Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng
Chương 143
Tại hoàng cung Kích quốc, những ngày gần đây, Lý hoàng có chút thay đổi. Hắn sai người treo rèm màu đen che kín tẩm cung của mình và cả ngự thư phòng, thường ở đó một mình, không ai biết hắn đang làm gì.
A Tứ luôn có cảm giác, sau khi Lý Ngộ đi rồi, bộ hạ càng lúc càng lạnh lùng, ngay cả nụ cười thường trực cũng biến mất. Nếu xét tới những sự kiện xảy ra gần đây thì có lẽ liên quan tới việc tứ vương gia Lý Diệp Tổ đã làm. Nhưng nếp bộ hạ xảy ra chuyện thì không thể nào ngay cả thân tín như bọn họ cũng không biết.
Hôm nay là ngày A Tứ trực ban, giờ hắn làm thay công việc của A Tam.
Bệ hạ yêu cầu hắn ra ngoài một canh giờ, lúc này hắn mới quay lại Ngự Thư Phòng. Giọng nói uy nghi, trầm thấp của Lý Biến Thiên từ trong vọng ra, "A Tứ, vào đi."
A Tứ bước vào, bây giờ rõ ràng đang giữa ban ngày mà Ngự Thư Phòng lại thắp nến. Căn phòng cũng được vây kín bởi rèm tối màu, theo yêu cầu của Lý Biến Thiên.
Không khí trong phòng có chút nặng nề, từ nãy đến giờ hoàng đế chỉ ở một mình. Trên mặt Lý Biến Thiên vẫn còn lấm tấm mồ hôi, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy, giống như qua cơn bệnh nặng, nhưng ánh mắt lại càng kiên nghị.
"Bên hạ cho gọi?"
Lý Biến Thiên ngồi trên ghế lớn, bóng tối che khuất nửa gương mặt cùng đôi mắt. Hắn vẫy A Tứ đến, đưa cho một chiếc hộp gấm.
A Tứ biết ý chủ tử bảo mình mở chiếc hộp ra. Vừa mới mở nắp, một làn mây khói mù mịt bay ra cùng khí tức lạnh lẽo quanh quẩn trên đầu ngón tay, đọng thành giọt nước nhỏ tí tách. Sau khi chúng bay đi hoàn toàn, A Tứ kinh hãi nhìn thứ bên trong.
Đó là....Một miếng thịt.
Đúng ra là một miếng thịt rất nhỏ được bảo tồn hoàn hảo ở nhiệt độ vô cùng thấp. Là thân tín của Lý hoàng, đôi khi hắn cũng tự mình ra tau hành hình kẻ khác. Dù miếng này rất nhỏ nhưng chỉ cần nhìn vân da, thớ thịt, hắn cũng nhận ra đây không phải thịt động vật mà là thịt người.
Nhưng vì sao phải bảo vệ miếng thịt này một cách trân quý như vậy, còn bỏ vào hộp gấm, giữ ở nhiệt độ thấp.
Tựa như biết A Tứ đang sửng sốt, Lý Biến Thiên giải đáp nghi hoặc cho hắn, "Miếng thịt này là của Lý Ngộ."
Lúc trước, lần đầu tiên nha phiến phát huy tác dụng, Lý Ngộ dùng thân mình làm khiên thịt để giúp hắn xao dịu cơn giày vò. Khi đó, hắn thật sự cắn đứt một mảng thịt của Lý Ngộ, cả bả vai đầm đìa máu. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cảm thấy không thể lãng phí tài nguyên nên sai người bảo quản miếng thịt này, đem đến cho dược sư.
Công dụng lớn nhất của tê tước là đuổi bắt, nhưng tiền đề là trong người kẻ địch phải có khí tức của người Khiển tộc. Phương thức chính là dùng máu thịt của những người Khiển tộc cuối cùng trên thế giới để luyện chế thành dược hoàn.
Lý Biến Thiện cắn được miếng thịt này, đương nhiên cảm thấy không thể phí của giời được.
Nhưng cách đây mấy ngày, dược sự yết kiến, nói tuy miếng thịt này có mang khí tức của người Khiển tộc nhưng không thể so sánh được với người Khiển tộc đích thực, nồng độ còn kém xa.
Để tránh sai sót, Lý Biến Thiên sai ba vị dược sư tài giỏi nhất tiến hành thử nghiệm. Một người khẳng định, hai người lại không dám chắc, còn phải xem xem khí tức trên miếng thịt này có loãng dần theo thời gian không. Nếu nó nhạt đi, có nghĩa người này là kẻ bọn họ "từng muốn truy lùng". Còn nếu nó không phai dần theo thời gian thì có thể khẳng định, người này là tộc nhân cuối cùng của Khiển tộc.
Dù bây giờ không có gì để chứng thực, nhưng hiềm nghi xung quanh Lý Ngộ càng lúc càng nhiều.
Lý Biến Thiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lý Ngộ, toàn thân hắn trên dưới đều đầy vết thương, toàn những vết thương nặng, chẳng còn miếng thịt nào lành lặng. Cũng trên đường đi dọc sông hộ thành, hắn tìm thấy con chim tê tước bị thương, chính là con sau đó bị Lý Ngộ "lỡ tay" giết. Trước đó, đối tượng mà nhóm Thẩm Kiêu định truy bắt là một kẻ ở trong cung. Dựa và phỏng đoán của Phi Khanh, Thất Sát có khả năng là một người có địa vị không cao lắm.
Nhưng sau đó, hắn đã thực sự chứng nhận Lý Ngộ không phải thái giám, cũng không phải người trong cung, thế thì chẳng lý nào lại bị tê tước truy đuổi. Để tạo mùi hương này, phải có một dược nhân tự phát nổ, để máu đầu tâm phun đầy lên kẻ địch. Dược nhân nào cũng vô cùng quý giá, Lý Ngộ có thân phận gì để bọn họ phải dày công truy sát đến thế?
Ánh mắt Lý Biến Thiên lộ tia lạnh lùng như một con rắn độc.
Hắn là kẻ đã dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Lý Ngộ ở cạnh hắn suốt năm năm, không phải một sớm một chiều mà nói hết được.
Lý Biến Thiên nhìn những bức tranh treo trong Ngự Thư Phòng, tất cả đều được tìm thấy ở phủ đệ của Lý Ngộ. Từng cảnh trong tranh đều là những điều bọn họ từng trải qua. Thấy chúng, ánh mắt hắn thoáng chút ấm áp khó có thể nhận thấy, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn bình tĩnh như thường, "Lý Ngộ chưa đến được Tấn quốc sao?"
"Bởi vì Lý Ngộ không cho người chúng ta phái theo bảo hộ, muốn đi tới Loan kinh bằng đường dành cho thương nhân, nên chúng chỉ có thể để lại vài người bí mật đi theo, thế nhưng cũng bị lạc mất Lý Ngộ trên sa mạc, giờ hoàn toàn không thể liên lạc với hắn. Người của ta ở thành Mộ Dương cũng chưa nhận được tin của Lý Ngộ."
"Mất dấu? Ha ha." Lý Biến Thiên bật cười, A Tứ, ngươi và A Nhất dẫn đệ bát quân đi tới Loan Kinh hỗ trợ Lý Ngộ và Phi Khanh." Đệ bát quân dưới trướng hắn là đội ngũ chuyên dùng để ám sát.
"Vâng, bệ hạ."
Vẻ do dự chỉ thoáng quá trong nháy mắt, sau đó đôi con ngươi Lý Biến Thiên chỉ còn một màu đen thẫm nặng nề, "Theo dõi Lý Ngộ, điều tra toàn diện thân phận của hắn ở Loan kinh một lần nữa, càng chi tiết càng tốt, không được sai lầm."
"Nếu phát hiện ra có điểm khả nghi...."
"Vậy thì đưa hắn về đây. Ta sẽ tự tay.....giết hắn." Mắt Lý Biến Thiên tỏa ra sự tàn nhẫn sắc bén, tức giận đến gần như bóp méo cả gương mặt. Chén trà trong tay hắn tức thì hóa thành bột phấn.
Lý Ngộ, ngươi tốt nhất đừng khiến ta thất vọng.
Trái tim A Tứ khẽ run rẩy. Hắn bỗng nhớ đến chuyện xảy ra với A Tam năm năm trước.
Sau này, hắn và A Ngũ tìm thấy bức thư A Tam để lại cho hắn được vùi dưới chiếc gối đầu giường, nói rằng nếu một ngày nào đó hắn không còn tồn tại trên đời này nữa, hắn chỉ một thân một mình không gì vướng bận, chỉ có một nỗi băn khoăn duy nhất là Lý Ngộ, chỉ mong A Tứ và A Ngũ có thể thay mình chăm sóc thiếu niên này.
Ai nấy đều cho rằng đây là lời sám hối của A Tam trước lúc lâm chung, nhưng chỉ mình hắn và A Ngũ lại thấy không đơn giản như vậy.
Có phải A Tam đã sớm nhận ra chuyện gì, nhưng nhất quyết không nói.
Mà những chuyện đó có liên quan tới Lý Ngộ.
Phó Thần vào căn phòng nhỏ của La Hằng, trong đó chỉ có một chiếc giường nhỏ, trên bàn còn có chút trà. Nhìn qua có vẻ như nơi này từng có người quét dọn, không đến nỗi quá bụi bặm, tạm coi là sạch sẽ. Có lẽ bọn họ ngay từ đầu đã dự định sau khi đánh lui Thọ vương thì hạ trại ở đây. Mọi việc đều ra giống y như kế hoạch.
La Hằng và các binh lính khác khiêng thùng nước vào, để trong phòng. Vì đang mùa hè nên nước từ ốc đảo có thể dùng guồng nước để đưa tới, vẫn còn khá lạnh. Người hầu sợ hãi liếc mắt nhìn ra ngoài, trông thấy điện hạ ban nãy còn nằm nhắm mắt dưỡng thần đã rời đi, mới nhẹ nhõm thờ phào một tiếng. Có lẽ âm thanh của gã khá rõ ràng nên Phó Thần không nhịn được mà bật cười, "Ngài sợ Thụy vương đến thế sao?"
Người hầu cũng nhận thấy hành động của mình buồn cười thật. Ngớ tới tác phong lưu loát của Vương Đại khi cưỡi ngựa ban nãy, lúc đó ngựa phát hoảng đột ngột khiến bọn họ không kịp trở tay, vậy mà người này lại cứu được Thụy vương bình yên vô sợ, khiến cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác. So với Nghiêu Lục, gã cảm thấy người trước mắt này dễ mến hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp, "Ta nói cho nghe, nhưng ngươi phải giữ bí mật đấy."
Phó Thần lắc đầu, "Thế thì ngài đừng nói với ta là hơn, ta sơ bản thân mình không giữ được miệng đâu."
Người hầu trợn trắng mắt, sao tên này phải nghiêm túc thế, chỉ buôn dưa lê một chút thôi mà, "Ngươi không biết đâu, không tiếp xúc với Thụy vương thì không sao thấy hết được. Thụy vương là người hết sức nghiêm khắc với bản thân. Nói thật thì xạ nghệ của vương gia ban đầu cũng không phải cao siêu gì, nhưng ngài có thể nhiều đêm không ngủ, luyện tập hàng tháng trời trên thao trường để rèn luyện khả năng bắn tên thật chính xác. Với chính bản thân mà còn như vậy thì với thuộc hạ càng không phải nói. Nhiều khi đi theo Thụy vương cảm thấy rất áp lực, lúc nào cũng sợ mình phạm sai lầm. Nhưng nghiêm khắc thì nghiêm khắc, thật ra Thụy vương vẫn rất săn sóc đám thuộc hạ chúng ta."
Phó Thần gật gù, đại khái là sự kính sợ theo bản năng đối với chủ soái.
Thấy Phó Thần còn chưa tin phục, người hầu còn định ba hoa thêm vài câu nữa để chứng minh nhưng bị La Hằng ngăn lại. Gã rùng mình một cái, tự biết mình lắm mồm. Suy cho cùng, Vương Đại cũng chỉ là người ngoài.
"Ngươi tắm rửa sạch sẽ đi, bọn ta ra ngoài trước." La Hằng chào hỏi Phó Thần xong thì dẫn người hầu đi, để Phó Thần một mình trong phòng.
Cũng khó trách sao tên lính hầu nhỏ này lại nhiều lời với Phó Thần như thế. Ở sa mạc Hốt Thạch vốn đã ít nước, ngay cả nước uống còn không đủ, thì đừng nói đến thứ xa xỉ như nước tắm. Đám binh lính bọn họ ai chả bốc mùi thối hoắc. Nếu không phải vương gia hạ lệnh thì làm gì có chuyện đưa cả thùng nước đến cho Phó Thần tắm rửa.
Đãi ngộ đặc biệt như thế cho nên người hầu mới lải nhải vài câu.
La Hằng đi ra ngoài thì thấy Vương gia đang đứng ở trước miếu, nhìn tòa thành hoang, vẻ mặt trầm tư.
Thiệu Hoa Trì liếc sang La Hằng đang hành lễ, lạnh nhát gật đầu, vẫn dáng vẻ nghiêm trang như trước, "Đưa nước vào chưa?"
"Rồi ạ, đã làm theo lời ngài, mang nước tắm cho Vương Đại."
Thiệu Hoa Trì ừ một tiếng, cũng chẳng đáp lại câu nào. La Hằng đứng im bên canh, chờ vương gia nhà mình trầm tư xong, xem y có mệnh lệnh gì không. Làm gì có chuyện hắn và Vương Đại hòa hợp với nhau. Từ lúc thương đội gia nhập đoàn, hắn chẳng hề nói chuyện với bất cứ ai trong số bọn họ, cũng không có chuyện hắn tự ý dẫn người không thân thiết vào ở nơi của chủ soái.
Hơn nữa, quân đội của Thụy vương đều hết sức quy củ. Thụy vương ghét nhất là binh lính tự ý làm việc, cho nên hắn đời nào lại đi phạm vào điều kiêng kị của chủ tử. Dù ban nãy hắn nói Vương Đại có công cứu chủ tử khi ngựa phát điện cho nên mới mời Vương Đại đến ở chỗ của mình, nhưng nghe vẫn hết sức phi lý.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Nhưng thứ vô lý này đều đã được sắp xếp từ đầu. Tuy hắn không biết vì sao chủ tử nhà mình lại ra lệnh kỳ quái như vậy. Muốn người kia đến ở thì cứ kéo đến là xong, việc gì phải hao tâm tổn trí.
Nhưng Vương Đại coi như có mắt, biết cách lấy lòng vương gia nhà họ nên chủ động xin ở lại, đỡ cho hắn phải tìm cớ giữ người.
"Ngươi có thấy hắn giống người kia không?" Thiệu Hoa Trì hỏi một câu không đầu không cuối.
La hằng biết ý Thiệu Hoa Trì. Hắn là thân binh do Thiệu Hoa Trì đích thân lựa chọn, bị người ta hãm hại trong một cuộc đấu võ tuyển người, vừa ra khỏi cung thì được Thụy vương đưa về. Hắn biết bên cạnh thư phòng của Thụy vương có một gian phòng khác treo đầy tranh vẽ một người, đủ mọi tư thái. Hắn cũng nhận ra mỗi lần đến Tây Bắc, Thụy vương sẽ âm thầm tìm kiếm ai đó, cho nên mới biết đến sự tồn tại của người này.
Thụy vương rất ít khi nhắc tới người kia, chỉ có khi vô tình uống say mới nói ra vài lời. Hắn biết người đó đã từng là thân tín của Thụy vương, nhưng sau đó làm phản, thậm chí còn mang theo một trong những đội ngũ mạnh nhất của Thụy vương. Nhưng sau khi bị phản bội nặng nề, hao binh tổn tướng như vậy Thụy vương vẫn gượng lại được. Có đôi khi hắn thầm nghĩ, Thụy vương ghét thuộc hạ tự ý quyết định có phải vì nguyên nhân này không. Ban đầu hắn tưởng Thụy vương quá tức giận, muốn giết đối phương nên mới liều mạng tìm kiếm, nhưng sau này phát hiện ra hình như mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
"Mạt tướng cảm thấy....không giống lắm." Hắn chọn cách nói giảm nói tránh một chút. Thật ra đâu chỉ không giống lắm, rõ ràng là hai người khác nhau mày. Một thiếu niên mảnh mai cùng một nam nhân cường tráng, xấu xí, làm gì có điểm chung nào.
"Ánh mắt, cảm giác, ngón tay...." Thiệu Hoa Trì nâng tay lên, nhìn bầu trờ lấp lánh sao, nhẹ giọng than, "Ngươi xem, trùng hợp nhiều như vậy, có thể là tình cờ sao?"
La Hằng nghe không hiểu lắm, tuy hắn chân thành nhưng không đủ tinh tế nên không sao nắm được ý Thiệu Hoa Trì, "Mạt tướng không biết."
Năm xưa Thiệu Hoa Trì coi trọng hắn chính ở điểm này, bên cạnh y đã có quá nhiều kẻ thông minh hơn người rồi.
"Cho nên ngươi là binh, ta là tướng."
Phó Thần đã sống trong cung nhiều năm, sau đó lại hầu hạ Lý Biến Thiên khá lâu, cũng bị ép học một ít nội công. Hắn cảm thấy Thiệu Hoa Trì đã không còn trong miếu, mà ánh mắt nóng rực lúc trước cũng biến mất, bấy giờ tinh thần mới thả lỏng một chút.
Đầu tiên, hắn xem tình trạng vết thương ở lòng bàn chân. Đáng tiếng, thời này không có nilon bọc thực phẩm. Tuy biết có khả năng nhiễm trùng nhưng Phó Thần vẫn định tắm. Hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, nhưng riêng chiếc quần đặc chế vẫn để nguyên. Đây là thứ Lý Biến Thiên làm cho hắn, để phòng ngừa tình huống khó lường.
Da thịt nửa thân trên trắng như bạch ngọc nhưng lại đầy những vết sẹo sâu cạn khác nhau, thậm chí bả vai còn vết lõm khác thường. Nếu không phải sau đó A Tứ A Ngũ tìm thuốc bôi làm mờ sẹo cho hắn thì giờ nhìn còn kinh khủng hơn.
Phó Thần bước vào thùng tắm, ngâm mình trong đó, thoải mái thở dài một tiếng.
Đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ như vậy. Giờ phút này, chẳng có thứ gì sung sướng hơn tắm rửa. Sau khi tẩy sạch vết bẩn trên người, Phó Thần tựa và thùng tắm, buồn ngủ, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, đầu óc cũng mụ mị theo.
Hắn linh cảm có điều gì không ổn. Ban nãy Thiệu Hoa Trì vừa cho hắn uống một viên Phùng Xuân dược, hiệu quả còn chưa hết, sao giờ đã mệt mỏi được?
Không thể tiếp tục ngâm mình nữa, Phó Thần đứng lên, nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, ngã vào thùng tắm, khiến bọt bước bắn văng tung tóe.
Dù thuốc hết hiệu lực cũng không thể khiến hắn đuối sức như thế.
Phó Thần cởi trần, lấy thanh chủy thủ trong chiếc áo bên cạnh, giấu ở dưới nước, sau đó lại móc một viên dược, nuốt vào. Dược này hiệu quả không nhanh lắm. Cả người mất sức, gần như chìm vào cơ mê, không biết qua bao lâu, cho đến khi....
"Cần ta giúp không?" Một giọng nói chợt vang lên, thanh âm cực kỳ khó nghe. Người này trúng độc từ nhỏ, cổ họng bị phá hủy cho nên giọng nói từ lúc thiếu niên đến giờ chẳng hề thay đổi, vẫn luôn khàn khàn như thế. Giờ y lại cố tình hạ giọng trầm hơn, không hiểu sao lại có chút hấp dẫn đầy ma tính, khiến người ta muốn nghe thêm chút nữa.
Phó Thần nổi da gà toàn thân, lập tức tỉnh dậy. Hai tay nắm lên thành bồn tắm, ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa Trì không biết đã tới từ khi nào, đang đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn hắn.
Y đã ở đó từ bao giờ, nhìn được những gì rồi? Trái tim Phó Thần bỗng giật thót một cái.
Ánh mắt kia thật giống lang vương lúc săn mồi. Phó Thần cảm thấy một khí tức kỳ lạ ngập trong lồng ngực khiến tin thần nóng nảy, tim đập thình thịch như muốn nhảy tung ra ngoài, sợ hãi mãnh liệt. Phó Thần gắng tập trung tinh thần, làm ra vẻ không có chuyện gì. "Thụy vương gia.....Ngươi đã bỏ thứ gì vào trong nước?"
Đó là câu khẳng định. Từ lúc xuống khỏi thành tới giờ, hắn không đụng vào bất cứ đồ vật nào.... Thiệu Hoa Trì rốt cuộc có ý đồ gì?
Phó Thần nói chuyện tương đối khó khăn, không ngăn nổi cơn mất sức đang kéo đến. Thật sơ suất, làm gì có chuyện một chủ soái lại bỗng dưng ưu ái hắn như thế, vậy mà hắn cũng không nghĩ ra. Mọi chuyện tiến triển thuận lợi theo đúng dự đoán của Thiệu Hoa Trì.
Lần này lại còn là hắn chủ động xin ở lại, rơi thẳng vào bẫy của Thiệu Hoa Trì.
Mà nguyên nhân hắn sơ sót là vì sự tín nhiệm trước kia.
Trái tim Phó Thần như bị ai đó quất roi không ngừng, trừng mắt nhìn gương mặt thâm thúy của Thiệu Hoa Trì. Hai người đều cảm thấy như điện giật lan toàn thân, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Lỗ chân lông trên người như nở ra, lông tơ dựng ngược hết cả. Phó Thần muốn cử động mà không thể nhúc nhích.
"Một chút dược để khiến ngươi mất sức thôi, không có tác dụng phụ đâu. Vương Đại, hay là không phải cái tên này, ta gọi ngươi là gì mới đúng đây?" Thiệu Hoa Trì thẳng thắn thừa nhận.
"Ta là Vương Đại....Chẳng có gì khác." Phó Thần thở hổn hển, lại nhận thấy ánh mắt nam nhân kia nhìn hắn càng lúc càng nóng rực, "Rốt cuộc ngươi muốn là gì, hay vẫn còn nghi ngờ ta?"
Vẻ mặt uể oải của Phó Thần cực kỳ trái ngược với thân hình. Rõ ràng gương mặt lồi lõm xấu xí, thế mà Thiệu Hoa Trì lại nhận thấy thân dưới của mình hơi phản ứng, không sao tin nổi.
"Ngươi không mọc râu sao?" Nhiều ngày như vậy, y chưa thấy Phó Thần cạo râu lần nào.
Đeo mặt nạ dịch dung, đương nhiên là không thấy râu rồi, "Ta cạo....Không phải là chuyện bình thường hay sao." Thương nhân cũng quan trọng mặt mũi, thường tìm chỗ vắng vẻ cạo râu.
Chỉ có thái giám mới không mọc râu. Nếu không dịch dung thì là thái giám, Thiệu Hoa Trì kết luận.
"Ồ, vậy à?" Thiệu Hoa Trì gật dầu, ánh mắt như cười như không.
Phó Thần chỉ biết sững sờ nhìn y đi tới.
Thiệu Hoa Trì bước đi rất chậm, mỗi bước chân đều như mang theo quy luận vô hình, nhìn có vẻ nhàn nhã hiền hòa, nhưng ánh mắt kia lại khiến người ta khiếp đảm. Mỗi lần y hạ mắt xuống, những mạch máu trên người Phó Thần đều muốn bùng lên, muốn tránh cũng không tránh được, chẳng khác gì con thú bị dồn đến đường cùng.
Thiệu Hoa Trì từng bước tới gần, nhìn từ trên cao xuống, giống như đang ngắm nghía con mồi của mình.
Thiệu Hoa Trì thong thả chống tay lên thành thùng tắm ướt đẫm, vừa thưởng thức dáng vẻ run cầm cập của con mồi kia. Đôi môi nhạt màu, da thịt trắng nõn, trên vai còn chằng chịt vết thương lồi lõm, đường cong mượt mà của xương quai xanh. Dưới hàng mi ướt sũng là một cặp mắt bất kham. Kẻ này là con sư tử phẫn nộ khi lần đầu rơi vào bẫy, nhưng vẫn phải che giấu sự hung mãnh này trong dáng vẻ yếu ớt, bị y nắm trong lòng bàn tay.
Phó Thần nghiến răng nghiến lợi. Trước khi đi, hắn đã thôi miên để phong tỏa ký của của Lý Biến Thiên lần nữa, sau đó lại thôi miên những người Lý hoàng phái theo bảo vệ, giờ hết cơ hội dùng rồi. Với thể lực của hắn hiện tại thì không thể cố thêm lần nữa.
Thiệu Hoa Trì chậm rãi chạm vào động mạch cổ Phó Thần, vuốt ve da thịt khẽ run rẩy, nhìn mạch máu xanh nhạt khẽ nảy lên. Phó Thần muốn thoát khỏi sự động chạm đó nhưng không được chấp nhận. Nhìn coi mồi hung dữ như thế, Thiệu Hoa Trì lại cảm thấy nhiệt huyết phun trào. Y muốn khống chế con sư tử ương bướng này, khiến hắn không thể không thỏa hiệp.
"Ta vẫn nghĩ nãy giờ, thân thủ của ngươi từ đâu mà có? Ngươi không phải một thương nhân bình thường..." Thiệu Hoa Trì khẽ nói.
"Ai... mà không học lấy cách tự vệ chứ. Ngươi nghi ngờ ta như vậy chẳng phải là võ đoán hay sao." Trong đoàn thương nhân không ít người biết võ, Phó Thần cũng chẳng phải cao thủ gì, chỉ một đặc điểm như vậy sao có thể khiến hắn bị hoài nghi. Thiệu Hoa Trì ôm lấy vai hắn, kéo vào lòng mình, vớt hắn ra khỏi thùng nước. Da thịt nửa người Phó Thần đều bại lộ, cảm thấy sởn gai ốc toàn thân.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì tối sầm, thân thể này không phải của người kia.
Phó Thần chỉ muốn hất y ra, nhưng hiệu lực của thuốc quá mạnh, thân thể Thiệu Hoa Trì lại rắn như thép.
Hắn thở hổn hển, toàn thân nóng rực trước ánh mắt sâu không lường được của Thiệu Hoa Trì.
"Đúng vậy, ai cũng biết tự vệ." Thiệu Hoa Trì ghé sát vào tai Phó Thần, không nặng không nhẹ nhìn xuống dưới thân hắn, giọng nói lại ngập tràn nguy hiểm, "Thuật dịch dung thật tài tình. Ngươi tốt nhất là nói thật đi, ai phái ngươi đến chỗ ta?"
Phó Thần nắm chặt thanh chủy thủ dưới nước, sát khí ngập tràn.
A Tứ luôn có cảm giác, sau khi Lý Ngộ đi rồi, bộ hạ càng lúc càng lạnh lùng, ngay cả nụ cười thường trực cũng biến mất. Nếu xét tới những sự kiện xảy ra gần đây thì có lẽ liên quan tới việc tứ vương gia Lý Diệp Tổ đã làm. Nhưng nếp bộ hạ xảy ra chuyện thì không thể nào ngay cả thân tín như bọn họ cũng không biết.
Hôm nay là ngày A Tứ trực ban, giờ hắn làm thay công việc của A Tam.
Bệ hạ yêu cầu hắn ra ngoài một canh giờ, lúc này hắn mới quay lại Ngự Thư Phòng. Giọng nói uy nghi, trầm thấp của Lý Biến Thiên từ trong vọng ra, "A Tứ, vào đi."
A Tứ bước vào, bây giờ rõ ràng đang giữa ban ngày mà Ngự Thư Phòng lại thắp nến. Căn phòng cũng được vây kín bởi rèm tối màu, theo yêu cầu của Lý Biến Thiên.
Không khí trong phòng có chút nặng nề, từ nãy đến giờ hoàng đế chỉ ở một mình. Trên mặt Lý Biến Thiên vẫn còn lấm tấm mồ hôi, thần sắc nhợt nhạt như tờ giấy, giống như qua cơn bệnh nặng, nhưng ánh mắt lại càng kiên nghị.
"Bên hạ cho gọi?"
Lý Biến Thiên ngồi trên ghế lớn, bóng tối che khuất nửa gương mặt cùng đôi mắt. Hắn vẫy A Tứ đến, đưa cho một chiếc hộp gấm.
A Tứ biết ý chủ tử bảo mình mở chiếc hộp ra. Vừa mới mở nắp, một làn mây khói mù mịt bay ra cùng khí tức lạnh lẽo quanh quẩn trên đầu ngón tay, đọng thành giọt nước nhỏ tí tách. Sau khi chúng bay đi hoàn toàn, A Tứ kinh hãi nhìn thứ bên trong.
Đó là....Một miếng thịt.
Đúng ra là một miếng thịt rất nhỏ được bảo tồn hoàn hảo ở nhiệt độ vô cùng thấp. Là thân tín của Lý hoàng, đôi khi hắn cũng tự mình ra tau hành hình kẻ khác. Dù miếng này rất nhỏ nhưng chỉ cần nhìn vân da, thớ thịt, hắn cũng nhận ra đây không phải thịt động vật mà là thịt người.
Nhưng vì sao phải bảo vệ miếng thịt này một cách trân quý như vậy, còn bỏ vào hộp gấm, giữ ở nhiệt độ thấp.
Tựa như biết A Tứ đang sửng sốt, Lý Biến Thiên giải đáp nghi hoặc cho hắn, "Miếng thịt này là của Lý Ngộ."
Lúc trước, lần đầu tiên nha phiến phát huy tác dụng, Lý Ngộ dùng thân mình làm khiên thịt để giúp hắn xao dịu cơn giày vò. Khi đó, hắn thật sự cắn đứt một mảng thịt của Lý Ngộ, cả bả vai đầm đìa máu. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cảm thấy không thể lãng phí tài nguyên nên sai người bảo quản miếng thịt này, đem đến cho dược sư.
Công dụng lớn nhất của tê tước là đuổi bắt, nhưng tiền đề là trong người kẻ địch phải có khí tức của người Khiển tộc. Phương thức chính là dùng máu thịt của những người Khiển tộc cuối cùng trên thế giới để luyện chế thành dược hoàn.
Lý Biến Thiện cắn được miếng thịt này, đương nhiên cảm thấy không thể phí của giời được.
Nhưng cách đây mấy ngày, dược sự yết kiến, nói tuy miếng thịt này có mang khí tức của người Khiển tộc nhưng không thể so sánh được với người Khiển tộc đích thực, nồng độ còn kém xa.
Để tránh sai sót, Lý Biến Thiên sai ba vị dược sư tài giỏi nhất tiến hành thử nghiệm. Một người khẳng định, hai người lại không dám chắc, còn phải xem xem khí tức trên miếng thịt này có loãng dần theo thời gian không. Nếu nó nhạt đi, có nghĩa người này là kẻ bọn họ "từng muốn truy lùng". Còn nếu nó không phai dần theo thời gian thì có thể khẳng định, người này là tộc nhân cuối cùng của Khiển tộc.
Dù bây giờ không có gì để chứng thực, nhưng hiềm nghi xung quanh Lý Ngộ càng lúc càng nhiều.
Lý Biến Thiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lý Ngộ, toàn thân hắn trên dưới đều đầy vết thương, toàn những vết thương nặng, chẳng còn miếng thịt nào lành lặng. Cũng trên đường đi dọc sông hộ thành, hắn tìm thấy con chim tê tước bị thương, chính là con sau đó bị Lý Ngộ "lỡ tay" giết. Trước đó, đối tượng mà nhóm Thẩm Kiêu định truy bắt là một kẻ ở trong cung. Dựa và phỏng đoán của Phi Khanh, Thất Sát có khả năng là một người có địa vị không cao lắm.
Nhưng sau đó, hắn đã thực sự chứng nhận Lý Ngộ không phải thái giám, cũng không phải người trong cung, thế thì chẳng lý nào lại bị tê tước truy đuổi. Để tạo mùi hương này, phải có một dược nhân tự phát nổ, để máu đầu tâm phun đầy lên kẻ địch. Dược nhân nào cũng vô cùng quý giá, Lý Ngộ có thân phận gì để bọn họ phải dày công truy sát đến thế?
Ánh mắt Lý Biến Thiên lộ tia lạnh lùng như một con rắn độc.
Hắn là kẻ đã dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Lý Ngộ ở cạnh hắn suốt năm năm, không phải một sớm một chiều mà nói hết được.
Lý Biến Thiên nhìn những bức tranh treo trong Ngự Thư Phòng, tất cả đều được tìm thấy ở phủ đệ của Lý Ngộ. Từng cảnh trong tranh đều là những điều bọn họ từng trải qua. Thấy chúng, ánh mắt hắn thoáng chút ấm áp khó có thể nhận thấy, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn bình tĩnh như thường, "Lý Ngộ chưa đến được Tấn quốc sao?"
"Bởi vì Lý Ngộ không cho người chúng ta phái theo bảo hộ, muốn đi tới Loan kinh bằng đường dành cho thương nhân, nên chúng chỉ có thể để lại vài người bí mật đi theo, thế nhưng cũng bị lạc mất Lý Ngộ trên sa mạc, giờ hoàn toàn không thể liên lạc với hắn. Người của ta ở thành Mộ Dương cũng chưa nhận được tin của Lý Ngộ."
"Mất dấu? Ha ha." Lý Biến Thiên bật cười, A Tứ, ngươi và A Nhất dẫn đệ bát quân đi tới Loan Kinh hỗ trợ Lý Ngộ và Phi Khanh." Đệ bát quân dưới trướng hắn là đội ngũ chuyên dùng để ám sát.
"Vâng, bệ hạ."
Vẻ do dự chỉ thoáng quá trong nháy mắt, sau đó đôi con ngươi Lý Biến Thiên chỉ còn một màu đen thẫm nặng nề, "Theo dõi Lý Ngộ, điều tra toàn diện thân phận của hắn ở Loan kinh một lần nữa, càng chi tiết càng tốt, không được sai lầm."
"Nếu phát hiện ra có điểm khả nghi...."
"Vậy thì đưa hắn về đây. Ta sẽ tự tay.....giết hắn." Mắt Lý Biến Thiên tỏa ra sự tàn nhẫn sắc bén, tức giận đến gần như bóp méo cả gương mặt. Chén trà trong tay hắn tức thì hóa thành bột phấn.
Lý Ngộ, ngươi tốt nhất đừng khiến ta thất vọng.
Trái tim A Tứ khẽ run rẩy. Hắn bỗng nhớ đến chuyện xảy ra với A Tam năm năm trước.
Sau này, hắn và A Ngũ tìm thấy bức thư A Tam để lại cho hắn được vùi dưới chiếc gối đầu giường, nói rằng nếu một ngày nào đó hắn không còn tồn tại trên đời này nữa, hắn chỉ một thân một mình không gì vướng bận, chỉ có một nỗi băn khoăn duy nhất là Lý Ngộ, chỉ mong A Tứ và A Ngũ có thể thay mình chăm sóc thiếu niên này.
Ai nấy đều cho rằng đây là lời sám hối của A Tam trước lúc lâm chung, nhưng chỉ mình hắn và A Ngũ lại thấy không đơn giản như vậy.
Có phải A Tam đã sớm nhận ra chuyện gì, nhưng nhất quyết không nói.
Mà những chuyện đó có liên quan tới Lý Ngộ.
Phó Thần vào căn phòng nhỏ của La Hằng, trong đó chỉ có một chiếc giường nhỏ, trên bàn còn có chút trà. Nhìn qua có vẻ như nơi này từng có người quét dọn, không đến nỗi quá bụi bặm, tạm coi là sạch sẽ. Có lẽ bọn họ ngay từ đầu đã dự định sau khi đánh lui Thọ vương thì hạ trại ở đây. Mọi việc đều ra giống y như kế hoạch.
La Hằng và các binh lính khác khiêng thùng nước vào, để trong phòng. Vì đang mùa hè nên nước từ ốc đảo có thể dùng guồng nước để đưa tới, vẫn còn khá lạnh. Người hầu sợ hãi liếc mắt nhìn ra ngoài, trông thấy điện hạ ban nãy còn nằm nhắm mắt dưỡng thần đã rời đi, mới nhẹ nhõm thờ phào một tiếng. Có lẽ âm thanh của gã khá rõ ràng nên Phó Thần không nhịn được mà bật cười, "Ngài sợ Thụy vương đến thế sao?"
Người hầu cũng nhận thấy hành động của mình buồn cười thật. Ngớ tới tác phong lưu loát của Vương Đại khi cưỡi ngựa ban nãy, lúc đó ngựa phát hoảng đột ngột khiến bọn họ không kịp trở tay, vậy mà người này lại cứu được Thụy vương bình yên vô sợ, khiến cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác. So với Nghiêu Lục, gã cảm thấy người trước mắt này dễ mến hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp, "Ta nói cho nghe, nhưng ngươi phải giữ bí mật đấy."
Phó Thần lắc đầu, "Thế thì ngài đừng nói với ta là hơn, ta sơ bản thân mình không giữ được miệng đâu."
Người hầu trợn trắng mắt, sao tên này phải nghiêm túc thế, chỉ buôn dưa lê một chút thôi mà, "Ngươi không biết đâu, không tiếp xúc với Thụy vương thì không sao thấy hết được. Thụy vương là người hết sức nghiêm khắc với bản thân. Nói thật thì xạ nghệ của vương gia ban đầu cũng không phải cao siêu gì, nhưng ngài có thể nhiều đêm không ngủ, luyện tập hàng tháng trời trên thao trường để rèn luyện khả năng bắn tên thật chính xác. Với chính bản thân mà còn như vậy thì với thuộc hạ càng không phải nói. Nhiều khi đi theo Thụy vương cảm thấy rất áp lực, lúc nào cũng sợ mình phạm sai lầm. Nhưng nghiêm khắc thì nghiêm khắc, thật ra Thụy vương vẫn rất săn sóc đám thuộc hạ chúng ta."
Phó Thần gật gù, đại khái là sự kính sợ theo bản năng đối với chủ soái.
Thấy Phó Thần còn chưa tin phục, người hầu còn định ba hoa thêm vài câu nữa để chứng minh nhưng bị La Hằng ngăn lại. Gã rùng mình một cái, tự biết mình lắm mồm. Suy cho cùng, Vương Đại cũng chỉ là người ngoài.
"Ngươi tắm rửa sạch sẽ đi, bọn ta ra ngoài trước." La Hằng chào hỏi Phó Thần xong thì dẫn người hầu đi, để Phó Thần một mình trong phòng.
Cũng khó trách sao tên lính hầu nhỏ này lại nhiều lời với Phó Thần như thế. Ở sa mạc Hốt Thạch vốn đã ít nước, ngay cả nước uống còn không đủ, thì đừng nói đến thứ xa xỉ như nước tắm. Đám binh lính bọn họ ai chả bốc mùi thối hoắc. Nếu không phải vương gia hạ lệnh thì làm gì có chuyện đưa cả thùng nước đến cho Phó Thần tắm rửa.
Đãi ngộ đặc biệt như thế cho nên người hầu mới lải nhải vài câu.
La Hằng đi ra ngoài thì thấy Vương gia đang đứng ở trước miếu, nhìn tòa thành hoang, vẻ mặt trầm tư.
Thiệu Hoa Trì liếc sang La Hằng đang hành lễ, lạnh nhát gật đầu, vẫn dáng vẻ nghiêm trang như trước, "Đưa nước vào chưa?"
"Rồi ạ, đã làm theo lời ngài, mang nước tắm cho Vương Đại."
Thiệu Hoa Trì ừ một tiếng, cũng chẳng đáp lại câu nào. La Hằng đứng im bên canh, chờ vương gia nhà mình trầm tư xong, xem y có mệnh lệnh gì không. Làm gì có chuyện hắn và Vương Đại hòa hợp với nhau. Từ lúc thương đội gia nhập đoàn, hắn chẳng hề nói chuyện với bất cứ ai trong số bọn họ, cũng không có chuyện hắn tự ý dẫn người không thân thiết vào ở nơi của chủ soái.
Hơn nữa, quân đội của Thụy vương đều hết sức quy củ. Thụy vương ghét nhất là binh lính tự ý làm việc, cho nên hắn đời nào lại đi phạm vào điều kiêng kị của chủ tử. Dù ban nãy hắn nói Vương Đại có công cứu chủ tử khi ngựa phát điện cho nên mới mời Vương Đại đến ở chỗ của mình, nhưng nghe vẫn hết sức phi lý.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Nhưng thứ vô lý này đều đã được sắp xếp từ đầu. Tuy hắn không biết vì sao chủ tử nhà mình lại ra lệnh kỳ quái như vậy. Muốn người kia đến ở thì cứ kéo đến là xong, việc gì phải hao tâm tổn trí.
Nhưng Vương Đại coi như có mắt, biết cách lấy lòng vương gia nhà họ nên chủ động xin ở lại, đỡ cho hắn phải tìm cớ giữ người.
"Ngươi có thấy hắn giống người kia không?" Thiệu Hoa Trì hỏi một câu không đầu không cuối.
La hằng biết ý Thiệu Hoa Trì. Hắn là thân binh do Thiệu Hoa Trì đích thân lựa chọn, bị người ta hãm hại trong một cuộc đấu võ tuyển người, vừa ra khỏi cung thì được Thụy vương đưa về. Hắn biết bên cạnh thư phòng của Thụy vương có một gian phòng khác treo đầy tranh vẽ một người, đủ mọi tư thái. Hắn cũng nhận ra mỗi lần đến Tây Bắc, Thụy vương sẽ âm thầm tìm kiếm ai đó, cho nên mới biết đến sự tồn tại của người này.
Thụy vương rất ít khi nhắc tới người kia, chỉ có khi vô tình uống say mới nói ra vài lời. Hắn biết người đó đã từng là thân tín của Thụy vương, nhưng sau đó làm phản, thậm chí còn mang theo một trong những đội ngũ mạnh nhất của Thụy vương. Nhưng sau khi bị phản bội nặng nề, hao binh tổn tướng như vậy Thụy vương vẫn gượng lại được. Có đôi khi hắn thầm nghĩ, Thụy vương ghét thuộc hạ tự ý quyết định có phải vì nguyên nhân này không. Ban đầu hắn tưởng Thụy vương quá tức giận, muốn giết đối phương nên mới liều mạng tìm kiếm, nhưng sau này phát hiện ra hình như mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
"Mạt tướng cảm thấy....không giống lắm." Hắn chọn cách nói giảm nói tránh một chút. Thật ra đâu chỉ không giống lắm, rõ ràng là hai người khác nhau mày. Một thiếu niên mảnh mai cùng một nam nhân cường tráng, xấu xí, làm gì có điểm chung nào.
"Ánh mắt, cảm giác, ngón tay...." Thiệu Hoa Trì nâng tay lên, nhìn bầu trờ lấp lánh sao, nhẹ giọng than, "Ngươi xem, trùng hợp nhiều như vậy, có thể là tình cờ sao?"
La Hằng nghe không hiểu lắm, tuy hắn chân thành nhưng không đủ tinh tế nên không sao nắm được ý Thiệu Hoa Trì, "Mạt tướng không biết."
Năm xưa Thiệu Hoa Trì coi trọng hắn chính ở điểm này, bên cạnh y đã có quá nhiều kẻ thông minh hơn người rồi.
"Cho nên ngươi là binh, ta là tướng."
Phó Thần đã sống trong cung nhiều năm, sau đó lại hầu hạ Lý Biến Thiên khá lâu, cũng bị ép học một ít nội công. Hắn cảm thấy Thiệu Hoa Trì đã không còn trong miếu, mà ánh mắt nóng rực lúc trước cũng biến mất, bấy giờ tinh thần mới thả lỏng một chút.
Đầu tiên, hắn xem tình trạng vết thương ở lòng bàn chân. Đáng tiếng, thời này không có nilon bọc thực phẩm. Tuy biết có khả năng nhiễm trùng nhưng Phó Thần vẫn định tắm. Hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, nhưng riêng chiếc quần đặc chế vẫn để nguyên. Đây là thứ Lý Biến Thiên làm cho hắn, để phòng ngừa tình huống khó lường.
Da thịt nửa thân trên trắng như bạch ngọc nhưng lại đầy những vết sẹo sâu cạn khác nhau, thậm chí bả vai còn vết lõm khác thường. Nếu không phải sau đó A Tứ A Ngũ tìm thuốc bôi làm mờ sẹo cho hắn thì giờ nhìn còn kinh khủng hơn.
Phó Thần bước vào thùng tắm, ngâm mình trong đó, thoải mái thở dài một tiếng.
Đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ như vậy. Giờ phút này, chẳng có thứ gì sung sướng hơn tắm rửa. Sau khi tẩy sạch vết bẩn trên người, Phó Thần tựa và thùng tắm, buồn ngủ, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, đầu óc cũng mụ mị theo.
Hắn linh cảm có điều gì không ổn. Ban nãy Thiệu Hoa Trì vừa cho hắn uống một viên Phùng Xuân dược, hiệu quả còn chưa hết, sao giờ đã mệt mỏi được?
Không thể tiếp tục ngâm mình nữa, Phó Thần đứng lên, nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, ngã vào thùng tắm, khiến bọt bước bắn văng tung tóe.
Dù thuốc hết hiệu lực cũng không thể khiến hắn đuối sức như thế.
Phó Thần cởi trần, lấy thanh chủy thủ trong chiếc áo bên cạnh, giấu ở dưới nước, sau đó lại móc một viên dược, nuốt vào. Dược này hiệu quả không nhanh lắm. Cả người mất sức, gần như chìm vào cơ mê, không biết qua bao lâu, cho đến khi....
"Cần ta giúp không?" Một giọng nói chợt vang lên, thanh âm cực kỳ khó nghe. Người này trúng độc từ nhỏ, cổ họng bị phá hủy cho nên giọng nói từ lúc thiếu niên đến giờ chẳng hề thay đổi, vẫn luôn khàn khàn như thế. Giờ y lại cố tình hạ giọng trầm hơn, không hiểu sao lại có chút hấp dẫn đầy ma tính, khiến người ta muốn nghe thêm chút nữa.
Phó Thần nổi da gà toàn thân, lập tức tỉnh dậy. Hai tay nắm lên thành bồn tắm, ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa Trì không biết đã tới từ khi nào, đang đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn hắn.
Y đã ở đó từ bao giờ, nhìn được những gì rồi? Trái tim Phó Thần bỗng giật thót một cái.
Ánh mắt kia thật giống lang vương lúc săn mồi. Phó Thần cảm thấy một khí tức kỳ lạ ngập trong lồng ngực khiến tin thần nóng nảy, tim đập thình thịch như muốn nhảy tung ra ngoài, sợ hãi mãnh liệt. Phó Thần gắng tập trung tinh thần, làm ra vẻ không có chuyện gì. "Thụy vương gia.....Ngươi đã bỏ thứ gì vào trong nước?"
Đó là câu khẳng định. Từ lúc xuống khỏi thành tới giờ, hắn không đụng vào bất cứ đồ vật nào.... Thiệu Hoa Trì rốt cuộc có ý đồ gì?
Phó Thần nói chuyện tương đối khó khăn, không ngăn nổi cơn mất sức đang kéo đến. Thật sơ suất, làm gì có chuyện một chủ soái lại bỗng dưng ưu ái hắn như thế, vậy mà hắn cũng không nghĩ ra. Mọi chuyện tiến triển thuận lợi theo đúng dự đoán của Thiệu Hoa Trì.
Lần này lại còn là hắn chủ động xin ở lại, rơi thẳng vào bẫy của Thiệu Hoa Trì.
Mà nguyên nhân hắn sơ sót là vì sự tín nhiệm trước kia.
Trái tim Phó Thần như bị ai đó quất roi không ngừng, trừng mắt nhìn gương mặt thâm thúy của Thiệu Hoa Trì. Hai người đều cảm thấy như điện giật lan toàn thân, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Lỗ chân lông trên người như nở ra, lông tơ dựng ngược hết cả. Phó Thần muốn cử động mà không thể nhúc nhích.
"Một chút dược để khiến ngươi mất sức thôi, không có tác dụng phụ đâu. Vương Đại, hay là không phải cái tên này, ta gọi ngươi là gì mới đúng đây?" Thiệu Hoa Trì thẳng thắn thừa nhận.
"Ta là Vương Đại....Chẳng có gì khác." Phó Thần thở hổn hển, lại nhận thấy ánh mắt nam nhân kia nhìn hắn càng lúc càng nóng rực, "Rốt cuộc ngươi muốn là gì, hay vẫn còn nghi ngờ ta?"
Vẻ mặt uể oải của Phó Thần cực kỳ trái ngược với thân hình. Rõ ràng gương mặt lồi lõm xấu xí, thế mà Thiệu Hoa Trì lại nhận thấy thân dưới của mình hơi phản ứng, không sao tin nổi.
"Ngươi không mọc râu sao?" Nhiều ngày như vậy, y chưa thấy Phó Thần cạo râu lần nào.
Đeo mặt nạ dịch dung, đương nhiên là không thấy râu rồi, "Ta cạo....Không phải là chuyện bình thường hay sao." Thương nhân cũng quan trọng mặt mũi, thường tìm chỗ vắng vẻ cạo râu.
Chỉ có thái giám mới không mọc râu. Nếu không dịch dung thì là thái giám, Thiệu Hoa Trì kết luận.
"Ồ, vậy à?" Thiệu Hoa Trì gật dầu, ánh mắt như cười như không.
Phó Thần chỉ biết sững sờ nhìn y đi tới.
Thiệu Hoa Trì bước đi rất chậm, mỗi bước chân đều như mang theo quy luận vô hình, nhìn có vẻ nhàn nhã hiền hòa, nhưng ánh mắt kia lại khiến người ta khiếp đảm. Mỗi lần y hạ mắt xuống, những mạch máu trên người Phó Thần đều muốn bùng lên, muốn tránh cũng không tránh được, chẳng khác gì con thú bị dồn đến đường cùng.
Thiệu Hoa Trì từng bước tới gần, nhìn từ trên cao xuống, giống như đang ngắm nghía con mồi của mình.
Thiệu Hoa Trì thong thả chống tay lên thành thùng tắm ướt đẫm, vừa thưởng thức dáng vẻ run cầm cập của con mồi kia. Đôi môi nhạt màu, da thịt trắng nõn, trên vai còn chằng chịt vết thương lồi lõm, đường cong mượt mà của xương quai xanh. Dưới hàng mi ướt sũng là một cặp mắt bất kham. Kẻ này là con sư tử phẫn nộ khi lần đầu rơi vào bẫy, nhưng vẫn phải che giấu sự hung mãnh này trong dáng vẻ yếu ớt, bị y nắm trong lòng bàn tay.
Phó Thần nghiến răng nghiến lợi. Trước khi đi, hắn đã thôi miên để phong tỏa ký của của Lý Biến Thiên lần nữa, sau đó lại thôi miên những người Lý hoàng phái theo bảo vệ, giờ hết cơ hội dùng rồi. Với thể lực của hắn hiện tại thì không thể cố thêm lần nữa.
Thiệu Hoa Trì chậm rãi chạm vào động mạch cổ Phó Thần, vuốt ve da thịt khẽ run rẩy, nhìn mạch máu xanh nhạt khẽ nảy lên. Phó Thần muốn thoát khỏi sự động chạm đó nhưng không được chấp nhận. Nhìn coi mồi hung dữ như thế, Thiệu Hoa Trì lại cảm thấy nhiệt huyết phun trào. Y muốn khống chế con sư tử ương bướng này, khiến hắn không thể không thỏa hiệp.
"Ta vẫn nghĩ nãy giờ, thân thủ của ngươi từ đâu mà có? Ngươi không phải một thương nhân bình thường..." Thiệu Hoa Trì khẽ nói.
"Ai... mà không học lấy cách tự vệ chứ. Ngươi nghi ngờ ta như vậy chẳng phải là võ đoán hay sao." Trong đoàn thương nhân không ít người biết võ, Phó Thần cũng chẳng phải cao thủ gì, chỉ một đặc điểm như vậy sao có thể khiến hắn bị hoài nghi. Thiệu Hoa Trì ôm lấy vai hắn, kéo vào lòng mình, vớt hắn ra khỏi thùng nước. Da thịt nửa người Phó Thần đều bại lộ, cảm thấy sởn gai ốc toàn thân.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì tối sầm, thân thể này không phải của người kia.
Phó Thần chỉ muốn hất y ra, nhưng hiệu lực của thuốc quá mạnh, thân thể Thiệu Hoa Trì lại rắn như thép.
Hắn thở hổn hển, toàn thân nóng rực trước ánh mắt sâu không lường được của Thiệu Hoa Trì.
"Đúng vậy, ai cũng biết tự vệ." Thiệu Hoa Trì ghé sát vào tai Phó Thần, không nặng không nhẹ nhìn xuống dưới thân hắn, giọng nói lại ngập tràn nguy hiểm, "Thuật dịch dung thật tài tình. Ngươi tốt nhất là nói thật đi, ai phái ngươi đến chỗ ta?"
Phó Thần nắm chặt thanh chủy thủ dưới nước, sát khí ngập tràn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất