Chương 43
Nghĩ tới đây, Văn Vũ cảm thấy trong người ớn lạnh, giá trị nhan sắc của Ứng Thần cực cao, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu cực kỳ để ý hình tượng của mình. Có thể một ngày nào đó cậu già đi, tóc trở nên trắng, cơ thể biến dạng, khuôn mặt của cậu đầy nếp nhăn.
Văn Vũ bắt đầu cảm thấy lạnh, thậm chí bắt đầu phản kháng việc tiếp tục ở bên cạnh Ứng Thần.
Hạ Mộc dập tàn thuốc vào gạt tàn, cười một tiếng: "Vinh Địch nói cậu là bạn trai của bạn anh ấy, còn nhiều lần dặn dò tôi coi trọng cậu. Người bạn kia hẳn là cũng sẽ không phải là nhân loại bình thường nhỉ. ”
"Cho nên, cậu có kế hoạch gì không? Vẫn muốn ở bên người đó à? ”
"Tôi"
Văn Vũ nghẹn lời: "Tôi còn chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Cái gì cũng không nghĩ tới thật tốt"
Hạ Mộc thở dài, ánh sáng dịu dàng chiếu vào khóe mắt u sầu của anh ta, rõ ràng nhìn thấy một chút nếp nhăn: "Xin lỗi. Lại nói chuyện không nên nói, gây thêm rắc rối cho cậu. ”
Anh ta cười nhìn Văn Vũ: "Trẻ con, tận hưởng khoảng thời gian này đi, chờ sau này có thể chọn một cuộc sống khác.Đúng không?”
Văn Vũ gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi quán bar, thiếu niên đứng trên đường phố nơi dòng xe cộ qua lại, đột nhiên muốn quay trở lại ngôi nhà cũ nát ban đầu của mình. Cậu gọi một chiếc xe, đi luôn không nói với Ứng Thần một lời.
Trong nhà, tất cả các đồ nội thất vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là đã mấy tháng nay nó không được dọn dẹp làm cho căn nhà bám đầy bụi bặm.
Dù vậy, nhìn không khí và đồ đạc quen thuộc trong nhà, Văn Vũ vẫn có thể cảm thấy thân thiết.
Bởi vì, đây là ngôi nhà nơi cậu lớn lên, và là nơi cuối cùng cậu thuộc về.
Thiếu niên mở cửa sổ, thuần thục quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới một lần. Sau đó ngồi trước giá vẽ trong phòng khách nhỏ trên tầng hai.
Đó là một bức vẽ dang dở về những ký ức khó hiểu trước đây của cậu. Đêm rời khỏi đây, cậu đã phủ một tấm vải trên bức tranh của mình, bây giờ đột nhiên mở ra, phong cảnh cánh rừng trong bức tranh như in trong tâm trí của cậu.
Chỗ đó là nơi kiếp trước cậu và Ứng Thần từng sống. Đại điện ở giữa rừng rậm này, con thỏ nhỏ cậu nuôi thường xuyên chạy đến bên dòng suối ăn cỏ, vài con chim vàng anh đậu trước mái hiên cửa sổ kêu giòn tan, xung quanh chính điện cũng có vài con thú hung dữ, chỉ là nhìn thấy Ứng Thần thì hoảng sợ bỏ chạy.
Cậu vẫn còn nhớ rõ có một con gấu đang bỏ chạy, bởi vì quá sợ hãi lo lắng mà ngã xuống đất, lăn vài vòng mới đứng dậy. Sự ngây thơ vụng về làm cho cậu cười rất lâu.
Thì ra, bất tri bất giác cậu đã nhớ lại nhiều chuyện kiếp trước như vậy.
Văn Vũ nhanh chóng lấy sơn dầu còn sót lại trong nhà ra, sau khi phối màu xong liền bắt đầu vẽ trên vải. Những nét thô sơ của một đại điện cổ kính dần hiện ra trên tấm vải. Thiếu niên mím chặt môi, cố gắng tìm kiếm thêm chi tiết đại điện trong trí nhớ, cố gắng khôi phục lại toàn bộ.
Quạt ọp ẹp thổi, mồ hôi từ trán thiếu niên lăn xuống hàm dưới khuôn mặt, nhỏ giọt xuống sàn nhà cũ kỹ. Một lúc lâu sau, một luồng hơi thở sảng khoái mờ ám đột nhiên thổi vào căn phòng oi bức,quanh quẩn xung quanh thiếu niên.
Bút lông trong tay Văn Vũ dừng lại, cậu quay đầu lại gọi: "Ứng Thần. ”
Ứng Thần xuất hiện bên cạnh cậu, chậm rãi hỏi: "Sao lại muốn tới nơi này? ”
Thiếu niên nhìn thời gian, phát hiện đã hơn ba giờ sáng, cậu có chút áy náy: "Anh vẫn chờ em à? ”
"Em nói xem?"
Ứng Thần khom lưng hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: "Anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện. ”
"Làm sao có thể?"
Văn Vũ giơ tay lên cho hắn xem vòng tay: "Có cái này thì em xảy ra chuyện gì được, không phải anh cũng có thể dễ dàng tìm được em à? ”
Cũng không phải dễ dàng như vậy.
Ứng Thần thở dài: "Về nhà không? ”
Văn Vũ lại cầm bút lên nói: "Em muốn vẽ xong đã. ”
Ứng Thần không nói gì, lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn thiếu niên vẽ tranh.
Ánh nắng ban mai chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm, thiếu niên mệt mỏi cuối cùng cũng buông bút lông xuống. Bởi vì ngồi lâu, lúc đứng lên đại não choáng váng một trận,cậu loạng choạng, khoé mắt nhìn thấy Ứng Thần vươn tay về phía mình, cơ thể cậu hướng về phía hắn.
Sau đó an tâm nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Cậu biết Ứng Thần sẽ ôm cậu về nhà ——
Sau khi tỉnh lại, cậu quả nhiên nằm trên giường rộng rãi thoải mái trong nhà, Ứng Thần ở bên cạnh trông coi cậu, còn mang về bức tranh tối hôm qua cậu hoàn thành.
"Em ngủ có lâu không?"
"Không bao lâu." Ứng Thần tới hôn cậu, cắn môi cậu một cái: "Có phải em đã nhớ tới rất nhiều chuyện không?”
Hẳn là đề cập đến bức tranh mà cậu khôi phục mức độ cao nhất ngày hôm qua.
Văn Vũ: "Cũng có, dù sao chuyện cần biết, cũng biết cả rồi. ”
"Em có thể nói với anh một chút không?"
"Ký ức của em chính là ký ức của anh, có cái gì để nói đâu."
Ứng Thần nắm chặt tay cậu: "Không giống, trong trí nhớ của em có rất nhiều chuyện anh không biết, ví dụ như, ai nói cho em biết về cỏ Tuyết Linh? ”
Văn Vũ cả kinh.
Là Vinh Địch nói cho cậu biết loại cỏ này có thể cứu Ứng Thần. Mà cậu, rất có thể sẽ chết trên đường hái cỏ Tuyết Linh.
Là Vinh Địch muốn cứu Ứng Thần? Hay là muốn để cho mình chết?
Văn Vũ cẩn thận trả lời: "Cái này em còn chưa nhớ ra. ”
"Là Vinh Địch phải không?"
Ứng Thần rất bình tĩnh hỏi.
Nhưng trong phần bình thản này, Văn Vũ có thể nhận ra Ứng Thần chỉ đang giả vờ bình thản mà thôi. Theo bản năng cậu cảm thấy, nếu nói cho hắn biết là Vinh Địch, mọi chuyện có thể sẽ phát triển theo hướng cực kỳ đáng sợ.
Văn Vũ vô tội hỏi ngược lại: "Vinh Địch cũng biết cỏ Tuyết Linh à? ”
Ứng Thần nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, ý đồ tìm ra thứ gì đó, cuối cùng dịu dàng cười nói: "Chúng ta tồn tại lâu như vậy đương nhiên là biết. Nhân tiện. Không phải em muốn cảm ơn Vinh Địch à, hôm nay anh gọi y tới. Đang chơi với Lâm An ở dưới lầu đấy.”
Ở dưới lầu, Lâm An đang học toán trung học để chuẩn bị nhập học vào tháng 9. Vinh Địch ngồi ở trên bàn cắn một miếng dưa hấu, chỉ trỏ: "Nhóc con, chỗ này sai rồi, chỗ này cũng sai rồi, nhóc con thành tích của em sao còn không bằng anh vậy."
Lâm An cau mày: "Chú Vinh, chú đừng quấy rầy cháu. Anh trai cháu chốc nữa sẽ kiểm tra bài tập về nhà. ”
Vinh Địch lấy mu bàn tay gõ vào đầu nó: "Chú á? Em gọi Ứng Thần là anh, gọi anh là chú? Anh còn nhỏ hơn Ứng Thần mấy trăm tuổi, em biết không? ”
Lâm An: "Đừng đùa nữa. Con người nhiều nhất chỉ có thể sống đến trăm tuổi."
Vinh Địch: "Em không biết anh không phải người sao? ”
Sợ người khác không biết y là yêu quái ngàn năm, vẻ mặt y đầy đắc ý khoe khoang.
"Vinh tiên sinh, đừng đùa với Lâm An như vậy. Nó chưa hiểu đâu." Văn Vũ vội vàng đi tới, giải thích vài câu.
"Các người thật sự nuôi nó như con người luôn à."
Vinh Địch không thể tưởng tượng nổi, nhìn Ứng Thần lạnh lùng phía sau Văn Vũ, nói: "Bạn già, không định cảm ơn tôi hả? Sao lại bày ra cái vẻ mặt thúi thây thế. Không thể cười với với người bạn già này tẹo à?"
Ứng Thần cụp mắt nhìn y, đối với Văn Vũ nói: "Mọi người nói chuyện trước đi, tôi còn việc ra ngoài một chút. ”
Ứng Thần không phải hoàn toàn không có việc gì làm, vì duy trì thân phận của hắn cùng tài phú sản nghiệp có được dưới thân phận này, hắn cũng có một số hoạt động xã hội giao tiếp với con người.
Vinh Địch nghe xong nhảy xuống từ trên bàn học của Lâm An, nhìn theo Ứng Thần ra cửa: "Ông có việc thật? không sợ một mình tôi ở đây làm gì tiểu quỷ của ông à?"
Ứng Thần liếc y một cái, sau đi ra cửa biến mất.
Vinh Địch cảm nhận một lát, đi bao nhiêu km xung quanh cũng không phát hiện ra hơi thở của Ứng Thần, đành lắc đầu trước thái độ thờ ơ của thằng bạn già: "Vô tình, ổng đi thật rồi. Nói đi, cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào? ”
Văn Vũ đi vào tủ lấy một bộ ấm trà, pha trà cho Vinh Địch: "Nếu Vinh tiên sinh không ghét bỏ, tôi có thể vẽ cho anh một bức tranh để cảm ơn được không? ”
Vinh Địch: "Rất đáng. Hạ Mộc nói cậu rất có năng khiếu, thành danh là chuyện sớm muộn. Bây giờ tôi bắt đầu sưu tầm tranh của cậu, chờ được đánh giá cao sẽ kiếm chút tiền. ”
"Vinh tiên sinh cứ nói đùa."
Văn Vũ cười khẽ pha cho Vinh Địch một ấm trà. Sau khi hỏi Vinh Địch muốn vẽ loại gì, cậu lấy giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh sơn dầu từ trong phòng ra, ngồi ở trong đại sảnh vừa trò chuyện với Vinh Địch vừa vẽ tranh.
Cậu làm như vô tình hỏi một câu: "Lúc trước là Vinh tiên sinh là cố ý nói cho tôi biết chuyện cỏ Tuyết Linh sao?"
Vinh Địch nghiêng đầu cười như không cười: "Cậu muốn cứu con rồng kia, tôi chỉ đường cho cậu mà thôi. Cậu hỏi như vậy, là nhớ tới cái gì rồi à? ”
Văn Vũ lắc đầu: "Vậy cuối cùng tôi có cứu được anh ấy không? ”
Vinh Địch ngừng cười, hồi lâu y buông cái chén trong tay xuống nói: "Cậu chết rồi. Là do ngã từ trên vách núi xuống mà chết, bởi vì chỗ đó tôi và Ứng Thần đều không thể đến được, cho nên Ứng Thần không tìm thấy thi thể cậu, tôi cũng không có nói cho hắn biết cậu đi đâu. ”
Văn Vũ: "Sau khi tôi chết, Ứng Thần không được cứu được sao? ”
Vừa rồi Vinh Địch thẳng thắn thừa nhận chuyện y gián tiếp hại chết Văn Vũ, cũng sẵn sàng chuyện Văn Vũ sẽ chất vấn y, nhưng không ngờ đứa nhỏ này còn đang lo lắng cho Ứng Thần sau khi mình chết.
Y cười nhạo một tiếng: " Cậu khiến Ứng Thần giết người chịu tội nghiệt, cho nên, cậu chết, việc hắn bị cắn trả cũng được cởi bỏ."
Thì ra, cậu hái cỏ Tuyết Linh có thể cứu Ứng Thần. Nếu không hái được ở nơi nguy hiểm như vậy, một người bình thường rất dễ chết. Chỉ cần cậu chết, bệnh của Ứng Thần sẽ được chữa khỏi.
Văn Vũ hiểu được ý đồ của Vinh Địch, thản nhiên hỏi: "Đây là nguyên nhân giờ anh vô duyên vô cớ giúp tôi à? Muốn bù đắp cho tôi? ”
Vinh Địch: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với cậu, chỉ cần có thể cứu được người bạn già của tôi, cậu chỉ là một con người, mất mạng rồi thì thôi. Chỉ là tôi không nghĩ tới sau khi cậu rời đi, Ứng Thần lại điên như vậy, điên tới mức không bằng để cho hắn tiếp tục bị cắn trả còn vui vẻ hơn. ”
"Tôi tự hành động, tự cho mình là đúng."
Y cười khổ, nhìn Văn Vũ hỏi: "Hận tôi không? Định giết tôi không? ”
Văn Vũ tiếp tục vẽ tranh, sắc mặt không chút gợn sóng lắc đầu: "Chắc chắn Ứng Thần càng hận anh hơn.”
Bởi vì kiếp trước, nếu biết cái chết của mình có thể giải thoát cho Ứng Thần, cậu cũng sẽ lựa chọn bằng lòng chết..
Nhưng sau khi cậu chết, Ứng Thần thì sao.
Vinh Địch: "Đúng vậy, nếu hắn biết là tôi hại chết cậu nhất định sẽ giết tôi. Chúng ta là người lâu như vậy chết coi như là một loại giải thoát. Nhưng tôi không muốn chết ngay bây giờ. Tôi cũng có người muốn bảo vệ, tôi chết người kia cũng sẽ khổ sở, có lẽ cũng sẽ điên lên giống như Ứng Thần khi đó. ”
"Cậu sẽ nói những chuyện này cho Ứng Thần à?" Y nghiêm túc nhìn Văn Vũ, rất mong muốn có được câu trả lời.
Vinh Địch là vì cứu Ứng Thần, mà cậu cũng là vì cứu Ứng Thần. Xuất phát điểm giống nhau, Văn Vũ không thể hận y được, chỉ là đau lòng cho Ứng Thần khổ sở tìm cậu.
Văn Vũ liếc xéo y: "Tôi không có trí nhớ, nên không biết những gì anh nói có phải là sự thật hay không. Cho nên cũng sẽ không mù quáng nói ra. ”
Vinh Địch hồi lâu mới dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên, nhìn cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, cúi đầu nói một câu: "Cậu cần gì cứ gọi tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu. ”
Văn Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục vẽ tranh.
Vinh Địch ngừng không nói về chủ đề vừa rồi, đại sảnh lâm vào an tĩnh quỷ dị. Làm cho bầu không khí khá lúng túng.
Văn Vũ chủ động tìm đề tài, hỏi: "Vừa rồi anh nói anh có người muốn bảo vệ, người kia là thầy Hạ Mộc hả? ”
"Là hắn."
Vinh Địch bởi vì áy náy mà vô cùng thẳng thắn với Văn Vũ, trong giọng nói cũng có chút bối rối: "Nhưng hắn không để ý tới tôi, còn đề nghị chỉ làm bạn bè. Thật không hiểu trong đầu nhân loại đang suy nghĩ cái gì, dù sao tôi cũng có thời gian ở bên hắn, tùy hắn đi. ”
Văn Vũ biết nguyên nhân Hạ Mộc không để ý tới Vinh Địch, cũng là vấn đề mà chính cậu phải đối mặt.
Buổi tối hôm trước, Ứng Thần về đến nhà tìm được Văn Vũ trong phòng tranh, hắn lại gần hôn thiếu niên như trước kia, hôn lên trán tóc cậu. Hai tay đặt ở eo nhẹ nhàng di chuyển xuống, lấy ra thứ trông giống như cái nút màu đen trong túi quần sau của Văn Vũ.
Văn Vũ không hề hay biết, hai tay đẩy Ứng Thần quấn lấy cậu ra, nói: "Ứng Thần, em nghĩ anh phải đồng ý một yêu cầu của em. ”
Ứng Thần lặng lẽ đặt thứ kia vào trong lòng bàn tay, hỏi: "Chuyện gì? ”
Văn Vũ: "Bây giờ em có thể đi cùng anh, nhưng nếu một ngày nào đó em già đi, hãy cho phép em rời xa anh."
Ứng Thần nắm lấy tay thiếu niên bỗng nhiên dùng sức: "Vì sao? Là Vinh Địch nói gì với em sao? ”
Cổ họng Văn Vũ chua xót, nhìn đi chỗ khác: "Không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng già nua của em. ”
Ứng Thần thở ra một hơi thở run rẩy, cúi đầu nói: "Em không cảm thấy người ở lại sẽ khổ sở lắm à? ”
Văn Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Đúng vậy, cậu đi rồi, nhưng Ứng Thần vẫn còn ở lại trong trí nhớ của hai người, lần thứ hai bị sự im lặng tra tấn, trải qua năm tháng hết ngày này đến ngày khác.
Ứng Thần xoa xoa đầu cậu: "Như vậy anh cũng có một thỉnh cầu, cho phép anh già cùng em nhé. ”
Văn Vũ bắt đầu cảm thấy lạnh, thậm chí bắt đầu phản kháng việc tiếp tục ở bên cạnh Ứng Thần.
Hạ Mộc dập tàn thuốc vào gạt tàn, cười một tiếng: "Vinh Địch nói cậu là bạn trai của bạn anh ấy, còn nhiều lần dặn dò tôi coi trọng cậu. Người bạn kia hẳn là cũng sẽ không phải là nhân loại bình thường nhỉ. ”
"Cho nên, cậu có kế hoạch gì không? Vẫn muốn ở bên người đó à? ”
"Tôi"
Văn Vũ nghẹn lời: "Tôi còn chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Cái gì cũng không nghĩ tới thật tốt"
Hạ Mộc thở dài, ánh sáng dịu dàng chiếu vào khóe mắt u sầu của anh ta, rõ ràng nhìn thấy một chút nếp nhăn: "Xin lỗi. Lại nói chuyện không nên nói, gây thêm rắc rối cho cậu. ”
Anh ta cười nhìn Văn Vũ: "Trẻ con, tận hưởng khoảng thời gian này đi, chờ sau này có thể chọn một cuộc sống khác.Đúng không?”
Văn Vũ gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi quán bar, thiếu niên đứng trên đường phố nơi dòng xe cộ qua lại, đột nhiên muốn quay trở lại ngôi nhà cũ nát ban đầu của mình. Cậu gọi một chiếc xe, đi luôn không nói với Ứng Thần một lời.
Trong nhà, tất cả các đồ nội thất vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là đã mấy tháng nay nó không được dọn dẹp làm cho căn nhà bám đầy bụi bặm.
Dù vậy, nhìn không khí và đồ đạc quen thuộc trong nhà, Văn Vũ vẫn có thể cảm thấy thân thiết.
Bởi vì, đây là ngôi nhà nơi cậu lớn lên, và là nơi cuối cùng cậu thuộc về.
Thiếu niên mở cửa sổ, thuần thục quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới một lần. Sau đó ngồi trước giá vẽ trong phòng khách nhỏ trên tầng hai.
Đó là một bức vẽ dang dở về những ký ức khó hiểu trước đây của cậu. Đêm rời khỏi đây, cậu đã phủ một tấm vải trên bức tranh của mình, bây giờ đột nhiên mở ra, phong cảnh cánh rừng trong bức tranh như in trong tâm trí của cậu.
Chỗ đó là nơi kiếp trước cậu và Ứng Thần từng sống. Đại điện ở giữa rừng rậm này, con thỏ nhỏ cậu nuôi thường xuyên chạy đến bên dòng suối ăn cỏ, vài con chim vàng anh đậu trước mái hiên cửa sổ kêu giòn tan, xung quanh chính điện cũng có vài con thú hung dữ, chỉ là nhìn thấy Ứng Thần thì hoảng sợ bỏ chạy.
Cậu vẫn còn nhớ rõ có một con gấu đang bỏ chạy, bởi vì quá sợ hãi lo lắng mà ngã xuống đất, lăn vài vòng mới đứng dậy. Sự ngây thơ vụng về làm cho cậu cười rất lâu.
Thì ra, bất tri bất giác cậu đã nhớ lại nhiều chuyện kiếp trước như vậy.
Văn Vũ nhanh chóng lấy sơn dầu còn sót lại trong nhà ra, sau khi phối màu xong liền bắt đầu vẽ trên vải. Những nét thô sơ của một đại điện cổ kính dần hiện ra trên tấm vải. Thiếu niên mím chặt môi, cố gắng tìm kiếm thêm chi tiết đại điện trong trí nhớ, cố gắng khôi phục lại toàn bộ.
Quạt ọp ẹp thổi, mồ hôi từ trán thiếu niên lăn xuống hàm dưới khuôn mặt, nhỏ giọt xuống sàn nhà cũ kỹ. Một lúc lâu sau, một luồng hơi thở sảng khoái mờ ám đột nhiên thổi vào căn phòng oi bức,quanh quẩn xung quanh thiếu niên.
Bút lông trong tay Văn Vũ dừng lại, cậu quay đầu lại gọi: "Ứng Thần. ”
Ứng Thần xuất hiện bên cạnh cậu, chậm rãi hỏi: "Sao lại muốn tới nơi này? ”
Thiếu niên nhìn thời gian, phát hiện đã hơn ba giờ sáng, cậu có chút áy náy: "Anh vẫn chờ em à? ”
"Em nói xem?"
Ứng Thần khom lưng hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: "Anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện. ”
"Làm sao có thể?"
Văn Vũ giơ tay lên cho hắn xem vòng tay: "Có cái này thì em xảy ra chuyện gì được, không phải anh cũng có thể dễ dàng tìm được em à? ”
Cũng không phải dễ dàng như vậy.
Ứng Thần thở dài: "Về nhà không? ”
Văn Vũ lại cầm bút lên nói: "Em muốn vẽ xong đã. ”
Ứng Thần không nói gì, lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn thiếu niên vẽ tranh.
Ánh nắng ban mai chậm rãi chiếu sáng căn phòng tối tăm, thiếu niên mệt mỏi cuối cùng cũng buông bút lông xuống. Bởi vì ngồi lâu, lúc đứng lên đại não choáng váng một trận,cậu loạng choạng, khoé mắt nhìn thấy Ứng Thần vươn tay về phía mình, cơ thể cậu hướng về phía hắn.
Sau đó an tâm nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ.
Cậu biết Ứng Thần sẽ ôm cậu về nhà ——
Sau khi tỉnh lại, cậu quả nhiên nằm trên giường rộng rãi thoải mái trong nhà, Ứng Thần ở bên cạnh trông coi cậu, còn mang về bức tranh tối hôm qua cậu hoàn thành.
"Em ngủ có lâu không?"
"Không bao lâu." Ứng Thần tới hôn cậu, cắn môi cậu một cái: "Có phải em đã nhớ tới rất nhiều chuyện không?”
Hẳn là đề cập đến bức tranh mà cậu khôi phục mức độ cao nhất ngày hôm qua.
Văn Vũ: "Cũng có, dù sao chuyện cần biết, cũng biết cả rồi. ”
"Em có thể nói với anh một chút không?"
"Ký ức của em chính là ký ức của anh, có cái gì để nói đâu."
Ứng Thần nắm chặt tay cậu: "Không giống, trong trí nhớ của em có rất nhiều chuyện anh không biết, ví dụ như, ai nói cho em biết về cỏ Tuyết Linh? ”
Văn Vũ cả kinh.
Là Vinh Địch nói cho cậu biết loại cỏ này có thể cứu Ứng Thần. Mà cậu, rất có thể sẽ chết trên đường hái cỏ Tuyết Linh.
Là Vinh Địch muốn cứu Ứng Thần? Hay là muốn để cho mình chết?
Văn Vũ cẩn thận trả lời: "Cái này em còn chưa nhớ ra. ”
"Là Vinh Địch phải không?"
Ứng Thần rất bình tĩnh hỏi.
Nhưng trong phần bình thản này, Văn Vũ có thể nhận ra Ứng Thần chỉ đang giả vờ bình thản mà thôi. Theo bản năng cậu cảm thấy, nếu nói cho hắn biết là Vinh Địch, mọi chuyện có thể sẽ phát triển theo hướng cực kỳ đáng sợ.
Văn Vũ vô tội hỏi ngược lại: "Vinh Địch cũng biết cỏ Tuyết Linh à? ”
Ứng Thần nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, ý đồ tìm ra thứ gì đó, cuối cùng dịu dàng cười nói: "Chúng ta tồn tại lâu như vậy đương nhiên là biết. Nhân tiện. Không phải em muốn cảm ơn Vinh Địch à, hôm nay anh gọi y tới. Đang chơi với Lâm An ở dưới lầu đấy.”
Ở dưới lầu, Lâm An đang học toán trung học để chuẩn bị nhập học vào tháng 9. Vinh Địch ngồi ở trên bàn cắn một miếng dưa hấu, chỉ trỏ: "Nhóc con, chỗ này sai rồi, chỗ này cũng sai rồi, nhóc con thành tích của em sao còn không bằng anh vậy."
Lâm An cau mày: "Chú Vinh, chú đừng quấy rầy cháu. Anh trai cháu chốc nữa sẽ kiểm tra bài tập về nhà. ”
Vinh Địch lấy mu bàn tay gõ vào đầu nó: "Chú á? Em gọi Ứng Thần là anh, gọi anh là chú? Anh còn nhỏ hơn Ứng Thần mấy trăm tuổi, em biết không? ”
Lâm An: "Đừng đùa nữa. Con người nhiều nhất chỉ có thể sống đến trăm tuổi."
Vinh Địch: "Em không biết anh không phải người sao? ”
Sợ người khác không biết y là yêu quái ngàn năm, vẻ mặt y đầy đắc ý khoe khoang.
"Vinh tiên sinh, đừng đùa với Lâm An như vậy. Nó chưa hiểu đâu." Văn Vũ vội vàng đi tới, giải thích vài câu.
"Các người thật sự nuôi nó như con người luôn à."
Vinh Địch không thể tưởng tượng nổi, nhìn Ứng Thần lạnh lùng phía sau Văn Vũ, nói: "Bạn già, không định cảm ơn tôi hả? Sao lại bày ra cái vẻ mặt thúi thây thế. Không thể cười với với người bạn già này tẹo à?"
Ứng Thần cụp mắt nhìn y, đối với Văn Vũ nói: "Mọi người nói chuyện trước đi, tôi còn việc ra ngoài một chút. ”
Ứng Thần không phải hoàn toàn không có việc gì làm, vì duy trì thân phận của hắn cùng tài phú sản nghiệp có được dưới thân phận này, hắn cũng có một số hoạt động xã hội giao tiếp với con người.
Vinh Địch nghe xong nhảy xuống từ trên bàn học của Lâm An, nhìn theo Ứng Thần ra cửa: "Ông có việc thật? không sợ một mình tôi ở đây làm gì tiểu quỷ của ông à?"
Ứng Thần liếc y một cái, sau đi ra cửa biến mất.
Vinh Địch cảm nhận một lát, đi bao nhiêu km xung quanh cũng không phát hiện ra hơi thở của Ứng Thần, đành lắc đầu trước thái độ thờ ơ của thằng bạn già: "Vô tình, ổng đi thật rồi. Nói đi, cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào? ”
Văn Vũ đi vào tủ lấy một bộ ấm trà, pha trà cho Vinh Địch: "Nếu Vinh tiên sinh không ghét bỏ, tôi có thể vẽ cho anh một bức tranh để cảm ơn được không? ”
Vinh Địch: "Rất đáng. Hạ Mộc nói cậu rất có năng khiếu, thành danh là chuyện sớm muộn. Bây giờ tôi bắt đầu sưu tầm tranh của cậu, chờ được đánh giá cao sẽ kiếm chút tiền. ”
"Vinh tiên sinh cứ nói đùa."
Văn Vũ cười khẽ pha cho Vinh Địch một ấm trà. Sau khi hỏi Vinh Địch muốn vẽ loại gì, cậu lấy giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh sơn dầu từ trong phòng ra, ngồi ở trong đại sảnh vừa trò chuyện với Vinh Địch vừa vẽ tranh.
Cậu làm như vô tình hỏi một câu: "Lúc trước là Vinh tiên sinh là cố ý nói cho tôi biết chuyện cỏ Tuyết Linh sao?"
Vinh Địch nghiêng đầu cười như không cười: "Cậu muốn cứu con rồng kia, tôi chỉ đường cho cậu mà thôi. Cậu hỏi như vậy, là nhớ tới cái gì rồi à? ”
Văn Vũ lắc đầu: "Vậy cuối cùng tôi có cứu được anh ấy không? ”
Vinh Địch ngừng cười, hồi lâu y buông cái chén trong tay xuống nói: "Cậu chết rồi. Là do ngã từ trên vách núi xuống mà chết, bởi vì chỗ đó tôi và Ứng Thần đều không thể đến được, cho nên Ứng Thần không tìm thấy thi thể cậu, tôi cũng không có nói cho hắn biết cậu đi đâu. ”
Văn Vũ: "Sau khi tôi chết, Ứng Thần không được cứu được sao? ”
Vừa rồi Vinh Địch thẳng thắn thừa nhận chuyện y gián tiếp hại chết Văn Vũ, cũng sẵn sàng chuyện Văn Vũ sẽ chất vấn y, nhưng không ngờ đứa nhỏ này còn đang lo lắng cho Ứng Thần sau khi mình chết.
Y cười nhạo một tiếng: " Cậu khiến Ứng Thần giết người chịu tội nghiệt, cho nên, cậu chết, việc hắn bị cắn trả cũng được cởi bỏ."
Thì ra, cậu hái cỏ Tuyết Linh có thể cứu Ứng Thần. Nếu không hái được ở nơi nguy hiểm như vậy, một người bình thường rất dễ chết. Chỉ cần cậu chết, bệnh của Ứng Thần sẽ được chữa khỏi.
Văn Vũ hiểu được ý đồ của Vinh Địch, thản nhiên hỏi: "Đây là nguyên nhân giờ anh vô duyên vô cớ giúp tôi à? Muốn bù đắp cho tôi? ”
Vinh Địch: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với cậu, chỉ cần có thể cứu được người bạn già của tôi, cậu chỉ là một con người, mất mạng rồi thì thôi. Chỉ là tôi không nghĩ tới sau khi cậu rời đi, Ứng Thần lại điên như vậy, điên tới mức không bằng để cho hắn tiếp tục bị cắn trả còn vui vẻ hơn. ”
"Tôi tự hành động, tự cho mình là đúng."
Y cười khổ, nhìn Văn Vũ hỏi: "Hận tôi không? Định giết tôi không? ”
Văn Vũ tiếp tục vẽ tranh, sắc mặt không chút gợn sóng lắc đầu: "Chắc chắn Ứng Thần càng hận anh hơn.”
Bởi vì kiếp trước, nếu biết cái chết của mình có thể giải thoát cho Ứng Thần, cậu cũng sẽ lựa chọn bằng lòng chết..
Nhưng sau khi cậu chết, Ứng Thần thì sao.
Vinh Địch: "Đúng vậy, nếu hắn biết là tôi hại chết cậu nhất định sẽ giết tôi. Chúng ta là người lâu như vậy chết coi như là một loại giải thoát. Nhưng tôi không muốn chết ngay bây giờ. Tôi cũng có người muốn bảo vệ, tôi chết người kia cũng sẽ khổ sở, có lẽ cũng sẽ điên lên giống như Ứng Thần khi đó. ”
"Cậu sẽ nói những chuyện này cho Ứng Thần à?" Y nghiêm túc nhìn Văn Vũ, rất mong muốn có được câu trả lời.
Vinh Địch là vì cứu Ứng Thần, mà cậu cũng là vì cứu Ứng Thần. Xuất phát điểm giống nhau, Văn Vũ không thể hận y được, chỉ là đau lòng cho Ứng Thần khổ sở tìm cậu.
Văn Vũ liếc xéo y: "Tôi không có trí nhớ, nên không biết những gì anh nói có phải là sự thật hay không. Cho nên cũng sẽ không mù quáng nói ra. ”
Vinh Địch hồi lâu mới dời tầm mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên, nhìn cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, cúi đầu nói một câu: "Cậu cần gì cứ gọi tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu. ”
Văn Vũ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục vẽ tranh.
Vinh Địch ngừng không nói về chủ đề vừa rồi, đại sảnh lâm vào an tĩnh quỷ dị. Làm cho bầu không khí khá lúng túng.
Văn Vũ chủ động tìm đề tài, hỏi: "Vừa rồi anh nói anh có người muốn bảo vệ, người kia là thầy Hạ Mộc hả? ”
"Là hắn."
Vinh Địch bởi vì áy náy mà vô cùng thẳng thắn với Văn Vũ, trong giọng nói cũng có chút bối rối: "Nhưng hắn không để ý tới tôi, còn đề nghị chỉ làm bạn bè. Thật không hiểu trong đầu nhân loại đang suy nghĩ cái gì, dù sao tôi cũng có thời gian ở bên hắn, tùy hắn đi. ”
Văn Vũ biết nguyên nhân Hạ Mộc không để ý tới Vinh Địch, cũng là vấn đề mà chính cậu phải đối mặt.
Buổi tối hôm trước, Ứng Thần về đến nhà tìm được Văn Vũ trong phòng tranh, hắn lại gần hôn thiếu niên như trước kia, hôn lên trán tóc cậu. Hai tay đặt ở eo nhẹ nhàng di chuyển xuống, lấy ra thứ trông giống như cái nút màu đen trong túi quần sau của Văn Vũ.
Văn Vũ không hề hay biết, hai tay đẩy Ứng Thần quấn lấy cậu ra, nói: "Ứng Thần, em nghĩ anh phải đồng ý một yêu cầu của em. ”
Ứng Thần lặng lẽ đặt thứ kia vào trong lòng bàn tay, hỏi: "Chuyện gì? ”
Văn Vũ: "Bây giờ em có thể đi cùng anh, nhưng nếu một ngày nào đó em già đi, hãy cho phép em rời xa anh."
Ứng Thần nắm lấy tay thiếu niên bỗng nhiên dùng sức: "Vì sao? Là Vinh Địch nói gì với em sao? ”
Cổ họng Văn Vũ chua xót, nhìn đi chỗ khác: "Không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng già nua của em. ”
Ứng Thần thở ra một hơi thở run rẩy, cúi đầu nói: "Em không cảm thấy người ở lại sẽ khổ sở lắm à? ”
Văn Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Đúng vậy, cậu đi rồi, nhưng Ứng Thần vẫn còn ở lại trong trí nhớ của hai người, lần thứ hai bị sự im lặng tra tấn, trải qua năm tháng hết ngày này đến ngày khác.
Ứng Thần xoa xoa đầu cậu: "Như vậy anh cũng có một thỉnh cầu, cho phép anh già cùng em nhé. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất