Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi
Chương 63
Một đường đi lên lầu, con tim vừa kích động vừa phấn khích của Trịnh Kình lại trở nên bình tĩnh, đặt Tiêu Chước xuống giường một cách nhẹ nhàng, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại kia, đáy lòng nổi lên gợn sóng như có làn gió mát lướt nhẹ qua vậy.
Lúc nãy nóng lòng là do bản năng thôi thúc, bây giờ là ngắm nhìn một cách trân trọng, xem Tiêu Chước như một viên ngọc quý dễ vỡ, không dám tùy tiện nhúng chàm vấy bẩn.
Tiêu Chước gối lên tay Trịnh Kình, tay chân gác lên người anh như đang quấn lấy anh vậy, tư thế thân mật như thế khiến tâm trạng cậu trở nên vui vẻ, đang định hỏi Trịnh Kình gì đó thì bỗng thấy lấn cấn sau lưng. Tay cậu bối rối mò ra đằng sau, lấy một viên ngọc trai lớn bằng nắm tay con nít từ dưới chăn ra.
Hèn chi lại cấn như vậy!
Sai đó Tiêu Chước tiếp tục sờ sang bên cạnh, nhanh chóng thu thập được một đống nhỏ châu báu sáng lấp lánh, vừa có ngọc trai, đá quý, còn có san hô đỏ và hổ phách nữa. Tuy Tiêu Chước không rõ giá trị của những thứ này lắm nhưng cũng biết nhất định là vô giá, vậy mà ngày nào cũng bị Trịnh Kình tùy ý vứt lên giường.
Trịnh Kình nhận ra Tiêu Chước vẫn luôn chăm chú nhìn đống đá quý kia nên bèn đẩy đá quý sang cạnh cậu, sau đó hào phóng nói: “Em thích à? Cho em mấy thứ này luôn đó!”
Tiêu Chước không khỏi nhớ tới Trịnh Kình hồi nhỏ, lúc đó Trịnh Kình rất thích những thứ châu báu này, còn vì thế mà đi đào rỗng hết mấy hang động của Long tộc nữa. Hồi đó Trịnh Kình rất mê mấy thứ châu báu sáng lấp lánh này, làm cho hang động của mình lấp lánh muốn mù cả mắt. Anh cứ một mực canh chừng nhiều châu báu như vậy, lúc ấy Tiêu Chước còn nói đùa rằng cậu muốn, nhưng anh không chịu cho, một viên cũng không nỡ bỏ.
Bây giờ lại hào phóng hiếm thấy như thế.
“Cho em luôn à? Anh không tiếc?” Tiêu Chước cười hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu, đứng lên kéo Tiêu Chước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa căn phòng ở cuối hành lang.
Cửa căn phòng này luôn đóng kín, Tiêu Chước chưa từng đi vào, còn Trịnh Kình thỉnh thoảng sẽ đi vào, mà lúc nào đi ra tâm trạng cũng đều rất tốt, khiến Tiêu Chước nhất thời cảm thấy rất tò mò, không biết trong đó có thần dược gì.
Trịnh Kình rất thần bí mà dắt Tiêu Chước vào phòng, sau khi mở sáng đèn thì Tiêu Chước nhìn thấy ngay một đống châu báu đủ loại chất thành ngọn núi nhỏ trước mắt. Căn phòng này rất rộng, chắc tầm hơn một trăm mét vuông, số lượng châu báu chiếm hơn một nửa, chúng sáng lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi, hoàn toàn có thể lăn qua lăn lại trong đó.
“Thích không?” Trịnh Kình ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ kiêu ngạo mà nói: “Trong đống này có cái lấy từ Long cung ra, có cái thì dùng tiền mua. Sau này chúng đều là của em hết, em có thể lăn qua lăn lại trong đó với anh.”
Tiêu Chước dở khóc dở cười, dáng vẻ kiêu ngạo này của Trịnh Kình là sao đây, còn nữa, đống châu báu này cứng như vậy, sao anh lại muốn lăn qua lăn lại trong đó cơ chứ?
Nhưng mà ngọn núi châu báu này là vô giá, Tiêu Chước bất ngờ không kịp thích ứng với trải nghiệm một đêm chợt giàu mà lại bị sự bất ngờ này làm cho choáng váng.
“Cho em hết luôn?”
“Ừ.” Trịnh Kình không tiếc chút nào, hào phóng đến mức không giống anh nữa: “Tất cả là của em hết.”
Lời này mà để đồng nghiệp trong Cục quản yêu nghe thấy thì có lẽ sẽ nghi ngờ có phải là Trịnh Kình đã bị tà ma gì đó chiếm mất xác rồi hay không, nếu không thì Đội trưởng Trịnh lúc nào cũng keo kiệt sao lại có thể nói ra lời này được.
Tiêu Chước cười híp cả mắt, cậu cười toe toét nói: “Được.”
Nói xong lại tiến đến gần Trịnh Kình, nói nhỏ: “Anh cũng là của em.”
Trịnh Kình bị nụ cười ngọt đến nao lòng của Tiêu Chước mê hoặc, anh đưa tay ôm lấy đối phương, hiển nhiên đã bị Tiêu Chước mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, tất nhiên cậu nói thế nào thì là thế đấy: “Ừ. Anh cũng là của em.”
“Vậy tụi mình có thể thương lượng chút được không, anh cất đống châu báu trên giường của anh hết đi nhé, lúc ngủ cấn lắm.”
“Hả?” Trịnh Kình nghe ra ẩn ý trong lời Tiêu Chước thì sửng sốt trong chốc lát, anh vừa căng thẳng vừa kích động, mãi hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Như thế có phải…nhanh quá rồi không?”
Chước Chước đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn chung chăn gối với mình rồi sao? Kích động quá, kích thích quá đi, nhưng anh còn chưa chuẩn bị xong mà! Vốn dĩ chẳng hề nghĩ răng lại có thể ở cùng nhau nhanh như thế, anh còn chưa kịp xem mấy bộ phim ngắn mà lúc trước chuẩn bị để học tập nữa!
Nếu biết trước thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi QAQ.
Tiêu Chước sững sờ, suy nghĩ một chút thì thấy đúng là hơi nhanh thật. Vừa mới xác nhận quan hệ mà đã ngủ với nhau rồi, thế là cậu gật đầu nói: “Vậy bọn mình từ từ thôi nhé.”
“Ừ, từ từ thôi.” Trịnh Kình gật đầu. Anh quyết định đêm nay không ngủ nữa mà nhất định phải thức suốt đêm xem cho xong phim mới được, cái nào nên học thì phải học hết.
Anh đứa Tiêu Chước ra khỏi phòng, hai người không nỡ tách nhau ra nên lại ôm dính lấy nhau, nói chuyện thêm một hồi lâu nữa.
Tiêu Chước tò mò hỏi: “Anh thích em từ khi nào?”
Trịnh Kình không hề nhắc một chữ nào tới chuyện hồi trước anh lầm tưởng rằng Tiêu Chước thích mình, nói qua loa: “Rất lâu rồi.”
“Vậy vì sao anh thích em?” Tiêu Chước cười hỏi: “Thấy em tốt chỗ nào?”
Trịnh Kình nghiêm túc nói: “Em chỗ nào cũng tốt hết. Đẹp trai, hiền lành, không có khuyết điểm nào hết.” Hiển nhiên khi nói những lời này thì anh đã quên mất hồi trước mình ghét Tiêu Chước như thế nào.
Tiêu Chước cười vang, cầm tay Trịnh Kình, vừa nghịch vừa cười nói: “Em cũng thấy anh chỗ nào cũng tốt hết.” Vừa thơm vừa đẹp vừa ngon, ngoại trừ những lúc bất ngờ khiến cậu muốn ăn ra thì những cái khác đều hoàn hảo hết.
Tiêu Chước đang nói thì đột nhiên nhớ tới chuyện Nữ Bạt. Chuyện đó cũng qua một thời gian rồi, nhưng hôm nay không biết sao Tiêu Chước mới nhận ra.
Cậu luôn cảm thấy thái độ của Trịnh Kình đối với Nữ Bạt rất kỳ quái, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Rất có thể là lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm Trịnh Kình rồi. Tiêu Chước nghĩ vậy thì hỏi ngay: “Lúc đó em tương kế tựu kế phối hợp với Tuyên Dung, có phải là anh hiểu lầm không? Tưởng em thật sự thích Tuyên Dung à? Cho nên mới ghen?”
Nói đến từ cuối thì giọng cậu rõ ràng cao lên, mang theo ý cười nhạo.
Trịnh Kình hừ lạnh một tiếng: “Lúc đó em không nói với anh thì sao anh biết được?”
Nhắc tới chuyện này Tiêu Chước cũng thấy chột dạ: “Em đã dùng ánh mắt ra hiệu cho anh rồi, sau đó thấy anh vẫn luôn phối hợp, còn tưởng anh hiểu rồi chứ…”
Ai ngờ Trịnh Kình chả hiểu tí nào, lúc đó còn suýt bị cậu chọc cho tức chết.
Tiêu Chước hiểu ra: “Chẳng trách anh đạp nát cửa luôn, em còn tưởng anh đang diễn nữa cơ.”
Lúc đó cậu còn khen Trịnh Kình diễn hay nữa chứ, cũng không biết tâm tình Trịnh Kình khi ấy thế nào.
Trịnh Kình không muốn nói thêm về chuyện này nữa, anh nghiêng người, cúi đầu trao cho Tiêu Chước một nụ hôn đầy quyến luyến, ngăn những lời cậu còn chưa nói xong lại.
Đêm nay Tiêu Chước ngủ ngon vô cùng, cả đêm đều mơ mộng đẹp, lúc thức dậy tỉnh táo sảng khoái, đúng lúc mặt trời buổi sáng nhô lên ngoài song cửa, chiếu rọi vào phòng, mang đến sự ấm áp.
Tiêu Chước rửa mặt xong xuôi rồi bước ra khỏi phòng, lúc vừa đến cầu thang cậu ngửi thấy một mùi hương nên vội vàng xuống lầu nhanh hơn, đi đến phòng ăn cậu thấy Trịnh Kình đã nấu bữa sáng xong rồi, nhìn cậu cười nói: “Buổi sáng tốt lành, bạn trai.”
Tim Tiêu Chước đập thình thịch, cũng cười toét miệng nói: “Buổi sáng tốt lành, bạn trai.”
Từ nay về sau, cậu cũng là một yêu quái có bạn trai rồi! Độc thân mấy ngàn năm, nghĩ lại một chút đúng là kích động vạn phần.
Chỉ có điều hình như Trịnh Kình không ngủ ngon, tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm, dưới mắt là quầng thâm lớn.
Tiêu Chước nhận ra nên cố ý quan tâm mà hỏi mấy câu.
Không phải Trịnh Kình không ngủ ngon, mà là nguyên đêm không ngủ, đêm qua anh đã ý thức rõ là kiến thức về phương diện đó của mình còn thiếu sót lắm, ngồi cày phim nguyên đêm, còn lên mạng mua mấy quyển sách nữa, chuẩn bị nghiêm túc nghiên cứu, nhất định phải cho Tiêu Chước trải nghiệm tốt nhất.
“Ừm…hơi mất ngủ.” Trịnh Kình úp mở, lại chỉ mấy túi quà trên bàn trà rồi nói: “Lát nữa đi làm em mang theo đi.”
Tiêu Chước tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
“Kẹo cưới.” Trịnh Kình nói: “Anh nghe bảo, mỗi khi loài người đã ở bên nhau thì sẽ phát kẹo cưới, bọn mình đương nhiên cũng không thể thiếu được.”
Chuyện quan trọng nhất là, phát kẹo cưới xong rồi thì ai cũng sẽ biết Tiêu Chước đã có đối tượng, sẽ không nhao nhao quấn lấy cậu nữa. Đương nhiên, ý định riêng này không thể để Tiêu Chước biết được.
Tiêu Chước đứng dậy nhìn, thấy túi quà được gói rất tinh xảo, logo bên ngoài là nhãn hàng kẹo mà ai cũng biết, rõ ràng là giá không rẻ.
“Anh đặt hồi nào thế? Đưa đến nhanh như vậy cơ à?” Tiêu Chước hơi ngạc nhiên.
Trịnh Kình đắc ý nói: “Đó là chuyện đương nhiên, anh là khách VIP của họ mà.”
Thế thì anh lợi hại thật. Tiêu Chước nghĩ rồi lại nói: “Nhưng mà loài người đến khi kết hôn mới phát kẹo cưới, mới yêu thì đâu có phát.”
Trịnh Kình trở nên cảnh giác ngay lập tức: “Lẽ nào em còn muốn kết hôn với yêu quái khác à?”
Tiêu Chước cười nhìn dáng vẻ như gặp phải kẻ thù truyền kiếp của Trịnh Kình, cậu lại gần hôn má anh một cái, ngọt ngào nói: “Em chỉ kết hôn với anh thôi, mấy yêu quái khác em đều chướng mắt cả.”
Khóe môi Trịnh Kình cong lên, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
*
Sáng sớm, bầu không khí trong văn phòng đặc chiến cũng rất trì trệ, Hồ Uyển Uyển, Lê Hoa Thanh và các yêu quái khác đều tụm lại trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu, chăm chú xem một bài viết.
Bài viết cũng không quan trọng, quan trọng là nội dung bên trong, nhất là mấy tấm ảnh rõ ràng kia.
Ảnh toàn chụp Đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu, Chúc Dư nghi ngờ yêu quái đăng bài hẳn là fan CP của hai người họ, nếu không thì sao tấm nào cũng chụp trông mờ ám thân mật như thế?
Chúc Dư không khỏi hoài nghi nói: “Chắc là đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu sẽ không yêu nhau thật đâu nhỉ?”
Lê Hoa Thanh là người phủ định đầu tiên, nói: “Sao có thể như thế được, lúc trước đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu còn bất hòa vì Tuyên Dung cơ mà, tôi thấy chắc có lẽ là chủ thớt vẽ chuyện ra thôi, lấy mấy tấm ảnh ra tùy tiện chế một câu chuyện…”
Giọng anh ta còn chưa dứt thì đã bị Hồ Uyển Uyển gõ đầu: “Toàn nói bậy, anh có thấy đội trưởng Trịnh thân mật với ai như thế chưa? Với lại, lần nào chúng ta đề nghị đến công viên giải trí để tổ chức team building thì chưa bao giờ đội trưởng Trịnh phê chuẩn hết, bảo là công viên giải trí nhàm chán, không thú vị, vậy mấy người nghĩ coi, rốt cuộc là đội trưởng Trịnh muốn đi công viên giải trí hay là muốn đi với yêu quái nào đó?”
Cô ta phân tích như thế, chúng yêu quái đều thấy có lý, nhưng đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu yêu nhau vẫn khiến bọn họ khó nén sự kinh ngạc.
Lê Hoa Thanh lại càng muốn phản biện lại Hồ Uyển Uyển: “Dù sao thì chuyện này cũng chỉ là cô đoán thôi, cô thích nói thế nào mà chẳng được. Dù sao chỉ cần dội trưởng Trịnh chưa chính miệng thừa nhận thì tôi kiên quyết không tin.”
Anh ta nói xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy Hồ Uyển Uyển phản bác lại, còn thấy không quen, ngẩng đầu nhìn Hồ Uyển Uyển thì khóe mắt thấy Trịnh Kình đã tới cửa.
Lê Hoa Thanh kinh sợ ngay lập tức, biết đội trưởng Trịnh đã nghe hết rồi nên không khỏi lo lắng một trận. Phải biết là đội trưởng Trịnh rất ghét người khác bàn tán về mình. Trước kia có một yêu quái bàn tán chuyện đội trưởng Trịnh và một nữ yêu ở bên nhau, vô tình bị đội trưởng Trịnh nghe thấy thì bị phạt đi quét dọn nhà vệ sinh một tháng.
Anh ta không muốn giẫm lên vết xe đổ của yêu quái kia đâu, cũng đi quét dọn nhà vệ sinh.
Chúng yêu trong lòng lo sợ, ai ngờ sau một lúc lâu cũng không thấy Trịnh Kình nổi giận, tâm trạng có vẻ tốt lắm, đuôi mày nhướng lên, mặt cũng mang ý cười, sau đó không nói gì tới chuyện bát quái vừa rồi mà chỉ đặt túi quà lên bàn, nói: “Để kẹo cưới ở đây, mọi người tự đến lấy đi, ai cũng có phần.”
Kẹo… Kẹo cưới? Chúng yêu quái sững sờ trong chốc lát.
Trịnh Kình nói xong vẫn chưa đi mà đứng tại chỗ, dường như đang mong chờ gì đó.
Chúc Dư cố lấy hết can đảm ra, nói ra câu hỏi trong lòng mọi người: “Đội trưởng Trịnh, đây là kẹo cưới của ai thế?”
Trịnh Kình nhìn Chúc Dư với ánh mắt trẻ con dễ dạy, còn quyết định tăng lương cho Chúc Dư, sau đó mới ra vẻ như vô tình khoe khoang mà nói: “Kẹo cưới của tôi và Tiêu Chước.”
“!!!” Sự chấn kinh trong lòng chúng yêu không thể nào giấu được nữa.
Trịnh Kình không nhiều lời nữa, sau khi yên lặng dấy lên một làn sóng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc đi đến gần cửa, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nói: “Phải rồi, không cần lãng phí tài nguyên đi điều tra thân phận của hống nữa đâu.”
“Tại sao?” Yêu quái phụ trách việc này nhất thời nhanh miệng, nhanh chóng hỏi.
Vẻ mặt Trịnh Kình phức tạp, dừng một chút rồi mới lên tiếng: “Vì Tiêu Chước chính là hống.”
Trịnh Kình nói xong thì xoay người rời đi, để lại chúng yêu quái đang đắm chìm trong kinh ngạc ở phía sau, một lúc lâu sau cũng chưa bình tĩnh lại được.
Chuyện thân phận của tư yêu đại nhân là hống đã đủ khiến Cục quản yêu kinh hãi hơn động đất rồi, nhưng chuyện khiến họ kinh hãi hơn là chuyện đội trưởng Trịnh và tư yêu đại nhân yêu nhau.
Yêu nào trong Cục quản yêu cũng đều biết chuyện hống thích ăn rồng, ban đầu đội trưởng Trịnh còn cực kỳ ghét hống, ai ngờ thế sự khó lường, đội trưởng Trịnh vậy mà lại thành đôi với hống.
Lần này khiến chúng yêu rất kinh ngạc, cũng tỏ ra cực kỳ khâm phục và lo lắng cho đội trưởng Trịnh. Còn lúc nào cũng quan sát đội trưởng Trịnh, sợ anh đột nhiên bị thiếu cánh tay hay thiếu cái chân.
May là chuyện mà bọn họ lo lắng từ trước đến giờ vẫn không hề xảy ra.
Bên này, Tiêu Chước mang kẹo cưới đến công ty phát cho mọi người, cũng không ngoại lệ gây chú ý cực mạnh, rối rít hỏi bạn gái Tiêu Chước là ai. Trái tim của nhiều nữ sinh thích thầm Tiêu Chước đều tan nát cả rồi, nháy mắt đắm chìm trong thất tình, khiến bầu không khí trong công ty rất ảm đạm.
Tiêu Chước không nói nhiều, chỉ bảo bọn họ chưa gặp cũng không quen người “bạn gái” đó, miễn nảy sinh nhiều tình tiết.
Tuy có thể lừa mấy đồng nghiệp khác, nhưng Chúc Hưu An và Đổng Huy thì không thể qua loa được.
Tiêu Chước cũng không định giấu, nói thẳng: “Là kẹo cưới của tôi với Trịnh Kình…cũng là bạn cùng phòng của tôi.”
Chúc Hưu An còn tưởng Tiêu Chước đi tìm tình mới rồi, lại dụ dỗ một yêu tinh nhỏ nào đó từ đâu ra, không ngờ kẹo cưới đúng là của cậu và Trịnh Kình nên sửng sốt ngay lập tức: “Không phải hai người đã yêu nhau từ lâu rồi à? Tại sao giờ mới phát kẹo cưới?”
Tiêu Chước còn ngơ hơn Chúc Hưu An: “Tôi với anh ấy yêu nhau từ lâu hồi nào?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt cùng nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Chúc Hưu An ảo não vỗ trán, hoài nghi có phải mình già lẩm cẩm rồi hay không.
*
Tiêu Chước và Trịnh Kình đều là lần đầu yêu đương, thời kì mặn nồng khó tránh luôn khăng khít gần gũi, ngày nào cũng phải gọi điện thoại mấy cuộc. Giờ Tiêu Chước cũng không chạy xe điện đi làm nữa mà đổi thành Trịnh Kình đưa đón riêng, tiện tay xát muối đám cẩu độc thân trong công ty.
Đặc biệt là Chúc Hưu An chịu đả kích lớn nhất. Chịu kích thích từ Tiêu Chước và Trịnh Kình, thậm chí cậu ta còn bắt đầu dâng trào dũng khí, triển khai tấn công, mời Thái Cầm Cầm cùng đi chơi với mình. Chuyện thần kỳ nhất là Thái Cầm Cầm lại đồng ý.
“Aaaaa!” Khi Chúc Hưu An nhận được tin từ Thái Cầm Cầm, không nhịn được mà rống lên: “Có phải tôi sắp thoát kiếp cô đơn rồi không?”
Tiêu Chước liền chúc mừng, bảo cậu ta phải cố gắng thêm nhiều, tranh thủ sớm ngày thoát kiếp cô đơn.
Sau khi cổ vũ Chúc Hưu An thì Tiêu Chước cúi đầu xem điện thoại, quả nhiên Trịnh Kình đã gửi cho cậu mấy tin, bảo anh sắp đến rồi.
Tiêu Chước vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn bảo Chúc Hưu An và Đổng Huy đã vất vả rồi. Cậu không tăng ca, Chúc Hưu An và Đổng Huy sẽ phải giao nhiều đơn hàng hơn.
Chúc Hưu An sảng khoái nói: “Đi đi, đi đi. Tôi với Đổng Huy làm cẩu độc thân, còn phải cố gắng làm việc kiếm tiền.” Công việc của bọn họ tính lương theo phần trăm, giao càng nhiều thì lương càng nhiều.
Dạo này Tiêu Chước đang mê muội trong tình yêu, đương nhiên là ném chuyện kiếm tiền ra sau đầu mất rồi.
Rời khỏi khách sạn, Tiêu Chước liếc một cái là đã thấy vị trí đang đỗ của xe Trịnh Kình rồi. Cậu đi tới rồi mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái, sau đó nghiêng đầu nhìn Trịnh Kình, không nhịn được mà nở nụ cười.
Trịnh Kình đưa một bó hoa hồng cho Tiêu Chước: “Lúc đến đi ngang qua cửa hàng bán hoa nên tiện tay mua.”
Tiêu Chước mỉm cười nhận hoa, nói cảm ơn.
Trịnh Kình tràn đầy ý cười mà nhìn cậu, hàm ý sâu xa mà nói: “Chỉ cảm ơn thôi à?”
Tiêu Chước cong mắt, nghiêng người vượt qua tay vịn mà hôn Trịnh Kình một cái.
Trịnh Kình được lợi xong hài lòng ngay.
“Anh cũng phải hôn lại mới được.” Trịnh Kình trang nghiêm nói, kéo lấy cái cổ trắng nõn của Tiêu Chước rồi từ từ đến gần.
Bầu không khí ngọt ngào ám muội, trái tim của cả hai đều trở nên bồn chồn, thậm chí Tiêu Chước còn chủ động nghiêng về phía trước.
Ngay lúc sắp hôn đến nơi thì điện thoại cậu đột nhiên vang lên. Hai yêu giả vờ đoan trang nhanh chóng ngồi thẳng lại, mặt Tiêu Chước còn đang ửng đỏ, nói với Trịnh Kình: “Tạ Ngạn Vinh gọi.”
Cậu nói xong thì bắt máy, nghe thấy Tạ Ngạn Vinh ở đầu dây bên kia hỏi: “Cậu Tiêu, hai người lên đường chưa? Tìm chỗ được không? Có cần gửi định vị cho hai người không?”
Hôm nay là sinh nhật Tạ Ngạn Vinh, anh ta đã mời Tiêu Chước và Trịnh Kình từ trước. Tiêu Chước vốn định từ chối, nhưng chịu không nổi lời mời tử tế của Tạ Ngạn Vinh, thế là vẫn đến cùng Trịnh Kình.
Trịnh Kình nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, cảm thấy tên Tạ Ngạn Vinh này đúng là không có khả năng quan sát nào hết, sớm không gọi trễ không gọi, sao lại cố ý gọi tới ngay lúc này chứ?
Tạ Ngạn Vinh ở bên kia hỏi: “Anh Trịnh vừa mới nói gì sao?”
“Đâu, anh ấy đâu nói gì.” Tiêu Chước cười nhìn Trịnh Kình, sau đó bảo Tạ Ngạn Vinh không cần gửi định vị qua, bọn họ biết chỗ đó, cứ đi thẳng là được.
Tạ Ngạn Vinh nói được, bảo tới lúc đó rồi gặp lại rồi cúp máy.
Trịnh Kình lái xe đến nhà hàng Trung Hoa mà Tạ Ngạn Vinh đã đặt trước. Nhà hàng này nằm trên tầng ba của khu thương mại Phú An. Nguyên tầng toàn là những món ngon phong phú, tầng hai là tầng bán quần áo, tầng bốn là rạp chiếu phim, có thể thỏa mãn nhu cầu đi dạo của số đông, bởi thế nên ở đây có rất nhiều người, vừa náo nhiệt vừa sầm uất.
Lúc hai người đi tới nhà hàng Trung Hoa thì đám người Tạ Ngạn Vinh cũng vừa mới đến, bên cạnh là hai đồng nghiệp của anh ta, một người lúc trước Tiêu Chước đã từng gặp ở trường trung học Hải Thành rồi, còn từng cùng đi lên tầng thượng, tên Trần Ngạn; người còn lại là một gương mặt mới, không hề khách sáo, tự giới thiệu mình tên là Đặng Quảng Lâm, còn bảo đã nghe nói chuyện ở trường trung học Hải Thành, may có Tiêu Chước và Trịnh Kình nên mới giải quyết được, anh ta vẫn luôn tò mò, nay cuối cùng cũng gặp được rồi.
Chuyện ở trường trung học Hải Thành có liên quan đến yêu quái đã là vụ án mật trong Cục rồi, ngoại trừ Tạ Ngạn Vinh ra thì các cảnh sát khác đều không rõ nội tình lắm, nhưng những lời đồn thổi vẫn cứ truyền đi, mà càng truyền càng thần kỳ.
Nói chuyện một lúc thì có quản lý đến hỏi chuyện, sau đó dẫn họ đến vị trí bàn ăn. Trời vừa tối mà rất nhiều nhà hàng trong khu thương mại đã đầy ắp, tiếng người ồn ã, hơn nữa nhà hàng Trung Hoa này rất có tiếng, thực khách nghe danh mà đến rất nhiều, may mà Tạ Ngạn Vinh đã đặt trước rồi, không thì đợi mãi cũng chả có chỗ.
Nhà hàng đưa đồ ăn lên rất nhanh, ngồi một lúc là đồ ăn đã bày ra bàn, đủ màu sắc hương vị, vừa ngửi đã khiến người ta thèm thuồng.
Tạ Ngạn Vinh kêu mọi người cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo, còn chiêu đãi Tiêu Chước với Trịnh Kình chu đáo hơn cả, sợ bản thân thất lễ. Trần Ngạn và Đặng Quảng Lâm thấy thế đều rất ngạc nhiên, tò mò không biết Tiêu Chước và Trịnh Kình rốt cuộc có thân phận ra sao, đến mức khiến Tạ Ngạn Vinh ân cần tích cực như thế.
Hồi sau trò chuyện qua lại, không khỏi nhắc đến một loạt kỳ án mà Đồn cảnh sát đang gặp phải gần đây.
Tạ Ngạn Vinh thấp giọng nói: “Ban đầu là nửa tháng xuất hiện một lần, dạo này tăng lên thành ba ngày xuất hiện một lần, theo như thế thì chắc chắn là ngày càng phát bệnh nhiều hơn. Lúc đầu thì còn áp chế được một chút chứ về sau thì chắc chắn là áp chế không nổi nữa, cũng chẳng biết chuyện này rốt cuộc là sao nữa, cứ như trúng tà ấy.”
Anh ta vừa nói vừa trộm quan sát Tiêu Chước, sau khi phát hiện ánh mắt của Tiêu Chước thì vội vàng cười trừ, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trần Ngạn không nghĩ nhiều, bây giờ vụ án đã âm thầm bị lan truyền xôn xao cả lên rồi, chỉ là chưa có báo cáo ra ngoài thôi, nên lúc anh ta nói chuyện cũng không lo bị Tiêu Chước và Trịnh Kình nghe thấy.
“Ai nói không phải đâu.” Anh ta nói với vẻ khó mà tưởng tượng nổi: “Nếu không trúng tà thì tôi cũng không tưởng tượng nổi ai lại có thể làm ra chuyện điên rồ như thế được. Ở hiện trường chỉ toàn là máu, bắn ra đầy sàn nhà, trên tường không chỗ nào không có, chả có chỗ nào giẫm chân lên được, mùi máu tươi kia nồng nặc, gần như đêm nào tôi cũng muốn nôn hết cơm ra. Anh nói lâu lâu mới có một vụ cũng được đi, đằng này mấy chuyện này lại cứ xảy ra liên tiếp như vậy.”
Lúc đó Đặng Quảng Lâm cũng đi đến hiện trường với Trần Ngạn, nhớ đến cảnh tượng khi đó thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Quan trọng là thân phận của mấy kẻ giết người kia cũng rất đặc biệt. Cụ già bị ngược đãi, bà chủ nhà bị bạo lực lạnh trong thời gian dài, đứa trẻ bị bỏ rơi bị bạn học bắt nạt… Thông thường thì bọn họ không thể nảy sinh sát ý được, huống gì còn là giết hại toàn bộ gia đình một cách độc ác tàn nhẫn như vậy. Kiểu cảm giác này giống như sau khi bị sự tức giận bị kích thích lên đến đỉnh điểm và hoàn toàn mất khống chế mà làm ra hành động như vậy.”
Ác ý bị kích thích? Tiêu Chước và Trịnh Kình đều chú ý đến điểm này, sau khi hai người nhìn nhau một cái thì Tiêu Chước hỏi: “Sau khi bị bắt thì hung thủ nói như nào vậy?”
Tạ Ngạn Vinh lắc đầu: “Sau khi giết người, tất cả hung thủ đều lực chọn tự sát.”
Không có nhân chứng, hung thủ và nạn nhân đều bỏ mạng, tất cả các vụ án đều rất rõ ràng minh bạch, thoạt nhìn thì cũng chỉ là giết người trả thù mà thôi.
Dưới tình huống bị thúc ép như vậy, đúng là con người sẽ làm ra một số chuyện không thể khống chế. Nhưng một vụ là tình cờ, mà hai vụ, ba vụ, thậm chí là mười vụ thì tuyệt đối không phải là tình cờ nữa mà là chắc chắn sẽ có thứ gì đó đang thúc đẩy sau lưng, cố ý gây ra.
“Giữa những vụ án này có liên hệ gì với nhau không?” Tiêu Chước hỏi: “Ví dụ như hung thủ đều cùng tiếp xúc một người nào đó hoặc một thứ gì đó chẳng hạn?”
Tạ Ngạn Vinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ điều tra thêm về phương diện này một chút.”
Trịnh Kình nhắc nhở: “Không thể xem nhẹ bất kì chi tiết nào hết, ví dụ như bọn họ đã từng cùng dùng loại đồ nào, rồi cùng đi qua một nơi nào đó, và mấy thứ khác nữa. Không có liên hệ gì thì còn được, chứ nếu có thì sợ rằng chuyện sẽ trở nên phiền phức.”
Anh vừa nói xong thì lại cố ý bổ sung thêm câu nữa: “Tất nhiên, phiền phức này là nhằm vào các anh mà thôi.”
Tương Liễu từng nhắc qua, yêu chủ kia ban sức mạnh cho anh ta, từ việc anh ta giữ Trình Lâm trong tay thì thấy được rằng, e rằng sức mạnh kia có thể kích thích ác niệm từ sâu trong đáy lòng của con người, biến mọi chuyện bọn họ không dám làm thành hành động thực tế.
Mấy vụ án gần đây cực kỳ giống với mấy vụ án mà Trình Lâm đã gặp, nếu cứ để mặc cho chúng phát triển thì trật tự xã hội nhất định sẽ lộn xộn. Dù sao thì thứ mà lòng người không thể chịu đựng được nhất chính là cám dỗ.
Bởi vậy điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra liên hệ tồn tại giữa các hung thủ, rồi dựa theo đó mà tìm được nguồn gốc, tìm ra được hung thủ đứng sau màn.
Lúc nãy nóng lòng là do bản năng thôi thúc, bây giờ là ngắm nhìn một cách trân trọng, xem Tiêu Chước như một viên ngọc quý dễ vỡ, không dám tùy tiện nhúng chàm vấy bẩn.
Tiêu Chước gối lên tay Trịnh Kình, tay chân gác lên người anh như đang quấn lấy anh vậy, tư thế thân mật như thế khiến tâm trạng cậu trở nên vui vẻ, đang định hỏi Trịnh Kình gì đó thì bỗng thấy lấn cấn sau lưng. Tay cậu bối rối mò ra đằng sau, lấy một viên ngọc trai lớn bằng nắm tay con nít từ dưới chăn ra.
Hèn chi lại cấn như vậy!
Sai đó Tiêu Chước tiếp tục sờ sang bên cạnh, nhanh chóng thu thập được một đống nhỏ châu báu sáng lấp lánh, vừa có ngọc trai, đá quý, còn có san hô đỏ và hổ phách nữa. Tuy Tiêu Chước không rõ giá trị của những thứ này lắm nhưng cũng biết nhất định là vô giá, vậy mà ngày nào cũng bị Trịnh Kình tùy ý vứt lên giường.
Trịnh Kình nhận ra Tiêu Chước vẫn luôn chăm chú nhìn đống đá quý kia nên bèn đẩy đá quý sang cạnh cậu, sau đó hào phóng nói: “Em thích à? Cho em mấy thứ này luôn đó!”
Tiêu Chước không khỏi nhớ tới Trịnh Kình hồi nhỏ, lúc đó Trịnh Kình rất thích những thứ châu báu này, còn vì thế mà đi đào rỗng hết mấy hang động của Long tộc nữa. Hồi đó Trịnh Kình rất mê mấy thứ châu báu sáng lấp lánh này, làm cho hang động của mình lấp lánh muốn mù cả mắt. Anh cứ một mực canh chừng nhiều châu báu như vậy, lúc ấy Tiêu Chước còn nói đùa rằng cậu muốn, nhưng anh không chịu cho, một viên cũng không nỡ bỏ.
Bây giờ lại hào phóng hiếm thấy như thế.
“Cho em luôn à? Anh không tiếc?” Tiêu Chước cười hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu, đứng lên kéo Tiêu Chước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa căn phòng ở cuối hành lang.
Cửa căn phòng này luôn đóng kín, Tiêu Chước chưa từng đi vào, còn Trịnh Kình thỉnh thoảng sẽ đi vào, mà lúc nào đi ra tâm trạng cũng đều rất tốt, khiến Tiêu Chước nhất thời cảm thấy rất tò mò, không biết trong đó có thần dược gì.
Trịnh Kình rất thần bí mà dắt Tiêu Chước vào phòng, sau khi mở sáng đèn thì Tiêu Chước nhìn thấy ngay một đống châu báu đủ loại chất thành ngọn núi nhỏ trước mắt. Căn phòng này rất rộng, chắc tầm hơn một trăm mét vuông, số lượng châu báu chiếm hơn một nửa, chúng sáng lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi, hoàn toàn có thể lăn qua lăn lại trong đó.
“Thích không?” Trịnh Kình ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ kiêu ngạo mà nói: “Trong đống này có cái lấy từ Long cung ra, có cái thì dùng tiền mua. Sau này chúng đều là của em hết, em có thể lăn qua lăn lại trong đó với anh.”
Tiêu Chước dở khóc dở cười, dáng vẻ kiêu ngạo này của Trịnh Kình là sao đây, còn nữa, đống châu báu này cứng như vậy, sao anh lại muốn lăn qua lăn lại trong đó cơ chứ?
Nhưng mà ngọn núi châu báu này là vô giá, Tiêu Chước bất ngờ không kịp thích ứng với trải nghiệm một đêm chợt giàu mà lại bị sự bất ngờ này làm cho choáng váng.
“Cho em hết luôn?”
“Ừ.” Trịnh Kình không tiếc chút nào, hào phóng đến mức không giống anh nữa: “Tất cả là của em hết.”
Lời này mà để đồng nghiệp trong Cục quản yêu nghe thấy thì có lẽ sẽ nghi ngờ có phải là Trịnh Kình đã bị tà ma gì đó chiếm mất xác rồi hay không, nếu không thì Đội trưởng Trịnh lúc nào cũng keo kiệt sao lại có thể nói ra lời này được.
Tiêu Chước cười híp cả mắt, cậu cười toe toét nói: “Được.”
Nói xong lại tiến đến gần Trịnh Kình, nói nhỏ: “Anh cũng là của em.”
Trịnh Kình bị nụ cười ngọt đến nao lòng của Tiêu Chước mê hoặc, anh đưa tay ôm lấy đối phương, hiển nhiên đã bị Tiêu Chước mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, tất nhiên cậu nói thế nào thì là thế đấy: “Ừ. Anh cũng là của em.”
“Vậy tụi mình có thể thương lượng chút được không, anh cất đống châu báu trên giường của anh hết đi nhé, lúc ngủ cấn lắm.”
“Hả?” Trịnh Kình nghe ra ẩn ý trong lời Tiêu Chước thì sửng sốt trong chốc lát, anh vừa căng thẳng vừa kích động, mãi hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Như thế có phải…nhanh quá rồi không?”
Chước Chước đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn chung chăn gối với mình rồi sao? Kích động quá, kích thích quá đi, nhưng anh còn chưa chuẩn bị xong mà! Vốn dĩ chẳng hề nghĩ răng lại có thể ở cùng nhau nhanh như thế, anh còn chưa kịp xem mấy bộ phim ngắn mà lúc trước chuẩn bị để học tập nữa!
Nếu biết trước thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi QAQ.
Tiêu Chước sững sờ, suy nghĩ một chút thì thấy đúng là hơi nhanh thật. Vừa mới xác nhận quan hệ mà đã ngủ với nhau rồi, thế là cậu gật đầu nói: “Vậy bọn mình từ từ thôi nhé.”
“Ừ, từ từ thôi.” Trịnh Kình gật đầu. Anh quyết định đêm nay không ngủ nữa mà nhất định phải thức suốt đêm xem cho xong phim mới được, cái nào nên học thì phải học hết.
Anh đứa Tiêu Chước ra khỏi phòng, hai người không nỡ tách nhau ra nên lại ôm dính lấy nhau, nói chuyện thêm một hồi lâu nữa.
Tiêu Chước tò mò hỏi: “Anh thích em từ khi nào?”
Trịnh Kình không hề nhắc một chữ nào tới chuyện hồi trước anh lầm tưởng rằng Tiêu Chước thích mình, nói qua loa: “Rất lâu rồi.”
“Vậy vì sao anh thích em?” Tiêu Chước cười hỏi: “Thấy em tốt chỗ nào?”
Trịnh Kình nghiêm túc nói: “Em chỗ nào cũng tốt hết. Đẹp trai, hiền lành, không có khuyết điểm nào hết.” Hiển nhiên khi nói những lời này thì anh đã quên mất hồi trước mình ghét Tiêu Chước như thế nào.
Tiêu Chước cười vang, cầm tay Trịnh Kình, vừa nghịch vừa cười nói: “Em cũng thấy anh chỗ nào cũng tốt hết.” Vừa thơm vừa đẹp vừa ngon, ngoại trừ những lúc bất ngờ khiến cậu muốn ăn ra thì những cái khác đều hoàn hảo hết.
Tiêu Chước đang nói thì đột nhiên nhớ tới chuyện Nữ Bạt. Chuyện đó cũng qua một thời gian rồi, nhưng hôm nay không biết sao Tiêu Chước mới nhận ra.
Cậu luôn cảm thấy thái độ của Trịnh Kình đối với Nữ Bạt rất kỳ quái, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.
Rất có thể là lúc ấy cậu thật sự đã hiểu lầm Trịnh Kình rồi. Tiêu Chước nghĩ vậy thì hỏi ngay: “Lúc đó em tương kế tựu kế phối hợp với Tuyên Dung, có phải là anh hiểu lầm không? Tưởng em thật sự thích Tuyên Dung à? Cho nên mới ghen?”
Nói đến từ cuối thì giọng cậu rõ ràng cao lên, mang theo ý cười nhạo.
Trịnh Kình hừ lạnh một tiếng: “Lúc đó em không nói với anh thì sao anh biết được?”
Nhắc tới chuyện này Tiêu Chước cũng thấy chột dạ: “Em đã dùng ánh mắt ra hiệu cho anh rồi, sau đó thấy anh vẫn luôn phối hợp, còn tưởng anh hiểu rồi chứ…”
Ai ngờ Trịnh Kình chả hiểu tí nào, lúc đó còn suýt bị cậu chọc cho tức chết.
Tiêu Chước hiểu ra: “Chẳng trách anh đạp nát cửa luôn, em còn tưởng anh đang diễn nữa cơ.”
Lúc đó cậu còn khen Trịnh Kình diễn hay nữa chứ, cũng không biết tâm tình Trịnh Kình khi ấy thế nào.
Trịnh Kình không muốn nói thêm về chuyện này nữa, anh nghiêng người, cúi đầu trao cho Tiêu Chước một nụ hôn đầy quyến luyến, ngăn những lời cậu còn chưa nói xong lại.
Đêm nay Tiêu Chước ngủ ngon vô cùng, cả đêm đều mơ mộng đẹp, lúc thức dậy tỉnh táo sảng khoái, đúng lúc mặt trời buổi sáng nhô lên ngoài song cửa, chiếu rọi vào phòng, mang đến sự ấm áp.
Tiêu Chước rửa mặt xong xuôi rồi bước ra khỏi phòng, lúc vừa đến cầu thang cậu ngửi thấy một mùi hương nên vội vàng xuống lầu nhanh hơn, đi đến phòng ăn cậu thấy Trịnh Kình đã nấu bữa sáng xong rồi, nhìn cậu cười nói: “Buổi sáng tốt lành, bạn trai.”
Tim Tiêu Chước đập thình thịch, cũng cười toét miệng nói: “Buổi sáng tốt lành, bạn trai.”
Từ nay về sau, cậu cũng là một yêu quái có bạn trai rồi! Độc thân mấy ngàn năm, nghĩ lại một chút đúng là kích động vạn phần.
Chỉ có điều hình như Trịnh Kình không ngủ ngon, tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm, dưới mắt là quầng thâm lớn.
Tiêu Chước nhận ra nên cố ý quan tâm mà hỏi mấy câu.
Không phải Trịnh Kình không ngủ ngon, mà là nguyên đêm không ngủ, đêm qua anh đã ý thức rõ là kiến thức về phương diện đó của mình còn thiếu sót lắm, ngồi cày phim nguyên đêm, còn lên mạng mua mấy quyển sách nữa, chuẩn bị nghiêm túc nghiên cứu, nhất định phải cho Tiêu Chước trải nghiệm tốt nhất.
“Ừm…hơi mất ngủ.” Trịnh Kình úp mở, lại chỉ mấy túi quà trên bàn trà rồi nói: “Lát nữa đi làm em mang theo đi.”
Tiêu Chước tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
“Kẹo cưới.” Trịnh Kình nói: “Anh nghe bảo, mỗi khi loài người đã ở bên nhau thì sẽ phát kẹo cưới, bọn mình đương nhiên cũng không thể thiếu được.”
Chuyện quan trọng nhất là, phát kẹo cưới xong rồi thì ai cũng sẽ biết Tiêu Chước đã có đối tượng, sẽ không nhao nhao quấn lấy cậu nữa. Đương nhiên, ý định riêng này không thể để Tiêu Chước biết được.
Tiêu Chước đứng dậy nhìn, thấy túi quà được gói rất tinh xảo, logo bên ngoài là nhãn hàng kẹo mà ai cũng biết, rõ ràng là giá không rẻ.
“Anh đặt hồi nào thế? Đưa đến nhanh như vậy cơ à?” Tiêu Chước hơi ngạc nhiên.
Trịnh Kình đắc ý nói: “Đó là chuyện đương nhiên, anh là khách VIP của họ mà.”
Thế thì anh lợi hại thật. Tiêu Chước nghĩ rồi lại nói: “Nhưng mà loài người đến khi kết hôn mới phát kẹo cưới, mới yêu thì đâu có phát.”
Trịnh Kình trở nên cảnh giác ngay lập tức: “Lẽ nào em còn muốn kết hôn với yêu quái khác à?”
Tiêu Chước cười nhìn dáng vẻ như gặp phải kẻ thù truyền kiếp của Trịnh Kình, cậu lại gần hôn má anh một cái, ngọt ngào nói: “Em chỉ kết hôn với anh thôi, mấy yêu quái khác em đều chướng mắt cả.”
Khóe môi Trịnh Kình cong lên, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
*
Sáng sớm, bầu không khí trong văn phòng đặc chiến cũng rất trì trệ, Hồ Uyển Uyển, Lê Hoa Thanh và các yêu quái khác đều tụm lại trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu, chăm chú xem một bài viết.
Bài viết cũng không quan trọng, quan trọng là nội dung bên trong, nhất là mấy tấm ảnh rõ ràng kia.
Ảnh toàn chụp Đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu, Chúc Dư nghi ngờ yêu quái đăng bài hẳn là fan CP của hai người họ, nếu không thì sao tấm nào cũng chụp trông mờ ám thân mật như thế?
Chúc Dư không khỏi hoài nghi nói: “Chắc là đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu sẽ không yêu nhau thật đâu nhỉ?”
Lê Hoa Thanh là người phủ định đầu tiên, nói: “Sao có thể như thế được, lúc trước đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu còn bất hòa vì Tuyên Dung cơ mà, tôi thấy chắc có lẽ là chủ thớt vẽ chuyện ra thôi, lấy mấy tấm ảnh ra tùy tiện chế một câu chuyện…”
Giọng anh ta còn chưa dứt thì đã bị Hồ Uyển Uyển gõ đầu: “Toàn nói bậy, anh có thấy đội trưởng Trịnh thân mật với ai như thế chưa? Với lại, lần nào chúng ta đề nghị đến công viên giải trí để tổ chức team building thì chưa bao giờ đội trưởng Trịnh phê chuẩn hết, bảo là công viên giải trí nhàm chán, không thú vị, vậy mấy người nghĩ coi, rốt cuộc là đội trưởng Trịnh muốn đi công viên giải trí hay là muốn đi với yêu quái nào đó?”
Cô ta phân tích như thế, chúng yêu quái đều thấy có lý, nhưng đội trưởng Trịnh và cậu Tiêu yêu nhau vẫn khiến bọn họ khó nén sự kinh ngạc.
Lê Hoa Thanh lại càng muốn phản biện lại Hồ Uyển Uyển: “Dù sao thì chuyện này cũng chỉ là cô đoán thôi, cô thích nói thế nào mà chẳng được. Dù sao chỉ cần dội trưởng Trịnh chưa chính miệng thừa nhận thì tôi kiên quyết không tin.”
Anh ta nói xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy Hồ Uyển Uyển phản bác lại, còn thấy không quen, ngẩng đầu nhìn Hồ Uyển Uyển thì khóe mắt thấy Trịnh Kình đã tới cửa.
Lê Hoa Thanh kinh sợ ngay lập tức, biết đội trưởng Trịnh đã nghe hết rồi nên không khỏi lo lắng một trận. Phải biết là đội trưởng Trịnh rất ghét người khác bàn tán về mình. Trước kia có một yêu quái bàn tán chuyện đội trưởng Trịnh và một nữ yêu ở bên nhau, vô tình bị đội trưởng Trịnh nghe thấy thì bị phạt đi quét dọn nhà vệ sinh một tháng.
Anh ta không muốn giẫm lên vết xe đổ của yêu quái kia đâu, cũng đi quét dọn nhà vệ sinh.
Chúng yêu trong lòng lo sợ, ai ngờ sau một lúc lâu cũng không thấy Trịnh Kình nổi giận, tâm trạng có vẻ tốt lắm, đuôi mày nhướng lên, mặt cũng mang ý cười, sau đó không nói gì tới chuyện bát quái vừa rồi mà chỉ đặt túi quà lên bàn, nói: “Để kẹo cưới ở đây, mọi người tự đến lấy đi, ai cũng có phần.”
Kẹo… Kẹo cưới? Chúng yêu quái sững sờ trong chốc lát.
Trịnh Kình nói xong vẫn chưa đi mà đứng tại chỗ, dường như đang mong chờ gì đó.
Chúc Dư cố lấy hết can đảm ra, nói ra câu hỏi trong lòng mọi người: “Đội trưởng Trịnh, đây là kẹo cưới của ai thế?”
Trịnh Kình nhìn Chúc Dư với ánh mắt trẻ con dễ dạy, còn quyết định tăng lương cho Chúc Dư, sau đó mới ra vẻ như vô tình khoe khoang mà nói: “Kẹo cưới của tôi và Tiêu Chước.”
“!!!” Sự chấn kinh trong lòng chúng yêu không thể nào giấu được nữa.
Trịnh Kình không nhiều lời nữa, sau khi yên lặng dấy lên một làn sóng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc đi đến gần cửa, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nói: “Phải rồi, không cần lãng phí tài nguyên đi điều tra thân phận của hống nữa đâu.”
“Tại sao?” Yêu quái phụ trách việc này nhất thời nhanh miệng, nhanh chóng hỏi.
Vẻ mặt Trịnh Kình phức tạp, dừng một chút rồi mới lên tiếng: “Vì Tiêu Chước chính là hống.”
Trịnh Kình nói xong thì xoay người rời đi, để lại chúng yêu quái đang đắm chìm trong kinh ngạc ở phía sau, một lúc lâu sau cũng chưa bình tĩnh lại được.
Chuyện thân phận của tư yêu đại nhân là hống đã đủ khiến Cục quản yêu kinh hãi hơn động đất rồi, nhưng chuyện khiến họ kinh hãi hơn là chuyện đội trưởng Trịnh và tư yêu đại nhân yêu nhau.
Yêu nào trong Cục quản yêu cũng đều biết chuyện hống thích ăn rồng, ban đầu đội trưởng Trịnh còn cực kỳ ghét hống, ai ngờ thế sự khó lường, đội trưởng Trịnh vậy mà lại thành đôi với hống.
Lần này khiến chúng yêu rất kinh ngạc, cũng tỏ ra cực kỳ khâm phục và lo lắng cho đội trưởng Trịnh. Còn lúc nào cũng quan sát đội trưởng Trịnh, sợ anh đột nhiên bị thiếu cánh tay hay thiếu cái chân.
May là chuyện mà bọn họ lo lắng từ trước đến giờ vẫn không hề xảy ra.
Bên này, Tiêu Chước mang kẹo cưới đến công ty phát cho mọi người, cũng không ngoại lệ gây chú ý cực mạnh, rối rít hỏi bạn gái Tiêu Chước là ai. Trái tim của nhiều nữ sinh thích thầm Tiêu Chước đều tan nát cả rồi, nháy mắt đắm chìm trong thất tình, khiến bầu không khí trong công ty rất ảm đạm.
Tiêu Chước không nói nhiều, chỉ bảo bọn họ chưa gặp cũng không quen người “bạn gái” đó, miễn nảy sinh nhiều tình tiết.
Tuy có thể lừa mấy đồng nghiệp khác, nhưng Chúc Hưu An và Đổng Huy thì không thể qua loa được.
Tiêu Chước cũng không định giấu, nói thẳng: “Là kẹo cưới của tôi với Trịnh Kình…cũng là bạn cùng phòng của tôi.”
Chúc Hưu An còn tưởng Tiêu Chước đi tìm tình mới rồi, lại dụ dỗ một yêu tinh nhỏ nào đó từ đâu ra, không ngờ kẹo cưới đúng là của cậu và Trịnh Kình nên sửng sốt ngay lập tức: “Không phải hai người đã yêu nhau từ lâu rồi à? Tại sao giờ mới phát kẹo cưới?”
Tiêu Chước còn ngơ hơn Chúc Hưu An: “Tôi với anh ấy yêu nhau từ lâu hồi nào?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt cùng nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Chúc Hưu An ảo não vỗ trán, hoài nghi có phải mình già lẩm cẩm rồi hay không.
*
Tiêu Chước và Trịnh Kình đều là lần đầu yêu đương, thời kì mặn nồng khó tránh luôn khăng khít gần gũi, ngày nào cũng phải gọi điện thoại mấy cuộc. Giờ Tiêu Chước cũng không chạy xe điện đi làm nữa mà đổi thành Trịnh Kình đưa đón riêng, tiện tay xát muối đám cẩu độc thân trong công ty.
Đặc biệt là Chúc Hưu An chịu đả kích lớn nhất. Chịu kích thích từ Tiêu Chước và Trịnh Kình, thậm chí cậu ta còn bắt đầu dâng trào dũng khí, triển khai tấn công, mời Thái Cầm Cầm cùng đi chơi với mình. Chuyện thần kỳ nhất là Thái Cầm Cầm lại đồng ý.
“Aaaaa!” Khi Chúc Hưu An nhận được tin từ Thái Cầm Cầm, không nhịn được mà rống lên: “Có phải tôi sắp thoát kiếp cô đơn rồi không?”
Tiêu Chước liền chúc mừng, bảo cậu ta phải cố gắng thêm nhiều, tranh thủ sớm ngày thoát kiếp cô đơn.
Sau khi cổ vũ Chúc Hưu An thì Tiêu Chước cúi đầu xem điện thoại, quả nhiên Trịnh Kình đã gửi cho cậu mấy tin, bảo anh sắp đến rồi.
Tiêu Chước vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn bảo Chúc Hưu An và Đổng Huy đã vất vả rồi. Cậu không tăng ca, Chúc Hưu An và Đổng Huy sẽ phải giao nhiều đơn hàng hơn.
Chúc Hưu An sảng khoái nói: “Đi đi, đi đi. Tôi với Đổng Huy làm cẩu độc thân, còn phải cố gắng làm việc kiếm tiền.” Công việc của bọn họ tính lương theo phần trăm, giao càng nhiều thì lương càng nhiều.
Dạo này Tiêu Chước đang mê muội trong tình yêu, đương nhiên là ném chuyện kiếm tiền ra sau đầu mất rồi.
Rời khỏi khách sạn, Tiêu Chước liếc một cái là đã thấy vị trí đang đỗ của xe Trịnh Kình rồi. Cậu đi tới rồi mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái, sau đó nghiêng đầu nhìn Trịnh Kình, không nhịn được mà nở nụ cười.
Trịnh Kình đưa một bó hoa hồng cho Tiêu Chước: “Lúc đến đi ngang qua cửa hàng bán hoa nên tiện tay mua.”
Tiêu Chước mỉm cười nhận hoa, nói cảm ơn.
Trịnh Kình tràn đầy ý cười mà nhìn cậu, hàm ý sâu xa mà nói: “Chỉ cảm ơn thôi à?”
Tiêu Chước cong mắt, nghiêng người vượt qua tay vịn mà hôn Trịnh Kình một cái.
Trịnh Kình được lợi xong hài lòng ngay.
“Anh cũng phải hôn lại mới được.” Trịnh Kình trang nghiêm nói, kéo lấy cái cổ trắng nõn của Tiêu Chước rồi từ từ đến gần.
Bầu không khí ngọt ngào ám muội, trái tim của cả hai đều trở nên bồn chồn, thậm chí Tiêu Chước còn chủ động nghiêng về phía trước.
Ngay lúc sắp hôn đến nơi thì điện thoại cậu đột nhiên vang lên. Hai yêu giả vờ đoan trang nhanh chóng ngồi thẳng lại, mặt Tiêu Chước còn đang ửng đỏ, nói với Trịnh Kình: “Tạ Ngạn Vinh gọi.”
Cậu nói xong thì bắt máy, nghe thấy Tạ Ngạn Vinh ở đầu dây bên kia hỏi: “Cậu Tiêu, hai người lên đường chưa? Tìm chỗ được không? Có cần gửi định vị cho hai người không?”
Hôm nay là sinh nhật Tạ Ngạn Vinh, anh ta đã mời Tiêu Chước và Trịnh Kình từ trước. Tiêu Chước vốn định từ chối, nhưng chịu không nổi lời mời tử tế của Tạ Ngạn Vinh, thế là vẫn đến cùng Trịnh Kình.
Trịnh Kình nghe thế thì khẽ hừ một tiếng, cảm thấy tên Tạ Ngạn Vinh này đúng là không có khả năng quan sát nào hết, sớm không gọi trễ không gọi, sao lại cố ý gọi tới ngay lúc này chứ?
Tạ Ngạn Vinh ở bên kia hỏi: “Anh Trịnh vừa mới nói gì sao?”
“Đâu, anh ấy đâu nói gì.” Tiêu Chước cười nhìn Trịnh Kình, sau đó bảo Tạ Ngạn Vinh không cần gửi định vị qua, bọn họ biết chỗ đó, cứ đi thẳng là được.
Tạ Ngạn Vinh nói được, bảo tới lúc đó rồi gặp lại rồi cúp máy.
Trịnh Kình lái xe đến nhà hàng Trung Hoa mà Tạ Ngạn Vinh đã đặt trước. Nhà hàng này nằm trên tầng ba của khu thương mại Phú An. Nguyên tầng toàn là những món ngon phong phú, tầng hai là tầng bán quần áo, tầng bốn là rạp chiếu phim, có thể thỏa mãn nhu cầu đi dạo của số đông, bởi thế nên ở đây có rất nhiều người, vừa náo nhiệt vừa sầm uất.
Lúc hai người đi tới nhà hàng Trung Hoa thì đám người Tạ Ngạn Vinh cũng vừa mới đến, bên cạnh là hai đồng nghiệp của anh ta, một người lúc trước Tiêu Chước đã từng gặp ở trường trung học Hải Thành rồi, còn từng cùng đi lên tầng thượng, tên Trần Ngạn; người còn lại là một gương mặt mới, không hề khách sáo, tự giới thiệu mình tên là Đặng Quảng Lâm, còn bảo đã nghe nói chuyện ở trường trung học Hải Thành, may có Tiêu Chước và Trịnh Kình nên mới giải quyết được, anh ta vẫn luôn tò mò, nay cuối cùng cũng gặp được rồi.
Chuyện ở trường trung học Hải Thành có liên quan đến yêu quái đã là vụ án mật trong Cục rồi, ngoại trừ Tạ Ngạn Vinh ra thì các cảnh sát khác đều không rõ nội tình lắm, nhưng những lời đồn thổi vẫn cứ truyền đi, mà càng truyền càng thần kỳ.
Nói chuyện một lúc thì có quản lý đến hỏi chuyện, sau đó dẫn họ đến vị trí bàn ăn. Trời vừa tối mà rất nhiều nhà hàng trong khu thương mại đã đầy ắp, tiếng người ồn ã, hơn nữa nhà hàng Trung Hoa này rất có tiếng, thực khách nghe danh mà đến rất nhiều, may mà Tạ Ngạn Vinh đã đặt trước rồi, không thì đợi mãi cũng chả có chỗ.
Nhà hàng đưa đồ ăn lên rất nhanh, ngồi một lúc là đồ ăn đã bày ra bàn, đủ màu sắc hương vị, vừa ngửi đã khiến người ta thèm thuồng.
Tạ Ngạn Vinh kêu mọi người cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo, còn chiêu đãi Tiêu Chước với Trịnh Kình chu đáo hơn cả, sợ bản thân thất lễ. Trần Ngạn và Đặng Quảng Lâm thấy thế đều rất ngạc nhiên, tò mò không biết Tiêu Chước và Trịnh Kình rốt cuộc có thân phận ra sao, đến mức khiến Tạ Ngạn Vinh ân cần tích cực như thế.
Hồi sau trò chuyện qua lại, không khỏi nhắc đến một loạt kỳ án mà Đồn cảnh sát đang gặp phải gần đây.
Tạ Ngạn Vinh thấp giọng nói: “Ban đầu là nửa tháng xuất hiện một lần, dạo này tăng lên thành ba ngày xuất hiện một lần, theo như thế thì chắc chắn là ngày càng phát bệnh nhiều hơn. Lúc đầu thì còn áp chế được một chút chứ về sau thì chắc chắn là áp chế không nổi nữa, cũng chẳng biết chuyện này rốt cuộc là sao nữa, cứ như trúng tà ấy.”
Anh ta vừa nói vừa trộm quan sát Tiêu Chước, sau khi phát hiện ánh mắt của Tiêu Chước thì vội vàng cười trừ, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trần Ngạn không nghĩ nhiều, bây giờ vụ án đã âm thầm bị lan truyền xôn xao cả lên rồi, chỉ là chưa có báo cáo ra ngoài thôi, nên lúc anh ta nói chuyện cũng không lo bị Tiêu Chước và Trịnh Kình nghe thấy.
“Ai nói không phải đâu.” Anh ta nói với vẻ khó mà tưởng tượng nổi: “Nếu không trúng tà thì tôi cũng không tưởng tượng nổi ai lại có thể làm ra chuyện điên rồ như thế được. Ở hiện trường chỉ toàn là máu, bắn ra đầy sàn nhà, trên tường không chỗ nào không có, chả có chỗ nào giẫm chân lên được, mùi máu tươi kia nồng nặc, gần như đêm nào tôi cũng muốn nôn hết cơm ra. Anh nói lâu lâu mới có một vụ cũng được đi, đằng này mấy chuyện này lại cứ xảy ra liên tiếp như vậy.”
Lúc đó Đặng Quảng Lâm cũng đi đến hiện trường với Trần Ngạn, nhớ đến cảnh tượng khi đó thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Quan trọng là thân phận của mấy kẻ giết người kia cũng rất đặc biệt. Cụ già bị ngược đãi, bà chủ nhà bị bạo lực lạnh trong thời gian dài, đứa trẻ bị bỏ rơi bị bạn học bắt nạt… Thông thường thì bọn họ không thể nảy sinh sát ý được, huống gì còn là giết hại toàn bộ gia đình một cách độc ác tàn nhẫn như vậy. Kiểu cảm giác này giống như sau khi bị sự tức giận bị kích thích lên đến đỉnh điểm và hoàn toàn mất khống chế mà làm ra hành động như vậy.”
Ác ý bị kích thích? Tiêu Chước và Trịnh Kình đều chú ý đến điểm này, sau khi hai người nhìn nhau một cái thì Tiêu Chước hỏi: “Sau khi bị bắt thì hung thủ nói như nào vậy?”
Tạ Ngạn Vinh lắc đầu: “Sau khi giết người, tất cả hung thủ đều lực chọn tự sát.”
Không có nhân chứng, hung thủ và nạn nhân đều bỏ mạng, tất cả các vụ án đều rất rõ ràng minh bạch, thoạt nhìn thì cũng chỉ là giết người trả thù mà thôi.
Dưới tình huống bị thúc ép như vậy, đúng là con người sẽ làm ra một số chuyện không thể khống chế. Nhưng một vụ là tình cờ, mà hai vụ, ba vụ, thậm chí là mười vụ thì tuyệt đối không phải là tình cờ nữa mà là chắc chắn sẽ có thứ gì đó đang thúc đẩy sau lưng, cố ý gây ra.
“Giữa những vụ án này có liên hệ gì với nhau không?” Tiêu Chước hỏi: “Ví dụ như hung thủ đều cùng tiếp xúc một người nào đó hoặc một thứ gì đó chẳng hạn?”
Tạ Ngạn Vinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ điều tra thêm về phương diện này một chút.”
Trịnh Kình nhắc nhở: “Không thể xem nhẹ bất kì chi tiết nào hết, ví dụ như bọn họ đã từng cùng dùng loại đồ nào, rồi cùng đi qua một nơi nào đó, và mấy thứ khác nữa. Không có liên hệ gì thì còn được, chứ nếu có thì sợ rằng chuyện sẽ trở nên phiền phức.”
Anh vừa nói xong thì lại cố ý bổ sung thêm câu nữa: “Tất nhiên, phiền phức này là nhằm vào các anh mà thôi.”
Tương Liễu từng nhắc qua, yêu chủ kia ban sức mạnh cho anh ta, từ việc anh ta giữ Trình Lâm trong tay thì thấy được rằng, e rằng sức mạnh kia có thể kích thích ác niệm từ sâu trong đáy lòng của con người, biến mọi chuyện bọn họ không dám làm thành hành động thực tế.
Mấy vụ án gần đây cực kỳ giống với mấy vụ án mà Trình Lâm đã gặp, nếu cứ để mặc cho chúng phát triển thì trật tự xã hội nhất định sẽ lộn xộn. Dù sao thì thứ mà lòng người không thể chịu đựng được nhất chính là cám dỗ.
Bởi vậy điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra liên hệ tồn tại giữa các hung thủ, rồi dựa theo đó mà tìm được nguồn gốc, tìm ra được hung thủ đứng sau màn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất