Chương 94
Dạo vòng shopping một hồi, tay Tứ Bình đã xách đủ mọi món đồ. Những đám trẻ đều rất thích thú mừng rỡ lần đầu được mặc đồ mới, được đi đôi giày mới. Nhưng riêng Tư Lam chả có lấy một cảm xúc gì, cậu ngồi trên xe lăn nhìn Tứ Bình cùng đám trẻ mua sắm. Cậu nghĩ , có lẽ Tứ Bình đang muốn lợi dụng cậu điều gì đó nên mới đối xử tốt như vậy. Trên đời này làm gì có ai tự dưng tốt với mình ?
Có sao? Trừ khi là họ được lợi ích !
Thực tế luôn phũ phàng. Sẽ chẳng có một lòng tốt nào được xuất hiện trên thế gian này cả. Chỉ có ngu ngốc mới tốt một cách vô ích . Huống chi, Tứ Bình còn là cảnh sát. Thườnh thì theo cậu thấy, cảnh sát một số người cũng ăn khá nhiều hối lộ để che đậy và bịp đầu mối, đó là chuyện bình thường. Bởi trong xã hội này, tiền chính là tất cả! Chỉ có tiền mới không phản bội ta ! Tứ Bình cũng không hiểu được cảm giác của cậu và những đứa trẻ, nên nếu như có một sự giúp đỡ nào đó . Thì đó chính là giả dối !
Tứ Bình mua đồ xong tiến lại gần Tư Lam
" Tôi mua cái này cho cậu, có vẻ cậu mặc sẽ hợp !" Rồi đưa Tư Lam một chiếc áo len khá dày dặn và ấm áp.
Tư Lam không nhận " Tôi cần anh phải mua?"
" Nếu theo phép lịch sự thì cậu nên nhận lấy và cảm ơn tôi !" Tứ Bình nói
" Vậy sao? Xin lỗi nhé tôi không phải là người lịch sự ! Cũng không phải là người dễ dãi nhận đồ của người khác !" Tư Lam hất áo len ra.
Chiếc áo len bị hất, nằm trơ trọi dưới đất. Tứ Bình nhặt áo len lên " Hôm nay tôi không muốn tức giận !"
Tư Lam nhún vai " Tuỳ anh !"
Sự thờ ơ của Tư Lam nhiều lúc khiến anh tức giận nhưng cũng chả được lâu. Bởi anh hiểu được sự thiếu thốn bên trong Tư Lam, có thể cậu đã trải qua cú sốc khi không có gia đình nên tính cách không mấy hoàn thiện. Nhưng không sao cả, nếu không thích .. thì thôi .. anh cũng không muốn tâm trạng của mình bị trùng xuống vì vài việc vớ vẩn thế này.
Địa điểm tiếp theo anh đưa đám trẻ tới công viên lớn trong thành phố, đưa chúng đi chơi đủ mọi trò chơi. Đám trẻ đã quý anh lại càng yêu quý anh hơn. Chúng bám riết lấy Tứ Bình không buông.
" Có những người bên ngoài họ che phủ bởi lớp mặt nạ hoàn hảo, nhưng bên trong không biết họ âm mưu tính kế gì !" Tư Lam nhìn Tứ Bình và đám trẻ thân thiết cố tình nói to để anh nghe thấy.
Tuy Tứ Bình nghe thấy nhưng anh cũng không quan tâm. Tư Lam đã luôn chống đối anh. Không vừa lòng anh. Nên dù có làm thế nào, cậu ấy luôn cứng đầu phản kháng.
Đẩy xe đi qua một xạp bán Xiên Hồ Lô. Tư Lam nhìn chằm chằm vào xiên hồ lô, lòng bỗng nặng trĩu.
Quay về kí ức Tư Lam 5 tuổi :
" Mama! Con muốn ăn xiên hồ lô !"
" Cái này sao? " mẹ Tư Lam mua cho cậu " Con ngoan ! Trong hôm nay nếu con muốn gì hay thích gì hãy cứ nói với mẹ , mẹ sẽ mua tất cả cho con!"
Tư Lam cười vui vẻ gật đầu đồng ý " Dạ !"
Tư Lam cùng mẹ nắm tay nhau trên con đường mùa thu, hương hoa thoang thoảng khiến cậu nhớ về kí ức xưa kia, vòng tay mẹ. Những cái ôm và hơi ấm từ đó tới bây giờ không hề quay lại nữa. Bởi vì sau hôm đó..
" Mẹ !" Tư Lam sợ hãi run rẩy, trước mắt cậu là hình ảnh mẹ mình nằm trên vũng máu. Máu chảy nhiều, rất nhiều.
Và điều kinh khủng nhất của một đứa trẻ chính là chứng kiến cảnh mẹ mình bị giết chết trước mặt mình. Tư Lam run rẩy từng đợt nhưng vẫn cố im lặng không lên tiếng để không bị phát hiện. Người đàn ông đó giết mẹ xong liền nhanh chóng rời đi.
Tư Lam khóc lóc chạy tới bên mẹ, mẹ Tư Lam thoi thóp nắm lấy bàn tay cậu " Hãy ... hãy sống tốt... mẹ .. mẹ xin lỗi.... mẹ ... mẹ yêu con..." .
Trái tim Tư Lam đau đớn như muốn nổ tung, những hình ảnh của mẹ liên tục , liên tục xuất hiện trong đầu cậu khiến hô hấp của cậu càng ngày càng không ổn định.
Tứ Bình nãy giờ thấy Tư Lam nhìn kẹo hồ lô, anh nghĩ cậu thích ăn. Liền ra quán mua cho cậu một xiên.
" Của cậu !" Rồi đưa tới cho Tư Lam.
" Không ăn !"
" Đừng từ chối ! Tôi thấy cậu đã nhìn kẹo hồ lô từ nãy !"
" TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĂN MÀ!" Tư Lam hét lên, cậu hất bay cây kẹo trên tay Tứ Bình. Tiếng hét của cậu khiến tất cả mọi người đều chú ý " ANH MUỐN GÌ Ở TÔI? NÓI ĐI HẢ? SAO CỨ PHẢI BÁM RIẾT LẤY TÔI THẾ? ANH ĐANG KHIẾN TÔI ĐIÊN LÊN ĐẤY ! "
Tư Lam bỗng nhiên nổi giận, hai con mắt đỏ au như sắp khóc, hơi thở cũng không đều, lồng ngực liên tục đập phập phồng .
" LÀM ƠN.. HÃY TRÁNH XA TÔI RA.."
Tư Lam hét loạn lên, Tứ Bình cảm thấy tâm trạng hôm nay của Tư Lam không tốt. Anh ôm chặt cậu vào trong lòng mặc cậu dãy dụa . Những kẻ tức giận là kẻ trong lòng tổn thương.
" Đừng làm loạn! Có tôi ở đây rồi.." Tứ Bình vỗ vỗ vai Tư Lam an ủi.
Tư Lam cảm nhận được hơi ấm. Hơi ấm từ Tứ Bình . Hơi ấm của con người . Hơi ấm của người mẹ quá cố . Một hơi ấm mà cậu tưởng trừng cả đời này chẳng thể nào có được .
Có sao? Trừ khi là họ được lợi ích !
Thực tế luôn phũ phàng. Sẽ chẳng có một lòng tốt nào được xuất hiện trên thế gian này cả. Chỉ có ngu ngốc mới tốt một cách vô ích . Huống chi, Tứ Bình còn là cảnh sát. Thườnh thì theo cậu thấy, cảnh sát một số người cũng ăn khá nhiều hối lộ để che đậy và bịp đầu mối, đó là chuyện bình thường. Bởi trong xã hội này, tiền chính là tất cả! Chỉ có tiền mới không phản bội ta ! Tứ Bình cũng không hiểu được cảm giác của cậu và những đứa trẻ, nên nếu như có một sự giúp đỡ nào đó . Thì đó chính là giả dối !
Tứ Bình mua đồ xong tiến lại gần Tư Lam
" Tôi mua cái này cho cậu, có vẻ cậu mặc sẽ hợp !" Rồi đưa Tư Lam một chiếc áo len khá dày dặn và ấm áp.
Tư Lam không nhận " Tôi cần anh phải mua?"
" Nếu theo phép lịch sự thì cậu nên nhận lấy và cảm ơn tôi !" Tứ Bình nói
" Vậy sao? Xin lỗi nhé tôi không phải là người lịch sự ! Cũng không phải là người dễ dãi nhận đồ của người khác !" Tư Lam hất áo len ra.
Chiếc áo len bị hất, nằm trơ trọi dưới đất. Tứ Bình nhặt áo len lên " Hôm nay tôi không muốn tức giận !"
Tư Lam nhún vai " Tuỳ anh !"
Sự thờ ơ của Tư Lam nhiều lúc khiến anh tức giận nhưng cũng chả được lâu. Bởi anh hiểu được sự thiếu thốn bên trong Tư Lam, có thể cậu đã trải qua cú sốc khi không có gia đình nên tính cách không mấy hoàn thiện. Nhưng không sao cả, nếu không thích .. thì thôi .. anh cũng không muốn tâm trạng của mình bị trùng xuống vì vài việc vớ vẩn thế này.
Địa điểm tiếp theo anh đưa đám trẻ tới công viên lớn trong thành phố, đưa chúng đi chơi đủ mọi trò chơi. Đám trẻ đã quý anh lại càng yêu quý anh hơn. Chúng bám riết lấy Tứ Bình không buông.
" Có những người bên ngoài họ che phủ bởi lớp mặt nạ hoàn hảo, nhưng bên trong không biết họ âm mưu tính kế gì !" Tư Lam nhìn Tứ Bình và đám trẻ thân thiết cố tình nói to để anh nghe thấy.
Tuy Tứ Bình nghe thấy nhưng anh cũng không quan tâm. Tư Lam đã luôn chống đối anh. Không vừa lòng anh. Nên dù có làm thế nào, cậu ấy luôn cứng đầu phản kháng.
Đẩy xe đi qua một xạp bán Xiên Hồ Lô. Tư Lam nhìn chằm chằm vào xiên hồ lô, lòng bỗng nặng trĩu.
Quay về kí ức Tư Lam 5 tuổi :
" Mama! Con muốn ăn xiên hồ lô !"
" Cái này sao? " mẹ Tư Lam mua cho cậu " Con ngoan ! Trong hôm nay nếu con muốn gì hay thích gì hãy cứ nói với mẹ , mẹ sẽ mua tất cả cho con!"
Tư Lam cười vui vẻ gật đầu đồng ý " Dạ !"
Tư Lam cùng mẹ nắm tay nhau trên con đường mùa thu, hương hoa thoang thoảng khiến cậu nhớ về kí ức xưa kia, vòng tay mẹ. Những cái ôm và hơi ấm từ đó tới bây giờ không hề quay lại nữa. Bởi vì sau hôm đó..
" Mẹ !" Tư Lam sợ hãi run rẩy, trước mắt cậu là hình ảnh mẹ mình nằm trên vũng máu. Máu chảy nhiều, rất nhiều.
Và điều kinh khủng nhất của một đứa trẻ chính là chứng kiến cảnh mẹ mình bị giết chết trước mặt mình. Tư Lam run rẩy từng đợt nhưng vẫn cố im lặng không lên tiếng để không bị phát hiện. Người đàn ông đó giết mẹ xong liền nhanh chóng rời đi.
Tư Lam khóc lóc chạy tới bên mẹ, mẹ Tư Lam thoi thóp nắm lấy bàn tay cậu " Hãy ... hãy sống tốt... mẹ .. mẹ xin lỗi.... mẹ ... mẹ yêu con..." .
Trái tim Tư Lam đau đớn như muốn nổ tung, những hình ảnh của mẹ liên tục , liên tục xuất hiện trong đầu cậu khiến hô hấp của cậu càng ngày càng không ổn định.
Tứ Bình nãy giờ thấy Tư Lam nhìn kẹo hồ lô, anh nghĩ cậu thích ăn. Liền ra quán mua cho cậu một xiên.
" Của cậu !" Rồi đưa tới cho Tư Lam.
" Không ăn !"
" Đừng từ chối ! Tôi thấy cậu đã nhìn kẹo hồ lô từ nãy !"
" TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĂN MÀ!" Tư Lam hét lên, cậu hất bay cây kẹo trên tay Tứ Bình. Tiếng hét của cậu khiến tất cả mọi người đều chú ý " ANH MUỐN GÌ Ở TÔI? NÓI ĐI HẢ? SAO CỨ PHẢI BÁM RIẾT LẤY TÔI THẾ? ANH ĐANG KHIẾN TÔI ĐIÊN LÊN ĐẤY ! "
Tư Lam bỗng nhiên nổi giận, hai con mắt đỏ au như sắp khóc, hơi thở cũng không đều, lồng ngực liên tục đập phập phồng .
" LÀM ƠN.. HÃY TRÁNH XA TÔI RA.."
Tư Lam hét loạn lên, Tứ Bình cảm thấy tâm trạng hôm nay của Tư Lam không tốt. Anh ôm chặt cậu vào trong lòng mặc cậu dãy dụa . Những kẻ tức giận là kẻ trong lòng tổn thương.
" Đừng làm loạn! Có tôi ở đây rồi.." Tứ Bình vỗ vỗ vai Tư Lam an ủi.
Tư Lam cảm nhận được hơi ấm. Hơi ấm từ Tứ Bình . Hơi ấm của con người . Hơi ấm của người mẹ quá cố . Một hơi ấm mà cậu tưởng trừng cả đời này chẳng thể nào có được .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất