Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi
Chương 57
“Được thôi.” Trịnh Kình nói.
Tiêu Chước đứng hình: “Hả?” Cậu nghiêm túc nghi ngờ mình bị huyễn thính, thực ra sau khi bốc đồng đưa ra yêu cầu cậu đã hối hận ngay lập tức. Ngay cả việc Trịnh Kình sẽ tức giận động tay động chân cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ngờ đâu Trịnh Kình lại trả lời hai chữ “được thôi”?
“Anh nói… thật à?” Tiêu Chước lắp bắp.
“Ừm.” Tim của Trịnh Kình cũng đập loạn không yên, nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh, anh nâng đuôi rồng lên đưa đến môi Tiêu Chước, bộ dạng như thể người cần gì cứ lấy.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm cái đuôi rồng trước mặt. Trông vừa tươi ngon vừa bóng loáng, cậu không khách sáo nữa, cúi đầu ngậm lấy đuôi rồng mất khống chế không ngừng liếm láp.
Vảy rồng rất sạch sẽ, chạm vào vừa lạnh vừa cứng, nhưng thân là hống, Tiêu Chước vẫn theo bản năng nếm ra được hương vị thơm ngon ngọt ngào, ngay lập tức sự thèm ăn của cậu được đánh thức từ vị giác đến tâm trí, đồng tử của cậu trở nên đỏ rực ánh lên sự tham lam và ham muốn.
Ngay lúc đó, Trịnh Kình cảm giác như có dòng điện xẹt qua cơ thể, khiến anh tê dại, cảm giác rất đặc biệt, nhưng cũng không khiến anh chán ghét.
Anh cọ đuôi rồng vào lòng bàn tay Tiêu Chước, sợ bản năng của Tiêu Chước sẽ bị trỗi dậy, nên anh rụt đuôi rồng lại.
Tiêu Chước thấy vậy thì không tránh được thất vọng, nhưng cậu vẫn kìm nén ý muốn cắn đuôi anh. Trong thâm tâm cậu như có một đợt sóng nhiệt, cậu không phân biệt được đó là cảm giác thèm ăn hay cảm giác nào khác
Phòng tắm trở nên im ắng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt dọc theo thành bồn tắm.
Đột nhiên Trịnh Kình và Tiêu Chước đều rất ăn ý mà im lặng, một làn gió mát thổi vào từ cửa sổ khép hờ, nhẹ nhàng thổi bay sự ám mụi trong phòng.
“Tôi ra, ra ngoài trước.” Tiêu Chước phá vỡ sự lặng im.
Nói xong cậu vội vàng rời khỏi phòng tắm, bất cẩn đạp lên vỏ sò trên mặt đất suýt thì ngã ngào. Ngay lúc đó, đột nhiên trong lòng Tiêu Chước vừa hồi hộp vừa bối rối, giống như một cảm giác không rõ ràng đã bén rễ trong lòng cậu, nhanh chóng sinh sôi nảy nở.
Bước ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn xuống bộ quần áo đã ướt sũng của mình, cậu quay trở về phòng thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bóng đêm sâu thẳm, Tiêu Chước nằm trên giường, lật qua lật lại vẫn không ngủ được, hình dáng Trịnh Kình hoá thành rồng cứ hiện lên trong đầu cậu. Cậu thầm hỏi có phải mình thật sự không khống chế được bản năng muốn ăn Trịnh Kình hay không? Nhưng sau khi nghĩ kỹ, cậu luôn cảm thấy không đúng, sự xúc động của cậu tối nay lớn hơn rất nhiều so với việc cậu muốn ăn thịt Trịnh Kình.
Tiêu Chước khó hiểu, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Sau đó cậu mơ thấy một giấc mơ rất ngọt ngào.
*
Trong một căn phòng nọ ở khách sạn Gia Nguyên.
Chàng trai có nước da trắng ngần đột nhiên mở mắt ra, một làn sương mù màu đỏ như khói bay vào liên tục từ cửa sổ đang mở. Anh ta ngửi làn sương đỏ, lộ ra một ánh mắt đầy mê luyến.
Một lúc lâu sau, anh ta ngồi dậy khỏi giường đi theo làn sương đỏ. Màn sương đỏ này quá hấp dẫn đối với anh ta, anh ta biết màn sương này nhất định là một giấc mơ ngọt ngào.
Đã lâu không gặp phải một giấc mơ ngọt ngào như vậy. Vừa đến nửa đêm, anh ta có thể ngửi thấy mùi của giấc mơ, cả thế giới sẽ được bao phủ trong những giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào sẽ có màu đỏ và mùi rất thơm, ác mộng sẽ có màu đen và vô cùng hôi thối.
Anh nhảy từ cửa sổ xuống, trèo qua tường nhảy xuống đất rồi nhanh chóng chạy về phía xa, tốc độ của anh ta nhanh đến mức người thường khó nhìn thấy được.
Chốc lát, chàng trai đã đến một biệt thự. Trời đã về khuya, vầng trăng bị mây đen bao phủ, toàn bộ biệt thự chìm trong bóng tối.
Anh ta ngẩng đầu, làn sương mù màu đỏ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đêm đen, tất cả đều bay ra từ một gian phòng. Trong mắt anh ta, cả căn phòng như một thế giới của sương mù màu đỏ, làn sương mù xinh đẹp ngọt ngào tràn ngập căn phòng, dày đặc đến nỗi không nhìn thấy những thứ khác.
Hai mắt anh ta rực lửa, cho dù cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, anh ta vẫn bị sương đỏ cám dỗ, nóng lòng xông vào căn phòng kia.
Vừa vào phòng, sương mù đỏ lập tức biến mất, toàn bộ đều đã bị anh ta tham lam hút vào trong cơ thể. Sau khi hít vào, hai má anh ta ửng hồng như say rượu, ngay cả ánh mắt cũng có chút rời rạc.
Màn sương đỏ tan biến, cả căn phòng ngủ cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trước mắt. Anh ta nhìn thấy một người thiếu niên xinh đẹp đang nằm trên giường, làn sương đỏ kia đều bay ra từ người cậu.
Anh ta bị giấc mộng ngọt ngào dụ dỗ, ánh mắt càng ngày càng tham lam, cuối cùng há mồm “a ùm” một ngụm nuốt lấy giấc mộng của thiếu niên trên giường.
Ngay lúc giấc mộng bị nuốt chửng, Tiêu Chước đột nhiên tỉnh lại, cậu lập tức vươn tay túm lấy cổ họng của anh ta.
Sức lực của cậu rất mạnh, cùng với áp lực khổng lồ, anh ta không thể duy trì hình dạng con người được nữa, bị ép biến thành nguyên hình.
Thứ xuất hiện trên đất là một con yêu quái có đầu và thân như ngựa, mũi như voi, mặt như sư tử và chân như hổ. Bởi vì vừa mới nuốt lấy giấc mộng ngọt ngào của Tiêu Chước, hiện tại ánh nhìn của anh ta mông lung, tinh thần cũng rất hưng phấn.
Tiêu Chước khẽ nheo mắt lại, nhìn yêu quái trước mặt, cậu khẽ cười một tiếng: “Hóa ra là heo vòi.”
Heo vòi hay còn gọi là lợn vòi ăn giấc mơ, lấy những giấc mơ làm nguồn sống, tương đối vô hại, cũng không gây hại cho con người hay yêu quái.
Nhìn thấy lợn vòi, Tiêu Chước đột nhiên nhớ tới những lời Chúc Hưu An đã nói trước đó, cậu hỏi: “Cơn ác mộng của những vị khách sống ở Gia Nguyên đều do anh ăn à?”
Lợn vòi không phủ nhận, nhắc đến vấn đề này anh ta cau mày: “Những giấc mơ đó đều quá khó ăn.”
Tiêu Chước hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là thế, nghĩ lại cậu mới phát hiện mình không thể nhớ được giấc mơ đêm qua là gì, cậu chuyển sự chú ý sang lợn vòi: “Anh vừa ăn giấc mơ của tôi?”
Ánh mắt cậu nguy hiểm nhìn chằm chằm vào anh ta, lợn vòi run lên, bị đè dưới áp lực như núi Thái Sơn của đại yêu, sắc mặt anh ta đột nhiên khó coi.
“Đây… đây là lần đầu tiên tôi được ăn một giấc mơ ngọt ngào như vậy, thật đấy. Thứ tôi ăn trước đây đều là những cơn ác mộng vừa hôi thối vừa xấu xí, cha tôi nói, sự tồn tại của heo vòi chúng tôi là để xóa bỏ cơn ác mộng cho con người.” Lợn vòi run rẩy nói: “Tôi vẫn luôn nhớ lời cha dạy, thật sự là do giấc mơ đêm nay của cậu ngon quá, tôi mới không thể kìm lòng được. Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi có thể trả lại cho cậu, đừng… đừng ăn thịt tôi.”
“Ai nói tôi muốn ăn thịt anh?” Tiêu Chước ghét bỏ, sau đó cậu lại hứng thú hỏi: “Giấc mơ của tôi rất ngon à?”
“Ừm, vô cùng ngon.”
“Cho tôi xem đi.” Tiêu Chước tò mò không biết đêm nay mình mơ những gì.
Lợn vòi ngoan ngoãn gật đầu, anh ta nhắm mắt lại, móng vuốt hổ khẽ giẫm lên mặt đất, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù trong suốt.
Tiêu Chước thích thú nhìn sương mù, bỗng cậu thấy trong sương mù xuất hiện một bóng người. Dáng người anh trần trụi, vai rộng eo thon, cơ bắp cuồn cuộn, là Trịnh Kình. Dưới ánh sáng mờ ảo, dáng vẻ của anh vừa đẹp trai vừa quyến rũ.
Trịnh Kình nghiêng đầu, như đang nhìn ai đó. Sau đó anh ngồi dậy, vươn tay kéo người đó lên giường. Người nằm trên chiếc giường có làn da trắng trẻo, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ tươi mọng nước, như thể cậu vừa bị hôn xong. Lúc bị Trịnh Kình kéo xuống, cậu cũng cười dịu dàng nhìn anh, cánh tay trắng nõn thon dài của cậu ôm cổ lấy Trịnh Kình chủ động hôn lên.
Tiêu Chước nhìn thấy cảnh này cậu mở to hai mắt, không thể tin vào những gì vừa thấy. Bởi vì cậu thấy rõ, người bị Trịnh Kình đè ở dưới chủ động hôn, rõ ràng là mình.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, bọn họ hôn nhau say đắm, sau đó như chưa thỏa mãn mà bắt đầu ‘tập thể dục’ cường độ cao.
Trong đầu Tiểu Chước chạy quanh một dòng chữ ***, cậu có nghĩ trong mơ mình sẽ ăn Trịnh Kình, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ ăn theo kiểu này.
Phản ứng đầu tiên của cậu là chuyện này là giả: “Anh giả mạo cảnh trong giấc mơ à?”
“Không có, sao lại có thể chứ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh trong giấc mơ.” Lợn vòi nói xong thì đột nhiên phản ứng lại, anh ta nhìn Tiêu Chước, sau đó nhìn người đàn ông nhiệt tình gợi cảm trên giường, anh ta bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là cậu à? Người khác kia là ai nữa vậy?”
Anh ta còn chưa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Chước nhìn anh ta trở nên nguy hiểm, tuy không nói nhưng rõ ràng cậu có ý muốn giết người.
Bất luận như thế nào, không thể để Trịnh Kình biết cậu đã mơ thấy một giấc mơ như vậy, nếu không nhất định Trịnh Kình sẽ tuyệt giao với cậu. Hiện tại ngoài cậu ra, chỉ có một con yêu quái duy nhất biết được giấc mơ này.
Lợn vòi nhạy bén nhận thức được nguy hiểm, anh ta há miệng nuốt giấc mộng đó lại rồi xoay người muốn chạy trốn.
Anh ta tính rất kỹ, nếu như anh ta trực tiếp chạy trốn, qua chuyện này Tiêu Chước sẽ nghĩ cách đuổi giết anh ta. Nhưng nếu anh mang điểm yếu của Tiêu Chước chạy trốn, đối phương chắc chắn sẽ vì chuyện này mà kiêng kị, có thể sẽ tha mạng cho anh ta.
Nhưng sao Tiêu Chước có thể để anh ta chạy trốn, cậu vung tay định lập kết giới ngăn cản lợn vòi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên: “Chước Chước, tôi cảm nhận được yêu khí, em có sao không?”
Là giọng của Trịnh Kình.
Tiêu Chước sững sờ, cũng chính khoảnh khắc này, cậu thật sự để cho lợn vòi chạy thoát.
Cậu cũng không quan tâm đến lợn vòi nữa, cậu sợ Trịnh Kình sẽ phát hiện ra giấc mơ đó còn hơn để đối phương mang theo giấc mơ của mình chạy trốn.
Nội dung trong mộng vừa rồi thực sự quá rúng động, Tiêu Chước bị dọa đến bây giờ còn chưa phản ứng lại được, cậu nhanh chóng giả bộ bình tĩnh bước ra mở cửa.
Ngoài cửa, Trịnh Kình thấy không có động tĩnh gì, anh đang định gõ cửa đúng lúc đụng phải Tiêu Chước.
Trịnh Kình mặc đồ ngủ, có vẻ anh rất vội, quần áo có chút xộc xệch. Nhìn thấy anh, Tiêu Chước đột nhiên nghĩ đến ‘Trịnh Kình’ trong mộng, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh bọn họ tập thể dục cường độ cao, nhất thời có chút thất thần.
“Em sao vậy?” Trịnh Kình quan tâm hỏi, sau đó anh chạm mu bàn tay mình lên trán Tiêu Chước, có chút lo lắng nói: “Sao trán của em lại nóng như vậy? Chẳng lẽ là đại yêu gì sao?” Yêu khí anh cảm nhận được không mạnh lắm nên mới không xông vào.
Tiêu Chước lắc đầu: “Chỉ là lợn vòi ăn giấc mơ thôi, bị giấc mơ thu hút đến, đã bị tôi đuổi đi rồi.”
Vừa nói, cậu vừa lùi lại, mặt cậu nóng bừng bừng, Trịnh Kình vừa đưa tay lên, cậu đã cảm thấy như bị lửa đốt.
Trịnh Kình không nghĩ nhiều, anh thấy Tiêu Chước bình an vô sự, nói chúc ngủ ngon với cậu, rồi rời khỏi phòng.
Tiêu Chước đóng cửa lại, cậu dựa lưng vào cửa một hồi mới tắt đèn, nằm trở lại giường.
Không rõ vì sao vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh cậu và Trịnh Kình, làm tim cậu xao động không ngừng, cậu chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Sau một hồi ngây người, Tiêu Chước ôm chăn bông quay sang bên cạnh, nhìn thấy ga trải giường, cậu chợt nhớ tới trong mơ, hình như cậu và Trịnh Kình đang ‘tập thể dục’ trên chiếc giường này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước nóng bừng cả người, cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ ga giường, nhớ tới cảm giác rung động khi tiếp xúc thân thể với Trịnh Kình, cậu chợt nhận ra, cậu rất vui sướng.
Thì ra là thế.
Chẳng trách cậu luôn muốn nhìn thấy Trịnh Kình, luôn muốn ở cùng anh, nhìn thấy anh sẽ rất vui, hóa ra bởi vì cậu thích Trịnh Kình.
Đối với chuyện mình thực sự thích một nam yêu, Tiêu Chước tiếp nhận rất nhanh, trước khi đi ngủ cậu vô thức cong môi mỉm cười, cậu lặng lẽ mong đợi—— không biết đến bao giờ cậu mới có thể thật sự ‘tập thể dục’ với Trịnh Kình như mơ.
Nghĩ đến thật không biết xấu hổ mà, hehehe.
Tiêu Chước đứng hình: “Hả?” Cậu nghiêm túc nghi ngờ mình bị huyễn thính, thực ra sau khi bốc đồng đưa ra yêu cầu cậu đã hối hận ngay lập tức. Ngay cả việc Trịnh Kình sẽ tức giận động tay động chân cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ngờ đâu Trịnh Kình lại trả lời hai chữ “được thôi”?
“Anh nói… thật à?” Tiêu Chước lắp bắp.
“Ừm.” Tim của Trịnh Kình cũng đập loạn không yên, nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh, anh nâng đuôi rồng lên đưa đến môi Tiêu Chước, bộ dạng như thể người cần gì cứ lấy.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm cái đuôi rồng trước mặt. Trông vừa tươi ngon vừa bóng loáng, cậu không khách sáo nữa, cúi đầu ngậm lấy đuôi rồng mất khống chế không ngừng liếm láp.
Vảy rồng rất sạch sẽ, chạm vào vừa lạnh vừa cứng, nhưng thân là hống, Tiêu Chước vẫn theo bản năng nếm ra được hương vị thơm ngon ngọt ngào, ngay lập tức sự thèm ăn của cậu được đánh thức từ vị giác đến tâm trí, đồng tử của cậu trở nên đỏ rực ánh lên sự tham lam và ham muốn.
Ngay lúc đó, Trịnh Kình cảm giác như có dòng điện xẹt qua cơ thể, khiến anh tê dại, cảm giác rất đặc biệt, nhưng cũng không khiến anh chán ghét.
Anh cọ đuôi rồng vào lòng bàn tay Tiêu Chước, sợ bản năng của Tiêu Chước sẽ bị trỗi dậy, nên anh rụt đuôi rồng lại.
Tiêu Chước thấy vậy thì không tránh được thất vọng, nhưng cậu vẫn kìm nén ý muốn cắn đuôi anh. Trong thâm tâm cậu như có một đợt sóng nhiệt, cậu không phân biệt được đó là cảm giác thèm ăn hay cảm giác nào khác
Phòng tắm trở nên im ắng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt dọc theo thành bồn tắm.
Đột nhiên Trịnh Kình và Tiêu Chước đều rất ăn ý mà im lặng, một làn gió mát thổi vào từ cửa sổ khép hờ, nhẹ nhàng thổi bay sự ám mụi trong phòng.
“Tôi ra, ra ngoài trước.” Tiêu Chước phá vỡ sự lặng im.
Nói xong cậu vội vàng rời khỏi phòng tắm, bất cẩn đạp lên vỏ sò trên mặt đất suýt thì ngã ngào. Ngay lúc đó, đột nhiên trong lòng Tiêu Chước vừa hồi hộp vừa bối rối, giống như một cảm giác không rõ ràng đã bén rễ trong lòng cậu, nhanh chóng sinh sôi nảy nở.
Bước ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn xuống bộ quần áo đã ướt sũng của mình, cậu quay trở về phòng thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bóng đêm sâu thẳm, Tiêu Chước nằm trên giường, lật qua lật lại vẫn không ngủ được, hình dáng Trịnh Kình hoá thành rồng cứ hiện lên trong đầu cậu. Cậu thầm hỏi có phải mình thật sự không khống chế được bản năng muốn ăn Trịnh Kình hay không? Nhưng sau khi nghĩ kỹ, cậu luôn cảm thấy không đúng, sự xúc động của cậu tối nay lớn hơn rất nhiều so với việc cậu muốn ăn thịt Trịnh Kình.
Tiêu Chước khó hiểu, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Sau đó cậu mơ thấy một giấc mơ rất ngọt ngào.
*
Trong một căn phòng nọ ở khách sạn Gia Nguyên.
Chàng trai có nước da trắng ngần đột nhiên mở mắt ra, một làn sương mù màu đỏ như khói bay vào liên tục từ cửa sổ đang mở. Anh ta ngửi làn sương đỏ, lộ ra một ánh mắt đầy mê luyến.
Một lúc lâu sau, anh ta ngồi dậy khỏi giường đi theo làn sương đỏ. Màn sương đỏ này quá hấp dẫn đối với anh ta, anh ta biết màn sương này nhất định là một giấc mơ ngọt ngào.
Đã lâu không gặp phải một giấc mơ ngọt ngào như vậy. Vừa đến nửa đêm, anh ta có thể ngửi thấy mùi của giấc mơ, cả thế giới sẽ được bao phủ trong những giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào sẽ có màu đỏ và mùi rất thơm, ác mộng sẽ có màu đen và vô cùng hôi thối.
Anh nhảy từ cửa sổ xuống, trèo qua tường nhảy xuống đất rồi nhanh chóng chạy về phía xa, tốc độ của anh ta nhanh đến mức người thường khó nhìn thấy được.
Chốc lát, chàng trai đã đến một biệt thự. Trời đã về khuya, vầng trăng bị mây đen bao phủ, toàn bộ biệt thự chìm trong bóng tối.
Anh ta ngẩng đầu, làn sương mù màu đỏ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đêm đen, tất cả đều bay ra từ một gian phòng. Trong mắt anh ta, cả căn phòng như một thế giới của sương mù màu đỏ, làn sương mù xinh đẹp ngọt ngào tràn ngập căn phòng, dày đặc đến nỗi không nhìn thấy những thứ khác.
Hai mắt anh ta rực lửa, cho dù cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, anh ta vẫn bị sương đỏ cám dỗ, nóng lòng xông vào căn phòng kia.
Vừa vào phòng, sương mù đỏ lập tức biến mất, toàn bộ đều đã bị anh ta tham lam hút vào trong cơ thể. Sau khi hít vào, hai má anh ta ửng hồng như say rượu, ngay cả ánh mắt cũng có chút rời rạc.
Màn sương đỏ tan biến, cả căn phòng ngủ cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trước mắt. Anh ta nhìn thấy một người thiếu niên xinh đẹp đang nằm trên giường, làn sương đỏ kia đều bay ra từ người cậu.
Anh ta bị giấc mộng ngọt ngào dụ dỗ, ánh mắt càng ngày càng tham lam, cuối cùng há mồm “a ùm” một ngụm nuốt lấy giấc mộng của thiếu niên trên giường.
Ngay lúc giấc mộng bị nuốt chửng, Tiêu Chước đột nhiên tỉnh lại, cậu lập tức vươn tay túm lấy cổ họng của anh ta.
Sức lực của cậu rất mạnh, cùng với áp lực khổng lồ, anh ta không thể duy trì hình dạng con người được nữa, bị ép biến thành nguyên hình.
Thứ xuất hiện trên đất là một con yêu quái có đầu và thân như ngựa, mũi như voi, mặt như sư tử và chân như hổ. Bởi vì vừa mới nuốt lấy giấc mộng ngọt ngào của Tiêu Chước, hiện tại ánh nhìn của anh ta mông lung, tinh thần cũng rất hưng phấn.
Tiêu Chước khẽ nheo mắt lại, nhìn yêu quái trước mặt, cậu khẽ cười một tiếng: “Hóa ra là heo vòi.”
Heo vòi hay còn gọi là lợn vòi ăn giấc mơ, lấy những giấc mơ làm nguồn sống, tương đối vô hại, cũng không gây hại cho con người hay yêu quái.
Nhìn thấy lợn vòi, Tiêu Chước đột nhiên nhớ tới những lời Chúc Hưu An đã nói trước đó, cậu hỏi: “Cơn ác mộng của những vị khách sống ở Gia Nguyên đều do anh ăn à?”
Lợn vòi không phủ nhận, nhắc đến vấn đề này anh ta cau mày: “Những giấc mơ đó đều quá khó ăn.”
Tiêu Chước hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là thế, nghĩ lại cậu mới phát hiện mình không thể nhớ được giấc mơ đêm qua là gì, cậu chuyển sự chú ý sang lợn vòi: “Anh vừa ăn giấc mơ của tôi?”
Ánh mắt cậu nguy hiểm nhìn chằm chằm vào anh ta, lợn vòi run lên, bị đè dưới áp lực như núi Thái Sơn của đại yêu, sắc mặt anh ta đột nhiên khó coi.
“Đây… đây là lần đầu tiên tôi được ăn một giấc mơ ngọt ngào như vậy, thật đấy. Thứ tôi ăn trước đây đều là những cơn ác mộng vừa hôi thối vừa xấu xí, cha tôi nói, sự tồn tại của heo vòi chúng tôi là để xóa bỏ cơn ác mộng cho con người.” Lợn vòi run rẩy nói: “Tôi vẫn luôn nhớ lời cha dạy, thật sự là do giấc mơ đêm nay của cậu ngon quá, tôi mới không thể kìm lòng được. Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi có thể trả lại cho cậu, đừng… đừng ăn thịt tôi.”
“Ai nói tôi muốn ăn thịt anh?” Tiêu Chước ghét bỏ, sau đó cậu lại hứng thú hỏi: “Giấc mơ của tôi rất ngon à?”
“Ừm, vô cùng ngon.”
“Cho tôi xem đi.” Tiêu Chước tò mò không biết đêm nay mình mơ những gì.
Lợn vòi ngoan ngoãn gật đầu, anh ta nhắm mắt lại, móng vuốt hổ khẽ giẫm lên mặt đất, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù trong suốt.
Tiêu Chước thích thú nhìn sương mù, bỗng cậu thấy trong sương mù xuất hiện một bóng người. Dáng người anh trần trụi, vai rộng eo thon, cơ bắp cuồn cuộn, là Trịnh Kình. Dưới ánh sáng mờ ảo, dáng vẻ của anh vừa đẹp trai vừa quyến rũ.
Trịnh Kình nghiêng đầu, như đang nhìn ai đó. Sau đó anh ngồi dậy, vươn tay kéo người đó lên giường. Người nằm trên chiếc giường có làn da trắng trẻo, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ tươi mọng nước, như thể cậu vừa bị hôn xong. Lúc bị Trịnh Kình kéo xuống, cậu cũng cười dịu dàng nhìn anh, cánh tay trắng nõn thon dài của cậu ôm cổ lấy Trịnh Kình chủ động hôn lên.
Tiêu Chước nhìn thấy cảnh này cậu mở to hai mắt, không thể tin vào những gì vừa thấy. Bởi vì cậu thấy rõ, người bị Trịnh Kình đè ở dưới chủ động hôn, rõ ràng là mình.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, bọn họ hôn nhau say đắm, sau đó như chưa thỏa mãn mà bắt đầu ‘tập thể dục’ cường độ cao.
Trong đầu Tiểu Chước chạy quanh một dòng chữ ***, cậu có nghĩ trong mơ mình sẽ ăn Trịnh Kình, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ ăn theo kiểu này.
Phản ứng đầu tiên của cậu là chuyện này là giả: “Anh giả mạo cảnh trong giấc mơ à?”
“Không có, sao lại có thể chứ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh trong giấc mơ.” Lợn vòi nói xong thì đột nhiên phản ứng lại, anh ta nhìn Tiêu Chước, sau đó nhìn người đàn ông nhiệt tình gợi cảm trên giường, anh ta bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là cậu à? Người khác kia là ai nữa vậy?”
Anh ta còn chưa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Chước nhìn anh ta trở nên nguy hiểm, tuy không nói nhưng rõ ràng cậu có ý muốn giết người.
Bất luận như thế nào, không thể để Trịnh Kình biết cậu đã mơ thấy một giấc mơ như vậy, nếu không nhất định Trịnh Kình sẽ tuyệt giao với cậu. Hiện tại ngoài cậu ra, chỉ có một con yêu quái duy nhất biết được giấc mơ này.
Lợn vòi nhạy bén nhận thức được nguy hiểm, anh ta há miệng nuốt giấc mộng đó lại rồi xoay người muốn chạy trốn.
Anh ta tính rất kỹ, nếu như anh ta trực tiếp chạy trốn, qua chuyện này Tiêu Chước sẽ nghĩ cách đuổi giết anh ta. Nhưng nếu anh mang điểm yếu của Tiêu Chước chạy trốn, đối phương chắc chắn sẽ vì chuyện này mà kiêng kị, có thể sẽ tha mạng cho anh ta.
Nhưng sao Tiêu Chước có thể để anh ta chạy trốn, cậu vung tay định lập kết giới ngăn cản lợn vòi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên: “Chước Chước, tôi cảm nhận được yêu khí, em có sao không?”
Là giọng của Trịnh Kình.
Tiêu Chước sững sờ, cũng chính khoảnh khắc này, cậu thật sự để cho lợn vòi chạy thoát.
Cậu cũng không quan tâm đến lợn vòi nữa, cậu sợ Trịnh Kình sẽ phát hiện ra giấc mơ đó còn hơn để đối phương mang theo giấc mơ của mình chạy trốn.
Nội dung trong mộng vừa rồi thực sự quá rúng động, Tiêu Chước bị dọa đến bây giờ còn chưa phản ứng lại được, cậu nhanh chóng giả bộ bình tĩnh bước ra mở cửa.
Ngoài cửa, Trịnh Kình thấy không có động tĩnh gì, anh đang định gõ cửa đúng lúc đụng phải Tiêu Chước.
Trịnh Kình mặc đồ ngủ, có vẻ anh rất vội, quần áo có chút xộc xệch. Nhìn thấy anh, Tiêu Chước đột nhiên nghĩ đến ‘Trịnh Kình’ trong mộng, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh bọn họ tập thể dục cường độ cao, nhất thời có chút thất thần.
“Em sao vậy?” Trịnh Kình quan tâm hỏi, sau đó anh chạm mu bàn tay mình lên trán Tiêu Chước, có chút lo lắng nói: “Sao trán của em lại nóng như vậy? Chẳng lẽ là đại yêu gì sao?” Yêu khí anh cảm nhận được không mạnh lắm nên mới không xông vào.
Tiêu Chước lắc đầu: “Chỉ là lợn vòi ăn giấc mơ thôi, bị giấc mơ thu hút đến, đã bị tôi đuổi đi rồi.”
Vừa nói, cậu vừa lùi lại, mặt cậu nóng bừng bừng, Trịnh Kình vừa đưa tay lên, cậu đã cảm thấy như bị lửa đốt.
Trịnh Kình không nghĩ nhiều, anh thấy Tiêu Chước bình an vô sự, nói chúc ngủ ngon với cậu, rồi rời khỏi phòng.
Tiêu Chước đóng cửa lại, cậu dựa lưng vào cửa một hồi mới tắt đèn, nằm trở lại giường.
Không rõ vì sao vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh cậu và Trịnh Kình, làm tim cậu xao động không ngừng, cậu chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Sau một hồi ngây người, Tiêu Chước ôm chăn bông quay sang bên cạnh, nhìn thấy ga trải giường, cậu chợt nhớ tới trong mơ, hình như cậu và Trịnh Kình đang ‘tập thể dục’ trên chiếc giường này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chước nóng bừng cả người, cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ ga giường, nhớ tới cảm giác rung động khi tiếp xúc thân thể với Trịnh Kình, cậu chợt nhận ra, cậu rất vui sướng.
Thì ra là thế.
Chẳng trách cậu luôn muốn nhìn thấy Trịnh Kình, luôn muốn ở cùng anh, nhìn thấy anh sẽ rất vui, hóa ra bởi vì cậu thích Trịnh Kình.
Đối với chuyện mình thực sự thích một nam yêu, Tiêu Chước tiếp nhận rất nhanh, trước khi đi ngủ cậu vô thức cong môi mỉm cười, cậu lặng lẽ mong đợi—— không biết đến bao giờ cậu mới có thể thật sự ‘tập thể dục’ với Trịnh Kình như mơ.
Nghĩ đến thật không biết xấu hổ mà, hehehe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất