Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 11

Trước Sau
Lục Triết Hy nhìn cự vật đã trướng đến thẳng tắp, nổi gân xanh tím của hắn mà phải thấy sợ. Chẳng phải hắn đã nói hết hứng thú rồi sao?

Tuy nhiên tác dụng của thuốc quá mạnh, hậu huyệt ngứa ngáy sinh ra cảm giác muốn được thứ đó cắm thật sâu vào bên trong...

Do dự lúc lâu cuối cùng anh bò chầm chậm về phía hắn. Vừa nghĩ đến cảm giác lúc đó thôi cơ thể anh đã run lên. Tấm nệm trên giường hơi trơn, tay anh bị trượt xuống, cả cơ thể mất thăng bằng chuẩn bị ngã từ trên giường xuống sàn... Nhưng lúc anh sắp ngã xuống thì Hoàng Hiểu Long ngồi bên cạnh đưa tay ra nắm lấy bắp tay của anh. Vụt một cái hắn đã ôm anh vào trong lòng rồi đem cự vật của hắn nhắm vào hậu huyệt của Lục Triết Hy rồi đâm vào!

Vừa đau vừa trướng, khóe mắt anh đã ngấn lệ. Ở tư thế này làm cho cự vật của Hoàng Hiểu Long cắm sâu cực hạn, sáp vào tận cùng bên trong trực tràng...

Ưm~ Ha...a... Một phần vì tác dụng của thuốc nên lần này Lục Triết Hy thống khổ rên rỉ.

Mà đây là lần đầu tiên anh rên rỉ cho hắn nghe. Hoàng Hiểu Long hai mắt bừng sáng rồi càng thúc mạnh hơn. Cơn đau làm anh uốn cong lưng rồi gục đầu vào vai hắn.

Hoàng Hiểu Long cảm nhận được khối thân thể trên người hắn đang run lên vì đau dữ dội. Hắn xoa nhẹ mông anh nói:Thả lỏng.

Đôi mắt anh mơ màng, hai tay choàng lên cổ hắn, cơ thể như bị thôi miên mà thả lỏng theo lời hắn.

Hoàng Hiểu Long tiếp tục xuyên xỏ, cự vật thô to cắm sâu vào nội bích, va chạm điểm G nhô ra, khiến thần trí anh tê dại, khoái cảm cực độ.

Thích không? Hắn cười khẩy.

Hỏa dục đã bùng cháy mãnh liệt trong đầu óc anh, khuôn mặt đã đỏ ửng lên, đôi mắt tràn đầy dục vọng, không thể giữ lại một chút lý trí nào nữa, anh liên tục gật đầu:Thích...

Vậy thì rên rỉ lớn hơn đi, tao sẽ làm cho mày sướng như được lên mây.

Ưm... ư... ưm... A Lục Triết Hy cảm thấy đau đớn trong chốc lát tan biến, thay vào đó là loại khoái cảm khi được xuyên xỏ, làm anh khẽ rên lên dâm đãng.

Hắn cười rồi đổi tư thế đặt anh nằm xuống giường, lộ rõ hậu huyệt phấn nộn đang mút chặt tính khí vĩ đại.

A...

Thấy anh đầu óc điên đảo, tự động theo nhịp động của mình còn rên rỉ rất êm tai, lòng hắn liền dâng lên một tia vui sướng lạ thường, cực kỳ thỏa mãn.

Dần dần hắn giảm tiết tấu nhưng vẫn đem lại cho anh cơn khoái cảm mê người. Ánh mắt ngập trong dục vọng của Lục Triết Hy mê mệt nhìn hắn, nước bọt tự động trào ra hai khóe miệng, khiến hắn chịu không nổi mà chồm tới hôn.

Hắn đưa lưỡi vào càn quét khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi của anh mà mút, luồn lách qua từng kẽ răng. Nụ hôn mãnh liệt của hắn làm anh một phen mê hoặc liền vươn lưỡi ra đáp trả kịch liệt.

Sau khi cao trào, tay anh bấu chặt tay vào nệm, mạnh mẽ bắn ra dòng bạch trọc trắng ngần.

Hắn cũng không nhịn được, cùng lúc xuất ra vào bên trong cơ thể anh.

Lúc này thuốc đã ngấm hết, đầu óc Lục Triết Hy dần tỉnh táo lại. Mấy phút trước anh cảm giác như lơ lửng trên mây, bây giờ anh lại kinh hãi tột độ vì... lúc anh xuất ra đã vô tình bắn hết lên bụng, ngực, thậm chí là mặt Hoàng Hiểu Long...

Hoàng Hiểu Long thì trầm lặng lúc lâu khẽ đưa tay quệt lấy một ít tinh dịch trên mặt rồi nhìn xuống anh...

Thôi xong... hắn im lặng đến mức đáng sợ. Anh cảm thấy hắn đang tức giận.

Lúc Hoàng Hiểu Long nổi nóng, chung quy người chịu khổ vẫn chỉ có mình anh thôi... Nhớ lại những gì lúc trước hắn hành hạ mình, Lục Triết Hy nức nở khóc không thành tiếng:Xin lỗi... tôi không cố ý... van cầu anh...

Lục Triết Hy sợ hãi, lo lắng vô thức run lên rẩy bẩy rồi gắt gao nhắm chặt làn mi, căng thẳng chờ đợi giây phút trừng phạt rơi xuống.

Nhưng đợi lúc lâu không thấy bạt tai của hắn hạ xuống anh khẽ mở mắt ra. Hoàng Hiểu Long lại không có chút tức giận nào nhìn anh cười rất nhẹ nhàng:Mày rên rỉ rất dễ nghe đấy!



Lục Triết Hy ngơ ngác lúc lâu, chưa kịp phản ứng thì cơ thể bị hắn bế ngang lên.

Hoàng Hiểu Long biết anh đang cảm thấy sợ nên đã nói:Tao giúp mày tắm rửa.

Lục Triết Hy còn bất ngờ hơn.

Hắn không nổi giận... cũng tốt... hắn không đánh mình nữa là được rồi...

Bước vào hắn nhẹ nhàng đặt anh vào bồn tắm lớn sau đó xả nước. Cơ thể ngập trong nước ấm rất dễ chịu khiến anh thoải mái dựa lưng vào thành bồn tắm. Nhưng chưa được bao lâu thì lưng anh bị đẩy ra, anh cảm nhận được mình đang dựa vào lồng ngực của Hoàng Hiểu Long. Hai người cùng ngồi vào, nước bị trào ra ngoài, hơi nước bốc lên trắng xóa. Lúc nãy anh còn thả lỏng cơ thể nhưng Hoàng Hiểu Long đang ở phía sau anh, anh lại không được tự nhiên khẽ run lên.

Hoàng Hiểu Long thấy vậy thì vòng hai tay ôm chặt lấy anh nói:Không cần sợ, tâm trạng tao lúc này rất tốt bởi vì mày rất nghe lời. Từ giờ, mỗi khi làm tình, mày chỉ cần rên rỉ thôi, tao sẽ nhẹ nhàng với mày!

Vừa nói hắn khẽ vuốt ve mái tóc ướt át của anh:Sao hả? Đồng ý hay là muốn tao tiếp tục đối xử tàn nhẫn với mày?

Lục Triết Hy lập tức gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng.

...

Tắm rửa xong, Hoàng Hiểu Long mặc áo choàng tắm bế anh còn trần trụi đặt lên chiếc giường đã được dọn sạch sẽ.

Tâm trạng Hoàng Hiểu Long đúng là rất tốt khi cầm khăn tắm choàng lên vai Lục Triết Hy sau đó dùng máy sấy sấy khô tóc cho anh.

Hắn rời đi một lúc. Anh nằm trên giường lúc này mới nhớ đến cái bụng đói cồn cào của mình...

Hoàng Hiểu Long quay lại, trên tay hắn bưng một chiếc khay đặt một bát cháo nóng và một ly sữa.

Đói bụng không?

Lục Triết Hy đang rất là đói nhưng lại nghĩ đến ly nước bỏ thuốc kích dục mà lắc đầu...

Hắn nhướng mày không vui, trầm giọng đe dọa:Nếu mày nói dối tao thì sẽ nhận hình phạt nặng lắm đấy!

Lục Triết Hy nghe xong rùng mình sau đó liền gật đầu:Đói...

Hắn mỉm cười vô hại bước tới đặt chiếc khay lên bàn rồi đỡ anh ngồi ngang trên đùi hắn.

Hoàng Hiểu Long cầm chiếc thìa múc cháo lên rồi đưa lên miệng anh còn dặn:Hơi nóng đấy, tự thổi rồi ăn đi!

Lục Triết Hy nhận lệnh thổi vài hơi rồi há miệng ăn thìa cháo kia. Anh cảm nhận cháo rất ngon, rất dễ ăn nhưng vì Hoàng Hiểu Long tự tay cho anh ăn, cảm giác lại không được tự nhiên...

Hoàng Hiểu Long lặp lại động tác đó, dần bát cháo đầy đã hết sạch. Hắn lại đưa cho anh ly sữa, dù không muốn uống cũng phải uống. Anh uống hết, dạ dày no căng, lần đầu tiên bị bắt tới đây được ăn bữa ăn đàng hoàng. Xem ra lần này hắn không bỏ thuốc vào thức ăn, Lục Triết Hy thầm nghĩ trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Hoàng Hiểu Long mỉm cười nhìn anh. Lục Triết Hy lại không dám nhìn thẳng vào hắn.

Hắn đưa tay nghịch tóc anh:Màu tóc này là tự nhiên sao?

Ừm...

Cha mẹ mày là người ngoại quốc hả?

Không...



Vậy sao, mày có màu tóc vàng rực hiếm thật đấy! Hắn tỏ ý khen gợi.

Cảm... cảm ơn...

Đáp lại giọng nói rõ ràng của hắn là tiếng nói lý nhí của anh. Lục Triết Hy luôn cúi đầu trước hắn.

Ngẩng mặt lên xem nào!

Lúc này anh mới từ từ ngước mắt lên. Hắn nhìn khuôn mặt anh, lòng càng thỏa mãn hơn nữa:Mặt vẫn đẹp như lúc mới gặp đấy!

Anh đỏ mặt không nói gì...

Tao có nghe qua tên mày rồi nhưng không nhớ. Mày tên gì ấy nhỉ?

Lục... Lục Triết Hy... Anh nhỏ giọng.

Vậy à! Hắn lại hỏi:Mày biết tên tao rồi chứ?

Anh gật đầu.

Gọi tên tao đi!

Hoàng Hiểu Long...

Hắn cười đắc ý:Tên tao thì gần như kẻ nào cũng biết nên ngoài mày ra không có ai dám đắc tội với tao đâu.

Anh lại cúi thấp đầu:Tôi biết...

Hắn lại nâng cằm anh lên nói:Tao nhắc lại, nếu từ giờ mày ngoan ngoãn nghe lời thì tao sẽ không đối xử tàn nhẫn với mày nữa. Rõ chưa?

Được... tôi sẽ nghe lời...

Hoàng Hiểu Long nói:Đỡ no chưa?

Anh gật đầu.

Ngay sau đó hắn lại thả anh nằm xuống giường. Anh nghĩ ngay tới chuyện hắn lại muốn làm.

Đừng...

Hắn thấy anh sợ sệt như vậy thì bật cười:Tao có làm gì đâu...

Lục Triết Hy vẫn không tin lắm vội dịch người nằm sát vào tận trong cùng. Hoàng Hiểu Long cũng nằm lên giường đưa tay kéo anh nằm sát vào hắn:Ngủ đi!

Hắn nhẹ nhàng nói với anh. Lục Triết Hy liền nhắm mắt lại, yên lặng thầm đợi hồi lâu, cảm thấy hắn cũng nằm yên không nhúc nhích, dường như hắn đã chìm vào giấc ngủ say. Lúc này Lục Triết Hy mới thả lỏng cơ thể, hơi thở từ từ trở nên sâu hơn, anh dần ngủ thiếp đi.

Hoàng Hiểu Long như thế lại vẫn chưa ngủ, hắn mở mắt chống tay lên nhìn khuôn mặt không chút lo lắng đang ngủ say trước mặt kia lại không khỏi nở nụ cười.

Ngoan ngoãn thế này có phải tốt không?

Hoàng Hiểu Long đưa mặt lại gần anh rồi cẩn thận đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau