Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 5

Trước Sau
"Anh Huyền câu được đàn ông hay không thì tôi không biết, chỉ biết là có người muốn đến thả thính anh Huyền." Chu Cẩn lắc lắc rượu trong ly, cười nói.

Thanh Huyền nghe vậy nhấc mí mắt lên, nhìn nam nhân xa xa đi tới phía mình, cảm thấy có chút phiền.

"Anh đẹp trai." Dẫn đường nhỏ ăn mặc lộng lẫy cười muốn dính lên người Thanh Huyền.

Thanh Huyền vội vàng dịch sang bên cạnh, giật mình nói: "Tôi là 0, thuần 0, đừng yêu tôi, không có kết quả đâu."

"..." Đây đúng thật có thể nói là sét đánh giữa trời quang, dẫn đường nhỏ chết trân tại chỗ, biểu cảm cũng ngưng đọng.

Nhìn theo phía dẫn đường nhỏ với vẻ mặt như tro tàn rời đi, mấy người ngồi đây đều là biểu cảm muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể nghẹn lại.

Về việc trên dưới của Thanh Huyền bọn họ cũng đều biết, năm đó một nam dẫn đường cao cấp sau rất nhiều lần tỏ tình bị từ chối thì đối phương quấn chặt lấy hắn nhất định đòi lý do từ chối, vì thế đại lão Thanh Huyền sờ sờ mũi, thản nhiên nói, "Tôi có người mình thích rồi, hơn nữa hai chúng ta giống nhau, tôi cũng là 0."

Từ đó về sau, một truyền mười, mười truyền trăm, trong tổ chức không còn nam dẫn đường nào tiến lên thổ lộ nữa, bọn họ biến thành im lặng nhìn Thanh Huyền chảy nước miếng, trong lòng tiếc hận vì sao một lính gác tổng công sức mạnh hai mét tám lại là 0.

Thanh Huyền cũng dần dần nắm giữ đại sát khí từ chối người khác, nói cái gì mà có người thích, căn bản vô dụng! Đám gà con kia vừa không nhốt được vừa đơn giản không có liêm sỉ gì, trong quan điểm của bọn họ chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn có cơ hội, nhưng nếu nói một câu 'Tôi cũng là 0', đó đúng là giết người không đao, đảm bảo đối phương sẽ không có một chút dây dưa, bởi vì với ngoại hình của hắn, bình thường trong truyền thuyết sẽ là top chuẩn đét. Anh trai ngon nghẻ / Mời các em bơi vào.

Thanh Huyền cũng không biết loại tin đồn vô tri này từ đâu ra, căn bản những người đó chưa từng trải qua, mở mồm nói bậy.

Lúc đầu Chu Dương nghe nói về nằm trên nằm dưới của Thanh Huyền bị chấn động đến mức giống như bị sét đánh, tuy rằng hắn ta là một tên đàn ông thuần khiết 24k, đối với đại ca nhà mình là tình anh em đơn thuần, không có bất kỳ suy nghĩ gì, nhưng thật sự hắn ta cũng không tưởng tượng ra nổi đại ca nhà mình uy vũ khí phách như thế mà nằm dưới sẽ như nào.

Sau đó Chu Dương cũng hỏi Thanh Huyền, là thật hay chỉ vì từ chối đám ong bướm lắm chuyện kia.

"Thật đó, làm 0 tốt mà, không cần dùng sức nằm cũng có thể sướng, hơn nữa kỹ thuật của chị dâu cậu rất tốt." Lúc Thanh Huyền nói lời này một chút cũng không biết xấu hổ, thậm chí còn mang theo chút sắt đá, "Đương nhiên, nếu như chị dâu cậu muốn thì tôi cũng vẫn có thể vì yêu cưỡi lên tự động, nếu như anh ấy thật sự muốn cho tôi làm 1... Cũng không phải không được... Hừm, sau đó thêm hai bữa quay lại như đầu là ổn."

"..." Tôi chỉ là một tên thẳng nam, tôi không nên hỏi nhiều như thế, lúc ấy Chu Dương nghe xong chỉ cảm thấy cả người mình đều không còn sạch sẽ, hơn nữa vô cùng hối hận vì sao mình lại lắm mồm.

"Cho nên rốt cuộc bạch nguyệt quang của anh là thần thánh phương nào vậy?" Chu Cẩn đụng đụng Thanh Huyền, cười hỏi hắn.

"Bí mật." Thanh Huyền lười biếng nâng cằm về phía Chu Dương, ý bảo hắn ta rót rượu.

Chu Dương cũng rất tò mò, là anh em trung thành nhất của anh Huyền, từ trước khi tin đồn nổi lên bốn phía hắn ta đã biết có vị này tồn tại, thậm chí ngay cả đoạn thời kỳ yêu đương siêu cấp bất thường của anh Huyền hắn ta cũng biết, nhưng Chu Dương vẫn chưa từng thấy qua vị chị dâu có kỹ thuật rất tốt trong truyền thuyết này.

Tuy vừa mới nhìn thấy trong camera giám sát, nhưng chỉ thấy hình thái mèo, hắn ta vẫn rất tò mò ngứa tim gan với hình thái người của chị dâu, nhìn thần sắc của anh Huyền, lại không dám vớ vẩn, chỉ có thể im lặng như gà rót rượu.

Một đám người uống đến nửa đêm mới tan cuộc, trước khi đi Thanh Huyền vỗ vỗ bả vai Chu Dương, "Ngày kia chuyển nhà, đến lúc đó giúp tôi tìm một chiếc xe lớn hơn một chút."

"Được anh Huyền." Chu Dương vội vàng đáp.



Tối hôm đó, Thanh Huyền đã có một giấc mơ dài.

Bối cảnh là ở trong một phòng khám bệnh, một nam nhân xinh đẹp mặc blouse trắng đẩy kính viền vàng trên sống mũi, ánh mắt mang theo nhìn kỹ quét Thanh Huyền từ đầu đến chân một vòng mới nói, "Không thoải mái ở đâu?"

"Đau tim." Thanh Huyền nói.

Bác sĩ nhướn mày, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

"Tôi vừa nhìn thấy anh là tim đập nhanh hơn, thật lâu không được gặp anh, rất rất nhớ anh đó, bác sĩ, bác sĩ nói xem, đây có phải do tôi bị bệnh nặng không?" Thanh Huyền vừa nói, vừa không biết xấu hổ tiến lên trước, có chút vội vàng nâng mặt bác sĩ hôn xuống.

Sau một nụ hôn, bác sĩ tháo kính trên mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn Thanh Huyền, đưa tay đẩy hắn lên giường kiểm tra bên cạnh, "Đã rất nghiêm trọng, tôi phải kiểm tra cho cậu một chút."

  ......

  ......

  ......

Thanh Huyền mãnh liệt mở mắt ra, vẻ mặt phiền não nghe tiếng trang trí đinh tai nhức óc trên lầu, mắng một câu 'Đệch mẹ'.

Trong mơ chỉ cách bước mấu chốt một chút, mắt thấy bác sĩ xinh đẹp sắp tiến vào thì trên lầu đáng chết bắt đầu trang trí.

Thanh Huyền mang vẻ mặt nóng nảy bất mãn đi giặt quần.

Càng giặt càng không nhịn được hồi tưởng lại giấc mơ bị cắt đứt, càng nghĩ lại càng tức giận, đúng là muốn phi lên lầu đánh người trang trí trên đó một trận.

Giặt xong đi ra ban công phơi xong thì Thanh Huyền buồn bã ngồi xổm trên ban công, vừa nhìn phương xa vừa vùi đầu trong khói thuốc.

Con gái bảo bối nhà mình đột nhiên chạy tới, "Baba ơi, ba ba đang làm gì vậy?"

Thanh Huyền dập tắt điếu thuốc, xoay người cười với Sở Lan.

"Ba ba lại hút thuốc." Sở Lan ngửi thấy mùi, chạy tới ôm chân Thanh Huyền, "Trên TV nói, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

"...... Ba ba chỉ hút một điếu." Thanh Huyền sờ sờ mũi, bất động thanh sắc chuyển đề tài khác, "Lan Lan, làm sao thế?"

"Con muốn ăn khoai tây chiên." Sở Lan trông mong nhìn Thanh Huyền.



Con gái nhà mình không chỉ có diện mạo thừa hưởng từ một người xinh đẹp nào đó mà cái bệnh thích ăn vặt cũng giống như đúc.

Nhớ tới vị bác sĩ không đứng đắn kia, Thanh Huyền không nhịn được nở nụ cười, tên đó, trước mặt người ta luôn bưng một bộ dạng thanh tao nhã nhặn nhưng thật ra rất biết nói tục, chờ về nhà sẽ biến thành một tên trạch nam ôm một đống đồ ăn vặt chơi game, thỉnh thoảng còn có thể biến thành mèo con đáng yêu làm nũng cầu sờ sờ.

"Ba ba, được không?" Sở Lan vừa nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Thanh Huyền thì cho rằng có hy vọng, vẻ mặt chờ mong hỏi.

"Baba xuống lầu mua bữa sáng cho con, sau khi ăn sáng xong mới có thể ăn khoai tây chiên." Trả lời bé là lời vô tình của baba, "Chỉ có thể ăn một túi nhỏ."

  

"..." Sở Lan tủi thân.

"Ít ở đó giả bộ đáng thương với baba, vô dụng." Thanh Huyền giả vờ không phát hiện, cầm lấy chìa khóa xuống dưới lầu mua bữa sáng.

Cùng con gái ăn sáng xong thì Thanh Huyền bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà, bận rộn một ngày mới dọn xong.

Ngày hôm sau, hắn đi đến căn nhà mới mua ở khu Lão Thành, thuê người dán giấy dán tường lên phòng ngủ của con gái, quét dọn vệ sinh, vừa lúc giường và bồn tắm mới mua cũng vừa vặn đến.

Ngày chuyển nhà, trước khi đi vào buổi trưa, Thanh Huyền lại xác nhận với Sở Lan: "Bảo bối, con thật sự muốn chuyển ra cùng baba sao?"

"Dạ." Sở Lan rất kiên định gật gật đầu.

"Được rồi, vậy baba sẽ nói cho con biết một chuyện." Thanh Huyền không còn cách nào, chỉ có thể nói.

"Có chuyện gì vậy ạ?" Sở Lan giòn giã hỏi.

"Trước kia không phải con đã hỏi baba vì sao con không có mẹ ư?" Thanh Huyền sờ sờ mũi, cười nói.

"Chúng ta sẽ đi tìm mẹ ạ?" Nghe vậy hai mắt Sở Lan tỏa sáng nhìn Thanh Huyền, "Có phải con sắp được gặp mẹ không?"

Tuy rằng trên lý thuyết mà nói, Thanh Huyền mới chính là "mẹ" của Sở Lan, nhưng nghĩ đến bộ dáng của con mèo Ragdoll được con gái gọi là mẹ thì Thanh Huyền rất không biết xấu hổ nói, "Đúng vậy, không sai, baba muốn dẫn con đi tìm mẹ."

"Vậy chúng ta mau đi thôi!" Sở Lan vui vẻ không kìm được.

"Nhưng mà, khụ. Là như này, bảo bối, con biết đấy, trước đây mẹ chưa từng sống với chúng ta, thật ra là bởi vì, ừm... Bởi vì trước đây baba và mẹ xảy ra mâu thuẫn, sau đó ba mẹ liền tách ra..."

"Con biết rồi." Sở Lan cắt ngang lời Thanh Huyền: "Baba và mẹ ly hôn nhưng baba đã hối hận rồi, bây giờ muốn tìm mẹ về."

"...... Cũng không khác lắm." Thanh Huyền chột dạ sờ sờ mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau