Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 54

Trước Sau
“Cậu ta tên Lý Vi Tích, học sinh lớp một trung học. Cậu ta học cùng lớp với ba người đã chết. Tôi có cũng ấn tượng khá sâu sắc về cậu học sinh này. Những giáo viên chủ nhiệm trước đây đều thường hay nhắc đến cậu ta, mọi người đều khen ngợi cậu ta rất nhiều. Lớp 1 là lớp Thanh Bắc(Thanh Hoa, Bắc Đại) được trường trung học Hải Thành chọn ra, ngoại trừ một vài học sinh nhà có tiền nhờ vào các mối quan hệ để vào đây thì những học sinh đều có học lực xuất sắc hạnh kiểm tốt, tương lai tươi sáng. Mỗi lần thi cử hầu hết Lý Vi Tích đều đứng hạng nhất, dù gần đây biểu hiện có chút thất thường nhưng trường học cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ta, hy vọng cậu ta có thể giúp cho nhà trường có vinh dự giành được hạng nhất khối Khoa học tự nhiên. ”

Nhắc đến Lý Vi Tích, Tạ Nhạn Vinh cũng hết lời khen ngợi: “Trong quá trình điều ra vụ án tôi cũng đã tiếp xúc qua với cậu ta. Cậu ta rất thông minh, cũng rất lịch sự, có lẽ vì học quá nhiều nên đầu óc không được linh động cho lắm, cũng không thích nói chuyện nhiều. Cậu Tiêu, sao đột nhiên cậu lại nhắc đến cậu ta, chẳng lẽ cậu ta có vấn đề gì sao?”

Tiêu Thước nhìn theo bóng lưng của Lý Vi Tích, phát hiện ở trong đám đông cậu ta cũng không có gì nổi bật, cũng không nghĩ ngợi thêm nhiều, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”

Lớp 1 cấp 3 nằm ở một góc nhỏ trên tầng một. Bọn họ đang nói chuyện thì nhìn thấy Lý Vi Tích bước lên cầu thang chuẩn bị vào lớp. Đúng lúc này, từ hành lang bên phải một bóng người đột nhiên lao tới không chú ý đụng vào Lý Vi Tích.

Người kia dáng người cao lớn, trông có vẻ rất khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, có lẽ thường chơi bóng. Lý Vi Tích thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, bị đụng trúng Lý Vi Tích loạng choạng lùi lại vài bước suýt nữa ngã xuống đất.

May mắn có một học sinh khác đi tới đỡ lấy cậu ta.

Vô ý đụng phải bạn học, nhưng người đó lại không hề có ý xin lỗi. Ngược lại, sau khi nhìn thấy đó là Lý Vi Tích, cậu ta lùi lại một bước lớn, đồng tử giãn ra, toàn bộ khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, trong mắt không giấu được vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi.

Sau đó học sinh kia không dám ở lại nữa, thậm chí còn có ý tránh né Lý Vi Tích, không dám nhìn cậu ta thêm lần nữa, hoảng sợ bước vào phòng học.

Lý Vi Tích nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu học sinh kia không nói một lời.

Ngược lại người bạn học đỡ cậu ta vừa rồi có chút bất mãn, tức giận nói: “Nhà có tiền đúng là không thèm coi ai ra gì, cái loại không có gia giáo, đụng phải người khác còn không biết xin lỗi.”

Lý Vi Tích cười lắc đầu sau đó lại nhìn theo bóng lưng của học sinh kia, vẻ mặt của cậu ta đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, một lúc sau mới bước vào lớp.

Tiêu Chước cũng chú ý đến cảnh này, cậu hỏi: “Người vừa rồi đụng phải Lý Vi Tích là ai vậy?”

Tạ Ngạn Tích được hỏi đúng lúc, nhanh nhảu đáp: “Cậu Tiêu, cậu thật có mắt nhìn, vừa nhìn thoáng đã biết cậu ta là nhân vật quan trọng. Cậu ta tên à Ngụy Phong là bạn cùng lớp với Lý Vi Tích, nhưng bỏ tiền vào đây để học. Gia đình câu ta rất giàu, anh có thấy cái thư viện đó không? Đều do nhà cậu ta quyên góp tiền xây dựng, cho nên ở trong trường ngay cả hiệu trưởng cũng phải kiêng dè cậu ta. Bối cảnh nhà cậu ta cùng với ba người đã chết cũng tương đương nhau, thường xuyên tụ tập ăn chơi.”

“Theo lý mà nói, đáng lẽ cậu ta là người biết rõ mọi việc nhất, chẳng hạn như người chết khi còn sống có từng gây thù chuốc oán với ai không. Nhưng khi chúng tôi đến hỏi cậu ta, cậu ta tỏ ra không hợp tác, những thứ nên nói đều đã nói cả rồi nhưng tôi cứ cảm thấy chắc chắn cậu ta còn đang che giấu thứ gì đó. Tôi từng nghe các học sinh trong lớp một nói lúc trước cậu ta là một người rất kiêu ngạo độc đoán, nhưng cậu nhìn bộ dạng cậu ta bây giờ xem, hoảng sợ khó chịu bất an. Rõ ràng là đang sợ cái gì đó.”

Chỉ là rốt cuộc Ngụy Phong đang sợ cái gì, vẫn chưa biết được.

Tiêu Chước và Tạ Nhạn Vinh cũng không đứng ở chỗ cái hồ quá lâu, hiện trường vụ án vẫn còn nhiều chuyện cần phải xử lý. Bọn họ chuẩn bị đi sang bên kia để xem xét tình tình cụ thể.

Hai người bọ quay người rời đi, trên đường đi Tạ Nhạn Vinh còn nói cho Tiêu Chước một số chi tiết vụ án. Cho nên bọn họ không hề chú ý đến, sau khi họ rời đi, Lý Vi Tích, người đang ngồi bên cửa sổ viết bài tập, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của họ bằng ánh mắt sâu hút.

Cậu ta lẩm bẩm trong miệng gì đó vừa đủ mình cậu ta nghe thấy: “Có thể anh ta đã tìm phát hiện ra chúng ta rồi, tôi phải làm gì đây?”

Ngưng lại một lúc, cậu ta tự hỏi tự trả lời: “Không sao, có tôi ở đây, đừng sợ.”

Cuộc nói chuyện này không hề thu hút sự chú ý của bất cứ ai, các học sinh đang bận rộn làm bài tập, ngoại trừ Ngụy Phong, người đang ngồi trong góc phía sau Lý Vi Tích.

Dáng người Ngụy Phong cao lớn, nên được xếp ngồi vào hàng cuối cùng. Cậu ta dùng sách che mặt lại, cả người co quắp lại thành một quả bóng, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu mang theo vẻ kỳ lạ nhìn chằm chằm về phái Lý Vi Tích, những lời nói vừa rồi của Lý Vi Tích cũng đều bị cậu ta nghe thấy.

Lý Vi Tích thu hồi ánh mắt, tiếp tục đắm chìm trong câu hỏi, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Ngụy Phong.

Ngụy Phong sửng sốt, bị con ngươi lạnh lùng đầy sát ý kia làm cho sửng sốt, cậu ta vội vàng lấy sách che mặt lại, sắc mặt tái nhợt, run cầm cập.

Bạn cùng bàn cũng rất bất mãn, nhưng không dám nói gì, lẳng lặng ôm sách vở đi ra chỗ khác.

Cấp ba căng thẳng, tiết học buổi tối cũng kết thúc rất muộn, để thuận tiện cho việc tập trung học tập, hầu hết các học sinh đều ở lại trong khuôn viên trường, nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt nên Lý Vi Tích được chọn học ngoại trú. Cũng may nhà cậu ta gần, đi bộ về chỉ mất hơn chục phút.

Sau khi tan học, Lý Vi Tích thu dọn đồ đạc của mình rồi đi thẳng ra khỏi trường.

Không chú ý phía sau có một bóng người đang lặng lẽ đi theo cậu ta.

Nhà của Lý Vi Tích nằm ở một khu phố cổ, từ trường học trở về phải đi qua một vài con hẻm nhỏ. Màn đêm buông xuống, con hẻm trông hơi u ám tối tăm, không có người qua lại, Lý Vi Tích bước nhanh về phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình trên con đường lát đá xanh.

Nhưng nếu nghe kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện đó không phải là bước chân của một người mà là hai người. Chỉ có điều hai bước chân này vừa khớp vào nhau một cách kỳ lạ, nên chỉ phát ra một âm thanh duy nhất.

Cách đó không xa phía sau, Ngụy Phong đang ẩn nấp trong bóng tối, hiển nhiên cậu ta cũng đã nghe được sự khác thường trong tiếng bước chân. Sắc mặt cậu ta trở nên tái nhợt, thần kinh căng thẳng, trái tim như bị một bàn tay giữ chặt, sợ hãi thở dốc.

Cậu ta dựa lưng vào tường hít thở thật sâu, sau đó mới lấy hết can đảm thò đầu ra tiếp tục đi theo Lý Vi Tích. Ai ngờ vừa mới thò đầu ra thì mới phát hiện trong hẻm đã không còn bóng người rồi, hoàn toàn không thấy Lý Vi Tích ở đâu cả.

Lúc này, cậu ta chợt cảm thấy sau gáy ớn lạnh, như có luồng gió lạnh luồn vào. Ngụy Phong sững người, linh tính có gì đó không ổn, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp người, cậu ta lạnh cả sống lưng, muốn bỏ chạy nhưng không thể động đậy nổi hai chân, muốn hét lên nhưng không thể hét thành tiếng.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng u ám của Lý Vi Tích vang lên bên tai cậu ta: “Cậu đang tìm tôi sao?”

“Aaaaa” Sự hoảng sợ lên đến cùng cực, Ngụy Phong hét lớn lên một tiếng, ngả người về phía trước, cố gắng tránh xa người phía sau. Lý Vi Tích lạnh lùng nhìn Ngụy Phong, giống như nhìn một con kiến, con ngươi lạnh lùng không chút nhiệt độ. Ngụy Phong ngã ngồi xuống đất, Lý Vi Tích bước đến từng bước, cậu ta kinh hãi bò ra phía, sắc mặt kinh hãi chỉ thẳng vào Lý Vi Tích, nói: “Cậu không phải là Lý Vi Tích! Cậu không thể nào là Lý Vi Tích được! Rốt cuộc cậu là ai? Ai? Tại sao lại muốn giả làm cậu ta?”

Lý Vi Tích cười chế nhạo: “Ồ. Vậy sao? Cậu làm thế nào để chứng minh tôi không phải là cậu ta? Nếu phải thì sao?”

Cậu ta vừa nói vừa bước tới bên cạnh Ngụy Phong, hơi cúi đầu xuống cười như không cười nhìn chằm chằm vào Ngụy Phong.

Ngụy Phong hai mắt mở to, bàn tay ôm trái tim càng ngày càng siết chặt, nói lấp vấp: “Không thể! Tuyệt đối không thể!”

Cậu ta cho rằng Lý Vi Tích sẽ định làm gì đó nên run rẩy nhắm mắt lại, đợi một hồi lâu vẫn thấy mình chưa bị giết chết.

Mở to mắt quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện Lý Vi Tích đã đi xa rồi.

Ngay tức khắc Ngụy Phong ngã người xuống đất, hai tay che mặt lại không nói nên lời.

Đi dọc theo con hẻm, ở góc có bậc thang, Lý Vi Tích bước lên bậc thang rồi đi dọc theo con đường rải sỏi tiến về phía trước.

Tòa nhà trước mặt là nhà cậu ta dỡ ra, ở đây cũng đã mấy chục năm, căn nhà xập xệ, tồi tàn, do sửa chữa sớm nên ngay cả thang máy cũng không có.

Lý Vi Tích sống trên tầng năm. Hành lang vắng lặng, cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng điều gì đó, bước nhanh đến cửa phòng 5-1, lấy chìa khóa ra rồi mở cửa bước vào.

Căn nhà trước mắt tuy rất hẹp, chỉ khoảng chừng năm mươi mét vuông nhưng vẫn được dọn dẹp gọn gàng, ghế sofa được đặt sát tường, đối diện có một chiếc tivi cũ kỹ. Sau khi cửa được mở ra, một con chó nhỏ chạy nhanh ra ngoài, đầu tiên vẫy đuôi quây quanh lấy Lý Vi Tích, sau đó lại đột nhiên cúi mình, đuôi rũ xuống, lông lá dựng đứng lên, hung hăng nhằm vào cậu ta sủa to.

Lý Vi Tích chỉ “chậc” lên một tiếng rồi liếc mắt nhìn xuống con chó. Con chó nhỏ hoa hạ thấp người, lập tức im lặng như sợ hãi, nhanh chóng lui ra phía sau, trốn vào trong chuồng.

Chỉ là ánh mắt của nó vẫn dán chặt trên người Lý Vi Tích, thỉnh thoảng lại gầm gừ lên vài tiếng đầy sợ hãi.

Lý Vi Tích còn muốn trêu chọc con chó. Đúng lúc đó, một giọng nói hơi yếu ớt từ trong phòng vọng ra: “Tiểu Tích, con về rồi à?”

Lý Vi Tích trả lời, từ bỏ việc trêu chọc con chó nhỏ, xoay người bước vào trong phòng.

*



Đến trường học một chuyến vẫn không tìm thấy manh mối hữu ích cho việc phá án, ngoại trừ việc học sinh tự sát thì không còn lý do nào hợp lý hơn để giải thích vụ việc này cả.

Lúc Tiêu Chước về đến nhà cũng đã chạng vạng tối, những đám mây tầng tầng lớp lớp được nhuộm thành một màu đỏ rực rỡ, mặt đất cũng được bao phủ bởi ánh tà dương chói lọi.

Cậu nhìn thấy đôi giày da của Trịnh Kình ở hành lang, biết đối phương đã về nhà nên tâm trạng cũng ngay lập tức tốt lên. Bước vào nhà cậu mới phát hiện Trịnh Kình không có ở dưới lầu nên định lên trên lầu xe thử.

Không ngờ vừa bước lên cầu thang, cậu đã đụng phải Trịnh Kình từ trong phòng đi ra. Có lẽ anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng rắn chắc khỏe khoắn, trông rất đẹp trai, tràn đầy sức mạnh. Tóc anh vẫn còn ướt, những giọt nước từ từ nhỏ xuống từ ngọn tóc, rơi xuống lồng ngực bóng loáng, khiến anh vốn đã quyến rũ bây giờ càng trở nên mê người hơn.

Tiêu Chước nhìn chằm chằm, trong phút chốc không dời nổi ánh mắt.

Cậu có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào và quyến rũ tỏa ra từ trên người Trịnh kình, nó kích thích vị giác của cậu ta. Đương nhiên vào lúc này sự căng thẳng và lo lắng của Tiêu Chước còn lớn hơn nhiều so với sự thèm ăn, đáy lòng cậu cồn cào như có lửa đốt, càng ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, khiến ý chí vốn đã yếu ớt của cậu càng thêm run rẩy.

“Anh, sao anh không mặc quần áo vào?” Tiêu Chước lắp bắp nói.

Tất cả những biểu hiện của Tiêu Thước từ nãy đến giờ đều bị Trịnh Kình nhìn thấy hết: “Đều là nam yêu, có gì phải sợ chứ?”

Tiêu Chước không phục nói: “Lúc trước không phải anh giữ thân như ngọc, một chút cũng không để lộ à?”

Nói đến đây, trong lòng cậu có chút chua xót. Lúc đó chỉ dám ngửi để thỏa mãn cơn thèm ăn, nào ngờ mỗi lần Trịnh Kình đều đề phòng cậu như trộm, tự nhiên bây giờ anh bỗng trở nên cởi mở đến vậy.

“Trước đây là trước đây bây giờ là bây giờ, chúng ta không phải là bạn tốt của nhau sao? Bạn bè phải nên thành thật với nhau.”

Trịnh Kình vừa nói vừa bước lại gần Tiêu Chước, anh đẩy Tiêu Chước về phía sau một chút cho đến khi lưng cậu dựa sát vào tường không còn đường lui nữa.

“Em căng thẳng cái gì chứ?” Trịnh Kình nâng tay ôm  vai Tiêu Chước đè lên tường, anh hơi cúi đầu khẽ mở miệng nói: “Trừ phi…”

Không hiểu tại sao ở khoảng cách gần như này, Tiêu Chước lại cảm thấy căng thẳng đến vậy, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không khỏi nhớ tới lần trước lúc Tuyên Dung cũng tiến sát gần cậu như thế này, lúc đó mặt cậu không chút thay đổi, trong lòng như một vũng nước đọng, trong đầu tràn ngập suy nghĩ không biết nên giết chết Tuyên Dung như thế nào. Nhưng tại sao bây giờ Trịnh Kình cũng làm ra mấy động tác như vậy, trong lòng cậu ngoài sự căng thẳng ra còn có chút lo lắng mong chờ không thể giải thích được?

Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ Trịnh Kình đột nhiên chuyển chủ đề, nhướng mày nói: “Bậy giờ em còn muốn ăn tôi nữa không.”

Tiêu Chước thở dài một hơi, theo bản năng phản bác lại: “Tôi không phải, tôi không có, anh đừng có nói nhảm.”

Trịnh Kình “Ồ”, sau đó anh hỏi: “Vậy cậu thấy tôi có thơm không?”

Tiêu Chước ngửi thấy mùi thơm phả vào mặt, cảm giác thèm ăn trổi dậy, không cách nào phủ nhận, lương tâm có chút cắn rứt gật gật đầu.

Vẻ mặt Trịnh Kình phức tạp: “Sao tôi không ngửi thấy cái gì hết vậy?”

“Đương nhiên anh không thể ngửi thấy rồi, đây là điểm để phân biệt yêu quái. Mỗi loại yêu quái khác nhau sẽ có sở thích ăn uống không giống nhau.” Tiêu Chước thoải mái nói chuyện, lời nói cũng lộ ra cơ sở: “Đây cũng có thể xem như một bản năng. Giống như sói ăn cừu, mèo ăn cá, những động vật khác có thể không cảm thấy cừu hay cá trông rất ngon. Dù mỗi lần tôi nhìn thấy anh thì đều ngửi được mùi thơm phảng phất trên người anh, còn ngon hơn cả món bánh ngọt…”

Nói tới đây cậu vô cùng hào hứng, cho đến khi nhận ra ánh mắt của Trịnh Kình hơi sai sai, mới ngừng lại có chút cắn rứt lương tâm.

“Tôi… tôi chỉ đang ví von thôi…”

“Em đã từng ăn rồng chưa?”

Tiêu Chước lắp bắp nói: “Chưa từng.”

Trịnh Kình nghe vậy có chút ngạc nhiên: “Chưa từng ăn bao giờ?”

Tiêu Chước như bị khơi dậy nỗi buồn chua xót gật đầu.

Điều này khiến Trịnh Kình hơi kinh ngạc: “Trước giờ chưa từng ăn rồng sao biết được rồng rất thơm ngon.”

“Bởi vì rất ngon nên tôi mới có thể ngửi ra được mùi thơm đó.” Tiêu Chước nói: “Ngửi đã thấy thơm, còn kích thích vị giác đến vậy, ăn vào nhất định sẽ rất ngon.”

Trịnh Kình xoa đầu Tiêu Chước, vốn dĩ trong lòng anh có chút khó chịu, nhưng không hiểu sao lại biến thành đồng tình. Tiêu Chước trời sinh đã thích ăn rồng, nhưng trước giờ chưa từng nếm thử mùi vị của rồng, sau này cũng sẽ không còn cơ hội đó nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy rất đáng thương rồi.

Tất nhiên, bọn họ cũng có thể thay đổi cách ăn uống, cho nên Trịnh Kình cũng không cần phải phiền muộn nữa, ngược lại anh còn cảm thấy khá vui.

“Vẫn còn sớm, em mau đi tắm đi, tôi giúp em chải lông.” Trịnh Kình buông Tiêu Chước ra.

Nói xong liền xoay người đi xuống lầu, cũng không có ý định mặc một bộ quần áo tử tế vào.

Tiêu Chước nhìn chằm chằm tấm lưng vừa gầy vừa rộng của Trịnh Kình thêm vài lần, ánh mắt thâm thúy, khẽ nuốt nước miếng.

Thực sự rất ngon!

Ai ngờ Trịnh Kình như đã phát hiện ra, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cậu một cái. Tiêu Chước cảm thấy có chút tội lỗi, vội vàng trở về phòng, sợ lại bị Trịnh Kình nhìn thấy được tâm can cậu.

Tắm rửa xong trở lại phòng khách, Tiêu Chước đã biến thành nguyên hình, ngoan ngoãn nằm trên người Trình Kình cho anh chải lông. Thực ra đã lâu rồi lông của Tiêu Chước không được chải chuốt, Trịnh Kình giúp cậu chải từ đỉnh đầu xuống. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng kiên nhẫn. Lúc gặp phải nút thắt, anh cũng sẽ cẩn thận gỡ ra rồi từ từ chải lại.

Đầu của Tiêu Chước đặt trên đùi Trịnh Kình, vô cùng thoải mái nheo mắt lại, con yêu quái đáng sợ giờ như một con mèo.

Trịnh Kình cũng thấy rất vui, những định kiến ​​trước đây về loài hống đều biến mất, bây giờ càng nhìn hống càng thấy dễ thương, vừa chải lông cho Tiêu Chước anh vừa nhắc đến chuyện của thành phố H.

Con yêu quái đang gây rối ở thành phố H cũng không phải đaiị yêu. Sau khi Trịnh Kình đuổi được con yêu quái đó ra, mới biết thật ra nó là một con giao long. Rắn tu luyện hàng trăm năm mới biến thành giao long, giao long tu luyện ngàn năm nếu “lột xác” thành công có thể hóa thành rồng.

Giao long này đã tu luyện được hơn nghìn năm, có lẽ cũng sắp độ kiếp rồi. Nhưng bởi vì đã làm quá nhiều điều ác, số mệnh đã định không thể hóa thành rồng chân chính.

Chỉ vì một con giao long mà đã phá hỏng buổi hẹn hò của anh, Trịnh Kình cảm thấy vô cùng khó chịu, xuống tay cũng thô bạo hơn, anh đánh cho con giao long đó bầm dập, cuối cùng sau khi bị bắt lại nó sợ đến mức không dám nhìn Trình Kình thêm một cái.

Tiêu Chước nghe xong có chút thương tiếc cho con giao long kia, nếu không phải xui rủi vừa hay gặp phải Trịnh Kình đang lúc tâm tình không tốt, có lẽ nó đã không phải thảm đến như vậy. Sau khi im lặng hồi lâu, Tiêu Chước lại nói: “Thiên đạo không cho phép đại yêu xuất hiện trên thế gian này nữa.”

Vì vậy, cho dù giao long hay cá chép thành tinh, đều đã định sẵn không thể hóa thành rồng.

Tiêu Chước lập tức nói với Trịnh Kình về chuyện ở trường trung học Hải Thành.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trịnh Kình hỏi: “Có tìm ra đối tượng khả nghi nào không?”

Thoạt đầu Tiêu Chước nghĩ đến Lý Vi Tích, nhưng sau đó cũng không phát hiện ra đối phương có điểm nào khả nghi, cho nên chỉ nghĩ do bản thân nghĩ quá nhiều. Sau đó, cậu nói lại những lời Tạ Nhạn Vinh phân tích lúc ở trên xe của cho Trịnh Kình nghe.

Mặc dù ba người chết đều đã được xác định là do tự xác, nhưng mỗi vụ án đều còn rất nhiều nghi vấn, nếu nghĩ lại không chỉ đơn thuần là một vụ tự sát thông thường.

Nếu hung thủ thật sự đang núp bóng đằng sau thì có ba người là đáng nghi nhất.

Một người là anh Cường, trùm xã hội đen ngoài trường học, người có mâu thuẫn với những người đã chết còn đe dọa sẽ cho bọn họ một trận. Hai người còn lại là bạn học của ba học sinh đã chết, ở trong lớp cũng không được chú ý mấy, sau khi điều tra mới phát hiện bọn họ trước đây từng bị những học sinh đã chết ức hiếp, nên rất có thể sinh hận mà trả thù.



Đương nhiên tất cả đều chỉ là suy đoán, tóm lại hiện tại sự thật bị sương mù che lấp, rất khó phân định.

Tiêu Chước rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới đến xem thử, cũng không quá để ý tới, cùng Trịnh Kình tán gẫu vài câu, cậu nhanh chóng đổi chủ đề, không nói thêm nữa.

Trịnh Kình chải lông cho Tiêu Chước, đột nhiên phát hiện phía trên chân phải của cậu có một vết sẹo rất lớn, có thể thấy vết thương lúc đó rất sâu, đến bây giờ vẫn chưa mọc lông lên hết.

Anh ta tò mò hỏi: “Chỗ này bị sao vậy?”

Tiêu Chước hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, rút chân sau lại, một lúc sau mới mơ hồ nói: “Là tôi nhất thời không để ý bị thứ vô lương tâm cắn một cái, xuống răng cũng rất tàn nhẫn.”

Có thể thấy vết cắn lúc đó quả thực không hề nhẹ, nếu không bây giờ nhắc lại Tiêu Chước vẫn cảm giác vết thương vẫn còn đau âm ỉ.

Trịnh Kình biết những điều này đều đã là quá khứ của Tiêu Chước nên cũng không hỏi nữa, anh đưa tay sờ lên vết sẹo: “Còn đau không?”

Tiêu Chước được sờ rất thoải mái, lỗ tai cậu vểnh lên, vẫy vẫy đuôi, đôi cánh duỗi trên thảm cũng khẽ vỗ, không nhịn được xoa xoa lòng bàn tay Trịnh Kình, tâm trạng vui vẻ có chút gì đó giống như đang làm nũng: “Nếu anh còn sờ vào nó thêm nữa thì sẽ đau đấy.”

Ánh mắt Trịnh Kình có chút phức tạp nhìn hung thú trước mặt đang chủ động nũng nịu, anh không ngờ có một ngày bọn họ lại hòa thuận đến như vậy. Nếu đối phương đã có nhu cầu thì đương nhiên anh chỉ có thể cố gắng đáp ứng, lập tức duỗi tay ra sờ thêm vài cái… Sau khi vuốt ve mấy lần, anh nắm lấy cái đuôi đầy lông tơ của Tiêu Chước vuốt từ trên xuống dưới. Bộ lông mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh ta, cảm giác rất lạ rất thoải mái, Trịnh Kình có chút ngứa ngáy, ý nghĩ xấu xa đột nhiên bén rễ trong lòng.

Toàn thân anh đều có vảy rồng, vảy rồng cứng rắn lạnh lẽo, sờ vào cảm giác hoàn toàn khác với lông tơ mềm mại kia. Trước giờ Trịnh Kình chưa từng vuốt ve chó mèo, không ngờ sau khi vuốt ve lông hống một lần anh nghiện không thể ngừng lại được.

Trước đây anh không hiểu rốt cuộc những người thích sờ lông chó mèo đang nghĩ cái gì, bây giờ đến lượt anh ta rơi vào cái hố sâu này mới hiểu được thế nào là niềm hạnh phúc tuyệt vời, ngồi sờ lông hống như này khiến mọi muộn phiền trong lòng dường như đều tan biến hết.

Sau khi chải lông, Tiêu Chước đứng dậy, vỗ vỗ cánh, lại duỗi eo, toàn thân đều có cảm giác vô cùng thư thái, cả quá trình cả hai bên đều vô cùng hưởng thụ.

Sau khi biến thành hình người, Tiêu Chước vẫn còn có chút ngượng ngùng, muốn đáp trả lại cho Trịnh Kình nên liền nói: “Hôm khác tôi sẽ giúp anh chà vảy.”

Trịnh Kình nghĩ tới chuyện lần trước anh có chút sợ hãi, lo lắng Tiêu Chước sẽ không khống chế được, dù sao Trịnh Thanh vẫn cảm nhận được sự thèm muốn cơ thể mình trong ánh mắt Tiêu Chước vẫn còn rất mãnh liệt.

Nhưng sau đó Trịnh Kình ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, nhìn sang Tiêu Chước cười một cách đầy ẩn ý: “Được.”

Tiêu Chước không biết Trịnh Kình đang nghĩ gì, bởi vì khi tiếp xúc gần gũi với đối phương, cái bụng cậu ta lại rất thành thật không ngừng kêu lên, bị Trịnh Kình khơi nên sự thèm khát.

Trịnh Kình: “…” Cảm giác lo lắng bị cắn bất cứ lúc nào thật sự rất kỳ diệu.

“Đi ăn khuya không?” Anh hỏi.

Tiêu Chước lập tức gật đầu: “Đi.”

Mười giờ tối, cuộc sống về đêm sôi động náo nhiệt ở Hải Thành mới thực sự bắt đầu. Trịnh Kình trực tiếp lái xe đưa Tiêu Chước đến một khu chợ đêm.

Chợ đêm rực rỡ ánh đèn, từ đầu phố đến cuối phố có đủ các món ăn vặt trứ danh, thơm nức mũi. Đương nhiên, tương ứng với đó người qua kẻ lại cũng rất đông đúc, ai nấy đều cầm trong tay đồ ăn thức uống, miệng cũng không nhàn rỗi.

Tiêu Chước rất thích kiểu chợ đêm như vậy, có rất nhiều đồ ăn ngon, có thể nếm thử nhiều món ngon khác nhau, đứng ở cửa ra vào đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất từ bên trong hàng quán, ánh mắt cậu chợt sáng lên.

Trịnh Kình nhìn chợ đêm đầy mùi khói dầu và mùi hăng bốc lên, rồi lại nhìn sang Tiêu Chước, ý nghĩ muốn rút lui lập tức bị xua tan, quân tử khó qua ải mỹ nhân, miễn là Tiêu Chước thích, cậu vui vẻ ăn uống là được rồi.

Thế là sau đó Tiêu Chước tay trái cầm một xiên thịt cừu và tay phải cầm một que gà nướng, vừa đi vừa dán mắt vào mấy hàng thức ăn bên vệ đường.

Trịnh Kình cũng không hề rảnh tay, giúp Tiêu Chước xách đống đồ ăn vặt cùng trà sữa, chứng ưa sạch sẽ trước đây vào lúc này gần như hoàn toàn biến mất.

Tiêu Chước ăn xiên thịt cừu, quay lại nhìn Trịnh Kình.

Trịnh Kình lập tức hiểu ra lập tức đưa ly trà sữa vào miệng Tiêu Chước.

Tiêu Chước cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cúi đầu uống vài ngụm trà sữa, lắc đầu ra hiệu không uống nữa, sau đó vừa đi vừa tiếp tục tia thức ăn.

Trịnh Kình vô cùng tận chức giúp Tiêu Chước cầm ly trà sữa, lúc nào cậu muốn uống thì đưa tới tận miệng, phục vụ vô cùng tận tình và chu đáo. Tất nhiên, chỉ có Tiêu Chước mới có thể tận hưởng được dịch vụ như vậy, cho đến nay cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Chước.

Ăn uống no say, Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng rất thỏa mãn rời khỏi chợ đêm. Nhìn đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ.

Chỗ đậu xe trên chợ đêm đã kín chỗ, khi đến đây, Trịnh Kình đỗ xe ở con phố bên cạnh, lúc này nhân tiện vừa đi vừa tiêu hóa thức ăn.

“Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon.” Tiêu Chước nói: “Đặc biệt là thịt cừu xiên, càng dai, ăn càng ngon.”

Trịnh Kình cũng rất biết lắng nghe, anh nói: “Vậy lần sau chúng ta sẽ đến đây ăn nữa.”

Tiêu Chước gật đầu liên tục, hiển nhiên đã bị mấy món ăn đó mê hoặc: “Được thôi.”

Từ chợ đêm đến chỗ đậu xe mất khoảng mười phút đi bộ, Tiêu Chước và Trịnh Kình muốn tiêu hóa chỗ thức ăn vừa rồi nên đi rất chậm.

Cách chợ đêm không xa là phố quán bar, cả con phố được bao phủ bởi ánh đèn neon lộng lẫy, nhấp nháy, từ xa có thể nghe thấy tiếng nhạc ồn ào. Tiêu Chước và Trịnh Kình đi tới chỗ đậu xe, khi chuẩn bị lên xe, đột nhiên Tiêu Chước nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở con hẻm nhỏ bên cạnh.

Cho nên cậu cố tình đứng lại nhìn thêm vài cái.

Người thanh niên mặc áo phông, quần tây, mặt mày trắng nỏn, trông rất mềm yếu. Lúc này, câu ta đang ngồi chồm hổm trong góc hẻm, chắp tay đốt giấy trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Trên mặt cậu ta hiện lên vẻ sợ hãi, như thể cậu ta đang lo sợ điều gì đó. Con hẻm tối tăm lạnh lẽo, tiền giấy đang cháy dở ánh vàng hằn lên trên khuôn mặt cậu ta, ánh lên vẻ sợ hãi, lo lắng của cậu ta.

Tiêu Chước nhìn chăm chú vào khuôn mặt đó, chợt nhớ ra đối phương là ai.

Trịnh Kình thắc mắc: “Nhìn cái gì vậy?”

Tiêu Chước chỉ về phía cậu nhóc đang ngồi xổm ở góc hẻm đốt giấy. Mới sáng sớm, màn đêm dày đặc, xung quanh tối đen như mực, cảnh tượng này trông có vẻ rất rùng rợn.

“Người đó tên là Ngụy Phong, cũng chính là bạn bè của ba học sinh đã chết mà tôi có nhắc với anh trước đó, là con nhà giàu, đêm tối như vậy cậu ta ở đây đốt tiền vàng bạc làm gì chứ?”

Trịnh Kình suy đoán, “Có lẽ là đốt cho bạn của mình chăng?”

Tiêu Chước trầm ngâm gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ chụp lại một bức ảnh của Ngụy Phong rồi gửi sang cho Tạ Nhạn Vinh. Những chuyện chuyên môn như vậy tốt hơn là nên để cho người có chuyện môn giải quyết.

Sau khi lên xe, Trịnh Kình khởi động xe rời đi.

Tiêu Chước nhìn Ngụy Phong qua kính chiếu hậu, thấy cậu ta cứ đưa mắt nhìn xung quanh, giống như đang đề phòng chuyện gì đó.

Cậu chợt nghĩ ra, bạn bè của Ngụy Phong đều tự tử trong trường học, Ngụy Phong muốn đốt giấy tiền cho bọn họ cũng nên đốt ở trong trường mới phải, tại sao lại chạy đến một con hẻm cách trường học một đoạn khá xa như vậy?

Trừ khi chỗ này còn ẩn chứa một bí mật nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau