Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 25

Trước Sau
Trình Lâm cũng không ở lại lâu, sau một hồi tán gẫu cô ta rời đi, nói về nhà có việc phải làm.

Đổng Huy tiễn bạn gái ra ngoài, hai người họ nói chuyện một lát nữa anh ta mới quay vào, vừa vào mọi người đã nhìn anh ta với ánh mắt đầy mờ ám.

Tiêu Chước như vô tình hỏi: “Bạn gái cậu rất thích nước hoa?”

Đổng Huy gật đầu, nhắc tới chuyện này anh ta cũng khó có thể che giấu buồn bực: “Đúng vậy. Nhưng trước đây cô ấy ít khi dùng, gần đây đột nhiên thích dùng, còn mua rất nhiều nước hoa trên mạng, mùi đều rất nồng, mỗi ngày đi ra ngoài đều xịt. Nhưng con gái mà ai chả thích nước hoa, cũng không có gì lạ.”

Tiêu Chước gật gật đầu, quả thực rất nhiều người thích nước hoa, nhưng cậu lại chả có chút hứng thú nào.

*

Sau nhiều ngày chìm sâu trong nỗi đau mất đi Đa Đa, một buổi chiều nọ sau khi giao đơn cuối cùng Chúc Hưu An trở lại phòng nghỉ, những uể oải mệt mỏi của cậu ta bị sự hoảng sợ thay thế.

“Hình như tôi bị trúng tà rồi. Không, không phải hình như, là chắc chắn! Tôi đã làm gì trong thời gian này vậy? Trời ơi, nghĩ tới da gà của tôi đều dựng hết lên rồi.”

Tiêu Chước đang nói chuyện với Đổng Huy, bị cậu ta làm cho chẳng hiểu gì.

Đổng Huy hỏi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Vẻ mặt Chúc Hưu An đầy sợ hãi đi tới chỗ ngồi, nhìn thấy gối ôm hình Đa Đa trên ghế cậu ta ngay lập tực nhảy về phía sau vài bước.

Cậu ta hoảng sợ đến cực điểm đưa tay chỉ vào gối ôm: “Cái này… Đây không phải là chuyện tôi đã làm, phải không? Các cậu có biết phải làm sao khi trúng tà không? Có phải cần tìm thần bà trừ tà không? Tôi sẽ chết à?”

Cậu ta nói trong sự hoang mang, sau đó mới giải thích: “Tôi nên giải thích thế nào đây? Chuyện này thực sự khó thể tưởng tượng được, nhưng tôi chắc chắn tôi không lừa các cậu, các cậu phải tin tưởng tôi. Các cậu còn nhớ con chó tên Đa Đa không? Là một chó, vậy mà nó lại biết xem phim, còn biết đánh thức tôi! Vậy mà là một con chó à? Nó thành tinh rồi! Đáng sợ nhất là lúc ấy tôi lại không hề phát giác ra, thậm chí còn cho rằng nó như vậy là điều rất đương nhiên, không có gì bất thường… Chắc chắn tôi bị trúng tà rồi!”

Đổng Huy nghe xong rơi vào trầm tư, hiển nhiên anh ta không biết nên khuyên Chúc Hưu An không nên mê tín dị đoan phải tin tưởng khoa học như thế nào.

Chúc Hưu An phát hiện anh ta không tin, lập tức chuyển tầm mắt chờ mong sang Tiêu Chước: “Cậu đã gặp Đa Đa rồi, cậu tin lời tôi nói phải không?”

Tiêu Chước gật đầu nói: “Tin.”

“Quá giả trân, cậu không thể biểu hiện chân thành một chút sao?” Chúc Hưu An nghe giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Chước, chỉ cảm thấy đối phương đang chiếu lệ với cậu ta: “Tôi nói thật, sao hai người lại không tin?”

Tiêu Chước chớp chớp mắt, chân thành nói: “Tôi tin mà.”

Chúc Hưu An: “…” Nhìn cậu có giống đang tin không.

Cậu ta không hỏi Tiêu Chước và Đổng Huy tin hay không nữa, mà nhanh chóng đem hết thảy gối ôm và ly nước liên quan đến Đa Đa ném ra ngoài.

Ném xong cậu ta lo lắng bất an đi vòng quanh phòng nghỉ vài vòng, ngay sau đó bắt đầu lướt weibo để chuyển hướng sự chú ý. Không ngờ đang lướt, cậu ta lại lướt đến weibo của người lập dị, anh ta mới đăng tin mới.

“Nội dung weibo là ‘Tôi đã nói tôi không điên, bây giờ tôi tỉnh táo hơn bất cứ ai, tôi thực sự nhìn thấy con yêu quái đó, nó sẽ giết chết tất cả mọi người. Sao các người không tin tôi? Tại sao? Không, tôi không thể ngồi yên nữa. Cứ chờ đi, chắc chắn tôi sẽ chứng minh với các người rằng tôi đúng"”. Chúc Hưu An đọc nội dung, vừa bối rối vừa khó hiểu nói: “Các cậu nói xem anh ta muốn làm gì? Rốt cuộc anh ta định làm thế nào để chứng minh yêu quái thực sự tồn tại.”

Câu hỏi này rõ ràng ngoại trừ yêu quái không ai có thể trả lời.

Tiêu Chước liếc nhìn tin weibo, thuận tiện mở bình luận bên dưới ra xem.

Hầu hết những bình luận dưới weibo đều chế giễu và giật dây anh ta, không ai thực sự tin những gì người lập dị nói.

Có người châm chọc anh ta có bệnh thì nhanh đi khám, đừng phát điên nữa, cũng có người khuyến khích anh ta đi tìm chứng cứ, lập lời thề nếu anh ta tìm được chứng cứ sẽ chép lại sách hoặc đổi họ, hiển nhiên bọn họ đều ôm tâm tình xem kịch vui không sợ lớn chuyện.

Chúc Hưu An nhìn bình luận, đột nhiên cậu ta nhớ tới Đa Đa. Lúc trước cậu ta nhớ Đa Đa nhiều bao nhiêu, hiện tại sợ hãi bấy nhiêu, bởi vậy cậu ta ôm tâm tình phức tạp nói: “Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng cũng chưa chắc những gì người lập dị này nói đều là giả? Nếu không trải qua sự việc lần này, tôi cũng sẽ không tin trên đời này thật sự tồn tại sự việc mà khoa học không có cách nào giải thích.”

Cậu ta nhớ lại chiếc vali mà cậu ta đã nhìn thấy khi tan làm trở về nhà. Khi đó cậu ta bị Đa Đa mê hoặc nên không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại, rất có khả năng cái vali đó cho chính Đa Đa thu dọn.

Trong đầu Chúc Hưu An hiện lên hình ảnh một con chó đang nghiêm túc bỏ đồ đạc vào vali, nhất thời cảm thấy cả người đều không xong.

Nhưng bất luận tâm trạng của Chúc Hưu An phức tạp như thế nào, công việc vẫn phải tiếp tục. Ba người đợi thêm một lúc, lại nhận được nhiệm vụ giao đồ ăn mới.

Đơn hàng lần này Tiêu Chước giao đến cao ốc Toàn Cầu. Cao ốc Toàn Cầu nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là các trung tâm mua sắm và khu phố nhộn nhịp. Công ty Hồng Vũ, nơi cậu phải giao đồ ăn đến nằm trên tầng 24 của tòa cao ốc.

Tiêu Chước đi vào thang máy, phát hiện trong thang máy còn có hai người phụ nữ đang đứng nói chuyện hăng say, không chú ý tới cậu.

Người phụ nữ dáng người hơi mập mạp, tóc ngang vai bày ra vẻ mặt khinh thường châm chọc nói: “Hừ, không phải chỉ là một lễ tân thôi sao, có tài ba gì chứ, nói chuyện với cô ta, cô ta còn thích trả lời kiểu đấy. Nói cho cùng cũng chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp đó thôi. Nhưng có xinh đẹp quả thực rất có ưu thế, không có chút tư sắc làm sao quyến rũ được cấp trên?”

Cô ta vừa nói vừa mỉm cười u ám: “Cô hiểu mà. Nếu không một sinh viên trường dạy nghề như cô ta dựa vào đâu mà vào được công ty chúng ta? Còn được rất nhiều cấp trên quan tâm đến cô ta như vậy, không phải đều ỷ vào gương mặt đó sao? Cô vừa đến nên không biết, công ty ngoại trừ đàn ông, không ai muốn qua lại với cô ta cả, tất cả đều có nguyên nhân. Hơn nữa ánh mắt cô ta nhìn người khác có chút khủng khiếp, cô không cảm nhận được à, hai mắt cô ta luôn nhìn chằm chằm vào cô như vậy, thật rợn người.”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh nghe xong, ra chiều suy ngẫm rồi gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thấy cô ta rất lạ, cả người toàn mùi nước hoa, từ xa đã ngửi thấy rồi. Lúc trước tôi không nghĩ nhiều, hiện tại nghe chị nói như vậy đúng là rất lạ.”

Hai người nói xấu sau lưng người khác không kiêng nể, không hề để ý đến Tiêu Chước đang ở trong thang máy, sau đó “đinh” một tiếng cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng 24.

Tiêu Chước đi theo phía sau bọn họ đến công ty Hồng Vũ, cậu ngay lập tức nhìn thấy Trình Lâm đứng ở quầy lễ tân sắp xếp tư liệu.

Trình Lâm nhìn thấy hai người phụ nữ trước, sắc mặt cô ta không chút thay đổi nhìn bọn họ vài lần, ánh mắt cô ta lạnh như băng, không một chút cảm xúc.

Người phụ nữ hơi mập mạp nhìn thấy Trình Lâm, không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt cô ta lại có chút sợ hãi, sau đó kéo người phụ nữ tóc đuôi ngựa chạy đi như thể không dám dừng lại thêm một giây nào.

Tiêu Chước có chút kinh ngạc, cậu không ngờ tới tình cảnh Trình Lâm ở công ty lại như vậy, cũng không ngờ người mà hai người phụ nữ vừa rồi nói tới chính là Trình Lâm.

Ngược lại lúc Trình Lâm nhìn thấy Tiêu Chước nét mặt cô ta thay đổi rất nhanh, nháy mắt treo lên gương mặt tươi cười chào hỏi cậu.

“Tôi vừa liên lạc với khách hàng, anh ấy nói đặt ở quầy lễ tân là được rồi.” Tiêu Chước đưa đồ ăn cho Trình Lâm.

Trình Lâm gật gật đầu: “Ừm, để chỗ tôi là được rồi.”

Cô ta dừng một chút rồi lại nói: “Nếu như vừa rồi cậu vô tình nghe được gì đó, có thể đừng nói cho Đổng Huy biết được không? Tôi không muốn anh ấy lo lắng cho tôi.”

Tiêu Chước do dự một lát rồi gật đầu đáp ứng. Sau đó, cậu nói, “Nhưng tôi khuyên cô nên chủ động nói với Đổng Huy, có lẽ anh ta có thể giúp được cô.”

“Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Ánh mắt Trình Lâm toát lên vẻ cô đơn, khẽ cười nói.

Tiêu Chước gật đầu, dù sao cậu cũng không quen thân với Trình Lâm, không nói gì thêm chỉ chào rồi rời đi.

Hôm nay mặt trời đặc biệt chói mắt, lúc Tiêu Chước đi thang máy đi ra khỏi tòa cao ốc, cậu không thể không híp mắt lại.

Cũng đúng lúc này, cậu chợt nghe được một tiếng vang lên lớn vang lên từ bên cạnh.

“Ầm——”.

Ngay sau đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hoàng, vừa chói tai vừa ồn ào.

Tiêu Chước xoay người, nhìn thấy thi thể vặn vẹo máu thịt lẫn lộn trên mặt đất, máu tươi văng khắp nơi, thậm chí còn có vài giọt bắn lên mu bàn tay cậu.

*

Thi thể rơi từ trên cao xuống đập trên nền gạch, máu chảy đầm đìa trông rất đáng sợ. Người đi bộ trước cửa tòa cao ốc đều lui về phía sau, lấy thi thể làm trung tâm tạo thành một khoảng trống. Nhóm người bàn tán xôn xao, không ngừng chỉ trỏ, nhưng không ai dám đến gần.

Tiêu Chước vẩy bỏ giọt máu trên mu bàn tay, dùng giấy lau sạch. Sau đó cậu cúi đầu nghiêm túc nhìn thi thể, cậu cũng cảm thấy thật sự quá thảm, mặt đều bị đập nát.

Từ tiếng bàn tán xung quanh cậu Tiêu Chước biết được người chết là giám đốc bộ phận nghiệp vụ của công ty Hồng Vũ. Người này háo sắc thành tính, rất thích quấy rối phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ làm việc trong tòa nhà cao ốc không ít lần bị ông ta quấy rối tình dục, nhắc tới đều rất khó chịu.

“Đã kết hôn còn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Các anh biết gì không? Một thời gian trước, có một cô gái trẻ đến đây để gặp ông ta, nói trong bụng mình đang mang đứa con của ông ta, kết quả ông ta đến nhìn cũng không nhìn cô gái ấy một cái, mặc kệ rồi rời đi. Loại người này chỉ có đáng đời, báo ứng tới rồi.”

Người bên cạnh nghe vậy nhao nhao phụ họa, nói đến chuyện phiền lòng bị ông ta quấy rối tình dục. Nhưng cân nhắc đến chuyện người đã chết rồi, bọn họ nói chuyện cũng bớt vài phần tàn độc.

Không lâu sau đó cảnh sát vội vã đến tòa cao ốc, nhanh chóng kéo dải phân cách bảo vệ hiện trường nhảy lầu.

Tiêu Chước làm nhân chứng, cũng phải làm việc công theo thông lệ, ở lại lấy lời khai.

Nhưng cậu không nghĩ tới sẽ gặp Tạ Ngạn Vinh ở chỗ này. Tiêu Chước nhìn anh ta vài lần, nghĩ hiện tại đối phương đã không nhớ rõ những chuyện kia, cậu cũng không để ý nhiều, quăng chuyện này ra sau đầu.

Tạ Ngạn Vinh mặc đồng phục cảnh sát, thân cao chân dài, dáng vẻ hiên ngang, hoàn toàn trái ngược với lúc tái nhợt nằm trên giường bệnh.

Anh ta nhìn thấy nét mặt của Tiêu Chước cũng không có gì khác thường, hỏi cậu vài câu đơn giản.

Tiêu Chước tới để giao đồ ăn, đụng phải vụ nhảy lầu đơn giản chỉ là trùng hợp, cậu không có điểm đáng ngờ, cũng không có biện pháp cung cấp thêm manh mối, bởi vậy hỏi xong bọn họ để cho cậu đi.

Sau đó Tạ Ngạn Vinh chuẩn bị hỏi các nhân chứng khác xem có thể thu thập xem chứng cứ không.

Tiêu Chước rời khỏi đám người, lúc đi ra ngoài, cậu nhận ra người phụ nữ hơi mập mạp tóc ngang vai đã gặp trong thang máy lúc trước.

Lúc này trông cô ta vô cùng hoảng sợ, hai tay nắm chặt, đang thấp giọng nói chuyện với một đồng nghiệp bên cạnh: “Tôi biết, tôi biết sẽ như vậy, Giám đốc Trương cũng đã chết… Tôi phải làm gì đây? Tiếp theo sẽ đến lượt tôi? Tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn chết.”

“Anh phải tin tôi, những chuyện này chắc chắn do cô ta đang giở trò, cô ta muốn trả thù chúng tôi. Vừa nãy anh cũng thấy mà, phải không? Lúc Giám đốc Trương nhảy lầu, cô ta luôn nhìn chằm chằm vào hướng văn phòng, ánh mắt của cô ta đặc biệt đáng sợ, giống như… giống như nhìn vào một người đã chết. Hơn nữa sau khi Giám đốc Trương nhảy lầu, tất cả mọi người đều bị dọa đến mất hồn, nhưng cô ta còn cười…”

Tiêu Chước đi ra khỏi đám người vây quanh, không tiếp tục nghe những lời nói phía sau nữa.

Lúc này tại hiện trường tử vong, bề ngoài Tạ Ngạn Vinh không thay đổi sắc mặt, nhưng anh ta vẫn luôn lén lút theo dõi Tiêu Chước. Thấy cậu bước ra khỏi đám đông, anh ta vội vàng đưa cuốn sổ trong tay cho đồng nghiệp, nói rằng mình có một chút chuyện gấp, nhờ đồng nghiệp thay thế.

Anh ta một đường chạy về phía Tiêu Chước, vừa vặn gặp Tiêu Chước ngồi trên xe điện chuẩn bị đi, anh ta vội vàng xông tới ngăn cản.

Tiêu Chước nhìn thấy Tạ Ngạn Vinh, nhất thời sửng sốt: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

Tạ Ngạn Vinh lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Chước tràn đầy vui mừng: “Không phải. Tôi biết chuyện này không liên quan gì đến ngài. Ngài còn nhớ tôi không? Tối hôm đó ngài đã cứu tôi bên bờ sông. Tôi vẫn luôn muốn cảm tạ ngài, không nghĩ tới lại gặp ngài ở đây. Nếu không phải nhờ ngài, cái mạng này của tôi chắc chắn không thể nhặt trở lại nữa.”

Nghe vậy Tiêu Chước sửng sốt, cậu vốn cho rằng Tạ Ngạn Vinh đã quên mất những chuyện này, không ngờ đối phương lại nhớ được toàn bộ: “Anh vẫn nhớ?”

“Ừm, đúng vậy.” Tạ Ngạn Vinh gãi gãi đầu: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tỉnh dậy vẫn nhớ rõ. Ngài nói xem có phải tôi cũng có năng lực đặc biệt nào không?”

Tiêu Chước cảm thấy buồn cười, không biết nên nói gì. Nhưng Tạ Ngạn Vinh không quên những chuyện đó, cũng có thể chứng minh anh ta không phải người thường. Chỉ là Tiêu Chước cũng không phát giác ra điểm này, làm cho cậu rất bất ngờ.

“Gọi tên tôi là được rồi.” Nếu bị người ta nghe được khó tránh khỏi gây ra sự hiểu lầm không cần thiết.

Nói xong Tiêu Chước lại nhắc nhở: “Những chuyện này anh nhớ rõ cũng được thôi, nhưng nhớ kỹ không thể nhắc đến với người ngoài.”

Tạ Ngạn Vinh liên tục gật đầu, dùng ánh mắt như nhìn thần tượng nhìn Tiêu Chước: “Những thứ này tôi đều biết, tôi chưa từng nói với bất cứ ai, ngay cả bà nội cũng không, anh yên tâm. Nhưng sao anh lại tới giao đồ ăn? Có phải vì nhiệm vụ bí mật nào không?”

Tiêu Chước thần bí nói: “Thần tiên chúng tôi thỉnh thoảng cũng phải trải nghiệm cuộc sống.”

Tạ Ngạn Vinh bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, tin lời này của Tiêu Chước sái cổ.



Tiêu Chước bày ra vẻ mặt cạn lời nhìn anh ta, cậu muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Nhìn bề ngoài Tạ Ngạn Vinh rất chính trực hiên ngang, sao bên trong lại ngốc nghếch quá vậy?

Nếu anh ta kiên trì như vậy, Tiêu Chước cũng không nói gì, thầm nghĩ anh ta vui vẻ là tốt rồi.

Sau đó dưới sự khẩn cầu chân thành của Tạ Ngạn Vinh, Tiêu Chước kết bạn wechat với anh ta. Sau khi add wechat, nụ cười trên mặt Tạ Ngạn Vinh càng thêm ngốc nghếch.

Lúc xoay người rời đi còn thiếu chút nữa một đầu đụng vào thùng rác ven đường, khiến Tiêu Chước nghẹn họng nhìn trân trối.

*

Buổi tối về đến nhà, Tiêu Chước nhìn thấy Trịnh Kình, thuận tiện nói chuyện này với anh.

Trịnh Kình nghe vậy cũng rất kinh ngạc: “Cậu không nhận ra chút nào sao?”

“Không.” Tiêu Chước lắc đầu nói: “Trên người anh ta không có chút yêu khí nào. Nếu không phải anh ta vẫn nhớ những chuyện này, tôi cũng sẽ không nghi ngờ.”

Trịnh Kình cũng không suy nghĩ nhiều: “Có thể là bán yêu. Hiện tại cũng có yêu quái yêu loài người rồi sinh con nối dõi. Bán yêu được sinh ra đều có yêu lực rất yếu, không phát hiện được cũng rất bình thường.”

Anh nói xong đứng dậy lên lầu, trông anh có chút mệt mỏi.

Bỗng nhiên Tiêu Chước nhớ tới Chúc Hưu An từng nói thứ bảy này bảo tàng hải dương học Tần Nhai khai trương, cậu kêu lại Trịnh Kình muốn mời anh thứ bảy này cùng đi chơi.

Trịnh Kình nghe xong đầu cũng không quay lại, trực tiếp từ chối: “Không đi, tôi không có thời gian.”

Tiêu Chước cảm thấy Trịnh Kình đang nói lấy lệ, anh không muốn đi cùng với cậu, khó tránh được thất vọng thấp giọng “Ồ” một tiếng, trong giọng nói tràn đầy nỗi chán nản mất mát.

Trịnh Kình nghe được đột nhiên đáy lòng cảm thấy có chút khó chịu, vốn định nhấc chân tiếp tục đi, cuối cùng anh vẫn không nhịn được quay người lại giải thích: “Không lừa cậu, tôi thật sự rất bận, không có thời gian.”

“Bận gì vậy?”

Trịnh Kình cân nhắc, vẫn giải thích: “Khoảng thời gian trước có yêu quái lén lút lẻn vào Hải Thành. Con yêu quái này rất nguy hiểm, lúc đầu từng trốn ở hồ Đông Dương, dẫn đến cá chết khắp hồ, còn tỏa ra một luồng khí hôi thối khó ngửi, nhưng lúc chúng tôi chạy tới tên yêu quái đó đã chạy trốn rồi. Hiện tại nhất định phải mau chóng bắt được nó, nếu không còn không biết nó sẽ gây ra chuyện gì.”

Tiêu Chước nghe anh nhắc tới hồ Đông Dương, nhất thời nhớ đến chuyện Trần Lượng nói, thầm nghĩ đó hóa ra thật sự có yêu quái quấy phá ở đó.

Trịnh Kình có thể giải thích nhiều như vậy, Tiêu Chước cũng rất bất ngờ. Nếu công việc của Trịnh Kình bận rộn, cậu cũng không ép anh nữa, không thể đi cùng Trịnh Kình khó tránh khỏi tiếc nuối, nhưng sau này vẫn có cơ hội.

*

Ngày khai trương bảo tàng hải dương học Tần Nhai, vé vào cửa đều được giảm giá một nửa. Có rất nhiều khách du lịch ở Hải Thành đến tham gia, nhiều gia đình cũng mang theo con nhỏ đi cùng.

Tiêu Chước và Chúc Hưu An đều cô đơn lẻ bỏng, không có ai đi cùng, bởi vậy theo lời của Chúc Hưu An, hai người đi cùng nhau.

Quảng trường bên ngoài cổng bảo tàng hải dương học được bày rất nhiều bóng bơm hơi hình động vật biển, bọn trẻ đều rất thích. Sau khi được kiểm tra vé vào cổng, đối diện bọn họ là màn hình LED khổ lớn đang phát sóng video tuyên truyền của bảo tàng. Trong làn nước biển trong veo của video cá heo, cá mập và loài cá khác cùng nhau bơi lội, xinh đẹp vô cùng.

Đầu tiên Tiêu Chước và Chúc Hưu An đến bảo tàng cá mập và sư tử biển, lúc ra khỏi bảo tàng, lại nghe thấy loa phát thanh bên ngoài thông báo năm giờ toàn bộ đường hầm dưới biển sẽ có biểu diễn mỹ nhân ngư, du khách muốn xem xin vui lòng nhanh chóng đi đến đường hầm.

Chúc Hưu An nghe đến biểu diễn mỹ nhân ngư hai mắt đều sáng quắt, Tiêu Chước cũng có chút hứng thú, hai người lập tức đến đường hầm dưới đáy biển. Trên đường đi họ cũng gặp rất nhiều khách du lịch cùng điểm đến, bọn họ đều đến vì mỹ nhân ngư.

Đường hầm dưới đáy biển rất cao, vừa rộng rãi vừa sáng sủa. Đi vào đường hầm khiến cho người ta có cảm giác rất chân thật, xung quanh đều là nước biển xanh biếc cùng với loài cá đang bơi lội, giống như bọn họ thật sự đắm mình trong biển cả.

Lượng du khách đến đường hầm dưới đáy biển liên tục tăng lên vì biểu diễn mỹ nhân ngư. Chúc Hưu An ra vẻ hứng thú bừng bừng cả một đường, cậu ta giơ điện thoại di động, mắt không chớp lấy một cái chờ mỹ nhân ngư xuất hiện.

Năm giờ vừa điểm, trong sự chờ mong của tất cả mọi người, một mỹ nhân ngư chậm rãi từ xa bơi tới. Mỹ nhân ngư vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài đen óng xõa tung trong nước, dưới thắt lưng là đuôi cá màu xanh, dao động theo động tác bơi lội.

Mỹ nhân ngư thoải mái bơi lội, dáng người uyển chuyển, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng dù vậy, cũng có thể được nhìn thấy đuôi cá là giả, trong lớp đuôi cá bọc trong phần chân có thể nhìn thấy rõ ràng đường viền của hai chân.

Tiêu Chước chăm chú quan sát, không thể không nhớ tới những người cá mà cậu từng gặp qua.

Con người rất thích điểm tô đánh bóng mọi thứ, nhưng những người cá thực sự lại không dính dáng đến những từ ngữ dịu dàng tốt đẹp. Những người cá sống ở vùng biển sâu vô cùng hung dữ, có tính công kích vô cùng manh. Ngoài ra, giọng hát của người cá còn mê hoặc loài người, bọn họ dượi vào điều này để săn bắn.

Trong nước biển, nhưng mỹ nhân ngư tinh xảo xinh đẹp vẫn tùy ý bơi lội. Xung quanh là những đàn cá không ngừng bơi qua lại phụ họa, mang lại hiệu quả thị giác đẹp đẽ, vô cùng rung động.

Cũng đúng lúc này, Tiêu Chước đột nhiên nhìn thấy phía sau người cá, có thứ gì đó đang chậm rãi bơi tới. Mỹ nhân ngư quay lưng với vật thể đó nên không hề nhận ra.

Chờ thứ đó lại gần Tiêu Chước mới phát hiện đó là một thi thể. Còn là một thi thể bị gặm cắn toàn thân, đầy lỗ thủng thối rữa. Chỉ còn lại cái đầu được nguyên vẹn, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm vào mọi người bên ngoài lớp thủy tinh.

Lúc Tiêu Chước nhìn rõ thi thể, những người khác cũng nhao nhao chú ý tới.

Hiện trường nhất thời hoảng loạn, có người vội vàng mang theo con nhỏ rời đi, cũng có người nhanh chóng vỗ vỗ vào kính thủy tinh nhắc nhở mỹ nhân ngư. Khắp nơi đều ầm ĩ, hiển nhiên tất cả mọi người đều bị thi thể không hoàn chỉnh thình lình xuất hiện dọa sợ.

Chúc Hưu An cũng bị dọa, cậu ta vốn nhát gan, trong phút chốc chân cậu ta mềm nhũn vội vàng bắt lấy Tiêu Chước. Cậu ta lớn đến ngần này đây là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, hơn nữa còn là thi thể thê thảm và đáng sợ như vậy.

Nắm lấy tay Tiêu Chước, cuối cùng Chúc Hưu An cũng thả lỏng một chút, khóe mắt lại liếc nhìn thi thể đó, cậu ta luôn cảm thấy khuôn mặt kia thoạt nhìn có chút quen mắt.

Cậu ta vội vàng lấy ra điện thoại di động mở một tấm ảnh ra, thật sự không có dũng khí nhìn thi thể nữa nên hỏi Tiêu Chước: “Cậu mau xem, thi thể đó có phải là người trong ảnh này không?”

Tiêu Chước nhìn bức ảnh, lại nhìn thi thể, nghiêm túc so sánh, chắc chắn nói: “Đích thật là một người. Anh ta là ai?”

“Người lập dị đó.” Chúc Hưu An buồn bực: “Không phải anh ta nói sẽ tìm kiếm bằng chứng về sự tồn tại của yêu quái sao? Tại sao anh ta lại chết ở đây? Chuyện này ngày càng kỳ lạ rồi.”

Lúc này bên trong lớp kính thủy tinh, cuối cùng mỹ nhân ngư cũng thông qua đám người hỗn loạn phát hiện chỗ không thích hợp, lúc xoay người thiếu chút nữa cô ta trực tiếp đụng phải thi thể đó.

Cô ta giật mình, sắc mặt đều xanh mắt, luống cuống tay chân vội vàng bơi lên phía trên, động tác của cô ta cực kỳ mạnh, dẫn đến dòng nước cũng bị cuốn theo.

Thi thể kia bị dòng nước chảy xiết va đập, đập mạnh vào lớp kính, cái đầu lỏng lẻo trực tiếp bị đập đến đứt ra.

Chúc Hưu An vừa vặn chứng kiến một màn này, sợ tới mức ôm chặt lấy Tiêu Chước, không dám xác nhận lần nữa đây có phải là người lập dị không, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vậy mà cậu ta ôm lấy Tiêu Chước còn chưa tới mấy giây, đã bị người ta xách qua bên cạnh. Người đó dùng sức rất lớn, Chúc Hưu An không kịp phản ứng.

Cậu ta bối rối quay đầu, phát hiện phía sau là một anh chàng đẹp trai dáng người cao lớn, đặc biệt ngầu. Anh ta cau mày, biểu cảm có chút lạnh lùng, nhìn đã biết không phải người dễ trêu chọc.

Tiêu Chước không ngờ Trịnh Kình lại đột nhiên xuất hiện ở đây, quay đầu nhìn thấy anh cậu vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Sao anh lại ở đây?”

Trịnh Kình nhìn thấy phản ứng của Tiêu Chước, sắc mặt hơi thay đổi. Sau đó anh chỉ vào thi thể đó, ý nói anh nhắm vào thi thể này mà tới.

Anh nói xong lại nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Chúc Hưu An, ý bảo Tiêu Chước —— ở nơi đông người, ôm ấp như vậy còn ra thể thống gì?

Tiêu Chước vẫn chưa lĩnh ngộ được thâm ý trong đáy mắt Trịnh Kình, giới thiệu ngắn gọn Trịnh Kình và Chúc Hưu An cho nhau.

Chúc Hưu An nghe nói Trịnh Kình là bạn cùng phòng thần bí của Tiêu Chước, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình. Đầu tiên khen Trịnh Kình đẹp trai, sau đó lại hạ thấp giọng khen Tiêu Chước rất có mắt nhìn.

Tiêu Chước nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, không rõ cậu ta đang lảm nhảm cái gì.

Chúc Hưu An lại không cho bọn họ cơ hội hỏi, cậu ta nói một thôi một hồi, nét mặt kích động còn lộ ra vẻ ám muội, sau đó cậu ta kêu Tiêu Chước cùng Trịnh Kình chậm rãi tán gẫu, cậu ta không quấy rầy nữa.

Trước khi đi cậu ta nhìn Tiêu Chước, lại nhìn Trịnh Kình, nghiễm nhiên nỗi sợ hãi vừa rồi do bị thi thể dọa đã biến mất, hiện tại trên mặt cậu ta đều là sự kích động cùng phấn khởi không giải thích được.

Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn cậu ta đi xa, rồi ngơ ngác nhìn nhau, từ đáy mắt đối phương cùng thấy vẻ mịt mù.

Trịnh Kình không nghĩ tới Chúc Hưu An sẽ nhiệt tình như vậy, vẻ mặt khó hiểu hỏi Tiêu Chước: “Cậu ta đang nói cái gì vậy? Một câu tôi cũng không hiểu là thế nào?”

Tiêu Chước cũng không hiểu Chúc Hưu An đang nói cái gì, nhưng nghĩ chuyện này không quan trọng, cậu không để trong lòng, không quan tâm nói: “Dù sao đều là lời khen anh, hẳn là không sai biệt lắm.”

Trịnh Kình như có suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy khẳng định có điều bất thường. Nhưng Tiêu Chước đã nói như vậy, anh cũng không nghĩ nhiều nữa.

Chỉ có thể đổ lỗi cho đồng nghiệp của Tiêu Chước quá nhiệt tình.

Sau đó Tiêu Chước lại hỏi chuyện yêu quái.

Nhắc tới chuyện này Trịnh Kình khó có thể nén giận: “Yêu quái cực kỳ xảo quyệt, biết chúng tôi đang tìm nó nên chạy còn nhanh hơn thỏ, mỗi lần chúng tôi đều trễ một bước. Nhưng từ thi thể kia khẳng định con yêu quái đó đã tới nơi này.”

Tiêu Chước hoàn toàn có thể lý giải được sự phẫn nộ của Trịnh Kình, cậu vô cùng thấu hiểu gật gật đầu.

Cậu phiền nhất là những câu yêu quái chỉ biết trốn, khiêu khích trực diện còn tốt, những con yêu quái cứ trốn như thế này tìm thế nào cũng không tìm được, ngoại trừ kìm nén phẫn nộ không còn biện pháp nào đối phó với nó.

Bình thường đụng phải loại này, Tiêu Chước đều sẽ đánh chết.

*

Giám đốc Trương nhảy lầu tự tử gây ra náo động không nhỏ ở Hải Thành, nhưng ở đây mỗi ngày đều có chuyện mới, tin tức này cũng nhanh chóng bị phai nhạt.

Chỉ là từ sau đó, mỗi buổi trưa Đổng Huy đều nhận được bữa trưa tình yêu Trình Lâm đưa tới. Mỗi bữa đều do cô ta tỉ mỉ làm, không bữa nào trùng món, màu sắc hương vị đủ đầy. Mùi thức ăn bay đầy phòng khiến hai người Tiêu Chước và Chúc Hưu An chỉ có thể ăn cơm nhân viên vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Mấy ngày nay Chúc Hưu An chịu đựng sự công phá của món ngon, rốt cục không thể nhịn được xỉa xói: “Trình Lâm lấy đâu ra thời gian nấu cơm cho cậu vậy? Cô ấy không cần phải đi làm à?”

Lúc cậu ta nói lời này vẻ mặt chua xót, thầm nghĩ bạn gái nhà người khác dịu dàng xinh đẹp lại giỏi nấu ăn, tuyệt đối không làm cho người ta thất vọng mà.

Đổng Huy nghe vậy phản ứng lại rất kỳ lạ, tựa hồ như đang giấu tâm sự, một lúc lâu sau tâm tình anh ta có chút phức tạp nói: “Hiện tại cô ấy bị đình chỉ công tác, không có đi làm.”

Tiêu Chước kinh ngạc hỏi: “Sao lại bị đình chỉ công tác?”

Cậu không thể không nhớ tới những chuyện đã gặp phải trong lần đến công ty Trình Lâm trước đó, cảm thấy nhất định có liên quan.

“Giám đốc nghiệp vụ của công ty bọn họ nhảy lầu tự tử. Lúc trước quấy rối Lâm Lâm, ý của công ty muốn tạm thời đình chỉ công tác của cô ấy trước, chờ chuyện bình ổn một chút rồi nói sau.”

Chúc Hưu An ra vẻ không thể tưởng tượng được, bênh vực thay Trình Lâm: “Dựa vào cái gì? Cô ấy là nạn nhân, người kia nhảy lầu có liên quan gì đến cô ấy? Dựa vào cái gì kêu cô ấy nghỉ làm, quá không công bằng rồi?”

Đổng Huy cúi đầu suy nghĩ một lát, do dự nói: “Kỳ thật không chỉ như vậy. Giám đốc Trương đã là người thứ hai xảy ra sự cố tại công ty Hồng Vũ. Trước khi ông ta nhảy lầu, ở Hồng Vũ còn có người bị giết trên đường tan làm về nhà, chết rất thảm. Trước đó, khi còn sống người đó đã từng tung tin đồn nhảm về mối quan hệ mập mờ giữa Lâm Lâm và giám đốc Trương, cũng bởi vậy mà Lâm Lâm được cho là nghi phạm.”

“Kết quả điều tra của cảnh sát thế nào?”

“Điều tra không liên quan gì đến Lâm Lâm. Người đó bị một người say rượu giết.” Đổng Huy đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Nhưng hiện tại Hồng Vũ đã nhận định những chuyện này có liên quan đến Lâm Lâm. Nhất trí yêu cầu đình chỉ công tác của cô ấy. Tôi không biết làm thế nào mới giúp được cô ấy nữa.”

“Đây hiển nhiên là trùng hợp, cảnh sát cũng không nói gì, những người ở Hồng Vũ kia thấy cô ấy dễ ức hiếp chứ gì?” Chúc Hưu An phẫn nộ nói: “Đình chỉ công tác cũng tốt, loại công ty như vậy ai có thể ở lại? Vậy thời gian này cậu nên ở cùng cô ấy, thuận tiện khuyên cô ấy nghĩ thoáng lên. Không phải chỉ là một công việc thôi sao, không có thì không có, cũng không phải không thể tìm được công việc khác, sợ gì chứ.”

Đổng Huy tâm sự nặng nề gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là đầu mày anh ta cau chặt từ đầu đến cuối đều không buông lỏng.

Đến giờ tan tầm, Chúc Hưu An đúng giờ rời đi trước.



Tiêu Chước thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại đột nhiên bị Đổng Huy gọi lại.

Cậu có thể cảm giác được còn có chuyện Đổng Huy chưa nói ra, cậu kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy?”

Đổng Huy trầm ngâm, nét mặt phức tạp, giống như đang nghiêm túc tìm từ ngữ, anh ta chưa nghĩ xong nên nói như thế nào, cụ thể bắt đầu từ đâu.

“Cậu cảm thấy…”

Cậu ta vừa mới ngẩng đầu, còn chưa nói xong một câu, điện thoại di động đã đột nhiên vang lên. Đổng Huy cầm lấy điện thoại di động, phát hiện là Trình Lâm gọi tới.

Ở đầu dây bên kia Trình Lâm hỏi anh ta tan tầm chưa, cô nói họp lớp xong rồi, hỏi khi nào anh ta có thể đến đó.

Đổng Huy nhìn Tiêu Chước, vội vàng nói lập tức đến.

Cúp điện thoại, Đổng Huy cũng không còn thời gian nói chuyện với Tiêu Chước nữa, chỉ nói ngày khác có thời gian sẽ nói với cậu, sau đó vội vàng cưỡi xe điện đi.

*

Địa chỉ nơi Trình Lâm họp lớp là tại nhà hàng Long Phong. Ở Hải Thành nhà hàng này cũng thuộc vị trí hàng đầu, nguyên liệu tươi ngon, món ăn phong phú, đương nhiên giá tương ứng cũng rất đắt, người bình thường căn bản không chi nỗi.

Nhưng tối nay mọi người đều không cần lo lắng về vấn đề giá cả, bởi vì tất cả chi phí ăn uống đều do Đỗ Thiến Thiến trả, cô ta cũng là người khởi xướng cuộc họp lớp này.

Đỗ Thiến Thiến là bạn học trung học cơ sở và trung học phổ thông của Trình Lâm, theo lý mà nói bọn họ là bạn cùng trường sáu năm, tình cảm của hai người hẳn nên rất tốt, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Từ trung học cơ sở, bởi vì Trình Lâm xinh đẹp bị Đỗ Thiến Thiến ngằm vào ức hiếp khắp nơi, còn dẫn đầu mọi người cùng nhau cô lập Trình Lâm.

Trình Lâm nhận được lời mời họp lớp, vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau đó suy nghĩ một chút đột nhiên cô ta thay đổi chủ ý.

Cô ta biết rõ mục đích Đỗ Thiến Thiến mời cô ta đi, nhưng khác với trước đây, hiện tại trong lòng cô ta cũng không còn có sợ hãi nữa.

Sau khi gặp mặt, tất cả như Trình Lâm dự đoán.

Nhiều năm như vậy, Đỗ Thiến Thiến vẫn không thay đổi chút nào, nhìn thấy Trình Lâm đã theo thói quen đùa giỡn châm biếm cô ta. Đầu tiên là cười Trình Lâm mặc hàng lề đường, sau đó lại hỏi túi xách của cô ta là giả phải không, vừa nhìn đã biết cô ta không mua nổi hàng thật. Đỗ Thiến Thiến nói xong lời này, mọi người cũng hùa vào cười cợt.

Trình Lâm cúi đầu, nắm chặt dây đeo trên túi, cô ta không tức giận ngược lại còn nở nụ cười, đáy mắt tràn ngập sự lạnh lẽo đáng sợ.

Toàn bộ bữa tiệc đều là buổi biểu diễn dành riêng cho Đỗ Thiến Thiến, các bạn học cũ cũng phụ họa khen ngợi cô ta, chẳng qua vì muốn dựa vào cô ta tìm kiếm chút lợi ích, kết thân với những người có địa vị cao.

Trình Lâm lẻ bóng ngồi ở bên cạnh, không tham dự vào màng nịnh bợ này. Mặc dù vậy, cô ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Thiến Thiến thỉnh thoảng liếc nhìn mình. Ánh mắt kia dường như đang nói, bất luận cô giãy dụa như thế nào, đời này cũng không có khả năng thắng tôi, cô chỉ xứng bị tôi giẫm dưới chân mà thôi.

Đổng Huy lái xe điện chạy tới, nhìn thấy Trình Lâm đứng ở bên ngoài nhà hàng Long Phong cùng một đám người.

Trình Lâm nhìn thấy Đổng Huy vội bước nhanh về phía anh ta. Nhưng chưa đi được mấy bước, đột nhiên cô ta bị người phụ nữ mặc đồ hiệu trên người đứng bên cạnh nắm lấy tay lôi tới trước mặt Đổng Huy.

Đỗ Thiến Thiến trang điểm rất đậm, trên mặt treo nụ cười giả dối, ánh mắt nhìn Đổng Huy tràn đầy khinh miệt, cô ta giả vờ hỏi Trình Lâm: “Đây là bạn trai của cô sao? Cô nói xem, cô xinh đẹp như vậy, sao lại tìm một người như vậy? Chậc chậc.”

Trình Lâm đẩy bàn tay đang nắm lấy mình của Đỗ Thiến Thiến, nhíu chặt mày: “Không cần cô quan tâm.”

Đỗ Thiến Thiến không ngờ Trình Lâm dám đẩy cô ta ra, cười lạnh. Đêm nay cô ta nổi bật nhá, cũng hoàn toàn Trình Lâm giẫm dưới lòng bàn chân, bởi vậy cô ta cũng không thèm để ý sự giãy dụa vô dụng của Trình Lâm.

Đúng lúc này một chiếc xe sang đắt tiền vững vàng dừng trước mặt Đỗ Thiến Thiến.

Đỗ Thiến Thiến đắc ý mở cửa xe ngồi vào, khi đi qua Trình Lâm và Đổng Huy, cô ta nhìn bọn họ với ánh mắt khinh miệt không che giấu.

Đổng Huy nhìn dáng vẻ kệch cỡm, vẻ mặt khoe khoang của Đỗ Thiến Thiến, anh ta không ngờ Trình Lâm lại có loại bạn học này, nhất thời không biết nói gì: “Đây là loại người gì vậy? Sao em lại tụ tập với loại người này?”

Trình Lâm không nói gì, cô ta xoay người về phía Đổng Huy, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn về phương hướng mà Đỗ Thiến Thiến rời đi, đáy mắt cô ta lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Đổng Huy nói xong thấy Trình Lâm không có phản ứng, vội vàng hỏi: “Lâm Lâm, em không sao chứ?”

Lúc này Trình Lâm mới phản ứng lại, xoay người lại nét mặt cô ta đã khôi phục như thường, cười lắc đầu nói: “Không có việc gì, em và cô ta cũng không gặp nhau rất lâu rồi. Em không nghĩ cô ta vẫn không thay đổi như vậy. Chúng ta về thôi.”

Đổng Huy gật gật đầu, để Trình Lâm ngồi ở ghế sau, sau đó chở cô ta đi thẳng về nhà.

Trình Lâm ôm eo Đổng Huy, mặt dán vào lưng anh ta, ánh mắt cũng vô định nhìn chằm chằm vào bóng tối âm trầm phía xa xa, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Hai người thuê một căn nhà có một phòng ngủ một phòng khách, không quá rộng rãi, nhưng trông gọn gàng ấm áp. Từ sau khi ở cùng Trình Lâm, Đổng Huy vẫn luôn lên kế hoạch cho tương lai của hai người, cố gắng tiết kiệm tiền, muốn mua một ngôi nhà ở Hải Thành lập gia đình cùng Trình Lâm.

Về đến nhà, sau khi rửa mặt Trình Lâm nói cô có chút mệt mỏi, nằm trên giường không lâu đã ngủ thiếp đi.

Đổng Huy chơi điện thoại một hồi, sau đó cũng nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Nhưng mà ngủ đến nửa đêm, cậu ta đột nhiên tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không còn bóng dáng của Trình Lâm nữa.

Đèn bàn trong phòng sáng, đèn nhà vệ sinh bên cạnh cũng sáng, anh ta nghĩ hẳn Trình Lâm đang ở trong nhà vệ sinh.

Đổng Huy cảm thấy có hơi nước, rời giường chuẩn bị rót một ly nước uống.

Khi anh ta đi đến bàn làm việc của mình để lấy ly nước, cậu ta cúi đầu vô tình nhìn thấy cuốn sổ tay trên bàn làm việc.

Cuốn sổ tay đó được Trình Lâm mua cách đây một thời gian, cô ta vẫn luôn ghi chú gì đó. Bình thường Đổng Huy rất tôn trọng sự riêng tư của cô ta, chưa từng lật xem qua.

Nhưng lúc này, cuốn sổ tay kia đặt ngay ngắn ở trước mặt anh ta. Trên mặt giấy, một cái tên được viết ngoằn ngoèo: Đỗ Thiến Thiến.

Từ nét chữ của Trình Lâm, có thể cảm nhận được Trình Lâm vô cùng hận Đỗ Thiến Thiến, cho nên lúc viết đầu bút như sắp cắt đứt lìa mặt giấy. Cái tên này tràn ngập trên tờ giấy, từng cái từng cái được viết chồng lên nhau, thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa làm người ta khiếp sợ.

Căn phòng tràn ngập mùi nước hoa nồng đậm. Đột nhiên sống lưng Đổng Huy lạnh toát, đáy lòng dâng lên sự hoảng hốt cùng nỗi sợ hãi khó nói.

Anh ta không dám nhìn cuốn sổ tay thêm nữa, mà nhanh chóng trở lại giường nằm xuống.

Sau khi nằm xuống một lúc, cửa nhà vệ sinh được mở ra. Trình Lâm đi ra, mùi nước hoa trong phòng lại nồng hơn rất nhiều.

Đổng Huy phiền muộn nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau anh ta mở mắt ra, phát hiện Trình Lâm còn đang ngồi bên bàn làm việc.

Cô ta nắm lấy cây bút trong tay, bóng lưng cứng đờ, luôn lặp đi lặp lại cùng một động tác.

Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, Đổng Huy lại như rơi xuống hầm băng.

*

Ba giờ sáng, xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bút sột soạt đang viết như âm hồn không tan quanh quẩn bên tai.

Tâm trạng Đổng Huy khó chịu, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, anh ta chịu đựng đến bình minh cũng không thể nào vào giấc.

Ngày hôm sau anh ta mang vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng, đáy mắt đầy tơ máu đỏ đi làm. Vừa vặn đụng phải Tiêu Chước, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta cậu khó có thể che giấu được vẻ kinh ngạc.

“Tối qua ngủ không ngon à?”

Đổng Huy lắc đầu, một lời khó nói: “Căn bản là không ngủ.” Hiện tại anh ta cảm thấy hơi suy nhược thần kinh, trong đầu đều là tiếng bút viết sột soạt trên giấy.

Tiêu Chước hỏi: “Hôm qua cậu muốn nói gì với tôi?”

Đổng Huy không nói vội, nói chuyện này rất dài, hơn nữa hơi không thể tưởng tượng được, anh ta hỏi sau khi tan tầm Tiêu Chước có thời gian hay không, muốn tìm một chỗ chậm rãi tán gẫu cùng cậu.

Tiêu Chước gật đầu đáp ứng, tan tầm xong cậu cũng không có việc gấp gì, nên hẹn tan tầm rồi nói sau.

Hai người đang nói chuyện, Chúc Hưu An đột nhiên đẩy cửa đi vào, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn họ hỏi: “Hai người có xem tin tức ở đường Di Ninh không?”

Đường Di Ninh chỉ cách khách sạn Gia Nguyên ba trạm xe buýt, cũng là một khu rất nhộn nhịp.

Tiêu Chước và Đổng Huy vẫn chưa nghe được chuyện gì, nghe vậy đều lắc đầu tỏ ý không biết.

Chúc Hưu An đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, cậu ta như thể vẫn còn đang trong cú sốc, không thể tin được nói: “Sáng nay trong khi dọn dẹp công nhân vệ sinh tìm thấy bộ phận của xác chết không xác định trong thùng rác trên đường Di Ninh. Những mảnh xác này được tìm thấy trong các thùng rác trên đường Di Ninh, ban đầu công nhân vệ sinh còn tưởng là của động vật, cho đến khi phát hiện là tay chân con người, bọn họ đều giật mình, vội vàng gọi điện báo cảnh sát. Vụ án giết người này tàn nhẫn dị thường, cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới hiện trường, sau đó tất cả khối xác đều được tìm thấy, cuối cùng ghép lại thành một thi thể hoàn chỉnh.”

“Bản tin vừa phát sóng, bây giờ wechat của tôi cũng toàn tin tức này. Người ta nói người chết là một cô gái, cả người mặc toàn đồ của thương hiệu nổi tiếng. Nhưng kỳ quái là dây chuyền, nhẫn trên người cô ta vẫn còn, hung thủ hiển nhiên không phải muốn giết người cướp của. Bởi vì chuyện này hiện tại khắp nơi đều hoảng sợ. Hung thủ này thật sự quá tàn nhẫn, hung thủ và nạn nhân rốt cuộc có thù oán gì? Giết người không đủ, còn phải phân xác ra, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.”

Đổng Huy nghe Chúc Hưu An nói xong, không hiểu sao đáy lòng anh ta đột nhiên có chút bất an, tâm tình thấp thỏm hỏi: “Cậu có biết tên người chết là gì không?”

“Tôi quên mất, nhưng có được viết trên bản tin. Cậu đợi một chút, tôi xem lại…” Chúc Hưu An vừa nói vừa tìm tin tức xem: “À… Người chết tên Đỗ Thiến Thiến, vẻ ngoài rất xinh đẹp, thật sự đáng tiếc. Bây giờ cảnh sát đang nỗ lực điều tra, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ.”

Tiêu Chước nghe Chúc Hưu An nói, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Huy. Phát hiện nét mặt Đổng Huy cứng lại, cả người đều ở trạng thái căng thẳng, sắc mặt anh ta cũng có chút trắng bệch, thoạt nhìn trạng thái vô cùng không ổn.

“Cậu không sao chứ?” Tiêu Chước thấp giọng hỏi.

Đổng Huy hít một hơi thật sâu, trong đầu toàn là cái tên dày đặc mà Trình Lâm viết trên giấy tối hôm qua, bỗng dưng anh ta thấy sợ hãi bất an đến da đầu tê dại. Một lúc lâu sau anh ta lắc đầu nói: “Không sao.”

Hiển nhiên Tiêu Chước không cho rằng Đổng Huy thật sự không sao, nhưng hiện tại không phải thời cơ thích hợp để nói chuyện, để sau khi tan tầm sẽ nói chuyện rõ ràng với Đổng Huy.

*

Vì vụ án giết người ném xác vào thùng rác tại đường Di Ninh bởi quá mức tàn nhẫn nên đã được lan truyền với tốc dộ chóng mặt. Trên mạng cũng sôi nổi bàn tán chuyện này, lên án hung thủ.

Buổi sáng, lúc Tiêu Chước giao đồ ăn, mới phát hiện đường Di Ninh đều bị phong tỏa, xe chỉ có thể đi đường khác. Hiển nhiên hiện trường đã sớm được dọn dẹp, nhìn không ra dấu vết gì.

Nhưng cảm giác sợ hãi do vụ án giết người ném xác tạo thành vẫn còn quanh quẩn trong lòng mọi người, cơ hồ tất cả mọi người đều đang bàn về chuyện này, trong lòng ai ai cũng sợ hãi khiếp đảm kẻ giết người máu lạnh kia.

Từ trên xuống dưới ở Gia Nguyên cũng nghị luận sôi nổi về việc này, nói trước khi bắt được hung thủ, vẫn nên về nhà sớm một chút, miễn cho đụng phải kẻ giết người điên cuồng kia.

Ngược lại hôm nay biểu hiện của Đổng Huy đặc biệt dị thường, anh ta chưa từng tham gia thảo luận vụ án giết người này, thậm chí khi nghe mọi người thảo luận anh ta đều bất giác căng thẳng thần kinh.

Đợi đến khi tan tầm, Tiêu Chước theo Đổng Huy đến quán cà phê. Vì thuận tiện trò chuyện, Đổng Huy còn cố ý chọn một phòng riêng.

Phòng riêng ở tầng bảy, bên trong rất yên tĩnh, hai chiếc sô pha mềm được đặt đối diện nhau, ở giữa là bàn ăn được trải một lớp khăn trải bàn. Bên cạnh bàn ăn là cửa sổ, cửa sổ đang khép hờ, gió hiu hiu nhẹ nhàng thổi vào.

Rất nhanh phục vụ đã bưng hai tách cà phê lên cho họ, nói họ có thể nhấn chuông nếu có thêm yêu cầu.

Tiêu Chước nếm thử một ngụm cà phê, đắng đến nhíu mày, cậu vội vàng thêm vài viên đường.

Đổng Huy đang ngồi thẳng đờ, hai tay anh ta nắm rất chặt. Tinh thần của anh ta vẫn luôn căng thẳng, cả người đang ở trong trạng thái lo lắng bất an.

Đợi đến khi người phục vụ rời đi, Đổng Huy mới chậm rãi mở miệng, thăm dò hỏi: “Tiêu Chước, cậu có tin trên đời này có chuyện không thể dùng khoa học giải thích được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau