Thác Luyến

Chương 1: Mở đầu

Sau
Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

Trong đại sảnh trang trọng của Hoàng gia hôm nay có mặt đông đảo các nhân vật chủ sự của các chi nhánh dưới trướng Hoàng gia. Những người có địa vị cao được ngồi trên ghế tựa, nhưng thân là người trong đội vệ sĩ thì sẽ không có đãi ngộ như vậy, chỉ có thể im lặng đứng phía sau đội trưởng nhà mình sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Hoàng Hân Duật bước vào phòng, dùng tư thế vương giả thong dong tiến đến ghế chủ tọa, theo sát sau hắn là người hắn yêu bấy lâu, gần đây nhất mới có thể bên nhau, người yêu thanh mai trúc mã của hắn — Mạc Quân Trình.

Hai người đều là đàn ông, nhưng ở Hoàng gia từ trước đến nay ‘lấy chủ vi tôn’ ( chủ là vua) làm điều lệ, thế nên không có người nào dám đối với mối quan hệ và tình yêu sâu đậm của hai người bọn họ mà khinh thường hoặc có ánh mắt hèn mọn. Mọi người trên dưới Hoàng gia đều biết lão đại nhà mình yêu người con trai kia, lấy địa vị ngang hàng đối đãi cậu, người nọ cũng đã như một vị chủ tử khác của Hoàng gia.

Tuy rằng người nọ không có cống hiến gì cho Hoàng gia, nhưng mọi người cũng không có chút ngoài ý muốn nào khi thấy cậu xuất hiện ở đây.

Hôm nay với Hoàng gia mà nói là một ngày đặc biệt long trọng, bởi vị lão đại đời trước – cũng chính là cha Hoàng Hân Duật – ngoài ý muốn qua đời, đại bá của Hoàng Hân Duật ý đồ muốn cướp chủ quyền Hoàng gia, hai bên kịch liệt tranh đấu nửa năm, thật vất vả cuối cùng vào nửa tháng trước Hoàng Hân Duật thành công tiêu diệt thế lực phản đối, lúc này mới khôi phục lại yên bình cho Hoàng gia.

Hoàng Hân Duật bình tĩnh ngồi vào vị trí đại biểu cho chủ nhân Hoàng gia, mọi người trong đại sảnh lập tức cung kính đứng dậy hướng Hoàng Hân Duật khom người chín mươi độ, đầu đều cúi xuống, biểu hiện sự thần phục của mình.

Hoàng Hân Duật thấy thế chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi mở miệng nói “Ngồi đi.”

Mọi người mới ngồi xuống, người đàn ông vẫn đứng ở phía sau Hoàng Hân Duật lập tức cho tên thuộc hạ một chỉ thị, sau đó không lâu, một người con trai thanh tú, gương mặt có bảy phần tương tự Mạc Quân Trình bị người lôi tới phía trước Hoàng Hân Duật cách hắn khoảng mười bước chân.

Quần áo trên người cậu trai sớm bị tàn phá không chịu nổi, bên trong mớ quần áo tan nát mơ hồ có thể thấy được vết máu loang lổ cùng miệng vết thương, thậm chí miệng vết thương còn có máu tươi nhè nhẹ rỉ. Không khó có thể đoán ra, trước khi có mặt ở đại sảnh này, y đã sớm chịu qua một trận hình phạt nghiêm khắc.

Hoàng Hân Duật nhìn tình trạng thảm hại của người con trai trước mắt, sắc mặt đầu tiên là phát lãnh, tiếp đó lại cười lạnh, nhìn thấy lãnh ý hung lệ trong mắt của lão đại mọi đều lấy làm kinh hãi. Khi mọi người trong cơn lãnh liệt vẫn chưa lấy lại tinh thần, Hoàng Hân Duật lại cực kỳ nhẹ nhàng mở miệng, hắn mở miệng hỏi cậu trai bị đánh thê thảm không chịu nổi ở trước mắt kia, ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng lại làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy run sợ.

“Anh, xem ra… cậu thực thảm.”

Nghe được thanh âm của Hoàng Hân Duật, thân mình cậu trai chấn động mạnh, thật lâu sau y mới chậm rãi ngẩng đầu chống lại đôi mắt giận dữ của Hoàng Hân Duật, cố hết sức khẽ thở ra.

“Tôi… không gọi là… Anh…”

Nghe vậy, Hoàng Hân Duật không khỏi nhếch mép cười, lạnh lùng trào phúng nói “Hừ! Phản bội tôi rồi thì ngay cả tên tôi ban cho cũng không cần phải không!””A… Không… Phải… Của tôi…”Như nghe được cái gì buồn cười, cậu trai bị Hoàng Hân Duật gọi là Anh thế nhưng lại nở nụ cười, thân thể run run dù rất nhỏ nhưng đủ khiến cho miệng vết thương bị động làm cho sắc mặt y ngày càng trắng bệch, như là có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Thấy thế, sắc mặt Hoàng Hân Duật càng lạnh, hắn nhìn thương thế trên người cậu trai, máu rỉ ra, tiếp theo mới hỏi:

“Rất đau đi. Tôi nhớ rõ… cậu từ trước tới nay rất sợ đau, là nguyên nhân gì, vì lý do gì cậu thà rằng mạo hiểm tính mạng cũng phản bội tôi vậy, Anh?”

Nghe được lời nói của hắn, nụ cười trên mặt cậu trai có chút cứng ngắt, trong mắt cũng nhanh chóng hiện lên một mạt bi ai, nó xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Hoàng Hân Duật nghĩ rằng mình đã nhìn lầm.

“Tôi đối với cậu… cũng coi như tốt lắm. Nếu như không nhờ tôi, cậu đã sớm bị người tiền dâm hậu sát, còn có thể sống đến bây giờ sao?”

Hoàng Hân Duật mặt không chút thay đổi nhìn cậu trai, lãnh đạm trong lời nói làm cho y cúi thấp đầu xuống, khóe miệng cong càng sâu.

“Tôi thật không nghĩ tới, cậu nguyên lai là một tên bội tín vong nghĩa như thế, một chút tiền là có thể mua đứt cậu, tôi thế mà vẫn còn nghĩ phải bảo vệ cậu!”

Nói đến đây, cơn giận trong lòng Hoàng Hân Duật lại trào lên, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất.



“Hóa ra cậu chính là như vậy báo đáp ân huệ của tôi đối với cậu sao, Anh!””Không…” nghe hắn nói, cậu trai giật mình hô lên.

“Cái gì?””Ngài… muốn… bảo hộ… không… phải… là tôi…”

Cố hết sức phun ra một câu như vậy, trong người cậu trai lại xuất hiện thêm một vết máu.

“… Không phải… tôi…”

Chính là biết, cho nên mới không muốn nói thêm cái gì. Chính là biết, cho nên, cho dù người kia không tin, y cũng không biện giải nhiều.

Y đã sớm đem tâm của mình giao cho người kia, cho nên, nếu người kia đã vứt bỏ, như vậy, chính y cũng không cần…

Sinh hoặc tử – sống hoặc chết – với y mà nói, cho tới bây giờ đều không phải chuyện gì quan trọng… Cho nên hiện tại, y chỉ hy vọng mình có thể đem hết những nợ nần mà mình thiếu của người kia trả hết, như vậy kiếp sau, y có thể không hề thua kém một người thường nữa…

“Tôi… gận nhất… là… giết… không… được… Mạc… Quân… Trình…” Lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Hân Duật, trong mắt cậu trai ẩn chứa ngả ngớn vô vị cùng khiêu khích.

“Cậu–” đột nhiên nghe y nói ra những từ này, Hoàng Hân Duật chỉ cảm thấy trong lòng nảy lên một trận tức giận.

Không ai, chưa từng có người nào có thể động đến Quân Trình!

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận một kẻ nào động đến một sợi tóc gáy người nọ, cho dù là ý muốn – cũng không thể tha thứ!

Nhưng mà cậu trai lại giống như hoàn toàn không để ý tới cơn phẫn nộ của hắn, như cũ tiếp tục nói.

“Nếu lại… có thể… một lần… tôi… tôi… nhất định… sẽ… giết… anh ta…”

“Anh!” trầm giọng quát khẽ, trong mắt Hoàng Hân Duật hiện lên tia sát ý bén nhọn.

“Nhất định… nhất định… sẽ… giết… anh ta…”

“Câm mồm!”Không muốn nghe thêm dù là nửa câu, Hoàng Hân Duật nổi giận đùng đùng ra lệnh.

“Trạm, kẻ phản bội nên xử trí như thế nào, mang y xử trí như thế.”

“Vâng.”

“Anh cả!”

Cơ hồ đồng thời hai thanh âm không hẹn mà cùng lúc nói ra, Trạm, người vừa nhận lệnh ẩn hàm kinh dị chuyển mắt nhìn người con trai trẻ tuổi, trong lòng vì gã thình lình kêu to cảm thấy nghi hoặc.

Hoàng Hân Duật vừa nghe người anh em của mình đột nhiên lên tiếng trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, bất quá biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi.

“Có việc?””Ừm…. Anh cả… Anh, cậu ấy……..”

“Từ khi nào thì cảm tình của chú và y tốt tới mức thay y cầu tình?”

“Em……..””Nếu không muốn bị người khác hoài nghi chú cùng y có quan hệ, tốt nhất…. đừng mở miệng nữa.”



“….” Nghe vậy người con trai trẻ tuổi liếc nhìn cậu trai giữa sảnh một cái, rốt cuộc vẫn trầm mặc không nói thêm gì.

Thấy người con trai trẻ tuổi không nhiều lời nữa, Hoàng Hân Duật lập tức nói “Trạm, ra tay đi.”

Nghe vậy, Trạm hơi thoáng chần chờ, ngay sau đó liền lấy ra súng trên người tiến đến gần cậu trai giữa sảnh.

Cậu trai thấy người đến là Trạm, trong mắt hiện lên tia thoải mái, y chăm chú nhìn Trạm đang đi tới phía mình một lát, như muốn nói gì lại như không, tiếp theo, y im lặng nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi tử thần buông lưỡi hái xuống.

“Chậm đã.”

Tiếng nói khinh nhuận (ôn hòa nhẹ nhàng) ngăn trở động tác của Trạm, tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc không biết ai có can đảm vào lúc này kêu chậm lại. Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện ra Mạc Quân Trình vẫn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Hoàng Hân Duật đang nhìn thẳng vào Hoàng Hân Duật nói.

“Duật, đừng giết cậu ấy, cậu ấy không phải người xấu.”

“Quân Trình, y muốn giết em!” nghe thấy Mạc Quân Trình ngăn cản, Hoàng Hân Duật vẻ mặt khó hiểu, hắn ôn nhu nhìn Mạc Quân Trình, ôn nhu giải thích cho người nọ hiểu vì sao lại không thể không giết chết Anh, chỉ vì hắn không muốn người mà mình yêu thương coi mình là một tên cuồng sát, hắn lại càng không muốn Quân Trình sợ hắn.

“Không! Cậu ấy sẽ không làm, tôi thấy được.”

Kỳ thật cậu cùng với cậu trai dưới sảnh gặp nhau vài lần ít ỏi, cậu thậm chí có thể nói đối với cậu trai dưới sảnh một chút hiểu biết cũng không có, ngoài trừ biết y gọi là ‘Anh’, là một trong những tình nhân bên cạnh Hoàng Hân Duật khi cậu vẫn chưa cùng một chỗ với Hoàng Hân Duật mà thôi.

Nhưng mới vừa rồi trong ánh mắt của cậu trai kia, nụ cười của y khiến cậu trong phút chốc hiểu được chút gì đó, có lẽ y luôn mồm nói muốn giết mình nhưng cậu lại có thể cảm nhận được y chỉ muốn chọc giận Hoàng Hân Duật thôi chứ thật ra không phải có ý như vậy.

Nguyên bản cậu hoàn toàn không hiểu vì cái gì cậu trai lại cố ý làm như vậy, nhưng khi nhìn cái liếc mắt cuối cùng của y, cậu nhất thời hiểu được, người dưới sảnh làm như vậy nguyên nhân chỉ là…. Kỳ thực chỉ là vì muốn chết.

“Quân Trình….”

“Duật, coi như tôi cầu anh, đừng giết cậu ấy.”

Đối mặt với khẩn cầu của Mạc Quân Trình, Hoàng Hân Duật thập phần khó xử. Bởi vì hắn không muốn lưu lại một kẻ có thể sẽ làm hại Mạc Quân Trình, nhưng Quân Trình lại yêu cầu như thế này… thì….

Suy nghĩ một hồi lâu, Hoàng Hân Duật cuối cùng vẫn là thỏa hiệp “Được rồi, anh không giết y.”

“Thật sự?!””Ừ, nhưng y đã phản bội Hoàng gia, phản bội anh, cho nên cho dù không phải chết cũng không thể không chịu phạt.” Chuyển mắt nhìn cậu trai dưới sảnh, trên mặt Hoàng Hân Duật tràn đầy lãnh khốc.

“Duật…”

“Quân Trình, đây là quy củ.”Hiểu được Hoàng Hân Dật khó xử, Mạc Quân Trình bất đắc dĩ không lên tiếng.

“Trạm, phế đi tay chân của y, lưu lại cho y một mạng.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Trạm buồn bã, mà cậu trai dưới sảnh nghe vậy tuy vẫn rũ đầu nhưng thân mình hơi run rẩy, y không che giấu buồn rầu trong mắt, nhưng cũng không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của y, bởi vậy chỉ có thể cúi thấp đầu, cố gắng đem tình cảm thật của bản thân giấu kín trong đáy lòng.

Phanh, phanh, phanh, phanh!

Bốn tiếng gậy vang lên đánh tan thần trí cậu trai dưới sảnh, cũng đánh gãy mọi liên quan gắn với Hoàng Hân Duật, đồng thời đánh nát hai tay mà y từng dùng để dâng lên trái tim của mình.

Giờ phút này, thân thể y vì thương mà không ngừng chảy ra máu tươi, nhưng khi y thanh tỉnh, miệng vết thương trên người mới bắt đầu phát tác…….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau