Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi
Chương 29
Họ chú ý đến Tiền Đa và nhóm người kia, những khách du lịch khác cũng chú ý đến, họ nhanh chóng gọi những người đó trở lại, đừng ra vùng biển quá sâu.
Có lẽ tiếng gọi quá lớn, Tiền Đa và những người kia bơi dọc khu vực biển sâu một lúc rồi quay trở lại khu vực biển nông.
Sau đó không còn ai chú ý đến bọn họ nữa.
Là rồng, Trịnh Kình vốn là Vương tộc cai trị biển cả, có thể hô mưa gọi gió, tình yêu và sự gần gũi với biển cả xuất phát từ bản năng.
Ngược lại, Tiêu Chước không sợ nước, nhưng cậu lại không thích nước. Vì vậy cậu không lao xuống biển mà từ từ đi bộ lội nước dọc theo bờ biển.
Trịnh Kình bơi vài vòng thì quay lại, anh nhìn thấy Tiêu Chước đang đi dạo trên bãi biển, quần áo vẫn chưa bị ướt.
Anh đứng dậy hỏi Tiêu Chước: “Đã không thích nước sao còn muốn đến bãi biển?”
Tiêu Chước vui vẻ bước trên mặt nước, cậu để lại một chuỗi dấu chân trên bãi biển. Cậu nghe vậy, lắc đầu: “Không phải tôi không thích nước, mà là lông bị ướt sẽ rất khó chịu.”
Dù sao cậu cũng không phải rồng, toàn thân phủ đầy vảy. Lông trên người cậu sau khi bị ướt sẽ nặng nề, rất khó chịu còn vô cùng xấu xí.
Trịnh Kình nghe xong những lời này, anh có suy đoán, thì ra Tiêu Chước có lông.
“Cậu thật sự định không xuống nước à?” Anh hỏi.
Tiêu Chước gật đầu chắc nịch: “Tôi chơi trên bờ là được rồi.”
Nếu không phải vì không thích xuống nước, trước kia sẽ không đến mức một con rồng cậu cũng không bắt được, bản năng của cậu là thích ăn rồng. Những con rồng đó cực kỳ xảo quyệt, gặp phải cậu đã lặn xuống biển, không chịu thò mặt ra.
Cứ tưởng nuôi rồng dự trữ lương thực sẽ được ăn rồng, cậu nào biết được lương thực dự trữ của mình còn chưa kịp lớn cậu đã bị thiên đạo bổ cho một phát, nói đến lại muốn rớt nước mắt.
Lúc dạo chơi ở bãi biển, hai người cũng không để ý đến thời gian, khi nhận ra đã hơn chín giờ tối.
Màn đêm đã buông xuống, bầu trời đầy sao, sóng cuộn tràn vào bờ cát, đèn đường trên bờ biển chiếu sáng một vùng biển, nhưng ở sâu dưới đáy biển vẫn bị sự u ám và bóng tối dày đặc bao phủ, trông thật thần bí và kỳ ảo.
Trên bãi biển có rất nhiều lều chuẩn bị cho du khách có kế hoạch cắm trại trên bãi biển.
Vừa rời bãi biển Tiêu Chước và Trịnh Kình đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức gần đó. Đến biển rồi nhất định phải thử hải sản, cả hai chọn một cửa hàng hải sản đông khách, gọi rất nhiều tôm càng, hàu biển…
Hải sản vừa tươi vừa rẻ, mùi vị lúc ăn vào cũng rất ngon. Tiêu Chước và Trịnh Kình đều ăn rất nhiều, lúc đứng dậy tính tiền rời đi hai người đều rất hài lòng.
Được ăn uống no đủ lại còn ở trong một khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, tâm trạng Tiêu Chước và Trịnh Kình đều rất tốt.
Cho đến khi họ bước vào khách sạn, trở về ‘ngôi nhà mới’ rực rỡ của mình.
Phòng ngủ có một cái giường lớn, có thể nói ba tên đàn ông ngủ cùng nhau cũng không thành vấn đề, nhưng Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn chiếc giường đó lại có chút lo lắng.
Trịnh Kình nghĩ Tiêu Chước vốn yêu thầm mình, như vậy có ổn không.
Điều Tiêu Chước nghĩ đến lại là cậu khó có thể cưỡng lại sự thèm ăn mãnh liệt của mình, hiện tại ngủ cùng một cái giường, lúc nào cũng bị mùi thơm của Trịnh Kình dụ dỗ, cậu lo lắng mình sẽ không kiềm chế được, nửa đêm bất tri bất giác gặm Trịnh Kình một ngụm.
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy khả năng này rất cao, cậu thật sự không có chút sức chống cự nào với Trịnh Kình.
Cho nên cả hai bên cân nhắc, Tiêu Chước đề nghị Trịnh Kình ngủ trên giường, cậu ngủ trên ghế sofa.
Mặc dù Trịnh Kình rất ngạc nhiên trước hành động của Tiêu Chước, nhưng anh không phản đối, vấn đề ngủ cứ thế được vui vẻ quyết định.
Ghế sofa đặt cạnh cửa sổ, vốn dùng để ngồi nên không được rộng rãi cho lắm. Tiêu Chước cao 1,8m, nằm xuống miễn cưỡng có thể ngủ được, nếu đổi lại thành Trịnh Kình thì sẽ rất chật vật khổ sở.
Sau khi tắt đèn, Tiêu Chước ngửi thấy mùi lương thực dự trữ thơm phức trong phòng, tâm trạng vui vẻ nói câu ‘chúc ngủ ngon’.
Trịnh Kình nằm ở trên giường, có chút sững sờ đáp ‘ngủ ngon’.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ xa xa, cả hai nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Trịnh Kình đột nhiên tỉnh dậy. Anh mở mắt ngồi dậy, qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, anh thấy lúc này trên ghế sô pha không có ai, chỉ có một bóng người cuộn tròn trên thảm.
Hiển nhiên Tiêu Chước không phát giác được việc mình lăn khỏi ghế sô pha, quấn trong chiếc chăn bông ngủ ngon lành trên thảm.
Trịnh Kình nhìn một hồi, bất đắc dĩ đứng dậy đi đến bên người Tiêu Chước, cúi người bế cậu lên.
Tiêu Chước không nặng, Trịnh Kình bế lên rất nhẹ nhàng, cũng không biết có phải cậu rất tin tưởng Trịnh Kình hay không, dù bị bế lên như vậy, Tiêu Chước cũng không tỉnh lại, chỉ cọ cọ trong ngực Trịnh Kình, như đang tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Khuôn mặt của Tiêu Chước vốn đã quá ưa nhìn, lúc này cậu nhắm mắt lại, hàng mi dài dày cong cong rủ xuống, đôi môi mềm mại đỏ mọng trông vô cùng dụ hoặc.
Trịnh Kình nhìn cậu, tim lệch nửa nhịp, anh vốn muốn ôm Tiêu Chước trở lại sô pha đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhẹ nhàng đặt Tiêu Chước xuống giường.
Tiêu Chước được đặt lên trên giường cũng không có phản ứng gì, dường như cậu có chút tham lam nhiệt độ cơ thể của Trịnh Kình, cậu níu chặt lấy anh không buông tay.
Trịnh Kình quấn chăn cho cậu, thấy gió ngoài cửa sổ lại thổi mạnh hơn một chút, anh bước tới định đóng cửa sổ lại.
Anh bước đến bên cửa sổ, chợt nhìn thấy sương mù trên biển xa xa. Sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ mặt biển khiến anh không nhìn rõ bất cứ cái gì dù chỉ là bờ biển.
Anh liếc mắt nhìn, không để tâm lắm, giơ tay đóng cửa sổ lại rồi quay trở về giường.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Trịnh Kình còn đang nghĩ Tiêu Chước có vẻ ngủ không ngon lắm, hy vọng nửa đêm cậu sẽ không làm gì ‘dọa’ đến anh.
*
Ba giờ sáng, biển lặng sóng yên, khách ngủ trong khách sạn và ngủ trong lều đều đã ngủ say, chỉ có sóng biển dâng trào không mệt mỏi.
Ở một nơi nào đó bên bờ biển, đột nhiên bốn bóng người lén lút xuất hiện.
Thanh niên tóc vàng thấp giọng thúc giục: “Đừng chậm trễ thời gian nữa, nhanh xuống nước đi, nếu có người phát hiện ra sẽ toi đấy.”
Mặt cậu ta đầy phấn khích, cậu ta còn mang theo một con dao găm bên mình. Nói xong dẫn đầu xuống nước, ra hiệu cho những người khác nhanh chóng theo sát.
Vào thời điểm quan trọng, Tiền Đa lại do dự.
Cậu ta đứng bên bờ biển, nhìn vùng biển bí ẩn bị bao phủ bởi sự u ám và bóng tối ở phía xa, lòng cậu ta đầy sợ hãi, như thể có một con thú hung dữ đang há miệng chờ đợi nuốt chửng cậu ta.
Cậu ta do dự: “Hay là bỏ đi, chúng ta đừng đi nữa, video đó có thể là giả, làm sao có người cá được?”
Cả ba người nghe vậy đều lần lượt quay lại nhìn cậu ta.
Tên tóc vàng bất ngờ: “Cậu Tiền, chính cậu là người nói muốn đến đây, sao đến đây rồi cậu lại sợ chứ? Chẳng lẽ sợ bị tiên cá bắt đi ở rể à?”
Người phụ nữ đứng cạnh Tiền Đa nghe vậy, oán trách: “Cậu Tiền ở rể cho nàng tiên cá, vậy em phải làm sao đây?”
Tiền Đa hoàn toàn không phản ứng với sự nũng nịu của cô ta, trông cậu ta vẫn còn rất bất an, trực giác mách bảo cậu ta rằng cậu ta tuyệt đối không được xuống nước, ẩn sâu dưới đáy đại dương có sinh vật rất đáng sợ, sẽ giết chết cậu ta.
Nhưng cậu ta nghĩ kỹ, lại không nhớ ra được tại sao mình có trực giác như vậy, như thể ý niệm này từ trong vô định hiện lên trong đầu cậu ta.
Rõ ràng cậu ta chưa bao giờ đến Đảo Phỉ Thuý, tại sao cậu ta lại có cảm giác sợ hãi sâu sắc đối với vùng biển này như vậy?
Tên tóc vàng vẫn trêu chọc Tiền Đa, nói Lệ Lệ còn dám đi, chẳng lẽ Tiền Đa còn nhát hơn cả một người phụ nữ sao.
Từ trước đến nay Tiền Đa đều ngang ngược càn rỡ, không ngại quậy phá, hôm nay liên tục bị tên tóc vàng khinh thường chế nhạo, làm sao mà chịu được, cậu ta cắn răng lập tức nói: “Đi thì đi, ông đây mà biết sợ cái gì chứ? Chờ đi, tôi sẽ bắt nàng tiên cá về làm vợ tôi.”
Người đàn ông tóc vàng và tên da ngăm hò reo cổ vũ cho Tiền Đa. Lệ Lệ đứng ở một bên, cô ta mặc một bộ đồ bơi gợi cảm, ngón tay cô ta quấn quấn lấy tóc, không phản ứng gì trước cảnh này.
Nhóm con nhà giàu này đều ham vui qua đường nên không có tình cảm thực sự. Cô ấy theo Tiền Đa cũng vì tiền, tất cả đều hiểu rõ chuyện này.
Bốn người thảo luận xong, bắt đầu bới xuống biển sâu. Tiền Đa vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, bơi theo sau cùng Lệ Lệ. Tên tóc vàng can đảm nhất, cũng bơi giỏi nhất, nên cậu ta đi đầu.
Biển bao la, nhìn từ xa mênh mông vô tận. Bốn bóng người như tan vào biển cả, trông vô cùng nhỏ bé yếu ớt.
Họ bơi càng lúc càng xa, nhanh chóng rời xa vùng biển được ánh đèn đường chiếu tới. Xung quanh tối om, như thể bọn họ bị nhấn chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Tiền Đa bơi một hồi, chợt nhận thấy trên biển có sương mù. Sương mù đột nhiên lan tràn khắp xung quanh, nháy mắt bao vây lấy bọn họ, Tiền Đa phát hiện ngay cả bóng dáng tên tóc vàng đang bơi ở phía trước, cậu ta cũng không nhìn thấy được nữa.
Thấy vậy, cậu ta vội gọi tên tóc vàng, bảo cậu ta bơi chậm một chút, cố gắng đừng để bị tách ra, sương mù quá dày, nếu tản ra sẽ rất dễ bị mất dấu.
Tên tóc vàng giảm tốc độ bơi, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, cau mày chửi thề: “Vừa rồi thời tiết còn rất tốt, sao đột nhiên lại có sương mù vậy? Đúng là xui xẻo mà.”
Người đàn ông da ngăm đen nhìn quanh, phát hiện cậu ta thậm chí không thể nhìn thấy hướng của bờ biển, không khỏi la lên: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Không thể nhìn thấy phương hướng chúng ta quay trở về bằng cách nào?”
Tiền Đa im lặng không nói tiếng nào, cơ thể cậu ta ngâm mình trong nước biển lạnh giá, thần kinh căng thẳng vô cùng, sợ sợ hãi đang dần lớn dần lên trong lòng cậu ta.
Bởi vì sương mù vừa xuất hiện, đột nhiên cậu ta có linh tính như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Cậu ta không biết ánh mắt đó từ đâu đến, nhưng đôi mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ kia cho cậu ta cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong lòng kinh hãi đến cực điểm.
“Trốn…” Tiền Đa bị nỗi sợ hãi bao trùm, cả giọng nói của cậu ta cũng thay đổi: “Không thể ở lại đây nữa, chạy đi——”
Nói xong, cậu ta xoay người muốn bơi vào bờ, nhưng Lệ Lệ bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, hoảng sợ nói: “Ai? Ai đang kéo chân tôi?”
Sau khi nói xong, cô ta mới nhận ra người kéo chân cô ta không thể là người của mình, nhưng ngoài bọn họ ra, còn có ai ở nơi này?
“Là một bàn tay.” Lệ Lệ sợ hãi nói: “Có một bàn tay vừa nắm lấy chân tôi.”
Sau khi cô ta nói xong, ba người ở gần đó nhìn nhau, trên mặt không giấu được vẻ kinh hãi.
Cũng lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện tên tóc vàng ở phía trước vẫn tiếp tục bơi về phía trước.
Cậu ta mở to mắt, vẻ mặt khao khát đầy ngạc nhiên, rồi bơi nhanh về phía trước, vừa phấn khích hét lên: “Tôi thấy rồi! Tôi thực sự nhìn thấy rồi! Là nàng tiên cá! Thực sự là nàng tiên cá——”.
Tình cờ Tiền Đa và những người khác nghe thấy những lời đó cũng nhìn về phía trước, nhưng họ không phát hiện nàng tiên cá nào cả.
Bọn họ vội vàng lớn tiếng gọi tên tóc vàng, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Thấy vậy, Tiền Đa không còn cách nào khác, không khỏi nghiến răng, chuẩn bị lao lên tóm lấy tên tóc vàng. Nhưng còn chưa kịp xuất phát, tên tóc vàng ở đằng xa đột nhiên bị thứ gì đó cuốn lấy, nháy mắt bị kéo xuống đại dương sâu thẳm.
Sự việc diễn ra rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của tên tóc vàng đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Chương 30
Sương mù trên biển dày đặc, bọn họ đều bị sương mù bao lấy, nhìn thấy cảnh này, bọn họ trừng lớn mắt kinh hãi, hoảng sợ vội vã quay người bơi vào bờ.
Họ mất hơn một tiếng để bơi đến vùng biển sâu, nhưng giờ bơi vào bờ hơn một tiếng, xung quanh vẫn là sương mù dày đặc không tan, ngay cả bờ biển cũng mất tăm.
Nếu không phải trước khi rời đi có mang theo phao, chắc hẳn lúc này ba người họ đã kiệt sức.
Người đàn ông da ngăm đen vẫn còn sốc: “Làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản không thể bơi ra khỏi nơi quỷ quái này, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây luôn sao?”
“Bậy bậy bậy, đừng nói nhảm!” Tiền Đa rùng mình, ép mình bình tĩnh lại: “Tiếp tục bơi đi, chắc chắn sẽ bơi được ra ngoài!”
Lệ Lệ vừa khóc vừa nói: “Có khi nào chúng ta bơi sai hướng rồi không? Nếu bơi ngày càng xa thì phải làm sao đây?”
“Đừng nói những lời xui xẻo nữa!” Tiền Đa mắng. Mắng mỏ xong, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình bị vô số ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, cậu ta liều mạng bơi về phía trước: “Bơi nhanh lên! Đừng dừng lại, những thứ đó đang đuổi bắt chúng ta!”
Cậu ta vừa nói xong, vẻ mặt của người đàn ông da đen đột nhiên đanh lại. Dưới biển, một bàn tay nhớp nháp lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy mắt cá chân anh ta.
Cảm giác này thật sự quá tồi tệ, anh ta sợ đến mức không thốt ra tiếng nào. Giây tiếp theo, cả người anh ta bị kéo xuống biển sâu, biến mất không thấy tăm hơi.
Tiền Đa và Lệ Lệ nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất, hồn gần như muốn lìa khỏi xác, không dám chậm trễ nữa, bọn họ cố hết sức liều mạng bơi về phía trước.
Hai người không biết đã bơi bao lâu, trước mắt vẫn là sương mù dày đặc tối tăm, như thể bọn họ đang ở trong một không gian khác.
Đến cuối cùng, cả hai đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể dựa vào áo phao miễn cưỡng bơi về phía trước.
Nhưng khi họ đang tuyệt vọng, bãi biển đột nhiên xuất hiện trước mắt. Nơi họ đang ở thực sự rất gần với bãi biển.
Cả hai chợt có hy vọng, dựa vào chút sức lực cuối cùng, liều mạng bơi vào bờ.
Bên bờ biển, những du khách nhân lúc bình minh lên, thoải mái đi dạo trên bãi biển, đột nhiên nhìn thấy hai người kia đều vô cùng bất ngờ. Trước khi cả hai xuất hiện, họ hoàn toàn không phát hiện đối phương đang ở dưới biển, cứ như thể họ từ không khí chui ra.
Tiền Đa lội nước lê lên bờ, cậu ta mệt đến mức gục thẳng xuống bãi biển. Sự ồn ào náo nhiệt xung quanh khiến cậu ta lần đầu tiên cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn do đám đông mang lại.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía biển sâu, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt biển không có chút sương mù nào, mặt biển xa xa xanh thẳm, sóng biển dâng trào, không một chút dị thường.
Lúc này sắc trời còn sớm, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp mặt đất, nhiệt độ rất dễ chịu.
Lệ Lệ tóc tai rối bời, cô ta ôm chặt lấy cơ thể, kinh hồn lạc phách nhìn ra biển: “Cậu Tiền, chúng ta phải làm… làm sao bây giờ? Có phải họ không thể quay lại được nữa không?”
Cô ta tận mắt nhìn thấy hai người sống sờ sờ bị lôi đi trước mắt mình, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, trong lòng cô ta sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tiền Đa cũng không giấu nổi sự kinh hoàng, cậu ta biết trong hoàn cảnh đó, hai người kia không thể nào sống sót được.
“Gọi cảnh sát thôi.” Cậu ta run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của cảnh sát.
*
Lúc này trong phòng khách sạn, Tiêu Chước mới tỉnh dậy, không hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Kình gần trong gang tấc. Trịnh Kình nhìn cậu với vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, khuôn mặt của anh dù có nhìn rất gần cũng không nhìn ra được chút khuyết điểm nào, mọi đường nét đều hoàn hảo.
“Chào buổi sáng.” Tiêu Chước mơ màng nói.
Cả đêm qua cậu ngủ rất ngon, cả đêm cậu mơ được ăn đồ ngon nên sau khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất sảng khoái.
Trịnh Kình nói “Chào buổi sáng” với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó anh dời ánh mắt xuống, hỏi cậu: “Cậu có thể buông tay ra không?”
Tiêu Chước nghe vậy thì cúi đầu, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy cánh tay Trịnh Kình, rất chặt, cứ như thể cậu xem cánh tay này thành của mình.
Thảo nào vừa tỉnh dậy cậu lại bị Trịnh Kình nhìn với ánh mắt như vậy.
Tiêu Chước phát giác ra, nhanh chóng buông tay, cậu lén nhìn xem trên cánh tay Trịnh Kình có vết cắn nào không, sau khi xác định không có vết cắn nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu sợ sau khi mình ngủ say sẽ không nhịn được mà cắn tay Trịnh Kình.
Trịnh Kình rụt cánh tay đã hơi cứng ngắc, vẻ mặt anh rất khó diễn tả, cho dù là ai bị nắm tay ôm khư khư như vậy sẽ không tránh khỏi cảm giác khó chịu vì máu không lưu thông.
Tiêu Chước không giấu được sự chột dạ, nhanh chóng đứng dậy, vừa nhìn thấy ghế sô pha cậu chợt nhớ ra tối hôm qua rõ ràng mình ngủ trên ghế sô pha, cậu thấy khó hiểu: “Sao tôi lại chạy lên giường rồi?”
Vẻ mặt Trịnh Kình không thay đổi, anh che đậy rất tốt, thản nhiên hỏi: “Dáng ngủ của cậu thế nào?”
“Cũng không tốt lắm. Ban đêm tôi thường ngủ rất say, ngày hôm sau lại phát hiện đang nằm trên đất.” Tiêu Chước nói ra lời này, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đừng nói tối hôm qua tôi ngủ say quá, tự mình chạy lên giường nhé?”
Trịnh Kình từ chối cho ý kiến, không giải thích thêm. Tiêu Chước đã muốn nghĩ như vậy, anh cũng không định vạch trần.
Tiêu Chước càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao đối với sự cám dỗ của đồ ăn ngon cậu cũng không có sức phản kháng.
Cậu sợ lộ sơ hở nên không dám hỏi thêm, vội chuyển chủ đề, hỏi Trịnh Kình có đói không, đi ăn sáng trước.
Bữa sáng của khách sạn theo kiểu tự phục vụ, được chuẩn bị rất thịnh soạn nhưng không có nhiều người dùng bữa.
Tiêu Chước bước vào, đi thẳng đến chỗ món tráng miệng, cậu nghe thấy bên trong có mấy khách du lịch nói chuyện.
“Hây, tất cả là do video đó gây ra. Thanh niên ngày nay không biết trời cao đất rộng, một chút ý thức về hiểm nguy cũng không có, đi đâu cũng dám, trước đó cũng có người lẻn chạy xuống biển sâu nói muốn nhìn thấy nàng tiên cá, suýt chút nữa đã gặp nạn.”
“Đúng vậy, trên đảo đã nghiêm cấm đi tới khu vực biển sâu, mấy người đó còn lén lút mò tới. Tôi nói thật, có làm sao cũng đáng đời.”
“Tôi đoán là dữ nhiều lành ít, có lẽ bọn họ đã dụng phải một sinh vật biển lớn, như vậy còn có thể sống sót à?”
“Thật là xui xẻo, có lẽ lần này biển sẽ bị đóng cửa, chúng ta vất vả lắm mới có thời gian đi chơi, lần này chỉ có thể về trước thôi.”
“…”
Sau khi nghe những lời này, Tiêu Chước cũng nhận ra có lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó ở bãi biển rồi.
Ăn sáng xong, cậu và Trịnh Kình chuẩn bị ra biển xem tình hình.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu bên đường ven biển, nhiều du khách vây kín khu vực bãi biển vừa xảy ra tai nạn. Mọi người đang quan sát chiếc thuyền trục vớt vừa cập bến, họ xì xào, rằng hai người gặp nạn đã được trục vớt lên.
Sau khi tàu cập bến, cảnh sát đã nhanh chóng phong tỏa hiện trường, chặn các du khách ở bên ngoài dây phong tỏa.
Sau đó vài cảnh sát khiêng hai xác chết xuống tàu, hai xác chết được dùng quần áo che lại, nhưng vẫn không thể che kín được.
Khi các du khách nhìn thấy thảm trạng của hai xác chết, bọn họ đều kinh hãi hít sâu một hơi.
Rõ ràng hai cái xác đã bị ăn thịt gần hết, phần đầu và mặt, bao gồm cả cơ thể và thân dưới, đều bị cắn thành nhiều mảnh, có nơi còn lộ rõ xương, chỉ còn lại vài miếng thịt.
Điều kỳ lạ nhất là phần đầu của hai cái xác đã biến mất một nửa, trên mặt cũng có vài lỗ thủng nhưng vẫn có thể nhìn ra được, trên mặt họ đều nở nụ cười, tựa như nhìn thấy thứ gì đó rất đẹp đẽ.
Lúc mọi người nhìn vào khuôn mặt của hai xác chết, họ cảm thấy rợn tóc gáy. Con người sẽ cảm thấy sợ hãi trước cái chết, ai lại đối mặt với cái chết bằng nụ cười?
Khi hai thi thể được đưa xuống, khuôn mặt của Tiền Đa và Lệ Lệ đều cắt không ra một giọt máu, họ không khỏi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua. Là con quái vật gì đã kéo cả hai đi?
Cảnh sát đang nói chuyện với Tiền Đa, không tránh khỏi đề cập đến những chuyện xảy ra đêm qua. Bọn họ là nhân chứng, chỉ có họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai người trao đổi, rồi nói đến một chủ đề mà Tiền Đa không thể nào tiếp nhận được, cậu ta gầm lên giận dữ: “Tôi đã nói không phải chết đuối, chúng tôi đều mặc áo phao, bọn họ bị quái vật bắt đi! Bàn tay của con quái vật đó giống như tay người, vừa lạnh vừa nhầy nhụa, chạm vào đã khiến người ta sợ hãi. Đêm qua, trong sương mù, tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó dưới đáy biển sâu, nếu không phải chạy nhanh, cả hai chúng tôi cũng không thể sống sót.”
Cảnh sát phân tích nói: “Có thể cậu đang nói đến một loài sinh vật biển lớn nào đó.”
“Không thể nào!” Tiền Đa kích động: “Tôi có thể cảm nhận được, bọn chúng đều khôn ngoan và lý trí, chắc chắn chúng không phải sinh vật biển gì đó.”
Tuy nhiên không ai tin những lời cậu ta nói, mọi người có xu hướng tin hai người kia bị chết đuối, sau đó xác của họ bị một loài sinh vật biển nào đó ăn thịt. Sự kỳ lạ của Tiền Đa dường như chỉ vì sợ hãi đến phát điên thôi.
Khi sợ hãi con người sẽ gặp ảo giác, rất trùng khớp với hoàn cảnh của cậu ta.
Có lẽ do người dân xung quanh tụ tập ngày càng đông, cảnh sát bắt đầu giải tán, bảo mọi người về trước, hôm nay bãi biển tạm thời bị phong tỏa, cấm du khách vào.
Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không ở lại lâu, hai người rời đi cùng với đám đông.
Án mạng xảy ra, mọi người đều hoảng sợ, nhiều du khách còn nói sẽ sớm rời khỏi Đảo Phỉ Thuý.
Trịnh Kình nghĩ đến lời nói của Tiền Đa, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ họ gặp cá mập?”
“Chắc không phải.” Tiêu Chước lắc đầu nói: “Mặc dù bản chất cá mập rất hung dữ, nhưng chúng không ăn thịt người, chỉ tấn công con người thôi. Anh nghe nói đến Xích Như chưa?”
Xích Như dáng như cá mặt như người, tiếng kêu như uyên ương, là loài ăn tạp.
Tất nhiên là Trịnh Kình biết: “Tuy nhiên bản chất Xích Như rất nhút nhát, nhưng vẫn ẩn nấp dưới đáy biển sâu chưa từng bỏ đi, cũng chưa có tiền lệ tấn công con người. Tại sao họ lại đột ngột tấn công Tiền Đa và bạn của cậu ta chứ?”
“Không biết.” Tiêu Chước cũng cảm thấy khó hiểu.
“Miễn là hai người Tiền Đa không lại gần biển nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ.” Trịnh Kình suy nghĩ: “Mấu chốt là phải tìm ra thứ kia là gì. Tối nay tôi sẽ ra biển xem tình hình.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ về khách sạn.
Nhìn thấy nhiều người trong khách sạn kéo vali ra ngoài, hiển nhiên họ không thể ở lại Đảo Phỉ Thuý được nữa vì đã có người chết.
So với những khách du lịch này, Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề cảm thấy lo lắng, trông hai người khá thoải mái. Nếu con quái vật chủ động đến tìm vậy hai người cầu còn không được.
Hơn nữa khó khăn lắm mới trúng giải đặc biệt, cũng không thể chưa chơi gì đã về nhà được.
Với ý nghĩ này, hai người không có kế hoạch trả phòng, dự định trở về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó đi đến những nơi khác trên Đảo Phỉ Thuý dạo chơi.
Trong lúc chờ thang máy, có người đột ngột xông vào cửa khách sạn.
Là một gia đình ba người cùng một cậu con trai nhỏ. Người đàn ông cáu kỉnh, vừa bước vào khách sạn đã hét lên: “Mọi người đừng vội trả phòng, thật sự xui xẻo mà, bây giờ hoàn toàn không thể ra khỏi đảo. Không hiểu tại sao đường ra khỏi đảo vừa bị sạt lở núi vùi lấp rồi, đừng nói chúng ta, bây giờ ngay cả xe cảnh sát cũng không thể ra được, đường bị vùi lấp một đoạn rất dài, phải mất ít nhất một hai ngày mới lưu thông.”
Trong đại sảnh của khách sạn, Tiền Đa và Lệ Lệ đang xách một chiếc túi, định nhanh chóng rời khỏi đây, nghe vậy vô cùng sốt ruột.
Cậu ta lao tới tóm lấy người đàn ông, mặt mày tái mét nói: “Đêm qua trời không mưa, lúc sáng thời tiết cũng bình thường, sao núi có thể đột ngột bị sạt lở được? Anh đang gạt chúng tôi phải không?”
Có lẽ tiếng gọi quá lớn, Tiền Đa và những người kia bơi dọc khu vực biển sâu một lúc rồi quay trở lại khu vực biển nông.
Sau đó không còn ai chú ý đến bọn họ nữa.
Là rồng, Trịnh Kình vốn là Vương tộc cai trị biển cả, có thể hô mưa gọi gió, tình yêu và sự gần gũi với biển cả xuất phát từ bản năng.
Ngược lại, Tiêu Chước không sợ nước, nhưng cậu lại không thích nước. Vì vậy cậu không lao xuống biển mà từ từ đi bộ lội nước dọc theo bờ biển.
Trịnh Kình bơi vài vòng thì quay lại, anh nhìn thấy Tiêu Chước đang đi dạo trên bãi biển, quần áo vẫn chưa bị ướt.
Anh đứng dậy hỏi Tiêu Chước: “Đã không thích nước sao còn muốn đến bãi biển?”
Tiêu Chước vui vẻ bước trên mặt nước, cậu để lại một chuỗi dấu chân trên bãi biển. Cậu nghe vậy, lắc đầu: “Không phải tôi không thích nước, mà là lông bị ướt sẽ rất khó chịu.”
Dù sao cậu cũng không phải rồng, toàn thân phủ đầy vảy. Lông trên người cậu sau khi bị ướt sẽ nặng nề, rất khó chịu còn vô cùng xấu xí.
Trịnh Kình nghe xong những lời này, anh có suy đoán, thì ra Tiêu Chước có lông.
“Cậu thật sự định không xuống nước à?” Anh hỏi.
Tiêu Chước gật đầu chắc nịch: “Tôi chơi trên bờ là được rồi.”
Nếu không phải vì không thích xuống nước, trước kia sẽ không đến mức một con rồng cậu cũng không bắt được, bản năng của cậu là thích ăn rồng. Những con rồng đó cực kỳ xảo quyệt, gặp phải cậu đã lặn xuống biển, không chịu thò mặt ra.
Cứ tưởng nuôi rồng dự trữ lương thực sẽ được ăn rồng, cậu nào biết được lương thực dự trữ của mình còn chưa kịp lớn cậu đã bị thiên đạo bổ cho một phát, nói đến lại muốn rớt nước mắt.
Lúc dạo chơi ở bãi biển, hai người cũng không để ý đến thời gian, khi nhận ra đã hơn chín giờ tối.
Màn đêm đã buông xuống, bầu trời đầy sao, sóng cuộn tràn vào bờ cát, đèn đường trên bờ biển chiếu sáng một vùng biển, nhưng ở sâu dưới đáy biển vẫn bị sự u ám và bóng tối dày đặc bao phủ, trông thật thần bí và kỳ ảo.
Trên bãi biển có rất nhiều lều chuẩn bị cho du khách có kế hoạch cắm trại trên bãi biển.
Vừa rời bãi biển Tiêu Chước và Trịnh Kình đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức gần đó. Đến biển rồi nhất định phải thử hải sản, cả hai chọn một cửa hàng hải sản đông khách, gọi rất nhiều tôm càng, hàu biển…
Hải sản vừa tươi vừa rẻ, mùi vị lúc ăn vào cũng rất ngon. Tiêu Chước và Trịnh Kình đều ăn rất nhiều, lúc đứng dậy tính tiền rời đi hai người đều rất hài lòng.
Được ăn uống no đủ lại còn ở trong một khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, tâm trạng Tiêu Chước và Trịnh Kình đều rất tốt.
Cho đến khi họ bước vào khách sạn, trở về ‘ngôi nhà mới’ rực rỡ của mình.
Phòng ngủ có một cái giường lớn, có thể nói ba tên đàn ông ngủ cùng nhau cũng không thành vấn đề, nhưng Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn chiếc giường đó lại có chút lo lắng.
Trịnh Kình nghĩ Tiêu Chước vốn yêu thầm mình, như vậy có ổn không.
Điều Tiêu Chước nghĩ đến lại là cậu khó có thể cưỡng lại sự thèm ăn mãnh liệt của mình, hiện tại ngủ cùng một cái giường, lúc nào cũng bị mùi thơm của Trịnh Kình dụ dỗ, cậu lo lắng mình sẽ không kiềm chế được, nửa đêm bất tri bất giác gặm Trịnh Kình một ngụm.
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy khả năng này rất cao, cậu thật sự không có chút sức chống cự nào với Trịnh Kình.
Cho nên cả hai bên cân nhắc, Tiêu Chước đề nghị Trịnh Kình ngủ trên giường, cậu ngủ trên ghế sofa.
Mặc dù Trịnh Kình rất ngạc nhiên trước hành động của Tiêu Chước, nhưng anh không phản đối, vấn đề ngủ cứ thế được vui vẻ quyết định.
Ghế sofa đặt cạnh cửa sổ, vốn dùng để ngồi nên không được rộng rãi cho lắm. Tiêu Chước cao 1,8m, nằm xuống miễn cưỡng có thể ngủ được, nếu đổi lại thành Trịnh Kình thì sẽ rất chật vật khổ sở.
Sau khi tắt đèn, Tiêu Chước ngửi thấy mùi lương thực dự trữ thơm phức trong phòng, tâm trạng vui vẻ nói câu ‘chúc ngủ ngon’.
Trịnh Kình nằm ở trên giường, có chút sững sờ đáp ‘ngủ ngon’.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ xa xa, cả hai nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Trịnh Kình đột nhiên tỉnh dậy. Anh mở mắt ngồi dậy, qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, anh thấy lúc này trên ghế sô pha không có ai, chỉ có một bóng người cuộn tròn trên thảm.
Hiển nhiên Tiêu Chước không phát giác được việc mình lăn khỏi ghế sô pha, quấn trong chiếc chăn bông ngủ ngon lành trên thảm.
Trịnh Kình nhìn một hồi, bất đắc dĩ đứng dậy đi đến bên người Tiêu Chước, cúi người bế cậu lên.
Tiêu Chước không nặng, Trịnh Kình bế lên rất nhẹ nhàng, cũng không biết có phải cậu rất tin tưởng Trịnh Kình hay không, dù bị bế lên như vậy, Tiêu Chước cũng không tỉnh lại, chỉ cọ cọ trong ngực Trịnh Kình, như đang tìm một tư thế ngủ thoải mái.
Khuôn mặt của Tiêu Chước vốn đã quá ưa nhìn, lúc này cậu nhắm mắt lại, hàng mi dài dày cong cong rủ xuống, đôi môi mềm mại đỏ mọng trông vô cùng dụ hoặc.
Trịnh Kình nhìn cậu, tim lệch nửa nhịp, anh vốn muốn ôm Tiêu Chước trở lại sô pha đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người nhẹ nhàng đặt Tiêu Chước xuống giường.
Tiêu Chước được đặt lên trên giường cũng không có phản ứng gì, dường như cậu có chút tham lam nhiệt độ cơ thể của Trịnh Kình, cậu níu chặt lấy anh không buông tay.
Trịnh Kình quấn chăn cho cậu, thấy gió ngoài cửa sổ lại thổi mạnh hơn một chút, anh bước tới định đóng cửa sổ lại.
Anh bước đến bên cửa sổ, chợt nhìn thấy sương mù trên biển xa xa. Sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ mặt biển khiến anh không nhìn rõ bất cứ cái gì dù chỉ là bờ biển.
Anh liếc mắt nhìn, không để tâm lắm, giơ tay đóng cửa sổ lại rồi quay trở về giường.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Trịnh Kình còn đang nghĩ Tiêu Chước có vẻ ngủ không ngon lắm, hy vọng nửa đêm cậu sẽ không làm gì ‘dọa’ đến anh.
*
Ba giờ sáng, biển lặng sóng yên, khách ngủ trong khách sạn và ngủ trong lều đều đã ngủ say, chỉ có sóng biển dâng trào không mệt mỏi.
Ở một nơi nào đó bên bờ biển, đột nhiên bốn bóng người lén lút xuất hiện.
Thanh niên tóc vàng thấp giọng thúc giục: “Đừng chậm trễ thời gian nữa, nhanh xuống nước đi, nếu có người phát hiện ra sẽ toi đấy.”
Mặt cậu ta đầy phấn khích, cậu ta còn mang theo một con dao găm bên mình. Nói xong dẫn đầu xuống nước, ra hiệu cho những người khác nhanh chóng theo sát.
Vào thời điểm quan trọng, Tiền Đa lại do dự.
Cậu ta đứng bên bờ biển, nhìn vùng biển bí ẩn bị bao phủ bởi sự u ám và bóng tối ở phía xa, lòng cậu ta đầy sợ hãi, như thể có một con thú hung dữ đang há miệng chờ đợi nuốt chửng cậu ta.
Cậu ta do dự: “Hay là bỏ đi, chúng ta đừng đi nữa, video đó có thể là giả, làm sao có người cá được?”
Cả ba người nghe vậy đều lần lượt quay lại nhìn cậu ta.
Tên tóc vàng bất ngờ: “Cậu Tiền, chính cậu là người nói muốn đến đây, sao đến đây rồi cậu lại sợ chứ? Chẳng lẽ sợ bị tiên cá bắt đi ở rể à?”
Người phụ nữ đứng cạnh Tiền Đa nghe vậy, oán trách: “Cậu Tiền ở rể cho nàng tiên cá, vậy em phải làm sao đây?”
Tiền Đa hoàn toàn không phản ứng với sự nũng nịu của cô ta, trông cậu ta vẫn còn rất bất an, trực giác mách bảo cậu ta rằng cậu ta tuyệt đối không được xuống nước, ẩn sâu dưới đáy đại dương có sinh vật rất đáng sợ, sẽ giết chết cậu ta.
Nhưng cậu ta nghĩ kỹ, lại không nhớ ra được tại sao mình có trực giác như vậy, như thể ý niệm này từ trong vô định hiện lên trong đầu cậu ta.
Rõ ràng cậu ta chưa bao giờ đến Đảo Phỉ Thuý, tại sao cậu ta lại có cảm giác sợ hãi sâu sắc đối với vùng biển này như vậy?
Tên tóc vàng vẫn trêu chọc Tiền Đa, nói Lệ Lệ còn dám đi, chẳng lẽ Tiền Đa còn nhát hơn cả một người phụ nữ sao.
Từ trước đến nay Tiền Đa đều ngang ngược càn rỡ, không ngại quậy phá, hôm nay liên tục bị tên tóc vàng khinh thường chế nhạo, làm sao mà chịu được, cậu ta cắn răng lập tức nói: “Đi thì đi, ông đây mà biết sợ cái gì chứ? Chờ đi, tôi sẽ bắt nàng tiên cá về làm vợ tôi.”
Người đàn ông tóc vàng và tên da ngăm hò reo cổ vũ cho Tiền Đa. Lệ Lệ đứng ở một bên, cô ta mặc một bộ đồ bơi gợi cảm, ngón tay cô ta quấn quấn lấy tóc, không phản ứng gì trước cảnh này.
Nhóm con nhà giàu này đều ham vui qua đường nên không có tình cảm thực sự. Cô ấy theo Tiền Đa cũng vì tiền, tất cả đều hiểu rõ chuyện này.
Bốn người thảo luận xong, bắt đầu bới xuống biển sâu. Tiền Đa vẫn không thể tránh khỏi lo lắng, bơi theo sau cùng Lệ Lệ. Tên tóc vàng can đảm nhất, cũng bơi giỏi nhất, nên cậu ta đi đầu.
Biển bao la, nhìn từ xa mênh mông vô tận. Bốn bóng người như tan vào biển cả, trông vô cùng nhỏ bé yếu ớt.
Họ bơi càng lúc càng xa, nhanh chóng rời xa vùng biển được ánh đèn đường chiếu tới. Xung quanh tối om, như thể bọn họ bị nhấn chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Tiền Đa bơi một hồi, chợt nhận thấy trên biển có sương mù. Sương mù đột nhiên lan tràn khắp xung quanh, nháy mắt bao vây lấy bọn họ, Tiền Đa phát hiện ngay cả bóng dáng tên tóc vàng đang bơi ở phía trước, cậu ta cũng không nhìn thấy được nữa.
Thấy vậy, cậu ta vội gọi tên tóc vàng, bảo cậu ta bơi chậm một chút, cố gắng đừng để bị tách ra, sương mù quá dày, nếu tản ra sẽ rất dễ bị mất dấu.
Tên tóc vàng giảm tốc độ bơi, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, cau mày chửi thề: “Vừa rồi thời tiết còn rất tốt, sao đột nhiên lại có sương mù vậy? Đúng là xui xẻo mà.”
Người đàn ông da ngăm đen nhìn quanh, phát hiện cậu ta thậm chí không thể nhìn thấy hướng của bờ biển, không khỏi la lên: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Không thể nhìn thấy phương hướng chúng ta quay trở về bằng cách nào?”
Tiền Đa im lặng không nói tiếng nào, cơ thể cậu ta ngâm mình trong nước biển lạnh giá, thần kinh căng thẳng vô cùng, sợ sợ hãi đang dần lớn dần lên trong lòng cậu ta.
Bởi vì sương mù vừa xuất hiện, đột nhiên cậu ta có linh tính như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Cậu ta không biết ánh mắt đó từ đâu đến, nhưng đôi mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ kia cho cậu ta cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong lòng kinh hãi đến cực điểm.
“Trốn…” Tiền Đa bị nỗi sợ hãi bao trùm, cả giọng nói của cậu ta cũng thay đổi: “Không thể ở lại đây nữa, chạy đi——”
Nói xong, cậu ta xoay người muốn bơi vào bờ, nhưng Lệ Lệ bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, hoảng sợ nói: “Ai? Ai đang kéo chân tôi?”
Sau khi nói xong, cô ta mới nhận ra người kéo chân cô ta không thể là người của mình, nhưng ngoài bọn họ ra, còn có ai ở nơi này?
“Là một bàn tay.” Lệ Lệ sợ hãi nói: “Có một bàn tay vừa nắm lấy chân tôi.”
Sau khi cô ta nói xong, ba người ở gần đó nhìn nhau, trên mặt không giấu được vẻ kinh hãi.
Cũng lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện tên tóc vàng ở phía trước vẫn tiếp tục bơi về phía trước.
Cậu ta mở to mắt, vẻ mặt khao khát đầy ngạc nhiên, rồi bơi nhanh về phía trước, vừa phấn khích hét lên: “Tôi thấy rồi! Tôi thực sự nhìn thấy rồi! Là nàng tiên cá! Thực sự là nàng tiên cá——”.
Tình cờ Tiền Đa và những người khác nghe thấy những lời đó cũng nhìn về phía trước, nhưng họ không phát hiện nàng tiên cá nào cả.
Bọn họ vội vàng lớn tiếng gọi tên tóc vàng, nhưng đối phương không hề có phản ứng.
Thấy vậy, Tiền Đa không còn cách nào khác, không khỏi nghiến răng, chuẩn bị lao lên tóm lấy tên tóc vàng. Nhưng còn chưa kịp xuất phát, tên tóc vàng ở đằng xa đột nhiên bị thứ gì đó cuốn lấy, nháy mắt bị kéo xuống đại dương sâu thẳm.
Sự việc diễn ra rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của tên tóc vàng đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.
Chương 30
Sương mù trên biển dày đặc, bọn họ đều bị sương mù bao lấy, nhìn thấy cảnh này, bọn họ trừng lớn mắt kinh hãi, hoảng sợ vội vã quay người bơi vào bờ.
Họ mất hơn một tiếng để bơi đến vùng biển sâu, nhưng giờ bơi vào bờ hơn một tiếng, xung quanh vẫn là sương mù dày đặc không tan, ngay cả bờ biển cũng mất tăm.
Nếu không phải trước khi rời đi có mang theo phao, chắc hẳn lúc này ba người họ đã kiệt sức.
Người đàn ông da ngăm đen vẫn còn sốc: “Làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản không thể bơi ra khỏi nơi quỷ quái này, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây luôn sao?”
“Bậy bậy bậy, đừng nói nhảm!” Tiền Đa rùng mình, ép mình bình tĩnh lại: “Tiếp tục bơi đi, chắc chắn sẽ bơi được ra ngoài!”
Lệ Lệ vừa khóc vừa nói: “Có khi nào chúng ta bơi sai hướng rồi không? Nếu bơi ngày càng xa thì phải làm sao đây?”
“Đừng nói những lời xui xẻo nữa!” Tiền Đa mắng. Mắng mỏ xong, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình bị vô số ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, cậu ta liều mạng bơi về phía trước: “Bơi nhanh lên! Đừng dừng lại, những thứ đó đang đuổi bắt chúng ta!”
Cậu ta vừa nói xong, vẻ mặt của người đàn ông da đen đột nhiên đanh lại. Dưới biển, một bàn tay nhớp nháp lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy mắt cá chân anh ta.
Cảm giác này thật sự quá tồi tệ, anh ta sợ đến mức không thốt ra tiếng nào. Giây tiếp theo, cả người anh ta bị kéo xuống biển sâu, biến mất không thấy tăm hơi.
Tiền Đa và Lệ Lệ nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất, hồn gần như muốn lìa khỏi xác, không dám chậm trễ nữa, bọn họ cố hết sức liều mạng bơi về phía trước.
Hai người không biết đã bơi bao lâu, trước mắt vẫn là sương mù dày đặc tối tăm, như thể bọn họ đang ở trong một không gian khác.
Đến cuối cùng, cả hai đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể dựa vào áo phao miễn cưỡng bơi về phía trước.
Nhưng khi họ đang tuyệt vọng, bãi biển đột nhiên xuất hiện trước mắt. Nơi họ đang ở thực sự rất gần với bãi biển.
Cả hai chợt có hy vọng, dựa vào chút sức lực cuối cùng, liều mạng bơi vào bờ.
Bên bờ biển, những du khách nhân lúc bình minh lên, thoải mái đi dạo trên bãi biển, đột nhiên nhìn thấy hai người kia đều vô cùng bất ngờ. Trước khi cả hai xuất hiện, họ hoàn toàn không phát hiện đối phương đang ở dưới biển, cứ như thể họ từ không khí chui ra.
Tiền Đa lội nước lê lên bờ, cậu ta mệt đến mức gục thẳng xuống bãi biển. Sự ồn ào náo nhiệt xung quanh khiến cậu ta lần đầu tiên cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn do đám đông mang lại.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía biển sâu, lại kinh ngạc phát hiện trên mặt biển không có chút sương mù nào, mặt biển xa xa xanh thẳm, sóng biển dâng trào, không một chút dị thường.
Lúc này sắc trời còn sớm, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp mặt đất, nhiệt độ rất dễ chịu.
Lệ Lệ tóc tai rối bời, cô ta ôm chặt lấy cơ thể, kinh hồn lạc phách nhìn ra biển: “Cậu Tiền, chúng ta phải làm… làm sao bây giờ? Có phải họ không thể quay lại được nữa không?”
Cô ta tận mắt nhìn thấy hai người sống sờ sờ bị lôi đi trước mắt mình, chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít, trong lòng cô ta sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tiền Đa cũng không giấu nổi sự kinh hoàng, cậu ta biết trong hoàn cảnh đó, hai người kia không thể nào sống sót được.
“Gọi cảnh sát thôi.” Cậu ta run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của cảnh sát.
*
Lúc này trong phòng khách sạn, Tiêu Chước mới tỉnh dậy, không hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Trịnh Kình gần trong gang tấc. Trịnh Kình nhìn cậu với vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, khuôn mặt của anh dù có nhìn rất gần cũng không nhìn ra được chút khuyết điểm nào, mọi đường nét đều hoàn hảo.
“Chào buổi sáng.” Tiêu Chước mơ màng nói.
Cả đêm qua cậu ngủ rất ngon, cả đêm cậu mơ được ăn đồ ngon nên sau khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất sảng khoái.
Trịnh Kình nói “Chào buổi sáng” với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó anh dời ánh mắt xuống, hỏi cậu: “Cậu có thể buông tay ra không?”
Tiêu Chước nghe vậy thì cúi đầu, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy cánh tay Trịnh Kình, rất chặt, cứ như thể cậu xem cánh tay này thành của mình.
Thảo nào vừa tỉnh dậy cậu lại bị Trịnh Kình nhìn với ánh mắt như vậy.
Tiêu Chước phát giác ra, nhanh chóng buông tay, cậu lén nhìn xem trên cánh tay Trịnh Kình có vết cắn nào không, sau khi xác định không có vết cắn nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu sợ sau khi mình ngủ say sẽ không nhịn được mà cắn tay Trịnh Kình.
Trịnh Kình rụt cánh tay đã hơi cứng ngắc, vẻ mặt anh rất khó diễn tả, cho dù là ai bị nắm tay ôm khư khư như vậy sẽ không tránh khỏi cảm giác khó chịu vì máu không lưu thông.
Tiêu Chước không giấu được sự chột dạ, nhanh chóng đứng dậy, vừa nhìn thấy ghế sô pha cậu chợt nhớ ra tối hôm qua rõ ràng mình ngủ trên ghế sô pha, cậu thấy khó hiểu: “Sao tôi lại chạy lên giường rồi?”
Vẻ mặt Trịnh Kình không thay đổi, anh che đậy rất tốt, thản nhiên hỏi: “Dáng ngủ của cậu thế nào?”
“Cũng không tốt lắm. Ban đêm tôi thường ngủ rất say, ngày hôm sau lại phát hiện đang nằm trên đất.” Tiêu Chước nói ra lời này, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đừng nói tối hôm qua tôi ngủ say quá, tự mình chạy lên giường nhé?”
Trịnh Kình từ chối cho ý kiến, không giải thích thêm. Tiêu Chước đã muốn nghĩ như vậy, anh cũng không định vạch trần.
Tiêu Chước càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao đối với sự cám dỗ của đồ ăn ngon cậu cũng không có sức phản kháng.
Cậu sợ lộ sơ hở nên không dám hỏi thêm, vội chuyển chủ đề, hỏi Trịnh Kình có đói không, đi ăn sáng trước.
Bữa sáng của khách sạn theo kiểu tự phục vụ, được chuẩn bị rất thịnh soạn nhưng không có nhiều người dùng bữa.
Tiêu Chước bước vào, đi thẳng đến chỗ món tráng miệng, cậu nghe thấy bên trong có mấy khách du lịch nói chuyện.
“Hây, tất cả là do video đó gây ra. Thanh niên ngày nay không biết trời cao đất rộng, một chút ý thức về hiểm nguy cũng không có, đi đâu cũng dám, trước đó cũng có người lẻn chạy xuống biển sâu nói muốn nhìn thấy nàng tiên cá, suýt chút nữa đã gặp nạn.”
“Đúng vậy, trên đảo đã nghiêm cấm đi tới khu vực biển sâu, mấy người đó còn lén lút mò tới. Tôi nói thật, có làm sao cũng đáng đời.”
“Tôi đoán là dữ nhiều lành ít, có lẽ bọn họ đã dụng phải một sinh vật biển lớn, như vậy còn có thể sống sót à?”
“Thật là xui xẻo, có lẽ lần này biển sẽ bị đóng cửa, chúng ta vất vả lắm mới có thời gian đi chơi, lần này chỉ có thể về trước thôi.”
“…”
Sau khi nghe những lời này, Tiêu Chước cũng nhận ra có lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó ở bãi biển rồi.
Ăn sáng xong, cậu và Trịnh Kình chuẩn bị ra biển xem tình hình.
Hai chiếc xe cảnh sát đậu bên đường ven biển, nhiều du khách vây kín khu vực bãi biển vừa xảy ra tai nạn. Mọi người đang quan sát chiếc thuyền trục vớt vừa cập bến, họ xì xào, rằng hai người gặp nạn đã được trục vớt lên.
Sau khi tàu cập bến, cảnh sát đã nhanh chóng phong tỏa hiện trường, chặn các du khách ở bên ngoài dây phong tỏa.
Sau đó vài cảnh sát khiêng hai xác chết xuống tàu, hai xác chết được dùng quần áo che lại, nhưng vẫn không thể che kín được.
Khi các du khách nhìn thấy thảm trạng của hai xác chết, bọn họ đều kinh hãi hít sâu một hơi.
Rõ ràng hai cái xác đã bị ăn thịt gần hết, phần đầu và mặt, bao gồm cả cơ thể và thân dưới, đều bị cắn thành nhiều mảnh, có nơi còn lộ rõ xương, chỉ còn lại vài miếng thịt.
Điều kỳ lạ nhất là phần đầu của hai cái xác đã biến mất một nửa, trên mặt cũng có vài lỗ thủng nhưng vẫn có thể nhìn ra được, trên mặt họ đều nở nụ cười, tựa như nhìn thấy thứ gì đó rất đẹp đẽ.
Lúc mọi người nhìn vào khuôn mặt của hai xác chết, họ cảm thấy rợn tóc gáy. Con người sẽ cảm thấy sợ hãi trước cái chết, ai lại đối mặt với cái chết bằng nụ cười?
Khi hai thi thể được đưa xuống, khuôn mặt của Tiền Đa và Lệ Lệ đều cắt không ra một giọt máu, họ không khỏi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua. Là con quái vật gì đã kéo cả hai đi?
Cảnh sát đang nói chuyện với Tiền Đa, không tránh khỏi đề cập đến những chuyện xảy ra đêm qua. Bọn họ là nhân chứng, chỉ có họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai người trao đổi, rồi nói đến một chủ đề mà Tiền Đa không thể nào tiếp nhận được, cậu ta gầm lên giận dữ: “Tôi đã nói không phải chết đuối, chúng tôi đều mặc áo phao, bọn họ bị quái vật bắt đi! Bàn tay của con quái vật đó giống như tay người, vừa lạnh vừa nhầy nhụa, chạm vào đã khiến người ta sợ hãi. Đêm qua, trong sương mù, tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó dưới đáy biển sâu, nếu không phải chạy nhanh, cả hai chúng tôi cũng không thể sống sót.”
Cảnh sát phân tích nói: “Có thể cậu đang nói đến một loài sinh vật biển lớn nào đó.”
“Không thể nào!” Tiền Đa kích động: “Tôi có thể cảm nhận được, bọn chúng đều khôn ngoan và lý trí, chắc chắn chúng không phải sinh vật biển gì đó.”
Tuy nhiên không ai tin những lời cậu ta nói, mọi người có xu hướng tin hai người kia bị chết đuối, sau đó xác của họ bị một loài sinh vật biển nào đó ăn thịt. Sự kỳ lạ của Tiền Đa dường như chỉ vì sợ hãi đến phát điên thôi.
Khi sợ hãi con người sẽ gặp ảo giác, rất trùng khớp với hoàn cảnh của cậu ta.
Có lẽ do người dân xung quanh tụ tập ngày càng đông, cảnh sát bắt đầu giải tán, bảo mọi người về trước, hôm nay bãi biển tạm thời bị phong tỏa, cấm du khách vào.
Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không ở lại lâu, hai người rời đi cùng với đám đông.
Án mạng xảy ra, mọi người đều hoảng sợ, nhiều du khách còn nói sẽ sớm rời khỏi Đảo Phỉ Thuý.
Trịnh Kình nghĩ đến lời nói của Tiền Đa, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ họ gặp cá mập?”
“Chắc không phải.” Tiêu Chước lắc đầu nói: “Mặc dù bản chất cá mập rất hung dữ, nhưng chúng không ăn thịt người, chỉ tấn công con người thôi. Anh nghe nói đến Xích Như chưa?”
Xích Như dáng như cá mặt như người, tiếng kêu như uyên ương, là loài ăn tạp.
Tất nhiên là Trịnh Kình biết: “Tuy nhiên bản chất Xích Như rất nhút nhát, nhưng vẫn ẩn nấp dưới đáy biển sâu chưa từng bỏ đi, cũng chưa có tiền lệ tấn công con người. Tại sao họ lại đột ngột tấn công Tiền Đa và bạn của cậu ta chứ?”
“Không biết.” Tiêu Chước cũng cảm thấy khó hiểu.
“Miễn là hai người Tiền Đa không lại gần biển nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ.” Trịnh Kình suy nghĩ: “Mấu chốt là phải tìm ra thứ kia là gì. Tối nay tôi sẽ ra biển xem tình hình.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ về khách sạn.
Nhìn thấy nhiều người trong khách sạn kéo vali ra ngoài, hiển nhiên họ không thể ở lại Đảo Phỉ Thuý được nữa vì đã có người chết.
So với những khách du lịch này, Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề cảm thấy lo lắng, trông hai người khá thoải mái. Nếu con quái vật chủ động đến tìm vậy hai người cầu còn không được.
Hơn nữa khó khăn lắm mới trúng giải đặc biệt, cũng không thể chưa chơi gì đã về nhà được.
Với ý nghĩ này, hai người không có kế hoạch trả phòng, dự định trở về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó đi đến những nơi khác trên Đảo Phỉ Thuý dạo chơi.
Trong lúc chờ thang máy, có người đột ngột xông vào cửa khách sạn.
Là một gia đình ba người cùng một cậu con trai nhỏ. Người đàn ông cáu kỉnh, vừa bước vào khách sạn đã hét lên: “Mọi người đừng vội trả phòng, thật sự xui xẻo mà, bây giờ hoàn toàn không thể ra khỏi đảo. Không hiểu tại sao đường ra khỏi đảo vừa bị sạt lở núi vùi lấp rồi, đừng nói chúng ta, bây giờ ngay cả xe cảnh sát cũng không thể ra được, đường bị vùi lấp một đoạn rất dài, phải mất ít nhất một hai ngày mới lưu thông.”
Trong đại sảnh của khách sạn, Tiền Đa và Lệ Lệ đang xách một chiếc túi, định nhanh chóng rời khỏi đây, nghe vậy vô cùng sốt ruột.
Cậu ta lao tới tóm lấy người đàn ông, mặt mày tái mét nói: “Đêm qua trời không mưa, lúc sáng thời tiết cũng bình thường, sao núi có thể đột ngột bị sạt lở được? Anh đang gạt chúng tôi phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất