin lời khuyên và chăm chỉ trau dồi kỹ năng hội họa của mình.
Những ngày này, cậu hầu như không ra khỏi phòng tranh của mình ngoại trừ ăn và ngủ.
Ngay cả Lâm An cũng bị cậu lạnh nhạt, huống chi Ứng Thần.
Cũng may Ứng Thần sẽ không làm phiền cậu, lúc cậu vẽ tranh ngồi ở bên cạnh yên lặng nhìn, thỉnh thoảng giống như điều hòa thông minh phóng ra chút khí lạnh, làm cho trong phòng tranh ngày tháng tám oi bức có chút mát mẻ sảng khoái.
"Tối nay em hẹn gặp thầy Hạ, bữa tối không ăn ở nhà nữa." Văn Vũ đặt nét vẽ cuối cùng lên tranh sơn dầu, nói với Ứng Thần đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh chán nản nhìn cậu.
"Lại đi gặp Hạ Mộc?" Ứng Thần có chút bất mãn.
"Đúng vậy, sắp khai giảng rồi, thừa dịp có thời gian rảnh rỗi thầy Hạ nói dẫn em làm quen mấy vị giáo sư trong làng tranh sơn dầu. Đúng rồi, em còn muốn tìm thời gian cảm ơn Vinh Địch đã giới thiệu thầy Hạ cho em. Lần này em được hưởng lợi rất nhiều. ”
Ứng Thần không nói gì, đi qua ôm cậu: "Mấy giờ em về nhà? Đừng để anh chờ đợi quá lâu. ”
Trong giọng nói còn có thêm năn nỉ.
Thần ma sống mấy ngàn tuổi, thế mà giống như trẻ con vậy.
Văn Vũ cười: "Chỉ có mấy tiếng thôi. Chờ sau khi em khai giảng còn phải huấn luyện quân sự nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó chỉ có thể ở lại trường, anh phải làm sao? ”
Ứng Thần: "Buổi tối anh đến trường em ngủ với em. ”
"Đừng."
Văn Vũ vừa thay quần áo vừa từ chối: "Một ký túc xá bốn người bạn cùng phòng, hơi có động tý thôi cũng có thể nghe rõ ràng. Chỉ có nửa tháng mà thôi, anh thành thật ở nhà chờ em đi. ”
Ứng Thần không nói lời nào cậu cũng biết, cái con người này khẳng định sẽ không thành thật ở nhà.
Quên đi, chỉ cần hắn đừng gây sự, để cho các bạn và giáo viên hoài nghi thì hắn đi.
Văn Vũ nghĩ, khóe miệng không khỏi cong lên.
Một lát sau, Ứng Thần đứng ở ban công lầu hai nhìn thiếu niên ăn mặc chỉnh tề rời khỏi nhà. Bóng lưng thon dài gầy gò kia dần dần đi ra khỏi tầm mắt, ánh sáng dịu dàng trong mắt hắn tản đi, dần dần trở nên u ám lạnh lẽo.
Hắn cầm điện thoại gọi cho Vinh Địch, thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Mục đích của cậu là gì? ”
Vinh Địch ở đầu kia cười: "Tôi còn tưởng ông gọi điện cảm ơn tôi. Không đầu không đuôi hỏi ý tôi là sao? ”
Ứng Thần: "Tốt nhất cậu đừng cho tôi biết cậu có mánh khóe gì, nếu không ngay cả cậu, tôi cũng sẽ không tha thứ. ”
Hạ Mộc là người của Vinh Địch, thái độ của anh ta đối với Văn Vũ đại biểu cho thái độ của Vinh Địch. Tính cách của Vinh Địch hắn rõ ràng, so với chính hắn còn lãnh huyết vô tình hơn. Đối xử tốt với Văn Vũ vô duyên vô cớ như vậy, căn bản không phải phong cách xử sự của Vinh Địch.
Trừ khi là còn có gì đó
Vinh Địch cười nhạo: "Cẩn thận thế á? Chẳng lẽ sợ tôi làm gì cục cưng nhà ông à? Tôi có bản lĩnh lớn vậy, dám hại cậu ta ngay dưới mí mắt ông sao! Ông cảnh giác với người bạn cũ của ông thế, không sợ làm tổn thương trái tim của người bạn cũ của ông hả?. ”
Ứng Thần bất động, hắn đợi một ngàn năm mới đổi được ngày hôm nay, hắn nhất định phải cẩn thận.
Trước khi cúp điện thoại, hắn vẫn lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng quên, cậu vẫn còn tên nhân loại Hạ Mộc kia. Nếu Văn Vũ của tôi xảy ra chuyện gì, các người sẽ phải nhận lại gấp bội. ”——
7 giờ tối, quán bar ở trung tâm thành phố.
Lúc Văn Vũ chạy tới, đã có một vài người đang ngồi uống rượu nói cười trong quán.
Người ở giữa chính là Hạ Mộc. Hơn ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị với mái tóc bù xù. Vừa đến gần còn có thể ngửi thấy mùi mực bốc lên từ người anh ta.
Những người không biết anh ta sẽ nghĩ anh ta là người cẩu thả, những người biết anh ta lại bị thu hút bởi thái độ bất cần và tài năng của anh ta.
Văn Vũ vội vàng đi tới, khẽ gật đầu với những người xung quanh rồi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi thầy Hạ, để thầy chờ lâu. ”
Hạ Mộc đang cầm ly đế cao uống rượu, vừa nhìn là cậu vội vẫy tay: "Cậu không đến trễ, chúng tôi đến sớm uống rượu. Sao? Có uống một ly không? ”
Văn Vũ đến cầu thầy sợ say thất thố, cười khéo léo cự tuyệt' "Không, tôi vẫn là uống nước đi. ”
Làn da Văn Vũ rất trắng trẻo, gương mặt đẹp trai lại sắc bén mang theo ý cười lễ phép đặc biệt khiến người ta tăng thêm hảo cảm, hơn nữa dưới ánh đèn quán bar màu tối mị hoặc này càng khiến người ta để ý.
Mấy nam nữ đang ngồi đánh giá Văn Vũ, trong mắt có người mang theo ý cười không rõ: "Lão Hạ, đây là học trò mới của ông à? Hay người mẫu vẽ cơ thể mới của ông? Không dễ mời một người mẫu như vậy nhỉ?"
Hạ Mộc chậc chậc một tiếng, cảnh cáo bọn họ: "Con nhà bạn, đừng có giỡn lung tung. ”
Lại cười nói với Văn Vũ: "Tôi còn chưa chính thức giới thiệu cậu với bọn họ, cậu đừng để ý. Đến đây ngồi đi. ”
Văn Vũ biết những người nói đùa này thật ra đều là những bậc thầy trẻ tuổi nổi tiếng trong giới tranh sơn dầu. Cậu ngồi bên cạnh Hạ Mộc rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Văn Vũ, là sinh viên khoa nghệ thuật đại học S, chuyên ngành sơn dầu. Mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn. ”
"Thật sự chỉ là sinh viên thôi à?"
Một người phụ nữ ánh mắt có chút tiếc nuối: "Đồng ý làm người mẫu cho thầy Hạ à? Hay một ngày nào đó đến phòng tranh của tôi làm người mẫu cho tôi một ngày đi. Thù lao rất cao. ”
Một thanh niên đối diện cười nói: "Chị Ngô, chị là một đại sư vẽ phong cảnh non nước, giờ vẽ cơ thể người mẫu, mục đích của chị cũng không đơn thuần nha."
Lại có người nói: "Được rồi, đừng bình phẩm như vậy làm cho người lớn mất mặt, không nhìn thấy trai đẹp nhà người ta mặt đỏ cả lên rồi kìa. Em trai, sau này đến phòng trưng bày của tôi, đảm bảo chân dung của em ngay lập tức lưu hành đến các phòng trưng bày nghệ thuật lớn trên thế giới. ”
"Ha ha ha, anh Trương, mục đích của anh cũng trong sáng quá ha?"
Trong lúc nhất thời mọi người lại cười nói vui vẻ.
Văn Vũ:...
Hạ Mộc vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng: "Tất cả tỉnh táo lại, tôi nói mọi người một câu, chúng ta dù có ngồi đây với nhau cũng không thể thuê nổi đứa nhỏ này. Cũng đừng nói đùa nữa, bạn của tôi không phải người tầm thường, hơn nữa tiếp tục để cho tôi đắc tội hắn, về sau cũng không dễ lăn lộn. ”
Anh ta nửa đùa nửa thật, nhưng cũng có thể để cho bạn bè hiểu rõ xuất thân của Văn Vũ không đơn giản, đùa xong mọi người bắt đầu bàn vào chuyện chính.
Văn Vũ lấy ra từng tác phẩm đoạt giải thưởng, giới thiệu chi tiết. Cũng lấy ra mấy tác phẩm được Hạ Mộc hướng dẫn mấy ngày nay.
Những người này, lúc nói đùa rất nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng nói đến chuyện chính lại rất chuyên nghiệp không hề hàm hồ. Bọn họ chỉ ra vấn đề cho Văn Vũ, tán gẫu một hồi Văn Vũ đạt được không ít hảo cảm và con đường có thể triển lãm tác phẩm.
Giới nghệ thuật có rất nhiều người tài năng và chăm chỉ, nhưng không ai có thể dễ dàng như cậu, tiếp cận với các nhân vật hàng đầu. Nhanh chóng hưởng nguồn tài nguyên, bước đầu tiên hướng tới sự nổi tiếng.
Văn Vũ tự cảm thấy mình rất may mắn, đồng thời biết ơn Ứng Thần, Vinh Địch và Hạ Mộc đã mang đến cho cậu tất cả những điều này.
Hơn một giờ sau, những người khác đã giải tán. Hạ Mộc lộ ra vẻ say rượu, chống mái tóc rối bời hỏi: "Cậu đã xem qua tác phẩm của tôi chưa? ”
Văn Vũ: "Xem rồi, khi tác phẩm của anh được triển lãm tôi đều đi xem. ”
Hạ Mộc hỏi cậu: "Vậy cậu biết tên tác phẩm thành danh của tôi là gì không? ”
Văn Vũ: "Biết. ”
Là một tác phẩm gọi là "Thiếu niên", Bức tranh vẽ một con suối nhỏ trong một buổi trưa hè, một thiếu niên mặc quần bơi đang chạy trên mặt nước, làn nước trong vắt ngập vào mắt cá chân sạch sẽ của thiếu niên. Bọt nước bắn tung tóe lấp lánh ánh mặt trời rực rỡ.
Bất kể là đường cong cơ thể hay là đường gân đều rất rõ ràng, là hiệu ứng mà không máy ảnh nào có thể phục hồi được. Tác phẩm đã được bán với giá hai trăm triệu, và hiện đang được trưng bày tại một phòng trưng bày nghệ thuật ở nước ngoài. Giá trị cũng tăng dần theo sự nổi tiếng của Hạ Mộc.
Sau đó, Hạ Mộc cũng vẽ rất nhiều tác phẩm tên là "Thiếu niên", trong tranh tuổi của các cậu bé đều ở mười tám, mười chín tuổi, tuy có khuôn mặt khác nhau nhưng mỗi người đều tràn đầy thanh xuân và sức sống.
"Tranh có thể khắc phục tuổi tác, mà thực tế thì sao, tuổi thọ của con người cũng chỉ có vài chục năm, chớp mắt đã già. Tuổi đẹp nhất thoáng qua, muốn quay lại cũng không được.". Trong tay Hạ Mộc cầm một điếu thuốc nhìn đèn trên quầy bar nói chuyện một mình, pháo hoa bay lên sau lưng, vẻ mặt anh ta tràn đầy u sầu.
Văn Vũ từ trong lời nói của anh ta nghĩ đến một chuyện cậu chưa từng nghĩ tới, Ứng Thần đã duy trì dáng vẻ hiện tại của hắn mấy ngàn năm rồi.
Mà cậu, sẽ lớn lên già đi từng năm.
Hiện tại nhìn thấy những bức "ảnh xấu xí" của cậu đầy trong điện thoại của Ứng Thần càng làm cho cậu ớn lạnh, nghiêm túc hoài nghi thẩm mỹ của Ứng Thần có vấn đề.
Thiếu niên chọn xoá không thương tiếc, cảnh cáo: "Sau này mà không có sự cho phép của em thì không được phép chụp ảnh em biết chưa"
"Đừng xóa mà. Vất vả lắm mới chụp được. ”
Ứng Thần vươn tay ra, điện thoại di động vững vàng trong tay Văn Vũ giống như bị một sợi dây vô hình câu đi, rơi vào trong tay Ứng Thần.
Ứng Thần vô cùng quý trọng nhìn từng tấm ảnh xấu xí trong điện thoại, như thể đang nhìn vào thứ khiến hắn lưu luyến nhất trên thế gian này, nói: "Em thường xuyên không ở nhà, anh nghĩ khi anh nhìn ảnh chụp của em sẽ dễ chịu hơn chút. ”
"Cũng không thể xem mấy bức đó được, xấu quá đi! Không thể giữ lại! ”
Văn Vũ nhảy tới đoạt với hắn, thân thể nhanh nhẹn nhào qua. Mắt thấy bắt được điện thoại di động trong tay Ứng Thần, lại nhìn thấy Ứng Thần cười với cậu, đột nhiên biến mất tại chỗ.
Văn Vũ:"??? Ứng Thần? ”
"Ở đây."
Giọng nói mang theo nụ cười vui vẻ của Ứng Thần vang lên sau lưng, cầm điện thoại trong tay lắc nhẹ.
Bị lừa.
Văn Vũ quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng này của Ứng Thần, trong lòng càng thêm tức giận. Cậu nhào qua với tốc độ nhanh hơn, nói: "Đưa em" ”
Nhưng mà thân thể Ứng Thần giống như ảo ảnh rõ ràng đã bị cậu nắm giữ lấy, lại có thể biến mất trong tay cậu làm cho cậu nhào vào không khí, còn ở sau lưng cậu chạy lung tung cười khắp phòng.
Văn Vũ ra tay nhanh nhẹn đến đâu, cũng không bắt được Ứng Thần, cậu tức giận hét lên: "Anh dừng lại! Anh ỷ vào có dị năng, bắt nạt em. ”
Ứng Thần ngẩn ra, lập tức xuất hiện trước mặt Văn Vũ: "Không phải. Đừng giận, muốn chơi với em mà thôi!"
Văn Vũ nhân cơ hội một tay dùng sức bám lấy vai hắn, một tay cực nhanh đoạt lại điện thoại từ trong tay hắn giơ cao.
Lần này cuối cùng cũng bắt được.
Chỉ là bởi vì lần này cậu dùng lực quá lớn, thân thể nặng nề đè vào Ứng Thần, mà Ứng Thần sợ cậu ngã một tay vòng quanh eo cậu, đệm lui về phía sau vài bước. Khi thân thể hắn chạm vào giường phía sau, hắn dụ dỗ thiếu niên thắt lưng gầy gò, thuận thế nằm vật xuống giường.
Văn Vũ vừa cướp được điện thoại di động, còn chưa có kịp đứng vững, thân thể lập tức theo Ứng Thần ngã vào giường mềm mại, nằm sấp trên người Ứng Thần.
Cậu biết Ứng Thần cố ý, dứt khoát đứng lên ngồi trên người hắn không đi, giống như thị uy cầm điện thoại di động bắt đầu chọn ảnh xóa. Hung dữ nhìn xuống hắn: "Anh đừng lộn xộn, chờ cho đến khi em xóa hết mấy tấm này."
Hai tay Ứng Thần đặt ở trên eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đừng xóa toàn bộ, để lại cho anh mấy tấm được không? ”
"Không được."
Văn Vũ lạnh mặt: "Sau này cũng không được phép chụp lung tung khi chưa được em đồng ý. ”
Hai tay Ứng Thần đi lên: "Em bảo, đêm nay nghe anh hết mà? ”
" Một chuyện là một chuyện…"*
(Thành ngữ: Một chuyện là một chuyện, đừng lấy chuyện khác ra đe doạ.baidu)
Văn Vũ vừa nói một nửa, phát hiện có một tấm ảnh khuôn mặt lúc ngủ rất tốt. Chụp được ngũ quan và đường cong khuôn mặt hoàn hảo của mình.
Ngón tay cậu dừng lại: "Được rồi, để lại tấm này, nhưng thỏa thuận tối nay không còn nữa."
Ứng Thần dừng lại, động tác nhận điện thoại di động có chút do dự.
Văn Vũ: "Tặng em một tấm ảnh chụp chung của hai chúng ta ”
Được!
Ứng Thần bất ngờ đến vui vẻ, bàn tay đặt ở bên hông cậu bỗng nhiên dùng sức, ngay sau đó một trận trời đất xoay chuyển, Văn Vũ thay đổi vị trí ngã xuống giường.
"Đã nói rồi, đêm nay không được!" Văn Vũ đẩy hắn
Ứng Thần nằm sấp trên người cậu:
"Không phải chụp ảnh à? ”
Văn Vũ: "Nào có kiểu nào chụp như vậy đâu! ”
"Có thể."
Ứng Thần một tay nắm chặt cổ tay thiếu niên đè xuống, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đỏ bừng ——
Văn Vũ nhanh chóng liên lạc với giáo sư Hạ Mộc thông qua Vinh Địch, sau vài lần gặp mặt bắt chuyện, Văn Vũ hiểu được như thế nào mới là một nghệ sĩ chân chính.
Cậu vốn có năng khiếu hội hoạ khác thường so với người bình thường, từ nhỏ đã giành được giải thưởng trong các cuộc thi vẽ tranh nghệ thuật, được học viện mỹ thuật thành phố S nhận vào trước. Cậu tự cho rằng tài năng của mình cộng thêm kỹ xảo mài giũa hội họa cũng có thể khiến cậu nhanh chóng đứng vững thành danh trong giới.
Sau khi nói chuyện phiếm với Hạ Mộc, để cho cậu biết trên thế giới này lại có rất nhiều họa sĩ tài hoa và chăm chỉ như cậu. Sau khi nhận rõ hiện thực, tâm lý trẻ con, cuồng nhiệt của Văn Vũ dập tắt, bắt đầu khiêm tốn xin lời khuyên và chăm chỉ trau dồi kỹ năng hội họa của mình.
Những ngày này, cậu hầu như không ra khỏi phòng tranh của mình ngoại trừ ăn và ngủ.
Ngay cả Lâm An cũng bị cậu lạnh nhạt, huống chi Ứng Thần.
Cũng may Ứng Thần sẽ không làm phiền cậu, lúc cậu vẽ tranh ngồi ở bên cạnh yên lặng nhìn, thỉnh thoảng giống như điều hòa thông minh phóng ra chút khí lạnh, làm cho trong phòng tranh ngày tháng tám oi bức có chút mát mẻ sảng khoái.
"Tối nay em hẹn gặp thầy Hạ, bữa tối không ăn ở nhà nữa." Văn Vũ đặt nét vẽ cuối cùng lên tranh sơn dầu, nói với Ứng Thần đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh chán nản nhìn cậu.
"Lại đi gặp Hạ Mộc?" Ứng Thần có chút bất mãn.
"Đúng vậy, sắp khai giảng rồi, thừa dịp có thời gian rảnh rỗi thầy Hạ nói dẫn em làm quen mấy vị giáo sư trong làng tranh sơn dầu. Đúng rồi, em còn muốn tìm thời gian cảm ơn Vinh Địch đã giới thiệu thầy Hạ cho em. Lần này em được hưởng lợi rất nhiều. ”
Ứng Thần không nói gì, đi qua ôm cậu: "Mấy giờ em về nhà? Đừng để anh chờ đợi quá lâu. ”
Trong giọng nói còn có thêm năn nỉ.
Thần ma sống mấy ngàn tuổi, thế mà giống như trẻ con vậy.
Văn Vũ cười: "Chỉ có mấy tiếng thôi. Chờ sau khi em khai giảng còn phải huấn luyện quân sự nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó chỉ có thể ở lại trường, anh phải làm sao? ”
Ứng Thần: "Buổi tối anh đến trường em ngủ với em. ”
"Đừng."
Văn Vũ vừa thay quần áo vừa từ chối: "Một ký túc xá bốn người bạn cùng phòng, hơi có động tý thôi cũng có thể nghe rõ ràng. Chỉ có nửa tháng mà thôi, anh thành thật ở nhà chờ em đi. ”
Ứng Thần không nói lời nào cậu cũng biết, cái con người này khẳng định sẽ không thành thật ở nhà.
Quên đi, chỉ cần hắn đừng gây sự, để cho các bạn và giáo viên hoài nghi thì hắn đi.
Văn Vũ nghĩ, khóe miệng không khỏi cong lên.
Một lát sau, Ứng Thần đứng ở ban công lầu hai nhìn thiếu niên ăn mặc chỉnh tề rời khỏi nhà. Bóng lưng thon dài gầy gò kia dần dần đi ra khỏi tầm mắt, ánh sáng dịu dàng trong mắt hắn tản đi, dần dần trở nên u ám lạnh lẽo.
Hắn cầm điện thoại gọi cho Vinh Địch, thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Mục đích của cậu là gì? ”
Vinh Địch ở đầu kia cười: "Tôi còn tưởng ông gọi điện cảm ơn tôi. Không đầu không đuôi hỏi ý tôi là sao? ”
Ứng Thần: "Tốt nhất cậu đừng cho tôi biết cậu có mánh khóe gì, nếu không ngay cả cậu, tôi cũng sẽ không tha thứ. ”
Hạ Mộc là người của Vinh Địch, thái độ của anh ta đối với Văn Vũ đại biểu cho thái độ của Vinh Địch. Tính cách của Vinh Địch hắn rõ ràng, so với chính hắn còn lãnh huyết vô tình hơn. Đối xử tốt với Văn Vũ vô duyên vô cớ như vậy, căn bản không phải phong cách xử sự của Vinh Địch.
Trừ khi là còn có gì đó
Vinh Địch cười nhạo: "Cẩn thận thế á? Chẳng lẽ sợ tôi làm gì cục cưng nhà ông à? Tôi có bản lĩnh lớn vậy, dám hại cậu ta ngay dưới mí mắt ông sao! Ông cảnh giác với người bạn cũ của ông thế, không sợ làm tổn thương trái tim của người bạn cũ của ông hả?. ”
Ứng Thần bất động, hắn đợi một ngàn năm mới đổi được ngày hôm nay, hắn nhất định phải cẩn thận.
Trước khi cúp điện thoại, hắn vẫn lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng quên, cậu vẫn còn tên nhân loại Hạ Mộc kia. Nếu Văn Vũ của tôi xảy ra chuyện gì, các người sẽ phải nhận lại gấp bội. ”——
7 giờ tối, quán bar ở trung tâm thành phố.
Lúc Văn Vũ chạy tới, đã có một vài người đang ngồi uống rượu nói cười trong quán.
Người ở giữa chính là Hạ Mộc. Hơn ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị với mái tóc bù xù. Vừa đến gần còn có thể ngửi thấy mùi mực bốc lên từ người anh ta.
Những người không biết anh ta sẽ nghĩ anh ta là người cẩu thả, những người biết anh ta lại bị thu hút bởi thái độ bất cần và tài năng của anh ta.
Văn Vũ vội vàng đi tới, khẽ gật đầu với những người xung quanh rồi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi thầy Hạ, để thầy chờ lâu. ”
Hạ Mộc đang cầm ly đế cao uống rượu, vừa nhìn là cậu vội vẫy tay: "Cậu không đến trễ, chúng tôi đến sớm uống rượu. Sao? Có uống một ly không? ”
Văn Vũ đến cầu thầy sợ say thất thố, cười khéo léo cự tuyệt' "Không, tôi vẫn là uống nước đi. ”
Làn da Văn Vũ rất trắng trẻo, gương mặt đẹp trai lại sắc bén mang theo ý cười lễ phép đặc biệt khiến người ta tăng thêm hảo cảm, hơn nữa dưới ánh đèn quán bar màu tối mị hoặc này càng khiến người ta để ý.
Mấy nam nữ đang ngồi đánh giá Văn Vũ, trong mắt có người mang theo ý cười không rõ: "Lão Hạ, đây là học trò mới của ông à? Hay người mẫu vẽ cơ thể mới của ông? Không dễ mời một người mẫu như vậy nhỉ?"
Hạ Mộc chậc chậc một tiếng, cảnh cáo bọn họ: "Con nhà bạn, đừng có giỡn lung tung. ”
Lại cười nói với Văn Vũ: "Tôi còn chưa chính thức giới thiệu cậu với bọn họ, cậu đừng để ý. Đến đây ngồi đi. ”
Văn Vũ biết những người nói đùa này thật ra đều là những bậc thầy trẻ tuổi nổi tiếng trong giới tranh sơn dầu. Cậu ngồi bên cạnh Hạ Mộc rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Văn Vũ, là sinh viên khoa nghệ thuật đại học S, chuyên ngành sơn dầu. Mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn. ”
"Thật sự chỉ là sinh viên thôi à?"
Một người phụ nữ ánh mắt có chút tiếc nuối: "Đồng ý làm người mẫu cho thầy Hạ à? Hay một ngày nào đó đến phòng tranh của tôi làm người mẫu cho tôi một ngày đi. Thù lao rất cao. ”
Một thanh niên đối diện cười nói: "Chị Ngô, chị là một đại sư vẽ phong cảnh non nước, giờ vẽ cơ thể người mẫu, mục đích của chị cũng không đơn thuần nha."
Lại có người nói: "Được rồi, đừng bình phẩm như vậy làm cho người lớn mất mặt, không nhìn thấy trai đẹp nhà người ta mặt đỏ cả lên rồi kìa. Em trai, sau này đến phòng trưng bày của tôi, đảm bảo chân dung của em ngay lập tức lưu hành đến các phòng trưng bày nghệ thuật lớn trên thế giới. ”
"Ha ha ha, anh Trương, mục đích của anh cũng trong sáng quá ha?"
Trong lúc nhất thời mọi người lại cười nói vui vẻ.
Văn Vũ:...
Hạ Mộc vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng: "Tất cả tỉnh táo lại, tôi nói mọi người một câu, chúng ta dù có ngồi đây với nhau cũng không thể thuê nổi đứa nhỏ này. Cũng đừng nói đùa nữa, bạn của tôi không phải người tầm thường, hơn nữa tiếp tục để cho tôi đắc tội hắn, về sau cũng không dễ lăn lộn. ”
Anh ta nửa đùa nửa thật, nhưng cũng có thể để cho bạn bè hiểu rõ xuất thân của Văn Vũ không đơn giản, đùa xong mọi người bắt đầu bàn vào chuyện chính.
Văn Vũ lấy ra từng tác phẩm đoạt giải thưởng, giới thiệu chi tiết. Cũng lấy ra mấy tác phẩm được Hạ Mộc hướng dẫn mấy ngày nay.
Những người này, lúc nói đùa rất nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng nói đến chuyện chính lại rất chuyên nghiệp không hề hàm hồ. Bọn họ chỉ ra vấn đề cho Văn Vũ, tán gẫu một hồi Văn Vũ đạt được không ít hảo cảm và con đường có thể triển lãm tác phẩm.
Giới nghệ thuật có rất nhiều người tài năng và chăm chỉ, nhưng không ai có thể dễ dàng như cậu, tiếp cận với các nhân vật hàng đầu. Nhanh chóng hưởng nguồn tài nguyên, bước đầu tiên hướng tới sự nổi tiếng.
Văn Vũ tự cảm thấy mình rất may mắn, đồng thời biết ơn Ứng Thần, Vinh Địch và Hạ Mộc đã mang đến cho cậu tất cả những điều này.
Hơn một giờ sau, những người khác đã giải tán. Hạ Mộc lộ ra vẻ say rượu, chống mái tóc rối bời hỏi: "Cậu đã xem qua tác phẩm của tôi chưa? ”
Văn Vũ: "Xem rồi, khi tác phẩm của anh được triển lãm tôi đều đi xem. ”
Hạ Mộc hỏi cậu: "Vậy cậu biết tên tác phẩm thành danh của tôi là gì không? ”
Văn Vũ: "Biết. ”
Là một tác phẩm gọi là "Thiếu niên", Bức tranh vẽ một con suối nhỏ trong một buổi trưa hè, một thiếu niên mặc quần bơi đang chạy trên mặt nước, làn nước trong vắt ngập vào mắt cá chân sạch sẽ của thiếu niên. Bọt nước bắn tung tóe lấp lánh ánh mặt trời rực rỡ.
Bất kể là đường cong cơ thể hay là đường gân đều rất rõ ràng, là hiệu ứng mà không máy ảnh nào có thể phục hồi được. Tác phẩm đã được bán với giá hai trăm triệu, và hiện đang được trưng bày tại một phòng trưng bày nghệ thuật ở nước ngoài. Giá trị cũng tăng dần theo sự nổi tiếng của Hạ Mộc.
Sau đó, Hạ Mộc cũng vẽ rất nhiều tác phẩm tên là "Thiếu niên", trong tranh tuổi của các cậu bé đều ở mười tám, mười chín tuổi, tuy có khuôn mặt khác nhau nhưng mỗi người đều tràn đầy thanh xuân và sức sống.
"Tranh có thể khắc phục tuổi tác, mà thực tế thì sao, tuổi thọ của con người cũng chỉ có vài chục năm, chớp mắt đã già. Tuổi đẹp nhất thoáng qua, muốn quay lại cũng không được.". Trong tay Hạ Mộc cầm một điếu thuốc nhìn đèn trên quầy bar nói chuyện một mình, pháo hoa bay lên sau lưng, vẻ mặt anh ta tràn đầy u sầu.
Văn Vũ từ trong lời nói của anh ta nghĩ đến một chuyện cậu chưa từng nghĩ tới, Ứng Thần đã duy trì dáng vẻ hiện tại của hắn mấy ngàn năm rồi.
Mà cậu, sẽ lớn lên già đi từng năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất