Chương 4: Con có cái gì không hài lòng về cậu ấy đâu
Bùi Túc: "..."
Bùi Túc đứng dậy, y là một Alpha sắp thành niên, chỉ đứng dậy một cái, chiều cao liền đã hơn Hà Liêu Tinh một khúc, khí tràng* chỉ thuộc về Alpha ép tới độ không thở nổi: "Không cần."
*Nguyên văn: 气场, một khái niệm trong đạo giáo và triết học, làmột loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hà Liêu Tinh cận kề dường như có thể nghe được từ trên người Bùi Túc tỏa ra mùi hương thoang thoảng, loại hương vị như một con bướm mềm mại khi như ẩn như hiện, không giống mùi thơm chất xả vải bình thường, mà mang theo sự lạnh lẽo, như là biển rộng, như là rừng xanh um tùm.
Con bướm kia bay đến trên đầu quả tim Hà Liêu Tinh, nhẹ nhàng một chút, gợn sóng, phảng phất như có một dòng điện cực kỳ nhỏ chạy qua xương sống, tinh tế dầy đặc truyền về toàn thân (?), lại từ đáy lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sung sướng khó giải thích được.
Hà Liêu Túc vốn còn ác ý muốn tiếp tục làm Bùi Túc buồn nôn liền dừng lại, đáy lòng quả thật có hàng vạn con ngựa chạy chồm.
Má?
Chưa hết nữa à?
Mơ thấy loại giấc mơ như kia còn chưa tính, cậu vậy mà lại sinh ra cảm giác yêu thích trên chất dẫn dụ của Bùi Túc?
Hà Liêu Tinh đã lớn đến vậy rồi, kiến thức về sinh lý xem như đủ qua môn, dưới khoảng cách vừa đủ, nếu như chất dẫn dụ của một Alpha quá mạnh, thì thuốc ngăn cách bình thường ngăn không được, lúc này Omega khác có cơ hội một phần ngàn nghe thấy được y có mùi vị gì, tình huống như thế gọi là chất dẫn dụ bất khả kháng.
Mà nếu như lúc này Omega phản ứng tương đối tích cực, vậy thì chứng minh cậu cũng khát vọng chất dẫn dụ của Alpha này.
Không biết có phải là có ảnh hưởng tâm lý hay không, răng Hà Liêu Tinh hơi ngứa một chút, dường như thật sự bởi vì khát vọng mà muốn cắn cái gì đó.
"Cậu chạy không thoát được đâu." Đầu óc Hà Liêu Tinh giật giật, không biết có phải là bị chất dẫn dụ của Bùi Túc làm choáng váng không, cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì, "Hôm nay mình nhất định phải đưa cậu về nhà."
Sau khi nói xong, Hà Liêu Tinh: "..."
Mẹ nó chứ loại từ nghĩ trung nhị* bá tổng gì thế?!
*Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là ""bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiệnở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương vớinăm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Các biểu hiện của chứng này có thể tạm miêu tảnhư sau: sống tách biệt, khép kín, giao tiếp kém, sợ bị đối xử như trẻ con, tintưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởngrằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất ngầu, song thực chấtmọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường - nguồn Wikipedia
Hà Liêu Tinh đã muốn tự siết tim mình luôn rồi, nghẹn ho khan hai tiếng, mắt liếc qua một bên: "Mẹ mình dặn thế."
Bùi Túc bình tĩnh nhìn cậu, con ngươi đen láy gần đến như có thể chiếu ra cái bóng của cậu: "Hà Liêu Tinh."
Rất nhiều người đã kêu tên Hà Liêu Tinh rồi, đủ loại âm sắc khác nhau, mà không ai gọi tên cậu như Bùi Túc, khác nào một bản trường ca được đọc trên đài phát thanh lúc đêm khuya, lại như là ngọc thạch rơi vào nước, dưới ánh trăng trong sáng, một vùng nước trong lăn tăn.
Hà Liêu Tinh cảm thấy không chỉ có đáy lòng ngứa, mà dường như lỗ tai cũng ngứa ngáy theo: "Ừm?"
Ừm? xong rồi, cậu cảm thấy giọng của mình thế này hơi mềm quá đi, thực sự không phù hợp tính cách anh Tinh của cậu, lập tức giấu đầu lòi đuôi, dữ dằn nói: "Gọi mình làm gì?"
Bộ dạng đó, như là một con mèo con giương nanh vuốt, dù cho trợn tròn mắt, chẳng qua cũng chỉ là dựng lông còn dính sữa thôi (?), không có chút lực sát thương nào.
Cố tình còn không tự nhận ra.
Bùi Túc yên tĩnh mấy giây, mới mở miệng nói: "Vừa nãy ở chỗ đá ngầm ấy, cậu chụp trộm mình."
Đây không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Khí thế của Hà Liêu Tinh lập tức liền hạ xuống, giống như một cái bóng bay bị đâm thủng: "Mình không phải cố ý đâu, rõ ràng mình đang chụp quán rượu mà."
Tuy rằng cậu ấn màn trập vì Bùi Túc, nhưng mà đó là Bùi Túc quyến rũ cậu chụp, ai bảo y đẹp trai như vậy! Ai bảo y có khí chất có hậu trường như thế?
Đó là lỗi của Hà Liêu Tinh sao? Dĩ nhiên không phải.
Vậy thì phải trách Bùi Túc.
"Quay về đưa máy ảnh cho mình, mình xóa bức ảnh." Bùi Túc lướt qua cậu, đi về phía cửa, "Người như mình, không thích chụp ảnh."
Hà Liêu Tinh sửng sốt hai giây, mới quay người theo sau.
"Cậu không xem tấm ảnh đã quyết định xóa rồi?" Hà Liêu Tinh còn rất thích tấm hình kia, cũng không muốn cứ vậy mà xóa, cậu không nỡ.
Máy ảnh đối với cậu so với vợ còn muốn quý giá hơn, bức ảnh đối với cậu mà nói chính là sự sống như con cái, xóa một tấm cậu có thể đau lòng một buổi sáng.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ vài giây, hạ mình mở miệng nói: "Mình dùng công lực suốt cả đời của mình lên tấm ảnh này, chụp cậu đặc biệt đẹp trai, cậu ở trong hình giống như thần tiên hạ phàm, cả người còn mang theo tiên khí..."
Bùi Túc dừng chân lại, Hà Liêu Tinh nhất thời phanh không kịp, thiếu chút nữa là đụng vào sau lưng y.
Đường chân trời kéo một màu phấn đỏ, nhẹ như vải the, nhuyễn như cánh ve, mỹ lệ đường hoàng, làm nổi bật biển lớn xanh lam, bầu trời dường như biến thành bảng vẽ thuần sắc, màu sắc trên đó được tạo thành từ những cánh hoa dập nát (?).
Gió nhẹ lướt qua, chen lẫn tiếng chim hải âu kêu to.
"Thật thú vị." Bùi Túc nghiêng mặt sang bên kia, gương mặt tuấn tú vốn vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt giờ khắc này lại mang theo nụ cười nhỏ, ở dưới nét vẽ đỏ rực tà dương, có nét quyến rũ làm người ta chấn động cả hồn phách, ngữ điệu y rõ ràng mà chầm chậm, "Bạn học Hà, chúng ta không thân nhau lắm đâu? Cậu dùng công lực suốt cả đời của cậu để chụp một người xa lạ, không quá thích hợp nhỉ?"
Hà Liêu Tinh không chút suy nghĩ: "Bởi vì cậu đẹp trai, máy ảnh của mình vừa nhìn thấy cậu liền mọc tay, tự mình nhấn màn trập, mình không cản được."
Sau khi nói xong lời này, Hà Liêu Tinh nhắm mắt lại, vì chính mình trong thời gian ngắn như vậy từ muốn đùa cợt Bùi Túc, không nghĩ tới đùa cợt không được, ngược lại cậu lại trở thành con cún liếm nịnh y mà cảm thấy bi thương.
Hơn nữa lại là liếm lên nhan sắc, mà trước đây cậu khịt mũi coi thường khi nữ thần của cậu khen, của người ta.
Không phải chỉ là tấm hình à a a —— Hà Liêu Tinh, mày có chút tiền đồ đi!
Coi như là y xóa tấm ảnh, cho dù xóa sạch tấm cả các tấm ảnh, cũng tuyệt đối sẽ không liếm thêm một câu nào!
Lại liếm cậu liền thực sự là chó!
"Chuyện đó không có quan hệ gì với mình." Bùi Túc chẳng khác gì cái máy không có tình cảm, lạnh như băng, "Quay về xóa ngay."
Hà Liêu Tinh:...
Làm cún liếm nịnh còn bị từ chối, đời người lên voi xuống chó cũng chỉ đến vậy thôi.
Hà Liêu Tinh tức thành con cá nóc*.
*ý chỉ phồng mang trợn má
Cơm tối ăn được một nửa, Sở Yên mở miệng nói: "Em thấy đứa nhỏ nhà kế bên không tồi."
"Đứa nhỏ nhà kế bên?" Cha Hà không rõ nguyên do, ông đi sớm về trễ, cũng không biết nhà kế bên có người mới đến, "Em đang nói con của Vương Y? À, rất là tốt, lại ngoan."
Vương Y có một đứa con gái, đang học tiểu học, hai ngày nay đi tham gia trại hè trường học tổ chức, còn chưa có quay về.
"Không phải, em đang nói Bùi Túc." Sở Yên liếc nhìn Hà Liêu Tinh đang cúi đầu ăn cơm, càng ngày càng không nhịn được so sánh Hà Liêu Tinh với Bùi Túc, hai đứa tuổi tác giống nhau, giới tính cũng giống, làm sao có thể cách biệt nhiều như vậy chứ?
"Bùi Túc là cháu của Vương Y, đến đây học hai năm." Sở Yên cùng cha Hà giải thích xong rồi quay đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh, "Con trai, con thấy Bùi Túc nó thế nào?"
Hà Liêu Tinh vẫn luôn nỗ lực giấu độ tồn tại của mình:...
Trước tiên khen người ta xong lại hỏi ý cậu thế nào, tại sao cảnh tượng này, giống như là định kết thân vậy.
Nếu như cậu nói cảm thấy người ta không tồi, thế là một giây sau Sở nữ sĩ có phải là ngay lập tức sẽ dàn xếp hai người họ ổn thỏa?
Vậy còn nói người ta không tốt... Không, cậu không dám nói.
Cấp bậc trong nhà họ Hà rõ ràng, địa vị Sở nữ sĩ là tối cao, nắm giữ quyền phát ngôn cao nhất, giống như chuyện cho tới bây giờ cũng không có ai dám nói bà nấu cơm ăn không ngon, khuyên can bà đừng vào bếp đều phải uyển chuyển nhẹ nhàng, không ai dám ở trước mặt bà nói một chữ không.
Hà Liêu Tinh hàm hồ nói: "Cũng... khá ổn ạ."
Sở Yên rất bất mãn: "Khá ổn? Thằng bé lớn lên đẹp trai, có lễ phép có lịch sự, quan trọng nhất là thành tích rất tốt, con người ta có cái chỗ nào mà con chưa hài lòng?"
Hà Liêu Tinh:......
Hả, tại sao cậu phải hài lòng? Chẳng lẽ thật sự sẽ kết thân sao?!
"Hài lòng ạ." Hà Liêu Tinh gượng gạo nở nụ cười, "Con có cái gì không hài lòng về cậu ấy đâu."
"Hài lòng là tốt rồi, mẹ đã nói con chắc chắn sẽ hài lòng." Sở Yên thở phào nhẹ nhõm, "Vừa nãy mẹ ở bên nhà nó cùng Vương Y thương lượng, con không phải là còn chưa làm bài tập hè sao, hai ngày này đi sang nhà nó làm, để nó thế vai gia sư của con, Vương Y nói với mẹ, con tính tình hướng ngoại, Bùi Túc thì quá nghiêm túc, sợ là con sẽ không đồng ý, mẹ liền nói là cô ấy lo lắng nhiều quá đi, thấy không, con đồng ý nhanh gọn như thế."
Đũa của Hà Liêu Tinh thiếu chút nữa rơi xuống bàn: "...?"
Thế vai ai cơ??
Chờ chút, cậu thật giống như từ đầu tới cuối không có đồng ý cái gì đâu??
Bùi Túc đứng dậy, y là một Alpha sắp thành niên, chỉ đứng dậy một cái, chiều cao liền đã hơn Hà Liêu Tinh một khúc, khí tràng* chỉ thuộc về Alpha ép tới độ không thở nổi: "Không cần."
*Nguyên văn: 气场, một khái niệm trong đạo giáo và triết học, làmột loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hà Liêu Tinh cận kề dường như có thể nghe được từ trên người Bùi Túc tỏa ra mùi hương thoang thoảng, loại hương vị như một con bướm mềm mại khi như ẩn như hiện, không giống mùi thơm chất xả vải bình thường, mà mang theo sự lạnh lẽo, như là biển rộng, như là rừng xanh um tùm.
Con bướm kia bay đến trên đầu quả tim Hà Liêu Tinh, nhẹ nhàng một chút, gợn sóng, phảng phất như có một dòng điện cực kỳ nhỏ chạy qua xương sống, tinh tế dầy đặc truyền về toàn thân (?), lại từ đáy lòng tự nhiên sinh ra cảm giác sung sướng khó giải thích được.
Hà Liêu Túc vốn còn ác ý muốn tiếp tục làm Bùi Túc buồn nôn liền dừng lại, đáy lòng quả thật có hàng vạn con ngựa chạy chồm.
Má?
Chưa hết nữa à?
Mơ thấy loại giấc mơ như kia còn chưa tính, cậu vậy mà lại sinh ra cảm giác yêu thích trên chất dẫn dụ của Bùi Túc?
Hà Liêu Tinh đã lớn đến vậy rồi, kiến thức về sinh lý xem như đủ qua môn, dưới khoảng cách vừa đủ, nếu như chất dẫn dụ của một Alpha quá mạnh, thì thuốc ngăn cách bình thường ngăn không được, lúc này Omega khác có cơ hội một phần ngàn nghe thấy được y có mùi vị gì, tình huống như thế gọi là chất dẫn dụ bất khả kháng.
Mà nếu như lúc này Omega phản ứng tương đối tích cực, vậy thì chứng minh cậu cũng khát vọng chất dẫn dụ của Alpha này.
Không biết có phải là có ảnh hưởng tâm lý hay không, răng Hà Liêu Tinh hơi ngứa một chút, dường như thật sự bởi vì khát vọng mà muốn cắn cái gì đó.
"Cậu chạy không thoát được đâu." Đầu óc Hà Liêu Tinh giật giật, không biết có phải là bị chất dẫn dụ của Bùi Túc làm choáng váng không, cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì, "Hôm nay mình nhất định phải đưa cậu về nhà."
Sau khi nói xong, Hà Liêu Tinh: "..."
Mẹ nó chứ loại từ nghĩ trung nhị* bá tổng gì thế?!
*Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là ""bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiệnở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương vớinăm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Các biểu hiện của chứng này có thể tạm miêu tảnhư sau: sống tách biệt, khép kín, giao tiếp kém, sợ bị đối xử như trẻ con, tintưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởngrằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất ngầu, song thực chấtmọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường - nguồn Wikipedia
Hà Liêu Tinh đã muốn tự siết tim mình luôn rồi, nghẹn ho khan hai tiếng, mắt liếc qua một bên: "Mẹ mình dặn thế."
Bùi Túc bình tĩnh nhìn cậu, con ngươi đen láy gần đến như có thể chiếu ra cái bóng của cậu: "Hà Liêu Tinh."
Rất nhiều người đã kêu tên Hà Liêu Tinh rồi, đủ loại âm sắc khác nhau, mà không ai gọi tên cậu như Bùi Túc, khác nào một bản trường ca được đọc trên đài phát thanh lúc đêm khuya, lại như là ngọc thạch rơi vào nước, dưới ánh trăng trong sáng, một vùng nước trong lăn tăn.
Hà Liêu Tinh cảm thấy không chỉ có đáy lòng ngứa, mà dường như lỗ tai cũng ngứa ngáy theo: "Ừm?"
Ừm? xong rồi, cậu cảm thấy giọng của mình thế này hơi mềm quá đi, thực sự không phù hợp tính cách anh Tinh của cậu, lập tức giấu đầu lòi đuôi, dữ dằn nói: "Gọi mình làm gì?"
Bộ dạng đó, như là một con mèo con giương nanh vuốt, dù cho trợn tròn mắt, chẳng qua cũng chỉ là dựng lông còn dính sữa thôi (?), không có chút lực sát thương nào.
Cố tình còn không tự nhận ra.
Bùi Túc yên tĩnh mấy giây, mới mở miệng nói: "Vừa nãy ở chỗ đá ngầm ấy, cậu chụp trộm mình."
Đây không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Khí thế của Hà Liêu Tinh lập tức liền hạ xuống, giống như một cái bóng bay bị đâm thủng: "Mình không phải cố ý đâu, rõ ràng mình đang chụp quán rượu mà."
Tuy rằng cậu ấn màn trập vì Bùi Túc, nhưng mà đó là Bùi Túc quyến rũ cậu chụp, ai bảo y đẹp trai như vậy! Ai bảo y có khí chất có hậu trường như thế?
Đó là lỗi của Hà Liêu Tinh sao? Dĩ nhiên không phải.
Vậy thì phải trách Bùi Túc.
"Quay về đưa máy ảnh cho mình, mình xóa bức ảnh." Bùi Túc lướt qua cậu, đi về phía cửa, "Người như mình, không thích chụp ảnh."
Hà Liêu Tinh sửng sốt hai giây, mới quay người theo sau.
"Cậu không xem tấm ảnh đã quyết định xóa rồi?" Hà Liêu Tinh còn rất thích tấm hình kia, cũng không muốn cứ vậy mà xóa, cậu không nỡ.
Máy ảnh đối với cậu so với vợ còn muốn quý giá hơn, bức ảnh đối với cậu mà nói chính là sự sống như con cái, xóa một tấm cậu có thể đau lòng một buổi sáng.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ vài giây, hạ mình mở miệng nói: "Mình dùng công lực suốt cả đời của mình lên tấm ảnh này, chụp cậu đặc biệt đẹp trai, cậu ở trong hình giống như thần tiên hạ phàm, cả người còn mang theo tiên khí..."
Bùi Túc dừng chân lại, Hà Liêu Tinh nhất thời phanh không kịp, thiếu chút nữa là đụng vào sau lưng y.
Đường chân trời kéo một màu phấn đỏ, nhẹ như vải the, nhuyễn như cánh ve, mỹ lệ đường hoàng, làm nổi bật biển lớn xanh lam, bầu trời dường như biến thành bảng vẽ thuần sắc, màu sắc trên đó được tạo thành từ những cánh hoa dập nát (?).
Gió nhẹ lướt qua, chen lẫn tiếng chim hải âu kêu to.
"Thật thú vị." Bùi Túc nghiêng mặt sang bên kia, gương mặt tuấn tú vốn vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt giờ khắc này lại mang theo nụ cười nhỏ, ở dưới nét vẽ đỏ rực tà dương, có nét quyến rũ làm người ta chấn động cả hồn phách, ngữ điệu y rõ ràng mà chầm chậm, "Bạn học Hà, chúng ta không thân nhau lắm đâu? Cậu dùng công lực suốt cả đời của cậu để chụp một người xa lạ, không quá thích hợp nhỉ?"
Hà Liêu Tinh không chút suy nghĩ: "Bởi vì cậu đẹp trai, máy ảnh của mình vừa nhìn thấy cậu liền mọc tay, tự mình nhấn màn trập, mình không cản được."
Sau khi nói xong lời này, Hà Liêu Tinh nhắm mắt lại, vì chính mình trong thời gian ngắn như vậy từ muốn đùa cợt Bùi Túc, không nghĩ tới đùa cợt không được, ngược lại cậu lại trở thành con cún liếm nịnh y mà cảm thấy bi thương.
Hơn nữa lại là liếm lên nhan sắc, mà trước đây cậu khịt mũi coi thường khi nữ thần của cậu khen, của người ta.
Không phải chỉ là tấm hình à a a —— Hà Liêu Tinh, mày có chút tiền đồ đi!
Coi như là y xóa tấm ảnh, cho dù xóa sạch tấm cả các tấm ảnh, cũng tuyệt đối sẽ không liếm thêm một câu nào!
Lại liếm cậu liền thực sự là chó!
"Chuyện đó không có quan hệ gì với mình." Bùi Túc chẳng khác gì cái máy không có tình cảm, lạnh như băng, "Quay về xóa ngay."
Hà Liêu Tinh:...
Làm cún liếm nịnh còn bị từ chối, đời người lên voi xuống chó cũng chỉ đến vậy thôi.
Hà Liêu Tinh tức thành con cá nóc*.
*ý chỉ phồng mang trợn má
Cơm tối ăn được một nửa, Sở Yên mở miệng nói: "Em thấy đứa nhỏ nhà kế bên không tồi."
"Đứa nhỏ nhà kế bên?" Cha Hà không rõ nguyên do, ông đi sớm về trễ, cũng không biết nhà kế bên có người mới đến, "Em đang nói con của Vương Y? À, rất là tốt, lại ngoan."
Vương Y có một đứa con gái, đang học tiểu học, hai ngày nay đi tham gia trại hè trường học tổ chức, còn chưa có quay về.
"Không phải, em đang nói Bùi Túc." Sở Yên liếc nhìn Hà Liêu Tinh đang cúi đầu ăn cơm, càng ngày càng không nhịn được so sánh Hà Liêu Tinh với Bùi Túc, hai đứa tuổi tác giống nhau, giới tính cũng giống, làm sao có thể cách biệt nhiều như vậy chứ?
"Bùi Túc là cháu của Vương Y, đến đây học hai năm." Sở Yên cùng cha Hà giải thích xong rồi quay đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh, "Con trai, con thấy Bùi Túc nó thế nào?"
Hà Liêu Tinh vẫn luôn nỗ lực giấu độ tồn tại của mình:...
Trước tiên khen người ta xong lại hỏi ý cậu thế nào, tại sao cảnh tượng này, giống như là định kết thân vậy.
Nếu như cậu nói cảm thấy người ta không tồi, thế là một giây sau Sở nữ sĩ có phải là ngay lập tức sẽ dàn xếp hai người họ ổn thỏa?
Vậy còn nói người ta không tốt... Không, cậu không dám nói.
Cấp bậc trong nhà họ Hà rõ ràng, địa vị Sở nữ sĩ là tối cao, nắm giữ quyền phát ngôn cao nhất, giống như chuyện cho tới bây giờ cũng không có ai dám nói bà nấu cơm ăn không ngon, khuyên can bà đừng vào bếp đều phải uyển chuyển nhẹ nhàng, không ai dám ở trước mặt bà nói một chữ không.
Hà Liêu Tinh hàm hồ nói: "Cũng... khá ổn ạ."
Sở Yên rất bất mãn: "Khá ổn? Thằng bé lớn lên đẹp trai, có lễ phép có lịch sự, quan trọng nhất là thành tích rất tốt, con người ta có cái chỗ nào mà con chưa hài lòng?"
Hà Liêu Tinh:......
Hả, tại sao cậu phải hài lòng? Chẳng lẽ thật sự sẽ kết thân sao?!
"Hài lòng ạ." Hà Liêu Tinh gượng gạo nở nụ cười, "Con có cái gì không hài lòng về cậu ấy đâu."
"Hài lòng là tốt rồi, mẹ đã nói con chắc chắn sẽ hài lòng." Sở Yên thở phào nhẹ nhõm, "Vừa nãy mẹ ở bên nhà nó cùng Vương Y thương lượng, con không phải là còn chưa làm bài tập hè sao, hai ngày này đi sang nhà nó làm, để nó thế vai gia sư của con, Vương Y nói với mẹ, con tính tình hướng ngoại, Bùi Túc thì quá nghiêm túc, sợ là con sẽ không đồng ý, mẹ liền nói là cô ấy lo lắng nhiều quá đi, thấy không, con đồng ý nhanh gọn như thế."
Đũa của Hà Liêu Tinh thiếu chút nữa rơi xuống bàn: "...?"
Thế vai ai cơ??
Chờ chút, cậu thật giống như từ đầu tới cuối không có đồng ý cái gì đâu??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất