Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 127

Trước Sau
Lúc này, nam nhân kia mới trông thấy Phó Thần. Nhận ra người tới không phải tộc trưởng A Kỳ Lâm, trang phục có vẻ giống người Ấm Đột quốc, có vẻ như bị bắt tới, còn cõng một người hôn mê trên lưng, hắn không có tâm trí đâu mà thắc mắc vì sao người này xuống đây mà không bị áp giải. Hắn xông tới song sắt, cầu khẩn nói, "Nhờ ngươi, lên kia nói với A Kỳ Lâm, chỉ cần ả đồng ý cứu Ô Nhân Đồ Nhã và đứa bé, ta đồng ý rời khỏi hai mẹ con họ."

Nam nhân nói tiếng Trung Nguyên có lẫn chút giọng địa vương, Phó Thần cho rằng hắn không phải người của bộ lạc Ô Ưởng.

Hắn quỳ sụp xuống dưới song sắt, nhưng lại không nghe tiếng đáp nào. Khi hắn ngẩng đầu lên thì trước mắt chẳng có ai nữa, thiếu niên đã đi xa từ lâu.

Nam nhân điên cuồng gọi Phó Thần nhưng không được đáp lại, "Ngươi quay lại đây, quay lại ....."

Hắn nghẹn ngào, lại đến bên chấn song, nhẹ giọng nỉ non tên của nữ nhân mang bầu ở phòng giam bên cạnh, căm hận mình vô năng. Người này dung mạo còn rất trẻ nhưng lại mang thần thái bình ổn trầm tĩnh, "Ô Nhân Đồ Nhã, Ô Nhân Đồ Nhã...."

Trong phòng giam thứ hai, nữ tử kêu càng thảm thiết, có lẽ đã sắp sinh rồi.

Phó Thần làm như không nghe thấy, đi thẳng một mạch. Có động tĩnh bên kia quá lớn, những tù nhân khác mới ngẩng đầu lên. Họ trông thấy Phó Thần lững thững đi qua phòng giam của mình. Vẻ mặt bọn họ đều không có gì đặc biệt, hầu như là quan sát, vội vã muốn nói gì đó, hoặc có kẻ ngồi im một chỗ, xem Phó Thần như một tên hề.

Nơi này tổng cộng có tam gian nhà tù, mười lăm phạm nhân, ba căn phòng trống. Từng người một bị đồng bạn lần lượt đánh thức. Khi thấy Phó Thần, họ cho rằng lại có thêm một kẻ kỳ quái bỗng nhiên xuất hiện ở nơi chẳng ai muốn tới này, "Ê nhóc, không muốn chết thì dừng lại đi."

Đối với Phó Thần, phải tìm hiểu kỹ địa hình của nơi này mới có thể xây dựng kế hoạch hoàn hảo. Con người ta thường sợ hãi những gì họ chưa biết.

Càng đi sâu vào trong, người trong ngục càng lạnh lùng nhìn Phó Thần, như nhìn một người chết.

Phó Thần cũng không để ý tới bọn họ. Hắn không thể biểu lộ sự lo sợ và bất an. Để sinh tồn được, chẳng có cách nào ngoài việc che giấu mọi sự yếu đuối trong nội tâm, càng không thể mở miệng nói chuyện với những người này khi chưa xác minh rõ tình cảnh của bọn ho. Phó Thần đã rèn luyện khả năng ý thức mọi nguy cơ, cho nên không đời nào đưa ra quyết định mạo hiểm.

Tâm lý đám đông là không thể tránh khỏi. Khi số đông cố gắng né tránh thì người làm ra hành động sẽ không kìm lòng được mà bị ảnh hưởng rồi tự hỏi : Mọi người đều nói thế, vậy có phải mình đang làm sau hay không? Đây cũng có thể xem là một sự a dua mù quáng. Nhiều khi, không ai rõ câu trả lời hơn chính bản thân mình. Phó Thần chính là loại không thích theo đám đông như vậy. Chẳng qua, so với những người tin bản thân một cách cứng đầu cố chấp thì hắn cẩn thận hơn mà thôi. Dựa vào biểu hiện của những người này, hắn cảm giác nơi này vẫn còn mối nguy khác. Đi đến cuối cùng, gần hai phòng giam trống, ngoài một cây đuốc trên hành lang thì không còn gì khác nữa. Phía cuối hành lang đen kịt dường như có thứ gì đang say ngủ, phát ra tiếng ngáy phì phò như ống bễ, khiến Phó Thần có linh cảm chẳng lành.

Trước tiên, hắn đặt Thiệu Gia Mậu trên lưng xuống đất. Con chó đang ngủ say đằng kia bỗng nhiên ngửi được hơi người lạ, bừng tỉnh dậy. Cơ thịt toàn thân nó căng đầy, thân mình cao lớn run run, mở cái miệng đỏ lòm hướng về phía Phó Thần. Đôi chân cường tráng đạp về phía sau, muốn dồn sức lao tới nhưng bị xích sắt kéo lại. Hình dạng của nó có chút giống những con chó ngao Phó Thần từng thấy, một giống chó tương đối hung hãn với người lạ. Loại chó này từng được bán với giá rất cao trên thị trường nhưng sau này lại không ai hỏi tới nữa. Có lẽ nó là thánh khuyển của bộ lạc Ô Ưởng. Lần này, lúc bọn họ tấn công tộc Ô Ưởng cũng đã đánh thuốc mê một vài thánh khuyển canh gác bên ngoài, hiện giờ chúng còn đang ngủ say như chết. Hắn không ngờ dưới này vẫn còn một con.

Phó Thần không biết có phải do hắn hay không, con chó ngao cực kỳ kích động. Sợ xích sắt được gắn vào vách từng bị nó dùng sức giằng ra, gần như sắp đứt.

Tiếng chó gầm phẫn nộ vang vọng khắp địa lao. Đám người trong nhà giam đều dính chặt lấy song cửa, chỉ hận không thề lồi con mắt ra ngoài để chờ xem Phó Thần bị chó ngao cắn xé ra sao. Phó Thần rất mẫn cảm với tâm lý kẻ khác, nhưng hắn không thèm để ý. Lúc này, hắn phải dồn hết sự chú ý để quan sát mọi tia gió thổi cỏ lay.

Tiếng động quá lớn khiến Thiệu Gia Mậu hôn mê trong góc tường thức dậy. Y từ từ tỉnh lại, mà lúc mới tỉnh táo thì sẽ cảm nhận âm thanh đầu tiên. Y thấy cái miệng khổng lồ của con chó ngao, thậm chí còn trông thấy cả yết hầu, sợ hãi tới mức liên tục lùi lại. Nhưng sau lưng chỉ có vách tường, không thể chạy trốn. Y theo bản năng, nhào tới ôm đùi Phó Thần.

Lúc này, nửa khuôn mặt y còn chảy máu ròng ròng, không còn nhìn ra được vẻ thon gầy tuấn tú vốn có nữa. Cẳng chân bị ôm chặt, Phó Thần quét mắt nhìn y một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm thấy có chút kinh ngạc. Có vẻ như lần cuối A Kỳ Lâm đánh đập quá mạnh tay, khiến cho đầu óc tên hoàng tử này hỏng luôn rồi. Ánh mắt đơn thuần trong suốt tựa như đứa trẻ mới sinh, hoàn toàn không phải ánh mắt mà bát hoàng tử từng có. Thiệu Gia Mậu hình như nhớ được, đây là người cuối cùng mình trông thấy trước lúc hôn mê nên không sợ hãi. Nét mặt như con thú nhỏ đang cầu xin, miệng liên tục lẩm bẩm, "Sợ...sợ lắm,...máu..."

Dường như đang bảo Phó Thần đừng đi.

"Buông ta ra đã, sang bên kia ngồi." Phó Thần chỉ vào góc tường, nhẹ giọng nói. Ngữ khí của hắn không hẳn là ôn hòa nhưng cũng không quá nghiêm khắc. Con ngươi Thiệu Gia Mậu co rụt lại, dường như có chút kính sợ người trước mắt. Cho dù muốn ỷ lại nhưng y đành ngoan ngoãn nghe lời, buông tay ra, ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt vẫn dán theo nhất cử nhất động của Phó Thần.

Lúc này, con chó ngao giãy dụa càng hung dữ, xích sắt phát ra những tiếng kèn kẹt ghê rợn, có lẽ sắp không giữ được nữa. Phó Thần đứng đó, trông càng có vẻ trầm tĩnh. Hắn cẩn thận nhớ lại xem, lúc đầu mình vào đây bằng cách nào. Vừa nãy, khi hắn đi thẳng qua các phòng giam, những kẻ kia đều hờ hững nhìn hắn, không giấu vẻ mỉa mai, phía trước có nguy hiểm, như vậy nguy hiểm đó chính là....

Phó Thần nhìn hai bên vách tường, không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng đó mới là điểm kỳ lạ nhất.

Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên một nét cười. Hóa ra là vậy.

Con chó ngao dường như rất nóng nảy, cạch một tiếng, giằng đứt sợi xích.

Nhưng nó như thể đang sợ hãi điều gì, chỉ đứng ngây như phỗng trên hành lang, không nhào đến tấn công Phó Thần, trái lại còn có vẻ e ngại. Phó Thần chợt quay đầu, nở nụ cười khiêu khích nó. Chó ngao tương đối thông minh, dù tức giận nhưng vẫn sợ hành lang này, không dám đuổi theo. Phó Thần móc một vật hình cầu trong lòng ra. Đó là hà bao mà Mai cô cô đã từng thêu cho hắn khi ơ trong cung.

Bản năng của loài chó, quả nhiên là khi đang phẫn nộ mà trông thấy vật nhỏ hình cầu, ánh mắt nó sẽ chỉ tập trung vào hà bao trên tay Phó Thần. Phó Thần nâng tay, ném về phía cánh cửa. Chó ngao lập tức chạy đuổi theo, đi thẳng một mạch hành lang.

Rắc một tiếng, mặt tường bỗng nhiên chuyển động. Những phiến gạch bóng loáng trên tường đột nhiên lộ ra vô vàn lỗ hổng, từng hàng tên liên tục bắn ra. Mặt đất nơi con chó ngao vừa đặt chân đến dùng dày đặc chông nhọn. Những gai thép khiến nó không thể bước đi, cuối cùng ngã gục xuống sàn, giãy dụa vài cái rồi ngưng thở.

Những kẻ trong nhà lao thấy cảnh đó, chỉ biết nghẹn họng, không thốt ra được tiếng nào vì quá kinh hãi.

Bọn họ bị giam cầm ở đây nhiều năm, không phát hiện ra nơi này có cơ quan. Ban đầu, họ cho rằng nếu chạy trốn, mình sẽ thành cơm tối cho chó ngao, nhưng giờ thì thấy thì hoàn toàn ngược lại. Sự chuyển biến khiến đầu óc bọn họ chạy theo không kịp.

Thiệu Gia Mậu vốn đã hoảng sợ đến mức mặt tái xanh như tàu lá, giờ càng co rúm người lại, không dám nhúc nhích tí nào. Dưới thân có chất lỏng màu vàng chảy ra.

Phó Thần nhặt hà bao về, cất trên người. Đây là thứ hiếm hoi còn giữ lại hồi ức tốt đẹp của hắn khi ở Tấn quốc. Hắn từ từ đi tới, Thiệu Gia Mậu thấy Phó Thần, liền muốn bò đến tìm cảm giác an toàn, nhưng bị ánh mắt của Phó Thần ngăn lại. Bây giờ hắn không có tâm trí để an ủi một kẻ trưởng thành nhưng mang bộ não của trẻ lên ba.

Thiệu Gia Mậu cũng ngửi thấy mùi trên người mình, biết thân biết phận lui lại.

Phó Thần đi ngược trở lại đầu hành lang, cẩn thận quan sát, khẳng đinh cơ quan này sẽ không thể phát động lần thứ hai một cách nhanh chóng. Từ quan sát đến thực nghiệm, hắn kết luận, chỉ cần có vật sống chạy qua hành lang thì đều có khả năng bị đâm thành cái sàng như con chó ngao kia. Mà có lẽ đây cũng là lối ra duy nhất. Chỉ cần có người vào trong này thì không có đường ra. Tất nhiên có cách đi qua an toàn, nhưng Phó Thần nghĩ, nếu bạo lực mà có thể giải quyết được vấn đề thì cần gì phải quanh co lòng vòng nhiều chuyện.

Đi qua hành lang tối om, hắn phát hiện trước mắt có một cảnh sắc tựa như động tiên, có lẽ là động hang động thiên nhiên. Bốn phía được giăng kín bởi đá nham thạch, phía trên còn có một thiên động nhỏ thông thẳng lên trên, trông thấy ánh trăng và bụi cỏ bên ngoài, cách mặt đất ít nhất hơn năm mươi mét. E là cao thủ leo núi được trang bị đầy đủ dụng cụ cũng không thể bò lên một nơi dốc đứng như thế. Phía trước là một ao nước lớn màu đen, bình tĩnh vô ba, hơi lạnh bốc lên quẩn quanh. Màu đen kịt khiến Phó Thần có cảm giác không lành.

Gọi nơi này là địa lao, có lẽ nói là thủy lao sẽ chính xác hơn.

Phó Thần ôm lấy thi thể đã bị đâm nát nhừ của con chó ngao. Trọng lượng của nó rất lớn, nhưng cũng may hắn được A Tam huấn luyện mấy tháng, sức lực đã hơn trước rất nhiều. Đặt nó trên bãi đất trống, cắt bỏ cái đầu đã sắp rớt ra, ném vào trong ao. Phù một tiếng, đầu con chó ngao chìm vào ao nước đen ngòn. Vô số bọt nước sủi lên, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không kịp nhận thấy, đầu con chó đã bi ăn mòn. Mùi khét lẹt quanh quẩn trong không khí, tiếng lục bục lọt vào màng tai, khói trắng bốc lên lượn lờ. Phó Thần bịt mũi, nhìn khúc thịt kia càng lúc càng nhỏ, cho tới khi hoàn toàn biến mất, chỉ chừa lại một cái đầu lâu nổi lền phềnh. Một lát sau, ngay cả xương sợ cũng chìm xuống đáy, chậm rãi bị ăn mòn. Mặt nước yên tĩnh trở lại, tựa như chưa có gì xảy ra.

Axít.

Chí ít là máu thịt bình thường rơi xuống, sẽ chẳng còn nổi bộ xương.

Ngay giữa ao nước như thế mà bên trên lại có một lối ra, khiến người ta lầm tưởng có thể thông qua đường này để thoát ra ngoài. May thay hắn không chạy xuống đầm nước để tìm cách đi qua lối đó. Bây giờ cả hai đầu hành lang đều bị bịt kín. Lúc nãy Phó Thần cũng đã xác nhận, không còn cánh cửa hay cơ quan nào khác. Cửa ra ban đầu đã bị A Kỳ Lâm chặn lại lần thứ hai. Ả ta thật sự muốn chôn sống hoàn toàn những người trong này. E là chỉ có A Kỳ Lâm và người thiết kế cơ quan mới biết cách ra ngoài.

Tiếng nữ nhân thét lên cao vút vàng dữ dội, vẫn là người mang bầu kia.

Phó Thần nhìn quanh, thấy phía trước đoạn xích của con chó ngao có một cái bát lớn, bên trong chứa máu và thịt vụn lẫn lộn, hẳn là đồ ăn của nó. Cái bát có màu vàng đất, vật liệu khá giống với cửa vào của hầm ngầm. Phó Thần dùng cái bát này múc thứ nước độc màu đen trong kia, kinh ngạc nhận ra nó không bị ăn mòn. Phó Thần lấy một ít, chạy tới nhà tù đầu tiên..

Dọc đường, những người trong nhà lao lúc đầu còn tỏ vè thờ ơ, hờ hững, hoặc mỉa mai, giờ đây đều trợn mắt nhìn Phó Thần đầy kính sợ, mà dù không kính sợ cũng tự biết mình không thể đắc tội người này. Bọn họ tuy bị nhốt ở đây, nhưng vẫn có tư duy bình thường, sớm nhận ra người này không phải người của bộ lạc Ô Ưởng, cũng không phải đồng đảng của A Kỳ Lâm. Nhưng hiển nhiên hắn cũng chẳng tới để cứu bọn họ, có lẽ chỉ là một kẻ vô tình lạc vào đây mà thôi.

Khi thấy Phó Thần quay lại, nam nhân kia dường như mừng đến phát khóc.

"Chúng ta trao đổi đi." Phó Thần cầm chiếc bát.

"Cái gì cũng được!" Nam nhân kích động nói.

Phó Thần lại khá lạnh lùng, khuôn mặt lãnh khốc khiến người đối diện bất giác cảm nhận thấy, hắn chỉ đang manh vẻ ngoài của một thiếu niên mà thôi. Kẻ xem nhẹ hắn đều không kịp hối hận.



Phó Thần lắc đầu, "Ta không phải đại phu, không giúp được ngươi. Nhưng ta có thể nói cho ngươi vài điểm cần chú ý, để ngươi tự mình đỡ đẻ cho nàng ta. Còn về việc đứa bé có thể ra đời thuận lợi hay không, ta không dám cam đoan. Đứa con trọng bụng nàng, là hài tử của ngươi phải không?"

"Đúng vậy, là hài tử của ta ! Chúng ta là phu thê."

"Vậy thì dùng linh hồn của ngươi và hài tử để thề, dâng hiến cả thể xác và tinh thần của phu thê các ngươi cho ta. Bằng không, cả hai ngươi và hài tử đều thối rữa tâm can mà chết." Nghe nói tộc Ô Ưởng có năng lực nguyền rủa cực mạnh. Hình như quốc sư Phi Khanh cũng xuất thân từ tộc này. Đối với bọn họ, lời thề là thứ tuyệt đối không thể vi phạm. Nhìn một nam một nữ này mặc trang phục không giống những người khác, Phó Thần đoán rằng chí ít nữ tử này là người của tộc Ô Ưởng, như vậy nàng nhất định hiểu được ý nghĩa của lời thề.

Nam tử còn chừa trả lời, nữ nhân bên kia đã nghe thất. Nàng có gương mặt thanh lệ, dù mồ hôi dính ướt đầm đìa cũng không che được nhan sắc. Nàng chịu đựng đau đớn, nói, "Ta, thánh nữ của tộc Ô Ưởng, Ô Nhân Đồ Nhã cùng trượng phu là thế tử Linh Võ hầu của Tấn quốc Khương Thư Dương, cùng thề, chỉ cần vị quý nhân trước mắt này...."

Nàng dừng một chút, khát vọng nhìn Phó Thần. Để thực hiện lời thề cần có danh tính thật.

"Phó Thần." Phó Thần nhướn mày. Hóa ra là thánh nữ, chẳng trách sao mà bị nhốt ở đây. Nàng hẳn là nỗi sỉ nhục của tộc Ô Ưởng đi. Thánh nữ sở dĩ là thánh nữ, bở vì nàng được lựa chọn cho vị trí này, cho tới lúc chết phải mang thân xử nữa, giống như Quỷ Thi bà đã trên trăm tuổi mà Phó Thần thấy ban nãy. Huống chi, nàng còn thông gôn với người ngoại tộc. Không chỉ thế, nàng còn mang thai. Nghe nói, con của thánh nữ là linh hồn tế phẩm tốt nhất, gọi là đồng tử, cho nên A Kỳ Lâm mới lén giấu nàng dưới lòng đất. Mà cái tên phía sau, Khương Thư Dương lại càng thú vị. Lúc ở Tấn quốc, Phó Thần đã nghe qua danh hào của hắn. Linh Võ hầu sủng ái đứa con trai duy nhất đến tận trời xanh. Vậy mà vị thế tử đào hôn nhiều năm kia hóa ra là ở chỗ này. Đúng là một cặp trời sinh, thánh nữ yêu đương vụng trộm và thế tử đào hôn.

"Chỉ cần vị quý nhân Phó Thần trước mắt có thể khiến ba người nhà chúng ta đoàn tụ, dù chỉ trong giây lát, Ô Nhân Đồ Nhã tình nguyện dâng hiến linh hồn và tính mạng của hài tử. Nếu vi phạm lời thề này, sẽ bị thối rữa tâm can mà chết." Nói xong, nàng cắn ngón tay, điểm vết máu lên trán. Kỳ lạ thay, vệt máu biến mất ngay giữa trán nàng, "Thệ thành."

Phó Thần từng xem qua những ghi chép vụn vặn ở Tàng Thư các. Nghe nói đây là Thị Tâm chí, lời thề tối cao của tộc Ô Ưởng.

Khương Thư Dương cũng lặp lại lời nói y hệt như thế.

Nữ nhân sinh nở như đi dạo một chuyến ở Quỷ Môn Quan, cho nên Ô Nhân Đồ Nhã mới thề long trọng như vậy. Nàng sợ lần này mình một xác hai mạng, chẳng quan tâm nổi chuyện sau này. Phó Thần cầm chén nước kia rưới lên song sắt. Thanh sắt dần cong queo, biến hình, rồi cuối cùng bị ăn mòn hoàn toàn, để lộ một khoảng trống lớn. Khương Thư Dương vội vàng chui ra.

Những người trong nhà lao đều thất được. Bọn họ mở to hai mắt, chẳng dám tin thứ nước đen ngòm trong kia còn có công dụng như thế? Sao hắn lại nghĩ đến được nhỉ?

Khương Thư Dương chui vào phòng giam của thê tử, cũng không màng đến phong tục kiêng kị huyết tinh của sản phụ. Hắn tha thiết ôm lấy thê tử, lệ rơi đầy mặt. Rốt cuộc một nhà bọn họ đã được đoàn tụ rồi.

"Nàng ngốc quá, ngốc quá...." Nước mắt hai người hòa vào nhau, vui mừng tột độ mà khóc.

Phó Thần phát hiện dưới thân Ô Nhân Đồ Nhã có một bãi nước, là nước ối vỡ ra.

Phó Thần được biết, phương thức sinh nở phổ biến ở thời đại này là một người ôm lấy eo sản phụ, một người đỡ đẻ. Nhưng xét đến quan hệ giới tính, nếu bây giờ hắn đề nghị làm như vậy thì sẽ phải đối mặt với thanh đao của thế tử mất. Hắn chỉ có thể nghiêng đầu, không nhìn thai phụ, đồng thời truyền đạt những kiến thức y thuật hiện đại kết hợp với cách thức truyền thống để Khương Thư Dương làm theo. Có thể sinh nở tự nhiên hay không thì còn phụ thuộc vào bản thân Thánh nữ. Khương Thư Dương lúc này còn bận tâm được gì khác nữa đâu, hắn chỉ óc thể làm theo cách của Phó Thần, bảo thê tử hít thở thật sâu, đồng thời nhận lấy miếng nhân sâm trong tay Phó Thần, cho Ô Nhân Đồ Nhã ngậm.

Tiếng hét thảm không ngừng vang vọng trong thủy lao. Sau khoảng một giờ, rốt cuộc đã nghe tiếng trẻ sơ sinh nỉ non khóc.

Đứa bé rất nhỏ, toàn thân phát tím, nhiều nếp nhăn, được Khương Thư Dương cẩn thận bao bọc trong da thú. Khương Thư Dương cười đến ngờ ngệch, nhìn Phó Thần, "Ta được làm cha rồi!"

Phó Thần cũng mỉm cười, chân mày nhàn nhạt cong lên, thoáng chút ánh sáng nhu hòa, ấm áp tựa ánh dương. Khi trông thấy ánh mắt của Ô Nhân Đồ Nhã, hắn lại làm bộ lạnh lùng.

Là thánh nữ của tộc Ô Ưởng, tuy này trông khá yếu đuối, nhưng cũng chỉ là so với các nữ nhân khác trong tộc mà thôi. Nàng vừa sinh con, tuy rất mệt mỏi nhưng không ngất đi, thậm chí còn nhìn thấy nụ cười một thoáng kinh hồng của thiếu niên trước mặt. Nàng chống thân ngồi dậy, kéo Khương Thư Dương đến trước mặt Phó Thần, cùng quỳ lạy.

"Đại ân đại đức của ngài, phu thê chúng ta kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp." Nàng thực hiện một nghi lễ của phụ nữ Trung Nguyên với nam nhân.

Cả hai người đền không nhìn thấy, một trong bảy phụ tinh, Ngọc Hành tinh vốn le lói sắp tắt, lại bắt đầu sáng lên. Lúc nàng quỳ xuống, quang mang nở rộ, hướng tới gần Thất Sát tinh mà lấp lánh tỏa sáng.

"Ta không tin những lời nói suông bằng nước bọt. Ta sẽ chờ xem các ngươi thực hiện thế nào."

"Vâng, đại nhân, ngài hãy chờ xem."

"Hiện giờ cứ nghỉ ngơi đi đã, chúng ta phải tìm cách ra ngoài ngay." Phó Thần nhìn kỹ ánh mắt, thần thái của hai phu thê bọn họ. Một lúc lâu sau, hắn mới dường như xác định điều, khẽ gật đầu.

Sau đó, những tù nhân khác trong nhà lao cũng cầu cứu Phó Thần. Hiện giờ đã có năm kẻ đứng ngoài chấn song, một đôi vợi chồng thề nguyền sống chết, một đứa bé sơ sinh, một tên ngốc và người chủ sự là Phó Thần. Ngoại trừ cầu xin hắn thì chẳng còn biết cầu ai.

Trong quá trình này, Phó Thần cũng biết được thân phận của mười ba người kia. Bọn họ đều là hoàng tử, hoàng trữ của các nước trong bốn mươi tám vực Tây Bộ, đều đã trưởng thành. Phó Thần nghe tên bọn họ, cũng nhớ ra mười mấy năm qua thường xảy ra chuyện các hoàng tử mất tích. Mà ở thời cổ đại, án mất tích đều xem như sống chết mặc bay, chứ tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Trong đầu thoáng hiện ra câu, "Lý Biến Thiên, ta làm cho ngươi biết bao nhiêu chuyện!" " Ngươi vĩnh viễn không tìm ra được bọn họ!", Phó Thần lại mơ hồ phỏng đoán được điều gì. Hắn có thể nhìn thấy trong đám người này có đại hoàng tử Kích quốc, cũng chính là trưởng tử, con đầu lòng của Lý Biến Thiên. Hàng lông mi nhàn nhạt, dung mạo tuấn tú, có đến năm phần giống Lý Biến Thiên. Tuy nhiên, trong thần thái mang vẻ khiếp sợ, khí chất khác Lý Biến Thiên một trời một vực. Nếu hắn không tự mình giới thiệu thân phận thì Phó Thần cũng khó mà nhận ra đó là đại hoàng tử Kích quốc. Hắn ở trong phòng giam cuối cùng, cũng chính là người đầu tiên bị giam vào thủy lao này.

Lý Biến Thiên thật sự ra tay tàn nhẫn, ngay cả con đẻ của mình mà cũng vứt bỏ, trở thành quân tốt trong bàn cờ.

Làm như vậy sẽ khiến cho không một ai hoài nghi hắn.

Trong những người Phó Thần gặp ở nhà lao, hắn chỉ có ý định mang bốn người kia ra. Nếu bọn họ bị bỏ lại đây thì chỉ có đường chết. Bọn họ đã biết A Kỳ Lâm muốn chông sống mình, cho nên kẻ nào cũng hoang mang tột độ.

Kể từ ngày bị tống giam, bọn họ đâu còn sự kiêu ngạo của hoàng thân quốc thích nữa, nếu không sẽ phải đối mặt với những trận đòn dã man của A Kỳ Lâm. Nữ nhân kia thực sự là một mụ điên. Lúc đầu, họ cho rằng Phó Thần cũng như bọn họ, vào đây chịu chết nên mới khinh thường. Phải biết là suốt bao nhiêu năm nay, chỉ có vào chứ không có ra, chưa từng ngoại lệ. Ai mà ngờ được hôm nay lại gặp phải một tên quái thai.

Ban đầu, âm mưu của Phó Thần là phá hủy đại bản doanh của tộc Ô Ưởng, đổ tội lên đầu đại quân Kích quốc. Sau đó, quân Kích quốc đang đóng ở ngoài thành Đan Hô đánh tới đây, khiến hai thế lực này lưỡng bại câu thương, còn hắn ở giữa ngư ông đắc lợi, toàn bộ kế hoạch chỉ diễn ra trong một đêm.Kế hoạch không kịp thay đổi, nhưng mà chuyện này có lợi có hại. Nếu hắn không xuất hiện, bọn Phì Hổ sẽ không tiến hành bước tiếp theo mà sẽ đi tìm hắn. Kế hoạch ban đầu kéo dài ra một chút thì sẽ càng có thêm thời gian chuẩn bị, cho tộc Ô Ưởng thêm cơ hội để tập hợp nhiều chiến binh. Lý Biến Thiên được quốc vương Ấm Đột quốc mời đi dự yến hội, ít nhất phải ba ngày. Ngày mai hắn sẽ quay về, cho nên cần phải thoát ra được trước thời điểm đó.

Hết nửa buổi tối, Phó Thần đi đi lại lại quanh thủy lao, suy nghĩ xem làm cách nào để ra ngoài từ chỗ này. Hắn sai Khương Thư Dương vặt lông trên mình con chó ngao, dùng đuốc trên tường để đốt lửa trại, nướng thịt chó.

Trong mấy năm Khương Thư Dương đào hôn, hắn học được không ít kỹ năm sinh tồn nơi hoang dã, nướng thịt chỉ là chuyện nhỏ. Bị Phó Thần sai khiến, hắn chẳng hề tỏ thái độ bị mạo phạm mà còn cực kỳ vui vẻ. Đối với hắn, cứu được thê tử và hài tử đã vui sướng lắm rồi. Trải qua mấy lần nhân sinh biến đổi, hắn đã thành thục hơn nhiều, hiểu rõ trách nhiệm của kẻ làm cha. Bên này lửa đã đốt xong, hắn đem con chó đi nướng. Còn đứa bé đang được mẹ ôm bên kia thì cứ léo nhéo đòi Phó Thần bế lên.

Không biết có phải mang đặc thù của bộ lạc hay không, đứa trẻ nhìn khá chắc nịch.

Đứa bé rất kỳ lạ, trừ lúc mới sinh còn oa oa khóc, sau đó thì không khóc nữa, cứ thấy Phó Thần là cười.

Phó Thần trước kia đã từng có kinh nghiệm chăm con nhỏ, thuận tay ôm lấy đứa bé. Ô Nhân Đồ Nhã đang định dạy Phó Thần ôm trẻ sơ sinh thế nào thì nghẹn cả họng, hắn thế mà còn thành thục hơn nàng.

Phó Thần đưa cho nàng thêm vài miếng nhân sâm để ngăn kiệt sức. Đây đều là những miếng sâm ngàn năm Lương Thành Văn cho hắn, được cắt thành miếng nhỏ bỏ vào lọ thuốc để Phó Thần dễ dàng mang theo.

"Ngài là người tốt." Nhìn đứa bé được Phó Thần ôm trong lòng dỗ dàng, Ô Nhân Đồ Nhã chợt nói. Nụ cười của nàng rạng rỡ hào quang của người mẹ. Phó Thần chỉ nhướn mày, không đáp lại. "Ta biết, bởi vì trẻ con có linh hồn thuần khiết nhất. Chúng chỉ muốn thân cận với những người mang trái tim trong sạch giống như chúng mà thôi."

"Ngươi không cần lấy lòng ta. Hơn nữa, hình dung như vậy không thích hợp với ta." Vô mông ngựa chứ đừng vỗ chân ngựa.

Phó Thần đoán do trên người mình có một ít thảo dược, đứa trẻ ngửi thấy mùi. Thảo dược là hương vị thiên nhiên, một đứa bé nối nghiệp Đại vu, đương nhiên sẽ thích. Tuy rằng, hắn cảm thấy mùi máu trên người vẫn đậm hơn.

"Thánh nữ không thể nói dối, ta cũng không lấy lòng ngài."

"Ngươi đã không còn là thánh nữ từ lâu rồi." Dứt lời, hắn trả đứa bé đã ngủ say cho Ô Nhân Đồ Nhã, đi ra ngoài.

Hầu hết các bộ phận của con chó đã được Khương Thư Dương nướng đến ngoài giòn trong mềm. Mùi thịt thơm lan khắp địa lao, khiến cho những kẻ bị giam không cầm lòng nổi. Có kẻ bắt đầu mở miệng cầu xin, có người lại hai mắt sáng choang nhìn miếng thịt nướng. Lúc đói khát nhất mà có đồ ăn để trước mặt, thì chẳng ai giữ được lý chí nữa.

Ô Nhân Đồ Nhã dỗ con ngủ xong rồi đi ra. Nàng quỳ xuống trước Phó Thần, "Đại nhân, nếu ngài sợ bọn họ không nghe lời thì ta có cách."

"Ồ? Nói thử xem."



Khương Thư Dương đã nướng xong miếng thịt đùi ngon nhất, đưa cho Phó Thần. Phó Thần cầm lấy, ăn một cách ưu nhã.

Ô Nhân Đồ Nhã lấy ra một chiếc lọ nhỏ, bên trong có mười con tiểu trùng. Phó Thần buông miếng thịt, nhíu mày, nhớ đến đặc tính của tộc Ô Ưởng, "Cổ trùng?"

Hai mắt Ô Nhân Đồ Nhã sáng lên, "Đúng vậy, đại nhân biết sao?"

Ta chỉ đoán thôi. Hơn nữa, nếu đã nuôi trong chai mà không phải cổ trùng thì chẳng nhẽ nuôi sâu làm thú cưng à?

Nàng tiếp tục nói, "Thực ra sau khi bị nhốt xuống lòng đất ta mới nghĩ ra cách này. Quanh ốc đảo này là khu vực thích hợp để cổ trùng sinh sống. Chúng rất quý hiếm, nuôi lại dễ chết, mỗi năm chỉ giữ được vài con, mùa đông lại càng khó hơn. Nếu không phải ta mang thai, khí tức nặng, thì không thể dụ chúng tới được. Dù có là Đại vu cũng không có cách dụ cổ trùng nếu không có dẫn trùng. Nhưng về mặt này, ta tương đối có thiên phú."

Cô nương, ngươi khiêm tốn quá đấy, e là trước giờ không có ai làm được như ngươi đâu. Nghĩ vậy nhưng nét mặt Phó Thần nhìn nàng chẳng có gợn sóng.

Phó Thần có cảm giác, nếu nàng là thánh nữ, thì một tộc trưởng như A Kỳ Lâm chắc chắn sẽ không để một thứ quý giá như cổ trùng trên người nàng, chỉ có một khả năng là nàng bắt được chúng sau khi bị giam. Nhìn thiên động trên cao và ao nước bên vách đá, Phó Thần đã hiểu chúng bò tới đây bằng cách nào rồi.

"Bỏ ấu trùng của cổ trùng này vào ngực bọn họ, sau đó dùng chú ngữ của ta, chúng sẽ biết thành cổ. Nếu sau này, bọn họ một lòng trung thành với ngài thì trùng sẽ tự động tan vào cơ thể, còn nếu bọn họ có ý đối địch thì cổ trùng sẽ đục khoét trasitim." Những lời tàn nhẫn như vậy mà một thiếu phụ yếu ớt mới sinh nở xong có thể nói ra, Phó Thần thấy có chút không quen.

Những kẻ bị giam trong nhà lao đều nghe thấy, có lẽ nàng cũng có mục đích như vậy ngay từ đầu.

Chẳng ai muốn mình bị khống chế bởi cổ trùng, hơn nữa, chỉ nữ nhân này mới có giải dược. Thế nhân có ai không biết, chú thuật của bộ lạc Ô Ưởng cực kỳ nổi danh, cho nên mới ít có người dám động vào bộ lạc này. Bọn họ cũng không biết, sau khi đại vu trước chết đi, chưa tìm được thánh nữ mới, thì Ô Nhân Đồ Nhã này là người duy nhất có năng lực giải độc cho họ.

Có người thỏa hiệp, cũng có người không muốn uốn gối khom lưng. Phó Thần chẳng buồn khuyên bảo. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng càng đông càng tốt. Hơn nữa, những người này đều mang sự tự cao của hoàng tộc từ trong máu tủy, không chịu luồn cúi người khác. Trong đó, có một kẻ mở miệng chế giễu, chính là vị hoàng tử ban nãy nhìn Phó Thần như người chết. Phó Thần quan sát kỹ một chút, Kị Tang quốc?

Những người này nhao nhao lên tiếng, đưa ra không ít điều kiện với Phó Thần, thậm chí còn mở miệng cay độc, càng nói càng được đằng chân lân đằng đầu. Phó Thần thong thả ăn xong khúc đùi chó, Thiệu Gia Mậu bên cạnh đưa khăn lên, ánh mắt nhìn Phó Thần đầy mong chờ.

Phó Thần xoa xoa đầu y. Cảm thấy bản thân được khích lệ, Thiệu Gia Mậu vui vẻ ra mặt.

Lau tay sạch bóng rồi, Phó Thần đứng lên. Hắn không có ý định nói lời vô nghĩa với bọn họ. Đối với những kẻ chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, không thể quá nhẹ tay với bọn họ được.

Phó Thần nhẹ nhàng đẩy Thiệu Gia Mậu bên cạnh ra, đi thẳng đến chỗ vị hoàng tử Kị Tang quốc đang rủa xả ác liệt nhất.

Phó Thần bước tới, người kia mới bắt đầu hoảng sợ, "Ngươi, ngươi định làm gì...?"

Không chờ gã mở miệng nói câu tiếp theo, Phó Thần đã lôi xềnh xệch gã ra khỏi phòng giam. Dọc đường đi, vị hoàng tử này không ngừng la hét, giãy dụa, dù không đành lòng nhưng chẳng ai dám khuyên can. Ngay trước mắt mọi người, Phó Thần cầm dao, cắt ngang yết hầu gã. Máu tươi phun ra, một giọt văng lên mặt Phó Thần, vừa gợi cảm lại vừa tàn nhẫn.

Vị hoàng tử kia chết không kịp trăn trối. Từng người có mặt ở đây sẽ vĩnh viễn nhớ cảnh tượng này. Không phải chỉ vì nam nhân kia tâm ngoan thủ lạt, một lời không hợp liền động thủ, nét mặt lạnh lùng như cắt tiết một con vật, mà còn bởi cặp mắt mở trừng trừng của vị hoàng tử bị sát hại kia, thật sự kinh khủng. Giống như đang cảnh báo bọn họ, đừng tiếp tục khiêu khích.

Khi đã yên lặng hoàn toàn, Phó Thần mới mở miệng, "Ta không muốn nói lời vô nghĩa. Ai muốn đàm điều kiện ở trong đó đi. Còn muốn yên ổn thoát khỏi chỗ này, thì nghĩ cho rõ ràng hãy quyết định. Chỗ của ta không lưu kẻ phản đồ. Còn kết cục của những tên gian trá thì..."

Phó Thần nhìn vị hoàng tử trên tay mình, cắt lấy cái đầu còn chưa khép mắt, "Tóm lại là không được dễ chịu như hắn đâu."

Giọng điệu vẫn đều đều lạnh nhạt.

Hình ảnh ấy, cả đời khó quên.

"Hắn...hắn là hoàng tử Kị Tang quốc.....Sao ngươi có thể?" Có người lắp bắp nói, ngư khí rất thận trọng, sợ lại chọc tới sát thần kia.

"Ta biết. Sao lại không thể?" Nếu gã không phải người Kị Tang quốc thì hắn chưa chắc đã thẳng tay như thế, nhất định là Kị Tang quốc mới được.

Vụ nha phiến của Tấn quốc là do Kị Tang quốc tiến cống, thậm chí còn phát cả đến chỗ Thiệu Hoa Trì. Tấn Thành đế xem thứ này là thuốc thần nên ban cho vài vị hoàng tử, không có hắn khuyên can thì Thiệu Hoa Trì chắc đã sớm chìm vào nghiện ngập rồi.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi không sợ bị Kị Tang quốc đuổi giết sao?" Vị hoàng tử kia không nghĩ người này lại gan to bằng trời như thế.

"Ai sẽ nói ra, các ngươi à? Các ngươi không nói thì ai mà biết? Mà kể cả các ngươi có nói, ai sẽ tin?" Phó Thần ném cái đầu kia đi, nhẹ nhàng lau vết máu trên chủy thủ, như ngại máu làm bẩn nó.

Vị hoàng tử kia lắc đầu quầy quậy.

Điều làm những tù nhân kia nản lòng là vị thánh nữ của tộc Ô Ưởng, Ô Nhân Đồ Nhã còn quỳ xuống nhận thanh chủy thủ trên tay Phó Thần mà lau, nói, "Sau này những việc như vậy cứ để ta làm, kẻo ô uế tay ngài."

"Ô Nhân Đồ Nhã, ta nói rồi, không cần nịnh nọt." Phó Thần chẳng tin ai.

Có lẽ đã từng muốn tin, nhưng giờ thì không dám tin nữa.

Đúng, hắn không dám.

Hắn cũng sợ, sợ mình trả giá bao nhiêu cũng không nhận được tấm lòng của người ta.

Hắn biết, mấy hoàng tử kia lúc đầu sẽ cười cợt hắn, trò chuyện vui vẻ với hắn, cùng hắn đàm diều kiện. Bản thân mang thân phận hoàng tử cao quý, cho nên một kẻ vô danh tiểu tốt kia chẳng đáng để nhắc tới, có khi còn không xứng cho bọn họ sai bảo. Loại tâm lý đó, hắn cũng hiểu được. Nhưng chắc bọn họ đã quên, bây giờ người nắm đằng chuôi là hắn. Không có hắn, bọn họ đều sẽ chết ở đây, đó mới là điểm quan trọng nhất.

Có lẽ thủ đoạn dứt khoát của Phó Thần thật sự dọa đám hoàng tử sợ khiếp vía. Lúc này bọn họ mới phát hiện, ở đây không có cuộc đầm phán nào cả, cũng không có điều kiện nào hết, mà là lựa chọn giữa sống và chết. Mạng bọn họ nằm cả trong tay nam nhân này, chấp thuận thì có thể thoát ra. Bọn họ trơ mắt nhìn Ô Nhân Đồ Nhã lấy những con trùng con màu đen mập mạp, trơn nhẵn. Trùng con bò từ chân bọn họ lên, có con chui vào mắt, có con chui vào lỗ mũi hoặc lỗ tai, khiến bọn họ xanh lét cả mặt mày, nhưng vẫn phải cắn răng không dám kêu một tiếng. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, sau khi trùng chui vào cơ thể, lúc bọn họ nhìn Phó Thần sẽ có cảm giác, không thể xuất hiện ý nghĩ phản bội người này, chỉ có thể nghe hắn sai gì làm nấy.

Linh tính mách bảo bọn họ, chỉ cần có chút tâm tư phản kháng thì sẽ đau đớn tê tâm liệt phế, chẳng ai dám liều mạng.

Nếu biết nữ nhân kia có ý định giả heo ăn thịt hổ thì từ ngay từ ngày đầu tiên nàng được đưa vào đây, bọn họ đã nhờ nàng ra tay giúp đỡ rồi. Thế mà bây giờ, nam nhân lia chỉ vừa giật khóe miệng một cái là đã thu phục hoàn toàn một nữ nhân đáng sợ như vậy.

Vài người Khương Thư Dương thay phiên nhau canh gác. Phó Thần chợp mắt một lúc nhưng vẫn duy trì cảnh giác cao độ.

Mấy hoàng tử này quả nhiên không dám tới khiêu khích.

Sau vài lần đổi gác ban đêm, ngày đã hiện ra. Thế giới bên trên nghe cũng có vẻ yên tĩnh trở lại. Ánh sáng trắng xanh nhàn nhạt chiếu xuống mặt ao thông qua thiên động, cuốn theo lớp bụi mỏng.

Bọn họ phải chuẩn bị ra ngoài.

Phó Thần nhìn vài người trong lao. Số trùng con của Ô Nhân Đồ Nhã có hạn nên không đủ cho tất cả bọn họ dùng.

Còn dư hai con trùng nhỏ, nhưng lại có tới bốn hoàng tử. Bọn họ cũng chưa cân nhắc xong. Trông thấy ánh mắt Phó Thần, bọn họ đều có vẻ né tránh, nhưng không phải oán giận như trước. Mọi người cùng nhau thảo luận xem làm cách nào để thoát ra. Sự việc bắt đầu biến chuyển khi phía trên thiên động phát ra âm thanh ám hiệu của Địa Thử. Ngay từ đầu, Địa Thử đã hoài nghi chỗ này có đường ngầm, nhưng không tìm thấy vị trí cụ thể. Lối vào các lều trại đều đã bị A Kỳ Lâm phong kín. Hắn đàng hang ở quanh các khu vực đó tìm kiếm, từ độ ẩm của đất mà đoán được gần đây có mạch nước ngầm. Hắn dò theo nguồn nước thì tìm ra chúng xuất phát từ đây. Sau khi tìm kiếm cả buổi thì phát hiện thiên động này.

Hắn bắt chước tiếng dế kêu để phát ra âm thanh, đây là ám hiệu đặc biệt của Địa Thử.

Phó Thần cười một tiếng, tới cạnh ao, "Đừng kêu nữa, ta ở dưới này."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau