Chương 97
Tứ Bình chạy xung quanh nhà, cảnh anh không nên thấy cuối cùng anh đã thấy. Anh thà rằng bọn họ bắt cóc hoặc tống tiền đi. Tại sao...
Trên sàn nhà, những đám trẻ nằm trên mớ hỗn độn. Bị giết một cách tàn nhẫn. Máu loang lổ, ướt đẫm cả sàn nhà. Kể cả những đứa trẻ, chúng không tha cho một sinh mạng nào cả ! Thẳng tay giết hại một cách tàn nhẫn không thương tiếc.
Là ai? Là ai đã làm điều này ? Tứ Bình chứng kiến cảnh này sốc không nói lên lời. Anh không thể tin vào mắt mình, anh chỉ muốn đây là một giấc mơ. Cầu mong bản thân tỉnh dậy. Tứ Bình chạy vào phòng , tìm phòng mình không thấy Tư Lam. Anh chạy tới phòng Tư Lam. Tay run rẩy cầm nắm cửa. Vừa vặn mở ra. Trong phòng cũng bừa bộn tung toé, xung quanh không có Tư Lam. Tứ Bình cứ nghĩ Tư Lam có thể trốn thoát được nhưng anh thấy dòng máu loang từ cửa nhà tắm chảy ra bên ngoài.
Tứ Bình bước chậm vào phòng tắm. Nếu như trước kia, anh không mê tín, không tin vào thần linh. Thì bây giờ, hãy cho anh có thể dựa dẫm vào thần linh, được tin tưởng Người . Anh cầu mong Tư Lam không bị làm sao , anh mong Tư Lam của anh sẽ sống xót.
Tứ Bình vào phòng tắm. Cảnh vật trước mắt khiến anh run rẩy mà đứng không nổi ngồi phịch xuống đất.
Trong bồn tắm, máu hoà quyện với nước nhuốm màu đỏ đục, loang lổ chảy ào ào dưới sàn. Trên bể nước là Tư Lam. Cậu bị giết hại rồi dìm xuống bồn tắm. Hai con mắt thậm trí còn không nhắm chặt, trừng trừng nhìn trên trần nhà.
Tứ Bình lê lết tiến tới bồn tắm, ôm thân hình Tư Lam vào lòng , vuốt mắt cậu nhắm nghiền " Tại sao?... Tại sao?...." Tứ Bình khóc , một ngàn mũi tên đâm nát con tim anh. Anh như chết lặng, những cú sốc này khiến tinh thần Tứ Bình không ổn định. Anh ôm chặt cơ thể Tư Lam " Không phải nói.. sẽ đợi tôi chở về sao? Tại sao? Tại sao em lại thất hứa ? Tại sao lại bỏ tôi mà đi... Tư Lam à... Là ai? Là kẻ nào đã gây ra điều này... Tôi nhất định tìm ra hắn, băm xác hắn ta làm nghìn mảnh đưa hắn xuống địa ngục để hắn cảm nhận được thế nào là sự đau đớn ! "
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Một tuần trôi qua....
Bạch Hồ bấm chuông cửa nhà Tứ Bình, mãi sau mới thấy anh ra mở cửa. Đây chính là Tứ Bình chỉnh chu mà cậu quen ?
Tứ Bình loạng choạng bước ra, người nhếch nhác đầy mùi rượu, đầu óc bù xù tới không nhận ra nổi.
" Cậu điên rồi sao?" Bạch Hồ nhìn căn nhà chỉ toàn những vỏ rượu lăn lốc, căn nhà chỉ toàn rượu là rượu.
Tứ Bình ngồi phịch xuống sàn cầm chai rượu đổ vào miệng " Tư Lam cũng thích uống rượu.."
Bạch Hồ giật lấy chai rượu trên tay anh " Cả tuần nay Cao Uý nói cậu không đi làm ! Tôi biết điều này khiến cậu rất đau buồn ! Nhưng cậu cứ như thế này thì làm sao đòi lại được công bằng cho Tư Lam đây hả? Em ấy ở trên trời nhìn cậu như thế này! Sẽ rất đau lòng !"
" Đau lòng ? Tôi còn gì nữa đâu? Mất hết rồi.. mất tất cả rồi ... Tôi là tên đáng chết... " Tứ Bình đập tay vào lồng ngực khóc " Tôi đã hứa sẽ bảo vệ được em ấy, hứa sẽ cho em ấy cuộc sống tốt ! Giờ thì sao... một chút cũng không cho em ấy ... thậm chí còn khiến em ấy rơi vào kết cục này.. là tại tôi... cậu kệ tôi đi..." Tứ Bình giật lấy chai rượu dốc hết vào miệng.
Không ngờ, có ngày Bạch Hồ lại chứng kiến hình ảnh hoàn toàn khác này của Tứ Bình. Nếu là cậu, chắc chắn cậu cũng đau đớn như Tứ Bình. Tư Lam còn quá trẻ, đã chịu mọi sự thống khổ đến lúc được hạnh phúc thì lại nhận được cái kết vô cùng đáng thương. Còn Tứ Bình, từ đầu đến cuối đều hoàn hảo. Nhưng cuối cùng chẳng ai ngờ được chuyện này có thể xảy ra với anh. Cứ nghĩ Tứ Bình là con người mạnh mẽ cứng cỏi. Đúng là chẳng ai có thể tạo một lớp vỏ bọc chắn chắn bên ngoài. Dù bỏ bọc có chắc tới đâu, một khi con tim đã tổn thương vỡ vụn. Thì chỉ có sự thật trần trụi và đau thương.
" Tư Lam kể với tôi... em ấy đã chứng kiến cảnh mẹ mình bị giết hại khi còn nhỏ. Em ấy dùng cả đời mình để chạy trốn , để cảnh giác! Khi thấy em ấy như vậy, tôi đã đau lòng vô cùng. Cậu bảo tôi đi làm ? Đi làm sao? Tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, bảo vệ người dân gặp nguy hiểm. Vậy còn Tư Lam? Ai bảo vệ em ấy đây ?? Tôi đã bảo vệ người dân , nhưng chính người tôi yêu tôi không bảo vệ được thì làm làm gì ? Có thể khiến cho Tư Lam sống dậy được sao? "
Từng lời nói kèm theo nước mắt của Tứ Bình như chạm lấy trái tim Bạch Hồ. Cậu hiểu được sự đau đớn thấu tới tận xương tuỷ như thế này. Nếu ở cảnh này bạn sẽ làm gì? Khi tất cả người thân yêu của bạn bị giết hại? Đó là một cú sốc vô cùng lớn! Ít nhất cũng phải 1-2 năm mới có thể chữa lành được. Nhưng có những việc, cả cuộc đời này , chỉ cần vẫn sống ở kiếp này. Sẽ chẳng bao giờ quên được.
" Tôi biết cậu đang rất đau khổ ! Tôi hiểu được ! Sự mất mát ấy vô cùng đau đớn ! Nhưng , khi cậu cứ trải qua ngày thánh bằng nhữnh việc vô ý nghĩa như thế này thì kẻ tội phạm đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rất hả hê! Cậu phải giúp Tư Lam thực hiện ước nguyện của em ấy chứ? Cậu định muốn cho em ấy ở nơi suối vàng không yên nghỉ sao? " Bạch Hồ nắm lấy cổ áo Tứ Bình " Tôi xin cậu ! Hãy vực lại tinh thần đi ! "
Trên sàn nhà, những đám trẻ nằm trên mớ hỗn độn. Bị giết một cách tàn nhẫn. Máu loang lổ, ướt đẫm cả sàn nhà. Kể cả những đứa trẻ, chúng không tha cho một sinh mạng nào cả ! Thẳng tay giết hại một cách tàn nhẫn không thương tiếc.
Là ai? Là ai đã làm điều này ? Tứ Bình chứng kiến cảnh này sốc không nói lên lời. Anh không thể tin vào mắt mình, anh chỉ muốn đây là một giấc mơ. Cầu mong bản thân tỉnh dậy. Tứ Bình chạy vào phòng , tìm phòng mình không thấy Tư Lam. Anh chạy tới phòng Tư Lam. Tay run rẩy cầm nắm cửa. Vừa vặn mở ra. Trong phòng cũng bừa bộn tung toé, xung quanh không có Tư Lam. Tứ Bình cứ nghĩ Tư Lam có thể trốn thoát được nhưng anh thấy dòng máu loang từ cửa nhà tắm chảy ra bên ngoài.
Tứ Bình bước chậm vào phòng tắm. Nếu như trước kia, anh không mê tín, không tin vào thần linh. Thì bây giờ, hãy cho anh có thể dựa dẫm vào thần linh, được tin tưởng Người . Anh cầu mong Tư Lam không bị làm sao , anh mong Tư Lam của anh sẽ sống xót.
Tứ Bình vào phòng tắm. Cảnh vật trước mắt khiến anh run rẩy mà đứng không nổi ngồi phịch xuống đất.
Trong bồn tắm, máu hoà quyện với nước nhuốm màu đỏ đục, loang lổ chảy ào ào dưới sàn. Trên bể nước là Tư Lam. Cậu bị giết hại rồi dìm xuống bồn tắm. Hai con mắt thậm trí còn không nhắm chặt, trừng trừng nhìn trên trần nhà.
Tứ Bình lê lết tiến tới bồn tắm, ôm thân hình Tư Lam vào lòng , vuốt mắt cậu nhắm nghiền " Tại sao?... Tại sao?...." Tứ Bình khóc , một ngàn mũi tên đâm nát con tim anh. Anh như chết lặng, những cú sốc này khiến tinh thần Tứ Bình không ổn định. Anh ôm chặt cơ thể Tư Lam " Không phải nói.. sẽ đợi tôi chở về sao? Tại sao? Tại sao em lại thất hứa ? Tại sao lại bỏ tôi mà đi... Tư Lam à... Là ai? Là kẻ nào đã gây ra điều này... Tôi nhất định tìm ra hắn, băm xác hắn ta làm nghìn mảnh đưa hắn xuống địa ngục để hắn cảm nhận được thế nào là sự đau đớn ! "
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Một tuần trôi qua....
Bạch Hồ bấm chuông cửa nhà Tứ Bình, mãi sau mới thấy anh ra mở cửa. Đây chính là Tứ Bình chỉnh chu mà cậu quen ?
Tứ Bình loạng choạng bước ra, người nhếch nhác đầy mùi rượu, đầu óc bù xù tới không nhận ra nổi.
" Cậu điên rồi sao?" Bạch Hồ nhìn căn nhà chỉ toàn những vỏ rượu lăn lốc, căn nhà chỉ toàn rượu là rượu.
Tứ Bình ngồi phịch xuống sàn cầm chai rượu đổ vào miệng " Tư Lam cũng thích uống rượu.."
Bạch Hồ giật lấy chai rượu trên tay anh " Cả tuần nay Cao Uý nói cậu không đi làm ! Tôi biết điều này khiến cậu rất đau buồn ! Nhưng cậu cứ như thế này thì làm sao đòi lại được công bằng cho Tư Lam đây hả? Em ấy ở trên trời nhìn cậu như thế này! Sẽ rất đau lòng !"
" Đau lòng ? Tôi còn gì nữa đâu? Mất hết rồi.. mất tất cả rồi ... Tôi là tên đáng chết... " Tứ Bình đập tay vào lồng ngực khóc " Tôi đã hứa sẽ bảo vệ được em ấy, hứa sẽ cho em ấy cuộc sống tốt ! Giờ thì sao... một chút cũng không cho em ấy ... thậm chí còn khiến em ấy rơi vào kết cục này.. là tại tôi... cậu kệ tôi đi..." Tứ Bình giật lấy chai rượu dốc hết vào miệng.
Không ngờ, có ngày Bạch Hồ lại chứng kiến hình ảnh hoàn toàn khác này của Tứ Bình. Nếu là cậu, chắc chắn cậu cũng đau đớn như Tứ Bình. Tư Lam còn quá trẻ, đã chịu mọi sự thống khổ đến lúc được hạnh phúc thì lại nhận được cái kết vô cùng đáng thương. Còn Tứ Bình, từ đầu đến cuối đều hoàn hảo. Nhưng cuối cùng chẳng ai ngờ được chuyện này có thể xảy ra với anh. Cứ nghĩ Tứ Bình là con người mạnh mẽ cứng cỏi. Đúng là chẳng ai có thể tạo một lớp vỏ bọc chắn chắn bên ngoài. Dù bỏ bọc có chắc tới đâu, một khi con tim đã tổn thương vỡ vụn. Thì chỉ có sự thật trần trụi và đau thương.
" Tư Lam kể với tôi... em ấy đã chứng kiến cảnh mẹ mình bị giết hại khi còn nhỏ. Em ấy dùng cả đời mình để chạy trốn , để cảnh giác! Khi thấy em ấy như vậy, tôi đã đau lòng vô cùng. Cậu bảo tôi đi làm ? Đi làm sao? Tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, bảo vệ người dân gặp nguy hiểm. Vậy còn Tư Lam? Ai bảo vệ em ấy đây ?? Tôi đã bảo vệ người dân , nhưng chính người tôi yêu tôi không bảo vệ được thì làm làm gì ? Có thể khiến cho Tư Lam sống dậy được sao? "
Từng lời nói kèm theo nước mắt của Tứ Bình như chạm lấy trái tim Bạch Hồ. Cậu hiểu được sự đau đớn thấu tới tận xương tuỷ như thế này. Nếu ở cảnh này bạn sẽ làm gì? Khi tất cả người thân yêu của bạn bị giết hại? Đó là một cú sốc vô cùng lớn! Ít nhất cũng phải 1-2 năm mới có thể chữa lành được. Nhưng có những việc, cả cuộc đời này , chỉ cần vẫn sống ở kiếp này. Sẽ chẳng bao giờ quên được.
" Tôi biết cậu đang rất đau khổ ! Tôi hiểu được ! Sự mất mát ấy vô cùng đau đớn ! Nhưng , khi cậu cứ trải qua ngày thánh bằng nhữnh việc vô ý nghĩa như thế này thì kẻ tội phạm đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rất hả hê! Cậu phải giúp Tư Lam thực hiện ước nguyện của em ấy chứ? Cậu định muốn cho em ấy ở nơi suối vàng không yên nghỉ sao? " Bạch Hồ nắm lấy cổ áo Tứ Bình " Tôi xin cậu ! Hãy vực lại tinh thần đi ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất