Chương 15
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng!
Cơn dông bão qua đi để lại một khung cảnh rất tuyệt đẹp! Mây mù tan, có chút nắng chiều mong manh xuyên qua cửa sổ soi sáng một góc phòng.
Trên chiếc giường ngủ rộng lớn, Hoàng Hiểu Long khẽ nhích cơ thể ngồi dậy. Lục Triết Hy cũng nhanh chóng ngồi dậy theo.
Anh ngượng ngùng nói lí nhỉ:Cảm... cảm ơn anh...
Hắn mỉm cười:Lúc vào phòng không thấy mày, tao còn nghĩ sẽ đánh gãy luôn hai tay của mày nữa đấy.
Lục Triết Hy sợ liền sợ hãi:Tôi chỉ...
Hắn thấy anh lo sợ như vậy thì thích thú cười rồi lắc đầu bỏ qua:Lúc nãy uống thuốc rồi chứ? Tao thấy mày khỏe hơn nhiều rồi đấy.
Anh khẽ gật đầu.
Hắn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi hắn ném lên giường bộ quần áo ngủ màu xanh sẫm rồi nói:Muốn mặc đồ hay thích trần trụi như thế?
Lục Triết Hy hơi cúi đầu:Mặc... mặc đồ...
Hoàng Hiểu Long giọng đùa cợt:Vậy còn không mặc vào đi, hay muốn tao giúp?
K...không...
Lát sẽ có người vào dọn phòng, mày thấy đói thì cứ bảo người đó mang đồ ăn lên cho. Tao để mày tự do như vậy nên đừng nghĩ chuyện rời khỏi tao đấy!
Dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hắn nhìn anh là cái nhìn đe dọa, anh lập tức trả lời:Tôi... tôi sẽ không bỏ trốn hay tự sát đâu...
Được!
Nói rồi hắn rời khỏi phòng. Lục Triết Hy nhẹ nhõm cầm chiếc áo ngủ lên, loại vải cotton rất dễ chịu, thoải mái. Anh còn ngửi được mùi của hắn trên chiếc áo đó. Lục Triết Hy thầm mỉm cười trong lòng.
Thật thích...
...
Buổi tối, đám người Hoàng Hiểu Long lại tụ tập ăn uống với nhau ở một nhà hàng.
Trương Hoàn nốc sạch một ly bia rồi kể lể:Xui thật đó, sáng nay đi chơi lại gặp phải cơn mưa to khủng khiếp!!!
Hoàng Hiểu Long:Thế nên tôi mới bảo ở nhà.
Ba bọn họ cười đùa chuyện trò với nhau một lúc lâu.
Viên Thành:Mà Hoàng thiếu, cậu có tình cảm với Lục Triết Hy thật sao?
Trương Hoàn bật cười:Làm gì có chuyện đó, đúng không Hoàng thiếu. Hắn chỉ là công cụ để cậu phát tiết thôi.
Viên Thành:Ánh mắt Hoàng thiếu nhìn Lục Triết Hy bây giờ rất khác.
Hoàng Hiểu Long im lặng lúc lâu rồi mới trả lời:Đúng vậy! Tôi có tình cảm với Lục Triết Hy!
Không thể nào!!!!
Tại sao vậy? Lúc đầu cậu tàn nhẫn với hắn lắm cơ mà!
Hoàng Hiểu Long khẽ cười:Thì là tại cái tính kiên cường, bất khuất của hắn đó. Bây giờ hắn ngoan ngoan nghe lời tôi khiến tôi rất hài lòng.
Viên Thành cười đểu:Không thể ngờ, người như cậu lại có thể dịu dàng như vậy đấy!
Đâu có! Hoàng Hiểu Long nói:Hắn là người thứ hai tôi yêu.
Trương Hoàn và Viên Thành đồng thanh hỏi:Vậy người thứ nhất là ai?
Hoàng Hiểu Long kể:Lúc tôi còn học trung học, tôi đã yêu một cô bé cùng tuổi rất xinh xắn, đáng yêu nhưng cô bé ấy không còn nữa rồi...
Hai người kia nhất thời im lặng.
Hoàng Hiểu Long nói tiếp:Khi đó tôi là một con người rất khác. Tôi chỉ là một học sinh bình thường. Tôi không hung hăng, tàn ác như bây giờ. Ngay cả chuyện cô ấy bị bắt nạt, gia đình cô ấy có chuyện khiến cô ấy phải đi làm chuyện đó để kiếm sống cũng không biết. Quá đau khổ, cô ấy phải chọn cách chết để giải thoát. Sau cái chết của cô ấy, tôi đã nhận ra, làm một người bình thường tử tế mà không bảo vệ được người mình yêu thì có ích gì! Thà làm một kẻ bạo lực, khốn nạn nhưng vẫn giữ được người yêu bên mình còn hơn...
Có vẻ... triết lý quá nhỉ?
Hoàng Hiểu Long cười khẽ không nói gì rồi uống hết một ly rượu. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn là người uống nhiều nhất.
Mới đầu tâm trạng của hắn rất vui nhưng khi nhắc lại chuyện quá khứ thì hắn lòng lại nặng trĩu nỗi buồn.
Hoàng thiếu, cậu uống say rồi.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên sau đó hắn gục mặt xuống bàn.
Hoàng thiếu!
Biết ngay mà. Trương Hoàn tiến tới đỡ hắn lên:Mau đưa cậu ta về thôi.
Để tôi đưa anh ấy về cho.
Nghe giọng nói từ phía sau, Trương Hoàn và Viên Thành quay mặt lại thấy một thanh niên khoảng 22 tuổi với khuôn mặt trẻ đẹp và chiều cao tương đối.
Trương Hoàn:Ai nhỉ? Nhìn quen mắt?
Lâm Tú Bình - con trai của bạn Hoàng phu nhân, nghe nói mối quan hệ giữa cậu ta với Hoàng thiếu khá tốt. Viên Thành nói khẽ rồi quay sang nói với Lâm Tú Bình:Lâu không gặp trông cậu trưởng thành rồi đấy.
Lâm Tú Bình cười đáp lại:Chào hai anh.
Cậu vừa mới từ nước ngoài trở về đúng không?
Đúng.
Vậy sao biết Hoàng thiếu ở đây?
Tôi đến nhà anh ấy thì người trong nhà nói anh ấy ở đây.
Nãy cậu nói muốn đưa Hoàng thiếu về.
Đúng vậy.
Tôi không đồng ý!
Tại sao?
Hoàng thiếu uống say không kiểm soát được bản thân, tôi chỉ sợ cậu gặp chuyện gì thôi. Viên Thành cười mỉa mai.
Làm gì có chuyện đó. Lâm Tú Bình thản nhiên cười đáp lại:Anh đừng coi tôi như trẻ con.
Trương Hoàn cảm nhận được bầu không khí dần căng thẳng hơn:Hai người... vừa gặp nhau mà đã...
Đang trong lúc mặt đối mặt với nhau thì điện thoại của Viên Thành reo lên. Hắn trả lời điện thoại xong vẻ mặt rất không vui.
Lâm Tú Bình như đoán trước được chuyện này: Hai anh có việc gấp rồi đúng không? Việc đưa anh ấy về cứ để tôi!
Trương Hoàn hỏi:Có chuyện gì rồi à?
Viên Thành trầm giọng:Ừ! Con mẹ nó lô hàng mới nhập từ Hoa Kỳ có vấn đề, tại sao đúng vào cái lúc này chứ?
Vậy cứ để cậu ta đưa Hoàng thiếu về.
Không! Gọi Trần Hạo tới!
Lâm Tú Bình thở dài một tiếng:Cả ngày này anh ta kín lịch phẫu thuật bây giờ anh không để anh ta nghỉ ngơi hay sao?
Viên Thành mặt u ám cười khẩy:Cậu... biết rõ là nhiều chuyện nhỉ?
Tàm tạm thôi.
Trương Hoàn thì thầm với Viên Thành:Cậu sao vậy? Sao phải đề phòng thế?
Lát nói sau! Cuối cùng Viên Thành miễn cưỡng nói:Đành nhờ cậu đưa Hoàng thiếu trở về vậy. Nhưng phải cẩn thận đấy, Hoàng thiếu không phải là người mà cậu muốn gần gũi là được đâu!
Cảm ơn lời cảnh báo của anh!
Lâm Tú Bình vui vẻ tới đỡ Hoàng Hiểu Long đứng dậy rồi rời đi.
Viên Thành nhìn theo mà sắc mặt không tốt lên được chút nào.
Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Trương Hoàn hỏi.
Không có gì? Tôi chỉ nhắc cậu là hãy cẩn thận với hắn. Vừa rồi chính hắn cũng tuyên bố rằng hắn không phải kẻ tầm thường mà. Tôi có cảm giác hắn muốn nhắm vào Hoàng thiếu.
...
Hoàng Hiểu Long trong cơn say mơ màng khẽ gọi:Lục Triết Hy.
Hắn nằm nghiêng người rồi đưa cánh tay ôm lấy người nằm bên cạnh.
Hắn gục đầu vào hõm vai người kia cảm nhận từng mùi hương trên cơ thể.
Nhưng rồi... bất giác hắn tỉnh cả rượu.
Hoàng Hiểu Long như bị điện giật lập tức choàng tỉnh giấc. Mùi hương hắn ngửi được không phải mùi của Lục Triết Hy. Hắn ngồi dậy xem người nằm bên cạnh là ai.
Lâm Tú Bình cười rất tươi:Chào buổi tối, Hiểu Long.
Hắn ngạc nhiên:Tú Bình, sao em lại ở đây. Mà khoan, đây không phải phòng anh!
Anh đi ăn tối với Viên Thành và Trương Hoàn. Mà họ lại có việc gấp nên em đã đưa anh về.
Nhưng đây là nhà em mà!
Lâm Tú Bình gãi đầu nói:Thì do... nhà anh xa quá nên...
Hắn không nói gì nhanh chóng bước xuống giường.
Anh... bây giờ khuya như vậy anh lại muốn về sao?
Quần áo của hắn còn nguyên, chỉ áo khoác ngoài ra được cởi ra, hắn vội vơ lấy chiếc áo vắt trên sofa rồi bước về phía cửa không nói một lời nào.
Em đưa anh về.
Không cần. Hắn lạnh nhạt:Anh gọi người tới đưa về là được!
Hoàng Hiểu Long rời đi để lại Lâm Tú Bình với gương mặt lạnh khốc.
Lâm Tú Bình gọi điện thoại, giọng tức giận:Điều tra xem Lục Triết Hy là kẻ nào!
...
Vệ sĩ của Hoàng Hiểu Long tới rất nhanh đã đưa hắn về tới nhà.
Hoàng Hiểu Long mở cửa phòng tiến vào. Hắn thấy Lục Triết Hy nằm ngủ say trên giường mới nhẹ nhõm yên tâm. Hắn bước lên giường, mặc dù hắn đã rất cẩn thận, nhón chân rất khẽ rồi nhưng một cử động nhỏ của hắn đã làm anh tỉnh giấc.
Hoàng Hiểu Long thấy đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của anh nhìn vào hắn. Hắn nói trước:Ăn tối và uống thuốc rồi chứ?
Anh giật đầu.
Hắn vuốt nhẹ tóc anh:Tốt lắm!
Sao anh... về muộn vậy...
Hửm? Hắn ngạc nhiên.
Lục Triết Hy vội quay mặt đi:Không... không có gì?
Hắn nhếch miệng cười:Nhớ tao hả?
Mặt anh đỏ ửng lên...
Anh... anh uống nhiều rượu lắm hả?
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu.
Hắn đáp:Ừ!
Hắn di chuyển tay chạm vào vòng eo thon gọn của anh:Làm đi!
Anh hỏi ý kiến của tôi...
Thấy anh do dự như vậy, hắn nói:Đúng vậy! Yên tâm đi, tao tỉnh rượu rồi, sẽ không làm mày đau đâu.
Trầm lặng lúc lâu, mãi sau anh mới nhỏ giọng trả lời:Được...
...
Cơn dông bão qua đi để lại một khung cảnh rất tuyệt đẹp! Mây mù tan, có chút nắng chiều mong manh xuyên qua cửa sổ soi sáng một góc phòng.
Trên chiếc giường ngủ rộng lớn, Hoàng Hiểu Long khẽ nhích cơ thể ngồi dậy. Lục Triết Hy cũng nhanh chóng ngồi dậy theo.
Anh ngượng ngùng nói lí nhỉ:Cảm... cảm ơn anh...
Hắn mỉm cười:Lúc vào phòng không thấy mày, tao còn nghĩ sẽ đánh gãy luôn hai tay của mày nữa đấy.
Lục Triết Hy sợ liền sợ hãi:Tôi chỉ...
Hắn thấy anh lo sợ như vậy thì thích thú cười rồi lắc đầu bỏ qua:Lúc nãy uống thuốc rồi chứ? Tao thấy mày khỏe hơn nhiều rồi đấy.
Anh khẽ gật đầu.
Hắn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi hắn ném lên giường bộ quần áo ngủ màu xanh sẫm rồi nói:Muốn mặc đồ hay thích trần trụi như thế?
Lục Triết Hy hơi cúi đầu:Mặc... mặc đồ...
Hoàng Hiểu Long giọng đùa cợt:Vậy còn không mặc vào đi, hay muốn tao giúp?
K...không...
Lát sẽ có người vào dọn phòng, mày thấy đói thì cứ bảo người đó mang đồ ăn lên cho. Tao để mày tự do như vậy nên đừng nghĩ chuyện rời khỏi tao đấy!
Dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hắn nhìn anh là cái nhìn đe dọa, anh lập tức trả lời:Tôi... tôi sẽ không bỏ trốn hay tự sát đâu...
Được!
Nói rồi hắn rời khỏi phòng. Lục Triết Hy nhẹ nhõm cầm chiếc áo ngủ lên, loại vải cotton rất dễ chịu, thoải mái. Anh còn ngửi được mùi của hắn trên chiếc áo đó. Lục Triết Hy thầm mỉm cười trong lòng.
Thật thích...
...
Buổi tối, đám người Hoàng Hiểu Long lại tụ tập ăn uống với nhau ở một nhà hàng.
Trương Hoàn nốc sạch một ly bia rồi kể lể:Xui thật đó, sáng nay đi chơi lại gặp phải cơn mưa to khủng khiếp!!!
Hoàng Hiểu Long:Thế nên tôi mới bảo ở nhà.
Ba bọn họ cười đùa chuyện trò với nhau một lúc lâu.
Viên Thành:Mà Hoàng thiếu, cậu có tình cảm với Lục Triết Hy thật sao?
Trương Hoàn bật cười:Làm gì có chuyện đó, đúng không Hoàng thiếu. Hắn chỉ là công cụ để cậu phát tiết thôi.
Viên Thành:Ánh mắt Hoàng thiếu nhìn Lục Triết Hy bây giờ rất khác.
Hoàng Hiểu Long im lặng lúc lâu rồi mới trả lời:Đúng vậy! Tôi có tình cảm với Lục Triết Hy!
Không thể nào!!!!
Tại sao vậy? Lúc đầu cậu tàn nhẫn với hắn lắm cơ mà!
Hoàng Hiểu Long khẽ cười:Thì là tại cái tính kiên cường, bất khuất của hắn đó. Bây giờ hắn ngoan ngoan nghe lời tôi khiến tôi rất hài lòng.
Viên Thành cười đểu:Không thể ngờ, người như cậu lại có thể dịu dàng như vậy đấy!
Đâu có! Hoàng Hiểu Long nói:Hắn là người thứ hai tôi yêu.
Trương Hoàn và Viên Thành đồng thanh hỏi:Vậy người thứ nhất là ai?
Hoàng Hiểu Long kể:Lúc tôi còn học trung học, tôi đã yêu một cô bé cùng tuổi rất xinh xắn, đáng yêu nhưng cô bé ấy không còn nữa rồi...
Hai người kia nhất thời im lặng.
Hoàng Hiểu Long nói tiếp:Khi đó tôi là một con người rất khác. Tôi chỉ là một học sinh bình thường. Tôi không hung hăng, tàn ác như bây giờ. Ngay cả chuyện cô ấy bị bắt nạt, gia đình cô ấy có chuyện khiến cô ấy phải đi làm chuyện đó để kiếm sống cũng không biết. Quá đau khổ, cô ấy phải chọn cách chết để giải thoát. Sau cái chết của cô ấy, tôi đã nhận ra, làm một người bình thường tử tế mà không bảo vệ được người mình yêu thì có ích gì! Thà làm một kẻ bạo lực, khốn nạn nhưng vẫn giữ được người yêu bên mình còn hơn...
Có vẻ... triết lý quá nhỉ?
Hoàng Hiểu Long cười khẽ không nói gì rồi uống hết một ly rượu. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn là người uống nhiều nhất.
Mới đầu tâm trạng của hắn rất vui nhưng khi nhắc lại chuyện quá khứ thì hắn lòng lại nặng trĩu nỗi buồn.
Hoàng thiếu, cậu uống say rồi.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên sau đó hắn gục mặt xuống bàn.
Hoàng thiếu!
Biết ngay mà. Trương Hoàn tiến tới đỡ hắn lên:Mau đưa cậu ta về thôi.
Để tôi đưa anh ấy về cho.
Nghe giọng nói từ phía sau, Trương Hoàn và Viên Thành quay mặt lại thấy một thanh niên khoảng 22 tuổi với khuôn mặt trẻ đẹp và chiều cao tương đối.
Trương Hoàn:Ai nhỉ? Nhìn quen mắt?
Lâm Tú Bình - con trai của bạn Hoàng phu nhân, nghe nói mối quan hệ giữa cậu ta với Hoàng thiếu khá tốt. Viên Thành nói khẽ rồi quay sang nói với Lâm Tú Bình:Lâu không gặp trông cậu trưởng thành rồi đấy.
Lâm Tú Bình cười đáp lại:Chào hai anh.
Cậu vừa mới từ nước ngoài trở về đúng không?
Đúng.
Vậy sao biết Hoàng thiếu ở đây?
Tôi đến nhà anh ấy thì người trong nhà nói anh ấy ở đây.
Nãy cậu nói muốn đưa Hoàng thiếu về.
Đúng vậy.
Tôi không đồng ý!
Tại sao?
Hoàng thiếu uống say không kiểm soát được bản thân, tôi chỉ sợ cậu gặp chuyện gì thôi. Viên Thành cười mỉa mai.
Làm gì có chuyện đó. Lâm Tú Bình thản nhiên cười đáp lại:Anh đừng coi tôi như trẻ con.
Trương Hoàn cảm nhận được bầu không khí dần căng thẳng hơn:Hai người... vừa gặp nhau mà đã...
Đang trong lúc mặt đối mặt với nhau thì điện thoại của Viên Thành reo lên. Hắn trả lời điện thoại xong vẻ mặt rất không vui.
Lâm Tú Bình như đoán trước được chuyện này: Hai anh có việc gấp rồi đúng không? Việc đưa anh ấy về cứ để tôi!
Trương Hoàn hỏi:Có chuyện gì rồi à?
Viên Thành trầm giọng:Ừ! Con mẹ nó lô hàng mới nhập từ Hoa Kỳ có vấn đề, tại sao đúng vào cái lúc này chứ?
Vậy cứ để cậu ta đưa Hoàng thiếu về.
Không! Gọi Trần Hạo tới!
Lâm Tú Bình thở dài một tiếng:Cả ngày này anh ta kín lịch phẫu thuật bây giờ anh không để anh ta nghỉ ngơi hay sao?
Viên Thành mặt u ám cười khẩy:Cậu... biết rõ là nhiều chuyện nhỉ?
Tàm tạm thôi.
Trương Hoàn thì thầm với Viên Thành:Cậu sao vậy? Sao phải đề phòng thế?
Lát nói sau! Cuối cùng Viên Thành miễn cưỡng nói:Đành nhờ cậu đưa Hoàng thiếu trở về vậy. Nhưng phải cẩn thận đấy, Hoàng thiếu không phải là người mà cậu muốn gần gũi là được đâu!
Cảm ơn lời cảnh báo của anh!
Lâm Tú Bình vui vẻ tới đỡ Hoàng Hiểu Long đứng dậy rồi rời đi.
Viên Thành nhìn theo mà sắc mặt không tốt lên được chút nào.
Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Trương Hoàn hỏi.
Không có gì? Tôi chỉ nhắc cậu là hãy cẩn thận với hắn. Vừa rồi chính hắn cũng tuyên bố rằng hắn không phải kẻ tầm thường mà. Tôi có cảm giác hắn muốn nhắm vào Hoàng thiếu.
...
Hoàng Hiểu Long trong cơn say mơ màng khẽ gọi:Lục Triết Hy.
Hắn nằm nghiêng người rồi đưa cánh tay ôm lấy người nằm bên cạnh.
Hắn gục đầu vào hõm vai người kia cảm nhận từng mùi hương trên cơ thể.
Nhưng rồi... bất giác hắn tỉnh cả rượu.
Hoàng Hiểu Long như bị điện giật lập tức choàng tỉnh giấc. Mùi hương hắn ngửi được không phải mùi của Lục Triết Hy. Hắn ngồi dậy xem người nằm bên cạnh là ai.
Lâm Tú Bình cười rất tươi:Chào buổi tối, Hiểu Long.
Hắn ngạc nhiên:Tú Bình, sao em lại ở đây. Mà khoan, đây không phải phòng anh!
Anh đi ăn tối với Viên Thành và Trương Hoàn. Mà họ lại có việc gấp nên em đã đưa anh về.
Nhưng đây là nhà em mà!
Lâm Tú Bình gãi đầu nói:Thì do... nhà anh xa quá nên...
Hắn không nói gì nhanh chóng bước xuống giường.
Anh... bây giờ khuya như vậy anh lại muốn về sao?
Quần áo của hắn còn nguyên, chỉ áo khoác ngoài ra được cởi ra, hắn vội vơ lấy chiếc áo vắt trên sofa rồi bước về phía cửa không nói một lời nào.
Em đưa anh về.
Không cần. Hắn lạnh nhạt:Anh gọi người tới đưa về là được!
Hoàng Hiểu Long rời đi để lại Lâm Tú Bình với gương mặt lạnh khốc.
Lâm Tú Bình gọi điện thoại, giọng tức giận:Điều tra xem Lục Triết Hy là kẻ nào!
...
Vệ sĩ của Hoàng Hiểu Long tới rất nhanh đã đưa hắn về tới nhà.
Hoàng Hiểu Long mở cửa phòng tiến vào. Hắn thấy Lục Triết Hy nằm ngủ say trên giường mới nhẹ nhõm yên tâm. Hắn bước lên giường, mặc dù hắn đã rất cẩn thận, nhón chân rất khẽ rồi nhưng một cử động nhỏ của hắn đã làm anh tỉnh giấc.
Hoàng Hiểu Long thấy đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của anh nhìn vào hắn. Hắn nói trước:Ăn tối và uống thuốc rồi chứ?
Anh giật đầu.
Hắn vuốt nhẹ tóc anh:Tốt lắm!
Sao anh... về muộn vậy...
Hửm? Hắn ngạc nhiên.
Lục Triết Hy vội quay mặt đi:Không... không có gì?
Hắn nhếch miệng cười:Nhớ tao hả?
Mặt anh đỏ ửng lên...
Anh... anh uống nhiều rượu lắm hả?
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu.
Hắn đáp:Ừ!
Hắn di chuyển tay chạm vào vòng eo thon gọn của anh:Làm đi!
Anh hỏi ý kiến của tôi...
Thấy anh do dự như vậy, hắn nói:Đúng vậy! Yên tâm đi, tao tỉnh rượu rồi, sẽ không làm mày đau đâu.
Trầm lặng lúc lâu, mãi sau anh mới nhỏ giọng trả lời:Được...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất