Tên Biến Thái ! Thả Tôi Ra

Chương 92

Trước Sau
Đã 3 ngày trôi qua, Tư Lam biến mất không một dấu tích. Chắc chắn là chẳng có ngu gì cậu quanh quẩn ở gần đây để bị bắt cả. Với cái chân tàn tật như vậy, cậu ta có thể ăn cắp ăn trộm được nữa sao? Chắc chắn là không. Từ Khi gặp Tư Lam, có một điều anh biết Tư Lam chạy khá giỏi, nhưng cậu ấy không giỏi đánh võ, nếu gặp bất kể trường hợp gì, điều duy nhất cậu ta làm đó chính là trốn chạy.

Đám trẻ rất ngoan, khi nào về nhà nhà cửa cũng luôn sạch sẽ tinh tươm. Đứa nhỏ 10 tuổi rất có tài nghệ nấu ăn, đứa trẻ hay vào bếp xem anh nấu ăn và học theo. Những đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn,ấy mà gia đình lại bỏ rơi chúng. Có lần,sau khi xong công việc về muộn,những đứa trẻ đã nằm trong phòng ngủ ngon lành. Nhưng hôm đó, anh thấy đứa nhỏ nhất là Đại Cát ngủ mơ liên tục khóc lóc đòi mẹ. Vậy là những đứa khác cũng dậy vội dỗ Đại Cát để đứa nhỏ không gây tiếng ồn. Có mấy đứa trẻ nào làm được điều này? Không hề một chút tình máu mủ ruột rà, chỉ toàn là những đứa trẻ đáng thương được Tư Lam nhặt về vậy mà lại vô cùng yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Thật cảm động !

Hôm nay,Tư Lam có một chuyến công tác bên thành phố khác, cũng cách thành phố của anh có 10 cây số, cũng chẳng xa lắm, vậy là lại tiếp tục một ngày về muộn.

Ánh trăng trêng nhạt nhòa, bóng đêm rủ xuống. Thành phố chìm trong im lặng. Buổi đêmhạ màn chính là lúc cô đơn nhất.Tứ Bình xong công việc, anh lái chiếc xe moto trên đường, sương đêm cùng gió vô cùng lạnh lẽo phả vào gương mặt , trên đường chỉ còn vài bóng người. Nếu như mọi khi, anh cũng chẳng quan tâm cảnh vật xung quanh. Nhưng hôm nay, anh mới thấy những người đi trên đường buổi đêm muộn này toàn là những người mưu sinh. Nhớ có một lần, Tứ Bình cùng Bạch Hồ đi ăn, Bạch Hồ kể với anh, cậu rất thương những người làm ăn mưu sinh, họ rất vất vả. Có khi tối muộn mới được về nhà, rồi sáng sớm lại là người thức dậy sớm nhất để đi làm,cuộc sống vô cùng khó khăn và vất vả.

Nhưng có một sự thật là, chỉ có người sống cuộc sống như vậy mới hiểu được nỗi khổ của nhau. Người ngoài cuộc mãi mãi không hiểu. Thực ra, xã hội này rất phức tạp. Người giàu càng ngày càng giàu, người nghèo sẽ càng ngày càng nghèo.

Bạch Hồ chỉ cho anh một đứa nhóc đánh giày ngoài kia, cậu nói” Cậu có nhìn thấy cậu bé kia không?”

Tứ Bình gật đầu.

“ Có rất nhiề vụ, những kẻ độc địa đã nuôi những đứa trẻ mồ côi, bắt chúng phải hoạt động để kiếm lợi cho mình, nếu cả ngày không có tiền sẽ bị bỏ đói hoặc bị đánh “ Bạch Hồ nói tiếp” Một đứa trẻ,nếu sống trong môi trường tốt, dạy dỗ giáo giục tốt chúng sẽ thực sự giỏi, ngược lại nếu một đứa trẻ sống trong môi trường chỉ toàn bạo hành, trộm cắp. Người dạy trẻ thực sự rất quan trọng, dạy ăn cắp, lừa đảo tương lai sẽ có nhiều tội phạm”

Nhưng những đứa trẻ ở bên cạnh Tư Lam lại rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Vậy xem ra tính cách của Tư Lam cũng không có hư hỏng như anh nghĩ.

Đang suy nghĩ, Tứ Bình nghe tiếng súng bên đường, là ai? Sử dụng súng trái phép? Tứ Bình dựng xe chạy sang bên đường rút súng rò xét.Tiếng nổ súng ở trong ngõ này, Tứ Bình bước nhẹ chân, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thủ phạm.

Vừa tiến tới góc tường, anh thấy bóng người thoáng qua, nhanh tay dí súng lên đầu người đó,tay chuẩn bị bóp cò “Dơ tay lên!”

Ánh trăng mờ nhạt, anh không nhìn rõ người trước mặt. Nhưng với hình dáng này có chút quen mắt.

“ Là..tôi.. suỵt!”

“ Tư Lam?”

** ĐÙNG ** Tiếng súng lần nữa vang lên, đạn sượt qua áo Tứ Bình, làm rách một bên vai áo.



Tư Lam bịp miệng anh lại,kéo anh vào góc tường.

“ Thằng nhãi, mày không thoát khỏi tay tao đâu.. haha… trốn ư?Mày có trốn tận chân trời tao cũng sẽ tìm được mà băm tới chết.” GIỌNG một người đàn ông cất tiếng giọng đầy sự khinh bỉ và ngạo nghễ.

Bàn chân ngày càng bước gần hơn,đột nhiên rơi vào khoảng lặng yên tĩnh. Tứ Bình phòng thủ,nhìn xung quanh. Cuối cùng đã tìm thấy cái bóng lấp ló dưỡi ánh đèn.

Tứ Bình đột ngột nhảy ra ngoài khiến đối thủ không kịp phòng bị.Anh nổ súng bắn bắn ngay một phát vào chân hắn ta khiến hắn ta ngã quỵ đau đớn.

Hắn sợ hãi lùi lại phía sau, liên tục dùng súng bắn lung tung. Nhưng không một lần trúng. Bắn tới hết đạn, hắn mới run rẩy “ Mày là ai?”

Tứ Bình tới gần tên kia, nhấc cổ áo hắn ta lên “ Cùng tôi lên trụ sở cảnh sát!”

Tứ Bình vừa dứt lời, một cây phi tiêu nhỏ không biết từ đâu xuyên qua cổ hắn ta, hắn chết ngay tại chỗ.

Tứ Bình vội chạy ra ngoài, nhìn ngó xung quanh. Không thấy một bóng dáng người, chắc chắn đã quan sát từ trên tòa nhà cao. Có một điều lạ là, Tư Lam đã làm gì đắc tội với bọn chúng? Nếu chỉ nợ tiền sẽ không có việc thủ tiêu người tại chỗ. Đã vậy, sao không giết Tư Lam ngay lập tức? Người hạ lệnh chắc chắn không phải người tầm thường, còn nữa người này muốn bắt sống Tư Lam. Có vể như Tư Lam đã giấu đi vật gì quan trọng .

Tứ Bình chạy tới phía Tư Lam, người Tư Lam nhuốm đầy máu, đã gục dưới đất từ khi nào.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- “ Báo! Hắn ta đã báo cánh sát!”

“ Cảnh sát? “ Người đàn ông nhếch môi “ Còn biết nhờ cảnh sát trợ giúp?Khá Lắm”

“ Vậy chúng ta còn cần…”

“ Không. Ta muốn xem tình hình như nào rồi thủ tiêu cũng không muộn ! Tên cảnh sát đó có thể cũng có manh mối , tìm hiểu hắn cho ta!”

“ Dạ,vâng chủ nhân!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau