Chương 73: Dáng anh chơi dương cầm nhất định rất là đẹp trai
Lúc Hà Liêu Tinh tắt đèn xong đi ra ngoài, cuộc điện thoại của Mai Thì cũng gần như kết thúc, anh dậm chân, xoa xoa tay nói: "Chỗ này lạnh chết rồi."
Cái lạnh mùa đông là kiểu nếu ở ngoài lâu, sẽ buốt thành quen, từ từ tê dại.
Hà Liêu Tinh mở miệng nói: "Vậy chúng ta mau lên xe đi."
Trên xe có điều hòa không khí, sau khi hai người lên xe, mới từ từ khôi phục cảm giác.
Mai Thì đưa một ly đồ uống nóng tới: "Này, uống cho ấm người."
Đó là một ly trà sữa nóng, Hà Liêu Tinh trút xuống một ngụm, cả người ấm áp.
Cậu cân nhắc có nên nói chuyện vẽ bậy cho Mai Thì không, buổi triển lãm này đều là do Mai Thì phụ trách: "Anh..."
Cùng lúc cậu nói, xe cua một cái, chạy lên đường cái, cái nhà xưởng sản xuất tôn ẩn trong rừng xanh và lan can, đột nhiên không báo trước mà va vào mắt cậu.
Nó như một con quái vật sắt thép mà nằm ở đó, bề ngoài xám xịt xuống cấp, thép vỡ lẫn trong xi măng, chung quanh lọt gió, trống rỗng.
Cái nhà kho này rõ ràng là ——
Lúc cậu kêu một chữ anh, Mai Thì đồng thời mở miệng: "Cái nhà kho đó nghe đầu từng giấu người chết, lúc trước náo loạn lắm, hình như còn liên quan đến học sinh cấp hai."
Cậu trai bên người không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như cả hô hấp cũng dừng lại.
Mai Thì cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới: "Cũng sắp dỡ bỏ rồi, không nghĩ tới lại đào được thi thể, bị ép đình công, sau đó không ai dám nhận mảnh đất này nữa, ghê rợn nhỉ?"
Kiểu mấy đứa nhóc mười bảy mười tám thế này đều thích nghe mấy chuyện ma đô thị gì đó, Mai Thái chính là như thế.
Không giống với người thường nghe thấy thì hiếu kỳ và hưng phấn hoặc là khó lòng tin tưởng, kinh ngạc, Hà Liêu Tinh yên lặng, tựa như nghe một chuyện không chút liên quan đến mình: "Thật sự rất ghê."
Cậu nhìn qua không hề khác thường gì cả.
Khớp ngón tay giấu trong ống tay áo lại bởi vì dùng sức mà hơi biến thành màu trắng.
.
.
Lúc về đến trường, trong lớp vô cùng náo nhiệt, ủy viên văn nghệ mới vừa tuyên bố cuối tháng trường tổ chức đêm tiệc năm mới, mỗi lớp đều cần có tiết mục, đây là hoạt động chuẩn bị hằng năm, cũng là một ngày lễ hiếm có mà học sinh có thể cùng nhau chơi thỏa thích.
Hà Liêu Tinh sau khi trở lại nằm sấp trên bàn một lát, ngủ một giấc liền khôi phục lại.
Trên thế giới này không có gì không thể qua đi, bây giờ sự kiện nhà kho đối với cậu mà nói sức ảnh hưởng có thể bỏ qua không tính.
Mai Thái lôi kéo Hà Liêu Tinh đi diễn tiểu phẩm, chọn thể loại tình cảm nông thôn, về nhà ăn tết, cuối cùng Hà Liêu Tinh quyết định lui ra, Mai Thái quay đầu đi gieo vạ Tần Thư, Tần Thư một bên co quắp nghiêm mặt, một bên tê dại.
Ủy viên văn nghệ chạy đến bên cạnh bàn của Hà Liêu Tinh, hỏi cậu: "Tinh à cậu có muốn diễn một tiết mục với hoa khôi lớp tụi mình không?"
Hà Liêu Tinh mới vừa bị Mai Thái hò hét, não còn đang đau đớn, nghe vậy, rất ngơ ngác: "Ơ?"
Hà Liêu Tinh và Bùi Túc là hai trụ cột trong lớp, có thể nói là sắc đẹp trí lực song sát, hai người này nếu mà đặt trong giới giải trí thì trăm phần trăm là thần tượng giải trí toàn năng, cho nên tiết mục khẳng định phải suy xét đến họ trước.
Họ mà ra mặt, tiết mục trên cơ bản đã ổn, hơn nữa từ khi định ra thời gian biểu diễn đêm tiệc năm mới rồi, bỏ phiếu trên diễn đàn trường học, tất cả đều nói muốn xem Bùi Túc và Hà Liêu Tinh.
Bùi Túc không có ở đây, không có cách nào mời, nên cũng chỉ có thể mời Hà Liêu Tinh ra trận.
Ủy viên văn nghệ chỉ đại diện cho bản thân cô thôi sao? Không, cô đại diện cho hi vọng của cả trường!
Ủy viên văn nghệ ra sức khuyên bảo: "Hoa khôi lớp Tiền Lệ biết chơi dương cầm, cậu lên hát, cậu thấy sao?"
Tiền Lệ, Hà Liêu Tinh hình như hơi ấn tượng, cô bạn này dường như từng tỏ tình với cậu... sau khi bị uyển chuyển từ chối rồi vẫn đối xử với cậu như trước, ánh mắt nhìn cậu luôn sáng long lanh.
"Không hay lắm đâu." Hà Liêu Tinh uyển chuyển nói, "Mình ca hát không tốt."
Không từ chối trực tiếp chính là hi vọng, ủy viên văn nghệ cảm thấy ca hát không tốt cũng không hoàn toàn xem là vấn đề: "Không có việc gì, cậu có thể thu âm trước!"
Hà Liêu Tinh im lặng một giây, tiếp tục nói: "Thật ra mình cơ bản là không hát được."
Ủy viên văn nghệ càng trở nên bạo dạn: "Tụi mình có thể dạy cậu! Cũng phải hát được bài Những Ngôi Sao Nhỏ chứ!"
Hà Liêu Tinh: ...
Hà Liêu Tinh chỉ có thể tìm cách khác: "Nếu như nhất định phải là mình hát, vậy thì phải để Bùi Túc lên chơi đàn, cậu ấy cũng biết chơi đàn."
Cậu vốn muồn dùng lí do này từ chối cô, dù sao Bùi Túc cũng không có ở đây.
Không nghĩ tới ủy viên văn nghệ sáng mắt lên: "Vậy được chứ! Thật ra mọi người muốn xem cậu và Bùi Túc cùng lên sân khấu biểu diễn tiết mục, nhưng mà không quá thân với Bùi Túc, nếu như cậu muốn cùng cậu ấy biểu diễn, vậy cậu có thể nói với cậu ấy không?"
Hà Liêu Tinh: ???
Tiếng chuông vào học vang lên, ủy viên văn nghệ làm một động tác mình trông chờ vào cậu, rồi quay lại chỗ ngồi.
Hà Liêu Tinh vốn muốn nhảy khỏi hố, mà không nghĩ rằng không chỉ nhảy không ra, còn lôi Bùi Túc vào chung.
Cậu nhớ lại một chút những đề bài thi mà Bùi Túc làm sau khi học xong kia... Lên sân khấu chơi dương cầm cái gì, Bùi Túc nhất định không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối...
Hà Liêu Tinh rơi vào trầm sâu hơn.
.
.
Buổi tối sau khi tan học về ký túc xá, Hà Liêu Tinh lấy điện thoại ra nhìn cuộc trò chuyện với Bùi Túc.
Bùi Túc nói với cậu hôm nay có người đến xem nhà, xem nhà xong rồi còn có một bữa tiệc phải tham gia.
Nếu mà đi dự tiệc, hẳn là rất muộn mới có thể về nhỉ.
Hà Liêu Tinh vì vậy yên lặng lấy đề thi ra làm, Lý Xuân Hoa tìm rất nhiều đề Toán cho cậu, chia thành các loại, tất cả các loại câu hỏi bẫy đều đủ, rất có tính khiêu chiến.
Cậu giải đề, từ từ chìm vào trong đó.
Điện thoại di động bỗng nhiên chấn động, Hà Liêu Tinh ngơ ngác vài giây mới phản ứng được là cuộc gọi video của Bùi Túc, trước khi đi họ đã hẹn rõ, nói mỗi đêm đều gọi điện thoại.
Đề thi vốn thấy rất thú vị đem so với Bùi Túc thoáng chốc không còn sức hấp dẫn nữa, cậu gần như không thể chờ đợi nổi mà tiếp điện thoại.
Kết nối cuộc gọi video, mặt Bùi Túc xuất hiện trong video, mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo nữa kéo lên, đây là phong cách nhất quán của y, nhìn bối cảnh hẳn vẫn là ở chỗ cũ trong khách sạn.
Bùi Túc hô: "Tinh"
Mới hai ngày không gặp, Hà Liêu Tinh lại cảm giác như đã thật lâu, cậu cầm di động gục xuống bàn: "Anh dự tiệc xong rồi à?"
Đèn bàn ở bên tay Hà Liêu Tinh, cậu nằm chếch úp sấp, ánh đèn tung xuống, phủ một tầng ánh sáng mềm mại lên mặt cậu, trong con người phản chiếu một tia sáng mảnh.
Ánh mắt Bùi Túc dõi theo ngũ quan cậu, ừm một tiếng.
"Uống rượu sao?"
"Uống một chút."
Mà từ trong video hoàn toàn không nhìn ra, Bùi Túc thật giống vẫn như vậy, uống rượu chưa bao giờ hiện lên mặt, gương mặt lạnh nhạt kia hiện ra ánh sáng trắng lạnh, viên lệ chí nhạt màu ở đuôi mắt kia càng trông gợi cảm.
Nhiệt độ trong phòng cao, Bùi Túc đưa tay mở hai cúc áo ra, mở nhẹ cổ áo, hỏi: "Nãy giờ vẫn làm bài tập à?"
Sau khi mở cúc áo, lộ ra hầu kết và xương quai xanh tinh xảo, cổ áo màu trắng gấp xuống tự nhiên, lộ ra đường uốn cong, nước da chung quanh nhìn qua trắng nõn nhẵn nhụi.
Bùi Túc uống rượu xong thì ra rất... chọc người.
Hà Liêu Tinh sững sờ hai giây: "Không, đang nghe dương cầm..."
Giờ này Hà Liêu Tinh hẳn phải giải đề mới đúng, nghe vậy, Bùi Túc nhướng mày: "Dương cầm?"
"Ừ." Hà Liêu Tinh nhìn y gật gật đầu, "Sắp đến năm mới, trường tổ chúc đêm tiệc năm mới, cử hành ở hội trường của trường, nghe nói vui lắm, lớp tụi mình phải làm một tiết mục dương cầm."
Như dự đoán của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc nghe thấy hoạt động năm mới, không có chút hứng thú nào, ồ một tiếng, trong giọng lộ ra ý lười nhác: "Mấy đề bài lần trước để lại cho em làm xong chưa?"
Hà Liêu Tinh quả thật không tìm được người yêu kiểu gì truyền cảm hứng(?) hơn hai người họ, người yêu người ta cùng nhau chơi game hẹn hò ra ngoài chơi, mà họ, gần như một nủa thời gian tiêu pha vào việc làm bài.
Hơn nữa Bùi Túc dường như còn yêu cầu rất nghiêm với cậu.
Hà Liêu Tinh bé ngoan trả lời: "Làm xong rồi, chờ anh về kiểm tra giúp em."
Bùi Túc nói một chữ "được", giơ tay cầm ly nước, uống một ngụm.
"Chơi dương cầm trong lớp mình ra một bạn beta nữ, gọi là Tiền Lệ." Hà Liêu Tinh xuyên qua màn hình nhìn y uống nước, như lơ đãng mà bổ sung, "Trước đây cậu ấy có đưa thư tỏ tình cho em."
Động tác uống nước của Bùi Túc ngừng lại, mấy giây sau, y đặt nước xuống, đôi môi mỏng hơi mím: "Tình sử trong trường của em sao phức tạp vậy?"
Lời này Hà Liêu Tinh hoàn toàn không dám gật bừa: "Hậu cung có mỗi anh mà còn phức tạp?"
"Em từng thích Trần Viện, ăn kẹo cậu ấy đưa, tặng hoa cho cậu ấy." Bùi Túc phân tích cặn kẽ, "Bây giờ lại thêm một Tiền Lệ từng đưa thư tình cho em, em sao mà nhiều con gái thích quá vậy?"
"Việc này trách em à?" Hà Liêu Tinh hơi oan ức, muốn tranh cãi hai câu, mà ngẫm lại mục đích của chính mình còn chưa đạt được, lập tức dụ dỗ nói, "Em chỉ cần một người thích là đủ rồi, ví dụ như thầy Bùi."
Vại dấm chua hơi nghiêng được ôm thẳng lại, Bùi Túc hết sức hài lòng mà tiếp tục uống nước.
Một chớp mắt tiếp theo Hà Liêu Tinh tiếp tục nói: "Em phải lên đài biểu diễn với cậu ấy, cậu ấy chơi dương cầm, em hát."
Bùi Túc đột nhiên bị sặc nước, y nghiêng đầu che miệng ho khan hai tiếng, cổ căng thành một vòng cung, mấy giây sau y nghiêng đầu về, mặt không cảm xúc hỏi: "Em đồng ý?"
"Em không đồng ý cũng không còn cách nào nữa đâu, em phải cống hiến cho lớp." Hà Liêu Tinh đàng hoàng trịnh trọng, "Nói nữa, cây ngay không sợ chết đứng, em lại không thích cậu ấy, tại sao phải từ chối? Nếu như từ chối không phải trông như trong lòng có ý à?"
Bùi Túc: ...
Bùi Túc nghĩ một hồi, phát hiện câu nói này lại không thể nghĩ sâu, nếu không lại thật sự bị logic này thuyết phục.
Hà Liêu Tinh dễ mến đến mức nào, lúc cậu nhận được mấy chục ngôi sao giấy kia là có thể nhìn ra được, còn có nhiều công khai, thầm lặng yêu mến cậu...
Thế này thì nếu để cho Hà Liêu Tinh lên sân khấu biểu diễn cùng con gái vào đêm tiệc năm mới, còn lãng mạn một người hát một người đàn như vậy, hôm sau không chắc sẽ truyền ra nhiều ít tin đồn thất thiệt.
Chỉ là ngẫm lại, Bùi Túc liền cảm thấy đỉnh đầu hơi xanh.
Mà nếu như trực tiếp yêu cầu Hà Liêu Tinh từ chối, lại rất là vô lý, dù sao Hà Liêu Tinh ưa nhìn, đại diện lớp biểu diễn một tiết mục cũng là chuyện đương nhiên.
Vậy làm sao mới có thể khiến cho Hà Liêu Tinh không có bất kỳ cơ hội ghép cp với người khác, dưới điều kiện tiên quyết là cậu có biểu diễn?
Y bên này còn đang trầm tư, Hà Liêu Tinh lợi dụng đúng cơ hội cắt ngang dòng suy nghĩ của y: "Bùi Túc, có một đề bài em muốn hỏi anh, anh xem cái em gửi cho anh này."
Bùi Túc nghe vậy đến xem điện thoại di động, đó là một đề toán học, một bài siêu cấp khó, đối với Hà Liêu Tinh trước đây mà nói là câu có thể trực tiếp từ bỏ, nhưng đối với cậu bây giờ mà nói lại khá phù hợp.
Bùi Túc rút giấy nháp, từ mình tính toán, sau đó dăm ba câu giảng rõ trọng điểm và phương pháp cho Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh tự nhiên hiểu ra, không mất cơ hội khen: "Thầy Bùi thật là giỏi quá đi."
Lời này chỗ hay là do ai nói ra, người khác khen y y lại không có cảm giác gì, mà Hà Liêu Tinh bất kể là nói mấy lần, Bùi Túc đều sẽ cong khóe môi lên.
Cũng đã sắp đến giờ tắt đèn, Hà Liêu Tinh chúc ngủ ngon với Bùi Túc, dự định cúp điện thoại.
Bùi Túc muốn nói lại thôi một lát, hờ hững nhắc nhở: "Thực ra anh cũng biết chơi dương cầm."
Ý ám chỉ trong lời này rất đậm.
Hà Liêu Tinh lúc này như là hoàn toàn không nhận ra: "Vậy à, anh Bùi quá là toàn năng nha, dáng anh chơi dương cầm nhất định rất là đẹp trai."
Cách thời gian tắt đèn chỉ còn một phút, Hà Liêu Tinh cấp tốc nói: "Em ngủ trước, ngủ ngon nha."
Nói xong liền cắt đứt cuộc gọi.
Bùi Túc: ...
Bùi Túc trầm mặc mấy giây, mở ra nhóm lớp.
Ủy viên văn nghệ cứ như ôm cây đợi thỏ mà trông chừng trước điện thoại, cô cảm thấy chuyện này hơi viển vông.
Ban chiều Hà Liêu Tinh tìm cô, nói buổi tối Bùi Túc sẽ chủ động quấy rầy cô để tự đề cử mình.
Mà một người lạnh lùng như Bùi Túc vậy, không có hứng thú với gì cả, đến hội thao cũng là xem mặt mũi Hà Liêu Tinh mới tham gia, người như vậy sẽ chủ động đến đăng ký đêm tiệc năm mới với cô
Đánh chết cô cũng không tin.
Mà mới vừa nãy, vị đại lão học thần cả cái nickname cũng có khí chất lạnh nhạt kia chính xác trăm phần trăm nhắn cho cô, hỏi cô có thể tham gia tiệc năm mới, cùng Hà Liêu Tinh biểu diễn không.
Ủy viên văn nghệ: !!
Cô cứ như nằm mơ, lộn xộn lắp bắp nói được chứ, hoàn toàn không có vấn đề.
Học thần cuối cùng nói với cô, chuyện này bảo mật, y muốn cho Hà Liêu Tinh một niềm vui bất ngờ.
Ủy viên văn nghệ: !!!
Sao mà, cô lại kích động như thế!
Gâu gâu gâu gấu gấu học thầm đêm khuya nhắn tin cho cô thế mà chỉ để tạo niềm vui cho đại ca! A a a a nhưng mà đại ca hình như sớm đã dự đoán được hành vi của y...
Ơ ơ ơ?? Hình như có chỗ nào không đúng lắm??
Nhưng ủy viên văn nghệ không quản xa như vậy, vừa mới đảm bảo xong với học thần, cô lập tức mở khung chat của Hà Liêu Tinh ra, làm một con gà gáy: [a a a a a cậu là thần tiên gì vậy a a a, cậu nói học thần chủ động tìm mình cậu ấy thật sự đến a a a]
Cậu trai nhận được tin nhắn, lặng lẽ cong môi dưới.
Tên tiếng Anh: Twinkle Little Star
Cái lạnh mùa đông là kiểu nếu ở ngoài lâu, sẽ buốt thành quen, từ từ tê dại.
Hà Liêu Tinh mở miệng nói: "Vậy chúng ta mau lên xe đi."
Trên xe có điều hòa không khí, sau khi hai người lên xe, mới từ từ khôi phục cảm giác.
Mai Thì đưa một ly đồ uống nóng tới: "Này, uống cho ấm người."
Đó là một ly trà sữa nóng, Hà Liêu Tinh trút xuống một ngụm, cả người ấm áp.
Cậu cân nhắc có nên nói chuyện vẽ bậy cho Mai Thì không, buổi triển lãm này đều là do Mai Thì phụ trách: "Anh..."
Cùng lúc cậu nói, xe cua một cái, chạy lên đường cái, cái nhà xưởng sản xuất tôn ẩn trong rừng xanh và lan can, đột nhiên không báo trước mà va vào mắt cậu.
Nó như một con quái vật sắt thép mà nằm ở đó, bề ngoài xám xịt xuống cấp, thép vỡ lẫn trong xi măng, chung quanh lọt gió, trống rỗng.
Cái nhà kho này rõ ràng là ——
Lúc cậu kêu một chữ anh, Mai Thì đồng thời mở miệng: "Cái nhà kho đó nghe đầu từng giấu người chết, lúc trước náo loạn lắm, hình như còn liên quan đến học sinh cấp hai."
Cậu trai bên người không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như cả hô hấp cũng dừng lại.
Mai Thì cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới: "Cũng sắp dỡ bỏ rồi, không nghĩ tới lại đào được thi thể, bị ép đình công, sau đó không ai dám nhận mảnh đất này nữa, ghê rợn nhỉ?"
Kiểu mấy đứa nhóc mười bảy mười tám thế này đều thích nghe mấy chuyện ma đô thị gì đó, Mai Thái chính là như thế.
Không giống với người thường nghe thấy thì hiếu kỳ và hưng phấn hoặc là khó lòng tin tưởng, kinh ngạc, Hà Liêu Tinh yên lặng, tựa như nghe một chuyện không chút liên quan đến mình: "Thật sự rất ghê."
Cậu nhìn qua không hề khác thường gì cả.
Khớp ngón tay giấu trong ống tay áo lại bởi vì dùng sức mà hơi biến thành màu trắng.
.
.
Lúc về đến trường, trong lớp vô cùng náo nhiệt, ủy viên văn nghệ mới vừa tuyên bố cuối tháng trường tổ chức đêm tiệc năm mới, mỗi lớp đều cần có tiết mục, đây là hoạt động chuẩn bị hằng năm, cũng là một ngày lễ hiếm có mà học sinh có thể cùng nhau chơi thỏa thích.
Hà Liêu Tinh sau khi trở lại nằm sấp trên bàn một lát, ngủ một giấc liền khôi phục lại.
Trên thế giới này không có gì không thể qua đi, bây giờ sự kiện nhà kho đối với cậu mà nói sức ảnh hưởng có thể bỏ qua không tính.
Mai Thái lôi kéo Hà Liêu Tinh đi diễn tiểu phẩm, chọn thể loại tình cảm nông thôn, về nhà ăn tết, cuối cùng Hà Liêu Tinh quyết định lui ra, Mai Thái quay đầu đi gieo vạ Tần Thư, Tần Thư một bên co quắp nghiêm mặt, một bên tê dại.
Ủy viên văn nghệ chạy đến bên cạnh bàn của Hà Liêu Tinh, hỏi cậu: "Tinh à cậu có muốn diễn một tiết mục với hoa khôi lớp tụi mình không?"
Hà Liêu Tinh mới vừa bị Mai Thái hò hét, não còn đang đau đớn, nghe vậy, rất ngơ ngác: "Ơ?"
Hà Liêu Tinh và Bùi Túc là hai trụ cột trong lớp, có thể nói là sắc đẹp trí lực song sát, hai người này nếu mà đặt trong giới giải trí thì trăm phần trăm là thần tượng giải trí toàn năng, cho nên tiết mục khẳng định phải suy xét đến họ trước.
Họ mà ra mặt, tiết mục trên cơ bản đã ổn, hơn nữa từ khi định ra thời gian biểu diễn đêm tiệc năm mới rồi, bỏ phiếu trên diễn đàn trường học, tất cả đều nói muốn xem Bùi Túc và Hà Liêu Tinh.
Bùi Túc không có ở đây, không có cách nào mời, nên cũng chỉ có thể mời Hà Liêu Tinh ra trận.
Ủy viên văn nghệ chỉ đại diện cho bản thân cô thôi sao? Không, cô đại diện cho hi vọng của cả trường!
Ủy viên văn nghệ ra sức khuyên bảo: "Hoa khôi lớp Tiền Lệ biết chơi dương cầm, cậu lên hát, cậu thấy sao?"
Tiền Lệ, Hà Liêu Tinh hình như hơi ấn tượng, cô bạn này dường như từng tỏ tình với cậu... sau khi bị uyển chuyển từ chối rồi vẫn đối xử với cậu như trước, ánh mắt nhìn cậu luôn sáng long lanh.
"Không hay lắm đâu." Hà Liêu Tinh uyển chuyển nói, "Mình ca hát không tốt."
Không từ chối trực tiếp chính là hi vọng, ủy viên văn nghệ cảm thấy ca hát không tốt cũng không hoàn toàn xem là vấn đề: "Không có việc gì, cậu có thể thu âm trước!"
Hà Liêu Tinh im lặng một giây, tiếp tục nói: "Thật ra mình cơ bản là không hát được."
Ủy viên văn nghệ càng trở nên bạo dạn: "Tụi mình có thể dạy cậu! Cũng phải hát được bài Những Ngôi Sao Nhỏ chứ!"
Hà Liêu Tinh: ...
Hà Liêu Tinh chỉ có thể tìm cách khác: "Nếu như nhất định phải là mình hát, vậy thì phải để Bùi Túc lên chơi đàn, cậu ấy cũng biết chơi đàn."
Cậu vốn muồn dùng lí do này từ chối cô, dù sao Bùi Túc cũng không có ở đây.
Không nghĩ tới ủy viên văn nghệ sáng mắt lên: "Vậy được chứ! Thật ra mọi người muốn xem cậu và Bùi Túc cùng lên sân khấu biểu diễn tiết mục, nhưng mà không quá thân với Bùi Túc, nếu như cậu muốn cùng cậu ấy biểu diễn, vậy cậu có thể nói với cậu ấy không?"
Hà Liêu Tinh: ???
Tiếng chuông vào học vang lên, ủy viên văn nghệ làm một động tác mình trông chờ vào cậu, rồi quay lại chỗ ngồi.
Hà Liêu Tinh vốn muốn nhảy khỏi hố, mà không nghĩ rằng không chỉ nhảy không ra, còn lôi Bùi Túc vào chung.
Cậu nhớ lại một chút những đề bài thi mà Bùi Túc làm sau khi học xong kia... Lên sân khấu chơi dương cầm cái gì, Bùi Túc nhất định không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối...
Hà Liêu Tinh rơi vào trầm sâu hơn.
.
.
Buổi tối sau khi tan học về ký túc xá, Hà Liêu Tinh lấy điện thoại ra nhìn cuộc trò chuyện với Bùi Túc.
Bùi Túc nói với cậu hôm nay có người đến xem nhà, xem nhà xong rồi còn có một bữa tiệc phải tham gia.
Nếu mà đi dự tiệc, hẳn là rất muộn mới có thể về nhỉ.
Hà Liêu Tinh vì vậy yên lặng lấy đề thi ra làm, Lý Xuân Hoa tìm rất nhiều đề Toán cho cậu, chia thành các loại, tất cả các loại câu hỏi bẫy đều đủ, rất có tính khiêu chiến.
Cậu giải đề, từ từ chìm vào trong đó.
Điện thoại di động bỗng nhiên chấn động, Hà Liêu Tinh ngơ ngác vài giây mới phản ứng được là cuộc gọi video của Bùi Túc, trước khi đi họ đã hẹn rõ, nói mỗi đêm đều gọi điện thoại.
Đề thi vốn thấy rất thú vị đem so với Bùi Túc thoáng chốc không còn sức hấp dẫn nữa, cậu gần như không thể chờ đợi nổi mà tiếp điện thoại.
Kết nối cuộc gọi video, mặt Bùi Túc xuất hiện trong video, mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo nữa kéo lên, đây là phong cách nhất quán của y, nhìn bối cảnh hẳn vẫn là ở chỗ cũ trong khách sạn.
Bùi Túc hô: "Tinh"
Mới hai ngày không gặp, Hà Liêu Tinh lại cảm giác như đã thật lâu, cậu cầm di động gục xuống bàn: "Anh dự tiệc xong rồi à?"
Đèn bàn ở bên tay Hà Liêu Tinh, cậu nằm chếch úp sấp, ánh đèn tung xuống, phủ một tầng ánh sáng mềm mại lên mặt cậu, trong con người phản chiếu một tia sáng mảnh.
Ánh mắt Bùi Túc dõi theo ngũ quan cậu, ừm một tiếng.
"Uống rượu sao?"
"Uống một chút."
Mà từ trong video hoàn toàn không nhìn ra, Bùi Túc thật giống vẫn như vậy, uống rượu chưa bao giờ hiện lên mặt, gương mặt lạnh nhạt kia hiện ra ánh sáng trắng lạnh, viên lệ chí nhạt màu ở đuôi mắt kia càng trông gợi cảm.
Nhiệt độ trong phòng cao, Bùi Túc đưa tay mở hai cúc áo ra, mở nhẹ cổ áo, hỏi: "Nãy giờ vẫn làm bài tập à?"
Sau khi mở cúc áo, lộ ra hầu kết và xương quai xanh tinh xảo, cổ áo màu trắng gấp xuống tự nhiên, lộ ra đường uốn cong, nước da chung quanh nhìn qua trắng nõn nhẵn nhụi.
Bùi Túc uống rượu xong thì ra rất... chọc người.
Hà Liêu Tinh sững sờ hai giây: "Không, đang nghe dương cầm..."
Giờ này Hà Liêu Tinh hẳn phải giải đề mới đúng, nghe vậy, Bùi Túc nhướng mày: "Dương cầm?"
"Ừ." Hà Liêu Tinh nhìn y gật gật đầu, "Sắp đến năm mới, trường tổ chúc đêm tiệc năm mới, cử hành ở hội trường của trường, nghe nói vui lắm, lớp tụi mình phải làm một tiết mục dương cầm."
Như dự đoán của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc nghe thấy hoạt động năm mới, không có chút hứng thú nào, ồ một tiếng, trong giọng lộ ra ý lười nhác: "Mấy đề bài lần trước để lại cho em làm xong chưa?"
Hà Liêu Tinh quả thật không tìm được người yêu kiểu gì truyền cảm hứng(?) hơn hai người họ, người yêu người ta cùng nhau chơi game hẹn hò ra ngoài chơi, mà họ, gần như một nủa thời gian tiêu pha vào việc làm bài.
Hơn nữa Bùi Túc dường như còn yêu cầu rất nghiêm với cậu.
Hà Liêu Tinh bé ngoan trả lời: "Làm xong rồi, chờ anh về kiểm tra giúp em."
Bùi Túc nói một chữ "được", giơ tay cầm ly nước, uống một ngụm.
"Chơi dương cầm trong lớp mình ra một bạn beta nữ, gọi là Tiền Lệ." Hà Liêu Tinh xuyên qua màn hình nhìn y uống nước, như lơ đãng mà bổ sung, "Trước đây cậu ấy có đưa thư tỏ tình cho em."
Động tác uống nước của Bùi Túc ngừng lại, mấy giây sau, y đặt nước xuống, đôi môi mỏng hơi mím: "Tình sử trong trường của em sao phức tạp vậy?"
Lời này Hà Liêu Tinh hoàn toàn không dám gật bừa: "Hậu cung có mỗi anh mà còn phức tạp?"
"Em từng thích Trần Viện, ăn kẹo cậu ấy đưa, tặng hoa cho cậu ấy." Bùi Túc phân tích cặn kẽ, "Bây giờ lại thêm một Tiền Lệ từng đưa thư tình cho em, em sao mà nhiều con gái thích quá vậy?"
"Việc này trách em à?" Hà Liêu Tinh hơi oan ức, muốn tranh cãi hai câu, mà ngẫm lại mục đích của chính mình còn chưa đạt được, lập tức dụ dỗ nói, "Em chỉ cần một người thích là đủ rồi, ví dụ như thầy Bùi."
Vại dấm chua hơi nghiêng được ôm thẳng lại, Bùi Túc hết sức hài lòng mà tiếp tục uống nước.
Một chớp mắt tiếp theo Hà Liêu Tinh tiếp tục nói: "Em phải lên đài biểu diễn với cậu ấy, cậu ấy chơi dương cầm, em hát."
Bùi Túc đột nhiên bị sặc nước, y nghiêng đầu che miệng ho khan hai tiếng, cổ căng thành một vòng cung, mấy giây sau y nghiêng đầu về, mặt không cảm xúc hỏi: "Em đồng ý?"
"Em không đồng ý cũng không còn cách nào nữa đâu, em phải cống hiến cho lớp." Hà Liêu Tinh đàng hoàng trịnh trọng, "Nói nữa, cây ngay không sợ chết đứng, em lại không thích cậu ấy, tại sao phải từ chối? Nếu như từ chối không phải trông như trong lòng có ý à?"
Bùi Túc: ...
Bùi Túc nghĩ một hồi, phát hiện câu nói này lại không thể nghĩ sâu, nếu không lại thật sự bị logic này thuyết phục.
Hà Liêu Tinh dễ mến đến mức nào, lúc cậu nhận được mấy chục ngôi sao giấy kia là có thể nhìn ra được, còn có nhiều công khai, thầm lặng yêu mến cậu...
Thế này thì nếu để cho Hà Liêu Tinh lên sân khấu biểu diễn cùng con gái vào đêm tiệc năm mới, còn lãng mạn một người hát một người đàn như vậy, hôm sau không chắc sẽ truyền ra nhiều ít tin đồn thất thiệt.
Chỉ là ngẫm lại, Bùi Túc liền cảm thấy đỉnh đầu hơi xanh.
Mà nếu như trực tiếp yêu cầu Hà Liêu Tinh từ chối, lại rất là vô lý, dù sao Hà Liêu Tinh ưa nhìn, đại diện lớp biểu diễn một tiết mục cũng là chuyện đương nhiên.
Vậy làm sao mới có thể khiến cho Hà Liêu Tinh không có bất kỳ cơ hội ghép cp với người khác, dưới điều kiện tiên quyết là cậu có biểu diễn?
Y bên này còn đang trầm tư, Hà Liêu Tinh lợi dụng đúng cơ hội cắt ngang dòng suy nghĩ của y: "Bùi Túc, có một đề bài em muốn hỏi anh, anh xem cái em gửi cho anh này."
Bùi Túc nghe vậy đến xem điện thoại di động, đó là một đề toán học, một bài siêu cấp khó, đối với Hà Liêu Tinh trước đây mà nói là câu có thể trực tiếp từ bỏ, nhưng đối với cậu bây giờ mà nói lại khá phù hợp.
Bùi Túc rút giấy nháp, từ mình tính toán, sau đó dăm ba câu giảng rõ trọng điểm và phương pháp cho Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh tự nhiên hiểu ra, không mất cơ hội khen: "Thầy Bùi thật là giỏi quá đi."
Lời này chỗ hay là do ai nói ra, người khác khen y y lại không có cảm giác gì, mà Hà Liêu Tinh bất kể là nói mấy lần, Bùi Túc đều sẽ cong khóe môi lên.
Cũng đã sắp đến giờ tắt đèn, Hà Liêu Tinh chúc ngủ ngon với Bùi Túc, dự định cúp điện thoại.
Bùi Túc muốn nói lại thôi một lát, hờ hững nhắc nhở: "Thực ra anh cũng biết chơi dương cầm."
Ý ám chỉ trong lời này rất đậm.
Hà Liêu Tinh lúc này như là hoàn toàn không nhận ra: "Vậy à, anh Bùi quá là toàn năng nha, dáng anh chơi dương cầm nhất định rất là đẹp trai."
Cách thời gian tắt đèn chỉ còn một phút, Hà Liêu Tinh cấp tốc nói: "Em ngủ trước, ngủ ngon nha."
Nói xong liền cắt đứt cuộc gọi.
Bùi Túc: ...
Bùi Túc trầm mặc mấy giây, mở ra nhóm lớp.
Ủy viên văn nghệ cứ như ôm cây đợi thỏ mà trông chừng trước điện thoại, cô cảm thấy chuyện này hơi viển vông.
Ban chiều Hà Liêu Tinh tìm cô, nói buổi tối Bùi Túc sẽ chủ động quấy rầy cô để tự đề cử mình.
Mà một người lạnh lùng như Bùi Túc vậy, không có hứng thú với gì cả, đến hội thao cũng là xem mặt mũi Hà Liêu Tinh mới tham gia, người như vậy sẽ chủ động đến đăng ký đêm tiệc năm mới với cô
Đánh chết cô cũng không tin.
Mà mới vừa nãy, vị đại lão học thần cả cái nickname cũng có khí chất lạnh nhạt kia chính xác trăm phần trăm nhắn cho cô, hỏi cô có thể tham gia tiệc năm mới, cùng Hà Liêu Tinh biểu diễn không.
Ủy viên văn nghệ: !!
Cô cứ như nằm mơ, lộn xộn lắp bắp nói được chứ, hoàn toàn không có vấn đề.
Học thần cuối cùng nói với cô, chuyện này bảo mật, y muốn cho Hà Liêu Tinh một niềm vui bất ngờ.
Ủy viên văn nghệ: !!!
Sao mà, cô lại kích động như thế!
Gâu gâu gâu gấu gấu học thầm đêm khuya nhắn tin cho cô thế mà chỉ để tạo niềm vui cho đại ca! A a a a nhưng mà đại ca hình như sớm đã dự đoán được hành vi của y...
Ơ ơ ơ?? Hình như có chỗ nào không đúng lắm??
Nhưng ủy viên văn nghệ không quản xa như vậy, vừa mới đảm bảo xong với học thần, cô lập tức mở khung chat của Hà Liêu Tinh ra, làm một con gà gáy: [a a a a a cậu là thần tiên gì vậy a a a, cậu nói học thần chủ động tìm mình cậu ấy thật sự đến a a a]
Cậu trai nhận được tin nhắn, lặng lẽ cong môi dưới.
Tên tiếng Anh: Twinkle Little Star
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất